Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Kiểm tra sức khỏe là phải sờ toàn thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Dục và Isaac ở trên tầng phong lưu khoái hoạt, tất nhiên Hoắc Mộ Vân phải nắm chặt cơ hội hưởng thụ thế giới của hai người rồi. Bên chiếc bàn tròn tinh xảo, hai người ngồi dựa sát vào nhau, xung quanh bị những lùm cây xanh um tùm che chắn, yên tĩnh mà lại tao nhã. Hoắc Mộ Vân cầm thực đơn, ân cần hỏi Chung Nhã đang tựa trên vai mình món cậu thích.

Không lâu sau toàn bộ thức ăn đều được bưng lên, Hoắc Mộ Vân không đành lòng để bảo bối phải nhịn đói cho nên thẳng thừng không đợi hai kẻ đang động dục kia xuống ăn nữa, lựa chọn thức ăn đút cho Chung Nhã. Hai người anh anh em em, đút cho nhau ăn, ngọt ngào đến mức không khí xung quanh toàn là màu hồng phấp phới.

Khi Isaac nắm tay Chung Dục đi tới thì hai người kia đã ăn được phần nào rồi, Chung Nhã còn nằm trong lòng Hoắc Mộ Vân mà ngáp ngủ, chớp chớp đôi mắt đẹp tràn ngập thủy quang, có chút mơ hồ nhìn khuôn mặt tươi cười đến ôn nhu của người kia.

Isaac làm dáng dấp thân sĩ mà ngồi xuống, tiêu sái vung tay lên kéo theo một loạt nhân viên phục vụ, mỗi người cầm trên tay một món ăn khác nhau, cung kính đặt lên bàn. Chung Nhã bị động tĩnh mà tỉnh lại, tò mò mở nắp từ món mội, cười nói: "Chao ôi đều là món ca ca thích ăn ..."

Hoắc Mộ Vân đối với tác phong kiệm lời của Isaac không nói gì, tuy nhiên không khỏi trêu chọc: "Điệu bộ hoàng đế La Mã của cậu vẫn không thay đổi sao?"

Isaac cười tiến lên mở thức ăn trước mặt mỹ nhân Chung Dục, liếm đi vết dầu bóng nhẫy trên miệng y, phi thường khách khí trả lời: "Không làm Caesar đại đế sao có thể của được diễm hậu Ai Cập chứ!"

Mà Chung Dục bị ví thành diễm hậu Ai Cập lúc này mới hiểu ra, hung hăng đá cho Isaac một cước, không để ý đến hai người đàn ông buồn chán nữa, liền kéo em trai lại cùng nhau ăn ngầu nghiến.

Bốn người vừa ăn vừa nói, bầu không khí vô cùng thoải mái, đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy rối. Thì ra là có người không để ý đến bảo vệ ngăn cản không được ăn cơm ở tầng này, song phương không ai nhường ai, rất có xu thế giương cung bạt kiếm. Ngoại trừ Chung Nhã không hề có cảm giác, mấy người còn lại đều buông đũa, khuôn mặt lạnh tanh.

Dục Tú là nhà hàng cao cấp kèm theo đó là chi phí trên trời, khách nhân đến đây phần lớn đều xuất thân giàu có, sẽ không gây ra chuyện để tổn hại thân phận, mấy người kia chắc chắn đến để kiếm chuyện. Hơn nữa có thể nhận ra, khẩu âm Tiếng Anh của bọn họ vô cùng nặng, rất có thể đến từ vùng Tam Giác Vàng.

Isaac nghiền ngẫm nhướn mày, tư thế ngồi không thay đổi, thế nhưng cơ thể lại chuẩn bị đứng lên thể hiện cho thấy tư thế chạy đuổi của một con báo, tùy thời có thể tiến nhập trạng thái chiến đấu. Hoắc Mộ Vân làm tư thế thủ thế, lén lút mang mỹ nhân trốn ra phía sau lùm cây bụi to.

Isaac thấy bọn họ đã trốn xong, nhanh chóng đứng thẳng dậy, một cước đá vang cánh cửa, hai khẩu Desert Eagle đồng loạt vang lên, đạn bắn theo hình vòng cung như nước chảy, đối phương cũng định nổ súng tập kích, hai bên đụng độ cùng lúc, giao chiến không ngừng nghỉ trong chốc lát.

Đối phương thắng ở thế nhiều người, nhưng mà thân thủ Isaax cũng thực khủng khiếp, một tay nổ súng, tay kia dùng tốc độ nhanh chóng thay đổi băng đạn, thay phiên bắn phá, đạn bán ra tựa như làn mua đạn, ngăn cản kẻ địch xạ kích. Mà Chung Dục từ nhỏ đã được huấn luyện qua, tuy rằng không phải phe hắc đạo, sẽ không đeo súng bên người, nhưng mà có người nào đó vừa tặng y một khẩu. Vì vậy, mỹ nhân Chung Dục từ sau mông rút ra một khẩu súng, ngón tay thuôn dài như ngọc cầm lấy địa cực ngân hồ, ăn ý đứng bên cạnh Isaac, lãnh tĩnh nhắm vào ống súng, từng người một bị thương, không bao lâu liền ngã đầy ra đất.

Hoắc Mộ Vân đứng nấp sau lùm cây cũng không còn nhàn rỗi, đối với đôi phu phu bạo lực hắn không cần hỗ tợ gì, chỉ cần chú ý đến Chung Nhã cho tốt là được. Làm người của hai phe hắc bạch, trên người hắn cũng không thiếu binh khí gì nhưng không tấn công mà chỉ la phòng thủ, cũng phải đem Chung Nhã che chắn cho thật tốt.

Sức chiến đấu của đối phương hiển nhiên giảm sút, mười mấy phút đồng hồ liền bị Chung Dục và Isaac thu thập sạch sẽ. Isaac chửi thề một câu cùng không thở gấp, còn có tâm tư nắm lấy Chung Dục mà hôn xuống miệng nhỏ, cười hì hì nói: "Xem ra anh có chuẩn bị rất tốt, súng nếm qua mong bà xã hiển nhiên suất hơn hẳn, thật mê chế anh mà."

Chung Dục đặt khẩu súng chống lên ngực Isaac, hừ lạnh: "Anh đừng chọc tôi, lần sau tôi liền nổ súng."

Hoắc Mộ Vân cắt đứt loại ve vãn tán tỉnh giữa hai người họ: "Tôi nói này hai vị, trước tiên nói xem đây là chuyện gì trước được chứ?"

Chung Nhã cũng hùa theo phụ họa: "Đúng vậy, ca ca, hai người về nhà rồi hãy tương ái tương sát không được sao, trước tiên giải quyết bằng cách bắn nhau."

Isaac vân đạm phong khinh nói: "Không phải chỉ do một kẻ gây nên, là dư nghiệp của băng đảng ở Tam Giác Vàng , tôi đang nghĩ tiễn bọn chúng thế nào, ai ngờ đã tự mình tìm đến cửa rồi."

Chung Dục tiếp lời nói: "Tôi nghĩ đây có lẽ chỉ là nhóm đi đầu mà thôi, còn có nhiều người đến nữa. Hoắc Mộ Vân cậu đem Tiểu Nhã về, hai mươi tư giờ không rời khỏi nó, trăm ngàn lần phải bảo vệ em ấy thật tốt."

Hoắc Mộ Vân nghe vậy trong lòng không khỏi mừng thầm, làm một quý ông, cười nói: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Vì vậy, Isaac và Chung Dục quay về giải quyết tàn dư băng đảng, Hoắc Mộ Vân mang theo Chung Nhã về nhà mình.

Hoắc Mộ Vân có một căn biệt thự hai tầng tại thành phố, lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa. Chung Nhã từ nhỏ lớn lên đều quen mặt kiến trúc thành phố, nội thất cao cấp như thế rất hợp ý cậu.

Hoắc Mộ Vân chuẩn bị xong nước tắm mới quay về phòng ngủ liền thấy Chung Nhã đang cầm di dộng lăn lộn trên giường, bụng nhỏ đều lộ ra, cạp quần thấp đến eo, cảnh xuân phơi bay, trùng kích có thể nghĩ.

Trong lòng Hoắc Mộ Vân biết vẫn chưa phải là lúc, hắn thả lỏng cà vạt, hạ thể nổi lên đầy dục vọng, cầm lấy điện thoại của mỹ nhân, đem người ôm đến phòng tắm, rất dịu dàng ôn nhu nói: "Ngoan nào, tắm rửa nhanh lên còn đi ngủ."

Chung Nhã rất thích lời của hắn, một chút không ngại ngùng lột sạch quần áo nhảy vào cái ao, còn dùng ánh mắt to tròn vô cùng trong sáng nhìn Hoắc Mộ Vân: "Ca ca vừa gửi cho em một tin nhắn, nói ngày mai đến công ty anh làm thư kí, có thật không?"

Hoắc Mộ Vân gật đầu, tâm tư cũng đã bay xa lắm rồi. Trước mắt là mê hoặc hiển hiện như vậy, hoạt sắc sinh hương, xuân sắc đầy phòng. Dù sao sớm muộn gì cũng là người của mình, trước tiên muốn có chút phúc lợi chắc cũng không quá phận. Vì vậy ông chủ Hoắc phúc hắc cũng đi theo vào dục trì, đối với tiểu thư kí nói: "Muốn vào công ty phải tiến hành kiểm tra sức khỏe trước, anh nghe Chung Dục nói em không thích bác sĩ, cho nên đành để ông chủ anh đây tự mình kiểm tra em được không?

Chung Nhã không hiểu: "Kiểm tra lúc này sao? Anh có dụng cụ chữa bệnh không?"

Hoắc Mộ Vân cười đến ý vị thâm tường, nói: "Ông chủ muốn kiểm tra tất nhiên không dùng đến mấy thứ kia, lấy tay là được rồi."

Chung Nhã vẫn không hiểu rõ, nhưng mà Hoắc Mộ Vân đã bắt đầu hành động. Cậu nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ở trước mắt, tiến đến thêm gần, hô hấp đang phun trên mí mắt cậu, ngoại hình của hắn nhìn càng gần càng anh tuấn mê người. Chung Nhã nghĩ mình có chút choáng váng, có thể là do nước quá nóng đi? Không kịp nghĩ nhiều, người đàn ông đã đặt tay lên xương quao xanh của cậu, sau đó từng chút một vuốt xuống phía dưới.

Hoắc Mộ Vân si mê nhìn thân thể trần trụi như ẩn như hiện trong nước của mỹ nhân, cảm nhận được làn da mềm mại nhẵn nhụi, hô hấp càng thêm nặng, hạ thân cũng nổi lên phản ứng. Dương vật sưn lớn chen vào giữa hai chân của mỹ nhân, nhưng không làm động tác tiếp theo, ngược lại hai tay liên tục hoạt động, nhẹ nhàng đụng chạm vào hai đầu vú hồng hồng. Ngón tay khéo léo nhéo vào, sau đó đảo quanh đầu vú,móng tay thỉnh thoảng đâm vào lỗ nhũ, thân thể Chung Nhã không khỏi run rẩy, trong miệng tràn ra toàn tiếng rên rỉ.

Hoắc Mộ Vân nhìn hai khỏa hồng bị mình trêu chọc, thật là diễm lệ, núm vú vốn bằng phẳng có chút hơi nở ra, cúi đầu oa oa nói: "Vú của tiểu thư kí lớn lên rất tốt, có thể vượt qua kiếm tra rồi..."

Chung Nhã bị phản ứng kì lạ của thân thể làm cho sắp khóc, có chút thương cảm mà hỏi thăm: "Mộ Vân ca ca, ông chủ...kiểm tra sức khỏe, còn muốn sờ toàn thân sao..."

Hoắc Mộ Vân vô lương gật đầu, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chỗ nào cũng cần kiểm tra thật chu đáo..."

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top