Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lúc đó, Mặc Nhã Tử vừa vặn mua xong bữa ăn sáng xuất hiện ở cửa, cau mày nhìn bọn họ, thấy người đàn ông kia chính là Lục Thiên Yết thì mới ồ một tiếng, "Lục tổng, nhanh như vậy đã tới rồi?"

Lục Thiên Yết vừa nhìn thấy Mặc Nhã Tử, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đây không phải là Mặc Nhã Tử, nhân viên chủ quản mới của công ty sao? Cư nhiên âm thầm giấu người phụ nữ của hắn lâu như vậy, cũng không biết lên tiếng chào hỏi hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Mặc Nhã Tử, nếu như ánh mắt của hắn có thể giết người, Mặc Nhã Tử đoán chừng mình đại khái đã bị giết đến vài lần.

Vu Kim Ngưu nhìn thấy Mặc Nhã Tử tới, không khỏi hét lớn: "Nhã Tử, Nhã Tử, mình không muốn đi, mau cứu mình." Mặc Nhã Tử ngược lại khẽ mỉm cười, cũng không ngăn cản, còn dùng tay ra hiệu, "Lục tiên sinh, hi vọng anh đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi có biện pháp giấu cô ấy đi, khiến cho cả đời anh cũng không tìm được."

Sắc mặt của Lục Thiên Yết lập tức trở nên rất khó coi, khuôn mặt anh tuấn của hắn bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, "Cô dám!"

"Nhã Tử, Nhã Tử, mình không muốn đi."

Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn Vu Kim Ngưu, "Ngưu Ngưu, bây giờ mình là nhân viên dưới chướng Lục Thiên Yết, căn cứ vào kết quả nằm vùng quan sát hơn một tháng của mình. . . . . . Chồng của cậu rất giữ mình trong sạch, xì xăng đan lúc trước của hắn và Trương Yên Nhi chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bởi vì cậu, Trương Yên Nhi đó hiện tại bị chỉnh đến rất đáng thương nha!"

Vu Kim Ngưu có chút không dám tin nhìn Mặc Nhã Tử, thân thể cũng đã không giãy dụa nữa.

Mặc Nhã Tử khẽ cười, "Đi đi, cho hắn một cơ hội, cậu còn chưa tin mình sao? Nếu như cậu còn muốn trở lại liền gọi điện thoại cho mình, mình đi đón cậu!"

Vu Kim Ngưu còn muốn nói điều gì, cảm giác được hai tay của Lục Thiên Yết siết chặt thêm, không khỏi kêu đau.

Lục Thiên Yết nói: "Vu Kim Ngưu, hiện tại nếu không muốn tôi làm ra chuyện gì với cô, cô tốt nhất thành thật một chút cho tôi!"

Vu Kim Ngưu thấy Mặc Nhã Tử cười với cô, kiên định khích lệ cô, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại, có phải cô thật sự hiểu lầm hắn hay không, nhưng cô lại không muốn bị mất mặt như vậy, bất đắc dĩ hừ một tiếng, "Được rồi."

Hai người rốt cuộc trở về nhà!

Lục Thiên Yết vẫn tự mình ôm cô xuống xe lên lầu, đặt cô đến trên ghế sofa!

Động tác của Lục Thiên Yết coi như êm ái, chỉ là trong lòng vẫn đang âm thầm tức giận, hắn từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn cô, "Vu Kim Ngưu, nếu như tôi không đi tìm cô, cô dự định trốn tôi bao lâu?"

"Cả đời."

"Cả đời? Cô dám!" Lục Thiên Yết không dám đánh cô, lại dùng sức nắm mặt của cô, không ngừng giày xéo, "Cô, đây là muốn chết sao?"

Mặt của Vu Kim Ngưu bị hắn bóp đến hồng hồng, cô đau đến muốn khóc, "Tránh ra, anh khi dễ tôi!"

Lục Thiên Yết thấy bộ dáng đáng thương của cô, nhất thời cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hôn môi của cô: "Thời gian trước là tôi không tốt? Là tôi không để mắt đến cô? Để cho cô một mình gánh chịu nhiều áp lực như vậy! Hiện tại tôi đã biết chuyện xảy ra trong trường học, tôi đã thay cô giải quyết rồi. Còn nữa, tôi đã thay cô đưa đơn xin từ chức."

"Hả?" Vu Kim Ngưu có chút không dám tin tưởng nhìn hắn.

"Cô ưu tú như vậy, không cần chịu thiệt với trường học kia."

"Vậy sau này tôi ăn cái gì?"

"Tôi nuôi cô." Lục Thiên Yết khẽ cong môi lên, "Còn có con của chúng ta."

Hắn dán sát mặt đến trên mặt cô, "Kim Ngưu, trong khoảng thời gian này đã ủy khuất cô."

Vu Kim Ngưu đột nhiên có chút tự trách, "Lục Thiên Yết, cám ơn anh."

"Còn gì nữa không?"

"Thật xin lỗi." Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, "Tôi không nên hoài nghi anh như vậy."
"Việc kia cô thực sự oan uổng tôi rồi, không chỉ có cô, mọi người trong nhà đều chỉ trích tôi."

Vu Kim Ngưu ôm chặt hắn, "Anh tha thứ cho tôi có được hay không, về sau tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa."

"Vu Kim Ngưu, cô sớm nhận sai một chút không phải là xong sao? Hại tôi lo lắng lâu như vậy, tôi thật đúng là sợ cô đi thật, một đi không trở lại."

"Thật ra thì cũng sẽ không. . . . . ." Vu Kim Ngưu nghe được lời chân thành của hắn, thần sắc cũng thay đổi từ từ trở nên chân thành, không khỏi nói: "Thiên Yết, anh biết không? Mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến anh, mặc dù tôi một lần lại một lần tự nói với mình: đáng giá sao!"

"Hiện tại thì sao?" Vẻ mặt của hắn có chút nghiêm nghị.

"Hiện tại tôi phát hiện ra tôi không nhìn lầm người, sau này tôi muốn tiếp tục nghĩ đến anh, cố gắng nghĩ đến anh."

"Còn lời gì nói với tôi không?"

"Cái gì?" Cô không hiểu.

"Cô không nói, vậy tôi nói . . . . . ." Mặt của hắn hơi đỏ lên, lại hết sức nghiêm túc nói: "Vu Kim Ngưu, anh yêu em, anh thật sự vô cùng quan tâm đến em."

Hai gò má của Vu Kim Ngưu cũng đỏ bừng lên, đây là thổ lộ đi! Cô không nghe lầm chứ, người đàn ông này, hắn đang thổ lộ với cô? Cô cảm động đến mức cơ hồ muốn rơi lệ, "Em, trước đây em cho rằng anh vẫn chán ghét em, chán ghét em thiết kế anh như vậy, khiến cho anh không thể không rơi vào cuộc hôn nhân này."

"Làm sao lại như vậy? Kể từ sau khi kết hôn với em, anh liền không hối hận, anh cảm thấy anh giành được một bảo bối."

"Lục Thiên Yết, em cũng yêu anh, em thật sự thật sự rất yêu anh!"

Hai người bày tỏ tình cảm với nhau, đột nhiên liền không kìm hãm được, ôm hôn nhau thắm thiết, bọn họ dùng sức hôn, tựa hồ đang biểu đạt tình yêu sâu sắc của mình vậy.

Nguyên lai cô cũng yêu hắn, yêu chỉ có nói ra mới có thể sáng tỏ.

Tách ra quá lâu, tối hôm nay có một cảm giác đặc biệt, dưới ánh đèn sáng choang, bọn họ hiểu rõ thân thể của đối phương, ý nghĩ của đối phương, đã lâu không có sự trao đổi sâu sắc như vậy rồi.

Mặc Nhã Tử nói đúng, giữa vợ chồng sẽ phải trao đổi với nhau.

Sau khi Vu Kim Ngưu nói câu này cho Lục Thiên Yết nghe, Lục Thiên Yết có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ đáng chết này, anh muốn khai trừ cô ta."

"Tại sao?" Vu Kim Ngưu không hiểu nói.

"Cô ta cư nhiên giấu em lâu như vậy, thật là quá đáng."

Vu Kim Ngưu núp trong ngực hắn khẽ nở nụ cười, "Thật là! Cô ấy là bạn của em, cũng không phải là bạn của anh, cô ấy giúp em cũng không kịp rồi, anh dựa vào cái gì muốn cô ấy giúp anh?"

Lục Thiên Yết vỗ vỗ đầu của cô, "Vu Kim Ngưu, cũng bởi vì cô ta là bạn của em, nếu không anh đã sớm chỉnh chết cô ta, thiệt thòi cho anh còn thưởng thức cô ta, cho cô ta vị trí chủ quản."

"Đúng rồi, vậy sau đó anh rốt cuộc chỉnh Trương Yên Nhi như thế nào? Nói thực, cô ta thật sự rất xinh đẹp."

"Chỉ trách cô ta chọc vào người không nên chọc, dám đánh chủ ý lên người anh! Cô ta vốn có thực lực, nếu như cô ta đi con đường chân chính, cô ta cũng có thể trở thành siêu sao, nhưng cô ta cố tình muốn đi một con đường tắt nguy hiểm. . . . . . Thôi, chúng ta không nói tới cô ta nữa, chúng ta tiếp tục." Hắn lại hôn môi của cô, có chút nôn nóng dây dưa đầu lưỡi của cô, "Bảo bối, anh rất nhớ em, nhiều ngày như vậy, ngủ thẳng đến nửa đêm, anh luôn luôn muốn em."

Xa cách một tháng, nhiệt tình của hắn không chỉ không biến mất, ngược lại nâng cao một bước.

Hắn sợ cô mệt mỏi, cũng không muốn cô nhiều, liền ôm cô vào trong ngực, "Ngưu Ngưu, thật không nghĩ đến, chúng ta nhanh như vậy liền có đứa nhỏ. Anh vốn còn muốn thế giới hai người lâu một chút, bất quá cũng tốt, như vậy, anh coi như vĩnh viễn trói chặt em."

"Lục Thiên Yết, làm sao anh ngây thơ như vậy? Em cho anh biết, mặc dù anh rất thành thục, nhưng có lúc anh thật rất ngây thơ, tính toán chi li, còn tin tưởng những lý do lung tung lộn xộn."

"Ngây thơ?" Hắn đột nhiên đưa tay cù cô, "Em quản anh ngây thơ hay không ngây thơ, tóm lại, chúng ta chính là bị cột chung vào một chỗ cả một đời rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top