Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Sáng sớm hôm sau, Lâm Gia Doanh liền tiến vào thư phòng thì thấy Tôn Minh Hạo đang quỳ gối bên giường, đầu dựa vào tường ngủ mất rồi.
Thật ra thì cô là người hiểu rõ hơn ai hết, Tôn Minh Hạo thật sự là một người chồng tốt đến nỗi không thể tốt hơn nữa rồi! Từ khi bọn họ qua lại tới nay, anh luôn cưng chiều cô, yêu thương cô, thật sự là nâng niu trong lòng bàn tay sợ té, ngậm trong miệng lại sợ tan, giống như cô là một công chúa vậy!
Thành thật mà nói thì cô cũng không tin vào những gì mà báo đã viết, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh đang dựa vào một người phụ nữ khác thì cô vẫn còn đang tức giận.
Nhưng nói cho cùng, cô tức giận cũng chỉ là nhất thời. Nhìn thấy anh như vậy, đến thở cũng không dám thở mạnh thì cơn giận của cô cũng tiêu mất phân nửa rồi. Hôm nay nhìn thấy anh quỳ suốt đêm, lại còn vừa quỳ vừa ngủ, cơn giận của cô cũng biến mất.
"Ông xã, dậy đi." Lâm Gia Doanh đi tới liền gọi Tôn Minh Hạo.
"Ưhm....Trời sáng rồi sao?" Tôn Minh Hạo liền mơ màng tỉnh lại, nhất thời không hiểu lắm vì sao mình lại không ngủ ở trong phòng.
"Trời sáng rồi, mau dậy đi tắm thay quần áo đi. Em đã nấu bữa sáng rồi, anh ăn nhanh lên." Lâm Gia Doanh nói.
"Ui da!" Tôn Minh Hạo liền muốn đứng dậy, nhưng vừa vận động thì lại kêu một tiếng.
"Sao rồi?" Nghe thấy anh kêu thảm thiết, Lâm Gia Doanh cũng liền mềm lòng, chạy lại xem anh.
"Chân tê rần, đứng không nổi rồi." Tôn Minh Hạo đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Em giúp anh!" Lâm Gia Doanh liền nâng anh dậy, một tay vòng qua vai anh, một tay vòng qua eo anh giúp anh đứng dậy.
"Bà xã." Tôn Minh Hạo liền dựa vào vai của Lâm Gia Doanh, đáng thương gọi.
"Chuyện gì?" Lâm Gia Doanh liền đỡ anh đi tới phòng tắm.
"Đầu gối anh đau thật đó." Tôn Minh Hạo liền làm nũng.
"Đáng đời!" Rõ ràng là cô đã tin tưởng anh rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà mắng anh một câu.
Nếu như đã là vợ chồng thì sẽ không theẻ không cãi nhau được! Tôn Minh Hạo thầm nghĩ.
Nhưng Tôn Minh Hạo đã quá hiểu Lâm Gia Doanh rồi, cô mắng câu này có nghĩa là cô chỉ đang trách anh không cẩn thận để bị chụp hình ảnh mập mờ này.
"Bà xã." Anh lại gọi.
"Gì nữa?" Lâm Gia Doanh đang dìu anh đến phòng tắm rồi để anh ngồi vào bồn tắm.
Tôn Minh Hạo liền hướng về phía Lâm Gia Doanh nở ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, kéo tay của cô, rồi hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay, thâm tình nói: "Anh yêu em."
Vành mắt của Lâm Gia Doanh lập tức hồng lên.
Cô biết tính mình nóng nảy, dễ giận cũng dễ quên, nhưng nếu anh không thủy chung dịu dàng bao dung cô thì bọn họ đã sớm xa nhau rồi.
"Ông xã, em cũng yêu anh." Lâm Gia Doanh liền nói.
Tôn Minh Hạo vì một câu nói của cô mà cảm thấy hạnh phúc, liền muốn kéo cô qua để hôn nhưng cô tiến lên một bước liền đụng phải đầu gối của anh, làm cho anh hét thảm: "Ui da!"
Lâm Gia Doanh liền vội vàng lùi một bước, "Được rồi, anh tắm nhanh một chút đi! Em đã giúp anh chuẩn bị nước nóng xong rồi, anh ngâm mình sẽ đỡ hơn."
Nói xong cô cũng quay đầu đi khỏi phòng tắm.
Tôn Minh Hạo nhìn bóng lưng của cô rời đi, than thầm là mình không thể dùng sức được.
Nếu như không phải đầu gối của cô bị đau, anh nhất định sẽ kéo cô trở lại làm uyên ương nghịch nước! Chỉ tiếc là bây giờ anh có lòng nhưng có sức thôi!
Cẩn thận cởi quần áo xong, anh mới chậm rãi đem mình thả vào nước, nước nóng làm cho các cơn đau của anh giảm đi phần nào.
Cẩn thận nhớ lại thì họ đã sống chung được nhiều năm rồi! Nhưng ngược lại cô cũng chưa có lấy một lần. Tôn Minh Hạo liền cười thầm trong lòng.
Nếu hỏi Tôn Minh Hạo tại sao yêu Lâm Gia Doanh thì anh sẽ nói, ở lần đầu tiên hai người gặp mặt thì vừa nhìn thấy cô anh đã nhất kiến chung tình.
Anh luôn cho là bản tính của cô thiện lương, nhưng tính tình thì hơi nóng nảy, không ngờ đã nhiều năm rồi mà tật xấu này của cô vẫn không hề thay đổi chút nào! Tôn Minh Hạo liền cười cười xoa hai đầu gối đau nhức.
Ban đầu thì "Điều thứ ba của gia quy" chỉ là đùa giỡn, những năm gần đây anh chưa hề vi phạm nó, nhưng không nghĩ tới lần này lại trượt chân! Cũng chỉ là vì tấm hình kia, điều này phải nhờ Lô ca điều tra giùm mới được. Trong lòng của Tôn Minh Hạo liền âm thầm tính toán.
Sau khi tắm xong, hai đầu gối của anh cũng khá hơn nhiều, anh liền mặc vào áo tắm đã chuẩn bị trước rồi đi xuống bếp liền nghe thấy một mùi vị trong veo.
Người hiện đại để cho tiện thì thường dùng cơm để nấu cháo nhưng nếu dùng gạo thật để nấu, nếu dùng cơm sẽ không có mùi thơm như vậy.
"Anh tắm xong rồi sao? Mau lại đây ăn đi! Đừng để cho Lô ca đợi lâu." Lâm Gia Doanh liền múc một chén cháo tới cho Tôn Minh Hạo.
"Cám ơn bà xã." Tôn Minh Hạo liền vui vẻ nhận lấy cháo.
Anh rất thích ăn cháo trắng với rau dưa. Cháo nhất định phải dùng gạo thơm để nấu, ngoài ra cũng không được thêm bột nêm vào cháo, cũng không cần cho thêm thịt vào, chỉ cần đơn thuần cháo trắng alf đủ rồi.
Hôm nay trên bàn chỉ để hai đĩa tương và chao, còn có canh rau xanh và trứng chần, calori vô cùng nhẹ. Tôn Minh Hạo liền biết là hôm qua anh được ăn quá phong phú rồi cho nên bữa ăn này là để anh được sạch dạ dày.
Mặc dù chỉ đơn giản là cháo trắng rau dưa nhưng Tôn Minh Hạo rất vui vẻ, ăn đến 5 chén lớn.
Thân là Thiên Vương châu Á Alan, mặc kệ dù là đi đến đâu đều là được đãi ngộ cao cấp, ở khách sạn 5 sao, phòng tổng thống, mặc các loại trang phục hàng hiệu sang trọng, càng không cần phải nói là các loại thức ăn ngon, nhưng cuối cùng anh vẫn thích hương vị bình thường chất phác của cháo trắng rau dưa.
Có lúc Tôn Minh Hạo cũng không nhịn được mà nghĩ thầm, có lẽ là vì đã sống trong khung cảnh đẹp đẽ xa hoa cho nên anh mới có thể quý trọng cái bình thường tốt đẹp.
"Bà xã yêu dấu, anh ăn no rồi. Anh đi trước đây." Giống như mọi lần Tôn Minh Hạo đều giống như ông chồng ra trận tạm biệt vợ vậy.
"Ưhm, ông xã đi thong thả." Lâm Doanh Oánh cũng nói giống như vậy.
Tôn Minh Hạo liền ngồi lên xe tới đón anh, không nhịn được mà lập tức hỏi: "Lô ca, anh thấy tin tức hôm qua chưa?"
"Thấy rồi, vừa về đến nhà là anh mở TV lên ngay. Thế nào? Xem mặt của em không tốt, sẽ không phải là Lâm Gia Doanh tức giận chứ?"
"Đâu chỉ như vậy, cô ấy tức điên lên ấy chứ." Tôn Minh Hạo một mặt thay quần áo một mặt nói.
"Chà! Vậy làm sao bây giờ? Có muốn anh thay em đi nói với cô ấy không?"
"Không cần, anh cũng biết tính của cô ấy mà, giận nhanh rồi cũng quên nhanh thôi, anh mà nói rồi thì càng nói càng đen thôi." Tôn Minh Hạo liền nói.
Lô ca liền suy nghĩ một chút, hơn nữa anh ta tin tưởng Tôn Minh Hạo có thể thuyết phục được Lâm Gia Doanh.
"Đúng rồi, anh nghe nói có một chương trình muốn đặc biệt phỏng vấn em." Lô ca vừa lái xe vừa nói.
"Bỏi đi, không cần! Chúng ta khồng cần phải gây thị phi để nổi tiếng đúng không?" Tôn Minh Hạo liền cười khổ nói: "Em sẽ cố gắng làm việc, anh hãy bảo họ dừng lại đi."
Cơn giận của bà xã thân ái vừa mới tiêu, anh cũng không muốn cô xem mấy cái tiết mục đó mà nổi cơn! Tối qua cái kinh nghiệm kinh khủng đó là đủ rồi.
"Anh mới vừa gọi điện thoại đến cho phó tổng rồi, cô ấy nói cô ấy sẽ nghĩ cách." Lô ca nói.
"Vậy thì tốt." Tôn Minh Hạo liền thở dài một hơi. Thay xong quần áo, anh liền bắt đầu dùng gel để chải tóc.
Chị của Tô Nhã là một đạo diễn có thế lực không nhỏ, nếu có cô ta ra mặt thì phải ngăn cản cái kế hoạch đó mới được.
"Đúng rồi, Lô ca, với cái chuyện kia em không hề có ấn tượng, nhờ anh điều tra giúp em." Tôn Minh Hạo liền nói.
"Vì sao? Nghệ sĩ ít nhiều thì cũng phải có chuyện thị phi chứ, trước kia em cũng để nó trôi qua mà, không phải sao?" Lô ca rất hiếu kỳ nói.
"Chuyện lúc trước ít nhiều gì thì em cũng biết, vẫn không tính là oan, nhưng lần này em thật sự không nghĩ ra được! Em sẽ không ngại để cho người ta lợi dụng mà lấy tin tức nhưng ít ra trong nội dung bài báo không nên quá đáng như vậy." Lô ca liền nhìn vào bài báo, quả thật có viết bậy một chút.
"Phòng bị là tốt, anh sẽ cho người điều tra." Lô ca liền gật đầu.
"Cảm ơn. Hôm nay lịch trình là gì?" Tôn Minh Hạo hỏi.
"Anh đã xem rồi, hôm nay cũng không có việc gì nhiều, chỉ có một quảng cáo muốn mời em đóng MV thôi." Lô ca không cần nhìn lịch trình mà có thể nói được rành mạch.
"Ưhm...." Tôn Minh Hạo nghe vậy liền nhăn mày lại.
Bây giờ bọn chó săn tin tức rất nhạy bén, xem ra quá trình cũng sẽ không yên ổn.
"Yen tâm! Cả lịch trình hôm nay anh sẽ đi với em, giúp em cản trở bọn paparazzi kia." Lô ca biết là anh phiền não liền an yỉ anh mấy câu.
Coi như không tính đến quan hệ cá nhân thì Alan cũng là con gà đẻ trứng vàng của công ty bọn họ! Làm sao có thể để người ta nghe chuyện này mà đánh giá con người được chứ! Huống chi Tôn Minh Hạo cũng là người mà anh đã đỡ đầu để đi vào làng giải trí, với công hay là tư thì Lô ca cũng cảm thấy là mình có trách nhiệm để bảo vệ cho anh.
"Cảm ơn!" Tôn Minh Hạo liền cảm kích nói.
Lâm Gia Doanh sau khi đưa Tôn Minh Hạo đi xong liền đi ngủ một lát sau đó buổi trưa khi tỉnh lại xem TV liền bị hù một cú sốc lớn.
"Từ trước đến giờ Thiên Vương Alan luôn có tiếng dễ chịu hôm nay đã ở studio cãi nhau với ký giả. Theo như người chứng kiến thì có mấy ký giả tập trung vào hiện trường quay MV để hỏi về chuyện gần đây, bị ký giả làm phiền thì Alan đã rất giận dữ và mắng họ."
"Lúc nãy công ty quản lý của Alan đã tuyên bố rằng lúc ấy đang có ký giả đi theo đã quấy rầy nghiêm trọng đến công việc cá nhân của anh, thậm chí làm ảnh hưởng đến tiến độ vì vậy Alan mới hơi lớn tiếng như thế...."
Hình ảnh tiếp theo là trong đôi mắt của Alan đang hàm chứa sự tức giận: "Liên quan một chút tới lời đồn gần đây, tôi chỉ có thể nói [không hề có chuyện gì hết]! Tôi tin tưởng các vị ký giả đây đều là người có hiểu biết, chỉ hy vọng dừng lại ở mức là lời đồn. Còn vị tiểu thư Tô Nhã kia, tôi chỉ có thể nói tôi không biết cô ấy là ai và cô ấy cũng không nên dựa vào tôi để nổi tiếng!"
Phía trên là lời nói của nhân vật nam, vậy thì lời nói của một minh tinh khác thì sao, còn coi là cái gì, nhưng từ trước tới giờ Thiên Vương Alan có tiếng là dễ chịu lại tức giận, có lẽ là chuyện này không giống nhau!
Người đàn ông trên TV vừa nói xong liền không để ý tới mọi người còn đang ngơ ngác và vài người ký giả còn đang muốn hỏi tiếp thì liền xoay người rời đi.
Hình ảnh liển chuyển sang hình của Tô Nhã nhưng Lâm Gia Doanh đã không còn tâm tình để xem tiếp nữa.
Cá tính của Tôn Minh Hạo cô là người hiểu rõ nhất! Có vài minh tinh chỉ ra vẻ hiền lành như cô biết anh tuyệt đối không phải là giả vờ.
Lâm Gia Doanh liền phát hiện ra từ trước đến giờ tính tình của anh không được tốt như trong lời nói, lần này thì lời nói nhanh gọn, thần sắc nghiêm túc, ngay cả cô cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tôn Minh Hạo đột nhiên phát giận như vậy, ngay cả cô cũng sững sờ! đừng nói là mọi người bất ngờ, cả cô cũng vậy. Buổi chiều làm việc nhà cô cũng nghĩ tới chuyện này.
Sau khi đem quần áo phân loại bỏ vào máy giặt xong thì cô bắt đầu cầm máy hút bụi đi hút sàn nhà.
Lại nói, Tôn Minh Hạo tức giận, vậy thì phản ứng của anh tối qua với cô là có liên hệ đi! Những ký giả kia chắc là bị vạ lây rồi.
Âm thanh của máy hút bụi lấn át cả tiếng mở cửa, cho nên khi Lâm Gia Doanh phát hiện có người đằng sau ôm cô thì cô liền hét ầm cả lên.
"A!" Lâm Gia Doanh liền liều chết giãy giụa.
"Là anh, là anh, bà xã, anh về rồi." Tôn Minh Hạo biết là anh đã dọa tới Lâm Gia Doanh liền vội vàng giải thích.
"Ông xã, sao anh lại về rồi?" Lâm Gia Doanh bị anh làm cho giật mình.
Cô nhớ là lịch trình hôm nay của anh đến 8 giờ tối, sao giờ này đã về rồi.
Lâm Gia Doanh liền ngẩng đầu lên, bây giờ chỉ mới có ba giờ chiều thôi mà.
Đầu tiên là anh lấy máy hút bụi trong tay cô ra, tránh cho nó rơi rồi nói: "Lô ca bị anh dọa sợ cho hết hồn, gọi tài xế cho anh về nghỉ ngơi trước."
"Là vị chuyện hồi sáng sao?" Cô liền có chút lo lắng.
"Chắc là vậy!" Tôn Minh Hạo liền vòng tay qua người cô: "Cho nên Lô ca đã đem công việc hôm nay qua ngày khác rồi, lịch trình từ nay về sau sẽ dài hơn."
"Ông xã, anh vẫn ổn chứ?" Lâm Gia Doanh đặt tay lên tay của anh, rồi hôn lên mặt của anh.
"Không sao, chuyện còn lại công ty đại diện sẽ xử lý." Anh ôm cô nói."
Mặc dù anh là bị Lô ca dụ dỗ vào làng giải trí, nhưnga biết mình có thể đem lại niềm vui cho nhiều người cho nên anh rất vui vẻ.
Từ một người mới không hiểu gì cho đến Thiên Vương châu Á Alan, con đường anh đi hôm nay ngày càng thuận lợi, thậm chí đây cũng bắt đầu thiên chức của anh. Nhưng cũng tùy lúc, anh bị người ta bịa đặt tin tức hoặc là bị paparazzi quấn lấy, cho nên đã nổi giận.
Mà lúc này đây, bà xã yêu dấu của anh tâm, linh tương thông, mỗi khi anh thấy buồn phiền đến cực điểm, cảm giác chỉ cần ôm cô là anh có thể bình tĩnh trở lại.
Muốn để cho cô được hạnh phúc, muốn cô luôn vui vẻ, muốn cô không cần phải lo lắng về cuộc sống! Mỗi lần nghĩ đến đây, là anh cảm thấy có thêm động lực để cố gắng.
"Ông xã! Anh thật là, làm nghề này cũng không vui vẻ gì, chúng ta rời đi đi! Rời đi là được mà." Lâm Gia Doanh liền vùi ở trong lòng của Tôn Minh Hạo nói.
Thật ra thì những năm gần đây Tôn Minh Hạo đã kiếm đủ số tiền cho bọn họ có thể sống cả đời, nếu như công việc này cho anh áp lực thì anh có thể nói lời tạm biệt nó, cho dù là đang đứng trên đỉnh vinh quang thì cũng phải là lựa chọn đầu tiên.
Bọn họ có thể ra nước ngoài, như Canada hay Thụy Sĩ, đến một nơi không ai biết tới "Alan", là một đôi vợ chồng bình thường.
"Nếu như có thể, anh muốn cùng em tới nơi mà không ai biết đến." Tôn Minh Hạo liền khẽ hôn trên má của Lâm Gia Doanh một cái.
"Vậy chúng ta...."
Anh liền đè lại môi của cô" Nhưng anh không muốn làm cho Lô ca thất vọng, cũng không muốn khiến cho những người hâm mộ thất vọng....Em có thể tha thứ cho anh không?"
"Ừ em hiểu mà." Lâm Gia Doanh liền xoay người, vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Em tức giận sao?" Tôn Minh Hạo liền hỏi.
Lâm Gia Doanh liền lắc đầu một cái: "Ông xã, anh vĩnh viên phải nhớ, bất luận là xảy ra chuyện gì thì em vĩnh viễn sẽ chịu đựng cùng với anh."
Cô biết, anh chính là một người đàn ông tốt! Có lẽ cô yêu anh, đồng thời cũng yêu luôn cái tính nghiêm túc của anh.
"Bà xã, anh yêu em nhất!" Anh liền hôn cô thật sâu.
Hai người vừa bắt đầu hẹn hò thì cái gì anh cũng không có! Ngay cả khi hẹn hò ở quán cơm ven đường thì cũng phải chia đôi tiền trả, nhưng cô chưa từng có nửa câu oán trách anh.
Sau khi tiến vào làng giải trí, mặc kệ anh bận như thế nào, mỗi lần có điểm nghi ngờ hay cách trở, mỗi lúc như thế, đều có cô khcíh lệ anh mới có thể đi tiếp, cho nên nếu không có cô cũng sẽ không có ngôi sao "Alan" hôm nay..........
Vừa nghĩ tới đó thì anh càng thâm tình hôn cô hơn, mà cô cũng nhiệt tình đáp lại anh.
Bọn họ là vợ chồng, cô không cần phải giấu giếm tình yêu và nhiệt tình đối với đối phương.
Bọn họ vừa hôn vừa điên cuồng lôi kéo quần áo của nha khiến cho quần áo của cả hai nhanh chóng rời khỏi cơ thể, để cho bọn họ trở lại tư thế nguyên thủy nhất.
Tôn Minh Hạo ôm Lâm Gia Doanh ngồi trên ghế sôpha, để cho cô đối mặt với anh, ngồi giạng chân trên đùi của anh, một tay anh vòng qua cái eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, một tay vuốt ve cái mông co giãn, lại lặng lẽ hướng vào nơi mềm mại giữa hai chân của cô tìm kiếm.
"Ừ....." Cô bị anh hôn rất sâu nên không cách nào nói nên lời chỉ có trên chóp mũi hừ một tiếng thoải mái than nhẹ.
Được cô khích lệ, đầu ngón tay của anh lại càng thêm chăm chỉ, một ngón dọc theo huyệt khẩu của cô vẽ vòng tròn, một cái lại đi dọc đến tiểu hạch ở phía trước khẽ bóp không ngừng trêu đùa, để cho cô không nhẫn nại được mà khẽ ngâm.
Anh kéo dài động tác giúp cô thả lỏng, sau đó ngón tay mớ để ở cửa động đã ướt át của cô.
"Em yêu, anh vào đây." Tôn Minh Hạo nói xong ở bên tai cảu cô, cũng đồng thời đẩy nhẹ vào bên trong.
"Ừ.....A" Cô ôm bờ vai rộng rãi của anh, chậm rãi hít sâu để giảm cảm giác không thoải mái.
Mặc dù đã làm vợ chồng nhiều năm, biết rõ thói quen và sở thích của đối phương, nhưng nơi bí mật vẫn chưa hoàn toàn ướt át làm cô cảm thấy khó chịu.
Anh cũng không gấp, để cho đầu ngón tay dừng trong cơ thể cô, càng không ngừng hôn sâu ở tai và cổ, một bên lại dụ dỗ: "Bà xã, em thật đáng yêu. Đừng sợ, buông lỏng một chút! Anh sẽ không làm tổn thương em!"
Bời vì anh dịu dàng, làm cho cô dần thích ứng. Dần dần, cảm giác thoải mái như trước lại trở lại trên người cô.
Cảm thấy cơ thể chặt trất của cô không còn căng thẳng nữa, anh mới cẩn thận chôn sâu ngón tay vào trong người cô, xẹt qua bộ phận nhạy cảm.
"Bà xã, em thích trong này đúng không! Mỗi lần đụng chạm ở đây em đều rất thoải mái." Tôn Minh Hạo nói xong còn cố tình ở vị trí này đụng chạm một chút.
"A!" Toàn thân Lâm Gia Doanh nặng nề run lên một cái.
Anh có thể cảm nhận được là cô đã ướt át thêm không ít liền điều chỉnh khoảng cách của hai người, kéo tay Lâm Gia Doanh tới sờ vào bộ phận đã dâng trào, dụ dỗ nói: "Vợ, em giúp anh sờ một chút."
Lâm Gia Doanh liền cầm lấy cự vật, trong lòng có một chút xấu hổ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phục vụ cho anh.
Anh là ông xã của cô, là người mà cô yêu! Dĩ nhiên là cô cũng muốn làm cho anh vui lòng, làm cho anh thoải mái....
Vừa nghĩ tới đó, cô lại quên đi sự thẹn thùng, bắt đầu vuốt ve theo phương thích mà anh thích.
Giống như anh cũng biết chỗ yêu thích mà mẫn cảm của cô, cô cũng vậy! Trước hết cô cầm lấy vật khổng lồ của anh mà xoa nắn, sau đó là di động trên dưới, đợi đến khi vật cứng rắn nóng bỏng phun ra một ít tinh dịch thì lòng bàn tay mềm mại lại cầm lấy viên cầu xoa nắn.
"Hô....Bà xã, em càng lúc càng thuần thục....." Tôn Minh Hạo không nhịn được mà thở hổn hển.
Lúc anh đang nói thì ngón tay ở bên dưới cũng tiếp tục tiến công, sau khi xác định cô có thể tiếp tục thì liền đưa ngón tay thứ hai vào.
Hai cánh hoa bị ngón tay anh tách ra, ái dịch bên trong liền làm ướt tay của anh. Cô hơi khó chịu liền giãy giụa mông, giống như là mong anh có thể cho cô nhiều, nhiều hơn nữa.
"Bà xã, em thật tham lam, vẫn đang hút ngón tay của anh này." Anh ở bên tai cô trêu đùa nói.
Sắc mặt của Lâm Gia Doanh đỏ bừng liền liếc anh một cái, không phục nói: "Anh...Không phải là anh....Chính anh vẫn còn đang nhỏ giọt đây này...."
Bởi vì sự phục vụ của cô mà anh cũng trào dâng kích động không thôi, từ đỉnh đang tiết ra ái dịch trong suốt, làm cho tay cô cũng ướt.
"Đúng, đúng là anh không nhịn được." Anh liền ở trên môi cô khẽ hôn xuống.
"Ừ.....Vào đi...." Lâm Gia Doanh liền nhỏ giọng nói.
"Không được, em vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn." Tôn Minh Hạo liền cố nén sự dụ dỗ của cô nói.
"Không sao.....Anh vào đi!" Thật ra thì cô đã sớm biết anh không chịu nổi, mà cố nén bởi vì cô.
"Ừ....." Tôn Minh Hạo vì cô mà cảm động không thôi. Anh liền điều chỉnh vị trí của hai người, đem nhẫn nại của chính mình chống đỡ ở hoa huyệt phấn hồng, eo khẽ rướn lên liền đâm vào cơ thể cô, động tác hết sức dịu dàng.
"A....A...." Lâm Gia Doanh liền cắn môi dưới, phát ra tiếng rên rỉ thật thấp.
"Rất đâu sao? Muốn anh dừng lại không?" Anh hỏi bên tai cô.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Biết ý của cô, anh liền dịu dàng hôn cô, cực kì dịu dàng mà kiên định đẩy từng chút một vào cơ thể của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top