Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13. Tuổi mới "vui vẻ"

Mùa đông ở Hàn Quốc có nhiệt độ trung bình là 0℃.

Xin nhắc lại, 0℃.

Thiết nghĩ, làm sao tôi có thể sống sót qua mùa đông giá lạnh này được cơ chứ! Vốn là một đứa sợ lạnh, mũi thuộc dạng nhạy cảm, chỉ cần một chút thay đổi thời tiết là đủ cho tôi cảm cúm nguyên cả tuần.

Chỉ còn độ một tuần nữa thôi là chúng tôi sẽ được nghỉ đông. Bọn sinh viên đại học náo nức chuẩn bị thật nhiều thứ. Chúng nó hò nhau đi mua sắm, ăn hàng, đi hẹn hò để có người yêu ôm ấp đêm Giáng sinh. Không khí tưng bừng, náo nhiệt đến khó chịu. Tôi chẳng quan tâm chúng nó thế nào, vẫn mải mê chơi game - một thói quen tôi đã bỏ cả hơn hai tháng qua và bây giờ đã trở lại với tôi. Nói cho hùng hồn là muốn tìm việc vậy thôi, chứ tôi chỉ mới là đứa sinh viên năm hai, còn chưa đến sinh nhật tròn 20 tuổi, dĩ nhiên sẽ chẳng có công ty lớn nào phê duyệt một đứa ất ơ không bằng cấp, thời gian làm việc không ổn định, chưa hoàn thành xong chương trình học như tôi. Vậy nên, những cửa hàng tiện lợi, thư viện, quán ăn, và các thứ tương tự vậy, là mục tiêu hàng đầu của tôi. Những công việc đó thì chỉ cần tôi chăm chỉ một chút, cẩn thận một chút, lương thấp nhưng dần dần sẽ giúp tôi đạt được số tiền mơ ước.

Trọng điểm ở đây là, cả hai đức tính đó, tôi đều không có.

Giấc mơ xem ra càng ngày càng xa vời tầm tay. Điều này làm tôi đang cân nhắc đến việc có nên đi ăn cướp hay không.

Việc đầu tiên để đi ăn cướp là tôi cần phải có một cái bịt mặt. Bịt mặt trùm kín tôi không có, chỉ có khẩu trang y tế. Người ta giật ra, phát hiện tung tính rất dễ. Nên tôi liền gạt ý tưởng này qua một bên.

Park Jihoon nghe tôi nói xong liền tặng tôi liên hoàn tát vào má, vừa tát vừa bảo tôi bị vong nhập.

Dù gì thì gì, những ngày đầu tháng 12 ẩm ương của tôi cứ trôi qua như vậy. Sực nhớ ra, cũng sắp đến sinh nhật mình rồi. Tôi sinh vào ngày 10 tháng 12. Đám bạn cùng phòng hỏi tôi có kế hoạch gì cho ngày sinh nhật của mình chưa.

"Không có, và cũng không muốn có." Tôi lắc lắc đầu, thành thật.

"Khoa tao có tổ chức đi trượt tuyết đó, ngay đúng ngày sinh nhật mày luôn, Niel ạ." Jisung trợn mắt. "Thật trùng hợp!"

"Ờ, nghe vui đó!" Đột nhiên tôi thấy có hứng thú. Đã lâu rồi tôi không đi trượt tuyết. Nhớ lại lần gần nhất tôi đến một khu trượt tuyết cũng là vào mùa xuân, lúc tôi 15 tuổi.

Ở một bên, Jihoon và Woojin cứ nhao nhao lên như trẻ con. "Cho em đi với! Cho em đi với!"

Khoan đã nào, để tua lại lời nói của Jisung một chút. Khoa hắn tổ chức sao? Nghĩa là sẽ có...

"Anh Seongwu có đi không?" Woojin bên cạnh đã nhanh nhảu.

"Ừ, thì..." Jisung len lén thăm dò phản ứng của tôi, rồi hắn cười tươi. "Không có! Không thấy đăng ký!"

"Vậy là tốt." Tôi gật gù. Bây giờ, khi nhắc đến Seongwu, tôi đã đỡ thấy ngượng ngùng hơn, nhưng tất nhiên việc gặp anh ngoài đời một lần nữa chắc chắn sẽ không khiến tôi thấy thoải mái gì.

"Thế có đi không, để còn đăng ký giữ chỗ?" Jisung nhướn mày nhìn tôi.

"Cũng được. Dù gì hôm đấy em cũng rảnh. Lâu lâu đổi gió cho vui." Tôi lơ đãng gật đầu, mắt tiếp tục dán vào màn hình hiển thị trò chơi trước mặt.

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 20, Kang Daniel đầu bò!!!" Tôi vừa tỉnh dậy, ngay ở giường đã thấy đám bạn cùng phòng thổi còi kêu toe toe. Thì ra hôm qua chúng nó quyết đi ngủ sớm, chắc chắn đợi thời cơ tôi ngủ mê mệt không biết gì thì đã chuẩn bị tiệc bất ngờ cho tôi.

Tuy vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng tôi đủ tỉnh táo để biết rằng chúng nó đã tắt hết đèn và đang cầm một chiếc bánh sinh nhật rất đẹp. Tôi cảm động nhìn từng người với vẻ biết ơn. Trên bánh đã cắm nến số "20" đang cháy leo lét.

"Ước đi cu!" Woojin phấn chấn. "Ước cho mày bớt tật hãm nè!"

Tôi chỉ biết cười cười, mặt đã nóng bừng cả lên. Thành kính chắp tay rồi nhắm mắt, tôi ước cho mình thật khoẻ mạnh, thật đẹp trai, sau này có thật nhiều tiền, sẽ có cơ hội rước Xbox về, tương lai sẽ rộng mở, và quan trọng là phải có...người yêu.

Ước xong cả thảy, tôi mở mắt, thổi tắt nến. Ba đứa cùng phòng hú hét ầm ĩ, bật đèn lên.

"Cảm ơ—" Chưa kịp dứt lời đã cảm nhận mặt mình đau điếng. Thì ra một trong ba thằng chó con đã ụp cả cái bánh kem vào mặt tôi.

"Ơ đù, tao còn chưa kịp chụp hình cái bánh..." Giọng Jisung vang lên tiếc rẻ.

"Em cũng chưa kịp quay boomerang cảnh Niel bị đập bánh vào mặt..." Jihoon bổ sung.

Bánh kem mùi vani nhơm nhớp trên mặt tôi. Khẽ liếm một chút bánh trên mặt, vị ngon hơn tôi tưởng.

"Quay quay chụp chụp úp úp cái quần què chúng mày nè!!!" Tôi cầm bánh ném thẳng vào mặt ba đứa kia. Trong một loáng, phòng kí túc xá của chúng tôi đã bị biến thành bãi chiến trường đúng nghĩa. Xung quanh toàn bánh là bánh. Chúng tôi mỗi bên thành lập một chiến tuyến, trèo cả lên giường nhau, vào tận trong nhà tắm lẫn nhà bếp, ra sức ném bánh. Tôi một phe đơn độc, ba người kia hợp sức cản phá tôi.

"Double kill!" Tôi la lên đầy phấn khích khi nhắm bánh kem trúng cả hai đứa Woojin và Jihoon.

"Headshot!" Vừa ném xong, tôi đã thấy đầu mình dính đầy kem. Thì ra Jisung nấp ở sau lưng nhắm bắn mà nãy giờ tôi không biết.

Trận chiến bánh gato kéo dài được 15 phút nữa, thì một thằng nào đó nhận ra thời gian đã trôi đi vùn vụt, la toáng lên báo hiệu chỉ còn hơn bốn tiếng nữa là chúng tôi sẽ khởi hành đi trượt tuyết.

Đến lúc này, cả bọn mới dừng tay. Tôi đau lòng nhìn chiếc giường yêu dấu - nay đã bị dính toàn bánh là bánh. Không chỉ giường tôi, mà cả các giường còn lại đều chịu chung hoàn cảnh. Khủng khiếp hơn, laptop, điện thoại, bàn ghế,... tất cả đều mang mùi vani đặc trưng.

Căn phòng trở nên kinh dị hơn bao giờ hết.

"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng." Tôi vừa định mở cửa đánh bài chuồn thì đã bị ba người kia nắm áo giữ lại.

Không ai bảo ai, mỗi người lục đục thu dọn ga giường, gom thành một đống to ú nụ ngay giữa phòng. Mỗi đứa thay nhau quét rồi lau nhà. Tôi đau xót nhìn con máy tính yêu quý nằm chỏng chơ một góc, tay thì vẫn dốc sức đổ đầy xà bông lên sàn nhà, lau cật lực.

Rất may là mỗi đứa đã dọn sẵn đồ đạc đi chơi hôm nay, nếu không chúng tôi chỉ có nước chết lâm sàng. Thời gian không còn nhiều, mỗi đứa thi nhau vào nhà tắm, thậm chí còn đi...tắm nhờ phòng người ta để cho kịp giờ xuất phát.

Dọn đống bùi nhùi xong cũng gần hết thời gian. Đâu đó vẫn thoang thoảng mùi vani nhưng cũng chẳng còn thời gian để lau thêm nữa. Nếu sau này căn phòng đầy kiến và chúng tôi phải chịu đóng phạt hoặc ngủ bụi, thì tôi xin thề với trời đất rằng lỗi không phải tại đứa nào tên Kang Daniel.

Tôi kiểm tra lại ba lô, bên trong đã đầy đủ đồ sinh hoạt. Ván trượt và các dụng cụ cần thiết đến đó có thể thuê. Tôi chỉ mang chút đồ ăn nhẹ, hai bộ đồ thay đơn giản và một bộ đồ ngủ. Xong xuôi, tôi xách ba lô ra khỏi phòng, cùng ba người Jisung, Jihoon, Woojin đi đến ga tàu đã hẹn sẵn.

"Ể? Ong Seongwu?!!!" Tôi hét ầm lên.

Seongwu đang đứng phía bên kia, đeo ba lô, phong thái chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi tôi vừa dứt lời, anh cũng nhìn qua phía tôi, mắt trợn muốn lọt tròng.

Yoon Jisung ngay lập tức kéo tôi ra một bên. Khuôn mặt hắn ngập tràn vẻ ăn năn hối cải. Tâm trạng tôi từ tốt đẹp 100% ngay lập tức giảm xuống còn tuyệt vọng 0%. Ai mà biết ngày sinh nhật của tôi sẽ như thế này đâu chứ!

"Sao anh bảo em là Seongwu không đăng ký?!!!" Tôi rít qua kẽ răng, nghiến ken két.

"Từ từ nào, là "anh Seongwu" nhé!" Jisung chỉnh lại tôi.

"Em không quan tâm! Sao bây giờ anh ta lại ở đó, hả?!!!" Cảm giác mạch máu não tôi sắp đứt đến nơi.

"Ê, bên này đang xảy ra chuyện gì vậy?!" Hwang Minhyun đột nhiên từ đâu xuất hiện, khuôn mặt khó hiểu nhìn hai chúng tôi. "Chính Ongie của chúng ta là người nghĩ ra kế hoạch này đầu tiên đó, sao lại không có mặt được?!"

Tôi hận không thể tẩn Jisung một phát rồi dốc ngược đầu hắn, buộc vào thanh quạt trần quay vòng vòng.

"Cho anh một phút giải thích." Tôi liếc người anh em họ Yoon.

"Ờ...thì...anh buộc phải nói vậy thì mới lôi chú em đi khỏi nhà được..." Jisung lắp ba lắp bắp, khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu.

"Còn gì nữa?"

"Ờ... Anh hứa lần sau sẽ không làm vậy nữa..."

Tôi đảo mắt một vòng. Ong Seongwu đã biến khuất dạng đi đâu đó. Thở phào, tôi trở lại vị trí đứng chờ tàu lúc nãy, lòng nơm nớp lo sợ tiền bối Ong có thể trở lại bất cứ lúc nào. Thật sự không dám nghĩ đến việc mình gặp lại anh ta vào hoàn cảnh trớ trêu này.

Bao cảm xúc từ hôm trước lại ùa về trong tôi. Chính tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Seongwu khi tôi từ chối anh. Còn nhớ, khi Seongwu gầm lên, bảo tôi cút đi, tôi đã chạy thục mạng. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình phải chạy như thế. Nếu tôi lại gần và an ủi anh, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Nhưng dù gì thì tôi vẫn có thể cam đoan rằng, mọi chuyện không thể trở lại như ban đầu được nữa.

Tôi khá chắc rằng mình không có loại cảm xúc như thế dành cho anh. Mặc dù anh có đẹp thật, có tốt thật, có nhiều lần làm tôi cảm động thật, và vì anh mà tôi đã mắc một hội chứng mà do tôi tự nghĩ ra, nhưng tôi không thể yêu anh được. Trước giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chỉ thích con gái. Tôi không dám nghĩ nếu mình thích con trai thì sẽ như thế nào nữa!

"Ê Daniel, nghĩ vẩn vơ gì vậy? Lên tàu đi chứ mày!" Woojin đập vai tôi.

"Ừm." Tôi sực tỉnh, lớ nga lớ ngớ khoác ba lô lên vai, máy móc theo chân đám đông đi vào tàu.

Lịch trình của chúng tôi như sau: buổi sáng khởi hành, bắt chuyến tàu từ Seoul đến Chuncheon tầm một tiếng, sau đó bắt đầu trượt tuyết kết hợp với chụp ảnh, ngắm cảnh. Đến chiều tối sẽ tổ chức tiệc liên hoan, nghỉ đêm tại khách sạn rồi sáng mai xuất phát trở về trường.

Đoàn người cũng không quá đông. Đa số vì sinh viên đã có kế hoạch về thăm gia đình hoặc đi hẹn hò riêng với người yêu, nên nguyên cả đoàn chỉ toàn đực rựa, chỉ có vài ba bóng hồng lẻ loi. Chủ yếu là dân Mỹ thuật nên họ toàn nói chuyện về chủ đề mà có nghe tôi cũng chẳng tài nào hiểu nổi. Biết thân biết phận, tôi ngồi chung ghế với Jihoon. Thằng nhóc chẳng nói gì, cả buổi chỉ ngồi nhai snack hết bịch này đến bịch khác, làm tôi có chút chán nản, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Thêm một điều đặc biệt nữa, ngoài dự kiến của tôi, Minhyun còn rủ được cậu nhóc phục vụ ở quán bar hôm trước đi chung. Kim Jaehwan có vẻ hay ngại ngùng với người lạ, thêm nữa lại học khác khoa, thậm chí còn khác trường chúng tôi, nên cả buổi cậu ta chẳng hé môi câu nào. Vậy nên, mấu chốt ở đây là, hẳn Minhyun phải có mưu kế gì đã sắp đặt từ trước với Jaehwan nên mới mặt dày rủ cậu ta đi trượt tuyết chung, nếu không tại sao phải làm thế?!

May mắn thay, Ong Seongwu ngồi ở hàng ghế đầu, còn tôi ngồi tít ở dưới cùng, khác dãy với anh. Anh ta sẽ không thể nào thấy được tôi, mua ha ha.

Nhưng ngồi ở đây thì, vô duyên vô cớ làm sao, Seongwu cứ lọt vào tầm mắt tôi suốt.

Làm tôi muốn tránh cũng không được.

Chuyến tàu kéo dài một tiếng rưỡi, nhộn nhịp và đầy ắp tiếng nói, tiếng cười. Đa số là bọn đàn ông tán dóc mấy chủ đề nhảm nhí hay chơi trò chơi gì đấy. Mấy cô gái của đoàn thì lại ngồi riêng ở một góc khác, túm năm tụm ba bàn luận sôi nổi nhưng vẫn cố gắng kín tiếng hết mức để không lọt vào tai đám đàn ông con trai. Jisung và Woojin đang chụp ảnh phong cảnh hai bên đường, Jihoon đang ăn bánh, Seongwu đang ngh—

Ê, sao tôi lại phải để ý Seongwu đang làm gì nhỉ?

Mà tại sao tôi lại không được để ý anh cơ? Tôi có ý đồ gì xấu với anh đâu mà phải tránh anh như tránh tà? Thôi thì cứ nghĩ đến Seongwu thì anh ta cũng không biết đâu. Ừm, tiền bối Ong đang  cắm tai nghe nhạc, đầu cứ lắc la lắc lư gì đấy, nhìn cũng thật dễ thương. Hình như anh đã thay đổi kiểu tóc. Tôi nhớ trước đó tóc anh màu đen tuyền, mái phủ xuống hết. Bây giờ anh đã nhuộm tóc sang màu nâu đậm phớt chút ánh đỏ, mái được hớt lên, làm tôi cứ liên tưởng anh giống mấy tay chơi guitar chính trong một ban nhạc rock. Quả nhiên anh ta hợp với đủ hình tượng, đủ kiểu tóc.

Tự phá ra cười vì suy nghĩ tinh quái của mình, bất ngờ Seongwu xoay người lại, ánh mắt xoáy thẳng vào tôi.

Tôi ngưng cười, nhanh chóng lảng mắt qua chỗ khác. Da mặt nóng ran.

Còn gì nhục hơn khi bị người ta bắt gặp mình đang nhìn lén chứ!

Phải rất rất rất lâu sau, tôi mới đủ can đảm để đánh mắt nhìn sang ghế của Seongwu. Anh hình như đã ngủ, tai vẫn cắm earphone, đầu ngoẹo hẳn sang một bên trông đến là tội nghiệp. Nếu ngủ như vậy sẽ bị trẹo cổ vì sai tư thế mất! Tôi khều khều vai Jihoon bên cạnh, thì thầm cực nhỏ.

"Ê, mày bảo thằng Woojin bảo anh Jisung đẩy lại cái người Seongwu sang một bên đi, ngủ thế trông nguy hiểm vãi." Tôi nói một tràng, không quên đế thêm vế đằng sau. "Đừng bảo là tao bảo. Nhắc lại cho mày nghe nè..."

"Thôi, thôi, không cần! Quan tâm người ta thì nói mẹ đi, bày đặt nhờ anh em bạn bè hỗ trợ. Người gì đâu kỳ hết sức!" Jihoon bĩu môi.

Nó móc điện thoại nhắn tin cho Woojin. Ít phút sau sau, thằng nhóc có răng khểnh ngồi ở hàng ghế trên cùng quay xuống nhìn tôi bằng ánh mắt của người bình thường nhìn người-gì-đâu-kỳ-hết-sức, song cũng ra dấu "ok".

Jisung sau khi được thông báo, cũng nhìn tôi bằng ánh mắt của người bình thường nhìn người-gì-đâu-kỳ-hết-sức, nhưng cũng ngoan ngoãn đi ra, đến gần ghế của Seongwu rồi dùng một ngón tay, theo đúng nghĩa, đẩy cái đầu Seongwu dịch vào bên trong.

Trở về chỗ ngồi, hắn nhắn tin riêng cho tôi.

"Hột cơm: Bày đặt để ý đồ!"

Tôi gửi một loạt emoji giận dữ, bực tức tắt điện thoại rồi nhắm mắt ngủ.

Khu trượt tuyết Elysian Gangchon hiện ra trước mắt tôi, rộng và đẹp đến khó tin. Cả một vùng tuyết trắng xoá bao phủ xung quanh, càng làm tâm hồn tôi phấn chấn hơn mặc cho nhiệt độ xung quanh đã xuống đến độ âm cũng nên.

Cả đoàn chúng tôi xếp hàng mua thẻ cáp kéo người trượt tuyết. Ai cần thuê trang bị thì lại đứng một góc riêng để thuê. Tôi đã có sẵn mũ bảo hiểm, kính và găng tay nên chỉ cần mượn thêm của khu trượt tuyết ván trượt, giày trượt và gậy chống, rốt cuộc cũng full combo trượt tuyết điển hình.

Chúng tôi được đưa lên đến đỉnh dốc bằng cáp kéo. Một khoang gồm bốn người, nên tôi, Jisung, Woojin và Jihoon tự động bắt cặp ngồi chung. Sau khi kéo thanh an toàn xuống, cáp bắt đầu di chuyển, trong phút chốc chúng tôi đã được kéo lên cao. Thằng Woojin trầm trồ, bấm máy chụp ảnh lia lịa. Jisung ngồi bên cạnh thì ra sức tạo dáng. Nhìn là biết hai con người này mới được đi trượt tuyết lần đầu. Nhục nhã không thể tả.

Seongwu đã đi trước, ngồi với một người nào đó mà nói chuyện rất rất vui vẻ. Tôi để ý, đó cũng là người ngồi ghế bên cạnh anh trên chuyến tàu từ Seoul đến đây. Đó không chừng là người yêu mới của anh cũng nên. Nhìn tới nhìn lui, hắn ta vừa gầy nhẳng, bộ mặt thì quắt lại, nói chung xấu không thể tả, cỡ nào cũng chẳng hợp với Seongwu.

Nhưng tôi chẳng liên quan gì tới Seongwu cơ mà! Mắt anh ta đúng là mù rồi.

"Hừ." Trong đầu tôi giơ một vạn ngón giữa, nhìn sang chỗ khác.

Sau khi lên đến đỉnh dốc, chúng tôi chia nhóm ra bắt đầu tập riêng. Jisung, Woojin mới tập chơi, còn tôi và Jihoon đã biết chơi kha khá. Nói là chia nhóm vậy, chứ thật ra hai sân dành cho người nhập môn và người chơi có trình độ trung bình nằm sát sàn sạt, bước vài bước từ sân này là đã tới sân kia.

Điều không mong muốn nhất cũng đã tới. Ong Seongwu từ đâu hiện ra như một vị thần, đứng cùng làn với tôi. Muốn ngã quỵ vì sự trùng hợp chết tiệt này, tôi chẳng còn mặt mũi hay háo hức gì để mà trượt tiếp nữa.

"Ơ, cái cậu hôm bữa nè!" Một giọng đàn ông quen thuộc vang lên.

Thì ra đó là người tiền bối cùng khoa với Seongwu, ở tiệc liên hoan lần trước của khoa đã từng thắc mắc về mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

"Dạ, dạ... Em chào anh." Tôi bắt tay hắn ta. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

"Ủa, sao hôm nay cậu không ngồi gần người yêu cậu nữa vậy?!" Người kia rất vô duyên mà phun ra một câu hỏi.

"Tiền bối, phiền anh lại đây một chút!" Seongwu lại xuất hiện, cứu tôi khỏi bàn thua trông thấy. Người kia liền lủi đi nhanh như lúc anh ta đến, xớ rớ gần chỗ Ong Seongwu để chỉnh lại đồ nghề trượt tuyết hay gì đó.

Lạy thánh mớ bái, cuộc đời mình toàn một chuỗi đắng cay. Xem ra tôi sẽ không thể nào yên yên ổn ổn đón được tuổi 20 của mình mất thôi!

Tôi khởi động một chút rồi vào vị trí, bắt đầu trượt xuống dốc. Gió mát bên cạnh kêu ù ù bên tai, tốc độ nhanh khiến tôi thích thú. Lâu lắm rồi mới được tận hưởng cảm giác này lại lần nữa! Khi trượt đến hết dốc, tôi thắng lại, kết thúc với một tư thế khá đẹp. Bên trên đỉnh dốc vang lên tiếng vỗ tay hào hứng của mấy người trượt tuyết trong đoàn (dĩ nhiên chẳng bao gồm người nào đấy). Tôi nhìn quanh, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Seongwu đâu. Có lẽ anh ta thấy đến phiên tôi trượt nên chẳng buồn để tâm mà đã đi qua chỗ khác chơi rồi. Vậy càng tốt, tôi chẳng mất công mà tìm thêm chi nữa!

Woojin lại hăm hở chụp ảnh. Tôi ngại ngại, xua tay ra dấu đừng chụp. Thu hết phong cảnh xung quanh vào tầm mắt được một lúc, tôi quyết định đi bộ ngược lên dốc.

Bỗng có tiếng hét thất thanh từ phía bên trên.

"Ê! Cẩn thận!!!"

Tôi giật bắn mình, nhìn về phía có tiếng hét. Nhưng đã không kịp nữa rồi. Có một lực đến thật mạnh, hất văng tôi té ra đằng sau. Tất cả những gì tôi thấy là một màn tuyết, và chân tay mình thì đang bị đè đau điếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top