Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Liều thuốc của thời gian

Yoon Jisung hết hồn đến rơi cả bịch bánh khi tôi bước vào phòng rồi đóng cửa thật mạnh. Không nói năng gì, tôi liếc qua hắn và thằng Jihoon qua ăn chực đúng một giây rồi cứ thế đi thẳng lên giường, chẳng buồn cởi áo khoác hay khăn quàng cổ, nằm bất động.

"Ê, chuyện gì vậy bồ tèo?" Jihoon miệng vẫn nhai khoai tây chiên nhồm nhoàm, tay chọt chọt vào má tôi liên tục.

Tôi không nói gì, tiếp tục giả chết.

"Seongwu lại làm gì mày?!" Jisung nhặt bịch bánh lên.

"Sao anh biết?!!!" Tôi hết hồn, bật dậy ngay lập tức. Mãi sau này mới để ý là phản ứng của mình có hơi lố.

"Những lần mày buồn thì 70% là do Seongwu, 20% là do Xbox, 10% là do mày thua game." Ông anh tổng kết, giơ ngón tay đếm đếm rất chuyên nghiệp.

"Anh bảo em nên làm gì đi, anh Jisung!" Tôi bám lấy người kia, miệng bắt đầu van nài và rên rỉ thảm khốc, giọng như từ cõi âm vọng về. Nhanh chóng tường thuật lại sự việc vừa xảy ra ở dốc trượt tuyết, tôi liếc để thăm dò phản ứng của hai vị cao nhân.

Jihoon vừa nghe hết câu, đã ngay lập tức nhảy chồm lên.

"Đồng ý Dajin đi! Đấy, thấy chưa! Anh Seongwu thấy hết niềm tin với mày là buông mày ra ngay lập tức à!"

"Đừng nghe lời nó nói xàm!" Jisung đẩy thằng kia qua một bên.

Thú thật, trong lòng tôi có một chút tức giận vì thái độ của Seongwu lúc nãy. Anh ta bảo đã xí xoá hết mọi chuyện, rồi lại nói tôi đồng ý lời tỏ tình của Dajin, xong cũng tự tay lật đổ bức-tường-tình-bạn mà chúng tôi vừa mới đắp nền móng chưa được 15 phút. Ong Seongwu quả thực là người khó hiểu nhất hành tinh! Tôi nào có ý gì sâu xa ác độc, chỉ muốn giãi bày tâm tư sâu kín của mình với Seongwu rồi tiếp tục tâm sự như hai thằng đàn ông hết sức bình thường, vậy mà anh ta có thể thản nhiên phun ra cái lời từ chối làm bạn với tôi.

Được lắm! Tôi cũng không thèm làm bạn anh.

"Đã vậy em sẽ hẹn hò thật cho anh Seongwu chết vì tức!" Tôi ngồi dậy, gần như hét lên, rất giống điệu bộ của mấy con khỉ tiến hoá trong phim "Sự trỗi dậy của hành tinh khỉ".

"Lập đàn giải vong cho nó đi Jihoon!" Jisung bợp đầu tôi đau đến điếng người.

"Em thấy Daniel và Dajin hẹn hò cũng ổn mà..." Jihoon thấp giọng.

"Đừng để tao nhìn mày giống một đứa nhỏ mọn và thiếu thốn tình thương nữa Niel à!" Ông anh họ Yoon lắc lắc đầu, bộ dạng chán chường. "Mày thậm chí còn không yêu Dajin."

"Sau này sẽ yêu thôi!" Thằng nhóc kia tiếp tục nhảy vào. "Dajin xinh thế, không yêu không được!"

Yoo Dajin bề ngoài đúng là dạng xinh xắn, dễ thương. Khuôn mặt nàng nhẹ nhõm, có phần thanh thoát. Tuy nàng không phải gu của tôi - chỗ này phải in đậm và gạch chân một nghìn chín trăm lần - nhưng tôi dần đang bị cuốn đi bởi cái lời nói của thằng Park Jihoon rằng có thể sau này tôi và Dajin sẽ tìm được những điểm chung, tâm hồn của chúng tôi sẽ đồng điệu, và biết đâu được tôi sẽ yêu Dajin thật cũng nên! Đã lâu lắm rồi tôi mới hẹn hò thật sự trở lại, sau khi bị hơn một năm đeo bám lằng nhằng bởi cô nàng Shin Haneul ồn ào. Bản thân tôi còn bị lôi vào cái mớ bòng bong của dịch vụ hẹn hò. Có lẽ giải pháp tốt nhất để đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện là hẹn hò với Dajin.

"Đưa cho tao cái điện thoại, Jihoon!" Tôi ra lệnh.

"Mày đang cầm trên tay..."

"Ừm..."

Bỏ mặc bộ mặt nhăn như đít khỉ của Jisung, tôi chỉ cuỗm lấy những lời động viên của Jihoon, mở mục tin nhắn, click vào nội dung tin của Dajin. Tôi run run nhập văn bản, tay bấm trên màn hình điện thoại cảm ứng.

"Mình đồng ý."

Câu nói chỉ có ba từ duy nhất mà cảm giác tôi tốn cả trăm năm để soạn xong. Sau khi cẩn thận nhìn đi nhìn lại xem có đúng tên người nhận không, kiểm tra chính tả thật kĩ càng và xoá đi một đống emoji trái tim mà thằng Jihoon nghịch ngợm thêm vào, tôi nhìn hai người kia, bi tráng như chuẩn bị ra trận.

"Đợi chờ gì nữa, gửi đi!" Jihoon thúc giục tôi.

"Tuỳ mày." Jisung bỏ vào phòng vệ sinh.

Hai thằng ôn họ Park từng nói, thời gian sẽ là liều thuốc xoa dịu đi tất cả. Không ai có thể giận một người mãi mãi, và không ai có thể yêu một người quá lâu mà không được hồi đáp. Thêm người thứ ba vào, liệu mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, hay sẽ trở nên rối rắm?

Hay tốt nhất là, tôi không nên gửi tin nhắn?!

Cũng chẳng quá yêu thích gì Dajin, và chuyện gì cũng có vô vàn cách giải đáp. Đây không phải là phương án duy nhất.

"Mệt mày quá, không bấm thì tao bấm." Park Jihoon thấy tôi ngồi đơ như tượng, một tay nhắm thẳng nút gửi rồi click.

Trong phút chốc, tin nhắn đã được gửi đi.

"A!!!" Tôi hét lên, ném thẳng gối vào mặt nó.

Wifi mạnh nhiều lúc cũng chẳng phải tốt lành gì. Điển hình là trường hợp này.

Muốn rút tin nhắn lại cũng không kịp nữa rồi. Bên kia lại còn báo đang online, nhất định chỉ mấy giây nữa thôi sẽ xem được tin nhắn của tôi.

"Điên hả?!" Jihoon vừa né cơn đạn gối, vừa ném cho tôi những cái nhìn khó hiểu. "Tao vừa giúp mày đấy thôi!"

"Giúp giúp cái mông tao!" Tôi tiếp tục phẫn uất ném gối. "Tao đánh chết mày!!!"

Đã phóng lao thì đành theo lao. Sau khi đuổi thằng Jihoon về phòng nó, tôi cũng chẳng buồn đính chính gì với Dajin. Bây giờ nhắn tin xin lỗi người ta, bảo là bạn mình chọc, thì có bị xem là kì không?

Ông anh Jisung chẳng nói chuyện với tôi, làm tôi thấy hơi chột dạ. Ầy, sau này sẽ đãi người ta một chầu thật lớn rồi mua thật nhiều truyện tranh coi như chuộc lỗi vậy.

Yoo Dajin hồi âm với mấy cái sticker dễ thương gì đó nhưng tôi chẳng buồn để tâm.

Ong Seongwu quá đáng! Quá đáng! Quá đáng! Muốn kết bạn cũng không được, rốt cuộc là người dưng thì xong!

Tin tôi và Dajin hẹn hò quả nhiên lan đến tất cả thành viên trong đoàn, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn tôi tưởng.

Ngay khi tôi vừa ló mặt ở nhà hàng để tìm đồ ăn sáng, đã có mấy tiền bối lẫn hậu bối lạ mặt đi đến, bắt đầu bá vai bá cổ, miệng liên tục hỏi han.

"Kang Daniel, cậu ngon quá đi nha!" Một người có mái tóc dài rất nghệ sĩ được buộc gọn gàng đằng sau, nói với tôi.

"Hả?" Tôi nhíu mày. Mấy người kia càng xúm lại gần mình hơn.

"Cua được cô nàng Dajin xinh xẻo thế còn gì!" Một người khác xía vào. Ánh mắt hắn ta nhìn tôi cả mười phần thì hết tám phần là ngưỡng mộ. "Ước nguyện của tôi là được ôm cô ấy một lần trong đời!"

"Tôi cũng thế!" Ông nào đấy cũng nói to.

"Trước giờ tôi tưởng cậu với Seongwu là một cặp."

"Chúng em chia tay rồi..." Tôi giải thích.

"Ôi chao, từ khi nào vậy?! Sao tôi lại không biết?" Người kia lại tò mò lấn tới.

Mắc mớ gì mà anh phải biết? Trong lòng tôi nổi một trận ấm ức nhưng không dám nói ra, sợ có thể sẽ dẫn đến cự cãi lớn.

"Ê, không phải ông quá vô duyên rồi sao?!" May thay, người đó đã bị bịt miệng kịp thời.

Tôi cười cười, bắt đầu tìm cách chuồn khỏi mấy ông anh này. Cảm giác như mình vừa gặp thêm các phiên bản của Shin Haneul vậy!

Tôi không gặp Yoo Dajin và đám bạn gái của cô, cũng chẳng chạm mặt Ong Seongwu. Hwang Minhyun và Kim Jaehwan nhìn thấy tôi liền gật đầu chào, biểu tình không có gì quá đặc biệt. Tôi ngồi cạnh hai người họ, ăn mì cay và uống Coca Cola, tuyệt nhiên không hé miệng nói bất cứ câu gì.

"Nè anh Daniel, anh với Dajin...yêu nhau thật hả?" Jaehwan hỏi tôi.

"Ể?" Tôi không biết trả lời làm sao cho phải. Tôi hiện tại không yêu cô ấy... Sau này có hay không thì tôi cũng không rõ.

"Là Dajin ngỏ lời với cậu trước đúng không?" Minhyun hợp sức với người bên cạnh, cùng dồn tôi đến tận chân tường.

"Ớ..." Tôi cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. "Dạ."

Hai người kia chỉ ồ à như vẻ đã biết, sau đó không tra hỏi gì thêm. Tôi trút được gánh nặng, làm xong bát mì liền kiếm cớ, mau mau chuồn lên phòng.

Vào lúc chín giờ sáng, cả đoàn tập trung trước cửa khu nghỉ dưỡng của sân trượt tuyết, chụp một tấm ảnh tập thể trước khi lên đường trở về Seoul. Quả đúng như những lời hai thằng bạn nói, các cô bạn đi chung đoàn với chúng tôi, ai cô đơn thì đã kiếm được bạn trai rồi. Mấy cặp đôi còn lại ôm nhau hết sức tình cảm, chỉ riêng mình tôi và Dajin thì ngượng ngập vô cùng. Tôi đứng cạnh Dajin, cả người thẳng tưng như khúc gỗ. Cô nàng họ Yoo trái lại nắm tay tôi hết sức thân mật, còn định dựa vào người tôi.

Mãi sau, nhìn lại hình hôm đấy, tôi mới thấy mình trưng ra bộ mặt của một đứa bị táo bón lâu năm, cười hết sức đau khổ.

Còn có Minhyun với Jaehwan tạo dáng như chụp ảnh cưới, làm tôi cứ đau đầu rằng không biết hai người có yêu nhau thật không.

Tiền bối Ong thì đứng đâu đó ở hàng đằng trước. Mái tóc đã không còn hớt để lộ trán mà chải xuống thành đầu nấm, che qua lông mày. Anh mặc hoodie xám rộng thùng thình, trông có vẻ mệt mỏi. Tôi định nhắn tin hỏi anh, nhưng nghĩ đến chút tự trọng còn sót lại, tuyệt đối không thể dễ dàng rớt giá!

Chúng tôi lục đục đi đến bến tàu. Trên suốt đường đi, tôi ngồi cạnh Dajin như lẽ đương nhiên. Jihoon và Woojin tự động bắt cặp, ngồi đằng sau liên tục theo dõi chúng tôi với vẻ thích thú. Có vẻ chúng nó thật sự muốn tôi và cô nàng này ở cùng một chỗ. Ngược lại, ông anh hột cơm kia đã ngồi chung với ai đấy, không thèm hỏi tôi lấy một câu.

Dajin vừa ngồi xuống đã liên tục nói chuyện với tôi.

"Niel à, cậu không biết đâu..." Cô nàng khơi mào. "Lúc cậu nhắn như vậy, mình vui đến mức tối qua không ngủ được luôn!"

"Ờ..." Tôi có dự cảm không lành.

"Tôi giao Dajin cho cậu, hãy trông chừng con nhỏ nhé!" Một cô bạn nào đấy của Dajin ngồi ở hàng ghế trên liền quay xuống. "Nó trông vậy chứ cũng khó nuôi lắm đấy!"

Và vô vàn câu nói khác tương tự vậy gieo vào đầu tôi suốt chuyến đi, như thể đám bạn của nàng ta đang giao trứng cho ác. Tôi ngồi một chỗ mà cứ chộn rộn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau cầu tiếp viện của hai thằng họ Park, nhưng tất cả những gì chúng nó làm là nhìn tôi cười khả ố.

Seongwu ngồi ở đâu tôi cũng không rõ. Anh cũng chẳng mở miệng chọc cười câu nào như mọi khi.

Chuyến tàu hôm đó dường như mọi người chỉ tập trung bàn tán về mối tình mới của tôi. Mấy anh trai cùng đoàn nhìn tôi ngưỡng mộ cũng có, khinh khỉnh cũng có, tò mò cũng có. Tôi ngồi bên cạnh Dajin, đóng vai gối ôm cho cô ấy dựa. Thỉnh thoảng, chúng tôi nói mấy chuyện không đầu không đuôi. Tôi và Dajin chẳng biết gì nhiều về nhau nên không tìm được tiếng nói chung.

Cơ bản, khoa Mỹ thuật chẳng có gì liên quan đến khoa Công nghệ Thông tin, nên chủ đề này loại.

Cô không thích chơi game. Chủ đề này loại.

Cô không thích thú cưng. Chủ đề này loại.

Sau một hồi loại chủ đề chán chê, chúng tôi bắt đầu đi kể chuyện cười.

Tôi mất hết hi vọng về việc tìm kiếm chút đồng điệu ở Dajin, tâm trạng xuống trầm trọng.

Sao sự việc lại ra nông nỗi này? Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận rằng mấy trò đùa vô thưởng vô phạt của cô ta làm tôi cười đến hộc cả máu mồm. Điểm hài hước của tôi trước giờ luôn bằng âm, nhạt nhẽo vô cùng tận, có thể cười ở bất cứ thứ gì.

Chẳng hạn:

"Này Niel, cậu có biết đỉnh núi nào lạnh nhất không?" Dajin mở đầu.

"Ừm, không?" Tôi chẳng thèm động não.

"Everét đó!" Cô nàng cười lớn.

"Trời má, há há há!!!" Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Dajin và tôi cười khá lâu. Thật ra thì, chủ yếu là tôi cười mà thôi. Mấy người đằng trước nhìn chúng tôi đầy hiếu kì, nhưng vì tôi bận cười mà chẳng để ý.

"Này Niel, cậu có biết người ta gọi cục bơ biết bay là gì không?" Cô nàng tiếp tục.

"Là gì?" Tôi hỏi nhanh.

"Butterfly đó!"

"Khặc khặc... Ha ha..." Tôi cười, cả người rung rung lên.

Cứ thế tôi và Dajin kẻ tung người hứng, cười muốn nội thương suốt cả quãng đường còn lại. Khi đem chuyện này kể cho ba thằng bạn cùng phòng nghe, chúng nó đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

"Trò đùa nhạt nhẽo kiểu này thì đúng là gu của Daniel rồi!" Woojin gật gù.

"Không ai cười nổi luôn." Jihoon cũng gật gù theo.

Tôi một bên lại đang cười sái quai hàm.

Chúng tôi chia tay nhau ở ga tàu. Có người tiếp tục bắt tàu đi thẳng về quê, có người đã hẹn đi chơi đâu đó. Riêng Dajin thì không ở ký túc xá mà trọ học ở gia đình của người dì.

"Niel này, về nhớ gọi cho mình nhé!" Dajin dặn dò, đưa cho tôi một bịch kẹo dẻo. Đúng loại tôi thích! Không ngờ cô nàng cũng biết sở thích này của tôi. Chắc chắn là một trong hai đứa họ Park đã làm tay trong mà cung cấp thông tin tuyệt mật này ra ngoài.

Tôi vui vẻ nhận lấy bịch kẹo, miệng cười qua loa.

"Ừ, mình sẽ gọi."

"Cô cậu bớt bớt đi cho tôi nhờ!" Woojin đến kéo tôi đi, rồi nháy mắt chào Dajin rất thân thiện.

Tôi không để ý nữa, đầu óc hoàn toàn đặt vào bịch kẹo dẻo loại xịn trước mặt.

Những người còn lại, bao gồm tôi và đám bạn của mình, dĩ nhiên là cả kẻ họ Ong nào đấy, bắt xe trở về ký túc xá. Nhắc đến Ong Seongwu mới nhớ. Hoạ chăng có phép thần thông thì tôi mới đọc được Seongwu đang nghĩ gì trong đầu! Mũ của hoodie trùm kín, tóc gần che mắt, lại đeo khẩu trang, tất cả những gì tôi thấy chỉ là một xíu sống mũi của anh nhô ra.

Xe bus đông nghịt, người không là người. Chẳng còn ghế nào cho chúng tôi ngồi, rốt cuộc một đoàn chúng tôi đứng chen lấn ở xe, ba lô thì ai nấy to kềnh càng, chiếm hết tiện nghi.

Quan trọng là, ma xui quỷ khiến, thế quái nào mà tôi lại đứng ngay cạnh Ong Seongwu?

Tôi nhớ rằng, mình đang chen chúc ngay gần Jisung, vậy mà sau một hồi xô đẩy, tôi lạc trôi đến đứng đối diện cái con người mặc áo hoodie màu xám kia. Lúc tôi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi! Xe bus rất chật và xóc, muốn đổi chỗ là cả một công trình. Tôi len lén nhìn về phía đối diện, thấy mắt của Seongwu trợn ngược cả lên. Anh đứng rúm ró, đã tháo khẩu trang ra, khuôn mặt đỏ lên vì mệt mỏi. Ba lô đằng sau to quá khổ, như thể anh đang đeo mai rùa. Ninja rùa?! Ha ha ha!

"Phì..." Tôi bụm miệng, cố không cười vì suy nghĩ của mình.

Bỗng nhiên, xe bus thắng gấp một cái. Người tôi, theo quán tính, lùi về phía sau. Ba lô nặng trĩu ở vai khiến tôi suýt ngã. Hình như còn cái gì đó va vào ngực mình thì phải.

Ong Seongwu, cũng theo quán tính, té về phía trước. Vừa vặn thế nào lại nằm gọn lỏn trong ngực tôi. Nếu tôi đứng thẳng thêm một chút, chắc chắn anh sẽ bị cụng đầu vì anh chỉ cao thua tôi vài phân. Thế là tôi tiếp tục đứng dáng cong cong, tạo một tư thế vô cùng khó đỡ.

"Xin lỗi..." Người kia nhỏ giọng lùi ra, nhưng lại giẫm phải chân của bà cô đang ngồi, rốt cuộc lại vẫn đứng yên chỗ cũ, chỉ dám cúi gằm mặt xuống mà không nhìn tôi.

Xe bus đã dừng ở trạm khác. Người xuống thì ít mà kẻ lên thì nhiều. Sau một trận dồn ép đến ngộp thở, cảm giác như bị nén trong miếng hamburger, bây giờ thì tiền bối Ong dính cả vào người tôi. Hay rồi đây!

Cả người tôi không hiểu sao lại cảm thấy nóng ran. Cơ bắp co cứng, đứng một tư thế mãi, chẳng dám động đậy. Chỉ sợ cử động một chút, sẽ lại đụng phải Ong Seongwu. Ngược lại, người kia cúi đầu nhưng vẫn thấy vành tai đỏ hẳn lên, chắc hẳn cũng xấu hổ không thua gì tôi bây giờ.

Thường thì, trên phim, khi hai nhân vật chính (bị) đứng gần nhau như thế này trên xe bus hay tàu điện ngầm, người ta sẽ chỉnh sửa làm sao cho cảnh này thật tình thú. Bao nhiêu nhạc nền vui vẻ, bao nhiên tông màu hường phấn, người ta ném vào hết rồi trộn lên. Suy cho cùng cũng là chỉ để đánh lừa trái tim mỏng manh yếu đuối của người xem. Tin tôi đi, khi bạn bị kẹt ở cái tư thế khó đỡ này, ngoài sự bối rối ra thì còn đi kèm thêm bao nhiêu cảm giác đau nhức, nóng bức, bồn chồn khác! Nói chung, chẳng có gì để mà vui vẻ cả.

Chỉ có tiếng tim đập thình thịch, thình thịch như chực chờ nhảy xổ ra khỏi lồng ngực nè!

"Daniel..." Bỗng người kia gọi tôi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Dạ?" Tôi nuốt nước bọt.

"Cậu đang hẹn hò với Dajin à?"

"Dạ...?" Tôi hỏi lại mặc dù đã nghe khá rõ những gì anh nói.

"Bỏ đi, không có gì!" Người kia xoay người nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt vẫn thoáng chút hồng hồng, đỏ đỏ.

Tại sao lại hỏi như vậy chứ?! May mà tôi không phải trả lời câu hỏi này của anh.

May mắn làm sao, chừng ba phút sau, xe đã dừng ở trạm gần ký túc xá của trường Đại học. Chúng tôi tay xách nách mang, người người đeo ba lô nặng trịch, cảm giác giống hệt tù nhân vượt ngục, tẩu thoát khỏi con quái vật bốn bánh kia.

Mọi người lục đục chào nhau ra về. Tôi cũng bắt tay và cúi thấp, cơ miệng hoạt động liên tục, nói cười hết người này với người kia.

"Nghỉ đông vui vẻ!" Tôi không nhớ mình lặp đi lặp lại câu nói này bao nhiêu lần.

"Ơ, Seongwu đâu rồi?!" Một người hỏi.

"Đi trước rồi!" Ai đó trả lời.

"Cái thằng này, hôm nay bị gì thế không biết..." Người đó cằn nhằn.

Tôi nhìn xung quanh. Seongwu mặc hoodie xám rộng và mang cái ba lô màu đen đã tách đoàn mà đi lên phòng trước rồi!

Thở hắt ra một cái, tự nhiên trong lòng thấy hơi mất mát.

Kỳ nghỉ đông của tôi đã bắt đầu như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top