Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Chiến dịch "Tự khai sáng"

Bây giờ đã là gần nửa đêm. Căn phòng ký túc xá tối đen như mực, chìm trong yên lặng. Trong khi ba đứa cùng phòng đã ngủ say như chết, tôi lại đang chui trong chăn, cố gắng nheo mắt đọc chữ với thứ ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại.

"Biểu hiện khi bạn thích một người".

Cái tiêu đề to tổ bố được in đậm này làm tôi nhức mắt. Khẽ thở dài ngao ngán, tôi miết ngón tay lên màn hình cảm ứng, kéo xuống đọc nội dung của bài.

Đầu tiên, tôi phải đính chính rằng, mình không phải là đứa ngốc mới tập yêu, mỗi lần có...hứng với ai đó là lại đè ra đọc mấy bài báo mạng rồi so sánh xem có giống mình hay không. Giả dụ, trước đây tôi yêu năm cô thì cả năm tôi đều cứ tuỳ tiện tiến tới, chẳng mất thời gian nghĩ suy, cân nhắc làm gì nhiều!

Nhưng đó là Kang Daniel của mấy tháng trước. Người đó đã chết rồi.

Còn Kang Daniel này trong lòng đang lo lắng, tim đập loạn nhịp, nín thở đọc mấy dòng mà bài báo viết. Trông có hơi ngu si, nhưng tôi nhất định phải giãi mã ra cái loại cảm xúc tồn tại giữa tôi và Ong Seongwu. Thật lòng mà nói, tôi sẽ chẳng bao giờ hỏi đám quân sư quạt mo họ Park, bằng không chúng nó sẽ lại tiếp tục mai mối tôi với một đứa Yoo Dajin thứ hai. Yoon Jisung sau khi thất bại trong chiến dịch "KSKD" (viết tắt của "Khai sáng Kang Daniel") thì đã để tôi muốn làm gì thì làm, chẳng buồn quan tâm nữa.

Tóm lại, chỉ trong một cái chớp mắt, mà tôi đã đơn cô thế cô, tự thân vận động.

Rốt cuộc, tôi đã đọc xong phần giới thiệu của bài báo, bắt đầu lướt đến mấy gạch đầu dòng chính.

"Luôn nghĩ về người kia", check!

"Hay lo lắng khi đứng trước đối phương", check!

"Chịu khó thay đổi bản thân vì người kia", check!

"Luôn thấy khó chịu khi người kia đi với ai khác", check!

Mới xong được nửa bài, tôi đã vội tắt tab, thiếu điều muốn ném bể luôn cái điện thoại.

Tại sao cái nào cũng đúng mới chết!

Chưa bao giờ tôi nghi ngờ về xu hướng tính dục của mình. Từ trước đến nay đã gặp bao nhiêu đàn ông đẹp, đàn ông không đẹp lắm, sống đã hơn 20 năm cuộc đời, trải qua thật nhiều hỉ nộ ái ố, tôi chẳng có tí cảm giác gì với những người cùng giới. Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự thấy bối rối với một anh chàng.

Nhưng xét cho cùng, tôi cũng chỉ bối rối với mỗi người đó.

Tôi đã thử tưởng tượng Park Woojin sắp hôn mình, hay Yoon Jisung ôm mình chặt cứng ngồi phía sau xe máy, Hwang Minhyun nhìn mình cười dịu dàng, và ti tỉ thứ khác như thế, thì tôi vẫn không mất đi cảm giác ghét bỏ, muốn tránh xa.

Hay dù người ta có đem Park Jihoon đội tóc giả, mặc váy, trang điểm xinh xẻo như con gái, tôi thấy nó đúng là có dễ thương nhưng chí ít vẫn chẳng mảy may rung động.

Có lẽ người ta nên thêm vào từ điển cái này: ""Ong Seongwu" (tên riêng): ngoại lệ của Kang Daniel".

Cũng không đến nỗi tôi nhìn Seongwu mà muốn...động dục ngay tức thì, chỉ là muốn bắt anh về làm của riêng, người nào đụng vào lập tức gõ tay cho chừa.

Sau khi tạm hoàn thành chiến dịch "Tự khai sáng", tôi ôm một bụng nghi ngờ về cái "ngoại lệ" kia mà đi ngủ. Quỷ tha ma bắt cái bài báo! Tổ sư mấy đời tổ tông nha ông viết bài! Ông ta rõ ràng là đang đi guốc, à nhầm, giày trong bụng tôi.

Chuyến tàu kéo dài hơn năm tiếng từ Seoul đến Busan cuối cùng cũng kết thúc. Tôi vươn vai hít thở, làm vài động tác thể dục nhẹ nhàng, sau đó một tay kéo vali, một tay cầm túi xách, tất tả đi xuống bến tàu.

Trong suốt quãng đường đi, tôi chỉ có đọc truyện, ăn kẹo, ngủ và ngủ, rồi lại đọc truyện, ăn kẹo, tiếp tục ngủ. Cái vòng lặp đó cứ tiếp diễn và tôi chẳng có ý định muốn làm gì khác. Mấy ngày trôi qua và tôi vẫn bị sốc bởi cái sự thật "hiển nhiên" - theo nguyên văn lời của Dajin, mô phật - là tôi đã thích Seongwu mất rồi. Đương nhiên tôi vẫn chưa tâm sự với ai. Bản thân tôi cũng thấy tò mò trước phản ứng của mọi người nếu tôi kể chuyện này ra.

Rối não quá, tôi liền quyết định đánh một giấc. Tự nhủ mọi chuyện khi tỉnh lại sẽ khác.

Nào ngờ, tôi còn gặp cả Seongwu trong giấc mơ. Đáng buồn thay, đó là một giấc mơ xấu hổ, và tôi sẽ không nói là mình suýt được hôn anh ta đâu.

Ngày hôm qua, mẹ có gọi điện cho tôi, nhắc tôi về thăm gia đình dịp Giáng Sinh. Mẹ không bảo thì tôi cũng tự động thu xếp về nhà. Mấy tháng ở trên Seoul, tôi thèm kim chi mẹ muối lắm rồi, thèm được ngắm mặt trời mọc trên biển Haeundae nữa! Mới chỉ nghĩ đến đó mà lòng đã nôn nao. Tâm trạng tôi tốt lên được một chút, bắt đầu tìm đường về nhà.

Ở hiên nhà, hai còn mèo Rooney và Peter vẫn đang nằm ngửa bụng phơi nắng trông đến là yêu. Chúng nó thấy tôi mà chẳng có biểu hiện nào vui vẻ, thích thú. Trái lại, tôi bỏ qua sự lười nhác của đám mèo béo, buông hết túi xách và vali, hai tay ôm hai em. Bố tôi đã đi đâu đó, còn mẹ đang loay hoay trong bếp làm đồ ăn.

"Niel của mẹ!" Mẹ tôi mừng rỡ chạy ra, gần như là bổ nhào vào lòng tôi.

"Con về rồi." Tôi ôm mẹ thật chặt trong tay, tự nhiên cảm thấy xúc động quá mức. "Con chào mẹ!"

Nhưng cơn xúc động nhanh chóng phai dần. Tôi hít hít mũi một lúc, sau cùng cũng nhỏ nhẹ phun ra vài từ.

"Người mẹ có mùi mèo."

"Ừm." Mẹ tôi không phủ nhận, cười lớn. "Chăm hai con mèo này đúng là rất mệt!"

Chiều hôm đó, tôi cùng bố mang cây thông cất ở trong nhà kho ra ngoài, tiến hành lau chùi, phủi bụi, sau đó bắt đầu treo mấy món đồ trang trí nho nhỏ và những chùm đèn lập loè nhiều màu. Cẩn thận bắc ghế, tôi để lên đỉnh thông một ngôi sao vàng. Nhìn ngắm thành quả của mình và bố, tôi cực kì hài lòng. Mẹ ra siêu thị gần nhà mua hai bộ đồ ông già Noel cho Rooney và Peter, định để đúng ngày Giáng Sinh thì mang ra cho chúng nó mặc.

Công tác chuẩn bị đã xong. Thấm thoắt một cái mà chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ.

"Thằng Niel, mày đâu rồi?!"

Tôi bừng tỉnh khỏi mớ suy tư hỗn độn của bản thân, sực nhớ ra lời mẹ dặn. Vội xếp lại túi rau củ mẹ đưa lúc nãy, tôi chạy theo mẹ - giờ đã cách tôi một quãng khá xa.

"Dạo gần đây cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn." Mẹ chép miệng, mắt vẫn đang nhìn đám trái cây xếp kìn kìn trên giá, tay chỉ vào một quả.

"Khổ! Có khi nào là nghĩ về người yêu không?" Bác bán hàng nhìn tôi dò xét, mỉm cười đẩy ẩn ý.

"Dạ..." Tôi lắp bắp. "Không ạ..."

Mẹ tôi ngay lập tức quay qua tia tôi từ đầu đến chân.

"Thôi đi! Đẹp trai thế này mà còn chưa có bạn gái. Tao không tin!" Người bán hàng gạt đi.

Tôi chưng hửng, cảm thấy da mặt mình nóng dần lên. Hình như vành tai của mình cũng đỏ lên thì phải! Có cảm xúc gì tôi cũng đem trưng hết lên mặt, chẳng giấu được cái gì bao giờ.

May mắn thay, mẹ và bác bán hàng đã chuyển sang chủ đề nói chuyện khác.

Tôi nối lại dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi nãy của mình.

Liệu tôi có nên gửi tin chúc Giáng Sinh cho Seongwu không? Anh ta có điên lên mà block tôi nữa không? Một vạn câu hỏi như thế cứ lần lượt xuất hiện trong đầu tôi. Nếu không viết tin thì tôi cầm lòng không đặng, ăn không ngon ngủ không yên. Thật sự tôi muốn nói gì đó với anh, muốn nhen nhóm trở lại chút gì đó giữa tôi và anh. Tôi phải thừa nhận rằng mình đã bị anh thu hút ở mấy điểm nào đó, và đúng là có nhận ra mình đã thích anh thật, theo đúng tình yêu giữa hai người trưởng thành chứ không phải tình bạn nữa rồi!

"Này Kang Daniel!!!" Lại có tiếng mẹ tôi kêu lên đầy bực tức.

"Dạ? Dạ!" Tôi giật bắn người.

"Thôi rồi, đây đúng là bộ mặt của những kẻ mới yêu." Người bán hàng quả quyết. "Nói thật đi! Mày có bạn gái chưa?!"

"..." Tôi giữ im lặng, ngượng ngùng gãi đầu. Hình như hành động này càng làm cho mẹ tôi thêm nghi ngờ thì phải.

Buổi tối ngày 24. Tôi ăn cơm xong, phụ mẹ dọn dẹp và rửa bát đĩa thì liền bưng hai con mèo béo ra ngoài hiên hóng gió, mặc cho thời tiết cực kì, cực kì lạnh bên ngoài.

Con Rooney đang vờn cá catnip màu đỏ tôi mua cho ở Seoul. Peter nằm trên đùi tôi, mắt lim dim ngủ. Ở biển đang tổ chức festival nhạc rất hoành tráng. Tiếng nhạc phát to đến độ từ nhà tôi vẫn có thể nghe thấy khá rõ. Mặc dù tôi muốn ra đó thăm thú và chụp ảnh một tí, nhưng nghĩ đến cảnh phải chen lấn trong hàng nghìn người đổ về, người tôi đã nổi hết da gà.

Có tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng. Tôi quay người qua, thấy mẹ đã ngồi xuống bên cạnh mình.

"Học hành dạo này thế nào hả con?" Mẹ tôi hỏi, giọng dịu dàng vô cùng.

"Dạ... Ổn ạ." Tôi ngắc ngứ.

"Tiền nong vẫn đầy đủ chứ hả?" Mẹ tiếp tục.

"Cũng không đến nỗi túng thiếu lắm ạ." Tôi nói dối. Ngược lại hoàn toàn ấy chứ mẹ ơi! Tiền một nửa để dành mua máy chơi game, nửa còn lại ngày nào cũng vơi đi một ít.

Tôi và mẹ tiếp tục nói chuyện linh tinh. Đã lâu lắm rồi tôi mới cùng mẹ ngồi yên bình như thế. Mẹ dựa lên vai tôi, giọng mẹ nhẹ nhàng kể chuyện thế này thế kia. Hai còn mèo vừa phải đi chích ngừa, bố dạo này đã đỡ nhậu say bét nhè, vân vân và mây mây. Tôi ngồi nghe mà thấy sống mũi cay cay.

Bỗng nhiên, mẹ hỏi một câu.

"Nói thật đi, con có người yêu chưa?"

"Dạ chưa." Tôi lắc lắc đầu.

Đúng như tôi đoán, mẹ tôi ngồi hẳn dậy, quăng cho tôi một cái nhìn soi mói, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

"Xạo."

"Ớ?"

"Ở trên đấy bay nhảy thoả thích, gái gú đầy ra! Mày cũng 20 tuổi rồi, làm sao lại có thể chưa có người yêu?"

"Thật mà mẹ..." Tôi nghĩ ngợi một hồi, sau cùng cũng chỉnh lại. "Đúng hơn một tí, trước đây mấy tháng thì con có, nhưng sau đó con say goodbye với cô ta. Tuần trước thì có đi hẹn hò một buổi, chia tay ngay trong ngày hôm đó."

Vừa dứt lời, mẹ tôi đã bộp đầu tôi rất đau.

"Sao lại chơi bời như thế hả?!!" Mẹ gắt lên, tiếp tục đánh vào lưng tôi mặc cho tôi la oai oái.

"Con không có!" Tôi né mẹ, miệng thanh minh. "Chỉ là do con chưa tìm được người thích hợp thôi!!"

Mẹ liếc tôi sắc lẻm, làm tôi sợ đến co rúm cả người.

Rooney vẫn chơi cùng cá catnip. Peter bị tiếng động của tôi và mẹ đánh thức mà cũng tỉnh dậy.

Một hồi lâu sau, tôi mới thỏ thẻ với mẹ.

"Con đang thích một người..."

"Biết ngay mà!" Mẹ tôi kêu lên, nhưng rất nhanh cũng nhẹ giọng. "Là ai thế?"

"Mới đầu phát hiện ra tình cảm của mình, cũng có chút sốc..."

Mẹ tôi không nói gì. Tôi tiếp tục kể lể.

"Con chỉ vừa nhận ra được mấy ngày. Người đó rất đẹp, rất tốt, nhưng tâm tư của người đó vô cùng khó hiểu."

"Từ từ rồi sẽ được." Mẹ chen vào một câu.

"Mẹ nghĩ con có nên thổ lộ tình cảm cho người ta biết không?"

"Vẫn là nên." Mẹ tôi gật gật. "Nếu cô ấy tốt đẹp như vậy, và con thấy hai đứa có khả năng, thì hãy biết nắm bắt cơ hội."

Tôi ồ một tiếng, ra vẻ đã hiểu. Tuy nhiên, trọng tâm ở đây không phải là chuyện đó.

Đắn đo mãi, tôi mới mở lời.

"Nhưng mà người đ—"

"Dù gì thì gì, yêu đương xong vẫn phải tập trung học hành nghiêm túc." Mẹ tôi lại bắt đầu căn dặn. "Đừng để tình cảm cản trở."

"Dạ, dạ..." Tôi bị cắt ngang lời, lòng tự nhiên thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng lại thấy khó chịu.

"Nên tìm hiểu hoàn cảnh của đối phương, xem tương lai nó có xán lạn không..." Mẹ nói.

"Dạ." Tôi phụ hoạ.

"Hạn chế quan hệ quá mức thân mật."

"Khụ! Cũng không đến mức đó đâu, mẹ. Con biết mà!" Tôi ho khan một tiếng, tự nhiên tưởng tượng ra mấy cảnh không trong sáng lắm.

"Giáng Sinh vui vẻ!" Bố mẹ tôi đồng thanh.

Bị mùi thơm của điểm tâm hấp dẫn, tôi nhanh chóng thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Bố đang cắm dây đèn trang trí trên cây thông vào ổ điện, lập tức cả cây đều lấp lánh nom vui mắt và sặc sỡ cực kì.

"Con chúc bố mẹ Giáng Sinh vui vẻ!" Tôi cũng chào lại, cười cười rồi đi ra bếp.

Hôm đó, nhị vị phụ huynh tặng tôi một chiếc laptop mới, được gói trong giấy hoa rất...màu mè. Đây vừa là quà sinh nhật, vừa là quà Giáng Sinh của tôi luôn. Tôi há hốc mồm nhìn "đứa con" mới của mình. Thì ra do trước đây tôi than máy tính cứ chập mạch, pin bị chai, phải đi thay miết. Nói ra chỉ cho vui vậy thôi, tôi cũng không có ý muốn đòi hỏi gì, ai ngờ bố mẹ lại nhớ lâu như vậy, thật sự cảm động khôn nguôi!

Hai con mèo mặc bộ đồ ông già Noel màu đỏ, đủng đỉnh đi đi lại lại trong nhà.

Bố mẹ xong việc thì ngồi xem TV. Tôi ngồi bên cạnh, mắt vẫn dõi theo chương trình đặc biệt mừng Giáng Sinh đang chiếu, nhưng tâm hồn cứ lạc mất đi đâu. Tối hôm qua, tôi lo lắng đến không ngủ được. Liệu khi tôi tiết lộ với mẹ rằng người mình thích là con trai, mẹ có còn đồng ý với tôi không? Mẹ có còn thúc giục tôi, bảo tôi tỏ tình không? Mọi thứ đều hỗn loạn và mơ hồ. Nghĩ ngợi mãi nên tôi đau nhức cả đầu.

Buổi trưa và buổi chiều trôi qua khá êm ả, ít ra là theo bề ngoài. Với tôi - người đang trải qua một cuộc giằng co tâm lí dữ dội, đứng giữa việc có nên nói sự thật với bố mẹ hay không, thì từng giây, từng phút trôi qua đều căng thẳng đến kì lạ.

Cây thông trong phòng khách vẫn toả sáng lấp lánh. Tôi một lần nữa ôm hai bé mèo béo ra hiên hóng mát. Giáng Sinh sắp hết, và tôi vẫn đắn đo về việc nhắn tin với Seongwu, lẫn cả việc nói chuyện với mẹ.

"Này! Ra đây ngồi làm gì?!" Vừa nghĩ đến, mẹ tôi đã xuất hiện đằng sau.

"Mẹ..."

"Hử?"

"Con có chuyện này muốn nói với mẹ."

"Nói đi xem nào!" Mẹ tôi đứng chống nạnh, mặt nhăn tít lại.

"Mẹ ngồi xuống đi đã." Tôi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Tao mệt mày quá!" Mẹ chép miệng. "Làm như chuyện gì to tát lắm hay sao..."

Cả người tôi bắt đầu đổ mồ hôi, lòng bàn tay ướt đẫm. Tôi nắm chặt tay, cúi gằm mặt. Hay bây giờ tôi nên im lặng nhỉ? Biết đâu mọi chuyện sẽ chỉ do tôi...tưởng tượng ra? Rằng tôi không thích Seongwu, mà chỉ thấy mến mến với tư cách là một người bạn?

Nhưng rồi ai sẽ giải thích về những cú giật mình của tôi khi đọc bài báo đó đây?!

"Nói đi xem nào!" Mẹ tôi giục giã.

"Mẹ!" Tôi kêu lớn.

"Cái gì?!!!" Mẹ cũng gắt gỏng đáp lại.

"Người con nói con thích hôm qua ấy..." Giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Nói to lên xem nào!" Mẹ tôi ngồi xích lại. "Ừ, thì sao? Con nào?"

"..."

"Nhanh lên!!!"

"Là nam."

Mặc dù không quay sang, tôi vẫn có thể thấy mẹ đang nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt in luôn hai chữ "bất ngờ". Bỗng cảm thấy bối rối, tôi múa máy.

"À... Thì con cũng không biết làm sao... Tự nhiên nó vậy đó mẹ ạ! Một ngày thức dậy, thấy anh ấy thật dễ thương, đột nhiên muốn chạy lại ôm một cái..."

"Đó có thể là tình bạn." Mẹ tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc.

"Không phải!!! Con đã cân nhắc rất kĩ rồi!" Tôi nhăn nhó, tiếp tục giải thích cho mẹ hiểu. "Là giống như thấy bực bội khi anh ấy ở gần ai đó. Mỗi lần thấy anh ấy lại bị lo lắng bất thường. Nói chuyện thì chẳng ra đầu ra đuôi. Đụng chạm cũng không thoải mái lắm!"

Bị tôi dồn cho một tràng như vậy, mẹ hoá đá là phải.

"Nhưng mà... Con chỉ có cảm giác đó với mình anh ấy, nên con nghĩ...cũng không phải, ừm, đồng tính..."

Mẹ vẫn không nói gì, sắc mặt hình như có u ám hơn trước. Điều này càng làm tôi sợ.

Xung quanh lại im lặng, chỉ có tiếng nhạc văng vẳng từ festival ngày thứ hai ở biển.

"Không sao..." Cảm giác như cả thập kỉ trôi qua, mẹ tôi mới nói được đúng hai từ.

Tôi có nghe nhầm không?!! Lời mẹ nói làm tôi trút được gánh nặng, len lén thở phào mấy cái.

"Đó cũng là tình yêu. Con tốt nhất là phải nói với cậu ấy!"

"Con không dám..." Tôi cũng chẳng có ý định kể chuyện tập tành "khởi nghiệp" nhảm nhí của mình cho mẹ nghe, bằng không tôi sẽ bị một trận thừa sống thiếu chết. "Trước đây con đối xử với anh ấy rất tệ. Do chưa nhận ra tình cảm, nên con cứ ù ù cạc cạc mà thích gì làm nấy, vô tư quá mức, không để tâm đến suy nghĩ của anh ấy."

"Đúng đấy, mày vô tư thật." Mẹ tôi vẫn ráng chêm vào.

Tôi xụ mặt, nhanh chóng bị mẹ kéo vào lòng.

"Con của mẹ, Nielie..." Mẹ xoa đầu tôi. "Tuy nhiều lúc con có như thế, có bị ngốc nghếch vô tâm thái quá, nhưng mẹ tin con luôn cẩn trọng trong tình cảm..."

Con xin lỗi mẹ, nhưng con đã vớ phải một đứa con gái phiền phức, quấy phá con cả gần một năm học. Đã vậy lại nỡ nhận lời đi chơi với người con không thích, để rồi đá cô nàng trong chưa đầy ba tiếng.

Tôi thấy mình có hơi mặt dày, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe lời mẹ nói.

"...Hoặc là không."

Lần này thì mẹ đúng. Tôi cay đắng tràn trề.

"Nhưng tóm lại, dù gì đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn ở bên con, hỗ trợ con hết mức."

Hình như tôi đã chảy nước mắt! Mũi nghẹt lại, tôi không cản được bản thân mà hít sâu một cái. Tổ sư bố! Đúng là tôi đã khóc thật rồi! Đường đường là đại trượng phu nam tính ngời ngời, vậy mà cũng có ngày phải rơi lệ.

Nhưng rơi lệ với mẹ, thì hoàn toàn có thể thấu hiểu.

"Nghe bảo tối nay có pháo hoa đó!" Mẹ tôi lảng sang chủ đề khác, nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng khách. "Nửa tiếng nữa."

Tôi gật gù. Mẹ và tôi ngồi thêm được một lúc thì trở vào trong. Trời đã lạnh, tuyết rơi trắng cả vườn. Ngồi hóng...mát với cái thời tiết này cũng đủ thấy mình hâm đến cỡ nào. Bỏ hai em mèo đang say ngủ vào ổ của chúng nó, tôi lên phòng, khép cửa. Đọc qua mấy tin nhắn chúc mừng giáng sinh trong group chat của đám bạn, tôi bấm số điện thoại tưởng chừng như đã quên mất, nhưng xui rủi thay (hay may mắn thay?) vẫn nhớ thật rõ.

Vấn đề bây giờ là, anh ấy có block mình không.

Tôi nuốt nước bọt, nhắm mắt bấm nút gọi thật nhanh.

Nhạc chờ của anh vang lên trong điện thoại. Máu dồn đến não, người tôi nóng hơn bao giờ hết. Đã mấy hồi chuông mà anh vẫn chưa bắt máy. Tôi gần như tắt thở, tưởng tượng nếu anh bắt máy thì tim có thể ngừng đập, dây thần kinh não có thể đứt mất!

Chuông đã ngừng kêu.

Đầu dây bên kia trả lời điện thoại với giọng rất ngập ngừng.

"A lô?"

"Anh Seongwu! Em nè, Daniel nè!" Tôi nói, thấy cổ họng mình khô khốc.

"Biết rồi." Người kia trả lời nhạt nhẽo.

"Giáng Sinh vui vẻ!" Tôi cười hì hì.

"Ừm."

"Anh, em biết những điều tiếp theo nghe sẽ rất sốc." Tôi rào trước. "Nhưng anh đừng sốc quá, à mà thôi, anh sốc cũng được, bởi vì em cũng sốc."

"Ừm."

"Anh nghe rõ nha!" Tôi kiểm tra xem đầu dây bên kia nghe có ổn không.

"Ừm."

"Em yêu anh." Tôi nói nhanh. "Em xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra."

Hình như bên kia khựng lại. Có khi nào đánh rơi điện thoại rồi hay không?!

"Hãy cho em một cơ hội nhé!"

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng đì đùng.

Nhìn ra phía cửa sổ, nổi bật trên nền trời đêm là những chùm pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ.

Thì ra đã đến giờ bắn pháo hoa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top