Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19. Khởi đầu thuận lợi

Đầu dây bên kia giữ im lặng đến đáng sợ. Ở bên ngoài, những chùm pháo hoa xanh đỏ vẫn nở rộ liên tục trên màn trời đêm. Tôi không ngừng lo lắng, nơ ron thần kinh hoạt động mãnh liệt.

"Anh Seongwu?" Tôi hỏi lại, vẫn đang chờ câu trả lời của người kia.

Anh ấy có lẽ vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh. Mãi một lúc sau, người kia mới trả lời.

"Cậu say à?"

"Dạ không." Tôi phủ nhận quyết liệt. "Em hoàn toàn tỉnh táo."

"Xin lỗi cậu..."

Câu nói này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Nếu đặt trường hợp tôi là anh, nhất định tôi sẽ không những từ chối mà còn phi đến tận Busan để đấm cái thằng nào đấy họ Kang tên Daniel. Dù gì đi nữa, tôi vẫn không thể dễ dàng từ bỏ như thế được!

"Cái gì cơ?" Tôi làm bộ điếc. "Anh nói gì em nghe không rõ?"

"Tôi không thể để bản thân mình bị tổn thương thêm lần nữa!" Ong Seongwu nói với giọng cực kì gay gắt. "Đừng đùa với tình cảm của tôi nữa, Daniel!"

"Ôi, ồn ào quá!" Tôi đến gần cửa sổ, mở toang nó ra, đưa điện thoại ra xa hơn, cốt để thu được tiếng pháo hoa đang bắn inh ỏi bên ngoài. "Không nghe thấy gì hết!"

Hình như Seongwu có nói thêm mấy câu nào đó, nhưng tôi cứ tảng lờ, viện cớ không nghe thấy gì vì tiếng pháo hoa ngoài đường.

"Vậy là anh đồng ý rồi nhé!" Tôi mặt dày, xem mấy câu vừa rồi của Seongwu như vô nghĩa, hét to vào điện thoại, sau đó nhanh tay cúp máy.

Trùng hợp thay, ở biển người ta cũng đã thôi không bắn pháo hoa. Tôi chắp tay thành kính, một lượt cúi đầu.

"Đa tạ đồng chí bắn pháo hoa. Sau này mời mấy người đến dự đám cưới của em và anh ấy ạ!"

Kỳ nghỉ đông kết thúc. Mấy ngày sau, tôi chào tạm biệt bố mẹ, lên tàu xuất phát đến Seoul, bắt đầu nhập học trở lại.

Điều đầu tiên tôi làm khi trở về trường học là lên kế hoạch thật chi tiết để chiếm được cảm tình của Seongwu. Đám Jisung, Woojin và Jihoon nghe được chuyện của tôi, tất thảy đều trợn mắt muốn lọt tròng, cằm rớt hết xuống đất.

"Tao có nghe nhầm không?!" Jisung ôm mặt. "Kang Daniel đúng là đã phát hiện ra tình cảm của mình sao?"

"Thế còn Dajin thì sao?" Ngược lại, thằng Jihoon chồm cả người lên, nắm vai tôi lắc qua lắc lại. "Con nhỏ bỏ đi rồi hả?!"

"Ờ." Tôi đảo mắt. "Nhờ cô ta mà tao mới biết tao thích tiền bối Ong."

"Con tim nhỏ bé của tao không đỡ nổi! Đức Mẹ ơi, từ cái bè lá chuối một mình tao chèo, giờ đã thành chiến hạm bọc thép trong nháy mắt!" Jisung la lên phấn khởi.

Park Woojin thì đã đột quỵ.

Để có thể thành công đánh cắp trái tim của Ong Seongwu một cách đường đường chính chính, tôi phải tiếp cận đối tượng, sau đó đánh chiêu mưa dầm thấm lâu. Tôi còn rất nhiều thời gian và luôn có sẵn một hội anh em cây khế lẫn quân sư quạt mo bên cạnh để giúp đỡ. Điều này làm tôi tự tin hơn bao giờ hết! Hơn nữa, bởi vì trước đó tiền bối Ong cũng đã phải lòng tôi, nói ra có hơi ngại, nhưng chính vì điều này mà xác suất thành công của tôi sẽ tăng thêm 50%.

"Trước khi bắt cóc Seongwu..." Jisung gợi ý. "...Mày phải mua chuộc được bạn thân của nó."

Mời Hwang Minhyun ra ngoài cũng không khó lắm, nhưng quả nhiên điều này khiến tôi ngại ngùng vô cùng. Tôi và hắn ta cũng chẳng đến mức thân thiết để đi chơi riêng với nhau như thế này. Mới đầu, khi tôi nhắn tin rủ ra ngoài chung, hắn còn từ chối, lấy lý do bận bịu. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng tôi cũng thành công mời tiền bối Hwang đẹp trai, cao ngạo, lạnh lùng đi uống bia.

Tuy nhiên, có vẻ con người này lại trong sạch quá mức. Rốt cuộc, chỉ có mình tôi một ly bia mát lạnh, hắn ta ngồi đối diện lại cắm ống hút uống nước ép trái cây.

"Cậu muốn gì?" Người kia nhướng mày.

"À... Em ấy mà, muốn..." Tôi gãi đầu. "...Theo đuổi anh Seongwu..."

Minhyun bị sặc, suýt thì phun hết nước ra bàn. Tôi vội lấy một nhúm khăn giấy đưa cho anh.

"Thí chủ hãy bình tĩnh."

"Cậu nghiêm túc chứ?!" Người kia dò hỏi, vẫn nhìn tôi hết sức nghi ngờ.

"Nhìn mặt em, anh có thấy tí đùa cợt nào không?" Tôi cố gắng giữ cho mình một khuôn mặt bình thản nhưng vẫn đủ chân thành.

"Seongwu thật sự đã rất mệt mỏi trong thời gian qua rồi!" Hình như Minhyun vẫn còn chút ấn tượng xấu về tôi. "Hãy để cho nó yên đi, Daniel à!"

"Em chắc chắn sẽ không để anh Seongwu buồn thêm lần nào nữa!" Tôi quả quyết, nắm chặt cả bàn tay lại.

"Chứng minh đi!"

"Em sẽ khoả thân chạy mười vòng quanh sân trường nếu em vi phạm lời thề." Tôi dũng cảm thề độc. "Vậy là anh đủ tin chưa?"

Hwang Minhyun chết đứng. Tôi quyết định tung ra đòn bí mật cuối cùng. Lấy từ trong túi áo ra hai tấm vé, tôi giơ ra trước mặt người họ Hwang, giở giọng thần bí.

"Đây là vé xem concert của ban nhạc A." Tôi tiếp tục. "Lại là ghế hàng đầu nữa! Nghe bảo Kim Jaehwan mấy ngày nay vẫn luôn truy lùng thì phải?!"

"Tại sao cậu có được nó?" Người kia giật nảy, đưa tay định tước lấy tấm vé tôi đang cầm trên tay, nhưng tôi nhanh chóng cất trở lại vào trong túi áo.

"Nếu anh giúp em cưa được anh Seongwu, em sẽ đưa nó cho anh." Tôi hứa hẹn.

Minhyun nhìn tôi cay cú, nhưng tôi chẳng quan tâm. Vô liêm sỉ luôn là yếu tố được tôi đưa lên hàng đầu để dễ bề có được thành công. Người ta có những lúc phải chơi xấu mới đến được đích đã vạch.

"Được rồi!" Kẻ họ Hwang đắn đo được 7749 giờ thì đã quyết định giúp đỡ tôi.

"Cảm ơn anh!!!" Tôi nhảy lên phấn khích, đưa luôn hai tấm vé cho Minhyun mà không nghĩ suy. Vậy là đã thành công thu phục được một đứa quân địch thành quân ta!

Lát sau, tôi trở về nhà, đã thu thập được thêm khá nhiều thông tin cung cấp từ Minhyun.

Dạo gần đây, Seongwu có đăng ký trở thành thành viên của ban dự án trong trường, do khoa Truyền thông nhận trách nhiệm chính. Các thành viên phải tất bật chuẩn bị những băng rôn, khẩu hiệu, soạn nội dung,... cho buổi liên hoan mừng xuân vào tháng hai sắp tới. Từ sáng sớm, tiền bối Ong đã đi khỏi kí túc xá, đi thẳng đến trường, ăn uống đều ở tại đó. Buổi chiều, anh sẽ tranh thủ về phòng tắm rửa, sau đó lại tiếp tục bận bịu. Phải đến gần 11 giờ, người kia mới hoàn thành việc của một ngày mà đi ngủ.

Công tác chuẩn bị đã diễn ra được hai, ba ngày.

Mấu chốt ở đây là, hình như người ta vẫn còn nhận thêm cộng tác viên vào dự án.

Tôi không đắn đo gì, lập tức bắt tay tìm kiếm thông tin, sau đó nộp đơn ứng tuyển.

Chỉ chưa đầy 30 phút sau, đã có tin nhắn từ một số lạ, tự xưng là người đứng đầu dự án lần này, mời tôi sáng mai đến xem mặt và thử việc luôn.

Tôi nghe xong, cảm giác phấn khích và lo lắng đan xen. Vốn dĩ tôi chẳng thích thú gì với mấy hoạt động cộng đồng hay đội nhóm, nhưng vì một cái "ngoại lệ" mà tôi quyết định chơi liều một phen. Vội vàng soạn lại cái tin nhắn cảm ơn người ta, tôi lục lọi tủ quần áo, tìm một bộ cánh thật đơn-giản-nhưng-đỏm-dáng, mong thời gian trôi nhanh hơn một chút.

Ban phụ trách dự án có khoảng 30 người. Tôi đến nơi trước giờ hẹn khoảng năm phút mà trong phòng đã có khá nhiều người đang bận bịu chạy qua chạy lại. Thử hỏi một người về Project Leader năm nay, người đó chỉ tay về một anh chàng có vóc người thấp bé đang rất chăm chỉ xem tài liệu. Tôi đến bên cạnh xưng tên, người đó liền đứng dậy, bắt tay với tôi, cười rất thân thiện. Hắn tự giới thiệu mình tên Ha Sungwoon, đang theo học ngành Truyền thông, là sinh viên năm cuối.

Chúng tôi đang nói chuyện, thì đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp đi đến gần. Quay người lại, Ong Seongwu mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tóc tai bù xù, liên tục thở dốc. Anh chỉ mặc một cái áo thun trắng, diện quần jeans, tóc đã nhuộm sang màu xám đậm. Dường như vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi, Seongwu chỉ nhìn Sungwoon, không ngừng xin lỗi.

"Em dậy trễ!" Seongwu hơi nhăn mặt. "Tối hôm qua mệt quá, đi ngủ mà quên mất phải đặt chuông báo thức!"

"Không sao, không sao!" Ha Sungwoon cho qua, thoải mái một cách đáng ngạc nhiên. Hắn vừa dứt lời liền chỉ vào tôi thập thò bên cạnh nãy giờ. "Đây là Kang Daniel, thành viên mới của dự án. Anh giao cho chú nhiệm vụ hướng dẫn thằng bé này."

"Dạ?"

Ong Seongwu quay phắt sang tôi trong một tích tắc. Có vẻ anh ta không tin vào mắt mình, bao nhiêu chữ "ngạc nhiên" đem dán hết lên mặt.

"Hello!" Tôi tươi tỉnh đưa một tay lên chào.

"Lô lô cái mả cha cậu." Tiền bối Ong bực mình. Anh gằn từng chữ qua kẽ răng, nhìn tôi chòng chọc.

"Hai người làm sao đấy?" Sungwoon lộ rõ vẻ khó hiểu.

"Em không thể làm được đâu anh ơi!" Ong Seongwu quay sang người kia, bắt đầu xuống nước năn nỉ, bày ra một vạn điệu bộ dễ thương muốn thòng tim. Tôi chết ngất vì sự mềm dẻo, bỗng nhiên cảm thấy ghen tị với Sungwoon quá chừng!

"Thông cảm đi, kẹt người lắm rồi!" Sungwoon nhún vai.

"Anh à..." Chỉ thêm xíu nữa là Seongwu có thể bật khóc nức nở ngay giữa phòng.

Thanh niên cứng Ha Sungwoon vẫn không bị rung chuyển bởi bộ mặt xinh đẹp của đàn em Ong Seongwu. Sau khi đẩy tiền bối Ong, đúng theo nghĩa đen, về phía tôi, Project Leader thẳng thừng bỏ đi, hai tay đút túi quần trông ngầu hết sảy!

Một mặt, họ Ong đã thành hòn vọng phu, tưởng chừng không thể nhúc nhích thêm nữa. Cú đả kích quá lớn vừa rồi chính là nguyên nhân gây nên chuyện này.

"Anh ơi!" Tôi chọt chọt người kia. Phản ứng bây giờ của anh ta thật thú vị. "Em phải làm gì?"

"Cậu làm gì thì kệ cậu, tôi không quan tâm!" Seongwu giãy nảy, dậm dậm chân tức tối.

"Nè Ong Seongwu!!!" Có tiếng nhắc nhở của Sungwoon từ đâu đó trong phòng vang lên.

Tiền bối Ong tức giận đến đỏ cả mặt. Anh bảo tôi đứng chờ ở đây một lát, anh có việc đi đằng này, sẽ quay trở lại sớm.

Tôi gật gù, trong lòng đắc thắng, bắt đầu ăn mừng. Đẹp trai không bằng chai mặt! Người thắng trong tình trường sẽ luôn là người vô liêm sỉ nhất! Xem ra quãng thời gian tiếp theo sẽ vui vẻ lắm đây!

Khi tôi đang đi xung quanh ngó nghiêng tìm việc, bỗng cảm thấy có bàn tay gõ nhẹ vào vai tôi. Yoo Dajin cười lớn, khuôn mặt vui vẻ, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với lần chúng tôi đi chơi cùng nhau trước lễ Giáng Sinh.

"Ê Kang Daniel! Ở đây làm gì thế?!"

"Tham gia cho vui thôi!" Tôi đã bớt căng thẳng và ít cảm thấy có lỗi hơn khi đứng trước mặt cô bạn. "Cậu cũng là thành viên của dự án lần này à?"

"Chuẩn!" Cô nàng có mái tóc nâu giơ ngón cái. "Để mình đoán. Cậu tham gia dự án vì có anh Seongwu?"

Tôi không nói gì, bắt đầu xấu hổ khi bị đâm trúng tim đen, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Từ ngoài cửa khán phòng đột nhiên truyền đến tiếng hét to, kèm theo đó là các tạp âm khác mang các câu chửi rủa than trời.

"Ơ, đây là tiếng của anh Seongwu mà?" Dajin nhíu mày.

Chuyện vừa rồi xem ra chỉ có mình tôi (và Sungwoon, có lẽ) là hiểu. Tội nghiệp anh ấy, nhưng biết làm sao được! Tôi đã mua chuộc gần như cả bạn bè lẫn đồng nghiệp anh, có chạy đằng trời cũng không thoát nổi!

Buổi liên hoan mừng xuân năm nay dự kiến sẽ tổ chức hoành tráng hơn năm ngoái. Đối tượng tham dự được hướng đến là tất cả các sinh viên của trường Đại học, thậm chí mỗi người được mời thêm bạn bè đến tham dự. Bây giờ ban tổ chức đang chuẩn bị công tác tuyên truyền, thiết kế và sắp xếp rất khẩn trương. Mặc dù còn hơn một tháng nữa mới đến ngày diễn ra buổi lễ, mọi người vẫn làm việc chăm chỉ, cần cù.

Tuy Seongwu ngoài mặt hứa với Project Leader rằng sẽ chăm sóc và hướng dẫn tôi, nhưng anh vẫn chẳng sai tôi làm gì, để tôi một mình bơ vơ giữa chợ. Không đưa việc thì tôi tự tìm việc vậy! Cả sáng hôm đó, tôi chạy hết bên này đến bên kia để giúp đỡ mọi người. Bưng bưng bê bê mệt mỏi hết mức, nhưng tôi vẫn hăng hái đòi thêm việc, chỉ với một mục đích duy nhất: gây ấn tượng với Seongwu. Cứ như vậy mà cũng đến đến giờ ăn trưa. Ai đó đi mua đồ ăn nhanh ở cửa hàng bên cạnh. Bao nhiêu con người bỏ hết mọi việc đang làm, xúm lại đống thức ăn thơm phức được để ở giữa khán phòng, mỗi người lấy cho mình một phần rồi cũng tản ra để ăn uống.

Tôi xếp hàng ngay ngắn, lấy hẳn hai phần, một cho mình, một cho Seongwu. Người kia mặt mũi cứ hầm hầm, vẫn đang ngồi phác thảo bản vẽ ra giấy, cả người toát ra bao nhiêu phần hắc ám. Tôi mặc kệ, đem cái hào quang sáng chói tươi vui của mình, gần như nhún nha nhún nhảy, bước đến bên cạnh anh. Chìa cho anh phần đồ ăn có đùi gà hấp dẫn hơn hẳn so với phần của mình, tôi hất hất mặt, ra vẻ lạnh lùng.

"Của anh này."

Người kia chẳng bận tâm, tay vẫn miệt mài vẽ vẽ xoá xoá.

"Tôi không ăn."

"Nếu anh không ăn sẽ bị kiệt sức vì mệt đó!" Tôi đẩy phần ăn đến gần anh hơn.

"Kệ tôi!" Tiền bối Ong cuối cùng cũng chịu rời bản vẽ, nhướn mày. "Lo chuyện của cậu đi."

"Chuyện của em là làm sao để tán được anh." Tôi nói thẳng, lần này quyết định ngồi xuống bên cạnh Seongwu. "Bây giờ em đang thực hiện nó. Nói đúng hơn, thì đang lo cho chuyện của em."

Ong Seongwu chết đứng, khuôn mặt thoáng chốc đã bị bao phủ một lớp đỏ hồng trông đáng yêu vô vàn!

Sau cùng, vẫn là anh ấy bỏ bản vẽ qua bên cạnh, giật lấy phần ăn thật mạnh bạo, bắt đầu trộn gà ăn cùng với cơm và nước sốt, thỉnh thoảng lại nhón một miếng khoai tây chiên. Hình như mọi khi anh ấy cũng chẳng ăn với ai, nên tuyệt nhiên không có người nào quấy rầy chúng tôi vào giờ ăn trưa cả. Cảm ơn trời phật! Người tốt như tôi, được trời thương là đúng!

Ăn trưa xong, mọi người tiếp tục bị cuốn vào guồng quay công việc. Tôi lại vẫn lăng xăng đi giúp đỡ, nhiệm vụ chủ yếu là lo trang thiết bị và vật tư, thỉnh thoảng rảnh rỗi là lại đánh mắt theo dõi xem người kia đang làm gì. Khán phòng rộng thênh thang với bao nhiêu người như thế, vậy mà chỉ chưa đầy mấy giây, tôi đã xác định được vị trí đối tượng.

Lúc tôi đang bê những món đồ linh tinh, bỗng có một người đến bên cạnh, hỏi tôi có biết sửa máy tính không. Sau khi tôi xác nhận là biết, cô gái đó lập tức kêu tôi đi đến phụ tổ thiết kế. Ong Seongwu dĩ nhiên cũng có mặt trong một nhóm khoảng năm người đang nhao nhao vì cái màn hình đen sì bất thình lình của máy tính trước mặt. Thấy tôi trờ đến, nếu tôi không nhầm, hình như Seongwu có sáng mắt lên một chút, thở ra rất nhanh. Tôi từ từ lật qua lật lại chiếc máy tính xem xét. Chỉ qua vài thao tác cơ bản, tôi đã tìm ra được lỗi của máy.

Loáng một cái, máy tính đã hoạt động bình thường trở lại.

Mấy người trong nhóm nhìn tôi với vẻ biết ơn. Tôi cười một cái, hình như là vạn tiễn xuyên tâm, không biết có trúng trái tim của người nào đó không?

Ong Seongwu quay đi, làm tôi có hơi buồn.

"Daniel, cậu có biết dùng photoshop không?" Một tiền bối trong tổ thiết kế hỏi tôi.

"Dạ, em cũng sơ sơ." Tôi nghiêng đầu. Trước đây, tôi cũng có mày mò học sử dụng phần mềm này nên thành ra vốn liếng cũng đủ dùng.

"Vậy thì tốt rồi!" Tiền bối đó reo lên. "Cậu có thể phụ chúng tôi! Nhất là Seongwu nè!"

Tôi hết hồn, bắt đầu cảm thấy phấn khích quá đà nhưng vẫn cố kìm nén, giữ hình tượng của mình.

"Seongwu là tổ trưởng của tổ thiết kế, chịu trách nhiệm chính cho mặt hình ảnh của buổi liên hoan năm nay. Dạo gần đây, cậu ấy có hơi mệt mỏi vì ôm quá nhiều thứ. Để giảm bớt đi lượng công việc cho Seongwu, cậu có thể cùng làm với cậu ấy."

Tôi vốn là dân IT, có khả năng mày mò máy móc cũng như sử dụng công nghệ cao, kết hợp với Seongwu dân Mỹ thuật, gu thẩm mỹ tất nhiên không thể chê vào đâu được, không phải sẽ tạo nên một tổ hợp làm việc hết sức tuyệt vời sao?!

Ong Seongwu mặt đen như đít nồi.

"Xin phép mọi người, em đi đằng này một lát."

Nói xong không để ai phản bác gì, cứ thế buông giấy bút đi thẳng ra khỏi khán phòng.

"Cậu có đồng ý không, Daniel?" Người tiền bối lúc nãy hỏi tôi.

"Dạ, tất nhiên là đồng ý ạ!" Tôi cười híp mắt. Hình như cả thế giới bắt đầu giúp mình rồi!

Vừa dứt lời, lại có tiếng la thất thanh ở ngoài hành lang vọng vào.

Mọi người nhìn nhau khó hiểu, tự hỏi không biết ai lại làm thế. Chỉ riêng tôi mở cờ trong bụng, cười rộng đến tận mang tai.

Đây là phúc lợi cho anh chị em. Tớ viết status vậy thôi chứ dù có nằm cạnh nhau hay không thì tớ vẫn tung chương mới để kỉ niệm 1 năm debut của Wanna One.

Đừng có than buồn ở đây nha mấy má! Ai kêu vậy là tui bảo Kim Jaehwan thồn rau diếp vào họng đó. Hôm nay là ngày vui, ai sad là auto táng xéo háng.

Fic đã được 25K view và 4K vote rồi nè. Thật sự rất rất cảm ơn mọi người! Tớ sẽ cố chăm chỉ, viết chất lượng hơn để đáp lại tình cảm của các cậu.

Wannable nói chung và OngNiel shipper nói riêng, hãy cùng Wanna One đi tiếp con đường hoa này nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top