Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Người yêu thật, người yêu giả

"Cảm ơn quý khách!"

Cô nhân viên thu ngân lễ phép đưa cho tôi những chiếc túi giấy kèm hoá đơn mua hàng. Tôi thầm lắc đầu ngao ngán, không nói năng gì, đón lấy đống túi xách đầy vẻ khó nhọc.

Shin Haneul nhìn tôi đúng một giây rồi thản nhiên bước ra khỏi cửa hàng, dáng điệu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng líu lo ríu rít từ sáng đến nay. Buổi sáng thứ bảy của tôi nhanh chóng bị phá huỷ bởi buổi đi mua sắm đồ đạc với cô người yêu phiền phức. Bao kế hoạch dành riêng cho bản thân đều đã tan thành mây khói. Một nửa số tiền tôi tích cóp để mua Xbox đều bị tiêu sạch.

Tôi cắn răng nhìn chiếc ví lép kẹp, đến giờ này chỉ còn mang giá trị...tinh thần là chính. Haneul đi hết chỗ này đến chỗ kia trong trung tâm thương mại, lượn lờ đủ mọi quầy hàng, từ mĩ phẩm đến nội y, cô ta không bỏ sót bất kì thứ gì. Chỉ cần thấy cái gì hợp mốt, nàng vơ lấy như sợ bị cướp mất, không cần nhìn đến mác báo giá, thẳng thừng đặt lên quầy tính tiền. Tôi không kịp ngăn, chỉ biết rút những tờ tiền ra một cách tiếc nuối.

"Niel, xem cái này có hợp với em không?" Vừa rời mắt khỏi Haneul chưa đầy mấy giây, tôi đã thấy cô ta đứng uốn éo đọ dáng cạnh một con ma-nơ-canh mặc chiếc váy vải thô đũi màu trắng.

"Ừm—" Tôi chưa kịp dứt lời, đã có một cô nhân viên mở miệng chen ngang.

"Đây là mẫu váy hot nhất mùa thu năm nay. Da trắng và dáng thon như chị, mặc váy này thật sự rất hợp!" Cô nhân viên đon đả mời chào. "Size này có vẻ hơi rộng với chị. Để em giúp chị lựa size nhỏ hơn nhé!"

Cô nhân viên gần như lập tức đem ra chiếc váy, còn cẩn thận cầm thêm những bộ váy khác có cùng kiểu dáng.

Tôi thở dài, nhìn lại ví chỉ còn đúng sáu tờ tiền cuối cùng. Tôi không muốn vét thêm đống tiền tôi đang tích cóp ở nhà chỉ để phung phí vào đám quần áo vải vóc của Haneul nữa. Khi nàng ta có ý định mua váy lần thứ n trong ngày hôm nay, tôi vội chớp lấy thời cơ, xuống nước năn nỉ.

"Haneul, anh hết tiền rồi!"

"Đi mua sắm mà anh chỉ mang có từng ấy thôi à?!" Shin Haneul giở giọng doạ nạt. Đôi lông mày được tỉa tót kĩ càng của cô ta khẽ nhăn lại vì khó chịu.

"Anh không có nhiều tiền như em nghĩ đâu!" Tôi thẳng thừng.

"Ý anh là anh không muốn mua đồ cho em chứ gì?!!" Haneul càu nhàu to tiếng ngay giữa cửa hàng. Một số khách hàng gần đó bắt đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

"Anh..." Tôi cạn lời. "Chỉ là nãy giờ mình mua quá nhiều thứ rồi, Haneul à!"

Haneul không nói không rằng, quăng chiếc váy vừa chọn cho cô nhân viên - theo đúng nghĩa đen - rồi bực tức bỏ tôi đứng như trời trồng trong cửa hàng, hướng phía cửa đi khỏi. Tôi đuổi theo một cách máy móc nhưng không thể nhanh được. Hãy nhìn lại đi! Bao nhiêu quần áo, đồ đạc, mĩ phẩm, một tay tôi đem ôm hết. Ước gì tôi có thể đem chúng vứt đại ở một chỗ nào đấy. Việc mua sắm gần năm tiếng này khiến tôi bức bối muốn chết!

Cô nàng người yêu đứng vênh mặt khó chịu trước cửa trung tâm thương mại, giả đò không thèm nhìn mặt tôi. Có vẻ nàng đã gọi một chiếc taxi bởi nàng đang đứng ở khu vực chờ cho khách của trung tâm. Tôi không nói gì, đặt đống túi xách nặng xuống, vươn vai vài đường cơ bản để lấy lại tư thế. Không cẩn thận nữa thì tương lai gãy xương của tôi không còn xa! Nếu ngày nào cũng mang túi xách thế này thì tôi quả thật không cần đến phòng gym tập làm gì cho mất công nữa rồi. Không nghi ngờ gì nữa, đống túi xách đó đích thị là đống tạ mà tôi cần nâng ở phòng tập!

Mấy phút sau, taxi trờ đến. Haneul không khoan nhượng, mở cửa leo lên taxi, nửa câu cũng không nói. Tôi đóng vai người-bạn-trai-biết-điều, phối hợp cùng người tài xế chất đống hàng hoá lên cốp sau. Vốn dĩ định trả luôn tiền taxi thay Haneul cho phải phép, tôi nghĩ lại cái ví đáng thương và thái độ có phần nhu nhược của mình, liền dẹp bỏ ý định, không có ý định trả thêm tiền gì nữa! Sau khi xếp xong túi xách, tôi đi thẳng đến bãi đỗ xe, trở về kí túc xá.

Một tờ, hai tờ, ba tờ,... Tôi vừa nhẩm đếm vừa nghe tiếng tim mình vụn vỡ. Khi những tờ tiền cuối cùng vơi khỏi tay tôi, tôi bất lực thật sự. Số tiền tôi tích cóp được hôm nay lại còn giảm đi so với số tiền tôi đếm được vào lần đầu tiên.

Biết làm sao để lấy lại số tiền vừa tiêu lúc nãy bây giờ? Tôi chắc chắn không thể gọi điện xin bố mẹ, bởi tôi cá đến 90% rằng nhị vị phụ huynh sẽ từ Busan đến tận đây chỉ để giảng giải cho tôi về "giá trị của đồng tiền" và doạ sẽ cho tôi nghỉ học nếu tôi còn xách mông xin trợ cấp.

Phòng ký túc xá bây giờ chỉ có mình tôi. Ba người còn lại đã rủ nhau đánh lẻ. Kế hoạch sáng nay của bọn họ là đi đến con đường Wiryeseong-Gil để chụp ảnh. Mùa thu, những cây bạch quả ở con đường này được nhuộm thành một màu vàng ươm rất đẹp. Đáng lẽ ra, tôi cũng sẽ đang ở đó với bọn họ, chụp ảnh hay đi dạo dưới những tán cây mang màu nắng ấy. Chỉ vì một cuộc gọi của bạn gái, tôi đành cắn răng từ bỏ, cả sáng hôm nay phục vụ cô ta đi mua sắm đồ, đau đớn nhìn ba người kia cười vui phơi phới.

Có lẽ tôi sẽ ngồi ì một mình trên giường, suy nghĩ lung tung mãi như thế này nếu không có điện thoại của Jisung. Tôi vừa bắt máy, hắn ta đã hét ầm lên phía bên kia điện thoại làm tôi giật nảy.

"Này Kang Daniel!! Sao mãi mới bắt máy hả?"

"Biết rồi, khổ quá! Ông muốn gì?" Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, nhăn mặt vẻ khó chịu.

"Tao muốn hỏi mày về vụ nguyên liệu. Mày quên rồi à?"

Một dòng suy nghĩ thoáng xẹt qua đầu tôi. Tối hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức buổi liên hoan nhỏ tại phòng, coi như bồi bổ cho năm học mới. Đám người kia sau khi đi dạo sẽ đến khu chợ gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Sáng nay, trước khi đi mua sắm, tôi đã không quên dặn đi dặn lại Yoon Jisung nhớ gọi cho tôi để hỏi ý kiến trước khi mua nguyên liệu.

"À, em vừa nhớ lại cách đây một giây." Tôi thành thật, cười hềnh hệch qua điện thoại. "Anh đừng mua hải sản là được rồi! Lần trước liên hoan, mình ăn thịt lợn rồi. Lần nay mình ăn thịt bò đi! Mua loại nào đừng đắt quá! Nhớ mua đồ nấu lẩu nữa. Dạo này em cứ bị thèm mấy món nước!"

Jisung nghe tôi phun ra một tràng cũng không nói gì, chỉ vỏn vẹn nói thêm vài câu đồng ý. Ngay khi tôi định cúp máy thì nghe mình bị gọi giật lại.

"Ê Niel, chiều nay mày có hẹn đi với Ong Seongwu không đó?" Jisung thắc mắc.

Thôi chết! Dạo này đầu óc cứ bị làm sao ấy! Tôi ngồi phắt dậy khỏi giường. Động tác quá nhanh khiến bụng tôi thắt lại một chút. Xuýt xoa vì đau, tôi hốt hoảng trả lời Jisung.

"Quên mất! Em gục mất thôi!" Tôi than trời.

Tôi hẹn với Seongwu vào chiều nay, vẫn tại khuôn viên của trường. Cụ thể chúng tôi làm gì, bản thân tôi vẫn mơ hồ không rõ. Vốn dĩ cái sự kinh doanh này cũng mù mờ ngay từ đầu rồi. Mục đích để làm giàu thì vô cùng đơn giản: một cái máy chơi game.

Tủ quần áo của tôi không có gì phù hợp. Nếu tôi lại diện hoodie nữa, đi với Seongwu thật sự sẽ rất trẻ trâu. Nếu tôi diện áo sơ mi ca rô sáng màu, đi với anh ta sẽ kệch cỡm vô cùng. Cả nửa ngày chọn đi chọn lại, tôi lôi ra được cái áo cổ lọ mà hình như tôi còn chưa bao giờ sờ đến. Quả đúng như vậy, áo còn nguyên tem mác chưa bóc. Ngẫm lại thì đây là áo của một người bạn cũ tặng vào dịp sinh nhật. Tôi không còn thời gian suy nghĩ nhiều thêm, thẳng tay cầm kéo cắt mác, tiếp tục tìm kiếm quần và áo khoác phù hợp. Sau cùng, tôi cũng hài lòng với sự lựa chọn của mình, hoàn thành một combo "anh đẹp trai mùa thu".

Bác bảo vệ nhìn tôi và tiền bối Seongwu đầy vẻ nghi hoặc, bấm nút mở barie với vẻ miễn cưỡng. Tôi hướng bác gửi một nụ cười cầu tài, rồi cùng với chiếc xe máy và người trên xe, phóng khỏi nhà xe của trường, đi thẳng ra ngoài đường.

Xe chạy với vận tốc không lớn, ít ra là đối với tôi, nhưng Seongwu đằng sau nắm chặt lấy một chiếc cúc trên áo khoác của tôi, bám vào nó như thể bám vào niềm hy vọng mong manh.

"Cậu chạy nhanh quá đi!!!" Seongwu hét lên, nhưng tôi nghe câu được câu mất vì tiếng gió át bên tai quá lớn.

"Như vậy mà nhanh á?!!" Tôi hét lên đáp trả. Đến đèn đỏ, tôi dừng xe lại. Người ngồi đằng sau mặt mũi thoáng chốc phờ phạc, sắc mặt xanh xao thấy rõ.

"Tụi mình sẽ chết nếu cậu cứ chạy với cái vận tốc như thế này đó!" Seongwu cam đoan. Tôi quay về phía đằng sau nhìn anh. Ba nốt ruồi hình chòm sao ánh lên loang loáng.

Một chút hoa mắt khiến tôi choáng váng. Gương mặt Seongwu bỗng chốc phóng đại. Đôi mắt to tròn nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Những tiếng còi xe khô khốc vang lên đằng sau, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Tôi giật mình tỉnh ngộ, thấy đèn xanh đã bật từ lúc nào. Seongwu vỗ vỗ vai ra hiệu cho tôi đi tiếp. Tôi hấp tấp chạy xe, có phần chậm chạp hơn lúc nãy. Vừa hít gió trời, tôi cố trấn tĩnh đầu óc. Khoảnh khắc lúc nãy là một trong những biểu hiện của hội chứng Ong Seongwu. Hiếm khi nào tôi đông cứng như vừa rồi trước một người con trai. Ngay cả khi nhìn bộ ngực của Miss Fortune trong "League Of Legends", tôi cũng chẳng điêu đứng như vậy nữa là.

Dẹp mớ bòng bong trong đầu, tôi đèo tiền bối Ong thẳng tiến đến...trung tâm thương mại. Lại là mua sắm! Trớ trêu thay, đây lại chính là nơi mà buổi sáng tôi và Haneul vừa đến. Tôi chỉ có nước thở dài khi nhớ lại kỉ niệm sáng nay.

"Tụi mình cần trông giống, ừm, một cặp." Seongwu nhỏ nhẹ nói khi tôi hỏi về quyết định đến khu mua sắm của anh. Đôi mắt anh ta cụp xuống. "Nên, ý tôi là, cậu biết đó. Để giống một cặp thì mình cần...đồ đôi."

"Em hiểu." Tôi gật đầu. Nói là vậy, chứ tôi cũng chưa từng có đồ đôi với ai cả. Bạn gái trước giờ tôi cũng có một số, vậy mà chẳng cô nào (tính cả Haneul) đòi mua đồ đôi.

Seongwu lững thững bước trước, tôi bước theo sau, giữ khoảnh cách vừa phải. Hôm nay, trái với suy nghĩ của tôi rằng anh sẽ một thân đóng hộp như hôm trước, anh lại chọn cho mình chiếc áo thun rộng màu đen khá thoải mái, bên ngoài khoác áo khoác đơn sắc, chân đi giày thể thao. Tuy đơn giản nhưng cũng khá thuận mắt. Tôi bí mật chấm điểm gu ăn mặc của anh. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến cửa hàng.

Người yêu hờ của tôi đi đến quầy phụ kiện. Một lát sau, anh ta lấy ra hai chiếc vòng thoạt nhìn giống hệt nhau, chỉ mỗi phần mặt bạc của vòng tay là được khắc các kí tự khác.

Seongwu nhìn qua tôi, ánh mắt hơi ngượng ngập. "Cậu sinh vào ngày bao nhiêu ấy nhỉ?"

"Ngày 10 tháng 12 ạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời, mắt vẫn dõi theo Seongwu đang ướm thử một chiếc vòng lên cổ tay của anh.

"Vậy là..." Tiền bối Ong đặt xuống một chiếc vòng trở lại móc. Anh ta xoay xoay cái móc treo vòng một hồi hệt như chú mèo Rooney của tôi vờn đống đồ chơi. Cuối cùng anh ta có vẻ đã tìm ra, ướm lên tay tôi.

"Đẹp không?" Anh ta đã đeo vòng tay lên tay mình, chìa tay cho tôi xem.

"Cái gì thế?" Tôi thắc mắc, vẫn chưa nghiệm ra cái kí tự được khắc trên vòng tay.

"Là cung Xử Nữ." Ong Seongwu trả lời, đoạn chỉ lên kí tự trên vòng tay tôi. "Cậu thuộc cung Nhân Mã, vì cậu sinh vào ngày 10 tháng 12."

Trước đây tôi đã có nghe đến khái niệm cung hoàng đạo, nhưng tất cả chỉ đều lờ mờ, không rõ nét. Hầu như đám con gái bạn tôi, đứaq nào của tôi cũng đều phát cuồng vì những thứ như thế này.

"Ầy, đừng nhìn tôi như thế!" Seongwu làm điệu bộ khoát tay. "Tôi cũng không phải đứa quá là để ý đến chiêm tinh gì đó đâu! Chẳng qua có một đứa bạn cũ là thánh chuyên soi những thứ ấy, tôi bị cuốn theo nhất thời thôi!"

Tôi "dạ" một tiếng ra vẻ đã biết. Nhìn chiếc vòng có kí hiệu hình cung tên mạ bạc sáng loáng, tôi thấy lòng đan xen những cảm xúc khó gọi tên.

Chúng tôi tiếp tục đi lòng vòng trong trung tâm thương mại, phối hợp tìm những món đồ thích hợp để làm...đồ đôi. Tiền tôi trong ví cứ cạn dần. Tôi cứ trả cho đến khi ví mình trống trơn. Nhìn qua Seongwu, tôi đưa ánh mắt khẩn cầu.

"Anh à..." Tôi vạch cái ví đáng thương ra. "Em hết tiền rồi..."

"..." Seongwu đơ ra một chút, nhưng cũng lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh. "Để đó anh trả cho!"

Tôi nhìn Seongwu như con chiên ngoan đạo nhìn vị thánh sống. Tiền bối Ong rút tiền ra thanh toán hết mọi loại hoá đơn còn lại trong ngày hôm đó. Tôi xung phong xách đồ mặc dù chúng tôi chẳng mua quá nhiều, và buổi sáng thì tôi đã đứng trước nguy cơ bị gãy xương và tàn phế. Thấy tiền thì ai lại chẳng sáng mắt ra!

Khi đang đứng trong một cửa hàng quần áo thì có tiếng chuông điện thoại gọi. Tôi để đống túi xách xuống, thản nhiên bắt máy mà không thèm nhìn tên người gọi.

"Kang Daniel!!!" Jisung lại lần nữa hét vào trong máy. "Mày có định về ăn không hả?!!!"

"Ố!!" Tôi kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng nói nhanh. "Sao mọi người ăn sớm thế?!"

"Thì đến giờ phải ăn chứ! Chả lẽ nhịn?" Jisung cắc cớ vặn lại tôi. Ở đầu dây bên kia, tôi nghe loáng thoáng tiếng nồi lẩu sôi sùng sục, cùng tiếng chí choé của hai thằng còn lại. Có vẻ chúng đã bắt đầu giành ăn những miếng đầu tiên.

"Về nhanh! Không thì cắt phần." Hắn kết thúc cuộc gọi bằng câu nói gọn lỏn. Tôi bần thần cất máy, nhìn Seongwu đang đứng chọn đồ ở một góc mà lòng tràn đầy tội lỗi. Tôi bước nhanh về phía anh, gãi đầu gãi tai lúng túng.

"Seongwu nè." Tôi hoảng tới nỗi quên dùng kính ngữ, nhưng Seongwu vô tình (hoặc cố tình?) không để ý, chỉ "ừm" rất nhẹ.

"Em...em..." Phần còn lại của câu nói cứ bị vướng trong cổ họng, không tài nào thoát ra được.

Seongwu nhìn qua tôi, phóng ra ánh mắt vạn tiễn xuyên tim. Tôi đã bí bách thế này, nhìn khuôn mặt của anh lại còn bí bách hơn.

Tôi tảng lờ, nhìn qua một bên. "Em muốn đi vệ sinh!" Tôi bịa đại, sau đó đi khỏi cửa hàng, hướng thẳng nhà vệ sinh.

Móc điện thoại ra, tôi lại nhấn gọi cho Jisung. Đầu dây bên kia vẫn ồn ào tiếng nói chuyện. Jisung đáp lại với vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Gì nữa cha nội?!!" Nói xong quay qua quát hai người kia. "Im cho tao nói chuyện!!"

"Em..." Tôi bất lực, thở hắt ra. "Em đang đi mua đồ với anh Seongwu. Bỏ ảnh về trước, em hông nỡ..."

Bên kia im lặng rất lâu. Tiếng lẩu vẫn sôi. Tôi nói tiếp. "Chứ chẳng lẽ về ăn, cho ảnh leo cây... Em—"

"Kang Daniel!!!" Lần này là Woojin bắt máy. Cái giọng trầm của nó lúc gầm lên thật đáng sợ. "Mày bị mắc chứng thương người quá đáng đó!"

"Biết làm sao được ba ơi... Khách hàng mà..." Tôi nói nhỏ.

"Khách hàng cái quần què! Người yêu thật thì chẳng bao giờ lo như vậy, còn người yêu giả thì nhịn ăn chỉ để..." Woojin lí lẽ.

"Mang ổng đi luôn!" Jihoon nói vọng vào. "Hỏi ổng có muốn ăn cùng không!?"

"Ờ, được đấy!!" Woojin và Jisung cũng gật đầu chấp thuận. "Hỏi đi, xong mày vác cái mông mày về đây! Tiệc hôm nay xem như ra mắt quan viên hai họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top