Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Thăm bệnh

Dị ứng hải sản, nhẹ thì sốt rồi phát ban; nặng thì khó thở, bất tỉnh, thậm chí dẫn đến tử vong.

May mắn là tôi chỉ mới ăn một miếng lươn nên bệnh tình dừng ở mức nhẹ. Vậy mà nó khiến tôi khó chịu đến nỗi cảm giác như muốn chết đi vậy.

Hôm qua, nôn thốc nôn tháo xong, tôi cảm giác người mình mệt lả, mất hết sức mạnh, đi đứng không nổi, chỉ muốn gục xuống luôn tại chỗ. Sau đó, hình như có ai đó đặt tôi lên giường. Kể từ giây phút đó, tôi mê man, không biết gì thêm.

Lúc mở mắt ra thì trời đã sáng. Mọi người trong phòng có lẽ đã đi học. Tôi ngồi dậy rất khó nhọc, tay lại lần mò tìm chỗ ngứa rồi gãi lấy được. Cả người râm ran không chịu được, tôi ngồi trên giường mà ôm mặt hối hận. Biết vậy thì chỉ cần từ chối Seongwu là xong! Tôi lại không có cái dũng khí đó, bị mắc bệnh "thương người" quá mức, không nỡ để Seongwu mất vui. Để rồi cũng một tay tôi tự phá vỡ hình ảnh tốt đẹp mà bao lâu nay dựng ra: trước mặt tiền bối Ong mà ói mửa, không phải rất nhục nhã sao?

Bỗng từ cửa truyền vào tiếng cọc cạch. Hẳn là có ai đó đang định mở cửa đi vào. Nếu là Shin Haneul chắc chắn sẽ rất phiền phức! Tôi không muốn ngồi gãi như khỉ trước mặt cô bạn gái vô dụng đó một chút nào. Chẳng có điều gì đảm bảo là cô ta sẽ không tưởng tôi phát điên rồi đưa tôi vào bệnh viện. Nghĩ là làm, tôi vội trèo lên giường với tốc độ bàn thờ, một chân hất tung chăn lên, một tay kéo gối nằm xuống, cố hô hấp nhẹ nhàng, giả vờ như mình đang ngủ.

Khò...khò...

Người kia đi vào rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động ồn ào. Tôi nằm trên giường im thin thít, nghe có tiếng lạch cạch trong bếp. Đến giờ thì tôi đã tạm thở phào nhẹ nhõm khi biết người vừa đi vào chắc chắn không phải Shin-ồn-ào, bởi nàng ta sẽ không bao giờ bước vào nhẹ nhàng như thế, và cũng không tốt bụng đến nỗi nấu đồ ăn cho tôi hay đại loại mấy việc người ta thường làm khi chăm sóc bệnh nhân. Có vẻ người vừa nãy chính là ông anh Yoon Jisung. Trong phòng, chỉ mình hắn ta biết nấu ăn và trước đây cũng đã từng nghỉ học buổi sáng để chăm cho Jihoon hoặc Woojin khỏi ốm.

Thao tác của hắn ta chậm chạp hơn thường ngày. Tiếng nồi, niêu khua khoắng một hồi thì mãi tôi mới cảm thấy người ta đã bật bếp. Người thì vừa nóng vừa ngứa, nhưng đã lỡ diễn thì phải diễn cho tròn vai. Tôi khe khẽ gãi những vết phát ban đỏ trên người, thở ra từ từ. Được một lúc, mùi cháo thơm lừng bốc lên từ căn bếp khiến tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Ít ra còn có người quan tâm tôi, không để tôi cô đơn những lúc tôi phát bệnh. Nhất định, khi người đã khỏi, tôi sẽ đãi Jisung một chầu thật lớn, hứa hẹn khiến hắn ta no muốn chết luôn!

Tiếng chân người đi đến bên cạnh tôi. Cảm giác cuối giường mình vừa lún xuống một chút. Jisung đưa tay sờ lên trán tôi, giữ một lúc lâu. Tôi nghe tiếng hắn lật đật đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước làm gì đó. Lát sau, tôi đã thấy trán mình bớt nóng hơn lúc trước. Jisung vừa đắp lên trán tôi một miếng khăn lạnh. Qua lớp chăn mỏng, tôi mờ mờ ảo ảo thấy hắn lại chuẩn bị sờ trán tôi tiếp.

Bằng giác quan nhanh nhạy và phản xạ tinh nhuệ của một game thủ lành nghề, tôi bắt trúng tay hắn trước khi bàn tay đó đụng đến trán mình. Người kia bị mất đà, té một phát đổ ụp lên người tôi. Không gian bỗng chốc im ắng lạ thường. Tôi kéo chăn ra khỏi mặt, định bụng "ú oà" một tiếng cho hắn ta sợ chơi.

Chuyện tiếp theo tôi thật sự không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu.

Ong Seongwu nằm trên người tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ. Anh nhìn tôi bàng hoàng trăn trối. Tôi nhìn lại anh trăn trối bàng hoàng.

Có nằm mơ tôi cũng không ngờ người đến thăm mình lại là tiền bối Ong. Đã vậy, tôi lại còn vô phép vô tắc, doạ anh ta một phen hết lớn như thế này. Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận rằng, nhìn Seongwu ở vị trí gần như thế này thật sự là rửa cả con mắt. Đôi mắt to long lanh cụp xuống, cả khuôn mặt nhuộm một màu hồng phảng phất, chòm sao lấp lánh ở bên má, đôi môi mỏng mím lại.

Không để tôi nhìn lâu như muốn đục lỗ trên mặt mình, "Jisung" vùng dậy, không cẩn thận lại đập đầu lên thành giường phía trên. Anh vội ngồi xuống, đưa tay ôm đầu, miệng xuýt xoa than đau.

"Anh cẩn thận chứ!" Tôi nhích lại gần anh, đưa tay xoa xoa mái đầu màu đen. "Lúc nãy em xin lỗi, em cứ tưởng là anh Jisung nên em định hù tí..."

Ong Seongwu: "..."

Tôi: "..."

Có phải một bầy quạ đen vừa bay ngang qua chỗ chúng tôi mà gân cổ lên kêu quang quác không?

"Dậy đi!" Seongwu tránh ánh mắt của tôi rồi ra lệnh. Giọng anh hiện rõ sự trách móc pha lẫn chút lo lắng. "Sao hôm qua cậu không nói với tôi là mình bị dị ứng hải sản?"

"Em sợ anh buồn..." Tôi thật lòng, cảm giác nghẹt thở như đang ở trong màn hỏi cung.

Tiền bối Ong thở dài thườn thượt, mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Em xin lỗi." Tôi lặp lại lời xin lỗi một cách thành khẩn. Mỗi lần Seongwu im lặng như thế này thật sự rất đáng sợ! Lại đứng trước nguy cơ của sự đánh mất Seongwu lẫn Xbox, tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện mà thôi. Lạy thánh mớ bái! Người có thể lấy đi của con Shin Haneul, Hwang Minhyun, Yoon Jisung, Park Jihoon, Park Woojin, nhưng mong người đừng cướp Ong Seongwu và Xbox One S. Amen.

"Thôi..." Sau khi đóng xong bộ phim "Người Mỹ trầm lặng", Seongwu cũng lên tiếng phá tan bầu không khí đặc quánh vừa rồi. "Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Hại cậu ra nông nỗi này..."

Tôi cười hềnh hệch, mắt nhắm tịt lại. Trút bỏ được gánh nặng tự tạo trong lòng lúc nãy, mơ hồi cảm nhận những vết mẩn đỏ đã bớt ngứa đi một chút. Sau lưng lấm tấm mồ hôi vì nóng, tôi định bụng đi vệ sinh cá nhân, sẵn tiện thay áo mỏng hơn.

Seongwu thấy tôi ngồi dậy thì liền đưa tay ra đỡ, nhưng tôi đã gạt ra vì tôi cũng không muốn phiền anh ta đến vậy. Khi toan đóng cửa nhà vệ sinh, nghĩ ngợi gì đó mà tôi nói vọng ra ngoài.

"Tiền bối Ong có định giúp em tắm không đó?"

Chỉ mới một câu như vậy mà người kia mặt mũi đỏ tưng bừng, quát tôi một câu rồi lạnh lùng đóng mạnh cửa phòng tắm.

Xem ra chọc người này rất vui nha! Tôi vừa tắm rửa vừa huýt sáo, cả người phấn chấn không ngờ. Tắm xong, đi ra ngoài xem thì thấy trên bàn ăn đã dọn sẵn một tô cháo thơm ngon nức mũi. Người yêu hờ giục tôi mau vào ăn sáng. Tôi lục đục ngồi xuống, giả ngu hỏi anh.

"Cháo anh nấu hả?"

"Không." Người kia đảo mắt. "Mới mua lúc nãy ở bên kia đường."

Quả là một lời nói dối dở tệ. Tôi là Thổ Địa ở đây, chắc mẩm rằng trong vòng bán kính mấy km trở về đây tuyệt nhiên không có một hàng bán cháo nào. Hơn thế nữa, rõ ràng lúc nãy tôi nghe tiếng anh ta bật bếp, chuẩn bị nguyên liệu. Xa xa chỗ thùng rác còn sót lại bao bì chứa gia vị. Gần bếp còn dao và nồi chưa cất. Tôi cũng vờ như không thấy, chẳng để bụng tại sao anh ta lại nói dối.

"Ối!" Tôi ôm bụng. "Đau bụng quá, mệt muốn chết! Anh xúc cho em ăn đi!"

Không hiểu sao trêu Seongwu rất vui! Vừa nhăn nhó giả đau, tôi vừa liếc xem Seongwu định phản ứng thế nào.

"Nói nữa là tôi hất nguyên tô cháo này vào mặt cậu!" Seongwu khẳng định chắc nịch, chẳng buồn liếc tôi lấy một cái.

Tôi im lặng ăn tô cháo trắng với hạt sen. Seongwu ngồi đối diện tôi, cố tình tỏ ra không quan tâm, nhưng rốt cuộc thỉnh thoảng lại cứ liếc trộm tôi một cái.

"Ngon không?" Người kia cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, mắt nhìn tôi chờ mong.

"Có." Tôi gật gật đầu, xì xụp húp cháo.

Tô cháo khiến tôi thấy ấm lòng. Ước gì sau này, khi đã có vợ, cô ấy cũng sẽ chăm sóc cho tôi như Seongwu làm như lúc này.

Ăn xong cũng đã gần chín giờ sáng. Tiền bối Ong thu dọn bát đĩa, mang ra bồn ngoan ngoãn rửa sạch như một người hầu đích thực. Tôi phè phỡn nằm đắp chăn trên giường gãi ngứa, ngồi ngắm anh rửa chén. Thật là sảng khoái quá đi!

Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại thế nào, tôi vẫn thắc mắc vì sao anh lại phải làm thế, khiến tôi không phải đứa uỷ mị mà cũng muốn khóc lụt Hàn Quốc, ôm anh, dập đầu lạy anh 100 lạy rồi tôn anh làm...thánh nam. Ôi đức Ong Seongwu, con nguyện chìm trong con tim của người mãi mãi!

Thế rồi tôi nghĩ ra một ý không thể nào hay ho, đúng đắn hơn.

Chắc chắn là Seongwu tiếc tiền!!

Tôi xin lấy cái danh dự chó tha của Hwang Minhyun, Yoon Jisung, Park Jihoon và Park Woojin ra mà thề. Nhất định nếu không chăm tôi cho kĩ, Seongwu sẽ không thể đem tôi ra dùng như mọi khi nữa. Một ngày trôi qua biết bao nhiêu tiền chứ đâu có ít. Chỉ lỡ ngày hôm nay thôi là xem như Seongwu tự vứt tiền qua cửa sổ!

Mình thật là thông minh, ha ha! Tôi vuốt vuốt cằm tự mãn.

"Daniel, người có đỡ hơn chưa?" Seongwu ân cần hỏi tôi. Không, anh ta chỉ đang ân cần với món tiền của mình thôi!

"Em khá hơn xíu rồi!" Tôi trấn an, tay gãi gãi một vết mẩn đỏ.

"Ừ, chắc là nhờ cháo." Seongwu gật gật đầu ra vẻ đã biết.

Một khoảng im lặng kéo dài, tưởng chừng như có thể nuốt gọn hai người chúng tôi. Seongwu lại rón rén đưa tay ra sờ trán tôi, giọng reo lên mừng rỡ.

"Hạ sốt rồi này!" Seongwu thấp giọng lại. "May mà cậu không làm sao, nếu không tôi sẽ ân hận suốt đời!"

"Em mà sốc phản vệ thì cả dòng họ anh sẽ ân hận luôn chứ chẳng riêng mình anh." Tôi đùa.

"Ha ha ha." Seongwu cười nhạt nhẽo.

"Ha ha ha." Tôi nhại lại giọng anh.

"..."

Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt. Seongwu kiểm tra lại xem tôi đã đỡ chưa, sau đó thu dọn đồ đạc đi về. Tôi định đứng lên tiễn anh ra cửa, nhưng anh đã kịp ngăn tôi lại, một tay ấn tôi nằm xuống giường, mau chóng đi khỏi phòng.

"Kang Daniel! Anh có mau mở cửa cho em không thì bảo?!!!" Ở ngoài cửa có tiếng hét to choe choé của con gái. Tôi gượng dậy, rón rén đi ra phía cửa, áp tai lên nghe ngóng, cầu mong người đứng ngoài tưởng tôi không có trong phòng mà đi mất.

"Em biết anh ở trong phòng!!!" Haneul đe doạ. "Anh mà không mở cửa thì em nhất định sẽ tông cửa phòng đấy! Em cho anh ba giây!"

Nàng bắt đầu đếm ngược. Trước khi để nàng đếm đến giây cuối cùng, tôi đành mở cửa rước cô hồn vào nhà. Mặc dù biết nàng sẽ không thể nào phá cửa thật như nàng đã nói, bởi nàng là con người chứ nào phải con trâu con chó, nhưng việc để một cô gái lắm mồm này đứng trước cửa phòng làm ồn, quấy nhiễu, lại là ở trong ký túc xá nam, thật sự rất phiền hà!

"Anh trả lời em ngay!" Cô bạn gái trừng mắt. "Anh hẹn hò với tiền bối Ong Seongwu đúng không?"

"Cái gì?" Tôi đơ người, còn nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.

"Người ta đang đồn ầm lên kìa!" Nàng gào lên tức tối. "Có đúng không hả?! Anh nói đi! Là giả đúng không?!!"

Ai lại đi đồn thế nhỉ? Tôi và tiền bối chỉ mới đi với nhau được một ngày, cũng chưa có ôm ấp hay hôn hít gì đặc biệt, vậy mà tin này đã lan đến cả nàng Haneul nhiều chuyện này đây. Tôi vừa mừng vừa lo, không biết nên cười hay nên khóc.

"Không." Tôi phủ nhận luôn. "Thật đấy! Anh Seongwu là bạn trai của anh."

Haneul đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt trắng được đánh phấn kĩ càng của cô ta nghệt ra, vòm miệng cứng lại.

"Anh đã cố nói nhiều lần với em rồi." Tôi thẳng thắn trả lời Haneul. "Anh không còn yêu em từ lâu, và muốn chia tay với em. Nhưng là em cứ một mực bám riết lấy anh đấy chứ!"

"Anh...anh..." Haneul trố mắt ngạc nhiên. Cảm giác cô ta chỉ cần trợn mắt lớn hơn chút nữa là tròng mắt sẽ rơi ra ngoài.

"Anh sẽ không hạnh phúc được lâu đâu, Kang Daniel!" Haneul ấm ức, bấu lấy váy của mình khiến nó nhăn nhúm. "Em sẽ không để anh yên đâu!"

Cô nàng bỏ đi, trả lại sự bình yên vốn có cho ký túc xá. Tôi nhún vai, đóng cửa. Trên người lại vừa nổi thêm một vết phát ban.

"Hôm qua Seongwu đỡ mày không nổi, tao phải lê cái thân già này ra giúp." Jisung đấm đấm vai, mặt như mất sổ gạo.

"Còn tao và thằng Jihoon thì còng lưng ra chùi cái nhà tắm muốn tắt thở nè!" Woojin nói chen vào.

Theo như ba người kia kể lại thì Seongwu mặt tái hẳn đi khi nhìn thấy tôi ói ra cả mật xanh mật vàng như vậy. Anh ta lo lắng cuống quýt, còn định rút máy ra gọi xe cứu thương. Anh khăng khăng ở lại tại phòng, muốn cùng giúp ba người kia chăm sóc tôi nhưng may làm sao mà bị từ chối. Sáng nay thì không đến lớp, tình nguyện hi sinh cả buổi học yêu thích để nấu đồ ăn cho tôi nữa.

"Chung quy cũng vì tiền!" Tôi kết luận.

"Nhiều lúc tao không hiểu..." Jisung quăng cho tôi một cái nhìn khinh bỉ. "Đầu mày chứa cái gì vậy Niel? Đá hay phân?"

"Xã hội ngày nay không tin được ai đâu anh à!" Tôi ra vẻ trải đời, mặc dù chắc chắn rằng kinh nghiệm sống của tôi chẳng nhiều đến thế! "Với con mắt nhìn người đặc biệt, em chắc chắn là Seongwu chỉ tiếc tiền vì không thể mượn em mấy nay thôi."

Vừa dứt lời, tôi đã nghe tiếng gõ cửa. Jihoon lò dò đi ra. Một lát sau, thằng nhóc đi vào, nhìn tôi cười đầy ẩn ý. Trên tay nó là ly nước một cái ly nhựa màu xanh dương, lại còn có nắp đậy rất điệu.

"Nước chanh thương hiệu Ong Seongwu kính viếng, á nhầm, kính tặng." Nó dúi vào tay tôi ly nước. "Ly còn nóng nè!"

Hai người còn lại nhìn tôi cười cợt. Tôi máy móc đón lấy ly nước chanh, khịt khịt mũi rồi ngửi thử. Mùi chua của chanh khiến tôi tỉnh cả người. Nhớ lại hồi xưa, lúc tôi bị dị ứng thế này, ngày nào mẹ cũng pha cho tôi ly chanh tươi với mật ong. Cứ thế cả tuần rồi bệnh tình tôi cũng khỏi.

"Ổng chạy bộ hay sao mà mồ hôi đổ ầm ầm, nhìn tội chết!" Jihoon kể lại. "Mặt mũi cứ hồng hồng, đỏ rực lên hết. Tất cả chỉ để đưa ly nước cho một đứa súc vật vô tâm!"

"Chí lí." Woojin đồng tình.

"Giơ tay nếu bạn nghĩ Seongwu quan tâm Daniel thật lòng." Jisung khơi mào.

"Tao!" Jihoon và Woojin đồng loạt hưởng ứng.

"Không phải tao." Ly nước chanh quả thật có làm tôi động lòng thêm một tí, nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn quả quyết rằng hẳn là đều xuất phát từ tiền bạc.

Tôi uống hết ly nước chanh rồi để ngay ở đầu giường, định bụng để mai rửa. Cái thân thể tàn tạ của tôi không còn sức nào lê ra tận bếp nữa rồi!

"Sáng nay Haneul đến đây quậy. Cô ta bảo là ai đó đồn Seongwu và em hẹn hò." Tôi hỏi ba người kia. "Mọi người có biết gì không?"

"Ờ, chỗ khoa tao có manh nha vụ đó." Jisung xác nhận. "Sáng nay Seongwu và mày lại nghỉ học cùng nhau nữa, nên tin đồn càng dấy lên."

"Chắc chắn là Hwang Minhyun làm!" Tôi đay nghiến. Từ giờ đến khi hắn ta tốt nghiệp, tôi nhất định phải dạy cho hắn một bài học.

"Hwang Minhyun? Khoa Quản trị kinh doanh?" Jisung hỏi lại.

"Ai mà biết ổng học khoa gì!" Tôi cáu lên. "Hôm bữa chỉ mới có ổng biết em và Seongwu yêu nhau, nếu không phải ổng phao tin thì là ai?"

Nhưng rồi tôi cũng thầm cảm ơn người loan tin đồn. Như vậy cũng tốt! Mọi người kiểu gì cũng sẽ phải biết tôi hẹn hò Seongwu. Việc này không nằm ngoài kế hoạch!

Tối ấy, sau khi vật lộn với 4520 vết mẩn đỏ, tôi cũng có thể yên ổn nằm ngủ. Trời se lạnh nhưng người tôi thì nóng ran. Tôi chẳng buồn đắp chăn, chỉ mặc chiếc quần xà lỏn và áo ba lỗ, nằm phơi người trên giường.

Điện thoại tôi lại sáng lên, báo hiệu tin nhắn đến. Con bà nó! Tôi đã sắp chìm vào giấc mộng, vậy mà chỉ một giây phút quên úp mặt điện thoại xuống mà đã khiến tôi tỉnh cả ngủ.

"Tiền bối Ong: Nước chanh giúp phục hồi cơ thể nhanh lắm. Nhớ uống đấy, đừng có đổ đi."

"Tiền bối Ong: Mai trả tôi cái ly để tôi đem cho người ta. Ly tiệm đấy, chẳng phải ly tôi đâu!"

"Tiền bối Ong: Ngủ ngon."

Thật là ngốc. Seongwu nghĩ tôi sẽ tin rằng ly nước này không phải anh pha sao? Từ dãy ký túc xá của anh ta ra đến cửa hàng nước giải khát gần nhất cũng mất ít nhất 15 phút. Cả đi và về đều tốn xấp xỉ nửa tiếng, làm sao ly nước chanh có thể nóng như thế trong 30 phút đó được?!

Tôi không tính lật tẩy khả năng nói dối dở ẹc của Ong Seongwu. Chậm chạp gõ chữ "ngủ ngon" rồi bấm nút gửi tin, tôi tắt điện thoại, nằm ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top