Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. 내 운명인 걸. Don't smile on me.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người chịu trách nhiệm nghiên cứu đối tượng #2028 không biết căn bệnh Daniel đang mắc phải là gì. Sau nhiều năm nghiên cứu, họ chỉ biết đó là một dạng rối loạn thần kinh. Khi Daniel yêu thương một người và cảm nhận được người đó cũng yêu cậu, não bộ sẽ tiết ra một lượng hormone vô cùng lớn. Lượng hormone cảm xúc tiết ra của Daniel nhiều gấp hai mươi lần người bình thường. Adrenalin vốn là hormone cảm xúc mạnh nhất, ở cơ thể Daniel lại tiết ra một lượng quá nhiều vượt mức trung bình, làm nhịp tim và huyết áp tăng mạnh, gây phình những mạch máu khiến chúng hằn rõ trên cổ và chạy dài lên mặt. Vì trạng thái này tốn rất nhiều năng lượng, một cơ thể sinh học bình thường vốn không thể chịu đựng được đợt sóng mạnh từ Adrenalin, cơ thể Daniel lại có khả năng thay đổi cấu tạo sinh học để phù hợp với lượng Adrenalin quá tải, điều đó khiến cậu có sức mạnh rất lớn, cũng như răng nanh sẽ dài ra rất nhanh và sắc nhọn, lượng hormone còn dư lại sẽ tác động lên tế bào trong mống mắt, ảnh hưởng đến melanin của mắt khiến chúng đổi thành màu vàng sáng. Đồng thời hormone Dopamine dư thừa cũng ảnh hưởng đến sự kích thích đặc biệt của não bộ, điều khiển hành vi thể hiện cảm xúc mạnh mẽ nhất, chính là cắn. Dopamine khiến não bộ mang cảm giác muốn cắn để khống chế cảm xúc kích thích, Adrenalin lại làm răng nanh biến đổi, điều đó vô tình khiến Daniel trở thành một con quái vật giết chết người nào cậu yêu thương. Viện Nghiên Cứu tạm gọi Daniel bị mắc hội chứng rối loạn cảm xúc, mức độ đặc biệt.

___°°°___

Ong SeongWoo đặt bìa hồ sơ xuống bàn, anh gõ nhẹ lên dòng chữ in đậm ở phía trên.

Kang Daniel - Đối tượng nghiên cứu #2028 - Khu đặc biệt - Buồng 12.

SeongWoo khi bước vào Viện Nghiên Cứu để làm thực tập sinh, anh có nghe nói về một trường hợp được đưa vào Khu Đặc Biệt. Trước đây chỉ có vài loài thú được đưa vào để nghiên cứu, nhưng đã chết trong quá trình nghiên cứu cực nhọc. Kang Daniel là con người đầu tiên được đưa vào. SeongWoo tự hỏi, liệu người này có chết như những con thú trước đó. Ong SeongWoo rất để tâm đến trường hợp của Kang Daniel. Là một nhà nghiên cứu, anh bị hấp dẫn bởi sự đặc biệt của trường hợp này. Nhưng Viện Trưởng nói, SeongWoo còn là thực tập sinh, Kang Daniel lại rất nguy hiểm, ông không duyệt cho SeongWoo tham gia nghiên cứu đối tượng #2028.

___°°°___

Hôm nay, khu nghiên cứu đặc biệt có buổi họp, SeongWoo đã phải năn nỉ rất nhiều, Viện Trưởng mới cho phép anh tham gia buổi họp để tích lũy thêm kinh nghiệm. Buổi họp nói về trường hợp của đối tượng #2028. Viện Nghiên Cứu một năm về trước đã tìm được loại vaccine có khả năng tiết chế lượng hormone dư trong cơ thể #2028. Họ vẫn thường đưa Daniel vào phòng nghiên cứu, tiêm loại vaccine đó vào người cậu và cho Daniel xem những đoạn clip ngày trước của cậu và gia đình. Ban đầu, Daniel còn có phản ứng hormone cảm xúc khi xem. Nhưng dần dần, cậu không còn cảm giác bản thân nhận được sự yêu thương từ những đoạn video hay hình ảnh đó nữa. Đã sáu năm kể từ khi Daniel không còn người thân bên cạnh, đã mười năm kể từ khi Daniel phải gánh trong mình một con quái vật giết chết những người yêu thương cậu, cảm giác duy nhất còn lại trong Daniel lúc này là dằn vặt và đau khổ. Hormone Adrenalin và Dopamine chỉ xuất hiện khi Daniel có cảm xúc yêu thương, những đoạn ký ức đẹp dần trở nên vô hiệu hóa trong việc khiến não bộ Daniel tiết ra hormone. Do đó việc phát triển loại vaccine dần đi vào bế tắc. Cơ thể Daniel lại rất đặc biệt,càng lúc cậu càng có khả năng tự trung hòa vaccine tạm thời, khiến vaccine không thể giúp cậu cầm cự lâu hơn. Mọi người trong buổi họp buộc phải tìm cách khác để não bộ Daniel sản sinh ra hormone mới có thể tiếp tục phát triển loại vaccine mới, có người nói.

- Tôi nghĩ #2028 cần có lại cảm xúc yêu thương chân thật. Đó là khả năng duy nhất giúp chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu vaccine.

- Ý anh là tìm một người để #2028 yêu?

- Kế hoạch này rất nguy hiểm. #2028 chắc chắn sẽ tấn công người cậu ấy yêu.

- #2028 bị mắc chứng trầm cảm, cậu ấy cơ bản là phòng tránh con người, rất khó để tiếp cận.

- Tôi nghĩ không một ai dám thực hiện kế hoạch này đâu.

SeongWoo ngồi im trong góc phòng họp, anh cắn cắn đuôi bút, ánh mắt vẫn nhìn vào hồ sơ của #2028. Tấm hình trên hồ sơ của cậu được chụp từ lần đầu cậu bước vào đây. Một cậu thiếu niên 18 tuổi, ngoại hình tươi sáng, nhưng ánh mắt lại khiến người ta đau lòng. SeongWoo hít một hơi, anh đưa cây bút lên không trung.

- Xin lỗi vì xen ngang, nhưng tôi tình nguyện thực hiện kế hoạch này.

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Viện Trưởng nâng kính, nhìn anh rồi chậm rãi hỏi.

- Thực tập sinh Ong, cậu có biết đây là kế hoạch nguy hiểm? #2028 là đối tượng rất đặc biệt.

SeongWoo gật đầu.

- Tôi biết. Tôi cho rằng một người cô đơn suốt sáu năm, tiếp cận là việc không khó. Daniel biết tình trạng của cậu ấy, nên sẽ cảnh giác với nữ giới nhiều hơn. Điều quan trọng là lượng hormone cảm xúc của Daniel chỉ tiết ra khi Daniel nhận được cảm giác người cậu ấy yêu cũng yêu thương cậu ấy. Tôi đánh giá Daniel rất dễ nảy sinh tình cảm. Còn ở phía tôi, chỉ cần đánh lừa rằng tôi cũng có tình cảm với cậu ấy, khả năng lấy được Adrenalin và Dopamine từ não bộ để tiếp tục nghiên cứu vaccine là hoàn toàn có thể. Khi nghiên cứu xong, chỉ cần không đánh lừa cảm xúc của Daniel nữa, tôi sẽ an toàn.

Mọi người trong phòng họp khẽ gật gù. Viện Trưởng cau mày, dùng bút gõ gõ lên hồ sơ của #2028, im lặng không nói.

SeongWoo nhìn ngài Viện Trưởng. Anh biết ông lo lắng về mức độ nguy hiểm nghiêm trọng của kế hoạch này, liền nói thêm.

- Tôi có xem qua quá trình nghiên cứu của đối tượng #2028. Lượng vaccine trong cơ thể của Daniel hiện nay đủ để khống chế hormone của cậu ấy trong vòng hai tháng trước khi Adrenalin đốt hết vaccine trong người cậu ấy. Tôi chắc chắn tôi sẽ an toàn trong hai tháng tới đây. Chỉ cần chuẩn bị cho tôi thiết bị theo dõi biến đổi trong cơ thể của Daniel, tôi sẽ hoàn thành tốt việc lấy hormone của Daniel mà không hề bị nguy hiểm đe dọa.

Viện Trưởng thoáng nghĩ một chút, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.

- Thực tập sinh Ong, ngày mai hãy sang Khu Đặc Biệt làm việc. Tối nay sẽ có người chuyển cho cậu thiết bị theo dõi của #2028. Lát nữa, Khu Đặc Biệt sẽ kiểm tra #2028 lại một lần nữa, đảm bảo an toàn cho kế hoạch. Ong SeongWoo, có khó khăn gì, cứ liên lạc với tôi.

SeongWoo gật đầu nói cảm ơn Viện Trưởng, đôi môi không giấu được khẽ cong lên một nụ cười. Anh không hề lo sợ về kế hoạch này. Được nghiên cứu một trường hợp đặc biệt như vậy, là một nhà nghiên cứu, anh chắc chắn cảm thấy hào hứng nhiều hơn sợ hãi.

___°°°___

Viện Nghiên Cứu được xây thành một khu biệt lập ở ngoại ô phía nam Hàn Quốc. Tòa nhà của viện nghiên cứu cao 12 tầng. Tầng 1 đến tầng 8 là nơi nhóm người mặc áo blouse trắng làm việc, có vài khu để họ chứa vài mẫu vật đặc biệt nào đó. Tầng 8 và 9 là các phòng nghiên cứu của Khu Đặc Biệt, đều là những phòng Daniel đã đau đớn trải qua, cả về thể xác lẫn tinh thần. Khu đặt đối tượng đặc biệt nằm ở tầng 11. Tầng 11 buồng 12, chính là nơi Daniel ở. Bên cạnh buồng 12 có một cầu thang bằng sắt, lâu ngày đã để lại loang lổ những vết gỉ sét. Đó chính là lối duy nhất dẫn lên tầng 12, phía bên trong thang máy, không thể nào đưa lên tầng 12 được. Daniel chưa từng nghe lệnh cấm cậu bước chân lên nơi này, cánh cửa ở cuối cầu thang cũng chưa bao giờ bị khóa. Họ nói cậu có thể tự do đi lại ở tầng 11, Daniel đôi lần nhìn lối dẫn lên tầng 12, không biết nó có nằm trong phạm vi tự do đi lại của cậu hay không. Cuối cùng, Daniel vẫn chưa một lần mở cánh cửa ở phía cuối cầu thang bị gỉ đó.

___°°°___

- Daniel! Daniel...!

Daniel mơ màng nghe có tiếng ai đó gọi tên mình. Mí mắt nặng trĩu không thể mở lên, cậu cau mày cựa mình. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông vào mũi khiến cậu nhớ ra cậu vừa thiếp đi ở phòng nghiên cứu đặc biệt.

- Kang Daniel, em nghe tôi nói gì không?

Giọng nói của một người con trai nhẹ nhàng gọi cậu. Người đó, gọi cậu là Daniel, không phải một dãy số như những người ở đây vẫn thường gọi. Trong cơn mê man, môi Daniel cong lên một nụ cười nhẹ.

___°°°___

Daniel từ từ mở mắt, cậu bắt gặp một bóng người mờ mờ trước mắt.

- Daniel, em tỉnh rồi?

Ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, Daniel nhìn người con trai trước mặt mình. Anh mặc áo blouse trắng, nhưng cậu chưa từng gặp anh trong nhóm người theo dõi cậu suốt năm năm qua. Daniel chợt nhớ lại giọng nói lúc cậu vẫn bị thuốc mê nhấn chìm. Thì ra, không phải là mơ. Cậu cau mày nhìn anh.

- Anh gọi tôi là Daniel?

Anh cười, ghi chép các thông số của cậu vào giấy.

- Không phải là tên em sao?

Daniel lắc đầu, rồi gật đầu. Anh phì cười, gỡ thiết bị dò sóng não của Daniel ra khỏi đầu cậu.

- Em thấy trong người thế nào?

Daniel ngẩn người. Ở đây, chưa từng có ai hỏi rằng cậu cảm thấy thế nào cả. SeongWoo liếc nhìn điện tâm đồ, anh phát hiện nhịp tim của Daniel vừa nhảy vọt một cái, rồi rất nhanh trở lại bình thường.

- Em sợ tôi sao?

Cậu lắc đầu.

- Từ bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm theo dõi em. Vấn đề của em liên quan rất lớn đến cảm xúc, bất kể em cảm thấy thế nào, em đều cần phải nói tôi nghe. Daniel, em muốn chữa khỏi bệnh chứ?

Daniel im lặng, cậu nhìn những giọt dung dịch trong suốt chảy vào người mình. Chữa khỏi bệnh ư? Daniel chưa từng dám hy vọng điều đó.

- Daniel, em cảm thấy trong người thế nào?

SeongWoo liếc về phía điện tâm đồ, anh hỏi lại.

- Vì sao tim em lại đập nhanh?

Daniel ngước mắt nhìn bảng tên đen của anh trên chiếc áo blouse trắng, cậu nói nhẹ như thở.

- Bất kể câu hỏi nào dành cho tôi cũng đều trở thành mối nguy hiểm cho anh. Thực tập sinh Ong, tốt nhất anh không nên trò chuyện.

- Nguy hiểm? Em sợ rằng em sẽ yêu tôi sao, Daniel?

Anh cong môi cười vui vẻ. Daniel nghĩ, rồi nghĩ thêm một lần, vẫn không tìm được một ý khinh bỉ nào từ câu hỏi của anh. Chắc có lẽ vì giọng nói vui vẻ và gương mặt vô hại của SeongWoo. Cậu tin rằng anh là người tốt. Chỉ tiếc là, Daniel biết rằng, chính bản thân cậu mới không phải là người tốt.

- Đừng quá cẩn thận. Em là con người. Con người mà chỉ có một người bạn đã là rất ít rồi. Vậy nên, tôi trở thành bạn của em thì thế nào?

Daniel xoa lồng bàn tay vào nhau một cách vô nghĩa, cậu nhếch môi, nhẹ nói.

- Bạn? Tôi không phải là con người, tôi cũng không cần bạn. Anh đừng quan tâm.

Daniel ngồi trên chiếc ghế bọc da, tầm mắt hạ thấp nhìn những ngón tay hơi tái của mình. Chợt đôi giày da màu đen rơi vào tầm mắt, SeongWoo đứng trước mặt cậu, anh ngồi xổm xuống, cả người rơi trọn trong tầm nhìn của Daniel. Ánh mắt cậu vô tình chạm vào mắt anh, Daniel bắt gặp anh đang cười với cậu.

- Tôi không gọi em là quái vật, tôi gọi em là con người với lượng hormone bị dư. Em không muốn làm bạn với tôi là việc của em. Tôi muốn làm bạn với em là việc của tôi. Em cũng đừng quan tâm.

SeongWoo đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, anh vỗ nhẹ vào vai cậu.

- Về phòng thôi, trễ rồi.

Căn phòng nghiên cứu vang vọng tiếng giày nện trên sàn. Daniel vô nghĩa nhẩm đếm tiếng giày. Cậu giật mình khi nhận ra nhịp bước của cậu vô tình trùng với nhịp bước của anh, Daniel vội bước nhanh hơn một tí rồi nhanh chóng lách mình vào thang máy. Cậu nhíu mày khi thấy SeongWoo cũng bước vào thang máy, liền chỉ về phía bên trái.

- Thang máy nội bộ của các anh ở phía bên kia. Đây là thang vận chuyển đối tượng đặc biệt, không thể đưa anh xuống tầng của anh đâu.

SeongWoo nhấn nút đóng thang máy, rồi nhấn tầng 11, rồi thu tay vào trong túi áo blouse.

- Tôi đưa em về phòng.

Daniel đứng ở phía sau tròn mắt nhìn anh, rồi rất nhanh cậu nhếch môi cười nhạt.

- Tôi không đi đây đó cắn phá lung tung, anh không cần giám sát tôi về tận phòng.

- Là tôi đưa - em - về - phòng!

SeongWoo nhấn mạnh từng chữ. Thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, anh nhìn Daniel đang ngẩn người nhìn anh, khẽ hất đầu ra ngoài, hỏi.

- Em không ra sao?

Daniel vội giật mình, bước nhanh về phía buồng của mình. SeongWoo một tay cho vào túi áo blouse, một tay nhấn giữ cánh cửa tự động mở, anh cười cười nhìn cậu.

- Ngày mai tôi sẽ đến và đưa đồ ăn sáng cho em. Em muốn ăn gì?

Daniel vừa vào phòng, liền nằm ngay lên chiếc giường nhỏ kê sát góc, hướng mắt nhìn ra chiếc cửa sổ nhỏ bé bằng bốn bàn tay. Không buồn nhìn anh thêm lần nào, cậu thờ ơ đáp.

- Bất cứ thứ gì có thể nhai và nuốt.

SeongWoo thở dài, anh nhẹ nhàng nói.

- Daniel, ngay cả khi em không tin bản thân em, hay cả thế giới ngoài kia không chấp nhận em, tôi vẫn tin em là con người, được chứ?

Daniel nhắm mắt thở đều, im lặng không nói. SeongWoo khẽ nói thêm trước khi buông tay ra khỏi nút nhấn giữ cửa tự động.

- Daniel, em ngủ ngon.

Âm thanh vang lên báo hiệu cửa tự động vừa được đóng, Daniel từ từ mở mắt, chẳng hiểu sao bản thân lại thở một hơi thật dài. Đêm hôm đó, Daniel lần đầu tiên nằm mơ giấc mơ cậu thoát được con quái vật trong chính bản thân mình.

___°°°___

내 운명인 걸. Don't smile on me.
Bởi vì đây là định mệnh của tôi. Đừng mỉm cười với tôi.

Jimin's part - The Truth Untold - BTS

___°°°___

Sinh Học hay Vật Lý Học hay Y Học, nửa chữ bẻ đôi cũng không tồn tại trong não Kem. Tất cả kiến thức đó Kem phải search google hơn một tuần, và dĩ nhiên cũng có vài đoạn vượt xa thực tế một tí. Bạn nào có kiến thức về Lý Hóa Sinh thì châm chước cho qua nếu có sai sót nhé, Kem cảm ơn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top