Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian tĩnh lặng.

Ánh xanh đục mờ nhạt dần định hình từng đường nét của căn phòng.

Bùi Trân Ánh khẽ động đậy mi mắt, cậu từ từ tỉnh dậy. Những gì cậu cảm nhận được đầu tiên đó là đầu óc cậu đang còn chếnh choáng, toàn bộ cơ thể xụi lơ như chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cậu dần nhận ra đây là căn phòng của mình ở tiệm bánh Hoàng Gia bởi những tia hừng đông mỏng manh chớm nở của ngày mới. Nhưng có một cảm giác ấm áp quen thuộc đang bao lấy cậu, trên đỉnh đầu dường như có những hơi thở đều đều phả vào, cậu có thể cảm nhận được vài sợi tóc của mình đang khẽ lay động. Bùi Trân Ánh xoay đầu nhìn sang bên cạnh thì đập vào mắt mình là cần cổ trắng ngần của một nam nhân, trên đó có một dấu răng đỏ ửng với quầng thâm tím tái xung quanh. Nam nhân ấy đang ôm lấy cậu, Bùi Trân Ánh còn thấy xương quai xanh thấp thoáng sau chiếc cổ áo hơi trễ xuống của anh, ẩn hiện khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc. Cậu thoáng đỏ mặt ngước lên.

Là Hoàng Mẫn Hiển.

Mọi kí ức của ngày hôm qua bất chợt ùa về. Hình ảnh Daniel bế Hoàng Mẫn Hiển về phòng với đôi tay thấm đẫm máu hiện hữu trong tâm trí của cậu. Vậy tại sao anh ta lại ở đây ? Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào dấu vết của mình trên cổ của người kia, khẽ cắn môi bứt rứt. Bùi Trân Ánh nhớ rõ từng câu từng chữ mà Hoàng Mẫn Hiển ngày hôm qua đã nói với mình, nhớ những vết thương do chính cậu gây ra trên cơ thể anh. Nhưng Hoàng Mẫn Hiển một giây cũng không hề buông tay cậu, anh vẫn dịu dàng ôm cậu trấn an, ôn nhu vuốt ve gương mặt cậu nói sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mặc cho từng cơn đau đớn mà cậu mang lại.

Bùi Trân Ánh không tài nào hiểu nổi, thực sự không thể tìm ra được một lí do khiến Hoàng Mẫn Hiển có thể hành động như vậy. Bản thân cậu từ lâu đã biết anh và Doãn Trí Thánh đã thấu rõ bản chất thật sự của mình, một tên gián điệp mà SCJ gửi tới trà trộn vào. Chuyện cậu bị buộc phải ở cùng với Hoàng Mẫn Hiển ở tiệm bánh Hoàng Gia này cũng là mệnh lệnh của Doãn Trí Thánh để anh ta có thể kiểm soát được cậu, không cho cậu có cơ hội lộng hành. Vậy tại sao không lợi dụng thời cơ này để mặc cậu đau tới chết đi, vừa bài trừ một mối họa lại chẳng hề tốn một chút sức lực nào ?

Nghĩ tới ánh mắt của Hoàng Mẫn Hiển khi trấn an cậu, trong lòng Bùi Trân Ánh vừa dấy lên một loại cảm xúc mơ hồ. Ấm áp, an toàn nhưng lại chứa đầy nghi hoặc, điều đó khiến cậu tự đặt ra câu hỏi cho chính bản thân: Mình có nên tiếp nhận nó hay không đây ? Phải nói ánh mắt đó của anh đã vô tình làm lay động trái tim cậu mất rồi, một chút, chỉ là một chút thôi.

Nhưng Bùi Trân Ánh vội gạt phăng suy nghĩ đó đi. Cậu đã có Lý Đại Huy rồi, người cậu yêu là Lý Đại Huy, cả đời này trong lòng chỉ có một mình y. Nếu không phải Lý Đại Huy thì chẳng thể là một ai khác. Với cả dù cho cậu không yêu Lý Đại Huy đi chăng nữa thì Bùi Trân Ánh cậu cũng không thể nào có tình cảm với kẻ thù của mình được.

Đúng rồi, Hoàng Mẫn Hiển đối xử với cậu như vậy chắc chắn là có lí do. Doãn Trí Thánh và ả phụ tá kia đáng lẽ ra phải trừ khử cậu từ lúc cậu bắt đầu vào làm việc ở quán cà phê 3 Chòm Sao rồi, nhưng có thể họ đang suy tính kế hoạch nào đó nên mới không ra tay hạ sát mình mà kéo dài cho tới hiện tại. Bây giờ Doãn Trí Thánh đã bị loại bỏ rồi, tên Daniel kia hiện giờ đang thay thế chỗ ngồi của anh ta, dù Daniel có giỏi đến mấy thì cũng phải mất kha khá thời gian để thích ứng, kế hoạch của cậu coi như có phần dễ thở hơn một chút. Đúng thế, Hoàng Mẫn Hiển và Daniel làm vậy là chờ đợi đến một lúc nào đó để lợi dụng mình thôi.

Bây giờ thứ mà cậu muốn kiếm tìm nhất đó chính là địa điểm nơi ở của Daniel. Nắm rõ được nó coi như kế hoạch của cậu đã hoàn thành đến tám mươi phần trăm rồi. Khá đáng tiếc khi hôm qua cậu không thể tiếp xúc với Daniel được vì cái thứ chất độc quỷ quái kia cản trở, nếu không có chướng ngại đó thì cậu đã gắn được thiết bị định vị vào Daniel rồi.

Bùi Trân Ánh nghĩ vậy liền nắm chặt tay quyết định. Vì Lý Đại Huy, cậu sẽ bất chấp mà diễn vở kịch này với Hoàng Mẫn Hiển. Cậu có thể khai thác được thông tin của Daniel từ anh ta. Về Lý Đại Huy, thật may mắn rằng y không phải chịu sự đau đớn như địa ngục bởi thứ chất độc chết người đó, nếu Bùi Trân Ánh cậu không thuyết phục được lão BOSS kia thì có lẽ cậu đã phải dằn vặt trong ân hận đến cuối đời rồi.

Nhìn sang Hoàng Mẫn Hiển đang say ngủ bên cạnh, Bùi Trân Ánh liền nổi lên một suy nghĩ. Dù gì anh ta cũng là người cứu mình, thôi thì cũng nên cảm tạ một chút vậy, coi như đền đáp lòng tốt của anh ta, với lại cậu cũng không muốn mắc nợ ai cả. Bùi Trân Ánh cố gắng cử động thật nhẹ nhàng và chậm rãi, cậu đưa tay với lấy điện thoại để trên chiếc bàn gần đó, gửi đi một đoạn tin nhắn. Xong xuôi, Bùi Trân Ánh quay trở lại với vòng tay của Hoàng Mẫn Hiển, nhìn ngắm một chút rồi khẽ hôn nhẹ lên má của Hoàng Mẫn Hiển một cái, thì thầm đủ để mình nghe thấy:

"Cảm ơn."

Với tình trạng sức khỏe của hai người như thế này thì hôm nay nên ở nhà đối đãi cơ thể cho thật tốt là một ý kiến không tồi đi. Bùi Trân Ánh đơn giản nghĩ vậy sau đó cậu thu mình vào trong cái ôm của người kia, mắt nhắm lại rồi tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.

Tôi và anh,

Chúng ta cùng tiếp tục vở kịch này nào, Mẫn Hiển.

Không lâu sau, tiếng thở đều nhè nhẹ vang lên. Hoàng Mẫn Hiển từ từ mở mắt, dời tầm nhìn xuống thân thể đang cuộn tròn ngủ say trong lòng. Anh khẽ chạm vào má mình, nơi dấu hôn vừa nãy còn vương vấn một chút hơi ấm chưa kịp phai nhòa, khóe môi khẽ cong lên, vòng tay ngày một ôm chặt người kia hơn, yên bình chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

.

.

.

Tôi đã quyết định rồi.

Bùi Trân Ánh,

Em sẽ là của tôi.

......

"Thử nghiệm thứ 1057: thử nghiệm 0,1 ml dung dịch Sarin nồng độ 1 nanogam/lít trên chuột cho thấy khả năng phơi nhiễm sau tiếp xúc đạt hiệu quả sau 14 giây 54". Biểu hiện co giật, xuất huyết màng não và tử vong ở giây thứ 102."

"Thưa BOSS, nếu quy đổi sang cơ thể người thì khi phơi nhiễm 1 ml dung dịch Sarin 1 nanogam/lít, đối tượng trung bình sau 30 giây sẽ biểu hiện một số triệu chứng cơ bản của nhiễm chất độc thần kinh, tiếp đến thì bị tổn thương mô và xuất huyết màng não, hệ thần kinh bị tổn hại khá nghiêm trọng, dẫn đến một số hệ quả như động kinh, thiểu năng trí tuệ, sống thực vật hoặc thậm chí là chết sau 15 phút nếu không được giải độc kịp thời."

Lão BOSS hiện tại đang đứng trong phòng thí nghiệm điều chế Sarin và thử nghiệm độc tính của chúng. Trước mặt lão ta là hai người trong trang phục áo blouse trắng, đeo khẩu trang vừa thông báo kết quả thử nghiệm. Lão ta phẩy tay bảo họ tiếp tục công việc của mình, ánh mắt mờ ám nhìn những lọ Sarin tinh khiết bày ngay ngắn trên bàn, lão nói với hai tên vệ sĩ đi bên cạnh:

"Hai đứa chúng mày có chắc chắn thứ tao tiêm vào người thằng nhóc Bùi Trân Ánh mà chúng mày mang ra có phải là thứ vừa được thử nghiệm không ?"

Cả hai đồng thời cúi người chín mươi độ dõng dạc trả lời:

"Không sai ạ !"

Lão BOSS quắc mắt giận giữ, đập bàn khiến toàn bộ mọi người trong phòng giật mình:

"Vậy tại sao sau 30 giây nó không có một chút biểu hiện nào của sự nhiễm độc hả ? Chúng mày giải thích xem ?"

"Chuyện này ..."

"Thưa BOSS, xin ngài đừng nóng giận. Khả năng phơi nhiễm của Sarin còn phụ thuộc vào cơ địa và sức đề kháng của mỗi người. Có thể hệ miễn dịch của Bùi Trân Ánh khá tốt nên thời gian nhiễm độc mới lâu như vậy. Nhưng rốt cuộc thì cậu ta vẫn bị đấy thôi."

Một bác sĩ gần đó lên tiếng giải thích. Lão BOSS nghe vậy thì cười khẩy, cầm một lọ Sarin giơ lên lắc nhẹ trong không trung.

"Tao đã gắn thiết bị theo dõi vào cơ thể Bùi Trân Ánh từ khi thằng nhãi đó được thu nạp vào tổ chức này. Và chúng mày biết điều gì không, kể từ lúc tao tiêm Sarin thì sau những 10 tiếng đồng hồ nó mới có biểu hiện của sự nhiễm độc. Vậy đứa nào giải thích cho tao xem, Sarin hiện tại là một thứ chất độc nguy hiểm nhất trên thế giới không ai sánh bằng về khả năng giết chết cả trăm người trong vài nốt nhạc chỉ với liều lượng vô cùng nhỏ, chẳng lẽ thằng ranh Bùi Trân Ánh kia là thần thánh đầu thai hay sao ? Kể cả hệ miễn dịch và kháng nguyên của nó có mạnh đến mấy thì tại sao lại khiến tác dụng của Sarin trở nên chậm chạp đến như thế ?"

Sarin khi xâm nhập vào cơ thể người, cơ chế ban đầu của nó cũng giống với virus HIV, chúng sẽ làm suy yếu và phá hủy hệ miễn dịch trước rồi sau đó mới xâm nhập vào hệ thống thần kinh. Trên thế giới này không có một hệ miễn dịch tự nhiên nào đủ mạnh để có thể chống lại khả năng hủy hoại của Sarin. Vậy mà Bùi Trân Ánh lại làm được điều đó, nó tại sao có thể cầm cự lâu đến như vậy ? Vô lý.

Cả phòng thí nghiệm ai nấy đều im bặt. Sau đó các bác sĩ và các nhà khoa học thì thầm bàn luận với nhau, một người trong số họ lên tiếng đề nghị:

"Chúng tôi cần mẫu máu của Bùi Trân Ánh để xét nghiệm khả năng miễn dịch với Sarin của cậu ta."

Lão BOSS đặt lại lọ Sarin kia về chỗ cũ, khoanh tay nhìn đám người trước mặt mình lạnh giọng:

"Được thôi. Nhưng trước mắt tao muốn kiểm chứng lại một số thứ. Để đảm bảo chắc chắn kết quả của chúng mày đưa ra là đúng, tao ra lệnh bắt đầu tiến hành thử nghiệm độc tính Sarin trên cơ thể người !"

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, bắt đầu nhìn nhau xầm xì.

"Thưa BOSS, chuyện này có vô nhân đạo quá không ?"

"Đúng vậy, trước nay chúng ta chỉ thử nghiệm trên chuột và tinh tinh ..."

Đoàng !

Đoàng !

Cả phòng thí nghiệm được một phen kinh hãi hoảng sợ, tất cả mọi người đều ngồi xuống ôm đầu run lẩy bẩy. Hai người vừa mới lên tiếng khi nãy đã nằm im lìm trên nền đất lạnh lẽo, giữa trán họ máu tuôn ra tạo thành một vũng đỏ thẫm. Chính hai tên vệ sĩ bên cạnh lão BOSS đã rút súng ra tay.

"Chúng mày dám nói từ vô nhân đạo với tao à ? Khi ở trong SCJ này thì nên nhớ rõ chúng mày là những kẻ vô cảm, những sát thủ máu lạnh, không khoan nhượng, không thương tiếc, không trắc ẩn. Những thứ ghê tởm đó chỉ khiến chúng mày yếu đuối hèn hạ thêm mà thôi ! Coi hai thằng khốn kia như tấm gương mà biết điều đi ! Phi, tao nói còn tự thấy bẩn mồm ! Chúng mày đã rõ hết chưa ?"

Lão khạc nhổ một cái rồi lớn giọng. Toàn bộ phòng thí nghiệm đều đứng thẳng dậy đồng thanh:

"Rõ !"

Lão kêu người đi hốt xác rồi quay về cái bàn bên cạnh, tay lướt trên những lọ Sarin đặc sánh, tiếp tục:

"Bọn Nga, Trung Quốc và Triều Tiên đang rất nóng lòng có được thứ chất độc chết người này để sử dụng cho vũ khí hóa học. Điều mà bọn chúng quan tâm nhất đó là độc tính và thời gian phơi nhiễm của Sarin. Ngày giao thương cũng gần đến rồi, chúng ta không thể chậm trễ và để xảy ra sai sót được, mau tiến hành ngay bây giờ đi !"

"Nhưng thưa, hiện tại chúng tôi có thể lấy đối tượng thí nghiệm ở đâu ? Ngài biết đấy, chúng ta không thể hi sinh quân mình được."

"Yên tâm, chuyện đó để tao lo."

Lão búng tay cái chóc, cánh cửa phòng thí nghiệm phía sau được mở ra. Ba người trong tình trạng bị phong tỏa mọi hành động được đưa vào bởi những tên vệ sĩ khác. Trên tay và chân họ đều là còng và xích, những vết thương đỏ lằn tím tái hiện hữu trên làn da nhợt nhạt thiếu sức sống, khuôn mặt phờ phạc như bị bỏ đói nhiều ngày, chỉ duy nhất ánh mắt của họ đều tràn đầy sự căm hận và lạnh lùng đổ dồn hết lên người lão già đứng phía trước. Tuy sức lực có vẻ cạn kiệt nhưng họ vẫn cố gắng chống cự khỏi những tên vệ sĩ kia.

Lão ta không để những thứ đó vào trong mắt, vứt một tập giấy lên trên mặt bàn, hất hàm ra lệnh:

"Hồ sơ của chúng đây. Toàn bộ là tù nhân của tao, chúng mày cứ tùy ý sử dụng. Chúng mày phải cho tao kết quả sớm nhất có thể, nếu không thì chính chúng mày sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm đấy !"

Lão nói xong liền xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm. Lúc đi qua chỗ ba người tù nhân kia, lão chỉ liếc một cái rồi nhếch môi khinh bỉ, tiếng cười đê tiện vang lớn khắp cả căn phòng cho tới khi cánh cửa đóng lại.

"Đưa bọn chúng vào phòng thử nghiệm ! Kiểm tra tình trạng sức khỏe và xét nghiệm máu trước đã."

Tên trưởng phòng yêu cầu, cầm lấy xấp hồ sơ trên bàn lật giở xem xét. Sau một hồi hắn ta mới bước vào phòng thử nghiệm kia, ngắm nhìn ba tên tù nhân được khóa chặt trên ba chiếc giường bệnh đặt cách xa nhau đang ra sức giãy giụa trong bất lực. Hắn tiến tới chiếc giường ở giữa, cúi người cười lạnh. Người trên giường giương ánh mắt đỏ ngầu căm hận nhìn chằm chằm hắn, những tiếng ngắc ngứ kẹt cứng trong cổ họng bởi một loại thiết bị đang bao lấy phân nửa mặt dưới của mình. Tên trưởng phòng xoay lưng thông báo:

"Đối tượng đầu tiên cho thử nghiệm lần thứ 1058: Doãn Trí Thánh !"





......

Tính tinh tình tính tinh !

Tinh tính tinh tình tinh !

Tiếng chuông báo thức bất ngờ reo lên inh ỏi. Phác Chí Huân khó chịu thò tay ra khỏi chăn quờ quạng tìm kiếm chiếc điện thoại của mình, miệng làu bàu những ngôn từ không rõ nghĩa. Cậu huơ tay kiểu gì mà khiến nó rớt độp một cái xuống sàn. Phác Chí Huân giật bắn mở mắt chồm người đá tung chăn, tay mò mẫm nhặt điện thoại lên kiểm tra. May quá không có thêm một vết nứt nào cả, xém chút nữa lại tốn mất hẳn một tháng lương để đi thay màn hình rồi. Hiện tại trông nó bể nát đến thảm hại, ba góc đều rạn nứt, còn mỗi cái khoảng ở giữa vẫn còn lành lặn. Cũng may sao không bị bể camera trước, Phác Chí Huân cậu vẫn còn có thể tự sướng được a.

Ơ mà sao nghe bần hàn thế nhỉ ?

Phác Chí Huân tắt chuông báo thức, vươn vai ngáp dài một tiếng. Cậu gãi đầu nhìn xung quanh. Đây là đâu nhỉ, trông lạ hoắc !

Nhìn sang bên cạnh là Lại Quán Lâm, tay cậu bé vẫn nằm trên bụng của mình ôm chặt, hàng mày khẽ nhăn vì tiếng chuông khó chịu kia đang bắt đầu dãn ra tiếp tục say ngủ.

À cậu nhớ rồi, mình đang ở kí túc xá của Lại Quán Lâm. Cũng vì thế mà cậu cũng nhớ luôn cả những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua. Trên bờ môi hồng nhuận hơi hé mở kia vẫn còn đọng một vệt máu khô đã đen đặc lại. Phác Chí Huân nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau lòng, vừa có chút buồn bực vừa tủi thân không ít, bên cạnh đó còn có phần tự khiển trách chính bản thân. Cậu bắt đầu tự thả mình vào trong những suy nghĩ.

Cậu chỉ biết làm nũng và vòi vĩnh cậu trai cao lớn kia, bên cạnh mà hưởng thụ. Lại Quán Lâm còn rất chiều chuộng cậu, luôn cho cậu những thứ cậu thích, luôn đưa cậu đến những quán ăn ngon, luôn sẵn sàng đến bên những lúc cậu cần. Thành ra Phác Chí Huân cậu từ lâu đã hình thành thói quen ỷ lại dựa dẫm vào Lại Quán Lâm, nếu không có được thứ mình muốn là giẫy nảy, là cãi nhau.

Nhưng vì cãi nhau nên Phác Chí Huân mới nhận ra bản thân mình yêu Lại Quán Lâm đến nhường nào. Cậu đang thực sự rất quan tâm đến Lại Quán Lâm, muốn cậu bé chú ý đến mình, muốn hiểu rõ con người của cậu ấy, muốn biết Lại Quán Lâm thích ăn gì, thích làm điều gì, vân vân, mây mây và ti tỉ thứ khác nữa. Cậu sẽ bù đắp lại tình cảm cho Lại Quán Lâm, trong mối quan hệ giữa hai người hiện tại, Phác Chí Huân không muốn Lại Quán Lâm phải chịu thiệt thòi thêm lần nào nữa.

Hẳn là trong quá khứ Lại Quán Lâm đã phải chịu một loại đả kích hay đã trải qua một vấn đề khó khăn nào đó nên mới không muốn nhắc lại cho Phác Chí Huân biết. Thôi thì mình cứ từ từ tiếp cận cậu bé, cho cậu bé cảm thấy tin tưởng và an tâm khi giãi bày với mình. Phác Chí Huân chắc chắn tin rằng chuyện này cậu sẽ làm được.

Bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh ánh tím của Lại Quán Lâm, Phác Chí Huân si mê ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu bé Đài Loan. Hàng lông mi dài cong vút, hai đường chân mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng thanh tú, gò má trắng hồng mềm mềm. Phác Chí Huân nuốt nước bọt cái ực, khẽ trầm trồ:

"Má ơi, ngủ thôi mà cũng đẹp dữ thần !"

Phác Chí Huân nhịn không nổi liềm nhắm mắt cúi đầu hôn trộm một cái lên má Lại Quán Lâm. Chao ôi, sao có thể vừa mềm vừa thơm như miếng dimsum vậy, cậu thực sự muốn ngoạm luôn cả hai bên má của Lại Quán Lâm cho rồi mặc dù không ít lần cưỡng hôn cậu bé. Nhưng hôm nay cảm giác sao lại rạo rực thế nhỉ, mọi lần có như vầy đâu ta ?

Phác Chí Huân rời khỏi Lại Quán Lâm rồi mở mắt ra thì phát hiện Lại Quán Lâm cũng đang nhìn mình chằm chằm. Phác Chí Huân giật mình:

"Á !"

Cậu thả dê nhưng bị bắt gian ngay tại trận rồi. Mặt Phác Chí Huân liền đỏ ửng, trùm chăn nằm thu lu như một cục đá lớn. Lại Quán Lâm khẽ mỉm cười, vì hành động kia của Phác Chí Huân mà cảm thấy anh đáng yêu, cố gắng gỡ chăn ra.

"Huân Huân, đừng làm thế, sẽ bị ngạt thở đó."

Phác Chí Huân trong chăn nói vọng ra:

"Cho ngạt chết anh luôn đi ! Huhu !"

Lại Quán Lâm phì cười:

"Thôi nào, anh ra đây đi !"

"Không !"

"Huân à."

"No no no, xấu hổ lắm !"

"Ra em cho hôn cái nữa."

"..."

Lại Quán Lâm chọt chọt vào cái đầu nhô lên đang phân vân kia. Gì chứ dỗ Phác Chí Huân là nghề của cậu rồi. Và đương nhiên ba giây sau Phác Chí Huân đã vén chăn thò mặt ra ngoài luôn. Lại Quán Lâm nhìn mà thấy cưng, đưa tay ôm má Phác Chí Huân rồi hôn anh một cái. Khỏi phải nói Phác Chí Huân đã sung sướng như thế nào, mặt càng đỏ tợn tiếp tục trùm chăn xấu hổ che đi, trong lòng không thôi phấn khích. Liêm sỉ ơi, bay đi nhé, bay cao bay xa vào nhé !

Lại Quán Lâm cũng cảm thấy hạnh phúc, xoa xoa cái ụ chăn to đùng kia. Cậu biết Phác Chí Huân không thể giận lâu được cậu mà, anh hơn cậu có hai tuổi thôi mà tính cách lại dễ thương với trẻ con lắm, luôn khiến người ta muốn cưng chiều thôi. Làm sao cậu có thể hết yêu anh được đây ?

"Huân Huân, dậy thôi nào, chúng ta còn chuẩn bị đi làm nữa."

"A, em ... vào vệ sinh trước đi. Anh ... ừm ... chờ."

Lại Quán Lâm nghe vậy cũng mỉm cười lắc đầu, cậu đứng dậy vặn mình một chút cho tỉnh ngủ, sau đó bước vào nhà tắm đóng cửa lại. Phác Chí Huân nghe thấy tiếng xả nước mới bỏ chăn ra, tay sờ lên mặt mình liền tự tát một cái. Chết tiệt, sao vẫn còn nóng bừng thế này ? Thật đúng là không có tiền đồ mà.

Phác Chí Huân sau một lúc thẫn thờ cũng rời giường gấp gọn chăn gối lại. Trong lúc chờ Lại Quán Lâm làm vệ sinh cá nhân cậu dạo một vòng quanh phòng kí túc của người yêu lớn. Phác Chí Huân chợt để ý thấy chiếc giường bên cạnh có chút nhăn, không có được phẳng phiu như hôm qua.

Không lẽ người bạn cùng phòng kia của Lại Quán Lâm về ngủ chăng ? Nhưng Quán Lâm nói hắn ta về quê rồi cơ mà. Ủa, tại sao mình phải quan tâm làm gì nhỉ ? Liên quan gì đến mình đâu.

Phác Chí Huân lắc đầu gạt đi. Cậu tiến tới bàn học của Lại Quán Lâm, trên đó có một quyển vở đặt trên một tờ bìa mỏng cỡ khổ A4. Nhìn thoáng qua có vẻ như là một tấm bản đồ. Phác Chí Huân tò mò nhấc quyển vở lên, lật giở từng trang xem xét Lại Quán Lâm ghi bài như thế nào. Nhưng bên trong hoàn toàn trắng tinh không hề có lấy một chữ, chắc là vở mới chưa dùng đến. Cậu đóng vở lại, nhìn xuống tờ bìa phía dưới. Trên đó không phải bản đồ mà là một bản vẽ kĩ thuật, Phác Chí Huân có thể nhận ra nó vì hiện tại năm nhất trường cậu có học môn Auto CAD. Nhưng trên bản vẽ có rất nhiều chi tiết chồng chéo nhìn vô cùng rối mắt, trông giống như một hệ thống đường ống dày đặc vậy. Tên bản vẽ có ghi: HỆ THỐNG CỐNG NGẦM PHÍA ĐÔNG BẮC - THÀNH PHỐ X.

Phác Chí Huân khó hiểu suy ngẫm. Lại Quán Lâm học về ẩm thực, sao lại có bản vẽ kĩ thuật ở đây ? Hai thứ này vốn chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Vừa lúc Lại Quán Lâm mở cửa bước ra, cậu nhìn thấy Phác Chí Huân đang đứng trước bàn học của mình chăm chú xem thứ gì đó, cậu liền tiến tới hỏi:

"Huân à, anh làm gì thế ?"

"A, xem qua vài thứ của em thôi. Cái này ..."

Phác Chí Huân chỉ vào bản vẽ định hỏi nhưng Lại Quán Lâm đã cầm nó lên gấp lại rồi kẹp vào trong quyển vở kia, dường như cậu biết điều mà Phác Chí Huân đang thắc mắc liền nói:

"Nó là của bạn cùng phòng với em. Hắn ta học chuyên ngành xây dựng, bản vẽ này hắn đã thức cả đêm để vẽ đấy nên quý lắm. Chắc về quê gấp nên hắn quên không đem theo."

Phác Chí Huân ậm ừ đã hiểu:

"Ra là thế."

"Được rồi, anh vào thay đồ đi rồi chúng mình cùng đi làm. Không nhanh thì muộn, Sếp Vũ trừ lương lại khổ !"

Phác Chí Huân nghe vậy thì gật đầu lia lịa chạy biến vào phòng tắm đóng cửa lại, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Lại Quán Lâm trên mặt thu lại nét cười, cậu chuyển sự chú ý lên quyển vở cầm trên tay, suy nghĩ một chút sau đó cất lên giá sách treo tường. Cậu nhìn đồng hồ.

5 giờ 12 phút.

Rồi nhìn về chiếc giường bên cạnh đã có chút nhăn. Quả nhiên hắn ta đã giữ đúng lời hứa mà rời đi sớm.

Lại Quán Lâm khẽ nhếch môi, không chần chừ tiến đến tủ quần áo chọn một bộ đồ phù hợp để mặc đi làm.

Một ngày mới lại bắt đầu ...

______________

Đăng chap mới trong lúc đi bão :))))

🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top