Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Nơi thị trấn xa lạ, có một người dần trở nên quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là xa xa thị trấn nhỏ có một ngọn đồi trồng đầy hoa oải hương, Daniel được nghe Seongwu kể lại là số hoa ở đây sẽ được cung cấp cho một nhà máy sản xuất nước hoa của một công ty nổi tiếng trong nước. Giữa không gian phủ một màu tím ngọt ngào mọc lên một ngôi nhà gỗ được sơn màu vàng nhạt cùng mái nhà màu trắng lại càng rực rỡ hơn khi nắng chiều buông xuống, bên cạnh một cây sồi non cao qua mái nhà chừng năm mét tạo nên một tán cây mát rượi che đi một khoảng sân nhà.

Chủ nhân ngôi nhà đi vắng, có lẽ là thế, trên chiếc ghế phía trước hiên có một chiếc ghi ta gỗ, bên cạnh là một tờ giấy ghi chú trả lại cho Seongwu, Seongwu bảo đó là cây ghi ta của mình đã cho chủ nhân ngôi nhà mượn để anh ta tiếp đón một vị khách quan trọng đột ngột ghé thăm.

Dù đã nhìn thấy cảnh tượng Seongwu vững chân đứng trên mũi con thuyền đang phăng phăng chạy hay lúc anh không sợ nguy hiểm mà đứng trên những tảng đá vừa gập gềnh vừa trơn trợt để chụp những bức ảnh ở dưới chân thác nước chảy xiết, nhưng Daniel vẫn rất lo sợ khi Seongwu trèo hẳn lên mái nhà để thực hiện bộ ảnh của mình. Ở đây không có thang nên chỉ có một con đường duy nhất để lên được mái nhà là bằng cây sồi non sát bên nhà. Daniel luôn miệng bảo anh phải cẩn thận cho đến khi Seongwu yên vị trên nóc nhà cậu mới thở phào nhẹ nhỏm.

Daniel trèo lên ngay sau đó, thật sự khi đặt chân trên mái nhà hình chữ A này mới thấy nó khá là dốc, nhưng đổi lại cậu bị thu hút bởi một cảnh tượng vô cùng kỳ vĩ, cả một vùng không gian bao phủ bởi một thảm bông màu tím đồng điệu, ngọn gió mang đầy hương oải hương lướt qua, các nhành oải hương mỏng manh cũng lã lướt trong làn gió thổi qua, trông như những gợn sóng nhấp nhô giữa biển tím. Daniel bị cảnh tượng phía trước thu thu một lúc lâu, cảm giác vừa hưng phấn vừa bức rức trong người cứ cồn cào không sao có thể diễn tả thành lời.

Cho đến khi tiếng giày của Seongwu di chuyển ra xa hơn cậu mới dời sự chú ý, cậu đi bên cạnh chú ý quan sát từng cử động của anh. Chẳng biết đây là thói quen tốt hay xấu, mỗi khi Seongwu tác nghiệp thì chẳng màng đến xung quanh nữa, nhưng may mắn Daniel chưa thấy anh bất cẩn lúc nào, dù vậy cánh tay săn chắc của cậu vẫn hiện diện sau lưng Seongwu.

Như một thói quen và sở thích vừa mới hình thành, Seongwu ngồi bên cạnh, tận hưởng mùi hương của hoa cùng vị lạnh của gió, híp cả đôi mắt một mí nhìn Daniel đang mải mê xem các bức ảnh vẫn còn nằm trong máy.
Daniel không biết rằng mình chính là người duy nhất được xem những bức ảnh của Seongwu khi vừa được chụp xong. Những bức ảnh này chỉ là của riêng anh, người khác muốn xem chỉ khi được công bố trên trang web chính thức. Đương nhiên là đã qua chỉnh sửa.

Lần đầu tiên khi Daniel thuận miệng hỏi xem ảnh, anh chẳng buồn suy nghĩ đưa ngay cho cậu, chẳng thể lý giải vì sao lại như thế, đến cả người đi cùng anh mười năm cũng không có được cái đặc quyền đó. Lý do duy nhất mà anh có thể nhớ được có vẻ là vì anh thích nét mặt và biểu cảm chân thành của Daniel khi cậu nói đã xem hết những bức ảnh trên trang web của anh, và anh càng thích thú hơn khi nhìn cậu xem những bức ảnh thô trên máy ảnh.

Daniel cùng Seongwu đi dọc theo đường mòn bên cạnh đường ray xe lửa chạy ngang qua thị trấn, nơi này tuy hoang vắng nhưng cỏ lại không um tùm như những ngọn đồi trước đó mà chỉ san sát mặt đường, cao không quá mắc cá chân. Thỉnh thoảng xen lẫn chỗ đất cằn cỗi không được ai quan tâm chăm sóc và cái nắng của mùa hạ mà co rút lại tạo nên những vết nứt, tưởng chừng như không thứ gì có thể sống được, nhưng những bông hoa dại màu vàng tươi của nắng lại đâm chồi nảy lộc, mạnh mẽ vươn lên, sự sống vô cùng mãnh liệt cho đến khi chúng bị Daniel giẫm bẹp. Nhưng cũng không phải vì thế mà chúng ngừng tỏa nắng.

Đi được một đoạn thật xa, cuối cùng cũng đến được một trạm chờ tàu lửa bỏ hoang, khi nghe về nó, Daniel đã rất sợ hãi khi nghĩ đến một nơi hoang vắng và đầy những chuyện đáng sợ về nơi như thế. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cậu, trước mắt hiện ra một ngôi nhà gỗ cũ có chút mục nát nhưng không hề tối tăm đáng sợ, bên ngoài ngôi nhà bám đầy các loại dây leo với các bông hoa dại nhỏ li ti, màu hồng phấn. Xung quanh chân nhà không thiếu các bông hoa màu vàng giống như bông hoa mà Daniel đã giẫm phải.

Daniel phủi đi lớp bụi dính đầy trên băng ghế đã rất lâu không còn ai sử dụng, đặt cây ghi ta lên đùi mình mà bảo quản thật kỹ trong lúc chủ nhân của nó đang đi đi lại lại khắp nơi để ghi lại mọi khung cảnh xung quanh. Bóng ngôi nhà dần mờ đi, hoàng hôn buông xuống, Daniel tò mò lấy chiếc ghi ta ra ngẫu hứng gảy thử vài hợp âm mà cậu học được ở CLB trường đại học.

Khi Daniel ngước mặt nhìn lên, Ong Seongwu đã ở trước mặt cậu từ lúc nào, cũng giống như lần đầu bắt gặp anh trên đồi, anh ngồi lên thanh đường ray đã bỏ hoang, trên tay vẫn là chiếc máy ảnh bất ly thân của mình, ánh chiều tà đỏ rực nhuộm cả không gian, như muốn bao trùm cả vạn vật, ôm trọn lấy thân ảnh người ở phía ngược nắng. Chiếc áo sơ mi trắng đã được nhuộm máu của thiên nhiên và mái tóc đến giờ vẫn chưa tỉa gọn vùng vẫy trong cơn gió mạnh thổi qua.

Biểu cảm của Seongwu bây giờ là thế nào, cậu chẳng thể nhìn rõ, cơn gió mùa hạ cứ thế lướt qua mang theo cả mùi hương larvender và cả hạnh phúc từ anh truyền đến len lỏi khắp cả cơ thể, cậu chả thể diễn tả được cảm giác cồn cào, nhấp nhỏm chạy dọc cả cơ thể, khóe mắt dần nóng lên như thể chỉ cần một cái chớp mắt nước mắt sẽ trốn thoát ra khỏi khóe mắt, cảm giác như muốn khóc.

Cảm giác thật sự có thể truyền qua đường không khí sao?

Seongwu cứ thế dần tiền gần về phía Daniel, áp chặt lòng bàn tay vừa ấm vừa mềm ôm trọn lấy gương mặt cậu. Ngón tay cái lướt một đường lên khóe mắt. Thoang thoảng trong không khí lại là mùi hương lavender quen thuộc của Ong Seongwu, Daniel chỉ biết mình chẳng thể có được một cái chớp mắt với gương mặt gần mình như thế. Cảm giác như không thể thở nổi.

"Em làm sao vậy?"

Seongwu lo lắng hỏi, Daniel xấu hổ vội giải thích một cách gượng gạo.

"Em hơi buồn ngủ thôi."

Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt anh, đẹp tựa như những bông hoa buổi sớm vẫn còn đọng sương, thế mà đến tận bây giờ cậu mới có thể thấy được.

Seongwu lấy cây ghi ta từ tay Daniel và ngồi xuống bên cạnh.

"Nghe xong bài này rồi về."

Seongwu bắt đầu đàn, tiếng đàn vang vọng cả xung quanh, có vẻ Daniel đã quá trông chờ vào Seongwu khi mà anh đàn cũng không tốt lắm, chỉ ở mức tạm được. Nhưng đổi lại giọng hát vừa ấm vừa ngọt kia lại cuốn hút Daniel.

Bài photograph của Ed Sheeran.

“So you can keep me inside the pocket of your ripped jeans.”

Nếu như có thể đặt anh vào bức ảnh rồi cất vào túi thì tốt quá, như vậy anh không thể bỏ đi đâu được nữa.

"Wait for me to come home."

Seongwu nhìn thẳng vào Daniel, bàn tay phải cũng rời khỏi dây đàn, kết thúc bài hát bằng một nụ cười và đôi mắt dịu dàng nhìn cậu.

“Niel, cám ơn em.”

Daniel gật gật đầu, cho cây ghi ta vào vỏ rồi mang lên vai, nắm tay Seongwu kéo đi một mạch khiến anh hơi chúi người về phía trước. Anh ngước nhìn ánh mặt trời lấp ló phía sau tấm lưng rộng như có thể chứa đựng cả bầu trời, mang lại cảm giác thật yên tâm khi ở bên con người này. Dù anh nói cám ơn cậu bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng không hề hỏi lý do, chỉ chấp nhận nó.

“Thật muốn bắt anh bỏ vào túi ghê.”

“..”

“Đi đâu cũng được, bao lâu cũng được, xa thế nào cũng được, nhưng nhất định phải khỏe mạnh về nhà đấy. Em đợi.”

Nói sao cho đúng đây, con người này lúc nào cũng tôn trọng, quan tâm anh như vậy, không khi nào khiến anh phải khó xử. Rốt cuộc kiếp trước anh đã sống tốt thế nào mới gặp được người thế này trong thế giới của mình chứ.

---

Trang web của Seongwu bất ngờ hoạt động trở lại bằng một bức ảnh hoàng hôn đỏ rực, điều khiến mọi người xôn xao bàn tán là có một người bí ẩn xuất hiện trong tác phẩm của anh, điều chưa hề có từ trước đến nay. Bức ảnh cũng không nói địa điểm hay cách chỉnh màu, hay là một đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của anh về nơi chụp bức ảnh đó như anh thường làm. Địa điểm và nhân vật trong ảnh trở thành một trong những tiêu đề bàn tán sôi nổi một thời gian dài.

Seongwu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, bước chân đến những vùng đất anh chưa đặt chân đến.

Ba tháng sau, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán về một tài khoản instagram đăng những bức ảnh không qua chỉnh sửa những nơi mà Seongwu đã đăng trên web, cùng một gốc ảnh như nhau. Nhưng nếu chỉ là tài khoản của một fan nào đó cũng không khiến mọi người bất ngờ đến vậy, Nguyên nhân chính gây xôn xao ở đây chính là tên của tài khoản này.

“Đuổi theo Ong Seongwu.”

Đã chỉ đích danh như thế thì ai cũng biết rằng Ong Seongwu được nhắc đến là ai. Phần bình luận ở instagram lẫn web của Seongwu nhanh chóng trở thành một diễn đàn bàn tán sôi nổi.

Đáp trả lại tài khoản ấy, Seongwu đăng một tấm ảnh ở Scotland có một dãy cực quang tuyệt đẹp kèm theo lời nhắn.

“Catch me if you can.”

Không làm fan hâm mộ thất vọng, ba ngày sau tài khoản Đuổi theo Ong Seongwu đăng một bức ảnh cực quang kèm theo nội dung về túyp đi du lịch như quá trình mua vé máy bay, phương tiện đi lại và nơi ở, cả những quán ăn cần đến và không nên đến. Còn mô tả nơi mà Ong Seongwu chụp ảnh là nơi có thể thấy cực quang đẹp nhất, cậu cũng nói tên địa chỉ cho mọi người cùng biết.

Một tuần sau, Seongwu lại đăng tiếp một bức ảnh ngọn đồi larvender trải dài vô tận, bên dưới là biển ở trên là bầu trời. Lần này anh có vẻ không làm khó người chơi mà thêm một dòng chữ bên dưới.

“Vẻ đẹp ở New Zeland”

Chỉ sau bốn ngày, Đuổi theo Ong Seongwu đã đến nơi, không quên review túyp đi du lịch cho mọi người.

“Mọi người nên đến những nơi mà Ong Seongwu đã đăng, nơi đó là nơi đẹp nhất có thể đến rồi đấy, ảnh thực đã đẹp đến thế này cơ mà.”

Dần dần, đây được xem như là tài khoản bổ sung của Ong Seongwu vì hiện tại trên web ngoài cách chỉnh ảnh thì chẳng có gì khác kể cả địa điểm. Đương nhiên cũng không thể khiến những người theo dõi không khỏi tò mò về lý do tài khoản này đột ngột xuất hiện, và lý do mọi người phỏng đoán nhiều nhất là Đuổi theo Ong Seongwu đang cố theo đuổi Ong Seongwu.

Cứ ba đến bốn ngày, trễ nhất là một tuần kể từ khi Seongwu đăng bài, Đuổi theo Ong Seongwu sẽ đến được nơi mà anh đã ghé qua.

Đôi khi cũng có những sự cố ngoài dự tính như một bức ảnh chụp ở cảng biển và trên bàn có một vài đĩa hải sản. Đuổi theo Ong Seongwu đã đăng một bài than thở cộng với trách móc.

“Ong Seongwu thật sự quá độc ác rồi, tôi không ăn được hải sản, chỉ có thể nhìn và gặm rau, cuối cùng tên nhóc bàn bên đã ăn sạch sẽ, nên là tôi không thể review là món này có ngon hay không, nhưng cảnh thì chắc chắn đẹp.”

Đôi khi cậu còn khiến cả cộng đồng đang hóng chuyện hai người từng ngày ăn cẩu lương qua từng bức ảnh. Như là.

“Biết là anh có thể trèo đèo, lội suối, băng qua sa mạc, nhảy xuống thác nước nhưng làm ơn phải đảm bảo an toàn đấy, bọn bọ đáng sợ lắm.” – Một bức ảnh rừng tre Sagano

“Thật tình, cái này không tốt cho dạ dày của anh.” – Bức ảnh Món mỳ cay nhất thế giới.

“Trời ở đây lạnh thật, nhớ mang áo ấm nhiều vào.” – Một bức ảnh rừng phong rụng lá trong quá trình chuyển mùa.

“Ngắm tuyết đầu mùa ở đây tuyệt lắm, có cặp đôi ở đằng kia đang ôm nhau thắm thiết như là cả mười năm rồi không gặp nhau ấy, hình như xung quanh tôi cũng toàn là các cặp đôi, cô đơn thật. Mà cũng tiếc cho Seongwu là không ở đây để tận mắt thấy cảnh này.” – Bức ảnh tuyết đầu mùa ở cầu Bir-Hakeim nhìn ra tháp Eiffel ngoài xa đang tỏa sáng một vùng.

Điều đặc biệt là bên dưới bức ảnh này có một bình luận có rất nhiều tim và lượt phản hồi, một tài khoản ảo được cho là của Ong Seongwu nhưng rồi không ai xác nhận được.

“Anh chính là muốn em được thấy khung cảnh ấy mà.”

Đôi khi Seongwu cũng trở lại những nơi mà anh đã đi qua, như muốn cho Đuổi theo Ong Seongwu thấy những nơi tuyệt vời mà anh từng đặt chân đến. Như bức ảnh chụp Hayden Planetarium.

“Nơi có thể thấy được vẻ đẹp vũ trụ.”

Những tưởng Đuổi theo Ong Seongwu sẽ đăng một bài review như thường ngày, nhưng người theo dõi lại cảm thấy ghen tỵ với lời thả thính trên mạng xã hội của cậu.

“Mắt anh còn đẹp hơn thế.”

Quá trình kẻ chạy người đuổi kéo dài ba năm không biết tốn bao nhiêu giấy mực truyền thông, cũng như hơi sức của những người hóng hớt trên mạng xã hội, xem mối quan hệ của hai người sẽ đi về đâu. Có người nói hai người là người yêu đang giận dỗi, có người vẫn giữ quan điểm từ đầu là Đuổi theo Ong Seongwu đang ngày đêm mặt dày theo đuổi anh, có người thì chó rằng đây là chiêu trò để nổi tiếng vì hiện tại follower của hai người vẫn chưa có dấu hiệu ngừng tăng.

Đuổi theo Ong Seongwu vô tình trở thành Travel blogger nổi tiếng của giới trẻ, nhưng có vẻ cậu không quan tâm đến việc đó mà chỉ thẳng hướng đuổi theo đối tượng của mình, minh chứng là chẳng ai biết cậu là ai, người muốn phỏng vấn cũng không thể liên lạc được.

Nhưng Ong Seongwu đã thay đổi, từ một người tìm đến những vùng đất chưa từng đặt chân đến giờ đây chỉ còn muốn dẫn dắt, giới thiệu người kia đến những nơi đẹp nhất mà anh từng đi qua.

Bức ảnh cơn mưa hoa anh đào trên một con đường ở Nhật Bản, Đuổi theo Ong Seongwu đăng một câu vu vơ.

“Anh đào ở đây nở rồi, muốn được ngắm hoa anh đào, tuyết đầu mùa cùng anh, cùng nhau tản bộ trên con đường đầy lá phong và cả trong cơn mưa mùa hạ, thật sự muốn gặp anh rồi.”

Sau đó chẳng còn bức ảnh nào của Ong Seongwu được đăng tải khiến cả cộng đồng mạng lo lắng, điều này kéo theo cả tài khoản Đuổi theo Ong Seongwu cũng ngưng hoạt động.

Cứ tưởng mọi việc dần lắng xuống, thì sau một khoảng thời gian, Seongwu bất ngờ đăng tải một dòng trạng thái.

“Hẹn gặp em ở nơi đáng kinh ngạc của bến xe cuối cùng trong cơn mưa đầu hạ.”

Không lâu sau Đuổi theo Ong Seongwu đăng lên một bức ảnh bầu trời, kèm theo một câu đầy tự tin.

“Tôi đi bắt Ong Seongwu đây.”

---

Mọi ký ức như ùa về khi con ong khổng lồ đang xập xình tiến về phía Daniel, thứ duy nhất đưa Daniel đến với nơi Ong Seongwu đang chờ. Trên chuyến xe cũ kỷ này cũng không nhiều người hơn trước là bao, ấy thế mà nó vẫn hoạt động không nghỉ dù chỉ một ngày. Daniel vân vê một hộp trang sức nhỏ trong tay, háo hức chờ đợi điểm đến.

Chuyến xe vừa qua khỏi trạm dừng cuối cùng ở thành phố thì chỉ còn có cậu và một người đàn ông trung niên. Gương mặt đầy nam tính và phúc hậu dù đã có dấu hiệu của thời gian nhìn tôi và mỉm cười.

“Qua thành phố rồi đấy, cháu dự định đến đâu à?”

Ông hỏi cậu.

“Cháu đến trạm cuối cùng ạ.”

Gương mặt ông thoáng vẻ ngạc nhiên sau đó ngoái nhìn sang người lái xe. Tò mò hỏi.

“Cháu muốn tìm gì ở đó chứ?”

“Có người bảo cháu là trạm cuối cùng có cảnh đẹp rất đáng kinh ngạc.”

Người đàn ông trung niên gật gật đầu rồi chẳng nói gì thêm. Ông mở nắp một chai nước suối đưa cho người lái xe, sau đó nhận lấy đóng nắp lại. Những cử chỉ ân cần đến quen thuộc này không chắc chắn không phải là lần đầu họ dành cho nhau.

“Cảnh đẹp thì ta không chắc nhưng ta đã tìm một thứ thật đáng kinh ngạc ở đó đấy.”

Người lái xe lúc này mới bắt đầu mở lời nói với cậu.

“Là gì ạ?”

Daniel tò mò, ông khẽ cười một giọng cười vô cùng trầm ấm.

“Người đàn ông này.”

Bầu không khí trở nên im lặng, à có khi chỉ có minh Daniel im lặng.

Cậu ngạc nhiên khi chiếc xe chạy thẳng vào một con đường mòn mà hai bên là hai hàng cây mọc thẳng đứng sừng sững như những lưỡi gươm, không khí đột nhiên se lạnh rồi đổ dồn xuống một cơn mưa. Một cơn mưa đầu hạ.

Cảm giác có chút sợ và bất an khi không biết phía cuối con đường sẽ là gì, chiếc xe đưa Daniel dần tiến sâu vào trong khu rừng mà không hề có một ngôi nhà nào ven đường, cả trạm xăng cũng không. Trái lại cảm giác bất an của cậu là hai con người vẫn chưa hết câu chuyện của mình phía trước. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra từ khóa Chuyến xe buýt duy nhất.

“À cho cháu hỏi, vài ngày trước có người con trai nào cỡ cháu đi đến nơi đó không ạ?”

Hai người nhìn Daniel, sau đó nhìn nhau. Cuối cùng người đàn ông trung niên trả lời.

“Hôm qua có một người.”

“Vậy người đó còn ở đó không ạ?”

“Ta nghĩ là vẫn còn vì cậu ấy không lên xe trở về.”

Trong Daniel càng có thêm hy vọng, chỉ càng mong mỏi chuyến xe này nhanh chóng đến nơi. Ong Seongwu, không biết anh đã thay đổi ra sao trong hơn ba năm đó, liệu có nghĩ về cậu nhiều như cậu nghĩ về anh hay không.

Hằng năm, cứ mỗi lần trong gió mang theo hương vị của mùa hè là cậu lại nhớ anh đến phát điên, tất cả hình ảnh của anh hiện về như chiếm hết cả suy nghĩ của cậu. Ai bảo lúc nào anh cũng xuất hiện đẹp đẽ như thế cơ chứ.

Chiếc xe phanh gấp khiến cơ thể Daniel nhào về phía trước, hộp trang sức cứ thế mà bay thẳng lên hàng ghế đầu, lộ ra sợi dây chuyền với mặt dây là viên đá đen tuyền, hoa văn hình xoắn ốc như một hoa sen nhỏ và đôi cánh ôm trọn lấy nó. Thứ mà cậu đã mua trong chuyến đi Nhật Bản vừa qua.

Người đàn ông trung niên giúp cậu nhặt lên, cậu nhận lại nó thì nhận ra đây đã là bến cuối cùng. Hai người chỉ dẫn Daniel nhiệt tình đường đến căn nhà gỗ nằm trên một ngọn đồi cách trạm xe hơn hai trăm mét, họ cũng nói thêm là không có cảnh đẹp nào ở đó cả, nên họ cũng không biết nơi cậu nói là nơi nào.

Daniel cám ơn họ rồi đi theo chỉ dẫn giữa cơn mưa xối xả không thể thấy được phía trước quá mười lăm mét. Khoảng cách càng thu hẹp thì tim Daniel đập càng nhanh, tiếng ồn của cơn mưa chả là gì so với tiếp nhịp đập của tim cậu lúc này.

Cơn mưa vơi đi một chút, ngôi nhà gỗ dần hiện ra, Daniel nhìn thấy một người mang chiếc ô màu vàng hướng hướng ống kính ra ngoài màn mưa, sau đó một ánh sáng lóe lên. Vẫn là thân hình mảnh mai cùng chiếc áo sơ mi trắng rộng so với người, cái cảm giác mãnh liệt tin chắc đó là Ong Seongwu giống như lần đầu cậu nhìn thấy anh trên ngọn đồi ở thị trấn.

Chiếc ô trên tay cũng trở nên vướng víu, Daniel đắm mình vào cơn mưa vỗ vào da thịt đau buốt, mặc cho những ngọn cỏ đang níu lấy chân cậu, mặc cho bị ngã hai lần con đường đất trơn trợt, cậu vẫn chạy, cứ như rằng nếu không đuổi kịp lúc này sẽ không còn cơ hội nữa.

Seongwu bất ngờ vì tiếng động phía sau, liền dời ống kính sang nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc ấy. Một người con trai bỗng xuất hiện trong cơn mưa như một phép màu, chiếc áo sơ mi ướt đẫm bám vào người để lộ ra toàn bộ da thịt bên trong. Cậu đứng đó cách anh vài mét, lồng ngực nâng lên rồi hạ xuống, cố điều hòa nhịp thở.

Anh chẳng thể tưởng tượng được khi gặp lại Daniel mình sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng giờ đây anh có thể cảm nhận rất rõ, tim của anh chẳng còn là của anh nữa rồi, cứ đập loạn xạ lên hết, chỉ muốn lao đến mà ôm lấy cậu.

"Cuối cùng cũng đuổi theo được rồi đấy."

Seongwu vừa dứt lời, Daniel nhanh như chớp chạy đến ôm chầm lấy anh, rút đầu vào cổ anh, lời nói vừa run vừa đứt quãng.

"Bắt được anh rồi, về nhà thôi Seongwu. Em không muốn chơi đuổi bắt nữa đâu."

"Được thôi, chúng ta về thị trấn nào."

Seongwu vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng kia mà xoa lấy. Cái lạnh từ cơ thể Daniel truyền đến anh, nhưng hơi ấm từ tim lại rõ ràng hơn, cảm giác yên bình này khiến anh chẳng muốn đi đâu nữa cả, chỉ muốn mãi bên cạnh người này. Trở về nhà của anh. Trở về nơi thị trấn vốn xa lạ, có một người dẫn trở nên quen thuộc.

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn nhấn chìm khoảng không giữa hai người. Mọi thứ dần bị che mờ bởi cơn mưa dày đặc và tiếng mưa. Thứ duy nhất hiện diện rất rõ chính là tiếng tim đập cùng nhịp của Seongwu và Daniel như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.

Sợi dây chuyền Daniel đã mua bao lâu nay, cuối cùng cũng đã đến tay người nhận.

Người xưa tương truyền rằng, sợi dây có một phép thuật kỳ lạ, nhưng phép thuật đó là gì thì không ai biết được.

Người ta gọi nó với cái tên Điều kỳ diệu của mùa hè.

---

Chuyến xe cuối cùng và duy nhất quay trở về, bỏ lại những hành khách đã xuống xe. Người đàn ông trung niên mang ra một túi bánh snack đã mở sẵn đưa cho người lái xe, tiếp tục những câu chuyện ngẫu hứng của mình.

"Sợi dây chuyền đó chẳng phải em đã tặng anh sao?"

Người đàn ông bảo. Người lái xe hồi tưởng lại rồi gật đầu.

"Đúng rồi mình đã trả nó cho cửa hàng sau khi trở lại Nhật Bản."

"Daniel, ngôi nhà gỗ đó chẳng phải nhà em sao? Ở lỳ trên xe làm gì?"

Người lái xe cằn nhằn.

"Chẳng phải có người ở đó rồi sao, tối nay đành ngủ lại nhà anh Seongwu vậy."

Trạm cuối cùng của chuyến xe là một nơi đáng kinh ngạc, không phải vì vẻ đẹp đáng kinh ngạc của nó, mà là nơi mà ai cũng tìm được một thứ đáng kinh ngạc cho mình.

---

END

---

Là Ni đây
Cũng lâu rồi không biết giờ này còn có ai còn theo dõi fic này không.
Với fic này có vài thứ khá đặc biệt.
Fic được rút từ 25 chap xuống còn 6 chap. Vâng 19 chap kia thì nằm ở xó nào rồi không biết.
Sau khi đọc lại bản 6 chap thì Ni mới thấy cái fic này không có cảnh hôn luôn, mấy cảnh tỏ tình cũng không, anh yêu em anh thương em hay đại loại vậy cũng không có luôn. Tình huynh đệ bền vững ghê. Thôi thì lâu lâu ăn chay để thanh lọc cơ thể vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top