Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm 1937

Khương trạch vẫn mang dáng vẻ y nguyên trong trí nhớ Ung Thành Vũ, chỉ là nước sơn trơn cánh cửa cũ màu nâu đã gần tróc hết, để lộ gần hết màu thật của gỗ. Bậc cửa đá so với lúc rời đi càng trơn truột, êm dịu nhìn không ra góc cạnh.

Xem ra Khương gia mấy năm này vẫn là thường có khách viếng thăm, hưng thịnh không giảm chút nào.

Ung Thành Vũ muốn tự tay đỡ phụ thân để tránh khỏi sẩy ngã nơi cánh cửa, lại bị ông giãy khỏi, tiện tay đoạt lấy hành lí sắp xếp ổn thoả, lưu lại một câu: "Cánh cửa này ta đã đi qua hơn suốt 40 năm, giờ đây hai mắt nhắm chặt cũng không thành vấn đề" liền cầm theo hành lý hướng tới góc nhà.

"Thành Vũ a, rốt cục đã trở về." Trong vườn, đằng sau gốc cây táo truyền tới một thanh âm.

Thanh âm này quả thực hết sức quen thuộc, so với trong trí nhớ càng thêm già nua. Ung Thành Vũ tiến tới mấy bước, đi tới trước mặt chủ nhân của thanh âm nọ mà cung kính cúi đầu chào: "Khương bá bá."

Khương phụ một thân thuần sắc trắng, trong tay vẫn là theo thói quen siết chặt hai thạch cầu sáng long lanh, bước đi thong thả đến trước mặt Ung Thành Vũ, vẻ mặt mệt mỏi, miễn cưỡng lên tinh thần vỗ nhẹ bờ vai đang siết chặt của y, nửa ngày trôi qua chỉ nói một chữ: "Gầy."

Nói xong tay liền vô lực rũ xuống, loạn xạ chỉ vào trong nhà:

"Đi thăm Nghĩa Kiện một chút đi a!"

Ung Thành Vũ đỡ Khương phụ có chút run lẩy bẩy, từng chút hướng tới hậu viện, trên đường quay đầu liếc nhìn cây táo trong sân một hồi lâu.

Ngày càng cao lớn hơn rồi, trái quả không biết có còn hay không giống như trước đây thật khó ăn, y nghĩ.

Y từ nhỏ đã sinh trưởng ở Khương gia.

Ung phụ thời niên thiếu bởi vì gia đạo sa sút nên đành lưu lạc đến Thúc Thảo, vừa vặn được thiếu gia Khương gia tiếp tế, bởi vì có biết chữ cùng sử dụng bàn tính mà được Khương gia giữ lại làm ở trướng phòng (*).

(*) trướng phòng: làm về thu chi, sổ sách, giống với kế toán ngày nay.

Đầu óc linh hoạt, xử lý sự vụ thuận buồm xuôi gió, nên năm Khương phụ tiếp nhận gia nghiệp cũng được lên làm quản gia cho Khương gia.

Thời gian trôi qua, Ung Thành Vũ cũng chính là lúc êm ấm thêm gấm thêm hoa này mà được sinh ra.

Mùa đông năm thứ hai, con trai thứ nhất của Khương phụ cũng vừa vặn cất tiếng khóc chào đời. Vào thời điểm đó, Ung Thành Vũ được phụ thân mình bế đến bên cạnh giường của tiểu thiếu gia mà dặn dò:

"Về sau phải chiếu cố kỹ lưỡng Nghĩa Kiện a"

Cậu bé Ung Thành Vũ mới chỉ hơn một tuổi cũng khó mà ghi nhớ lời phụ thân dặn, kiến thức nửa vời ngó cậu nhóc mập mạp trắng nõn nà trong tã lót. Tiểu Vũ tự nhiên vui vẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé kia, học theo phụ thân mà cất tiếng gọi: "Nga, Nghĩa Kiện a"

Từ đó trở đi, lời dặn dò mà phụ thân lúc nào cũng nói với Ung Thành Vũ là "Chiếu cố tốt Nghĩa Kiện", mặc kệ đi đâu, làm gì, Ung phụ đều sẽ vỗ vỗ đỉnh đầu của y ôn nhu nói ra những lời này.

Sau này trưởng thành, thiếu niên đã nhanh chóng cao hơn phụ thân mình hẳn một cái đầu, Ung phụ bước vào tuổi trung niên lưng cũng bắt đầu còng, mà y học xong cũng ở trước mặt phụ thân hứa hẹn "Con sẽ đối tốt với Nghĩa Kiện", xoay người hướng tới bên cạnh Khương Nghĩa Kiện mà cười đùa.

Ung Thành Vũ còn chưa đi tới từ đường (*) liền dừng bước, đỡ Khương bá bá của y ở hành lang dưới, nhãn thần thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi trước cửa từ đường.

(*): từ đường: nhà thờ họ

Khương phụ thở dài, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Vương"

Ung Thành Vũ nhìn thấy nàng, nhưng bối cảnh cùng sắc mặt cô quá mơ hồ, nhiều năm như vậy mặt mũi của nàng đã sớm mờ nhạt trong trí nhớ, ngay cả đường nét cũng không rõ ràng lắm, chỉ để lại trong bối cảnh tươi đẹp đang đỏ sắc.

Nàn lấy lại tinh thần, đứng lên được rồi hành lễ gọi một tiếng phụ thân, nhãn thần vội vàng đảo qua nét mặt của Ung Thành Vũ, mượn cớ thân thể khó chịu liền ly khai.

Khương phụ lắc đầu, đối với Ung Thành Vũ nói: "Ngày mai nó sẽ về nhà, cũng là một đứa trẻ đáng thương."

Hắn đem mí mắt rũ xuống, gật đầu nhỏ giọng trả lời một câu "Vâng", lúc ngẩng đầu lên thân ảnh của nữ nhân đã biến mất.

Hai người đi tới từ đường trước, Khương phụ nhẹ nhàng buông cánh tay không biết tự lúc nào bị Ung Thành Vũ nắm chặt, vỗ vỗ bờ vai của y, ý bảo y đi vào.

Ung Thành Vũ năm năm tuổi cùng Khương Nghĩa Kiện bốn tuổi cùng nhau vào thư phòng Khương gia tập viết.

Khương Nghĩa Kiện trời sinh tính hoạt bát, đơn giản luyện tập không được lâu liền chán ghét, vì vậy liền quấn lấy Ung Thành Vũ đang chăm chỉ luyện chữ đòi cùng hắn chơi đùa.

Mà Ung Thành Vũ, dù chỉ lớn hơn một tuổi nhưng chững chạc hơn rất nhiều, dùng đủ các loại lý do khuyên Khương Nghĩa Kiện nên chăm chỉ luyện chữ hơn, như vậy tên của mình sẽ không giống như mèo cào.

Khương Nghĩa Kiện ham chơi tất nhiên sẽ không chịu nghe, kiến thức cơ bản không có luyện tốt về sau thực sự đem tên mình viết thành xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sau này đi học, lấy lý do "Ca ca chữ đẹp", mỗi lần được phát sách giáo khoa mới đều đem bìa sách đòi Ung Thành Vũ viết chữ kỉ niệm. Cả một tuổi thơ Ung Thành Vũ đều đã viết cái tên "Khương Nghĩa Kiện" nhất thanh nhị sở (*), ba chữ này đều đem thuộc lòng, nhắm mắt lại cũng không thể quen thuộc hơn được.

(*): nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch

Thế nhưng lúc này bài vị cũng hiện lên rõ ràng ba chữ kia, Ung Thành Vũ thế nào cũng cảm thấy thật xa lạ.

Sắp xếp cẩn thận hành lý xong quay lại tìm y, Ung phụ đi tới cửa nhìn bóng lưng con mình muốn cất một tiếng gọi, liền bị Khương phụ lắc đầu ngăn lại.

Thân ảnh Ung Thành Vũ đứng ở trong từ đường thật lâu không nhúc nhích, trong sân gió lặng lẽ thổi qua lỗ tai Ung phụ, người nhìn con trai mặc veston thật bảnh, khác hẳn với dáng vẻ mảnh khảnh mang bệnh rời khỏi nhà, trong mắt lại hiện lên chua xót.

Thời gian lẳng lặng trôi qua không biết bao lâu, Ung Thành Vũ quay người lại, trên mặt không có chút nước mắt nào, chỉ là hai khoé mắt hơi phiếm phiếm hồng.

"Đi thôi, phụ thân." Y nói.

Ung phụ hướng chủ nhà Khương gia hành lễ, nghe câu dặn dò nhớ chiếu cố tốt hài tử các loại, mang theo Ung Thành Vũ một đường không nói gì mà đi. Tới hành lang bên nhà mới chậm rãi mở miệng hỏi y : "Vẫn là chưa tin đúng không?" 

Ung Thành Vũ đi tới bên cạnh phụ thân, nhân nhượng bước đi thong thả, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân.

"Lúc hạ nhân đi theo Nghĩa Kiện một thân máu me trở lại, ta cũng không tin" Ung phụ tuổi già, thanh âm giống như pha lẫn đất cát "Thế nhưng lúc ta chạy tới, chứng kiến gương mặt nhợt nhạt của Nghĩa Kiện"

"Gương mặt đó a, một chút huyết sắc cũng không có..."

"Ai cũng không có biện pháp lừa gạt mình rồi."

Sắc trời đã dần dần tối lại, Ung Thành Vũ ngẩng đầu nhìn chân trời nhuốm màu ráng đỏ, hít sâu một hơi không khí lạnh nơi Thúc Thảo rồi lại chậm rãi thở ra. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên thật cô đặc, ép y tới không thở nổi.

------

Mùa đông năm 2017, Seoul

Khi cả đoàn đến khu tập luyện, mặt trời sớm đã không còn ló dạng, tia nắng cuối cùng tắt nhiệt sớm đã biến thành hạt tuyết lạnh ôm lấy mọi người đang co ro bước đi.

Trong đám người không biết là ai vừa mới rời khỏi hệ thống máy sưởi một chút đã tích được một bụng tức giận, nhỏ giọng oán trách một câu « Lạnh muốn teo não » tạo nên tiếng cười nho nhỏ. Đoàn người ầm ĩ nương theo câu chuyện cười này bắt đầu di chuyển vào kí túc xá.

Kang Daniel rất dính người, thế nhưng ở chốn đông người vẫn rất biết giữ chừng mực, cách Ong Seongwoo mấy bước cùng đồng đội chen lên phía giữa, thỉnh thoảng lại ngoái đầu ra phía sau xác nhận Ong Seongwoo không bị thụt lùi lại quá xa, đồng thời hướng anh nháy mắt vài cái. Chứng kiến vẻ mặt bất đắc dĩ của Ong Seongwoo khi mình làm nũng, Kang Daniel đoán rằng trạng thái anh còn ổn lắm, không đến mức lạnh đến mức không di chuyển nổi, liền thả lỏng tinh thần quay đầu lại.

Kỳ thực sau khi phát sinh quan hệ, hai người cũng không có thuận theo tự nhiên mà cùng một chỗ, nếu như ai đó phải nói, Kang Daniel không bắt buộc thì Ong Seongwoo cũng sẽ không mở lời, cũng chả rõ là ai theo đuổi ai nữa.

Ong Seongwoo cảm giác mình có chút xấu tính, hưởng thụ đãi ngộ của người yêu lại không chịu xác định quan hệ. Nhưng nghĩ lại, anh từ chuyện được Kang Daniel theo đuổi, rồi lên giường cùng cậu, cơ hồ không có một việc nào là theo ý của anh hết. Vậy nên chuyện có ở cùng một chỗ hay không nào đến phiên anh quyết định chứ.

Đang suy nghĩ thì cùng lúc Kang Daniel lại làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn anh, làm một mặt quỷ.

Thật giống như học sinh trung học len lén vụng trộm yêu đương lại ngây thơ nghĩ rằng mọi người chả ai biết, Ong Seongwoo dùng khẩu hình mắng một tiếng « Đồ ngốc », chọc cho Kang Daniel bắt đầu cười ngây ngô. Người đồng đội kẹp ở giữa hai người cũng sắp được phát cẩu lương muốn mù mắt chó luôn rồi.

Dưới ánh mắt soi mói của hội độc thân vui tính, Ong Seongwoo bèn cúi đầu lảng tránh, tâm muốn tìm thời gian thích hợp hơn để nói chuyện với cậu a.

Ký túc xá và bãi đậu xe khoảng cách cũng không xa, một đám thanh niên thân thể lạnh cóng nhìn thấy cửa kí túc xá bèn lục tục kéo vali chạy vào, không để ý trên đường tuyết rơi có dày như thế nào. Huấn luyện viên đi cuối cùng theo sau hét lớn nhắc nhở chạy chậm một chút, doạ sợ một cô gái cắm đầu chạy theo để rồi trượt chân ngã trên đống tuyết.

Một Kang Daniel luôn rất thức thời lúc này đã ngừng cười, chạy lại đỡ cô gái kia lên từ đống vali trên nền. Tay phải cầm hộ vali của cô, tay trái cầm vali của mình, một mạch chạy thẳng vào bên trong nhanh như chớp.

Trông đâu có giống một người bị thương ở tay phải đâu nhỉ ? Ong Seongwoo lòng thấm mắng đồ lừa đảo họ Kang, trầm mặc đi ở cuối hàng.

Một tháng trước, Kang Daniel bắt đầu luyện tập với tay phải quấn băng kín mít, nói là vì lo cứu con mèo nhà hàng xóm trên cột điện, không cẩn thận ngã xuống bị trật khớp vì dùng cổ tay chống đỡ. Huấn luyện viên biết Kang Daniel là một tên cuồng mèo chính hiệu nên cũng liền tin ngay lý do này. Việc băng bó vết thương không thể tránh khỏi tới tai mắt của Ong Seongwoo, anh vốn dĩ muốn rạch ròi chuyện này, lại thấy cái nháy mắt ra hiệu đầy mùi lừa đảo của cậu miễn cưỡng im lặng.

"Tập luyện mệt mỏi quá, nên em muốn tạm thời đình công một chút. Qua mấy ngày liền khoẻ lại ngay" Kang Daniel sau này lại giải thích như vậy, vẫn không quên dặn Ong Seongwoo đừng có lỡ miệng mà nói với đội bắn súng.

Đáng nhẽ lúc đó nên nói thật rồi. Đến ký túc xá, Ong Seongwoo ảo não nhận lấy hành lý, lo lắng chuyện ban nãy sẽ để lộ. Nếu như biết trước em ấy có ý định trốn tránh, mình nhất định sẽ không trợ trụ vi ngược (*).

(*) : trợ trụ vi ngược : tiếp tay cho giặc

Đầu sỏ khiến Ong Seongwoo trở thành tòng phạm lại không hề hay biết gì anh đang thầm mắng mình, không phân biệt phải trái đã lao vào anh lúc vừa bước vào phòng, định làm nũng đã bị anh đẩy ra.

"Hành lý của Catherine chắc nhẹ lắm ha?" Anh hỏi Kang Daniel.

Đối phương đại khái lại cho rằng anh ăn phải giấm chua, cười đến mức thiếu đánh, dáng vẻ đắc ý khiến cho Ong Seongwoo nổi giận, không có có tâm tư cùng cậu tốn thời gian liếc mắt đưa tình.

"Daniel, nếu sớm biết em lấy cổ tay làm lý do thoái thác luyện tập, anh đã không giúp em nói dối huấn luyện viên."

Kang Daniel lập tức nín cười, biểu tình trên mặt không biết là hối lỗi hay tức giận.

Ong Seongwoo cũng không nói nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, bầu trời đêm đen như mực lấp lánh những hạt tuyết trắng. Anh cảm giác được Kang Daniel đang há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có thanh âm nào phát ra.

Xem ra bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp.

Chí ít cho tới khi anh hiểu rõ Kang Daniel, thì chưa lúc nào là thời điểm thích hợp ở bên nhau cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top