Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm 1937

Ung Thành Vũ mất ngủ mà lại mộng suốt một đêm.

Đại khái đều là chút chuyện lúc còn bé. Bởi vì tự mình trải qua cho nên chân thực không gì sánh được, Ung Thành Vũ lập tức không còn cách nào từ trong mộng thoát thân, quyến luyến chìm đắm vào.

Y nhìn thấy một Khương Nghĩa Kiện bé nhỏ hướng y nam nhân 30 tuổi cầm tay, nói "Ca, đi thôi, chúng ta đi bắt ong mật."

Năm sáu tuổi, Khương Nghĩa Kiện gương mặt mập mạp, đôi mắt nhỏ chớp chớp, bộ dạng khả ái gấp mười lần. Ung Thành Vũ không chút do dự liền đem tay mình giao cho hắn, cùng nhau rong ruổi tới mùa hè năm y mười ba tuổi.

Khương Nghĩa Kiện mặc quần ngắn tới đầu gối đứng ở suối nước chảy xiết, liến thoắng gọi Ung Thành Vũ cùng xuống bắt cá. Ung Thành Vũ ba mươi tuổi lớn tiếng đáp "Tới đây", vội vội vàng vàng vén ống quần lên, lúc bước xuống còn bị mao đầu tiểu tử (*) Khương Nghĩa Kiện nhắc nhở một câu: "Ça đừng để mình bị ngã nữa nhá."

(*) : mao đầu tiểu tử : đứa trẻ còn để tóc chỏm (tóc trái đào ý), nghĩa bóng là đứa trẻ ham chơi, tinh nghịch

Khung cảnh thay đổi, vụt tới năm đó y rời nhà. Mùa thu năm hai mươi tư tuổi.

Sau khi trưởng thành, gương mặt Khương Nghĩa Kiện không hề ngăm đen như hồi bé ham chơi nữa, khuôn mặt ngày thu ôn hòa dưới ánh mặt trời tựa như phát sáng. Hắn nằm úp sấp trên bàn đá trong sân an tĩnh ngủ, gò má đường nét mềm mại, lông mi căn căn rõ ràng, nốt ruồi lệ nơi khoé mắt cũng nổi bật cực kì.

Ung Thành Vũ ngồi dậy, lại cúi xuống ở trên nốt ruồi nọ của Khương Nghĩa Kiện đặt nhẹ một nụ hôn nhàn nhạt.

Sau đó y nghe được thanh âm cái gì đó tan vỡ. Ngay sau đó, mộng liền biến mất.

Đầu đau như muốn nứt ra tỉnh lại, bỗng chốc quay trở về thực tế khiến Ung Thành Vũ mông lung mở mắt, ánh nắng sáng rực chiếu vào mắt khiến y có chút không quen. Đi tới bên cửa sổ mới phát hiện tuyết đọng trắng xoá cả một sân.

Ánh nắng hỗn loạn chiếu xuống nền tuyết, đập vào mắt Ung Thành Vũ khiến y không có biện pháp thích ứng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại nhớ về hồi ức trong mộng.

Thanh âm đó là tiếng đĩa điểm tâm rơi khỏi tay Khương mẫu.

Thân nhiệt của Khương Nghĩa Kiện vẫn còn vương vấn nơi bờ môi, Ung Thành Vũ thì không có cách nào chối cãi hành động lúc nãy.

Vài ngày sau, Khương mẫu trong bữa cơm tối nhàn nhạt nói một câu Nghĩa Kiện đến tuổi thành gia rồi. Được Khương phụ chấp thuận, sau đó Khương gia bắt đầu vô cùng náo nhiệt mà chọn con dâu.

Khương Nghĩa Kiện còn chả có chút khái niệm nào với chuyện này, bị ép phải tiếp từng nhóm từng nhóm một các nữ tử, chạy trối chết tới phòng của Ung Thành Vũ ngồi đợi, vùi đầu trên chiếc gối mềm mại thơm tho, buồn buồn bực bực mà nói với y: "Đệ không muốn thành gia."

Ung Thành Vũ tay lật sách run rẩy, miễn cưỡng đè thấp thanh âm hỏi hắn vì sao.

Khương Nghĩa Kiện chạy đến ngồi xuống bên người y, đem cằm thật nhọn đặt trên vai y, thở ra không khí dần dần nóng cháy.

"Phụ thân nói với đệ muốn tự đứng lên cần hai người ở chung cùng nhau trải qua trọn đời, nhưng đệ xem những nữ tử kia cũng không được tự nhiên."

"Cùng ca vẫn là tốt nhất."

Ung Thành Vũ vô số lần bởi vì tâm ý của mình mà khổ não, mỗi khi hướng về phía Khương Nghĩa Kiện đều là đỏ mặt tim run vô phương cứu chữa.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, y run rẩy lật vài trang sách, thầm nghĩ thần dược có lẽ cũng không cứu nổi y mất.

Việc thành gia vì Khương Nghĩa Kiện trốn tránh mà bị đình chỉ một trận, thẳng đến một ngày Ung Thành Vũ được Khương mẫu gọi tới.

"Năm Nghĩa Kiện sáu tuổi khóc chạy tới tìm ta, nói rằng mẹ con không đồng ý đem con gả cho nó." Người đem chén trà rót đầy, đẩy tới trước mặt Ung Thành Vũ đang cúi đầu, trên mặt vẫn trước sau như một thân thiết biết bao.

Tâm Ung Thành Vũ một đường rơi thẳng xuống đất.

"Ta bèn nói với Nghĩa Kiện, Ung mẫu nói đúng rồi a, Ung ca đẹp trai như vậy, hai người các con hai nam hài tử làm sao kết hôn a."

"Đúng không, Thành Vũ?"

Ung thành Vũ không dám ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Khương mẫu. Tuy là giọng nói ôn nhu đang nhắc về tuổi thơ lý thú, nhưng từng câu một như một mũi dao, theo cách tàn nhẫn nhất đem trái tim Ung Thành Vũ đâm đến nát bươm.

Ngày hôm sau, Ung Thành Vũ vốn vẫn luôn muốn dành cả đời ở Thúc Thảo lại bắt đầu chuẩn bị đồ đi Hán Thành, nói rằng cần phải thích nghi với chuyện học tập. Ở Khương gia, Khương Nghĩa Kiện đã ngầm đồng ý, lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm con dâu.

Mắc bệnh gì, chung quy đều sẽ tốt lên thôi. Coi như là không có thuốc chữa, cũng chỉ có biện pháp cắt đứt mầm mống gây nên bệnh đó.

Mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ có muốn hay không, đừng khuếch tán nó là tốt rồi. Ung Thành Vũ thầm nghĩ trong lòng.

-----

Mùa đông năm 2017, Seoul

Sau buổi tập luyện hôm đó, Kang Daniel cũng không nhắc lại chuyện nghỉ ngơi nữa. Huấn luyện viên rất vui vẻ, miệng bảo quả nhiên vẫn là Ong Seongwoo đội chữa bệnh có biện pháp mà, nói mấy câu liền đem tiểu tổ tông bướng bỉnh kia khuyên trở về.

Làm gì có chuyện nói mấy câu chứ, Ong Seongwoo len lén cười liếc mắt, nghĩ thầm đánh đổi bản thân mình và một cuộc hẹn hò để liên luỵ tới chuyện này, cuộc buôn bán này chả có gì hời hết.

Kang Daniel ở đằng xa nhìn thấy Ong Seongwoo đang cùng huấn luyện viên nói chuyện, nhiệt liệt vẫy tay không phải cầm súng với anh, nhếch môi nở một nụ cười thật xán lạn.

Ong Seongwoo nhìn cậu cười tít cả mắt, tâm giống như được ném vào một cốc nước ấm pha đường, không nhanh không chậm tan ra, từ đầu đến chân lục phủ ngũ tạng đều bị ngọt ngào chiếm lấy.

Không có lợi lắm sẽ không tính toán tỉ mỉ rồi, về sau đem nửa đời bồi vào cuộc mua bán này tìm cậu tính sổ vậy.

Sau khi trở về, Kang Daniel bản tính khó nhịn, không nói đến chuyện ngày hẹn hò, ngay trước ngày thi đấu một ngày thì cuộc huấn luyện kết thúc, chỉ biết dính chặt vào Ong Seongwoo lải nhải tối nay bọn mình đi xem phim đi a.

Vốn là điều kiện để trao đổi với buổi thi đấu, bị Kang Daniel giọng nói nghiêm túc nâng cấp thành chính thức. Ong Seongwoo không dám buông lỏng, tan tầm liền vội vã về nhà thay quần áo khác, chạy tới rạp chiếu phim đã hẹn trước trong vòng có mấy phút.

Kang Daniel, đang đứng chờ ai đó, rất biết cách giết thời gian, ở trước rạp chiếu phim đứng trước máy gắp thú khẩn trương đến cuống hết cả tay chân. Nhìn thấy Ong Seongwoo đi tới liền ngẩng đầu gọi một tiếng "Hyung", chỉ chỉ vào tủ kính một bé hải cẩu trắng.

"Em đây nhất định sẽ gặp được bé Ongie này" Cậu xoa xoa tay.

Ong Seongwoo nhìn bé hải cẩu trong tủ kính, lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, một câu "Anh giống nó ở chỗ nào vậy" nghẹn ứ nơi cổ họng, không tài nào nói ra được. Anh an tĩnh đến bên Kang Daniel, nhìn cậu đang hết sức chăm chú vào máy gắp thú.

Cái cặp trên không trung đắc ý lắc lư hai cái, Ongie lỏng lỏng lẻo lẻo từ khe hở rơi xuống.

Kang Daniel đáng tiếc "A" một tiếng, không thể tin nổi đem hai tay dán lên tủ kính, nhìn bé hải cẩu nằm giữa một đống thú bông ngổn ngang.

"Thật muốn đem mày về nhà kia mà" Cậu nói

Cũng là câu đó, đứng trước trạm tàu điện ngầm sau khi xem phim xong, Kang Daniel cũng nói với Ong Seongwoo như vậy.

Nói xong hai bên lại bối rối nhìn xung quanh, buổi tối người bắt đầu đông, dè dặt ôm anh một cái đầy quyến luyến ấm áp, lúc rời đi lại nắm lấy tay áo Ong Seongwoo :

"Em hối hận rồi, hẹn hò không thôi thì không đủ" Kang Daniel biểu tình ủy khuất, khóe miệng không tự chủ mà xụ xuống "Em nên yêu cầu nhiều hơn thế này."

Ong Seongwoo lấy hết can đảm, ở đầu đường giữa đêm khuya hôn một cái "chụt" lên khoé miệng Kang Daniel, cún bự dễ dụ lập tức vui vẻ ngoe nguẩy đuôi, tinh thần hưng phấn càng đem tay áo Ong Seongwoo nắm chặt hơn, ghé vào lỗ tai anh lặp đi lặp lại: "Thật muốn đem anh về nhà."

"Được rồi." Ong Seongwoo nhìn từng dòng người lên lên xuống xuống tàu điện ngầm, xoay người bước lên bậc thang hướng Kang Daniel phất tay nói một câu :

"Ngày mai thi đấu thật tốt, anh sẽ về nhà cùng em."

Anh nghe được thanh âm cực kì cưng chiều cùng nụ cười nhẹ nhàng của mình, lòng thầm oán sổ sách của cuộc trao đổi này lại thêm mập mờ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top