Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm 1937

Tuyết cũng dần dần tan dưới ánh mặt trời chan hoà.

Ung Thành Vũ muốn giúp phụ thân xúc chút tuyết trong sân, lại bị phụ thân đoạt lấy xẻng, nói người đọc sách làm việc nặng làm gì. Y bèn đứng đợi một bên, không có chuyện gì làm bèn ngắm tuyết, nhìn trái phải một lúc phát hiện ở cửa chính một thân ảnh đứng thẳng.

Là nữ tử ngồi trước từ đường ngày y về nhà nọ, chính xác thì chính là thê tử của Khương Nghĩa Kiện. Nàng ôm một hộp gỗ con con xinh xắn đứng ở trên bậc thang, chân tay luống cuống mà không biết nên gọi ai.

Sau khi Ung Thành Vũ về nhà, nàng bắt đầu lục tục sửa soạn hành lý từ Khương gia về nhà mẹ đẻ, nên vài ngày qua cũng chưa có chạm mặt lại lần nào.

"Vương tiểu thư" Ung Thành Vũ đi tới trước mặt nàng.

"Ung tiên sinh nhớ ta ư?" Nàng có chút kinh ngạc.

Ngày đó hai người lần đầu gặp mặt bất quá lại chỉ là liếc mắt một chút, nàng đại khái chưa từng nghĩ Ung Thành Vũ có thể nhớ mình.

"Nhớ kỹ, bảy năm trước ta cũng đã gặp nàng."

Đi Hán Thành học tập cần phải chuẩn bị nhiều thứ phức tạp, Ung Thành Vũ liên tiếp mấy ngày đều ở bên ngoài bôn ba, lúc về đến nhà thường thường đã qua giờ cơm.

Vừa mới bắt đầu một hai ngày, Khương Nghĩa Kiện không biết chuyện nên mỗi ngày đều thủ ở cửa chờ hắn trở về, quấn quít bám lấy Ung Thành Vũ hỏi y mấy ngày nay ở bên ngoài làm những gì.

Ung Thành Vũ mệt vô cùng, bị một cún bự dính lấy ôm liền không có khí lực, mở mí mắt trầm trầm nói cho hắn biết :

"Khương Nghĩa Kiện, ca sắp đi Hán Thành rồi."

Khương Nghĩa Kiện từ nhỏ đến lớn sống rất thản nhiên, hết thảy tâm tình đều viết lên nét mặt. Ung Thành Vũ mắt mở trừng trừng trông coi vẻ mặt của hắn, từ cho là mình nói đùa hèn mọn, sau khi xác nhận sự thật chuyển biến thành tức giận. Sau đó cánh tay đang ôm lấy y cũng dần dần mất đi khí lực, vô lực rũ xuống.

Hắn đại khái muốn nói gì đó, Ung Thành Vũ lại không có khí lực nghe, y hướng Khương Nghĩa Kiện xây phất phất tay, trở về phòng mình dưới ánh mắt đầy tâm sự của đối phương sau lưng mình.

Ngày thứ ba, lúc Ung Thành Vũ về nhà thì nhà cửa trống hoác, không có ai đang đợi y cả. Ngày thứ tư, liền có tin Khương Nghĩa Kiện cùng Vương gia Nhị tiểu thư kết hôn.

Ngày Ung Thành Vũ rời đi cũng là hai ngày sau khi Khương Nghĩa Kiện thành thân.

Phụ mẫu đều trách cứ y vì sao đi gấp gáp như vậy, Khương mẫu ở một bên hỗ trợ hoà giải nói là hài tử sốt ruột chuyện ở trường.

Ung Thành Vũ gật đầu một cái nói đúng vậy, muốn sớm ra ngoài nhìn một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác chuẩn bị trở về phòng lại thấy Khương Nghĩa Kiện đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt bị bao phủ trong bóng tối không rõ biểu tình.

Đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người trước khi Khương Nghĩa Kiện trở thành phu quân của một người khác.

Sau đó, hôn lễ đúng hạn diễn ra, nửa thành phố đều vô cùng náo nhiệt chúc phúc, bảo rằng đây quả là một cặp đẹp đôi. Ung Thành Vũ ẩn núp trong đoàn người lưu ở hậu viện hỗ trợ mẫu thân. Y làm ngơ lời phụ thân bảo y đến tiền viện tiếp đón khách khứa cùng người, đến khi đại bộ phận khách mời tản đi rồi mới tới tiền viện hoạt động gân cốt một chút.

Khương Nghĩa Kiện say khướt ngã trong sảnh chính, Ung phụ thấy con trai mình phảng phất như gặp được cứu tinh, một bên lôi kéo Khương Nghĩa Kiện, một bên nói Ung ca của con tới rồi kìa. Sau đó đem hài tử cao hơn mình nửa cái đầu kín đáo vào tay Ung Thành Vũ, vội vội vàng vàng ra cửa tiễn khách ra về.

Ung Thành Vũ không có cách nào khác, chỉ có thể cuốc bộ đưa Khương Nghĩa Kiện lên tân phòng. Y cùng Khương Nghĩa Kiện cao tương đương nhau, nhưng hắn trẻ hơn lại hiếu động từ nhỏ, thân thể săn chắc hơn y nhiều, nên quãng đường chỉ vài bước chân lại tưởng như dài vô tận.

Gần tới nơi, Khương Nghĩa Kiện bỗng kéo hông của Ung Thành Vũ, đem trọng lượng cả người đều dựa vào người y, Ung Thành Vũ cầm cự không nổi lùi về phía sau mấy bước, bị Khương Nghĩa Kiện khoá chặt trên tường.

"Ca" Nồng nặc mùi rượu như vậy cho thấy hắn không được thanh tỉnh cho lắm, nhưng ánh mắt nhìn Ung Thành Vũ lại trong trẻo và nóng cháy "Ca thực sự muốn đem đệ vào đó ư?"

Tân nương tử trong phòng có lẽ đã nghe được động tĩnh, một đường chậm chạp chạy tới mở cửa, đúng lúc Ung Thành Vũ cũng thức thời đẩy Khương Nghĩa Kiện ra.

Tân nương thò đầu ra thấy hai người đang cách xa nhau nói nhăng cuội lại hậm hực đóng cửa lại.

Ung Thành Vũ nhìn chữ cái đỏ rực trên cửa, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Nghĩa Kiện, trên mặt lộ ra biểu tình đã luyện tập không biết bao nhiêu lần: "Đêm nay trời đẹp, đừng cô phụ nàng ấy."

"Khi đó cùng Nghĩa Kiện nói chuyện nguyên lai lại là Ung tiên sinh" Vương tiểu thư gật đầu, vẻ mặt chắc chắn "Lúc đó ánh sáng không đủ, ta nhìn không có rõ."

Ung Thành Vũ cũng gật đầu theo.

Hai người trầm mặc một hồi, Vương tiểu thư tựa hồ nhớ lại mục đích tới đây, ho nhẹ một tiếng đánh thức tinh thần Ung Thành Vũ.

"Ta chính là đến tìm tiên sinh." Nàng đem hộp gỗ đang cầm trong tay đưa tới trước mặt y "Có vài thứ vẫn là nên đưa cho tiên sinh."

Ung Thành Vũ tiếp nhận, mời nàng tới sảnh chính uống trà lại bị uyển chuyển cự tuyệt.

Hướng cửa trước bước hai bước lại quay lại, con ngươi chợt như lờ mờ hiện lên lệ quang.

"Trước đây thường nghe lão nhân giáo huấn chuyện đối nhân xử thế, muốn sống thì phải hiểu, nhưng ta có lúc vẫn là tình nguyện hồ đồ."

Nàng lại hít sâu một hơi rồi tiếp lời "Tâm ý của người đã mất, không thể hồ đồ mà đối phó qua loa."

----

Mùa đông năm 2017, Seoul

Lên đạn, một đường tuyệt đẹp được bắn ra. Vết cháy đen giống như hoa nở rộ, nhuỵ hoa sâu không thể thấy nổi ngay chính hồng tâm, dụ mọi người mê muội nhìn vào nó.

Kang Daniel nhìn viên đạn bắn qua hồng tâm, nhưng tư vị này rất nhanh liền kết thúc.

Bố mẹ cậu rất thoáng, tôn trọng sự lựa chọn của cậu nhưng cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt. Khi Kang Daniel hạ quyết tâm muốn đi theo con đường xạ kích này, liền nhắc nhở cậu, nhân sinh tựa như viên đạn thoát khỏi nòng không có cách nào quay đầu lại, nếu ly khai nòng súng, không phải bắn trúng hồng tâm liền sẽ được tính là không hoàn mỹ.

Trên sân bắn vắng vẻ không một tiếng động, tất cả đều nín thở, mong chờ cậu bắn trúng hồng tâm.

Cậu cùng học hành không thuộc về nhau, giữa rừng hoạt động ngoại khoá lại chọn môn bắn súng này. Thiếu niên Kang Daniel mang tâm tình muốn hướng ra thế giới bên ngoài, ấy vậy mà lại đem chính mình nhốt trong sân miệt mài luyện tập, đại khái cũng chỉ là muốn đem hồng tâm cùng thế giới của mình lại gần nhau hơn.

Vì vậy nên mệt mỏi mà muốn giải nghệ, muốn né tránh, thế nào lại thành thành thật thật đụng phải con người dịu dàng mềm mại Ong Seongwoo kia.

Kang Daniel điều chỉnh tư thế cầm súng, tạm thời không muốn tính toán thành tích trước mắt của mình. Cái gáy bởi vì bị nhìn chăm chú mà trở nên nóng rực, hồng tâm ở trước mắt lay động không rõ, cậu đem cò súng bóp một cái lại như nghe được thanh âm ôn hoà của bố năm mình mười tuổi hỏi tại sao con lại muốn học bắn súng.

Vì muốn trở thành người hùng.

Nhưng là quá khó khăn, rất nhiều người muốn trở thành người hùng, vứt bỏ cả một thanh xuân tuổi trẻ, cậu vẫn không thể nào trở thành người hùng. Vì vậy nên cậu càng sợ hãi phải đứng trên sân so tài.

Viên đạn cuối cùng được bắn ra, nhìn bảng điểm mà Kang Daniel không nói nên lời.

Mệt mỏi xoay người lại phát hiện ánh mắt mông lung không rõ, từng giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống dọc sườn mặt, cậu cởi mũ, ánh mắt rốt cục lại tập trung nhìn vào Ong Seongwoo.

Mỗi khi từ trường đấu tiếc nuối trở về, bố mẹ cùng huấn luyện viên đều thoải mái bảo rằng Kang Daniel đã làm rất tốt, tâm tình thất vọng của cậu vẫn không giấu nổi trong ánh mắt, nên không để ý tiếng gọi tên mình từ đâu vọng tới.

Ong Seongwoo đứng ở đấy, cười lớn như thể đang nhìn thấy cậu nhóc phụng phịu trước máy gắp thú hôm qua. Anh vẫy vẫy tay về phía cậu, dùng khẩu hình nói rằng em làm tốt lắm.

Lại cẩn thận từng li từng tí quan sát ánh mắt của đồng đội, xác nhận không có ai để ý mới đưa tay lên miệng nửa che nửa nhỏ giọng nói với Kang Daniel: "Có thể dẫn anh về nhà được không?"

Kang Daniel gật đầu, khuôn mặt nở một nụ cười sáng bừng.

Cậu cuối cùng vẫn là không thể trở thành người hùng.

Thế nhưng thứ cậu đoạt được không phải là hồng tâm của tấm bia tròn đường kính mười phân kia. Cậu chiếm được trái tim của một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top