Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🎈Chap 17 🎈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trả lời những câu hỏi)

@T1_Keria
@T1_Faker em không biết gì hết

@T1_Zeus
Em cũng không 🙌

@T1_Oner
Tụi nó sao em vậy

@T1_Faker
Anh... bị dụ thiệt
Tin anh đi

@KT_Deft
Cái văn quen lắm
Nghiêm cấm sao chép
dưới mọi hình thức 🫵

@DK_Showmaker
Sao cái hội này mỗi ngày
một chuyện vậy???

@GenG_Lehends
Lý do là gì ai cũng biết 🙄

@GenG_Chovy
Ủa em không biết
@GenG_Lehends kể em nghe đi

@HLE_Peanut
"Theo khuyến cáo y tế, Alpha bất kể trội hay lặn làm những việc sau đây có thể gây ra biểu hiện, hiện tượng mang thai giả cho Omega hoặc có thể thụ thai cho Omega:
1 - Đánh dấu tuyến thể trong kỳ phát tình
2 - Đánh dấu khoang sinh sản trong và ngoài kỳ phát tình
3 - Cho Omega uống máu trong kỳ phát tình
4 - Thắt nút Omega khi làm tình trong kỳ
5 - ...."
@T1_Faker anh ơi đọc kĩ giúp em
Sơ sơ anh thực hiện 2 việc rồi đó ^^

@DRX_Teddy
Mới ngủ dậy tự dưng
sắp có cháu bồng ngang
@T1_Faker biện hộ gì không anh 👀

@HLE_Doran
Quào 😮

@JDG_Ruler
Đây là lý do tại sao ảnh húp
nhỏ xạ cuối 🤔

@T1_Faker
Anh bị dụ thiệt mà...

@KT_Deft
Không tin 🤚

@T1_Keria
+1 Không tin

@T1_Oner
+2 Không tin

@T1_Zeus
+2.5 Không tin

@HLE_Doran
Nhỏ Chớp mắc gì cộng lẻ???

@T1_Zeus
Tại anh xạ có năng lực
dụ dỗ thiệt

@HLE_Viper
Hả? Ai làm ai có bầu cơ?

@HLE_Peanut
Bùng nổ truyền thông luôn
MID T1 làm BOT T1 có bầu!

@DK_Showmaker
Ủa giờ tiền mừng cưới đổi
thành tiền thôi nôi hả?

@DRX_Teddy
Người MID người AD
vậy con lane nào?

@T1_Zeus
Đi TOP

@T1_Oner
Đi rừng

@T1_Keria
Đi SUP

@KT_Deft
Vẫn là AD

@HLE_Viper
Lane ai nấy bế nhá
+1 AD

@HLE_Doran
Cháu nó sẽ đi TOP và
do tao với nhỏ Chớp dạy
+1 TOP

@HLE_Peanut
+1 Rừng
@T1_Oner lên giáo án đi em
Cháu nó sẽ múa combo
Mao - Seju - Viego

@HLE_Viper
Anh có giáo án chắc
hội AD không???
@KT_Deft combo
Cait - Aphe còn ở đây mà

@JDG_Ruler
Thêm Xayah nữa nhá

@GenG_Canyon
Muốn skin hả? Nida có skin

@KT_Pyosik
Góp con Kindred nhé ✌️

@T1_Zeus
TOP cũng có skin
T1 Jayce đàng hoàng

@T1_Oner
Rừng cũng T1 Lee Sin đấy thây

@KT_Beryl
SUP 3 skin
Leona - Ashe thêm T1 Bard nữa

@GenG_Lehends
Và n cái giáo án tướng tủ
Cho ăn cái keo siêu dính
cho biết mặt giờ

@KT_Beryl
@T1_Keria gõ cái án tử
cho biết mặt đi em

@T1_Keria
Minhyungie quấn em nhất
Vậy là đủ thắng rồi 😎

@GenG_Chovy
No no ☝️
Nói đến skin thì phải là MID
Nói đến giáo án thì phải là MID
Chú Jihoon lên ngay giáo án
con Sol cực khét cho cháu liền nè

@DK_Showmaker
TF lên TOP rồi cũng về lại MID
Chú Su có giáo án có skin
cháu yên tâm nhá
Với lại ba cháu là MID hàng đầu,
4 cái skin với giáo án hơn 80 con
tướng đang đợi cháu đó ☝️

@DRX_Teddy
Vấn đề là đưa nhỏ đi khám chưa?

@T1_Faker
Mới nhận kết quả đây
Là biểu hiện mang thai giả thôi

@DRX_Teddy
Im re không nhắn nãy giờ
tức là cũng ham con đi MID
múa skin chứ gì 🙄

@T1_Faker
Thuyết phục mà...

@DRX_Rascal
Ủa vậy là không có hả?
Đang soạn giáo án luôn rồi đó

@T1_Keria
@DRX_Rascal con em sao
anh giành nó đi TOP?

@T1_Zeus
Cũng là con em mà???
Đi TOP có làm sao???

@T1_Oner
Đi rừng là đâu có chuyện 🙄

@KT_Deft
Biểu hiện mang thai giả thì tốt
@T1_Faker thương em của cậu
là tha em lên giường hả???

@T1_Faker
Cậu cũng đòi dạy con chơi
Caitlyn đó thôi...

@KT_Deft
Minhyungie mà thích thì
dẹp hết mớ skin củng rồi
giáo án của cậu
Ẻm là xạ thủ mà 👀

@HLE_Viper
Con trai Aphe lên sàn thôi con

@JDG_Ruler
Xayah bung lông tới đây

@KT_Deft
@T1_Faker vậy đủ để con gái
Caitlyn của tui lên sóng chưa :)))))
Còn có Jinx của ẻm nữa đó

@T1_Faker
。。。。。

...

Minseok đọc tin nhắn cuối trên màn hình, hết nhìn người đang gối đầu nằm trên đùi mình lại nhìn sang người ngồi cạnh. Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, viễn cảnh trong đầu ấy cũng đáng mơ đến lắm.

"Anh nói như vậy... đừng có đột nhiên hành động bất ngờ như anh Sanghyeok đó nha. Bọn em không chịu đâu, ăn gian đó."

Hyukkyu như bị nói trúng tim đen, đầu quay ngoắt sang chỗ Minseok, "Nói gì vậy hả? Hành động... hành động bất ngờ gì chứ?"

Chăm chú đến mức tách biệt với mọi thứ xung quanh, khi có ai đó gọi lại giật nảy cả mình, hỏi thì trả lời đôi chút ngập ngừng, biểu hiện như vậy không cần phân tích mà có thể đi thẳng đến kết luận. Không vì làm em trai của Hyukkyu lâu ngày thì Minseok cũng không nhận ra, ánh trăng này hình như thật lòng nghiêm túc với một ánh sao mất rồi. Bắt đầu từ việc có biểu cảm phong phú hơn trước mặt Minhyung, cho tới việc nhất cử nhất động của bất cứ ai liên quan tới Minhyung đều được anh chú ý, Hyukkyu không tài nào chối nổi đâu. Không phải Minseok muốn tỏ ra tinh tường với Hyukkyu, nhưng tình huống hiện tại là cả hai cùng thích một người, và giữa họ không hề có tí xích mích hay gằm ghè gì nhau cả. Tuy Minhyung cũng là Omega của Minseok, nhưng Minseok không phải là một Alpha, hiển nhiên cảm giác bản năng của O thế nào thì Minseok sẽ nắm bắt tốt hơn Hyukkyu.

Bởi vì đôi bên đều có sự hiểu biết nhất định, Minseok càng muốn ghẹo cho anh trai thân bộc lộ cái thói chiếm hữu của một Alpha ra bên ngoài. Cũng vì Omega là giống loài dễ thấy thiếu an toàn, trừ phi phân hoá trội thì hầu hết các O đều có xu hướng quấn quýt với A đánh dấu của mình. Bản thân Minhyung là người hiểu chuyện, những đòi hỏi về che chở và đảm bảo cảm giác bảo vệ sẽ không bao giờ được nói ra khỏi miệng, nhưng Minseok thừa biết trong lòng bạn vẫn sẽ có mong muốn đối với nó. Còn kiểu người mưa dầm thấm lâu nhưng lại triệu hạt mưa ban phát mỗi nơi không sót nơi nào như Hyukkyu, thề rằng nếu không có ai thúc đẩy thì sớm muộn Minhyung cũng phải nổi sùng lên vì ghen.

Minhyung khó chịu trong người nên lớ mớ nói với Minseok, "Nóng quá, Minseokie ơi..."

Minseok đưa tay vuốt phần tóc mái đã dài hơn trước của người đang nằm, nhỏ nhẹ đáp lại, "Có mình ở đây, không nóng không nóng nữa đâu."

Bán liên kết hình thành với A trội mạnh mẽ hơn nhiều so với các A khác, Minhyung bứt rứt suốt 2 ngày nay rồi mà vẫn chưa ổn. Đến gần anh đội trưởng thì sợ không kiềm chế nổi, nhưng cách xa ra lại bức bối, thế là Minhyung phải bám víu vào pheromone để xoa dịu. Từ Hyeonjun tới Wooje rồi Minseok, Minhyung bất đắc dĩ hoá thân thành gấu koala ôm dính họ, không dám lủi một bước tới gần vị A trội nào đó.

Bị xa lánh nhưng Sanghyeok hoàn toàn thấy ổn với điều này, âu cũng bởi tất cả nguyên nhân đều nằm ở mình, anh đâu thể lên tiếng bất bình. Với cả chỉ cách liên kết hoàn chỉnh một chút nữa thôi, Sanghyeok cảm thấy mình không thiệt thòi gì, cứ bình thản nhìn gấu nâu quấn hết người này tới người khác. Có chăng điều cần để tâm là phân hoá trội không cho anh thế độc tôn, anh vẫn phải đi tranh thủ ngon ngọt của Minhyung với nhiều ứng cử viên khác. Cơ mà nói một lời công bằng thì tranh thủ cũng không tới nỗi nào đâu, vì Minhyung tính ra ngoan ngoãn với Sanghyeok lẫn cả Hyukkyu lắm.

Có thể chính vì cứ lù đù lại vác được lu chạy đi như thế, Minseok mới trêu chọc kiêm đánh tiếng vậy với Hyukkyu, sợ rằng O nhà mình chưa xô đã tự đổ vào vòng tay của hai anh già mất thôi.

Mùi hương chua ngọt ngào ngạt như vườn táo ngập quả chín, đâu đó len lỏi vào một chút hoa lan thanh mát, Minhyung càng ngửi càng an tâm, giãn mày ngủ lại vào giấc. Tuy nhắm mắt nhưng em vẫn tìm thấy tay của anh tiền bối cùng đường, dụi má mình vào lòng bàn tay ấy để anh biết em nhận ra anh ở đây. Lịch luyện tập và thi đấu bận rộn, cộng thêm khoảng cách địa lý nhất định giữa cả hai, từ sau khi Hyukkyu bảo rằng sẽ chủ động với em thì hai người chẳng có lúc nào được ở riêng. So với anh đội trưởng cùng nhà, tính ra Kim Hyukkyu mới là người chẳng nhận ngon ngọt mấy từ em mới phải, mặc cho em đã là Omega do anh đánh dấu pheromone.

Minseok nói khẽ, "Anh ở đây với cậu ấy nhé, anh Kwanghee gọi em."

Hyukkyu gật đầu, nhích lại gần chỗ Minhyung để hương hoa lan toả mùi rõ rệt hơn. Trở tay áp mu bàn tay vào thịt má đối phương, Hyukkyu cảm nhận nhiệt độ trên da thịt của em mà phải chẹp miệng, thầm đánh giá cậu bạn đồng niên trong bụng. Gương mặt ngủ ngoan anh đang nhìn thấy không khỏi khiến những suy nghĩ vẩn vơ được dịp nhảy nhót, anh đành chịu, có lẽ ở cái tuổi ngấp ngưỡng chững chạc trưởng thành này thì nghĩ ngợi linh tinh là chuyện thường trực.

Kim Hyukkyu không phải chưa từng có mối tình vắt vai, dẫu đơn phương hay lấp lửng bỏ ngõ thì chung quy tất cả vẫn là những mối tình đã trôi qua cùng tuổi trẻ của anh. Đối với Minhyung, anh sẽ không nói em khác biệt với những mối tình trước, anh chẳng muốn so sánh nó phức tạp hay giản đơn. Song tình cảm nên để con tim dẫn dắt, nhịp trống ngực anh đã gõ mạnh trước em, thế thì anh chẳng có lý do gì để nghi ngờ hay chùn bước.

Ngay khi anh định cúi đầu hôn trộm một cái, Minhyung đột nhiên hé mắt, "Tiền bối Deft, đừng chần chừ lâu quá nhé, giả bộ ngủ rất khó đó!"

Bị giật mình nên Hyukkyu mở tròn mắt, giật bắn ngược về sau, tay của Minhyung vì vậy mới vội vàng vươn đến che chắn bảo vệ anh tránh đầu anh va chạm với tường.

"Ôi, cẩn thận! Em không cố tình hù anh đâu!"

Hyukkyu hết bất ngờ thì lấy lại vẻ mặt ngày thường, giả vờ mắng O của mình, "Không cố tình thì vẫn hù anh rồi đó thôi... Biết nguy hiểm không hả? Nếu em không nhanh thì đầu anh ăn cú đó đau chết đi được đấy."

Minhyung "bị" mắng cũng ngoan ngoãn lắng nghe, hai mắt cụp xuống trông như mèo con. Hyukkyu nhếch mép, nhắm ngay khóe môi trễ xuống vì dỗi của em mà hôn. Chẳng biết có phải nghiện rồi không, mỗi khi nhìn thấy môi của O nhà mình thì anh ngứa ngáy muốn hôn, tùy thời còn muốn cắn cho phát nữa. Ngẫm lại thì Sanghyeok nói cũng có chỗ đúng, sự khao khát nảy sinh lúc gần bên là một phần của lãng mạn, nếu thích em thật thì chẳng thể nào ngồi yên khi có em kề cạnh.

Vì thích em nên anh muốn tìm đến em trong những đoạn hội thoại thường ngày, vì thích em nên anh thà dùng thân phận 'tiền bối cùng đường Deft' nhắn gửi em những tin nhắn toàn về điều hai ta quen thuộc, cũng vì thích em nên anh không muốn mình đơn thuần chỉ là một Alpha của em. Kim Hyukkyu không thích nói toàn bộ những điều ấy cho Lee Minhyung nghe, anh gửi gắm chúng vào một nụ hôn triền miên thay cho tất cả âu yếm vờn chơi ban nãy. Xạ thủ ấy mà, chẳng phải dù con đường tối đen vẫn tiến về phía trước sao? Bởi vì di chuyển mới là sự sống, giống như anh thích em thì phải tấn cống mới nhận lại kết quả, bất chấp kết quả có hài lòng anh hay không.

Chẳng cùng đội cũng như chẳng sống cùng kí túc, Minhyung mạnh dạn hỏi anh tiền bối cùng đường, "Nếu không phải phân hóa O và tuyến thể nạp đa pheromone thì mọi người còn thích em không?"

Em gấu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, còn anh lạc đà thì kèm theo mỗi chữ 'thích' là một cái hôn chóc. Anh đặt nó lên khắp gương mặt em, nhẹ nhàng và kiên nhẫn hệt như dỗ dành con mèo đỏng đảnh nhất. Cho tới khi em ngừng hỏi, không phải vì em mệt hay chán ngán vì không nhận được điều mình muốn, em ngừng vì đột nhiên nhận ra câu hỏi ấy đáng lý nên tự hỏi chính mình.

Nếu chẳng phải có phân hoá bất bình thường như thế, một khi phát hiện tình cảm của mình, tự bản thân em có can đảm đối mặt không?

Lợi dụng bất ngờ, tận dụng kẽ hở, đấy chẳng phải là cách em đang dùng để đối diện với vấn đế của mình ở hiện tại sao?

Kim Hyukkyu biết ngay O nhà mình đang nghĩ ngợi đi đâu, anh cong ngón tay gõ yêu vào trán em, "Minhyungie, lấy lại tâm trí nào. Hiện tại anh và em được tính là đang có thời gian riêng cho nhau đó, đừng dùng nó vào việc khác."

Minhyung hết bị mắng tới bị khõ trán, em phụng phịu lầm bầm, "Cũng nghĩ ngợi liên quan tới anh đấy thây..."

Khác với mọi người sống cùng kí túc, Minhyung ở cạnh Hyukkyu sẽ có nhiều ý định vui chơi khác nhau. Đối với anh tiền bối, những điều em biết về anh hoàn toàn là nghe thông qua người khác, vì thế em khá mong đợi vào việc kéo anh đi đây đi đó cùng nhau, em muốn quan sát anh và tìm hiểu về anh. Thời gian và tâm trí của em đều dành hết cho những người em quan tâm, cho nên các A của em đã nhận được điều gì đó thì Kim Hyukkyu không thể nào ngoài lề.

"Chỉ có vài tiếng đồng hồ thôi, em thật sự muốn đi câu cá với anh hả?"

Minhyung xắn tay áo khoác làm lộ cánh tay trần, vừa chăm chú với cần câu và mồi câu vừa đáp lời, "Chính xác là chiều hôm nay tới chiều hôm sau, không ngắn đâu! Em nghe từ Minseokie, anh với anh Rascal hay đi câu với nhau lắm, em muốn thử!"

Muốn thử đi câu cá với anh, Minhyung không nói hết câu, em nghĩ chắc anh cũng biết vế đằng sau là thế.

Địa điểm câu này khá gần, là một chỗ mới mở cách đây không lâu, số lượng khách không đông vì diện tích toàn khu không lý tưởng như các địa điểm câu nổi tiếng khác, chung quy Minhyung kéo Hyukkyu đến cũng chỉ để tìm không khí thôi. Đợi cá cắn mồi mất kha khá thời gian, nhân lúc đó có thể trò chuyện tâm sự với nhau, hoạt động như vậy cũng không tệ cho một buổi hẹn hò nhỉ?

"Anh chú ý đến em từ khi nào? Khi em mới đánh chính hả? Hay là khi anh gặp em ở Kickoff mùa xuân?"

"Anh chú ý vì em thú vị hả?"

"Anh có để ý mấy phát ngôn của em rồi đánh giá không?"

"Chẳng lẽ anh chú ý em vì em và Minseokie là botduo?"

Kim Hyukkyu đặt cần câu xuống, đan tay vào nhau và tựa lưng vào ghế, chép miệng đầy bất đắc dĩ, "Minhyungie, như vầy giống tra khảo anh quá đi mất..."

Minhyung bĩu môi.

Rõ ràng Hyukkyu là người đầu tiên em đặt câu hỏi liên quan tới vấn đề yêu thích đấy, thực chất em muốn tập hợp mọi người đến để "tra khảo" một lượt luôn. Xét ra liền thấy, em chắc chắn không phải mối tình đầu của từng người, thậm chí em còn chẳng được xếp vào diện phù hợp với hình mẫu yêu thích của bất kì ai trong số người đánh dấu em. Thừa biết mình có lòng chiếm hữu và độ ghen đáng kể, em tò mò và tự thúc giục chính mình tìm hiểu bằng được lý do mọi người chọn em.

Hyukkyu có kinh nghiệm đối phó với mấy kiểu tra hỏi nên anh nhanh chóng trả lời, "Không trễ đến mức Kickoff mùa xuân, là trước đó rồi."

Minhyung bất ngờ nhìn đối phương, gương mặt lộ rõ vẻ háo hức được nghe chi tiết hơn.

Anh tiền bối cũng bó tay, ngả đầu vào tay đang chống của mình, giọng điệu từ tốn, "Minhyungie nghĩ anh đang xem em thành em trai hả?"

Cũng có thể lắm chứ, Minhyung đảo mắt không đáp lại.

"Có em hậu bối cùng đường nào đó tham gia content LCK, có em hậu bối không cho bạn cùng lane duo với người khác, có em hậu bối gọi anh là đội trưởng và phản ứng đáng yêu khi xem anh chơi minigame Kickoff..."

Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến đuôi mèo ve vẩy vui vẻ, khoé miệng Minhyung len lén nhếch lên, Hyukkyu ngồi ngay bên cạnh nên không dễ gì bỏ qua cảnh ấy. Khác với anh mường tượng, bằng với những lời khen từ Minseok và hình ảnh khéo léo thường thấy mỗi khi lên sàn đấu, anh đã nghĩ em là một người đòi hỏi sự tiếp cận vô cùng phức tạp, chẳng cần nói lúc yêu đương có thể khó khăn hơn thế nào. Có đâu ngờ thì ra vuốt mèo dễ thế này, anh mỉm cười, thong thả nhịp ngón trên mu bàn tay em để trêu ghẹo.

Minhyung nào biết anh chủ nuôi mèo mát tay như Hyukkyu nhắm đến con mèo to lớn lông xù là mình, em thấy anh cười thì rất vui, cảm thấy cố gắng bước đầu của mình suôn sẻ ngoài tưởng tượng.

Câu cá là một hoạt động yên tĩnh và thư giãn, nhưng hai vị xạ thủ đây thì không như vậy. Cả hai người cứ anh một câu em một câu cười nói vui vẻ, cá có đến nhăm nhe mồi cũng bị tiếng động của họ đuổi chạy đi hết. Mà dường như Minhyung cũng không chú trọng hôm nay quay về mình có câu được cá hay không, em chỉ tập trung vào người ngồi cạnh em thôi. Cho tới khi cần câu trong tay giật mạnh, hai người họ mới nhớ lại rằng mình tới nơi này làm gì.

"Kéo lên, thu dây! Có con cá nặng vậy hả? Sao có thể có một con cá nặng vậy?"

Hyukkyu lao từ ghế bên cạnh sang túm lấy tay phải của Minhyung, phụ em thêm phần lực để lôi thành phẩm từ trong nước lên trên bờ.

Minhyung không sợ mình hụt mất thành quả đầu tiên của buổi câu cá, em sợ anh Alpha của mình nhào luôn xuống nước, "Anh, anh đứng vững lại đã! Nguy hiểm lắm đó! Anh!"

Chưa í ới dứt thì việc đã ứng nghiệm. Như điều Minhyung sợ xảy ra nhất cũng đã xảy ra, Kim Hyukkyu mất đà, thêm vào cần câu trợ lực lôi anh về phía trước, cứ thế anh lao theo xuống nước. Omega hoảng hồn không kịp phản ứng, đôi tay chới với chỉ tóm được không trung, thiếu chỉ một tí nữa là chạm được vào áo khoác ngoài của Alpha để níu lại. Giữa không gian tĩnh lặng lèo tèo vài âm thanh khi có vật chạm vào nước, một tiếng "tùm" to tướng vang lên, chủ khu câu cá và các khách hàng khác còn phải giật mình chạy ra xem.

May thay Minhyung biết bơi, độ sâu của cái hồ trước mặt không làm khó em, nên em cứ như vậy quăng cần câu sang một bên rồi nhảy xuống. Hai người ướt sũng leo lên bờ trong những cái thở phào của mọi người xung quanh, anh chủ khu câu cá thì mặt mày đang tái mét rốt cuộc có thể bình thường trở lại. Nếu chỉ xét đoạn hội thoại của anh và em thì em sẽ tự chấm buổi hò hẹn này 9 điểm, nhưng bây giờ người ngợm đôi bên như hai chú mèo ướt mưa, tóc mái em lung tung lộn xộn dính bết vào mặt, vậy thì em trừ hẳn buổi hò hẹn hôm nay 7 điểm để còn 2 thôi.

Hyukkyu vuốt qua loa tóc mình ngược ra sau chừa ra tầm nhìn, đem khăn cẩn thận lau cho đối phương. Chẳng biết nghĩ tới gì, anh đột nhiên phì cười. "Thì ra người cứu tuyển thủ Deft khi rơi xuống nước là tuyển thủ Gumayusi, không có ai giống như đáp án mà phỏng vấn đưa ra hết..."

Minhyung vừa tức vừa buồn cười, chỉ có anh và em ở đấy ngay lúc đó, dù anh có thể có cả nửa giới LCK sẵn sàng ra tay cứu anh thì cũng không được rồi.

Buổi câu cá vì lý do bất đắc dĩ mà phải kết thúc tay trắng, Minhyung cũng không muốn nấn ná ở lại lâu nữa, em phải tìm cách 'cứu sống' buổi hẹn hò chỉ còn vài tiếng đồng hồ này. Cơ mà đó là đối với em, Hyukkyu thì chẳng thấy nó cần cứu, bởi vì thời gian có anh và em đã tròn điểm không chỗ chê. Nhưng O của mình đã muốn thì anh không từ chối, vô cùng sẵn lòng đánh lái đưa em đi bất cứ đâu.

Dùng thịt bò thay cho thịt cá bù lại buổi đi câu không có gì, Minhyung cười híp mắt đối mặt với Hyukkyu, "May là đi ăn thịt nướng! Nếu ăn lẩu thì em không nghi ngờ tiền bối 96 mấy anh chỉ có một khẩu vị duy nhất thôi đó!"

"Anh đi ăn vì nó tiện và vì anh chẳng biết ăn gì cho buổi tối, còn đội trưởng của em thì ăn vì ghiền, đừng gộp làm một đấy nhé."

Minhyung nhún vai tiếp nhận lời nhắc nhở của anh tiền bối cùng đường, thầm nghĩ chẳng phải như nhau sao.

Hai người cùng nhau ra cửa, chầm chậm tản bộ đến nơi đỗ xe. Đường phố về đêm của các ngày trong tuần vẫn đông không khác gì cuối tuần, người qua người lại như con thoi trên khung cửi, cả hai vì thế đi nép vào phía trong gần dãy các cửa hàng rất khiêm tốn. Dù cho hương vị nướng và gia vị tẩm ướt đã làm nhạt phần nào, song Minhyung vẫn xác định rằng trên người mình luôn luôn có một làn hương hoa lan, cố định chắc chắn chẳng tí nào suy chuyển từ đầu buổi hẹn hò tới giờ. Chủ nhân nốt hương thì lại có dáng vẻ không hay biết gì với ánh nhìn thắc mắc từ em, Hyukkyu không nhìn đường đi phía trước thì cũng là nhìn điện thoại. Nếu anh giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi thì em có thể chắc chắn rằng anh có dụng ý khi tỏa pheromone như thế, đằng này anh nghiêm túc khác thường, thành thử em chẳng dám đoán bừa.

"Lần này đi ở nơi đông người, pheromone... ừm, anh cứ vậy sẽ bị người đi đường chú ý đến đó."

Hyukkyu cho tay vào túi quần, thản nhiên trả lời, "Lần trước em chưa phải O của anh, lần này thì phải."

Ai kia quả thật có tài đi câu, đối với cá thì Minhyung không biết nhưng đối với trái tim của người khác thì lợi hại thật, anh cứ thả mồi câu là thu lại thành quả ngay. Người nghe đỏ lựng như trồng cả vườn cà trên mặt, người nói thì xem như đương nhiên cười nhếch mép, lúc này chỉ biết cảm thán kinh nghiệm tuổi tác đáng gờm quá đỗi, Minhyung mới vội xoa hai má mình vào phần tay áo hòng che đi diện sắc ngại ngùng. Kim Hyukkyu đã "cảnh báo" trước mà em không tin, anh bảo anh sẽ chủ động để toàn quyền quyết định theo ý muốn của anh, thế thì em sẽ phải ngại dài dài mất thôi...

"Ơ anh đi đâu vậy? Anh ơi?"

Hyukkyu bước vội vào cửa hàng trước mặt, bỏ lại cho Minhyung một câu, "Đợi anh một lát, đợi ngay trước cửa hàng nhé, cho anh dễ nhìn thấy em!"

Còn cái kiểu mua sắm nhân tiện đưa mắt trông chừng nữa chứ, có phải con nít đâu, Minhyung dỗi hờn hừ một tiếng rồi cũng đứng chờ trước cánh cửa kính của cửa hàng. Nhưng chẳng tốn bao phút, Hyukkyu rất nhanh trở ra cùng một chiếc túi nhỏ trên tay. Em vừa ngẩng đầu lên thì anh đã cầm vội tay em lên, 2-3 nhịp đem hộp vuông từ túi nhỏ ra ngoài rồi mở hộp lấy đồ bên trong, lại thêm 2-3 nhịp nữa đeo món đồ vào cổ tay em. Qúa trình tốn mấy giây thôi nên em ngơ ngác suốt, nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại chạm vào da thịt mới đánh tỉnh em khỏi cơn ngơ. Một chiếc lắc tay mỏng bằng bạc chẳng phải kiểu cọ cầu kì, tổng thể rất cơ bản nên phù hợp đeo hàng ngày, phối với quần áo nào cũng được.

Minhyung hơi nâng khóe miệng cười, hí hửng hỏi người đối diện, "Anh tặng em hả? Sao đột nhiên lại tặng quà cho em? Em chưa tặng gì cho anh hết, tất nhiên là vụ câu cá rồi ngã hồ không được tính đâu nha!"

Ngón út mình câu lấy ngón út của em, Hyukkyu dùng gương mặt cùng giọng điệu nghiễm nhiên đáp lời, "Ừ, không tính cái đó cho em. Khóa lắc tay có giọt nước chứa tinh dầu hoa lan, chất liệu cũng nhẹ không gây trở ngại tới thao tác chơi game của em đâu."

Vốn còn muốn hỏi tới, Minhyung thật sự muốn biết đáp án của câu hỏi tại sao đột nhiên tặng quà hơn, nhưng nhìn đến hướng mắt của anh tiền bối thì em đoán ra rồi. Chính vì thế, em đã ngượng càng ngượng hơn, chân phải đưa ra sau gõ mũi giày xuống đất, cố giấu đi món trang sức trên cổ chân như giấu đi gương mặt ửng ửng ban nãy của mình vậy. Không phải em cố tình để anh tiền bối nhìn thấy món đồ đó, em không có ý vòi quà tặng từ anh đâu, dù rằng nghĩ theo chiều hướng là cả hai món quà đều nhằm thể hiện sự chiếm hữu của đối phương lên em khiến em rất vui.

Hyukkyu dịu giọng, "Cậu ấy cũng biết chọn quà đó chứ, hợp với em lắm."

Đồ vật có thể vô tri vô giác, nhưng ý nghĩa tồn tại của nó vẫn mạnh mẽ. Có đôi khi một món trang sức còn hiệu quả hơn vạn lời nói, một chiếc lắc bạc cũng có thể gửi thông điệp ngầm. Vì vậy, một người muốn níu chân, một người muốn kiềm tay, cũng đồng thời cảnh báo cho những kẻ muốn mon men bàn tay hư của mình rớ vào Omega nhà họ.

Nụ cười nhàn nhạt nhưng điệu bộ cho tay vào túi quần, ánh mắt nhìn mỗi em của Hyukkyu làm Omega cảm nhận được sự ràng buộc đánh dấu, anh nói, "Em là Omega của tụi anh, đã đánh dấu chủ quyền xong."

Mấy anh thì xong việc của mấy anh còn trái tim em thì xong đời với mấy anh đây này, Minhyung nghĩ thầm, em bó tay chỉ biết cụp mắt cười một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top