Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11 : Home sweet home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sân bay quốc tế Suvarnabhumi


Bộ 3 Jane,Freen,Namtan đang có mặt tại đó đợi 2 người mà hẳn là ai cũng biết họ là ai. 3 người đã đứng đợi từ sáng sớm, vì cả một năm không gặp nên họ hẳn là rất mong mỏi cuộc hội ngộ giữa cả bọn.


Từ xa xa, Jane nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của bạn mình


- Họ đến rồi kìa. Ongsa, P'Milk ở đây nè !!!– Jane lớn giọng rồi vẫy vẫy tay ra hiệu để 2 người họ nhìn thấy cô


Phía Ongsa và Milk vừa mới bước ra khỏi khu check in thì đã nghe tiếng gọi thân thuộc, họ nhìn quanh để xác định giọng nói ấy phát ra từ đâu liền thấy Freen,Jane, Namtan đang đứng cách họ không xa vẫy tay nên cũng lật đật chạy nhanh về phía 3 người họ.


Thấy chị lớn và bạn mình khó khăn kéo 2 chiếc vali to đùng đi đến, bộ 3 ấy cũng liền chạy ngay đến chỗ bọn họ


Khi cả 5 người đứng trước mặt nhau liền không chần chừ mà ôm nhau thắm thiết.Với P'Milk thì không phải nói nhưng với Ongsa ,chẳng hiểu vì sao dù họ chỉ vừa mới bên cạnh nhau không bao lâu nhưng họ cũng đã coi cô như người nhà rồi, xa cách lâu vậy đến ngày gặp lại khiến cả bọn khó mà rời xa cái ôm này.


- Được rồi, ôm nãy giờ rồi hong định buông ra hả mấy đứa ? – qua được mọt lúc lâu, Milk lên tiếng hỏi


- Lâu lâu mới được một lần cảm động vậy, ôm lâu thêm tí thì có sao đâu ? – Namtan vừa nói vừa xiết chặt vòng tay mình hơn


- Chứ gì nữa, lâu ngày mới gặp em nhớ chị với mọt sách muốn chết, ôm bù đi – hiếm lắm Freen mới đồng tình với Namtan nói như vậy, bình thường đều là phản bác những gì mà cậu ta nói thôi


- Tớ cũng nhớ 3 người lắm – Ongsa lúc này mới cất lời


Trước ngày về lại quê hương, Ongsa đã suy nghĩ về viễn cảnh này rất nhiều lần. Cô luôn tự hỏi liệu khi mình quay về được gặp 3 người họ, được gặp lại gia đình và bạn bè cũ sẽ là cảm giác như thế nào ? và cả khi cô gặp lại Sun thì cảm xúc sẽ ra sao. Nhừng dòng suy nghĩ đó cứ chạy mãi trong đầu cô, đôi lúc cô còn nghĩ hay là ở lại thêm nhưng vì đã hứa với bố mẹ không được đi quá lâu nên cô đành đè nén hết thảy để quay về nhà


Nhưng đứng trước 3 người bạn của mình, Ongsa chợt thấy quyết định quay về của mình là đúng, quá đúng rồi. Ngay lúc này, bao nổi nhớ về tất cả mọi người cứ thế ùa đến khiến Ongsa có chút cay mắt, cô tự nhủ với bản thân ráng kiềm vì nếu hiện tại mà khóc chắc phải đến chiều mới nín được quá.


Lại qua được một lúc lâu sau khi những người ở sân bay bắt đầu nhìn chầm chầm họ thì cả 5 người mới chịu buông nhau ra. Dù là rạng sáng nhưng sân bay chẳng lúc vắng vẻ được cả, họ có chung suy nghĩ là không nên gây chú ý ở nơi công cộng.


- Thế giờ tụi mình đi đâu ? – Namtan sau khi rời khỏi cái ôm liền hỏi


- Đi ăn đi, chị đói quá trời. đồ ăn trên máy bay hong ngon mà lâu rồi chị cũng chưa ăn đồ ăn của Thái nữa – Milk đề nghị


- Được đó, nhưng mà đi ăn xong rồi đi đâu ? – Freen định bụng là sẽ dành cả ngày bên cạnh bạn bè mình nhưng sợ 2 người họ có dự định khác nên vẫn là hỏi cho chắc đã


- Chị thì định đi dạo với mấy đứa đến tối mới về, tại nhà chị đi du lịch mất rồi tầm chiều họ mới quay lại Bangkok lận nhưng chắc Ongsa có dự định khác ha – Milk hướng Ongsa nói


- Em định về nhà sớm nhưng mà giờ thì sớm quá rồi chắc cả nhà còn chưa dậy, còn đến lúc dậy rồi thì hẳn là không ai ở nhà đi, nên cứ đi dạo dạo rồi về sau cũng được. Nhưng mà kiếm chỗ để mấy cái vali này đã, nặng quá trời rồi – Ongsa tuy muốn về thiệt nhưng vì bản thân về bất ngờ nên cũng sợ không vào nhà được nên đành đợi gia đình có mặt đầy đủ rồi mới về


- Thế đi ăn trước đi, rồi đi về KTX trường cất vali rồi tụi mình đi dạo phố, 2 người cũng nên biết sau bao năm đi du học thì thành phố đã phát triển đến mức nào rồi đó – Jane liền hướng mọi người nói


- Được, đi thôi đói bụng quáaa- Milk choàng vai mấy đứa nhỏ nhà mình rồi nhanh chóng hướng về cổng sân bay mà đi


~~~


Đến khi cả bọn đến được khu trung tâm thủ đô Bangkok cũng đã 7g sáng rồi. Thành phố bắt đầu tấp nập hơn, dòng người vội vã di chuyển khắp nẻo đường chuẩn bị bắt đầu ngày mới của họ. Nhưng không phải ai cũng vội vã như thế, tỉ như 5 cô nàng đang ngồi ở quán ăn cười đùa với nhau này, họ chậm rải thưởng thức món ăn của mình lại ngồi kể nhau nghe ti tỉ những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống khi họ không bên cạnh nhau


Nhưng cái cách họ nói chuyện rồi đùa giỡn với nhau cứ hệt như chưa từng cách xa nhau, họ đã quen với tính cách của nhau, cũng đã coi nhau như gia đình khi còn ở phương xa nên đối với họ, 1 năm qua chỉ là nỗi nhớ chứ tình cảm họ dành cho nhau vẫn như ban đầu, chẳng có gì thay đổi


Ngồi chuyện trò đến khi bữa ăn kết thúc, cả năm người quay về KTX trường X. Họ quyết định về cất vali rồi nghỉ ngơi một tí mới đi dạo tiếp, cái nắng của Thái Lan cũng không thể đùa được và cả sau chuyến bay dài thì chị lớn và mọt sách của họ cũng đã mệt rồi phải về nghỉ ngơi đã rồi chơi sau


~~~


Lúc cả bọn có mặt ở KTX đã 12g trưa, thường thì tầm đấy mọi người ở KTX không ở lì trong phòng thì cũng đã ra ngoài từ sớm nên rất vắng vẻ.


Đến chiều, sau khi chị lớn và mọt sách đã nạp đủ năng lượng liền bị 3 cậu ấy kéo đi trung tâm thương mại chơi. Họ mãi mê nhìn ngắm đường xá, rồi lại đến khu vui chơi xong lại đi ăn vặt, rồi mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Ongsa mới để ý đến lúc cô phải về nhà.


Không chần chừ, Ongsa liền bảo mọi người bản thân nhất định phải về ngay nên 4 người cũng không cản được. Ở cùng Ongsa một năm họ liền hiểu rõ sự tình của cậu ta nên cũng không ngăn cản, ngược lại Jane còn đề nghị cô hãy để tạm vali ở chỗ họ rồi quay lại lấy sau vẫn được. Ongsa liền cám ơn rồi nhanh chóng bắt taxi quay về nhà


~~~


Tại ngôi nhà của gia đình Nannapat


Cả nhà đang ngồi ăn cơm như thường lệ, đã lâu rồi Alpha mới quay về nhà. Từ khi lên đại học, cuộc sống của chị càng trở nên bận rộn hơn khiến cho những ngày quay quần bên bố mẹ dường như rất ít. Chị cả cũng muốn bữa ăn được đầy đủ thành viên trong gia đình. Nhưng Aylin thì bận đi ngoại khoá của trường còn em út của cô thì biệt tâm biệt tích mấy năm nay rồi, thôi thì còn có bố mẹ ở bên nên chị cũng không quá sầu não


* ding dong *


* ding dong*


- Ủa giờ này có ai qua tìm hả ? – Mẹ thắc mắc


- Alpha con có đặt hàng gì không ? – Bố hướng chị hỏi


- Không ạ, mà dù có thì giờ quá giờ hành chính rồi bố, không ai đi giao hàng giờ này cả, có khi nào nhấn chuông nhầm nhà không ? - Alpha cũng thấy khó hiểu vì giờ này chẳng ai sang nhà chị cả, mấy đứa nhỏ thì đi ngoại khoá cả rồi, bạn bè cũng không bảo sẽ qua chơi vậy thì ai là người nhấn chuông chứ


* ding dong *


- Chắc không nhằm đâu, để mẹ ra xem thử là ai – Nói rồi bà Nannapat liền rời khỏi bàn hướng ra cửa chính xem


- ONG...ONGSA ?!! Ongsa thật sự là con sao ? – mẹ ngỡ ngàng khi thấy thân ảnh đã lâu không gặp


Nghe tiếng mẹ, cả bố và Alpha cũng khó tin mà nhìn ra cửa


Ongsa đang đứng đó, đứa nhỏ của họ thật sự đang đứng đó. Gần 3 năm xa cách cùng với số lần liên lạc hiếm hoi lại bất thình lình xuất hiện trước mắt họ


Trước ánh nhìn đầy bất ngờ của gia đình, Ongsa chậm trải đến trước mặt mẹ mình


- Là con đây mẹ, thật sự là con. Con đã về rồi – Cô chấp tay giữa ngực, cuối đầu chào mẹ mình rồi nói


- Nhanh. Nhanh vào nhà đi con – cho đến khi Ongsa bước đến trước mặt, bà mới thật sự tin đứa trẻ nhà mình đã về liền hối thúc con bé vào nhà


Không biết do vắng nhà đã lâu hay do chính bản thân đã quen với căn phòng khi cô còn ở Nhật mà giây phút cô tiến vào ngôi nhà của mình, chính cô lại có chút cảm giác xa lạ. Cô đứng trước cửa nhìn ngắm xung quanh, chẳng có gì thay đổi. Bố mẹ vẫn giữ nguyên nội thất và cách bài trí căn nhà như trước nhưng vẫn là cái cảm giác là lạ ấy. Cô nhìn về phía bàn ăn thấy bố và chị có vẻ vẫn chưa hết ngỡ ngàng nhìn về phía cô nên Ongsa liền nhanh chân đi về phía họ


Đột nhiên, Alpha đứng dậy rời khỏi bàn ăn bước thẳng về phía cô. Ban đầu bố và mẹ nghĩ Alpha sẽ lao đến ôm em út của mình sau bao năm xa cách vì họ biết con gái lớn của họ nhớ em của mình đến mức nào. Nhưng họ đã lầm


* chát *


Ongsa sững người khi chị mình bước đến và tát thẳng vào mặt mình. Nhưng cô không khóc chỉ đứng trơ ra đấy nhìn chị


- Tại sao ? Tại sao biệt tâm biệt tích như thế ? tại sao lại khoá hết mạng xã hôi ? Tại sao lại cắt đứt liên lạc với mọi người ? Tại sao lại bất thình lình quay về như thế ? – Alpha gắt giọng hỏi


Ongsa vẫn như cũ, đứng nhìn chị.


- EM NÓI GÌ ĐI ONGSA ? TRẢ LỜI CHỊ ĐI ? TẠI SAO EM LẠI LÀM VẬY ? EM CÓ CÒN COI CHỊ LÀ CHỊ CỦA EM KHÔNG ? – Alpha quát lớn hơn khi không nghe được bất kì lời nào từ em mình. Chị tức giận, giận đến mức nước mắt không tự chủ mà bắt đầu rơi


Ongsa bước đến, ôm chặt lấy chị nhỏ giọng nói


- em xin lỗi P'Alpha, là em sai khi em đã cắt đứt liên lạc với mọi người, em biết em không nên làm như vậy nhưng thật sự có lí do nên em mới như thế. Em vẫn coi chị là chị của em, em nhớ chị, nhớ bố mẹ nhiều lắm. Giờ em đã quay về rồi, em hứa sẽ không như thế nữa, P'Alpha đừng giận em nhá – cô vừa nói vừa xiết chặt vòng tay của mình hơn


không lúc nào là cô không nhớ về chị mình cả, cô cũng biết chị giận mình và cái tát vừa rồi dành cho cô là hoàn toàn xứng đáng, cô chỉ mong chị đừng giận mình quá lâu mà thôi.


Alpha càng khóc dữ hơn khi cảm nhận được hơi ấm của em mình, đã quá lâu kể từ lần cuối cô ôm con bé. Từ trong vòng tay của Ongsa, chị ngước lên nhìn thấy mặt em xưng đỏ vì cú tát vừa nãy, cũng biết bản thân đã nặng tay thế nào. Chị liền cảm thấy có chút hối hận vì đã đánh em mình như thế, chị đưa tay lên xoa xao mặt em ấy


- Chị xin lỗi, có đau lắm không ? – đôi mắt chị rưng rưng,giọng nói có chút nghẹn lại


- Không sao đâu ạ, chỉ đỏ lên thôi, tí nữa liền hết ngay mà – Ongsa cầm tay chị nhỏ giọng trấn an, cô biết chị cô vẫn là thương cô nhất


- Đừng giận em nhá – Ongsa nói tiếp


- Không chị vẫn giận lắm, lo tìm cách dỗ chị đi đó – Alpha tuy đã nguôi được vài phần khi nghe lời xin lỗi của em mình nhưng vẫn là không nên tha thứ cho con bé dễ dàng như vậy


- Được ạ, mai em bắt đầu dỗ chị bằng cách bám chị nhé – Ongsa cười cười nói, cô thừa biết chị đã bắt đầu nguôi rồi nhưng đang làm giá thôi, Nhưng vì chị ấy là chị cả của cô nên cũng không tiện vạch trần cho lắm


- Lại còn đùa, qua chào bố đi kìa – Alpha liền kí đầu Ongsa thêm một cái nhưng lần này là đánh yêu thôi chứ không như lúc nảy


Ongsa vẫn như xưa rất nghe lời chị mà bước đến chỗ bố mình


- Con chào bố, con xin lỗi vì đến bây giờ mới về ạ - Ongsa cúi đầu nói


Ông Nannapat quan sát con bé từ trên xuống dưới thầm đánh giá, Ongsa năm nay đã 19 tuổi, sau bao năm xa nhà con bé cho ông cảm giác rằng bản thân cô đã trưởng thành không ít. Gương mặt bớt đi vài phần ngay ngô lại thêm vào vài phần chững chạt, điềm tĩnh. Lời nói của con bé đã lưu loát hơn không còn ấp úng như hồi còn 16 tuổi. Ông nhìn liền biết con gái nhỏ của ông thiệt sự đã thay đổi rồi


Ông hướng tầm mắt lên nhìn con bé, hiền từ nói


- Về rồi là tốt, mừng con trở về Ongsa.


- Vâng thưa bố. Con cám ơn bố mẹ đã giữ bí mật cho con suốt bao năm nay, con biết năm đó con đã ích kỷ rất nhiều nhưng nhờ bố mẹ, hiện tại con đã thực hiện được lời hứa với bố mẹ rằng khi quay về sẽ là một phiên bản tốt hơn ạ -


- Thế thì tốt rôì, Ongsa cùng ăn cơm đi. Đã lâu rồi gia đình mình mới đoàn tụ như thế - Mẹ bước đến xoa đầu cô nói


- Khoan đã, Aylin đâu mẹ ? – về nhà cũng được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy mặt lạnh của cậu ta nên cô không khỏi thắc mắc


- Aylin thì con bé đi ngoại khoá ở trường cùng với Luna rồi. Để chị nhắn con bé, kiểu gì con bé cũng sẽ lao về nhà ngay thôi. Dù gì con bé cũng luôn nhắc về em suốt, hẳn là lúc biết em về sẽ vui lắm đây – Alpha nói rồi liền nhắn chóng rút điện thoại ra nhắn cho người ngoài hành tinh


- Ra là vậy, em cũng muốn gặp cậu ta lắm. Không biết giờ cậu ta thay đổi đến mức nào nữa, bình thường nghe bố mẹ kể không thôi nên em muốn tự kiểm chứng – Ongsa ngồi vào bàn ăn vui vẻ tiếp lời


- Bố nghĩ, nhân dịp Ongsa về nhà gia đình mình nên đi du lịch một chuyến để ăn mừng. cả nhà thấy sao-


- Em nghĩ nên về quê để con bé thăm họ hàng đó – Mẹ đề nghị


- Con nghĩ nên đi biển chơi đi, làm một buổi tiệc nho nhỏ mừng Ongsa về - Alpha góp ý


- Còn con nghĩ là con sẽ ăn nhanh rồi đi ngủ sớm trước rồi liền về quê xong lại đi biển theo ý cả nhà – Ongsa múc cơm vào đĩa của mình không nhanh không chậm mà nói


- Cũng đúng, thế thì ăn nhanh đi con rồi nghỉ ngơi. Chiều mai chúng ta về quê thăm ông bà rổi đi biển


Cả nhà lúc này đều tán thành ý kiến đó rồi tiếp tục ăn.


~~~


Dù nói là ăn xong sớm, nghỉ ngơi sớm nhưng lâu ngày mới gặp lại gia đình thì thật khó đến thôi tâm sự cùng họ. Ongsa đã kể về nơi cô học tập và sinh sống, cũng kể về việc bên cạnh cô đã có nhiều người bạn luôn bên cạnh giúp đỡ cô rồi cả những nơi họ đi cùng nhau khi còn ở Nhật. Cô chị giấu mỗi chuyện năm đấy bị bắt nạt thôi còn lại cô đều kể cho gia đình mình biết


Phải đến gần 11g tối Ongsa mới về phòng,


Vừa mở cửa, Latte đã vồ lấy cô mà liếm khắp mặt. Thảo nào thấy lạ khi cậu nhóc này cả buổi không thấy đâu, cậu ta lo nằm trên phòng cô ngủ cả ngày nên không biết cô đã về.. Latte cứ nhảy cẩn lên vì vui mừng, còn Ongsa cũng vui vẻ không kém mà ôm chặt cậu nhóc nhà mình


- Chị về rồi đây Latte, em nhớ chị lắm đúng hong. Chị cũng nhớ em lắm -


- Gâu Gâu – Latte sủa liên tục thay cho câu trả lời


Nhóc ấy năm nay cũng đã già rồi, bình thường nghe bố mẹ bảo chỉ toàn làm lì trên phòng thoi. Chỉ khi cuối tuần Aylin và Alpha về nhà đưa Latte đi dạo thì nhóc đấy mới vận động được tí, nên chỉ vừa chơi cùng với Ongsa được 1 lúc Latte lại năm lì ra đất thở hổn hểnh


- Chà, chị không có nhà là sức khoẻ em yếu hẳn đi ha. Yên tâm giờ chị về rồi thì sau chị sẽ dắt em đi dạo mỗi ngày, được không Latte – Ongsa yêu chiều xoa đầu Latte nói


- Gâu – tiếng của cậu nhóc như tán thành với đề nghị của chị chủ


Cô vừa vuốt ve Latte vừa nhìn quanh phòng mình, chẳng có gì thay đổi cả. Tất cả hoạ tiết và đồ trang trí chủ đề vũ trụ của cô vẫn còn, căn phòng đến giờ vẫn ngăn nắp và cũng không có chút bụi bậm nào. Hẳn là gia đình cô lúc nào cũng dọn dẹp căn phòng để cảm thấy lúc nào cô cũng ở đây và chắc cũng là để phòng hờ cô đột ngột quay trở lại chăng.


Chợt nhớ ra điều gì đó, cô đến trước bàn học đưa tay vào khe hở nhỏ giữa những cuốn sách.


- Đến cả thứ này vẫn còn nguyên vẹn sao ? – Ongsa không khỏi kinh ngạc mà vô thức nói


Đấy là tấm hình của cô và Sun được đang đi dạo ở sân trường được hội bạn chụp lén sau đó in ra 2 bức đưa cho cô và nàng giữ. Khi đấy ai cũng khen cả hai đẹp đôi, sau này mà cưới nhau thì tuyệt vời biết bao rồi cả bọn cùng cười giỡn. Nhưng khi đấy ai có ngờ chẳng bao lâu sau lại trở thành người từng là tất cả của nhau cơ chứ


Lúc nãy cô biết P'Alpha đã gửi tin nhắn thông báo cho mọi người về sự trở lại của mình, cô biết mọi người sẽ đến gặp cô sớm nhất có thể. Nhưng hiện tại cô lại không biết đối mặt với họ như nào. Hẳn là Tinh và Chareon sẽ mắng cô đi, Aylin thì có khi xa cách cô một tí. P'Ton thì lại là mấy câu tán tỉnh sến súa của mình, với những điều đó thì cô đã quen nên chỉ thấy hơi ngại sau bao năm xa vắng. Thế nhưng, cậu ấy thì sao ?


Sun trong lòng Ongsa hiện tại vẫn luôn là nổi nhớ da diết, vẫn luôn là tình yêu chưa từng đổi thay từ những giây phút ban đầu nhưng cô không chắc Sun cũng sẽ như thế với mình. Cô vẫn là không có đủ can đảm để gặp cậu ấy sớm đến vậy. Nhưng trước khi là người yêu, cả 2 đã là bạn bè và có nhiều mối quan hệ chung với nhau nên khó lòng mà tránh mặt được Sun


Nhưng may là bố đã đề nghị cả gia đình về quê thăm ông bà rồi đi du lịch vài hôm nên cô không ngần ngại mà tán thành ngay lập tức. Thôi thì tránh được lúc nào thay lúc đấy, vì thật sự cô vẫn chưa dám chạm mặt người ấy cho lắm.


Nghĩ ngợi được một lúc, Ongsa quyết định buông hết tất cả suy nghĩ trong đầu mà tắm rửa nghỉ ngơi. Hôm nay đối với cô cũng khá mệt rồi, nên những gì cô muốn chính là tận hưởng cảm giác đắm mình trên chiếc giường yêu dấu của cô thôi.


Ongsa đêm đấy đi ngủ không hề biết rằng sắp tới cuộc sống của cô sẽ gặp vô vàng những rắc rối khác, từ học hành đến mối quan hệ bạn bè và cả với cậu ấy. Và rằng những đêm cô được ngủ ngon giấc sẽ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay...ngủ ngon nhé N'Ongsa ... 


~~~


Hanslorvl : về rồi, cuối cùng cũng về rồi. mấy nay vừa ăn chơi vừa đi làm cái ra chap chậm ghê nma may là cho chồng iu về nhà đc rồi huhu 


Mấy mom đừng có hóng chap, tối nay hong có đâu nha. tối ni sốp đi làm ca đêm nè, sáng mai tăng ca cả ngày nè là sang tuần chưa biết có rảnh không nữa hahahah, điên mất thoi :))) nên còn lâu tui mới cho 2 ẻm gặp nhau, đâu có dễ dàng z được liuliu :>>>>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top