Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Mèo cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mùi gì thơm quá vậy nhỉ?"

"Còn gì khác ngoài cơm chiên kiểu Mỹ mà ai đó thích ăn hả!"

Một giọng nói của phụ nữ trung niên vang lên từ trong bếp, làm cho Ongsa vốn đang hơi mệt mỏi vì vừa đáp chuyến bay từ Bangkok đến Phuket bỗng chốc lấy lại tinh thần. Cô đứng ở cửa, mỉm cười nhìn người mẹ mang tạp dề đang tiến lại gần cô.

"Ongsa về rồi đấy à con? Mẹ biết con sắp về nên nấu sẵn mấy món con thích ăn đấy." Ba của Ongsa vốn đang gồi trên sofa đọc báo, nghe vậy cũng cười hiền hòa nói.

Trong lúc đó, Ongsa đã nhận lấy cái ôm của mẹ cô, bà Aor hỏi,

"Sao về mà không báo cho ba mẹ đi đón vậy con?"

Trước những câu hỏi dồn dập từ ba mẹ, Ongsa cũng không mất kiên nhẫn, vội giải thích,

"Con vừa mới xuống máy bay ạ, chuyến bay cũng không lâu lắm nên không muốn phiền ba mẹ đi đón ạ".

"Sao lại phiền, con gái của ba mẹ mấy tháng rồi mới chịu về thăm ba mẹ đấy, ba mẹ nhớ con còn không hết sao lại phiền phức". Bà Aor nửa yêu thương, nửa than thở.

"Con xin lỗi ạ, dạo này công việc của con bận quá nên không về thường xuyên được, con cũng nhớ ba mẹ lắm ạ". Ongsa áy náy nói, còn không quên ôm tay mẹ đung đưa làm nũng.

"Thôi được rồi, mẹ con đùa đấy, vào ăn cơm đi, ba mẹ chờ con về ăn chung nên còn chưa ăn gì cả". Ông Nop cười lên tiếng.

"Vâng ạ, yêu ba mẹ nhất trên đời!"

Ông Nop cười nuông chiều nhìn cô, dù bây giờ Ongsa có là một nữ bác sĩ trưởng thành và chín chắn như thế nào thì khi về nhà, cô vẫn là con gái bé nhỏ thích làm nũng của họ.

Ăn cơm xong, Ongsa ngồi trên sofa xem tivi cùng ba mẹ, tận hưởng buổi tối thảnh thơi và nhẹ nhàng nhất của cô trong suốt mấy tháng qua.

Lần này đến gặp vị khách hàng ở Phuket vừa trùng hợp cũng là quê của cô, nên Ongsa nhân dịp đó về thăm ba mẹ, sẵn tiện nghỉ ngơi thả lỏng một ít.

Đang vừa suy nghĩ vừa lơ đãng xem tivi, bỗng nghe bà Aor hỏi,

"Ongsa, dạo này có gặp ai thú vị không con?"

Ongsa đơ người, dù mẹ hỏi rất chung chung nhưng nếu cô không hiểu thì thật uổng công làm con của mẹ hai mươi mấy năm. Mẹ là đang hỏi cô đã có đối tượng chưa.

"Không ạ, nếu có thì chắc là mấy bé cún bé mèo ở bệnh viện, chúng nó bé bé đáng yêu chứ không to lớn và lười như Latte ạ". Lúc nói còn khoa trương dùng tay mô tả kích thước. Nếu Latte nghe được mấy lời này chắc hẳn sẽ thu dọn hành lí bỏ nhà đi bụi mất thôi.

"Ongsa, công việc bận nhưng cũng chú ý tìm người bồi bạn nhé con, tháng trước nhỏ Kaew con dì On vừa đám cưới rồi đấy".

Kaew, cô em họ hàng xa nhỏ hơn cô 1 tuổi.

"Con vẫn còn nhỏ mà ạ, chị Alpha lớn hơn con 2 tuổi mà còn chưa có bạn trai, nên con vẫn tính là cô gái trẻ độc thân sáng giá!" Cô tinh nghịch lè lưỡi, đá vấn đề sang cho Alpha.

Bà Aor ông Nop nghe đứa con 26 tuổi của họ tự nói mình còn nhỏ, bất lực nhưng cũng không nỡ ép cô, chỉ đành nói,

"Cả con và Alpha đều không còn nhỏ nữa. Ba mẹ chỉ mong mấy đứa tìm được tri kỉ bầu bạn và chăm sóc lẫn nhau. Nhất là con đấy Ongsa, đã 26 tuổi rồi mà vẫn hậu đậu hệt như lúc bé, phải có người ở cạnh chăm sóc con thì ba mẹ mới hoàn toàn yên tâm được".

Chắc hẳn bậc phụ huynh nào trên thế giới cũng mang tâm trạng này khi con cái sắp đến tuổi kết hôn. Ongsa không nỡ phụ sự quan tâm của ba mẹ dành cho cô nhưng cũng không muốn tìm đại một người kết hôn để đối phó. Đối với cô, hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu ở cả hai phía chứ không thể vì bất kì nguyên nhân nào khác.

Liếc thấy tivi đang chiếu chương trình giáo dục y tế, đầu Ongsa bỗng nhảy số, "Tự dưng con nhớ ra ngày mai còn có lịch hẹn khám sớm với khách hàng, nên bây giờ con đi ngủ sớm lấy sức đây ạ".

Ông Nop và bà Aor nhìn theo bóng lưng Ongsa đang chạy trối chết trên cầu thang, lắc đầu thở dài. Họ dĩ nhiên biết là cô đang lấy cớ nhưng vì thương con gái mới đáp máy bay không lâu và có vẻ khá mệt mỏi nên cũng không nỡ dày vò cô thêm, dù sao thời gian cũng còn dài.

Về đến phòng, Ongsa trực tiếp ngã xuống giường, thở một hơi nhẹ nhõm sau cuộc tẩu thoát thành công.

Cô không hoàn toàn lừa ba mẹ, quả thật ngày mai cô phải đi gặp vị khách hàng đặc biệt kia, chỉ là cuộc hẹn lẽ ra vào buổi sáng đã được dời xuống cuối giờ chiều cách đây không lâu, có lẽ vị khách kia lâm thời có việc bận đột xuất.

Nói tới đây, Ongsa không quá thích những cuộc hẹn bị thay đổi như thế này. Bởi cô rất bận rộn và đã quen với việc phải thăm khám cho hàng chục thú cưng mỗi ngày, nên nếu như vị khách nào cũng lâm thời đổi lịch như thế thì chắc cô phải phân thân ra mới có thể giải quyết nổi mất.

Nhưng biết làm sao được, vị khách đặc biệt này đã chi trả toàn bộ chi phí khám bệnh, ăn uống và đi lại cho cô để cô có thể dành thời gian riêng 1 tuần đến Phuket, dĩ nhiên là cả chi phí để bù đắp cho các lịch hẹn khám mà Ongsa đã bàn giao lại cho bác sĩ khác trong 1 tuần này. Vậy nên có thể nói, toàn bộ thời gian của Ongsa trong 1 tuần này thuộc sở hữu của vị khách ấy, nên cô ấy có thể đổi lịch bất kể khi nào tùy thích mà Ongsa không thể phàn nàn lấy nửa câu, hoặc cũng có thể là gầm thét phàn nàn trong nội tâm thôi.

=========

Ngày hôm sau, 4 giờ chiều.

Ongsa bấm thang máy, đi thẳng lên tầng 22 với số phòng đã được thông báo trước. Với sự hào phóng của vị khách kia, cô cũng không lạ gì khi cô ấy hẹn cô đến khám bệnh tại một khách sạn 5 sao sang trọng mà cô ấy đang ở tạm như thế này.

Đứng trước cửa phòng, Ongsa bỏ hộp y tế và đồ dùng khám bệnh trên tay xuống, móc điện thoại nhắn tin cho cô gái tên Tontawan thông báo rằng cô đã đến, sau đó mới đưa tay gõ cửa.

Người trong phòng có vẻ cũng đã nhìn thấy tin nhắn, cách 30 giây, cánh cửa bỗng dưng mở ra, một cô gái trẻ tuổi thò người ra, ánh mắt mang dò xét nhìn cô, sau khi nghe cô tự giới thiệu, cô gái kia nói,

"Mời vào".

Dù hơi khó chịu trước ánh mắt của cô gái, Ongsa vẫn cầm theo đồ dùng bước vào phòng. Cô gái rót cho cô một ly nước và để cô ngồi ở sofa đợi chốc lát.

Trong lúc chờ đợi, Ongsa đưa mắt quan sát căn phòng, hay nói đúng hơn nó giống như một căn hộ nhỏ. Có phòng khách, một gian bếp nhỏ, quầy bar và dường như có hai phòng ngủ, từng vật dụng ở đây đều toát lên đầy vẻ sang trọng và xa hoa của một khách sạn cao cấp. Giờ thì Ongsa cũng không còn thắc mắc tại sao lại có người rảnh rỗi mời cô từ Bangkok tới tận đây, bởi vì cô biết người ta có tiền, rất nhiều tiền.

Đang cảm khái, cô gái kia đã trở lại và còn ẫm trên tay một con mèo.

Ongsa đưa mắt quan sát đối tượng bệnh nhân của mình một cách chuyên chú. Theo cô gái ngày càng đến gần, cô cũng nhận dạng rõ ràng hơn. Con mèo có màu vàng cam, thuộc giống mèo lông dài, có vẻ như nó được chủ nhân chăm sóc rất tốt nên dù chỉ nhìn bằng mắt vẫn thấy được lông mèo rất mềm mượt, chỉ là có vẻ hơi gầy ốm.

Cô gái đặt chú mèo lên cái bàn trước mặt Ongsa để cô có thể nhìn rõ hơn, sẵn tiện giới thiệu,

"Tôi là Tontawan, cô có thể gọi tôi là Tu. Còn tên của nó là Lion, năm nay được 3 tuổi, là mèo đực..."

Trong lúc Tu còn đang giới thiệu, con mèo trên bàn nhìn Ongsa với ánh mắt đề phòng. Ngay khi Ongsa có ý định đưa tay đến gần, nó gầm gừ hai tiếng hâm dọa rồi lùi một bước ra phía sau.

Nhưng nó cũng không làm giá được bao lâu. Khi Tu còn đang nghĩ nó sẽ có thêm hành động hù dọa nữ bác sĩ và đang định xoa dịu nó thì lạ thay, bằng một cách thần kì nào đó, cô nhìn thấy chú mèo nổi tiếng chảnh chọe nhà cô đang ngoan ngoãn để cho nữ bác sĩ vuốt ve sau khi nữ bác sĩ nở một nụ cười dịu dàng và từ từ đưa tay tiếp cận nó. Tu dụi mắt, khi cô một lần nữa mở mắt ra để nhìn rõ hơn thì đã thấy con mèo đang dúi đầu vào bàn tay thon dài của nữ bác sĩ, sau đó bác sĩ ẫm nó lên và đặt lên đùi để vuốt ve.

Ongsa cũng không biết nên diễn tả cảm giác lúc này như thế nào. Cô đã từng tiếp xúc rất nhiều chó mèo và đây không phải lần đầu cô gặp một con mèo khó chiều như thế, hay nói đúng hơn là con mèo này chỉ hơi khó tiếp cận lúc ban đầu thôi. Nhưng vẫn có cái gì đó rất khác. Khi Ongsa nhìn thấy vẻ ngoài của nó, cả tính cách có chút bướng bỉnh nhưng lại nhõng nhẽo và dính người, cô lại cảm nhận được một cảm giác khó tả.

Một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Giống như cô đã từng gặp một chú chó, mèo hay cũng có thể là ai đó giống như thế này rồi. Nữ bác sĩ mỉm cười tự giễu, có thể do cô suy nghĩ nhiều, việc chó mèo có tính cách hay ngoại hình thế này cũng không phải hiếm lạ gì cả.

Trong lúc Ongsa còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe cô gái tên Tu hét lên:

"Ơ kìa chị Sun, sao chị lại ra ngoài này?"

Cùng lúc đó, Ongsa ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng mà người kia bước tới. Nếu như trước đó vài giây cô còn tự an ủi bản thân rằng chỉ là trùng tên, vậy thì lúc này đây, khi nhìn rõ gương mặt của người ấy, cô đã không còn lời nào để nói. Cô đứng dậy nhìn người đối diện, con mèo cũng theo đó nhảy xuống đất, lon ton chạy đến dưới chân người kia.

Cô gái đang bước tới trước mặt Ongsa có mái tóc màu nâu cam và làn da trắng mịn y như da của em bé. Cô ấy sở hữu đôi mắt hai mí to tròn và đôi môi nhỏ nhắn, cùng với gò má căng tròn như chiếc bánh bao. Mặc dù hai người bằng tuổi nhưng Ongsa không thể phủ nhận là cậu ấy luôn trông như một nữ sinh mười tám tuổi, chỉ khác là ngày xưa cậu ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, còn hiện tại khí chất lại nghiêng về ngọt ngào trầm ổn hơn.

Cô ấy cuối xuống ôm con mèo lên, sau đó bước tới gần nhưng lại không nói chuyện với nữ bác sĩ mà là trả lời lại câu hỏi của Tu,

"Bây giờ cũng không có lịch trình, chị cũng muốn biết bệnh trạng của Lion".

"Chị vừa mới quay xong sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi ạ, có em tiếp bác sĩ là được rồi". Thật ra còn có câu cô chưa nói, đó là cô không muốn nữ diễn viên nổi tiếng nhà mình bị lộ mặt với người ngoài.

Nữ diễn viên có lẽ cũng hiểu ý của cô, mỉm cười nhìn con mèo, nhẹ nhàng đáp, "Không sao đâu, chị vẫn ổn".

Thấy cấp trên đã nói như thế, Tu cũng không tiện nói gì thêm. Mắt thấy bầu không khí đóng băng khoảng hơn 30 giây, cô vội mở miệng phá tan sự im lặng,

"Chị Sun, đây là bác sĩ Nannapat, là bác sĩ mà lần trước em đã nói", "Bác sĩ, đây là chị Sun, chị ấy là chủ của Lion".

Ongsa nhìn Sun, người mà từ nãy đến giờ cô vẫn luôn không rời mắt kể từ khi cô ấy bước vào. Không biết do sự xuất hiện của người đó quá mức đột ngột khiến cô bị bối rối, hay là do có một mùi hương gì đó tươi mát tựa như mùi quả cam bay đến khi cô ấy tiến lại gần làm sao nhãng, bỗng dưng phản ứng của Ongsa lúc này có chút chậm chạp, như bị chập mạch.

"Bác sĩ, bác sĩ..."

Tu cất giọng gọi khi thấy nữ bác sĩ cứ nhìn chằm chằm vào nữ diễn viên nhà cô mà không nói một lời nào. Cô đang bắt đầu nghi ngờ liệu nữ bác sĩ này có thật sự giỏi giang và kín tiếng như những lời giới thiệu của người khác hay không, dù rằng đúng là vừa nãy cô đã bị vẻ ngoài của cô ấy mua chuộc một chút.

Ongsa giật mình, theo tiếng gọi của Tu, cô nhìn thấy Sun cũng quay mặt về hướng này, đối diện với cô. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Ongsa có chút hoảng hốt, không phân biệt được đây là mơ hay thực. Khoảnh khắc mà cô không bao giờ cho phép bản thân nghĩ đến, nhưng đồng thời cũng không thể ngăn được sự tưởng tượng diễn ra trong trí óc suốt 5 năm, bây giờ lại diễn ra ngay trước mắt.

Ongsa đã từng tự hỏi viễn cảnh khi gặp lại giữa họ sẽ như thế nào, liệu Sun sẽ tức giận mà nói rằng mình không muốn nhìn thấy cô nữa, hay cậu ấy sẽ mỉm cười thân thiện nói rằng họ có thể làm bạn, giống với tính cách hòa đồng bao dung của cậu ấy từ trước đến nay.

Nhưng có vẻ đều không phải. Ánh mắt của Sun hiện tại khi nhìn vào Ongsa tĩnh lặng đến kỳ lạ, đến nỗi Ongsa không thể nhận ra được cậu ấy đang tức giận hay vui vẻ. Khóe môi Sun dương lên một độ cung rất nhẹ, một nụ cười mà Ongsa đã từng nhìn thấy rất nhiều lần lúc cả hai còn hẹn hò, đó là khi Sun nhìn những người lạ muốn kết bạn với cậu ấy, một nụ cười vừa phải mà không thất lễ.

Người lạ.

Bỗng dưng, Ongsa thấy trong lồng ngực có gì đó nhoi nhói. Đúng thật là người yêu cũ cũng chẳng khác người lạ là bao, một người lạ đã từng biết tất cả về đối phương. Nhưng việc bị Sun xem như người lạ không nằm trong dự tính của Ongsa. Cô thà rằng bị Sun ghét bỏ với tư cách của một người yêu cũ, vì dù sao cảm giác bị ghét bỏ cũng còn hơn bị ngó lơ như thể họ không còn chút để tâm gì đến mình nữa.

Lại im lặng thêm 1 phút. Sự im lặng đó đủ để làm Ongsa suy nghĩ càng phức tạp hơn, thậm chí khi thấy Sun không nói gì, Ongsa còn có thêm một suy đoán:

Sun không muốn người khác biết mối quan hệ giữa họ.

Vì không muốn người khác biết, cậu ấy không hề lên tiếng chào hỏi cô như hai người quen cũ lâu ngày gặp lại, mà chỉ im lặng đợi cô tự nhận ra điều đó cho đỡ khó xử.

Suy nghĩ ấy càng làm Ongsa đau đớn thêm. Nhưng cũng đúng thôi, hiện giờ Sun đã là người của công chúng, nếu cậu ấy không muốn mọi người biết cậu ấy từng quen con gái thì cũng là điều dễ hiểu, kể cả dù cậu ấy không muốn giới thiệu cô với tư cách bạn bè thì cũng không có gì sai, vì họ bây giờ cũng không được xem như bạn bè.

Dù đã tự an ủi bản thân, Ongsa vẫn cảm thấy đau vô cùng. Cô cố gắng bày ra một nụ cười công nghiệp hết sức có thể, đáp lại Tu:

"Tôi biết cô ấy, tôi đã nhìn thấy cô ấy trên tivi vài lần, cô ấy là một nữ diễn viên rất nổi tiếng", sau đó bắt tay hướng về phía Sun,

"Chào cô Praotawan, tôi là bác sĩ Nannapat, rất vui được hợp tác".

Thực tế là khi nói ra những lời ấy, tim Ongsa như đang bị xé rách từng chút một. Và càng làm cho cô sững người là sau khi nghe xong câu nói đó, Sun nheo mắt khó hiểu nhìn cô. Ongsa cảm nhận được trong ánh mắt đó chứa đầy sự khó chịu. Sau một lát, cậu ấy cũng không đưa tay bắt tay lại với cô mà chỉ nở nụ cười còn lạnh lẽo và có lệ hơn lúc nãy,

"Xin chào cô, bác sĩ Nannapat".

Sau đó, Sun xoay người đi đến ghế đối diện.

Tu đứng hình trước những gì vừa diễn ra trước mắt. Nữ diễn viên nhà cô, người mà từ trước đến nay luôn hòa nhã trong mọi trường hợp, dù có là bị fan bao vây chật kín lúc đang bệnh hay bị paparazzi chụp lén khi ra ngoài đi dạo, vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng giải quyết vấn đề. Vậy mà giờ đây lại từ chối cái bắt tay của nữ bác sĩ với vẻ mặt lạnh băng.

Có thể với nhiều người thì cư xử của Sun lúc nãy cũng không có gì bất thường, nhưng với một trợ lý cá nhân đã đi theo Sun 2 năm như Tu thì không phải vậy, cô biết rằng nữ diễn viên nổi tiếng đang rất không vui. Cùng với sự kinh ngạc, Tu vô cùng thắc mắc liệu nguyên nhân gì đã làm cho nữ diễn viên mất đi một nửa sự bình tĩnh, là do nữ bác sĩ kia hay còn có điều gì khác mà cô không biết.

Thở dài, cô đành phải cố gắng nghĩ ra gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

"Tu nghe mọi người giới thiệu về tay nghề khám bệnh của bác sĩ rất nhiều nên mới làm phiền bác sĩ từ Bangkok bay tới đây, vất vả cho bác sĩ rồi ạ. Không nghĩ tới ngoài đời bác sĩ còn xinh đẹp như thế".

Ongsa nghe lời khách sáo của cô ấy, cũng mỉm cười đáp lại,

"Cô Tontawan quá khen, tôi còn phải học hỏi thêm nhiều lắm". Không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cô có thể nói sơ cho tôi biết về tình trạng bệnh của con mèo được chứ?"

Tu thở phào nhẹ nhõm vì đã đánh lạc hướng thành công, cô vội miêu tả lại cho nữ bác sĩ:

"Lion bị chán ăn từ khoảng 5 ngày trước ạ. Ban đầu chúng tôi nghĩ cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng đến 3 ngày trước thì nó thường hay bị nôn mửa và tiêu chảy nữa ạ".

Ongsa quan sát con mèo màu cam đang nằm gọn trong lòng Sun, trong đầu bắt đầu có suy đoán. Sau một hồi thăm khám sơ bộ cho nó, cô lên tiếng,

"Có vẻ như Lion bị viêm dạ dày. Nguyên nhân có thể là vì chế độ ăn uống không hợp lí, bị nhiễm khuẩn hoặc là..." Nói tới đây, Ongsa dừng một chút, cô nhìn con mèo rồi nói tiếp:

"...cũng có thể do nó chưa thích nghi được với sự thay đổi môi trường sống, dù sao thì không phải môi trường nào cũng đều phù hợp".

"Bác sĩ chỉ mới chẩn đoán, làm sao biết là không phù hợp?"

Câu hỏi được cất lên từ người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, Sun mỉm cười nói:

"Theo tôi thấy, không có gì là hoàn toàn không phù hợp, chỉ phải xem người ta có muốn thích nghi với nó hay không thôi. Bác sĩ nói có phải không?"

Ongsa nghe câu phản bác, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Sun. Cô mím môi, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vài giây sau, cô bật cười như không có gì, trả lời lại:

"Đây đều là những chẩn đoán được đúc kết từ kinh nghiệm của tôi. Nhưng đúng như cô Praotawan nói, để khẳng định chính xác căn bệnh và nguyên nhân gây bệnh thì còn cần phải đến bệnh viện để kiểm tra kĩ càng hơn".

Tu ngồi một bên nghe cuộc hội thoại của hai người mà đầu óc bắt đầu choáng váng. Không biết cô có bị ảo giác hay không, cô cảm thấy hai người họ đang không phải nói về con mèo!

Bối rối nửa này, Tu hỏi Ongsa, "Về việc kiểm tra, bác sĩ có thể giúp chúng tôi được chứ?"

Ongsa nghe thế, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tu, thỉnh thoảng lại nhìn xuống chú mèo Lion. Thật ra cô biết lời ấy của Tu chỉ là khách sáo có lệ. Cô vốn được mời đến để đảm nhiệm việc chữa trị cho Lion, nên việc đưa con mèo đi bệnh viện kiểm tra cũng nằm trong bổn phận của cô, cô vốn dĩ không có tư cách gì để từ chối. Huống hồ, với sự nổi tiếng và bận rộn của Sun, sẽ rất khó để cậu ấy ra vào bệnh viện mà không bị ai phát hiện hay theo dõi, còn trợ lí cá nhân như Tu thì càng phải ở cạnh cậu ấy 24/7.

"Được chứ, đây vốn là trách nhiệm của tôi mà". Cô cười đáp.

"Vậy thì làm phiền bác sĩ ạ". Tu nói.

Có vẻ như Sun đã mệt mỏi sau mấy ngày quay hình liên tục, cô quay sang nhẹ giọng nói với Tu,

"Chị thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước, em ở lại tiếp bác sĩ nhé, có gì quan trọng thì báo lại cho chị".

"Dạ vâng, chị nghỉ ngơi chút đi ạ".

Ongsa nhìn theo Sun đang từ từ đứng dậy rời khỏi ghế sofa trở về phòng, ngay khi cô tưởng cậu ấy sẽ rời đi mà không nói với cô một lời nào thì Sun bỗng dưng đứng lại, cậu ấy không quay người lại mà vẫn đưa lưng về phía cô, giọng nói êm dịu của Sun vang lên:

"Hẹn gặp lại nhé, bác sĩ".

Sau đó, bước chân không hề ngừng lại thêm lần nào nữa.

Ongsa đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Sun đã khuất khỏi tầm mắt. Cô bỗng nhớ về ngày mà Sun quyết định đi du học. Khi tiễn cậu ấy ở sân bay, Sun cũng nói với cô "Hẹn gặp lại nhé, Ongsa!" Chỉ khác là, khi ấy Sun không hề quay lưng lại với cô, mặt cậu ấy mang nụ cười rạng rỡ dù khóe mi vẫn còn đọng nước mắt, cứ vẫy tay nhìn về phía Ongsa cho tới khi đi vào khu vực kiểm tra an ninh.

Mãi cho đến khi ngồi nghe Tu nói về việc sắp xếp lịch chữa trị cho Lion, Ongsa vẫn còn mắc kẹt trong lời chào tạm biệt của Sun mà chưa thoát ra được. Tu cũng nhìn thấy bác sĩ có vẻ mất tập trung kể từ khi nãy, nên cũng không nói quá nhiều, chỉ nói,

"Vậy trước tiên cứ quyết định như vậy nhé, bác sĩ. Nếu có gì thay đổi Tu sẽ liên hệ với bác sĩ sau ạ".

Ongsa hoàn hồn, "Được, vậy tôi xin cảm ơn cô Tontawan trước", ngừng một lát, cô lại nói: "Thay tôi chào tạm biệt cô Praotawan nhé".

"Vâng, Tu sẽ nói lại với chị Sun ạ".

Khi Ongsa thẫn thờ đi đến cửa để đổi giày, bỗng cô thấy có gì ngứa ngứa ở dưới chân. Khi nhìn xuống thì phát hiện là Lion đã đi theo cô ra đây, nó đang dùng đầu cọ cọ vào bàn chân cô. Ongsa mỉm cười, cuối xuống sờ đầu nó,

"Chị về nhé, Lion".

Không biết chú mèo tên Lion có nghe hiểu những gì cô nói không, nhưng nó không những không tránh ra mà còn trực tiếp nhảy lên người Ongsa, chui rúc vào lòng ngực cô, bốn chân bấu chặt lấy cô không chịu buông.

Tu đi ra tiễn Ongsa thấy thế vội tiến lên muốn gỡ Lion ra, nhưng con mèo thấy hành động của cô lại càng ôm chặt hơn nữa, còn gầm gừ với Tu hai cái, không có chút ý định gì là muốn rời khỏi người bác sĩ.

Bỗng nhiên, Ongsa bật cười,

"Cô Tontawan đừng vội, để tôi thử xem sao".

Sau đó, Tu thấy nữ bác sĩ mỉm cười nuông chiều nhìn Lion, nhẹ xoa đầu dỗ dành nó:

"Ngoan nào, chúng ta sẽ mau gặp lại nhau thôi, không được nhõng nhẽo".

Có vẻ như động vật cũng thích được dỗ dành hệt như con gái, nên khi nghe nữ bác sĩ nói thế, dù có chút không đành lòng nhưng con mèo vẫn từ từ gỡ móng vuốt ra khỏi người bác sĩ, nhảy xuống trở về dưới chân của Tu.

Tu bật thốt kinh ngạc: "Bác sĩ thật lợi hại, trước giờ em chưa từng thấy Lion nghe lời ai như thế ngoài chị Sun đấy!"

Ongsa giải thích: "Có lẽ do tôi đã từng chăm sóc rất nhiều chó mèo nên biết cách thu phục chúng đấy". Cô cười nhẹ nhàng,

"Hẹn gặp lại nhé, cô Tontawan, Lion".

Con mèo sau đó cũng nũng nịu kêu meow meow hai tiếng để chào tạm biệt nữ bác sĩ xinh đẹp của nó.

=========

Khi Ongsa một lần nữa ngồi trên taxi trở về nhà, cô đang cố gắng tổng kết lại những gì vừa diễn ra trong buổi chiều hôm nay.

Có lẽ cảm xúc và hơi ấm khi ôm Lion lúc nãy vẫn còn đọng lại, bỗng dưng Ongsa nhớ ra một chuyện mà cô đã thắc mắc ngay từ khi bước chân vào căn phòng khách sạn đó.

Thời điểm mới hẹn hò, Sun đã từng hỏi cô rằng: "Cậu có bao giờ nghe nói về chuyện thú cưng và chủ nhân trông giống nhau chưa?"

Khi đó, Ongsa còn chưa hiểu điều Sun muốn nói là gì. Nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của cô, Sun cười lấy tay chỉ vào cô, sau đó lại chỉ vào Latte:

"Nhìn này, cậu và Latte trông giống hệt nhau!"

"Ý cậu là mình giống cún đó hả?!" Cô có chút dỗi.

Sun ôm mặt cô, cười trêu chọc: "Chứ không giống chỗ nào? Nhìn xem, đáng yêu như Latte vậy đó!"

Ongsa còn nhớ rõ, lúc đó cô đã phải tranh luận với Sun một lúc lâu để chứng minh rằng cô đáng yêu hơn chú cún to xác Latte nhiều.

Ký ức chậm rãi chạy trong đầu, giờ thì có lẽ Ongsa đã có đáp án cho việc cô thấy quen thuộc khi lần đầu gặp chú mèo màu cam bướng bỉnh nhưng thích dính người kia.

Bởi cô cũng đã từng có một bé "mèo cam" đáng yêu như thế.

===========

Tác giả: Thật sự rất là xin lỗi, vì dạo này tác giả đang bận mê 1 chị "bad sĩ" khác nên là quên chị bác sĩ này mất tiu ><

Sẵn tiện cho hỏi ở đây có ai đang tan nát vì con thuyền Pí Mỏ×diễn viên Earn ngoài đời thực giống sốp khom 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top