Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc, Harry vẫn chạy hộc tốc đến chỗ hẹn với Draco.

Thật ra cậu đã định làm theo lời Ron và Hermione nói rồi, chính là cứ mặc kệ hắn ta đi, rồi tự khắc hắn sẽ chán, bỏ cuộc và buông tha cho cậu thôi.

Nhưng mà, trái tim ngu ngốc của Harry lại không muốn hắn thờ ơ với mình chứ lí trí của cậu nào có muốn thế đâu.

Vả lại khi nãy, hắn có thì thầm gì đó, mà chỉ có hắn và cậu nghe được, về bí kíp để vượt qua bài kiểm tra của giáo sư Snape mà chỉ có hắn độc quyền biết được, rồi mới xoay gót bỏ đi.

Nói Harry không bị xiêu lòng là nói dối đấy. Trời ơi, cậu muốn vượt qua bài kiểm tra quái quỷ ấy với một kết quả kiêu hãnh hơn bao giờ hết.

Tất nhiên, việc cậu cần làm trước đó là vứt bỏ hết liêm sỉ để chạy đến xin bí kíp từ Draco, dù trước đó cậu đã từng mạnh miệng là cậu không cần hắn giúp.

"Tất cả đều xứng đáng vì bài kiểm tra." Harry thầm nghĩ như vậy khi đứng trước chỗ một bức tường, rồi cậu lên tiếng yêu cầu: "Tôi cần một căn phòng có thể thảo luận chuyện riêng với Draco Malfoy mà không bị ai khác làm phiền."

Sau đó, có một cánh cửa từ từ mở ra, Harry liền nhanh chóng bước vào.

Như dự đoán, tên tóc bạch kim kia đã ngồi vắt chân chờ sẵn trên một chiếc sofa, đầu hắn gối ngửa lên thành sofa, hai tay thì gác sang hai bên, thể hiện một tướng ngồi vô cùng tự mãn, kiêu ngạo nhưng không kém phần vương giả.

Cảm nhận được rằng người hắn cần tìm đã tới, hắn ngồi dậy cho nghiêm chỉnh rồi giả vờ trách móc: "Mày tới muộn những bảy phút đấy, Đầu Thẹo."

"Mặc kệ chuyện đó đi Malfoy. Nếu như mày không định trao đổi gì về bài tập Độc dược cũng như bài kiểm tra theo cặp sắp tới, thì tao về kí túc xá đây." Harry không kiên nhẫn liền gắt lên, định xoay người bỏ đi.

"Khoan đã!" Draco đúng lúc ấy liền lên tiếng, "Tới đây ngồi nghỉ ngơi đã chứ. Tao biết là mày đã phải chạy rất nhanh từ Đại sảnh đến đây."

"Đừng có lôi thôi nữa. Vào vấn đề chính đi!" Harry đi tới trước mặt chỗ Draco đang ngồi, nhìn chằm chằm từ trên xuống mà thúc giục.

"Ồ, Cứu thế chủ của chúng ta nóng vội quá." Draco bật cười nhẹ rồi nói tiếp: "Thôi được rồi, tao có một thoả thuận muốn lập với mày.

Draco ngẩng đầu lên nhìn Harry, trên môi là nụ cười "quỷ dị" khiến Harry không khỏi đề phòng mà hỏi: "Thoả thuận gì?"

"Nếu mày muốn đạt điểm cao, thậm chí là điểm tối đa trong bài kiểm tra Độc dược sắp tới, tao đều có thể giúp mày. Tao sẽ truyền lại cho mày những bí kíp mà tao có được, với một điều kiện." Draco lại cười nham hiểm.

"Điều kiện đó là gì nữa hả?" Harry nhìn chằm chằm hắn đầy nghi hoặc.

"Mày... phải đồng ý với lời tỏ tình mà tao đã gửi trong thư trước đó, cũng như đồng ý làm người yêu của tao." Draco cười nhếch mép, trong lòng thầm đoán về đủ loại phản ứng của người trước mặt.

Không ngoài dự đoán, hai mắt của Harry mở to, miệng thì há hốc bất ngờ như không tin vào điều mình vừa nghe, lắp bắp: "Mày... Không ngờ... mày lại vô sỉ tới vậy."

"Đó gọi là thoả thuận, Đầu Thẹo ạ. Vậy mày nghĩ sao về thoả thuận này? Theo như tao thấy thì mày là người có lợi nhất trong vụ này đấy, vừa có được bí kíp để đạt điểm cao trong bài kiểm tra, vừa có người yêu là Huynh trưởng Slytherin cực phẩm nữa." Draco tự tin nói, trong lòng chắc mẩm kèo này sẽ thành công hoàn toàn mà thôi.

Harry ngập ngừng, trong đầu đang vận hết khả năng nghe hiểu của mình để "tiêu hoá" được thoả thuận mà Draco vừa đề ra.

Một lúc sau, cậu lên tiếng: "Nhưng sao mày lại yêu cầu như vậy? Mày đang cá cược gì với bọn Slytherin hay sao? Rằng có được mối quan hệ với tao thì mày sẽ chiến thắng được cái gì đó từ tụi nó?"

Harry nhìn thẳng vào mắt Draco để chất vấn, mong rằng câu trả lời cậu nhận được sẽ không thật sự đau đớn như cậu nghĩ.

Draco không thể ngờ được rằng Harry sẽ suy nghĩ theo hướng này. Hắn không thể trở tay kịp, ngạc nhiên nhìn cậu rồi vội vàng trả lời: "Không... Không phải như mày ngh-"

Nhưng chưa kịp trả lời, Harry đã cắt ngang lời hắn, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng: "Vậy mà tao đã nghĩ mày đã thay đổi và còn định mở lòng hơn với mày rồi đấy. Hoá ra là do tao tự ảo tưởng mà thôi. Xin lỗi, làm tốn thời gian của mày rồi."

Nói xong, Harry không hề để cho Draco kịp phản ứng, liền nhanh chóng đi ra khỏi Phòng Cần Thiết, bỏ lại Draco đang đờ người ra và chết đứng trong lòng.

Đến khi hắn kịp hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì chỉ có thể thét lên: "Khoan đã, mày hiểu lầm rồi Harry."

Khi đó, cậu chỉ vừa mới kịp chạy tới cửa, tim liền đập cái thịch như muốn rơi xuống khi nghe tên mình được thốt ra từ miệng của người cậu vừa ghét vừa thương kia.

Nhưng Harry chỉ lắc nhẹ đầu, cho là mình đã nghe lầm, rồi vội vàng đóng cửa Phòng Cần Thiết và trở về kí túc xá của Gryffindor.

Hắn thấy cậu dừng lại ở ngưỡng cửa thì thầm vui mừng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhưng niềm vui đã nhanh chóng bị dập tắt khi cậu thật sự biến mất sau cánh cửa, để lại hắn trơ trọi với sự thất vọng và tội lỗi.

Pansy đã đúng, hắn ấu trĩ quá đi mất. Chính vì thế mà cậu mới không tin tưởng hắn.

Hắn sao có thể không hiểu được, rằng Cứu thế chủ luôn lạc quan, tươi sáng kia lại là một cậu bé thiếu thốn tình cảm chân thành từ mọi người như thế nào.

Vậy nên cậu luôn ra sức bảo vệ những mối quan hệ thân thiết, gắn bó của cậu, đó chính là mối quan hệ với Ron cũng như gia đình Ron, Hermione, cha đỡ đầu Sirius Black, các giáo sư đã giúp đỡ cậu,...

Sau sự kiện đau thương khi mà cha đỡ đầu của cậu ra đi, cộng với những vấn đề xoay quanh Chúa tể Hắc Ám khi đó, Harry đã rơi vào trầm cảm một thời gian khá dài.

Chuyện này nổi tiếng đến nỗi Bệnh viện Thánh Mungo còn gửi thư yêu cầu giúp đỡ đến Hogwarts để họ điều trị cho Harry, hứa rằng những Lương y của họ sẽ cố gắng hết mình vì Cậu bé Vàng.

Nhưng rồi thư của họ bị từ chối bởi chính Harry. Bởi vì Bệnh viện Thánh Mungo được thành lập để chữa trị các chứng bệnh, chấn thương do phép thuật gây nên.

Còn cậu thì bị chấn thương tâm lý nặng nề. Mà chấn thương này phải cần không biết bao nhiêu tình yêu thương, cũng như thời gian để chữa lành.

Sau này, mỗi lần nếu có ai vô tình nhắc lại, Harry đều rơi vào trầm tư và sẽ cần một ngày dài để nghỉ ngơi.

Cũng vì biết điều đó mà ít ai lấy chuyện tình cảm ra trêu đùa với cậu nữa. Nếu như có yêu thích cậu, họ sẽ thành thật quan tâm cậu chứ không phải vì hứng thú nhất thời mà gây thêm tổn thương cho cậu.

Nhưng bây giờ, Draco ở đây đang tự tán thưởng mình rằng, ôi thằng khốn nạn, mày là người đầu tiên sau từng đó năm làm như vậy với cậu ấy.

"Thật "vinh hạnh" làm sao!" Draco ngồi phịch xuống sofa lần nữa, hai tay day day thái dương và tự mỉa mai chính mình.

___

Harry sau khi trở về phòng thì lại ngã rạp lên giường.

Cậu biết rằng bản thân nên cho Draco một cơ hội giải thích, nhưng rồi trái tim yếu ớt sợ phải gánh lấy đau thương lần nữa, nên cậu hèn nhát bỏ chạy trước khi kịp nghe hắn trình bày.

Harry chầm chậm thở dài.

Bài kiểm tra Độc dược sắp tới tiêu tùng rồi.

Và mối tình đơn phương chưa hồi kết này có lẽ cũng sẽ có kết quả y như vậy mà thôi.









(Còn tiếp)


22/10/2020 | 0:50

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top