Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hoang Nguyệt] Giảng đường pháp chế Nguyệt Hải

Tác giả: 刀剑峥嵘炎血抹

https://chiju123.lofter.com/post/28535b_2b98d2a01

------------------------------------

1,

Trận chiến ngàn năm kết thúc, chư thần trở về Cao Thiên Nguyên, trường xét xử được mở lại lần nữa, để phán quyết tội thần.

Thiên Chiếu rút kinh nghiệm từ lần trước, dựa trên nguyên tắc công bằng công chính, đổi tên trường xét xử thành Viện Dân sự Thần luật tối cao Cao Thiên Nguyên, sửa đổi quy định xét xử, thiết lập chế độ xét xử công khai, bản thân Thiên Chiếu đảm nhiệm vai trò chánh án.

Sau một phen cải cách oanh oanh liệt liệt luống cuống tay chân, vị thần bị cáo đầu tiên bước lên trường xét xử.... Viện Dân sự Thần luật tối cao Cao Thiên Nguyên, là Thần Vương Đại diện tiền nhiệm, Nguyệt Độc.


2,

Công tố thần Tư Kim Thần cầm trong tay bản tội trạng của Thần Hoang Ngôn, từ cấu kết Xà Thần đến giết hại chúng thần vô tội, từ mưu hại Thần Vương đến soán quyền đoạt vị, từng việc từng việc, đọc ước chừng mất hai giờ.

Kế tiếp các nhân chứng lần lượt lên tiếng, lại hai giờ nữa trôi qua.

Tư Kim Thần cầm cốc giữ nhiệt trên bàn nhấp một ngụm, gật đầu nhìn Thiên Chiếu nói: "Lời phát biểu bên ta đến đây là hết."

Thiên Chiếu gật đầu: "Bên bị cáo không yêu cầu luật sư biện hộ, vì vậy khiếu nạn sẽ do bản thân bị cáo phát biểu. Bị cáo còn ý kiến gì khác...... Bị cáo?"

Nguyệt Độc ngủ gật. Thiên Chiếu đánh mắt ra hiệu với cảnh sát tòa án Tu Tá Chi Nam, nhưng thẩm phán viên Hoang đã ra tay trước, ném đến bên Nguyệt Độc khối sao băng.

Nguyệt Độc bị tiếng nổ mạnh làm giật mình: ?!


3,

Thiên Chiếu hắng giọng, lại hỏi: "Bị cáo còn ý kiến nào khác?"

Nguyệt Độc mỉm cười: "Có."

Chúng thần dưới đài ồ lên. Chứng cứ vô cùng xác thực như thế, y còn định ngụy biện như thế nào?

Thiên Chiếu gõ pháp chùy: "Yên lặng. Tòa án xét xử Cao Thiên Nguyên dựa trên nguyên tắc công bằng công chính, cho phép bị cáo tự bào chữa. Thần Hoang Ngôn, ngươi nói đi."

"Ta giả mạo chính thần mấy ngàn năm, gây tội lũy lũy, chặt hết tre làm sách cũng không thể ghi chép hết tội lỗi, đương nhiên không thể tha thứ." Nguyệt Độc thản nhiên nói, "Chẳng qua, trong hồ sơ vụ án vừa rồi, còn lọt mất một tội danh nha."

"Ngươi còn muốn khai báo điều gì?" Thiên Chiếu hỏi.

"Ta với Thần Vương Đại diện tiền nhiệm thông dâm, có được tính là tội không?"

Toàn trường yên tĩnh.

Sau đó ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía vị thẩm phán viên Hoang ngồi bên cạnh Thiên Chiếu.

Bao gồm cả bản thân Thiên Chiếu.


4,

Hoang từ vị trí thẩm phán viên bước đến vị trí ngồi của nhân chứng.

Nguyệt Độc bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải quá trình phạm tội của mình, dạng nữ của y thỉnh thoảng lại hiện lên thêm mắm thêm muối. Chư thần có mặt đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, trộm nhìn Hoang. Cũng không có ít thần minh nghĩ: nói dối là bản chức của Thần Hoang Ngôn, có lẽ là do y thấy không còn đường ngụy biện, nên muốn kéo Thần Vương Đại diện tiền nhiệm xuống nước cùng không chừng.

May mà Hoang vốn không có biểu cảm gì nhiều, bản thân sừng sững bất động, không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.


5,

"Có việc này?" Chờ Nguyệt Độc nói xong, Thiên Chiếu hỏi Hoang.

"......."

Hoang mím môi, từ lúc hắn bước đến vị trí của nhân chứng, hắn vẫn luôn trầm mặc nhìn Nguyệt Độc, mà Nguyệt Độc cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.

"Ai nha, Hoang muốn phủ nhận sao?" Y lại cười nói, "Dù sao ta hiện giờ cũng là tội thần, có quan hệ với ta cũng không tốt lắm đâu ~ một khi đã như vậy thì...."

"Ngàn năm trước, quả thực có việc này." Hoang đánh gãy y, hạ mắt thản nhiên nói, "Lão.... Theo như lời Thần Hoang Ngôn nói, không hề giả dối."

"Gọi thì đừng có gọi một nửa chứ." Nữ thần Nguyệt Độc hiện lên từ phía sau Nguyệt Độc đánh gãy lời hắn, "Sao lại có thể kêu mụ mụ già chứ! Mụ mụ sẽ tổn thương lắm đấy." 

"...... Nếu Thiên Chiếu đại nhân vì việc này mà trị tội ta, ta cũng không có ý kiến gì." Hoang dừng một chút, nói tiếp.

Nghe hắn thừa nhận, ý cười Nguyệt Độc nhạt dần.

"Như vậy thì nên dựa theo tội danh ấu dâm để xử phạt." Thiên Chiếu nói.

Hoang: ??

Hoang ngẩn ra, giải thích: "Không phải như thế, tình huống khi ấy, không thể nói là.... ấu dâm được."

"Căn cứ vào [Luật bảo hộ Tinh chi tử vị thành niên], ngươi lúc ấy chưa đủ một ngàn tuổi, không có quyền đồng ý quan hệ tình dục, nên bất cứ quan hệ phát sinh giống với quan hệ tình dục thì đối phương đều bị buộc tội ấu dâm để xử lí." Thiên Chiếu vung tay, "Thời hạn thi hành án của Thần Hoang Ngôn tăng thêm năm trăm năm."

Hoang: "........"

Sao hắn không biết còn có đạo luật này? Chưa kể.... Độ tuổi đồng ý quan hệ tình dục là một ngàn tuổi, đối với thần minh cũng là quá dài đi!

"Nhân tiện nói thêm." Thiên Chiếu cũng cầm cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm, "Đạo luật này là do chính Thần Hoang Ngôn ban bố."

Hoang: "........."


6,

".... Theo số tội xử phạt, phán bị cáo nhận án tù có thời hạn hai vạn ba nghìn năm trăm hai mươi tám năm lẻ bốn tháng, đồng thời bị tước thần lực suốt đời, ngay hôm nay thi hành. Dựa trên nguyên tắc công khai minh bạch, hồ sơ vụ án sẽ được đăng công khai vĩnh viễn trên trang web Viện Dân sự Thần luật tối cao Cao Thiên Nguyên." Thiên Chiếu nhìn về phía thư kí, "Thư kí đã ghi lại hết chưa?"

Duyên Kết Thần hưng phấn gật đầu.


7,

Ngày hôm sau, tin tức Thần Vương Đại diện tiền nhiệm có quan hệ mập mờ nhiều năm với tội thần nhảy dù chiếm vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng xu thế, đằng sau còn treo thêm chữ [bạo] đỏ chót.

Trong phòng thăm của Thần ngục, Nguyệt Độc bấm vào tiêu đề, trong đó miêu tả y dụ dỗ đệ tử trẻ tuổi thế nào, nảy sinh tình cảm với đệ tử ra sao, bắt đầu một đoạn tình cảm trái đạo đức như thế nào, và cả cách y dứt khoát cắt đứt tình cảm với hắn ra làm sao. Ngoại trừ chi tiết trận chiến ngàn năm, người viết còn chủ trọng miêu tả vẻ mặt phức tạp của Hoang ở phiên xét xử và sự che chở vô thức của hắn với Nguyệt Độc, trên cơ sở này người viết đã triển khai rất nhiều liên tưởng, trình độ dùng từ sinh động, cụ thể vượt xa lời tự khai của Nguyệt Độc trong phiên xét xử, thậm chí còn có hình minh họa.

"Lão sư vừa lòng chưa?" Hoang lãnh đạm nói.

"Còn tưởng là bản án, không phải đã định tội ấu dâm rồi sao?" Nguyệt Độc nghiêm túc đọc từ đầu đến cuối, cười bình: "Hành văn cũng được, chỉ là não bổ nhiều quá, ta với ngươi trước giờ đều là hư tình giả ý, chưa từng có thời điểm ân ái không chút nghi ngờ như thế này đi?"

"......." Hoang trầm mặc một lát, "Đại khái Duyên Kết Thần muốn hấp dẫn độc giả thôi."

"Nàng vẫn bán loại truyện này à?" Nguyệt Độc thích thú hỏi.

"Không. Nàng nói làm truyền thông càng kiếm được nhiều tiền, khán giả càng nhiều."

Nguyệt Độc cười ha hả.

"Không nghĩ rằng Thiên Chiếu có thể cho phép mấy thứ này được truyền bá khắp nơi, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến thanh danh của ngươi nữa à?"

"Nghìn năm qua, Cao Thiên Nguyên chịu ảnh hưởng của ngài với Xà Thần, quân phí với chi phí phục hồi sau trận chiến quá lớn, tài chính trung ương có hơi eo hẹp. Thiên Chiếu đại nhân nói, nhân cơ hội này có thể thu thêm một chút bút phí quảng cáo." Mặt Hoang không chút thay đổi, nói đâu ra đấy, "Nàng rất hài lòng."

Nguyệt Độc nhất thời nghẹn họng.


8, 

"Cảm ơn ngươi đã tới báo cho ta chuyện này." Nguyệt Độc đẩy phần cuối về phía Hoang, "Ngươi đã hỏi, thì ta đây liền trả lời ngươi, ta cực kì hài lòng. Chỉ sợ ta với ngươi sẽ không gặp lại trong nhiều năm nữa, nên tốt xấu gì việc này cũng đủ để ta giải trí một thời gian."

"Lão sư thú nhận chuyện này ở trường xét xử chỉ để cho vui?" Hoang hạ mắt, nói tiếp: "Thành thật mà nói, việc này không có lợi cho ngài."

"Có lợi hay không không quan trọng, dù sao Thiên Chiếu sẽ tuyệt không cho ta rời khỏi nơi này, cũng chẳng khác mấy trăm mấy ngàn năm trên giấy tờ là mấy." Nguyệt Độc cười nói, "Hiện giờ mọi người ai cũng biết vị Nguyệt Độc chân chính ngài đây có quan tình ái thật thật giả giả, yêu hận rối rắm với ta, việc này không phải thú vị hơn sao?"

Hoang hít sâu một hơi, dời tầm mắt về phía khác.

"Nếu Hoang đã không bằng lòng như vậy, thì lúc xét xử nên phủ nhận mới phải." Nguyệt Độc cười khanh khách như trước, "Ta thân là Thần Hoang Ngôn, lại nhiều tội nghiệt quấn thân, chúng thần đương nhiên sẽ tin lời ngươi nói."

"Vậy ta đây sẽ phạm phải tội dối trá." 

"Ha hả, thế thì có gì không tốt?" Nguyệt Độc kề sát gần hắn, buộc Hoang nhìn thẳng vào mắt y. Thần sử phụ trách trông coi đã bị Hoang điều đi, nên trong căn phòng nho nhỏ này chỉ có mỗi hai người, "Vả lại, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên Hoang phạm tội dối trá sao?" 

"Lão sư vì chuyện ở quá khứ mà oán trách ta sao?"

Nguyệt Độc kinh ngạc nói: "Sao Hoang có thể nghĩ như vậy?" Mặc dù thần lực của y bị phong ấn, nhưng những đặc trưng khác hẳn với người thường trên người y vẫn còn, xúc tu từ dưới lớp áo sau lưng y vươn ra, quấn lấy cẳng chân Hoang dưới bàn: "Thế gian này có nhân có quả, ta phản bội ngươi, ngươi phản bội ta, chẳng phải rất công bằng sao? Nhân quả giữa ngươi với ta đã hết, ta lúc này cũng phải chịu trừng phạt vĩnh viễn tại đây, mọi chuyện đã qua, chẳng lẽ Hoang còn muốn giết ta thêm lần nữa, mới thỏa mãn sao?"

"......."

Nguyệt Độc thấy hắn không trả lời, cả cười, chuẩn bị xoay người rời đi. Cũng lúc, xúc tu quấn lấy Hoang cũng thành thật thu về.

"Ta thừa nhận việc này là vì không muốn để lão sư đau lòng." Hoang ở phía sau y nói, "Nhưng những gì lão sư nói lại làm cho ta đau lòng hơn."

Nguyệt Độc quay đầu: "Lời này có ý gì?"

"Lão sư với ta ân trọng như núi, bất kể phát sinh chuyện gì, ta chưa từng nói ra bốn chữ 'hư tình giả ý' với lão sư." Hoang thấp giọng nói, "Ngài xem nhẹ tâm ý người khác như thế, thì làm sao không để ta đau lòng cho được?"

Nguyệt Độc nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi một lúc.

"Ta hiểu rồi." Y nhoẻn miệng cười, "Tâm ý ta chưa chắc có, nhưng thật ra còn có thứ khác ta có thể cho ngươi."

Nữ thần Nguyệt Độc bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Hoang, nàng vươn hai tay, che đi tầm nhìn của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Hoang còn nhớ không?"

"Ở trên trường xét xử, khi ta nói ra những chuyện đó, hẳn là ngươi đã nhớ lại một chút rồi phải không?" Nguyệt Độc lại gần hắn.

Âm thanh Nữ thần lọt vào tai hắn: "Khi đó ta cũng thế này..... Hoang, niên thiếu Hoang của ta, khi đó ngươi còn chưa gặp mặt mẫu thân của ngươi đúng không? Nhưng ta không muốn cho ngươi thấy bộ dáng này của ta, nên ta đã tạm thời lấy đi thị giác của ngươi. Ngươi lúc ấy chỉ có thể dùng thân thể của ngươi để cảm thụ ta."

"Một ngàn năm, lâu như vậy, chắc hẳn ngươi cũng nên có chút tiến bộ nhỉ?" Nguyệt Độc nói.

Âm thanh nam nữ đồng loạt vang lên.

"Vậy lúc này đây, ngươi thích người nào đây?"


9,

Dù sao phần này cũng không thể đăng được nên chúng ta vui vẻ bỏ qua nhé.


10,

Trong cuộc họp, Hoang cảm thấy dường như Thiên Chiếu có chút không tập trung, ánh mắt cứ liên tục liếc về phía mình. Hoang nhớ lại chuyện hôm qua ở trong Thần ngục, Thần Dự Ngôn không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

Quả nhiên, khi tan triều, Thiên Chiếu chỉ đích danh hắn ở lại.

Quan hệ Tam Quý Tử thân thiết, chúng thần thấy nhưng không lấy gì làm lạ. Rất nhanh chư thần tan hết, Thiêu Chiếu cho Thần sử lui xuống, lấy ra một tờ giấy A4 đặt trước mặt Hoang.

Hoang vừa cúi đầu là thấy, đây là đơn xin thăm Thần ngục của hắn.

"Đơn này ngài đã phê chuẩn."

"Đúng vậy." Thiên Chiếu bình tĩnh nói, "Nhưng ta quên nói cho ngươi, để phòng ngừa các tù nhân trong Thần ngục âm mưu quỷ kể làm ra mấy việc như thay đổi Thần cách vân vân, ta đã phái người mua một lô camera, thuận tiện cho việc theo dõi hành tung tội thần bất cứ lúc nào. Tất cả đều đã được lắp đặt."

Hoang: "???"


11,

Thiên Chiếu lại lấy ra một tờ A4 nữa, đặt trước mặt Hoang.

Hoang: "Đây lại là cái gì?"

"Bởi mấy trận đại chiến khiến cho không ít Thần linh Cao Thiên Nguyên ngã xuống, thần khẩu giảm mạnh, vì thế ta đã thuê một ít yêu quái ở nhân gian đến làm việc." Tay Thiên Chiếu run nhè nhẹ, "Quỷ trăm mắt phụ trách theo dõi màn hình chuyển động của Thần ngục 24/24, ngày hôm qua nàng đến báo cáo với ta một trăm con mắt của nàng đều bị đau, còn đây là đơn yêu cầu bồi thường tai nạn lao động mà nàng ấy đệ trình."

Hoang nhìn lướt quá số tiền trên giấy, rồi nhanh chóng rời đi tầm mắt.


12,

Nguyệt Độc cười đến mức ngã trước ngã sau.

"Nếu nàng thuê Độc Nhãn Tiểu Tăng đến đảm nhận công việc này, thì chắc đã không phải bồi thường thiệt hại cho một trăm con mắt." Hoang chờ y cười xong mới bất đắc dĩ nói một câu.

"Có thể là do nàng coi trọng ưu thế bẩm sinh của con quỷ trăm mắt kia, người có thể làm việc của trăm người nhưng chỉ với mức lương của một người." Nguyệt Độc cười nói, "Không ổn rồi, ta cứ tưởng tượng đến biểu cảm của Thiên Chiêu lúc ấy, là lại thấy vui ghê ấy."

Y dùng xúc tu ôm lấy Hoang: "Chúng ta làm thêm lần nữa đi."


13,

Hoang tới trình đơn xin chuyển ngục của Nguyệt Độc cho Thiên Chiếu.

Tới không khéo lại đúng lúc Thiên Chiếu đang làm việc riêng trong giờ làm việc. Nàng liếc mắt nhìn tờ đơn Hoang mang đến một cái, rồi lại quay mắt đi xem phim hoạt hình.

"Ấy ấy, Hoang-chan, mặc dù ngươi là âu đậu đậu* của ta, nhưng tỷ tỷ ta cũng không thể đáp ứng thỉnh cầu này được đâu ~"

Hoang: ?


14,

Thiên Chiếu làm việc riêng xong, liền gọi bí thư Tư Kim Thần cho thông báo về một quy tắc trong văn kiện nội bộ.

[Cảnh giác hình thức xâm lược Cao Thiên Nguyên mới của Ác Thần]


15,

Một tháng sau, Hoang đến trình đơn xin phóng thích của Nguyệt Độc cho Thiên Chiếu.

Thiên Chiếu: ?

Thiên Chiếu: "Đệ, ngươi thật sự bị Thần Hoang Ngôn mê hoặc đến mất trí rồi đúng không? Lão nương tự tách thân mình ra, chất lượng tiêu chuẩn cực kì tốt, y có thể bị bệnh gì được chứ!?"

Hoang triển lãm cho Thiên Chiếu xem phin siêu âm của Nữ thần Nguyệt Độc.

Thiên Chiếu: "........"


*Âu đậu đậu: là một lời thoại trong Naruto, nguồn gốc là từ lời chế nhạo của Uchiha Itachi dành cho Uchiha Sasuke, dùng để châm biếm sự ngu xuẩn ngây thơ của hắn.

Trong cuộc sống xã giao hằng ngày, khi ta muốn chế nhạo ai ngu xuẩn hoặc ngây thơ, thì có thể sử dụng cụm từ "âu đậu đậu". Ví dụ, khi ta nhìn thấy bạn bè đang chơi trò chơi thì phạm phải một sai lầm ngu xuẩn, ta có thể nói đùa gọi hắn là âu đậu đậu, ý nói mày non lắm. Ngoài âu đậu đậu thì còn rất nhiều cụm từ khác cùng nghĩa mọi người có thể tự tra.

(Khúc này toi tra thấy thế chứ toi cũng không xem Naruto nên cũng không rành lắm :"))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top