Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đam][Cẩu Hắc] Hồi Kí

* Nhân vật không thuộc về tôi, nhưng sinh mệnh họ là do tôi định đoạt.

* Ngược tâm? Có lẽ vậy? HE

* Sợ rằng sẽ có OOC, xin lượng thứ.

* Couple: Đại Thiên Cẩu x Hắc Vô Thường

* Góc nhìn của Hắc Vô Thường

---------------------------------------------------

Ta còn nhớ rõ, năm đó vừa đặt chân đến nơi Bình An Kinh. Cùng với thức thần khác tư chất không ngang bằng, cho nên không nhận được chú ý của Tình Minh đại nhân. Tuy nhiên y cũng không vứt bỏ, cho ta một nơi trong đình viện để an ổn sống qua ngày, chờ đến lúc cùng đệ đệ tương phùng.

Tuy nhiên, bắt một đứa nhỏ tính cách bốc đồng như ta ngồi yên chờ đợi, quả là không phải một ý kiến hay. Cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi suốt hai tháng, chính là giới hạn cuối cùng của ta. Khi đó ta hạ quyết tâm, sẽ tự mình ra ngoài kia tìm đệ đệ về.

Ta không nghĩ nhiều, trong đầu vừa lóe lên chút suy nghĩ liền vội vã chạy đi thực hiện. Cứ thế mà hướng về phía cửa đình viện Lạc Anh mà chạy thẳng một mạch, không mang theo bất cứ thứ gì.

Đến khi cửa viện đã hiện rõ ở trước mắt, mọi hưng phấn đều đẩy đến đỉnh cao, thôi thúc ta mau chạy ra ngoài kia.

Bất chợt trên đầu lại truyền đến một thanh âm uy vũ khiến cho đôi chân vừa định cất bước liền chùng xuống chẳng thể di chuyển nổi. Chính lúc đó, ta gặp được hắn - Đại Thiên Cẩu đại nhân.

Ta ngước đầu nhìn bóng người trên cao, sải cánh của hắn vô cùng lớn dường như có thể che khuất cả mặt trời. Ta đưa tay che đi đôi mắt, cố nhìn rõ khuôn mặt hắn thêm chút nhưng không thể, chỉ có thể nhận định phong thái kia là tuyệt đại.

Hắn cúi đầu nhìn ta, cây quạt trong tay không ngừng chuyển động: " Tiểu yêu quái, ngươi muốn đi đâu? "

Ta đáp: " Ta muốn đi tìm đệ đệ! "

Hắn lại hỏi: " Đệ đệ của ngươi là ai? "

Ta đáp: " Là Bạch Vô Thường. "

Đại Thiên Cẩu cười một tiếng không rõ ý tứ khiến trong lòng ta bất giác lo sợ rằng hắn sẽ cản trở. Cho nên không cần hắn đáp, ta tiếp lời, giọng cũng khẩn trương thêm vài phần: " Đại Thiên Cẩu đại nhân, xin ngài đừng cản trở ta đi tìm đệ đệ. "

Hắn bây giờ mới hạ xuống mặt đất, để cho ta nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ như khắc ấy, quả thật khiến cho người khác ganh tị không thôi.

Đại Thiên Cẩu đáp: " Ta không có cản trở ngươi. Chỉ là muốn hỏi ngươi vài câu. "

Ta trầm mặc một lúc, hai tay nắm chặt thanh lưỡi hái của bản thân, cố gắng đè xuống sự lo lắng trong lòng. Gật đầu nhận lời.

Đại Thiên Cẩu hỏi: " Ngươi có biết đệ đệ ngươi ở đâu không? "

Ta như nổi cáu với câu hỏi của hắn, nếu ta biết vậy có cần phải chờ lâu như vậy mới đi tìm?

Đại Thiên Cẩu cười nhạt: " Ngươi không biết? Vậy ta hỏi câu khác, ngươi có biết yêu quái chúng ta sau khi kí khế ước với con người sẽ không thể tự mình điều khiển được sức mạnh như trước kia? "

Ta gật đầu đáp, chuyện này đối với yêu quái kí khế ước cùng âm dương sư có kẻ nào lại không biết rõ?

Đại Thiên Cẩu lại hỏi: " Vậy ngươi có biết tiểu yêu quái như ngươi là món hời cho bao nhiêu thứ không? "

Ta lắc đầu đáp: "Cái này ta không biết."

Đại Thiên Cẩu lại hỏi: " Vậy giờ ta hỏi câu đơn giản nhất, ngươi đi tìm đệ đệ không biết phương hướng, trên người có đem theo tiền? "

Ta sửng người với câu hỏi này của hắn. Quả thật trên người không mang theo bất cứ thứ gì, tiền càng không mang. Từ trước đến giờ ở đây chỉ yên ổn ở đình viện, chẳng làm bất cứ điều gì. Cho nên tiền tiêu vặt hay tiền công đều không có được cấp. Nhưng ta cố gắng suy nghĩ rất nhiều cũng không nghĩ ra yêu quái chúng ta cần ngân lượng để làm gì? Chúng ta vốn không cần ăn, cũng không cần uống vẫn có thể sống tốt chẳng phải sao?

Đại Thiên Cẩu nhíu mày nhìn ta, nơi đáy mắt ẩn chứa nổi kinh ngạc: "Ngay cả tiền cũng không đem?"

Bất ngờ hắn sải rộng cánh bay lên cao, một tay nắm lấy cổ áo ta kéo lên. Ta nhất thời không thích ứng kịp, cố gắng vùng vẫy trong tay hắn, miệng không ngừng hét lớn " buông ra, ngài buông ta ra! "

Dường như tiếng hét của ta kinh động đến rất nhiều người. Toàn đình viện Lạc Anh tất cả đều thu gọn vào trong mắt ta thật rõ ràng, ta có thể nhìn thấy rõ Tình Minh đại nhân đang nhìn về hướng này. Bên cạnh còn có Thần Lạc đại nhân và Yêu Hồ đang ngồi thưởng trà.

Đại Thiên Cẩu xem như không nghe cũng không thấy, chỉ một mực nắm cổ áo ta bay đi hồi lâu.

Cuối cùng ta cũng được trở về với đất mẹ thân yêu. Ta loạng choạng trong vài giây rồi chỉnh lại dáng vẻ của bản thân. Nhìn quanh một lượt chỉ phát ra toàn là Đạt Ma và hai người giấy nhỏ ở bên đang cùng Đại Thiên Cẩu trao đổi gì đó! Ta tức giận đến không kiềm được bản thân, thiếu chút lôi hắn ra chửi thật.

Cơ thể ta lúc đó bất giác chảy qua một luồng khí tức mạnh mẽ. Ta nhớ, lần đầu tiên nhận được kinh nghiệm chính là trong khoảnh khắc ấy. Thì ra cảm giác nhận được kinh nghiệm chính là như vậy sao!

Ta cúi đầu nhìn cơ thể mình thay đổi một chút: "Cảm ơn ngài."

Đại Thiên Cẩu chỉ ừ một tiếng rồi lại nắm lấy cổ áo ta nhấc bổng lên mà bay đến nơi tiếp theo luyện cấp.

Hắn giao cho ta một bộ Hỏa Linh, bảo ta kích hoạt mỗi khi vào trận rồi sau đó ở sau lưng hắn đừng gây rắc rối thêm.

Ta ở bên cạnh Đại Thiên Cẩu, đều là nhìn thấy rõ sự uy vũ trong từng cái phất tay, từng cử chỉ của hắn. Quả thật phong thái của đại yêu quái theo đuổi đại nghĩa có khác!

Ta ngắm nhìn dáng vẻ ấy hồi lâu, đến lúc rời đi ánh mắt mới phát hiện bản thân đã đủ điều kiện thăng cấp phẩm chất. Nhưng mà trước mặt lại xuất hiện là thức thần trấn giữ chương. Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mặt Bạo Phong Vũ Bão đã che lấp cả khung cảnh, đến lúc tan biến chỉ nhìn thấy trên tay Đại Thiên Cẩu là hai Đạt Ma đỏ.

Cả hai đều đưa cho ta, hắn ngồi ở trước mặt, cầm theo mấy đạt ma trắng sắp xếp gì đó, dường như chỗ trống đó là để cho ta(?)

Đại Thiên Cẩu ngẩng đầu nhìn ta, thấy trên tay Đạt Ma ta vẫn còn cầm liền nghiêm giọng nói: " Ngươi không biết cách thức tăng phẩm sao? Còn muốn ta làm hộ? "

Ta gật đầu, đưa ra hai Đạt Ma đỏ trả hắn, kiên quyết đáp: " Thật sự không biết làm."

Đại Thiên Cẩu thở dài, cầm lấy hai Đạt Ma mở ra kí ấn tăng phẩm chất, giúp ta chạm đến tam tinh, thu ngắn con đường đến lục tinh thêm một đoạn.

Kể từ hôm đó, ta luôn đi theo Đại Thiên Cẩu đại nhân học hỏi. Hắn chỉ ta rất nhiều thứ, từ chuyện học hành đâu là trọng tâm cần phải hoàn thành trước, ngay đến cả chuyện giúp ta tìm tung tích đệ đệ cũng rất nhiệt tình.

Ta còn nhớ món quà khi ta hoàn thành tốt việc học hành chính là một mảnh nhỏ đệ đệ. Cả ngày hôm đó ta vui mừng không thôi, dù là làm gì cũng đều đem theo đệ ấy bên người. Đại Thiên Cẩu đối với chuyện này lại có chút, bảo ta không được đem y theo nhưng ta nhất quyết không nghe.

Đại Thiên Cẩu gằng giọng: - Ngươi đem hắn để ở liêu, không được đem theo.

Lần đó chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đại Thiên Cẩu, khoảng khắc đó trong lòng ta có chút sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố không để y ở lại.

Ta giữ chặt mảnh Bạch Vô Thường trong tay, đối hắn mà đáp lại: - Không thể, ta muốn ở cùng đệ đệ. Dù là ngài cũng đừng mong chia cắt giây phút đoàn tụ của bọn ta. Ngài với ta vốn dĩ quan hệ không là gì.

Đại Thiên Cẩu hờ hững cười, nụ cười trên mặt y có chút chua xót mà khi đó ta chẳng thể nhận ra. Chỉ cho rằng nụ cười đó của hắn là đang khinh miệt ta chẳng thể làm làm gì nếu không có hắn bên cạnh. Ta lúc đó vốn dĩ không bình tĩnh, như bị chạm vảy ngược mà hét ầm lên: - Ta vốn không cần sự giúp đỡ của ngài, tự ta cũng có thể tìm được đệ đệ.

Đại Thiên Cẩu nghe xong câu nói đó, chỉ đáp một tiếng: - Ân.

Sau đó liền quay đầu bỏ đi, không nói với ta thêm một lời nào.

Dường như vì câu nói đó mà hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Nếu có chạm mặt cũng chỉ đơn giản là một cái gật đầu xã giao.

Tự mình chiến đấu, chật vật suốt mấy ngày liền thu thập mảnh Bạch Vô Thường, không ngày nào là không có vết thương. Lúc này, ta mới cảm thấy thời gian được hắn bảo vệ thật yên bình, bất giác lại muốn quay trở về khi ấy.

Yêu Hồ gọi Đào Hoa Yêu đến, giúp ta chữa lành mấy vết thương trên cơ thể. Cùng y tạo nên giao tình tốt bởi chuyện trong liêu, cái gì y cũng là người biết rõ.

Trong một hôm say rượu, Yêu Hồ ngẫu hứng kể lại rất nhiều việc trước đây chưa từng nói về Đại Thiên Cẩu. Ta vừa uống rượu vừa chăm chú lắng nghe lời y nói.

Yêu Hồ cầm chén rượu, ngồi không vững, dáng vẻ vô cùng phóng túng vỗ vỗ vai ta nói: - Ngươi có biết tên Cẩu tử ấy tuy là bên ngoài uy nghiêm lắm nhưng bên trong chính là tâm hồn thiếu nữ, mong manh vô cùng. Hắn vì một câu đuổi đi của ai mà vô cùng để ý, suốt ngày trầm mặc suy nghĩ gì đó. Thể hiện gần đây vô cùng tệ khiến cho Aba thất vọng lắm nha, nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng bị đem vào đền thôi!

Ta nhíu mày, đẩy Yêu Hồ ngồi thẳng lại, giữ cho hắn đừng lắc lư nữa. Tên hồ ly này khi say yêu nghiệt như vậy, hắn phải lòng y cũng thật không thể trách.

Yêu Hồ vẫn lắc lư qua lại, cười cười đưa chén rượu lên nhấp môi một ngụm rồi tiếp lời: - Còn nữa, còn nữa. Tiểu sinh dạo gần đây phát hiện hắn lén lén lút lút đi thu thập mảnh của Bạch Vô Thường nha! Nhưng mà khi nhìn thấy mấy mảnh Bạch Vô Thường ở chỗ ngươi rất giống với mấy mảnh tiểu sinh vô tình nhìn thấy ở chỗ hắn nha! Ngươi nói xem giữa hai người các ngươi là cái gì quan hệ?

Ta nghe được lời Yêu Hồ, hành động bất giác đều ngưng động khiến cho y bật ngửa ra sau không kịp phòng bị. Sau đó liền phản bác: - Ngươi nói nhảm gì vậy?

Yêu Hồ hậm hực ngồi dậy, dường như sau cú ngã khi nãy cũng tỉnh rượu đôi chút: - Này, không thể nhẹ tay chút sao?

- Xin lỗi.

- Thôi đi, tiểu sinh về đây, không trêu ngươi nữa. Nghỉ ngơi đi. - Yêu Hồ đứng dậy, phong thái bỏ qua phóng túng mà trở về dáng vẻ ban đầu, có chút cẩn thận. Nhanh chóng rời đi.

- Ân, về cẩn thận.

Nhìn y vừa đi khuất sau cánh cửa, ta đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Thật không ngờ mấy lời ngày hôm đó lại khiến Đại Thiên Cẩu đại nhân khó chịu. Cũng không nghĩ hắn vẫn sẽ giúp ta tìm kiếm mảnh đệ đệ sau chuyện đó. Trong lòng bất giác lại cảm thấy có lỗi vì đã đối xử với hắn như vậy.

Vốn còn cực lực suy nghĩ cách nào để bắt chuyện cùng hắn. Nào là chạy đến chỗ hắn rồi vờ như là tìm mảnh đệ đệ? Hay nhờ Tình Minh thu xếp cho hắn cùng trận với ta rồi giả như bị thương để bắt chuyện.

- Tiểu Hắc.

Nghe có người gọi, ta vừa dứt khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu đáp: - Ai đến giờ này...

Là Đại Thiên Cẩu, lời nói trong miệng ta cố gắng nuốt xuống. Ánh mắt đảo qua lại vài vòng rồi mới chập chựng, sao lại nhanh như vậy liền xuất hiện rồi. Ta làm sao mà kịp thời suy nghĩ.

Ta cầm cây lưỡi hái, tựa vào đó mà ngồi. Đối với nam tử dáng vẻ trước mắt chưa từng thay đổi, vẫn phong thái tuyệt đại, mi mắt như khắc, có chút rung động tâm can. Nhưng lại nghĩ đến giữa hắn và y là quan hệ tốt đẹp, cảm giác vui mừng khi nãy tất cả liền vất đi, chỉ cần lại không muốn gặp.

Ta vội vàng bảo hắn, mong có thể đuổi hắn theo y rời đi. - Ngài đến đây để tìm Yêu Hồ sao, y vừa về rồi.

Hắn đáp: - Ta biết.

Biết rằng Yêu Hồ đi rồi còn không mau đuổi theo? Ở chỗ ta làm gì? Đối với hắn không phải trong lòng y chính là kẻ quan trọng sao?

Ta hỏi: - Vậy thì ngài đến đây làm gì?

Hắn đáp: - Đến gặp ngươi.

Gặp ta làm cái gì? Đều không phải đã đuổi ngài đi, ngài cũng đừng tự nhiên cảm giác tâm ta vừa lay liền đến như vậy. Thích ứng không kịp.

Hắn thấy ta không nói, từ trong tay áo lấy ra mấy tiểu đệ đệ: - Đem đến cho ngươi, mau chóng tìm được đệ đệ bầu bạn chống cô đơn.

Ta đưa tay nhận lấy mấy mảnh đệ đệ từ tay hắn. Nhìn sơ qua cũng không phải ít, nhắm chừng là mười mấy mảnh?

Gật đầu đáp: - Cảm ơn ngài.

Hắn yên lặng vài giây rồi tiếp: - Ngươi không định triệu hồi y, chẳng phải đã đủ rồi?

Đã đủ rồi? Ta cái này không rõ, liền chạy đi kiểm tra, quả thật vừa vặn đủ 40 mảnh. Bắt gặp Tình Minh đang ở đó, liền nhờ y triệu hồi đệ đệ.

Tiểu đệ đệ của ta cuối cùng cũng đến rồi. Bế y mà ôm chặt vào lòng, cưng nựng hết mức. Nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt hắn sa sầm đi đôi chút, sau đó liền quay lại như thường. Mặt mày sáng như ngọc.

Ta đặt đệ đệ vào tay hắn, để cho hắn thử bế y. Hắn tuy là ngạc nhiên nhưng vẫn ôm y vào lòng. Quả thật đệ đệ đối với hắn không động nhưng vừa quay về bên ta liền quấy khó một phen. Khiến cả khu triệu hồi náo động.

Tình Minh nãy giờ đang khó ở, lại nghe tiếng khóc của y mà khó chịu. Đi đến bế y khỏi tay ta mà đặt vào lòng Đại Thiên Cẩu: - Ngươi chăm nó giúp Hắc Vô Thường, nhớ đừng để nó làm phiền giấc ngủ của người khác.

Sau đó liền rời đi mà chẳng chờ cần Đại Thiên Cẩu chấp thuận. Thoáng bên tai, ta nghe lời rủa thầm của Tình Minh " Đêm khuya còn bị dựng dậy triệu hồi, thật riết quá mệt mỏi rồi. "

Ta ở bên có chút luống cuống, muốn đoạt về đệ đệ nhưng mà đoạt về sẽ khiến y quấy khóc, làm phiền giấc ngủ người khác. Rốt cuộc lại không biết làm sao đành đứng yên một chỗ.

Đại Thiền Cẩu để Bạch Vô Thường tựa vào lòng ngực hắn, bàn tay vỗ vỗ sóng lưng y nhẹ nhàng vuốt ve. Khiến cho ta nhớ xưa kia cũng từng ở trong vòng tay hắn, nhớ chuyện cũ bỗng nhiên cũng muốn được.

Đại Thiên Cẩu nhìn ta một lúc, trong ánh mắt dường như có sự ôn nhu: - Ta có thể đem y về không?

Ta chẳng cần suy nghĩ liền đáp: - Không

Đại Thiên Cẩu lại hỏi: - Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?

Ta đáp: - Tất nhiên là ở chỗ ta.

Đại Thiên Cẩu gật đầu tán thành: - Được.

Dường như ta nhận ra cái gì đó không đúng trong lời hắn nói. Tiếc rằng suy nghĩ đến quá trễ, lời cũng đã thốt ra. Đại Thiên Cẩu lại tác phong nhanh, một tay ở ngang hông ta kéo vào lòng rồi tung cánh bay lên.

Ta có chút hoảng loạn, ôm lấy cổ hắn. Tính ra từ lúc tứ tinh đến giờ, đây là lần đầu sau bao năm tháng được hắn gắp lên mà bay trong không trung.

- Đại nhân, ngài không thể. - Ta là cực lực phản đối, ngăn chặn không muốn cho hắn vào nhưng mà vẫn là không được.

Vào đến nơi, y phục bên ngoài đã bị hắn sớm cởi bỏ, chỉ còn lại một lớp y phục mỏng bên trong. Nằm ở trên giường ta.

Ta khóe môi hơi giật, gọi hắn một tiếng đích danh.

Hắn vẫn không lay động ở yên đó, đưa lưng về hướng ta. Ta bước đến, phát hiện cả hai đều đã ngủ rồi.

Ta thử gỡ tay đệ ấy ra nhưng không thể, tay đệ ấy giữ chặt lấy vạt áo Đại Thiên Cẩu. Vừa nãy không phải đã buông ra sao giờ lại...

Ta đành thổi tắt nến trong phòng rồi leo lên giường.

Ánh trăng bên ngoài soi rọi khuôn mặt tựa ngọc khắc của Đại Thiên Cẩu, dáng vẻ ôn nhu của hắn lại thêm phong thái tuyệt đại kia khiến cho ta cũng khó lòng mà không động tâm.

Ngắm nhìn sắc mặt hắn hồi lâu, ta cuối cùng cũng dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ hồ, trên đỉnh đầu cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay quen thuộc cùng với giọng nói đầy ôn nhu truyền đến khiến cho tâm ta yên ổn vô cùng, bất chợt mong có thể giữ lại khoảng khắc này mãi mãi.

- Tiểu Hắc, ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top