Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bốn mùa để yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn gửi người xúc cảm khi đầu xuân.

Tôi muốn gửi người nồng nàn nơi nắng hạ.

Tôi muốn gửi người yêu thương tựa lá thu.

Tôi muốn gửi người bình yên trong đông tuyết.

* * *

Xuân sang hoa bừng nở.

Người ta vẫn thường nói, mùa xuân, chính là mùa đẹp nhất trong năm. Quả thật như vậy, khi mà những cánh hoa thắm sắc nở rộ cả một góc trời nho nhỏ, xua đi giá lạnh mùa đông mà khẽ khàng gửi vào trong từng cơn gió xuân cái mùi hương thơm lừng hoà quyện vào nhau, ve vãn nơi cánh mũi mãi chẳng bao giờ dứt, Ace sẽ bảo rằng, mùa xuân đẹp vì nó mang theo những khởi đầu tươi trẻ nhất.

Không chỉ là tươi trẻ của những chiếc lá xanh mơn mởn, cũng không chỉ là cái xinh tươi trong những cánh hoa đào, mà nó, còn là tươi trẻ nơi thanh xuân thuần khiết nhất của một đời người.

Mùa xuân, thường được ví như thanh xuân, là cái khoảng khắc mà ta đều sẽ vô tình rung động trước một đôi mắt nào đó. Có thể là lạ, có thể là quen. Song, đó vẫn là những xúc cảm thuần khiết nhất, khắc khoải đi theo ta cả một đời. Đôi khi thì là kỷ niệm của những ngày non trẻ thơ dại, đôi khi lại là đôi tay ta nắm trọn cả quãng đường không buông.

Vươn bàn tay khẽ khàng hứng lấy từng cánh hoa rực rỡ lung linh nhảy múa trong làn gió hệt như chạm vào thương nhớ ai kia, Ace vụng về tết chúng lại thành một chiếc vòng hoa, Anh không dám hấp tấp, chỉ sợ một giây mạnh tay là vô tình khiến vẻ đẹp kia tan vỡ.

Và rồi, khi gió xuân cất lên giai điệu của bản tình ca lao xao bên tai, lá xuân khẽ khàng vần vũ đầy nơi gò má của người con trai kia, Ace sẽ đặt lên những lọn tóc màu nắng mai đó chiếc vòng hoa này, tặng người những xúc cảm rung động dạt dào từ cái thuở còn ngây ngô. Sabo nhất định vẽ lên đôi môi nụ cười rạng rỡ với anh, cùng đôi gò má tươi tắn sáng bừng lên trong niềm hạnh phúc vô vàn.

Hoa đẹp, nhưng không thể sánh được với người.

Vì giữa muôn ngàn hoa thắm sắc lung linh, người vẫn xinh đẹp nhất.

* * *

Hạ về nắng rọi soi.

Mùa hạ là một mùa rộn rã, là mùa của những lễ hội nhộn nhịp nơi đầu đường góc phố, cũng là mùa của những điều nồng nàn say đắm nhất. Thí như cái nắng hạ gay gắt chan hòa nhuộm màu vàng óng rực rỡ hoà vào sắc lam sắc thắm của bầu trời, nhỏ từng giọt mật ngọt xuyên qua các kẽ tán lá xanh tươi, như rằng chảy thẳng vào tim mỗi con người. Hay việc ve hè nô đùa với nhau một trò "trốn tìm", hùa nhau giấu mình ẩn vào từng bông hoa kẽ lá để rồi lại cùng nhau ngân lên giai điệu vang vọng cả góc trời thầm lặng.

So với những dư âm tươi trẻ thanh thuần mùa xuân, mọi điều về hạ đều nhuốm thêm một nét mãnh liệt. Đó là mãnh liệt về thời tiết, là mãnh liệt ở những bản tình ca lao xao, cũng là mãnh liệt nơi say nồng trái tim.

Nhúng chân vào trong làn nước dịu êm suối nhỏ róc rách biêng biếc như màu mắt bản thân, để mặc những giọt nắng ban mai lăn tăn nhảy múa trên mái tóc bồng bềnh, Sabo chỉ đơn thuần cầm lấy chén rượu nồng nhấp nhô một ngụm đầu môi. Mỗi lần một chút, để có thể cảm nhận được cái hương men rượu tình vương vấn nơi vòm miệng.

Và khi pháo hoa sáng bừng lên nở rộ giữa một góc trời đêm huyền ảo dịu dàng, đôi tay Ace sẽ khẽ nâng bờ má Sabo lên, khiến em vô tình đắm say trong ánh mắt ẩn vào bao nhiêu bão tố phong ba cuồng loạn mãnh liệt kia. Để rồi, cả hai sẽ cùng đắm chìm vào cái hôn cuồng si, kéo nhau rơi xuống vực thẳm đoạ lạc chốn ái tình mụ mị này. Nhất quyết, không buông tha kẻ kia ra.

Rượu dẫu có say. Vẫn là không khiến ta say được bằng tình ai kia.

Rượu dẫu có nồng. Vẫn là không nồng nàn được bằng đôi môi người.

* * *

Thu qua lá ngả màu.

Cuối hạ đầu đông, là một cách để nói về mùa thứ ba trong năm. Oi bức mùa hạ không còn, mà giá băng mùa đông cũng chưa tới. Nàng tiên mùa thu chỉ đơn giản rút bỏ đi dần từng chiếc lá xanh tươi trên mọi cành cây nơi rừng thông, nhúng chúng vào sắc đỏ vàng thắm tựa như tiễn đi những dư âm còn sót lại của mùa hạ vừa qua. Rồi nàng sẽ thả chúng vào làn gió mang theo se se cái lạnh, để gió cuốn chúng rải lên khắp mọi nẻo đường lao xao , lên xanh mướt thảm cỏ mát rượi lay động, và cả lên mái tóc đen rối bù của ai kia.

Nhưng nàng thu nào có hay? Khí thu nàng vẽ ra ấy lại vô tình chạm khẽ vào cả miền thương nỗi nhớ, vô tình xao xuyến bao nhiêu xúc cảm nơi con tim. Để rồi, ta đứng đó, khi tiết trời quang đãng điểm màu thu sắc thắm, yên bình mà thầm lặng, lại trỗi dậy những giấc mộng khát khao. Mùa thu, hóa ra lại là thời khắc để những yêu thương hạnh phúc trở nên đong đầy trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Mùa thu, có thể ví như những năm tháng khi ta vừa đủ độ trưởng thành, không còn những ngây ngô cuồng dại quá đỗi thuở bé thơ, mà nói là chín chắn hoàn toàn như những bậc bô lão cũng không đúng. Chỉ đơn giản lúc ấy, ta có thể phân biệt rạch ròi mọi thứ, rồi sẽ muốn sống chậm lại một chút, để làn gió thu cuốn đi những ganh đua phù phiếm, để hương vị đôi môi ai có thể vần vũ lên cõi lòng ta.

Sắc vàng khắc khoải nhớ nhung đợi chờ. Sắc đỏ mãnh liệt cung bậc cảm xúc. Chúng khẽ khàng hòa lẫn vào nhau, nô đùa trên mái tóc đen rối bù tựa cánh quạ của người thanh niên. Ace khi ấy sẽ không vội vàng một tay phủi hết tất cả chúng xuống, anh sẽ cứ để cho những sắc màu ấy lờn vờn phía trên, rồi dựa khẽ thân mình ngắm nhìn con đường tình đầy những vấn vương hò hẹn của bao cặp tình nhân xưa cũ.

Và khi sắc tím bằng lăng thiết tha yêu thương bừng nở vào trong đáy mắt xanh thẳm bầu trời của người kia, Ace sẽ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc dưới ánh hoàng hôn kia một nụ hôn dịu êm, vuốt ve đôi má xinh tươi mang bao sắc xao xuyến cuộc tình. Sabo lúc ấy sẽ chỉ đơn giản tựa đầu vào người anh, hồ thu phủ nắng ánh lên một nét chân thành mãi mãi không đổi thay.

Sắc vàng thu ai hay là sắc biệt ly? Với ta lại là sắc màu bình yên cùng người.

Sắc đỏ thắm ai hay là sắc vấn vương tình cũ? Với ta lại là sắc màu đong đầy yêu thương tình này.

* * *

Đông tới hoa tuyết phủ.

Đông, chỉ nghe tên thôi cũng khiến người người phải ngây ngán. Không còn sắc xanh thắm tươi ngút ngàn mây trắng của xuân tươi trẻ, mà giờ chỉ có màn sương mờ ảo bất tận núi đồi. Không còn cái nắng rọi soi nơi mặt hồ của hạ nồng nàn, mà giờ chỉ còn những bông hoa tuyết phủ đầy hiên nhà lạnh giá màu trắng tinh khôi. Cũng không còn cái se se làn da của thu dịu êm, mà giờ lại là buốt giá khắc nghiệt thấu xương trong từng cơn gió. Nàng Đông bước đến, lạnh lẽo đem mọi thứ nhấn chìm trong sự héo tàn nhuộm hai màu trắng xám ảm đạm. Tuyết, tuyết rồi lại tuyết. Từng bông đều dường như đóng băng mọi sự sống tưởng chừng luôn rực rỡ. Cỏ cây không muốn thay màu đổi sắc. Cánh chim cũng chẳng còn muốn bay lượn. Tất cả, đều chỉ muốn ngủ yên để quên cái lạnh giá khắc nghiệt ngoài kia.

Nhưng nào người ơi, xin đừng xua đuổi đi một mùa đông như vậy. Có khúc dạo đầu cũng sẽ có đoạn kết thúc, có mùa xuân tươi cũng sẽ có buổi đông giá. Và liệu có ai dừng lại để tâm một chút, rằng ẩn sâu trong cái lạnh lẽo buốt giá kia, tồn tại một mùa đông đẹp đẽ và bình yên đến nhường nào?

Có trải qua khắc nghiệt một chút, mới biết cách trân trọng những giây phút bình yên. Như việc có một mùa đông giá lạnh buốt cóng, mới biết được khi hoa bung xoã năm cánh xinh tươi là lúc mùa xuân tràn về.

Hoa tuyết rơi tan tác giữa không gian trắng muốt bạt ngàn, ngỡ ai hay lại là nét đẹp tựa nụ cười thiên thần giáng thế. Bông tuyết chạm khẽ vào mặt đất, chính là dõi theo mỗi bước chân ta trên con đường, hằn sâu in bóng chúng để những kẻ phía sau có thể biết được. Kì thực, Sabo lại rất thích ngắm nhìn tuyết, thích ngồi lặng thầm bên mái hiên nhà đắm chìm trong một màu trắng tinh khôi mà thuần khiết đến diệu kì. Cứ ngỡ như một giấc mộng, một giấc mộng khi lạc vào vùng đất thần tiên.

Và khi màn đêm buông xuống, gió rét gào thét điên loạn đập liên hồi vào cánh cửa sổ, Sabo khẽ cuộn mình trong lớp chăn ấm áp trước căn bếp ấm lửa hồng, nhẹ nhàng nhâm nhi tách trà hoặc một ly socola vương đầy hơi nóng lên cánh mũi đôi môi, thấm đậm hương vị vào đầu lưỡi khoang miệng. Ace sẽ cuối xuống ôm chặt thân em vào lòng, tựa mái đầu rối bù kia lên đôi vai này, mang cái thân nhiệt luôn tựa như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ tắt xua đi cái lạnh ngấm sâu trên từng đầu ngón tay, trên cả những lạnh lẽo con tim. Để có thể cảm nhận được hơi ấm người kia mãi luôn kề cạnh. Để những thương yêu có thể hoá thành cung bậc nhẹ nhàng xuyên qua mọi băng giá buốt rét.

Đông lạnh, ta mang hơi ấm truyền khẽ cho nhau.

Truyền cả yêu thương. Truyền cả trái tim bình yên cuộc tình.

* * *

Dù là xuân hoa thắm sắc hay là thu dịu nỗi buồn, Ace biết những vẻ đẹp kia dẫu thế nào cũng không thể khiến lòng này xuyến xao được như người anh thương.

Dù là hạ nồng nắng rọi hay là đông lạnh tuyết buốt, Sabo tin bên cạnh em quá khứ hay tương lai đều sẽ luôn có một người khiến tim này hằn khắc yêu thương.

Và dù thời gian có trôi qua thế nào, Ace và Sabo, vẫn là hai bóng hình không thể tách rời, bên nhau trọn vẹn suốt bốn mùa đẹp tươi. Trên con đường đời dài đằng đẵng mang theo hơi ấm mùa xuân, lưu lại nắng say mùa hạ, vương vấn sắc đỏ chiều thu, vun vén bông tuyết đêm đông, bàn tay sẽ luôn nắm lấy nhau đi qua bao nhiêu khó khăn, đôi chân sẽ luôn sánh nước cùng nhau đến tận chân trời góc bể.

Để con tim này khắc ghi sâu đậm hình bóng người đó, để những xúc cảm thân thương không bao giờ phải phai mờ, để sợi chỉ đỏ sẽ mãi mãi gắn liền tơ duyên.

Yêu, yêu và yêu. Đến tận cùng thế giới.

* * *

Xuân sang. Hạ tới. Thu qua. Đông về.

Bốn mùa luân phiên, chuyển tiết không ngừng.

Nắm chặt tay nhau. Xin đừng buông rời.

Có người bên cạnh. Bốn mùa để yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top