Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Crocodile x Buggy] Cigars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Buggy không biết hút xì gà. Còn Crocodile thì muốn dạy cho gã.
Hắn cũng muốn dạy gã trở thành một vị vua. Bởi bàn cờ nào mà chẳng cần tới một con bù nhìn đội mão.

Art by: Twitter SGTMG88
Enjoy~

Buggy tránh mặt sang một bên, vừa hay khi Crocodile châm lửa đầu xì gà tàn đóm, và gã ho, khục khặc.

"Mày không biết hút thuốc nhỉ?" Crocodile thuận miệng hỏi, chẳng phải hắn tò mò chi, song tên cựu Thất Vũ Hải không giấu nổi ngạc nhiên từ phát hiện nhỏ tí xíu.

"Vâng, thưa ngài. Mùi thuốc tôi không ngửi được."

Hoặc gã chỉ đơn giản là chả bao giờ hứng thú với thứ độc hại này. Nhưng trước mặt Crocodile đây thì đến mười Buggy gộp lại cũng chẳng đủ gan nói thế. Xì gà còn là một mặt hàng đắt đỏ khắp Đại Hải Trình chứ nào riêng gì Tân Thế Giới, gã hề thì đâu có thừa tiền vung cho trò vô bổ.

"Tập đi."

Crocodile ra lệnh, lại thuận miệng thôi. Hắn dùng cái móc to ngang gương mặt tái xanh kia kéo gã tới gần chỗ mình, rồi làm dấu bảo Buggy ngồi xuống. Bỗng dưng hắn cũng muốn xem thử cái mũi đỏ kia thả khói ra coi ngộ nghĩnh nhường nào. Nếu nó mắc cười y chiếc đầu xe lửa mà hắn đã thấy ở tiệm đồ chơi cuối phố dịp đông chí, Crocodile cũng xem như được khuây khỏa một thú vui.

Buggy nghe cấp trên nói liền thử dịch người ra sau một phân rưỡi, quả nhiên da cổ liền chạm lớp kim loại lạnh như băng, đà này nếu còn lôi thôi nữa, khéo hắn cục lên mà xiết cổ gã không chừng. Gã đánh mắt về bàn thư kí đối diện cầu cứu, Galdino nãy giờ lấm lét nhìn hai bọn chúng không quên thả cho Buggy một cái nhìn thương hại, rõ là sẽ chẳng dám ho he gì đâu. Buggy mang tiếng là chủ thật đấy, nhưng cái danh Tứ Hoàng từ trời rơi xuống của gã cũng chỉ là sĩ hão thôi mà.

Crocodile theo ánh mắt van nài kia liếc sang bàn thư kí, khiến Galdino chạm cái nhìn sắc lạnh giật bắn lên cả mét cao, quáng quàng cúi đầu làm nốt việc. Vị vua sa mac chỉ hừ một tiếng trước khi thọc bên tay lành vào túi vest nhung, lôi ra hộp xì gà vàng óng, chạm trổ tinh xảo. Buggy đành ngoan ngoãn ngồi xuống, và bởi trong bán kính để cái móc kia không xẻ đôi cổ gã chẳng có gì ngồi được, tay Tứ hoàng bất đắc dĩ chỉ có thể nửa quỳ nửa đứng trên sàn phòng lạnh ngắt, và kể cả vậy, cũng khó khăn vô cùng. Đầu nhọn sắc lẻm lướt trên gáy gã, dọa dẫm triền miên.

"Mày làm gì vậy?" Crocodile liếc nửa con mắt xuống dáng vẻ khổ sở kia, bên tay vẫn thoăn thoắt tháo cây xì gà khỏi dây da cứng. "Ơ thì tôi... tôi đang ngồi." Buggy run rẩy đáp. "Tôi còn biết ngồi đâu nữa?" Gã liền thắc mắc ngay, khi thấy hai hàng mày của kẻ phía trên chau khẽ.

Trong nửa tích tắc ngắn ngủi, có tiếng va chạm nặng nề và tiếng nấc nghẹn. Buggy ôm bụng sõng soài nền đất, cố nén lại nỉ non. Bên đầu gối của Crocodile chìa hẳn khỏi gầm bàn, hẳn chính là tác giả khiến vài đoạn cơ sườn của gã hề dập nát. "Đứng dậy." Giọng hắn đều như máy, chẳng lộ ra gợn thương cảm nào. "Ngồi lên đây."

Buggy chưa qua cơn đau, vẫn lập cập vâng lời. Gã hít liền mấy hơi để trấn đôi chân không gục ngã, trước khi đặt người xuống lòng tay bạo chúa. Crocodile hạ chiếc móc khỏi cần cổ run rẩy, để kẻ trên đùi mình có thể thở dễ dàng hơn, và vòng xuống đỡ lấy tấm lưng gã.

Thành thử nếu chẳng vì cú đá, và chẳng vì mặt Buggy thực sự sắp xanh ngang mái tóc gã đây, thì Galdino chắc đã nhầm cử chỉ ấy xiết bao hào hiệp.

Crocodile xoay người, để hắn và Buggy có thể mặt đối mặt, biểu tình như có như không vô thức làm gã hề càng thêm rúm ró. Trên lóng tay hắn kẹp điếu xì gà mới tinh, giơ trước mắt Buggy đợi gã đón lấy. Buggy mau mắn đỡ nó bằng cả hai tay, có chút kinh hoàng nhận ra có chụp hai bàn tay gã lại chỉ vừa bằng một bàn tay hắn.

'Mình chết mất thôi, mình đi đời rồi.' Thần kinh quá độ của Buggy ong ong hồi chuông báo tử. Phía xa xa, Galdino cũng đang cầu nguyện cho gã.

"Ai dạy mày cầm thuốc như thế?" Crocodile châm biếm mỉa. Đuôi mắt dài của hắn nhăn khe khẽ một vết chân chim.

'Cười nhạo ta, tên Cá Sấu khốn khiếp.' Buggy nãy giờ đều chẳng dám rời ánh nhìn khỏi con quái vật trước mặt, không khỏi khó chịu cắn môi. Song gã vẫn đủ yêu cuộc đời để chẳng hó hé tiếng nào. Thay vào đó, gã chăm chú cóp lại cách đối phương cầm mới rồi, trước khi giơ lên trước mắt hắn đắc thắng. "Ngón cái nâng đuôi điếu lên, mày đúng là đồ vô dụng." Crocodile thở dài, song cũng kiên nhẫn chỉnh lại từng ngón tay nhỏ hơn cho vừa ý. "Đấy."

Tay hắn lạnh tựa đá. Buggy rùng mình. 'Đúng là quái vật.' Còn Crocodile ngẫm bản mặt nhăn như khỉ bên dưới một lúc lâu, cứ như thể hắn đương đọc từng suy nghĩ phản trắc lướt qua bộ óc bé tí và đang suy tính xem có nên cho gã một đấm hay chăng.

Buggy, lần nữa, nhanh nhảu tìm cách cứu cái mạng mình. "A.. hiểu rồi, hiểu rồi, Croc cưng này, vậy tiếp nữa tôi phải làm gì đây?"

"Cắt điếu đi, châm rồi hút." Crocodile xoay người lấy cái kéo bạc bên trong hộp thuốc, bỏ ngoài tai cái biệt danh ngu độn chết người. Hành động không báo trước khiến tấm thân trên đùi hắn một phen nhấp nhô. Buggy tí thì dúi cả mặt mình xuống sàn đá. Thật may thay có cánh tay kia giữ gã nguyên trạng.

"Tập trung vào." Cựu Thất Vũ Hải nghiêm giọng nhắc, lờ hoàn toàn nguyên do chủ chốt từ hắn mà ra. Hắn vứt đuôi xì gà dang dở xuống, thứ đó chưa kịp chạm đất đã hóa thành thinh không, hòa cùng cát của hắn trôi tuột đi mất.

Crocodile chỉ còn một tay, nên hắn buộc phải ngậm điếu thuốc để có thể cắt cuống. Buggy chăm chú nhìn như mê hoặc, thon thót nhận ra dưới mai tóc đen là rèm mi dày cong vút, nom nghiêng con mắt quá đỗi dịu dàng. Hành động khiếm khuyết mà thuần thục, những ngón tay cân thong dong mảng đầu thuốc, cắt rồi đỡ lấy thừa thãi một cách khoan thai. Mắt tên hề nở to, như chiếc den den moshi chuẩn bị chụp ảnh, bởi cảnh vừa rồi để mà tả, thì phải vào hàng vô cùng tao nhã.

"Đến mày." Crocodile chìa ra cây kéo, gã vẫn còn ngẩn ngơ. Hắn lần này nghiêng hẳn mình sang bên để bật lửa, khóe miệng nhếch cao cười vương làn khói.

Buggy làm theo, chật vật thôi rồi. Khi đưa thuốc lên đến môi chẳng khỏi mếu máo, bắt chước kẻ kia rít một hơi chỉ để đau đớn truyền lan tận cuống họng.

"Chậc, phí của quá đấy thằng hề này." Crocodile nhìn gã sặc sụa đàm tếu phán. Còn Buggy thì cảm tưởng phổi mình sắp cháy bỏng đến nơi, khô rát - thứ hơi độc bứ căng trong ấy những muốn bóp gã không thở nổi.

"Đã... khụ khụ... đã nói là tôi không hút được." Gã ho đến rơi nước mắt. Khói thuốc mềm mà cay. "Khí quản tôi không tiếp nhận được thứ này."

Khỏi nói hắn cũng biết, chỉ cần nhìn cách gã hề dè dặt cắt điếu cũng khiến nó nát bươm, cách gã đốt quá lửa khiến nó khét cháy hay cách gã cố tham lam rít một hơi dài thể hiện rồi chết nghẹn, là đủ. Sao ngữ rác rưởi này lên đến chức Tứ Hoàng thực làm hắn đau đầu suy nghĩ.

Bọn Hải quân hẳn phải suy lắm rồi. Hoặc đây thực sự một thế hệ tệ hại, đủ để sản sinh ra những mầm mống như thế.

Đáng thương thay, Crocodile sau cùng, đã tiếp tay xây nên thực tại này chứ mấy. Tội hắn đáng phải đổ thành sông.

"Ngài tiếc của còn ép tôi làm gì?" Buggy vẫn chưa thôi trách móc, hoàn toàn lơ đi biểu cảm hắn xám xịt. Rặt cái thứ đần độn.

"Để lôi mày ra làm trò cười, đồ ngu ạ." Crocodile thản nhiên đáp. Hắn nhanh như cắt giật điếu thuốc khỏi bàn tay hững hờ kia, một phần tránh việc nó rơi xuống làm xém nệm ghế ngồi đắt đỏ.

Buggy bị đột ngột đó dọa sợ, vội vàng lấy tay che mặt, thầm nghĩ sắp bị đạp ngã tới nơi.

Song tên bạo chúa kia chỉ quay đi, trầm ngâm với điếu thuốc trong miệng. Chú ý của hắn rơi xuống những tờ báo cáo ngay ngắn trên bàn, và hắn ngưng mọi cử động khác, để gã hề trên đùi lại cùng phần thừa thãi của nhân gian.

"A..." Buggy lên tiếng, sau quãng lặng lẽ chùng chình. Galdino run bắn lên muốn thay trời hành đạo với gã. "Tôi xin phép, thưa ngài, tôi muốn nói điều này."

Crocodile hừ nhẹ, thay lời đáp. Tên hề đã được cho phép.

"Ngài đẹp lắm, khi ngài hút xì gà." Buggy bâng quơ. Khi lời vừa đến tai, bộ não đáng thương của gã bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, vội vàng đẻ tiếp câu cứu vãn. "Ý tôi là, ối ý tôi là, trông ngài rất trang nhã. Kiểu như một quý ông vậy. Kiểu như, rất nam tính ấy." Gã xổ liền một hơi, hai bàn tay lửng lơ múa may loạn xạ. "Trông giống hệt như..." ... Giống hệt như Roger, khi Buggy và Shanks ngồi trong lòng ngài, dõi theo ngài chăm chú quan sát những vĩ tuyến vẽ trên bản đồ kho báu; giống hệt như Rayleigh, lúc ngài lặng yên chăm sóc thanh bảo kiếm của mình, Shanks và Buggy nằm dài trên boong tàu, dẫu cạn sức sau cuộc tập luyện vẫn ngắm nhìn ngài đăm đắm.

Nhưng gã làm sao nói vậy được đây. Crocodile đâu phải người gã nên tôn kính, và Buggy muốn tự vả vào mặt mình bởi phép so sánh ngu ngốc mới rồi.

Song hắn giống họ lắm. Giống đến đau lòng. Và điều đó, làm hắn khác Buggy. Làm hắn có thể đứng ngang hàng với Tóc Đỏ mà chẳng phải đắn đo gì cả.

Buggy tuyệt nhiên không thích nổi những điều thâm tâm gã đang hướng tới.

"Giống hệt như?" Crocodile mớm lời, bên chân mày nhấc cao, đợi chờ câu tròn trịa. Thành thử gã hề phải chữa thêm thôi, gã không muốn chết. "Giống... giống hệt như một vị vua ấy."

Hổ phách sau con ngươi lạnh kia dao động, chớp đến và đi tựa cánh hải âu. Vệt chân chim nơi khóe mắt lưu lại lâu hơn chút nữa, vết sẹo ngang gương mặt gã căng sẽ sàng. "Fư." Crocodile chấp nhận câu trả lời có phần ngây dại, không khỏi phì cười. "Vậy à?"

"Vâng, quả là vậy." Buggy thở phào, coi như bữa nay gã vẫn may một mạng.

"Phải, phải." Crocodile hạ điếu xì gà còn đang cháy kia xuống gạt tàn, không bóp khô nó đi nữa. Hắn dùng bàn tay vương mùi thuốc ấy nắn sống mũi mình, thói quen vẫn làm khi hắn phải điều gì trái khuấy, song đôi môi càng lúc càng nâng cao quỷ quyệt. "Lắm khi tao quên mất mày còn non ha, mày còn phải học từ tao nhiều lắm, nhỉ, Bug - gy?"

Khói tràn khỏi khóe môi hắn, mềm mà cay.

Crocodile rít một hơi thật dài, lồng ngực nở nang áp vào vai gã, ấm áp lạ. Buggy né đi. Song trước khi gã hề kịp trốn tránh thêm nữa, tay bạo chúa đã hạ điếu thuốc khỏi miệng mình. Chiếc móc câu nãy giờ yên vị lười nhác nhanh như cắt cử động, chộp lấy cơ thể con mồi kia, trí mạng hệt hàm răng sấu nơi đáy đầm nước, rồi kéo nó lại gần.

Gần như thế... và gần hơn nữa.

Gần để khói tràn qua bờ môi thẫn thờ, len lỏi qua kẽ răng hờ hững, tuột trôi cổ họng. Gần để lưỡi hắn cũng theo đó mà du ngoạn tận khóe miệng sững sờ, săn đuổi tận vào cuống lưỡi ngẩn ngơ, nếm trọn tâm địa. Gã hề trong lòng hắn mất vài giây rồi giật bắn, cuống cuồng đẩy hắn đi. Ho. Khóc. Sợ hãi. Đau lòng.

Chậm chạp quá. Crocodile thầm nghĩ, và đầu hắn nhức lên bởi những ý tưởng bạo tàn. "Sao thế, ngài chủ tịch? Mày không phải muốn học tao cách trở thành vua ư?"

"A.. tôi... tôi, tôi xin lỗi, xin ngài. Đừng." Buggy xua tay, thở sặc sụa. Galdino đã trốn tiệt từ lâu lắm. Gã chẳng biết ấy là rủi hay may.

"Mày đàn bà quá đấy. Quả nhiên những thức thượng hạng không đến lượt ngữ tầm thường như mày thưởng thức qua." Crocodile châm kích thêm, Buggy chỉ lắc đầu quây quẩy. Gã cúi gằm mặt xuống che hết đi mọi thứ. Để cái gáy tơ hơ cho con thú săn phía trước thuận đường đớp gọn.

Hắn chộp mái đầu rối bù ấy, bẻ nó lên bằng sức lực kinh hoàng. Crocodile ghét cay đắng sắc xanh trước mặt, kể từ Alabasta và thằng nhóc Mũ Rơm đó. Hắn ghét cả biển khơi sâu trong đáy mắt còn đang sợ hãi, kể từ Hội Thập Tự thành lập.

"Sao thế? Mày sợ rồi à ngài chủ tịch?"

Buggy khiếp đảm nhìn hắn. Lần đầu trong đời kẻ mang danh thiên tài mua vui thiên hạ chẳng biết nói sao.

"Thử thuốc lá trước đi." Crocodile thầm thì nhẹ nhàng. Góc miệng còn mơn trớn khói thuốc chưa thoát ra hết. Che phủ gương mặt hắn, che phủ hàm ý ăn sống nuốt tươi. "Nhưng đỡ khô hơn rồi chứ, phải không?"

"Vâng." Gã hề thều thào đáp, công nhận điều đó làm gã sức tàn lực kiệt, và nếu chẳng vì gọng kềm sau sọ, hẳn gã đã tuột khỏi ghế mà tràn trề khắp mặt đất dưới chân.

"Mày nên học dần với thuốc lá." Cựu Thất Vũ Hải nhắc lại, kiên nhẫn, tận hưởng. Ồ, hẳn đây phải là phẩm trật của một tay bạo chúa. Hắn vui trên nỗi thống khổ của con người. "Hoặc là tao sẽ dạy lại cho mày."

Mắt Buggy chẳng còn tiêu cự nữa, song gã ngoan ngoãn và khó nhọc gật đầu. Chính bản thân chẳng biết vì vế nào cả. Sơ suất quá. Crocodile xảo trá cười thầm.

"Mày sẽ thành vua, Buggy ạ." Cuối cùng hắn thả rơi con người kia, cuối cùng hắn hạ nước cờ xuống. Alabasta hay Đại Hải Trình đều hòa vào dĩ vãng rồi, còn Crocodile sẽ xây đập ngăn dòng sông tội lỗi của mình lại. Dẫu rằng hắn có phải lấy xác thằng hề này làm nền móng đi chăng.

Buggy khụy xuống lòng, xuống đùi rồi dừng lại dưới đế giày hắn, khô kiệt như vừa kinh qua một cơn bão sa mạc. Crocodile từ trên dõi xuống. Ánh mắt hắn độc ác, ánh mắt hắn dịu dàng.

"Tao đã từng kể cho mày về Utopia chưa?"

End.

Lần đầu tiên ngắm Sir đập Buggy tòe loe rồi thổi khói vào mặt gã não tôi chính là kiểu:
"SHOTGUNNed đi. SHOTGUNNED NGAY VÀ LUÔN ĐI ĐM."
Song tiếc là họ chả hôn nhau nên tôi đành ngồi đây viết fic 🥲

Ứ ừ, kiểu gì ý :3 đừng thú tính với nhau thế mình thích lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top