Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kẻ giáng lâm (3): Trần ai chi địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ chương này Orochi và Susanoo chưa yêu nhau nên mình sẽ để xưng hô là 'tôi-cậu'. Chương này là khi Susanoo và Orochi vây bắt Jikokuten lần 1 qua lời kể của Susanoo (nhắc lại cho bạn nào đã quên chương trước)

Trần ai: bụi bặm, khói, sương mù

==================

"Mùng 1 tháng 5 năm 2014, thành phố Asuka.

Thành phố Vệ Tinh số 3, khu số 2."

Tháng 5 đúng là thời điểm nóng nhất trong năm, ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu đốt đại địa, không khí bốc lên hỗn loạn trên con đường phủ nhựa. Một trận gió to thổi tới, cơn gió nóng rát không chút mát mẻ, khô nóng như một chiếc lồng hấp khó chịu.

Susanoo lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, giơ tay lên, lớp găng tay kim loại làm giảm độ nhạy của ngón tay, nhưng anh đã học được cách khống chế lực và góc độ qua lớp kim loại này, anh tháo chiếc kính bảo hộ xuống, phát hiện ra một lớp nước mỏng đã dính lên lớp cao su xung quanh mắt kính.

Orochi nhìn anh, mái tóc màu vàng kim của Susanoo ướt đẫm mồ hôi, dính lên trên trán. Hắn nhíu mày, sau đó lại không nói gì cả.

"Xà Thần." Susanoo đột nhiên gọi hắn.

Bỗng nghe thấy anh gọi danh hiệu của mình, Orochi cảm thấy khá mới lạ. Hắn nịnh nọt hỏi: "Có gì muốn phân phó sao, Thần Hành Quyết?"

"Anh không thấy nóng à?" Susanoo nhìn nóng gần chết, anh đã cởi bỏ trang phục tác chiến, chỉ mặc đúng một chiếc áo ba lỗ bó sát người. Cơ thể trẻ khỏe còn chưa nảy nở, nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái sau này. Dáng người anh rất cao, vai rộng chân dài, nhưng vòng eo lại rất nhỏ. Khẩu súng trong tay cũng ướt đầy mồ hôi trơn nhẵn. Thế mà Orochi vẫn mặc nguyên chiếc áo gió dài vạn năm không đổi, như thể hắn không đi đánh nhau mà đang đi trên sàn catwalk vậy.

"Mùa hè là thời gian rắn phát triển mạnh nhất, nhiệt độ này rất phù hợp với tôi nha." Hắn cười nói.

"Vậy xem ra anh không thích mùa đông đâu nhỉ."

"Cậu từng thấy con rắn nào thích mùa đông chưa?"

Susanoo thấy hắn nói có lý bèn không tám chuyện nữa, hít vào một hơi, đeo kính bảo hộ lên cổ. Đốm lửa lập lòe trong màn sương mù xám xịt dày đặc trước mắt, sóng nhiệt phả vào mặt khiến người ta không thể hô hấp nổi.

Susanoo nhìn nhiệt kế trên trang bị, nhiệt độ không khí lên tới 43 độ C.

Đây mới chỉ là tầng bên ngoài mà thôi.

"Đi thôi, anh đeo kính bảo hộ lên đi, cẩn thận mùi tro." Susanoo nói với Orochi. Nhìn dáng vẻ thờ ơ chẳng mấy quan tâm của hắn, không khỏi cảnh cáo một câu: "Nếu anh bị tụt lại phía sau, tôi đành phải báo cáo với Trụ sở đổi đối tác."

"Thật là chu đáo, đội trưởng." Anh không đáp lại cái giọng điệu chọc tức của Orochi, chỉ hướng ánh mắt về phía làn khói dày đặc đáng sợ trước mặt.

Jikokuten là Ác Thần Ghen Tị, lấy thần hương làm thức ăn trong thần thoại. Anh đi vào trong làn sương mù, hình như Trụ sở có gì đó muốn thông báo với anh nhưng tai nghe chỉ rè rè vài tiếng rồi tắt hẳn.

Susanoo cau mày, tháo tai nghe ra.

Tín hiệu bị nhiễu sóng, là sức mạnh của Ác Thần làm nhiễu loạn tín hiệu.

Trang thiết bị của SIO phải thay đổi thôi. Tên đầu sỏ gây tội khiến Bộ phận Truyền thông và Giám sát của SIO vài năm trước phải nâng cấp xoành xoạch nghĩ.

Orochi đứng một bên, nhìn màn sương bao phủ cả một thành phố từ xa. Sương mù màu xám như mãnh thú giương nanh múa vuốt, sẵn sàng nuốt trọn những kẻ định tới gần.

Hắn nheo mắt, đeo mặt nạ phòng hộ vào.

Thành phố Vệ Tinh số 3 đã không còn dấu vết con người từ lâu, lúc tai họa xảy ra SIO đã đưa ra thông báo trước, trong vòng nửa ngày tất cả cư dân của thành phố, bao gồm cả thị trấn xung quanh đều đã được sơ tán. Trong thành phố trống không yên ắng này chỉ có tiếng lá cây rơi chào hỏi bọn họ.

Susanoo nặng nề hít một hơi, luồng gió nóng rực kia liền tràn vào phổi anh.

Nhiệt độ nóng rực ấy làm anh cảm thấy khó chịu, càng tới gần khu vực trung tâm nhiệt độ càng thêm khó chịu, cây cối vốn xanh tốt giờ đã trở nên khô vàng, rìa lá còn có đốm lửa lập lòe—

"Nếu có gió thổi, vậy mọi chuyện không ổn đâu." Orochi nói phía sau anh, "Nhiệt độ này, rất dễ cháy."

Susanoo đương nhiên hiểu điều này.

Nhà cao tầng vẫn là nhà cao tầng, chỉ có điều trên cửa sổ đã phủ một lớp tro bụi vô cùng dày, như thể đã đóng bụi nhiều năm. Trên đường không có bất cứ chiếc xe ô tô nào cả, chỉ có đúng một chiếc xe buýt trường học màu vàng, cửa xe mở rộng, tro bụi dày đặc che khuất tên trường, Susanoo tiện tay lau lau, chỉ thấy ký tự gì đó như là 'Thần Hương'.

Cửa hàng tiện lợi và những cửa hàng khác đều đóng cửa, màn cửa nặng trịch ở bên trong được kéo xuống, ngay cả đèn trên biển hiệu cũng tắt. Trong màn bụi mênh mông, thứ màu sắc duy nhất có thể thấy được là ánh đèn giao thông màu vàng nhấp nháy. Không khí trên mặt đường nhựa bị thiêu đốt cuộn lên, nhiệt độ nóng cháy tỏa ra dưới lòng bàn chân.

Tầm nhìn chưa đầy 10m, tro bụi khắp trời phủ lên hai người họ một lớp bụi dày. Susanoo đeo mặt nạ bảo hộ, miễn cưỡng mở miệng nói: "Không được rồi, chả nhìn thấy gì cả. Anh thả bầy rắn ra thám thính được không?"

"Tôi còn đang nghĩ khi nào thì cậu mới nhớ tới người cộng sự này đây......... Khiến tôi chờ lâu thật đấy." Orochi cười như gió xuân ấm áp dưới lớp mặt nạ bảo hộ, " Không nhọc công cậu lo lắng, tôi đã thả ra rồi, nhưng mà chúng nó cũng không thích cái thời tiết này đâu."

Trong lớp tro bụi dày đặc, bọn họ mất phương hướng như ruồi mất đầu.

"Anh nghĩ hắn ta sẽ nấp ở đâu?" Susanoo hỏi.

"Dựa theo thói quen của hắn trong thần thoại, lư hương của An Năng Tự, tượng thần của Mễ Đức Giáo, điện thờ của Thiên Diệu Thần Xã, còn lại thì, cậu nghĩ có thể là nơi nào?"

Susanoo nhíu mày, lắc đầu: "Cho dù bản thể của Jikokuten là vô hình, nhưng nếu hắn muốn giáng thế thì nhất định phải dựa vào thần giáng thể. Cho dù thần giáng thể được cường hóa cũng không thể khiến bản thân vô hình được."

Orochi nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Nếu sự tồn tại của hắn là thực thể, vậy thì dễ rồi. Mấy thứ khác của SIO thì không ổn chứ mấy thứ dụng cụ linh tinh thì nhiều lắm." Hắn mở dụng cụ kiểm tra sức khỏe ra, dụng cụ lập tức phát ra tiếng kêu chói tai, trong thành phố vắng tanh thế này có chút quỷ dị.

Ánh mắt hai người đông cứng lại.

"Cái gì?"

Bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu, lưng tựa lưng nhìn quanh bốn phía, trên con đường không một bóng người chỉ có hương tro bay quanh quẩn, thế nào cũng không giống như có sự sống gì cả.

"Là dụng bị hư hay là có gì đó chúng ta không thể nhìn thấy........" Susanoo nhỏ giọng hỏi.

"Đáng tiếc, tôi cũng không đoán được. Đám rắn của tôi cũng không báo động gì cả, nhưng cũng không loại trừ một vài tình huống khác. Từ nãy tôi đã muốn nói rồi, cậu không thấy nơi này quá sạch sẽ sao?" Orochi ngẩng đầu, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Con ngươi Susanoo co lại: "Ý anh là, việc sơ tán của nơi này quá sạch sẽ?"

"Xem ra cậu cũng không ngốc." Hắn liếc nhìn Susanoo một cái, trêu chọc nói.

Susanoo im lặng một lúc, không thèm để ý đến hắn, nói: "Lúc đi vào tôi cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là không nghĩ kĩ mà thôi. Rõ ràng là sơ tán khẩn cấp, trên đường lại không có xe, cửa hàng vẫn có thời gian đóng cửa, thậm chí còn không có dấu vết hỗn loạn, không ai bị thương, không ai xảy ra tai nạn, cũng không ai bị rơi đồ, chuyện này rất kỳ quái."

"Cho nên suy nghĩ của cậu là gì?"

"Nơi này.......... E là không phải thế giới thực, ít nhất trong trí hiểu biết của tôi ở hiện thực không thể nào xảy ra việc sơ tán sạch sẽ như vậy được. Không, thay vì nói là sơ tán, chi bằng nói là mọi dấu vết của con người đều đã biến mất, ngoại trừ........." Susanoo nhìn về phía chiếc xe buýt trường học màu vàng, nói.

Orochi nhìn theo hướng ánh mắt anh, đồng ý với quan điểm của anh.

"Nghênh ngang đặt ở nơi này, quả thực giống như đang nói 'mau đến điều tra tôi đi'." Hắn bước tới cái xe buýt, lại bị Susanoo ngăn lại.

"Để tôi, anh đi đằng sau tôi đi."

Không thấy mặt Susanoo dưới lớp mặt nạ bảo hộ, Orochi nhướng mày, chọc ghẹo: "Ây ya, Thần Hành Quyết gọi cái này là cái gì ấy nhỉ? Dùng ngôn ngữ hiện nay mà nói thì thực sự rất là boyfriend material đấy."

Susanoo đơ một lúc, quay đầu lại: "Anh học mấy từ linh tinh này từ đâu thế........ Chúng ta đều là đàn ông, cái gì mà boyfriend material."

"Haha......... Đàn ông thì sao, ngài Susanoo vẫn còn để ý đến những quy tắc thế tục này à?" Orochi nói bằng giọng điệu ngả ngớn.

Susanoo dừng lại, nhìn hắn một cái. Khuôn mặt cúa Orochi bị mặt nạ bảo hộ nặng trịch che mất, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của hắn khi nói câu này.

Đôi mắt kia có lẽ chứa 3 phần ý cười, màu tím thần bí động lòng người khiến người ta biết rằng người này rất nguy hiểm, nhưng vẫn muốn chìm đắm vào đó như bị mê hoặc vậy.

Quả nhiên thời tiết nóng quá rồi. Susanoo xoa xoa vành tai đỏ bừng, nghĩ.

Công việc quan trọng hơn, anh nhấc súng lên, từ từ bước đến chiếc xe buýt trường học màu vàng.

Kính xe phủ đầy bụi, không thấy rõ bên trong. Susanoo bước đến sườn xe, cửa xe mở toang, có lẽ là do khuất gió, bụi bặm trên bậc thang mỏng hơn nơi khác nhiều. Anh bước từng bước một, để lại những dấu chân hỗn loạn ở những nơi anh đi qua.

Chiếc TV đằng trước đang đưa tin về tai nạn xe buýt trường học vô cùng nghiêm trọng vào hai tháng trước, trông có vẻ chính là chiếc xe buýt màu vàng này. Có điều tín hiệu của TV không được tốt cho lắm, phát được một lúc thì bắt đầu chuyển thành màn hình đen trắng, phát ra tiếng rè rè khiến người ta khó chịu.

Susanoo cau mày, không bắt được manh mối gì.

Khẩu súng ngắn đã lên nòng, Susanoo nheo mắt, từ từ bước lên bậc thang phía sau. Một lớp tro bụi mỏng phủ trên ghế ngồi màu nâu đỏ, những chỗ không khép cửa thì bụi bặm dày hơn rất nhiều. Susanoo dùng súng quét qua khoang hành khách, đột nhiên một tiếng vang lanh lảnh vang lên bên chân.

Dường như là tiếng kim loại va vào nhau.

Con ngươi Susanoo co rút lại, lui về sau một bước, chĩa súng xuống đất.

Đó là một cái túi hương kim loại màu vàng.

"Orochi.......... Xà Thần, ở đây có một túi hương." Trong túi không có hương liệu, anh quan sát một hồi, không phát hiện ra có gì bất thường.

Nhưng thứ này đột nhiên xuất hiện ở đây, tại thời điểm này, nhất định có gì đó khác thường.

Anh vươn tay, cẩn thận chạm vào cái túi.

"Anh có thể trả lại cái túi đó cho em không?" Giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng khiến Susanoo giơ súng lên theo phản xạ, họng súng đen ngòm chỉ về phía cậu bé đang nói.

Cậu bé kia tầm hơn 10 tuổi, mái tóc ngắn màu trắng hơi cong, đôi mắt xanh lam như bầu trời. Cậu mặc đồng phục, ngồi trên ghế xe buýt màu đỏ, trông ngoan cực kỳ.

Con ngươi Susanoo co lại, lúc lên xe anh đã kiểm tra hết toa hành khách, hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết của ai cả. Cậu bé này từ đâu đến?

"Có vẻ anh rất cảnh giác với em? Xin lỗi, quả thực là cách em xuất hiện rất bất ngờ." Cậu bé mím môi, có hơi ngại ngùng, "Nhưng mà anh có thể trả cho em cái túi hương đó được không?"

Cậu ngẩng đầu nhìn Susanoo, không thèm để ý đến khẩu súng đang chỉ thẳng vào ngực mình.

Susanoo không nhúc nhích, đôi mắt màu vàng co lại, ngón tay đặt lên cò súng.

"Em là ai?" Anh trầm giọng hỏi.

"Anh có thể gọi em là Tầm. Anh có thể trả em cái túi hương đó không?" Đứa trẻ tự xưng là Tầm kia lại nói.

"Xin lỗi, e là không thể trả em được." Susanoo nhét túi hương vào túi áo, từ chối.

"Vậy được rồi, tiếc thật." Tầm thở dài, đứng dậy.

Sương mù xung quanh càng dày thêm, Susanoo thậm chí còn không nhìn rõ cậu bé trước mặt. Anh giương súng xả đạn, đứa bé trước mặt không bị xây xước gì, anh thầm nghĩ quả nhiên là thế.

"Yamata no Orochi, rời khởi nơi này!" Anh hét lên với phía sau.

Nhưng không có phản hồi.

Susanoo căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại. Sương mù màu trắng như sữa tràn ra. Không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, kể cả là thành thị hay đường phố.

Chỉ có chiếc xe buýt màu vàng trước mặt này.

"Cậu và Jikokuten có quan hệ gì? Yamata no Orochi đâu?" Susanoo nhíu mày hỏi.

Tầm nghiêng đầu, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng.

Đừng nói tên hắn ra.

Susanoo đột ngột nghe thấy câu nói này trong đầu. Anh mở to mắt, kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt.

Em đã dẫn bạn anh đi rồi, anh cũng nên đi thôi. Túi hương kia em đã lấy rồi, nếu anh muốn tìm Jikokuten thì hãy đến An Năng Tự.

Sương mù trước mắt biến chuyển, hình dạng của những con phố và nhà cao tầng cũng trở nên gấp khúc, như những màu sắc được trộn lẫn vào nhau. Susanoo cảm thấy choáng váng, chờ đến lúc lấy lại được ý thức, theo phản xạ có điều kiện, anh bắt lấy bàn tay đang vươn đến bẻ quặt ra sau lưng.

"Hissss............ Đây là cách cào hỏi mới của cậu à?" Giọng nói của Orochi làm cái đầu choáng váng của Susanoo tỉnh lại, anh lắc lắc đầu, như không có việc gì thả tay Orochi ra.

"Anh không sao là được rồi............ Đột nhiên anh biến mất khiến tôi còn tưởng anh rơi vào cạm bẫy nào nữa." Susanoo thấy hắn xoa xoa cổ tay, có chút ngại ngùng.

"Tôi nghe thấy giọng cậu liền đi đến cạnh xe, nhưng mà như thể bị quỷ chặn tường vậy, làm thế nào cũng không vào được. Sau đó tôi bị đẩy ra, thấy cậu nằm bên cạnh như thể gặp ác mộng mới định đánh thức cậu." Orochi nói xong câu cuối liền nhướng mày, cười nói, "Không ngờ con rắn này lại bị cắn ngược một cái."

"Ý thức vẫn chưa tỉnh hẳn, xin lỗi........."

Susanoo ngồi dậy, khung cảnh xung quanh khiến anh nhíu mày. Trong màn sương mù anh không nhìn rõ được những nơi phía xa, nhưng khi đến gần, quả thực vừa nãy chỉ là lớp kính phản chiếu của thành phố này. Hiện giờ thành phố 'thực' quả thực bị khói bụi và tàn tro bao phủ, nhưng đống phế tích hỗn độn cùng với phế phẩm còn sót lại khi mọi người sơ tán khác hẳn với ảo cảnh vừa nãy.

Anh không biết mình bước vào ảo cảnh từ bao giờ, là do kích hoạt cái gì sao? Hay là dấu hiệu nào đó........... Thiếu niên tự xưng là Tầm kia, rốt cuộc là ai?

Anh vẫn luôn cảm thấy đứa trẻ kia có hơi quen mặt, hình như từng thấy ở nơi nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không có chút manh mối nào, loại cảm giác này thật khiến người ta bức bối.

"Đi thôi, chúng ta đến An Năng Tự." Susanoo quyết định không nghĩ nữa, đứng dậy nói với Orochi.

Orochi nhướng mày: "Xem ra cậu đã biết cái gì đó trong ảo cảnh kia. Nhưng mà cậu biết đường đến An Năng Tự không?"

Susanoo nghẹn lời, thiết bị điện tử của họ đã bị trục trặc do Ác Thần quấy nhiễu, mà cả hai người họ đều chưa từng đến nơi này.

Orochi cười như đang giễu cợt, sau đó lấy ra một tấm bản đồ giấy từ chiếc balo, mở ra trước mặt Susanoo.

Trong thời đại thiết bị điện tử phát triển nhanh chóng mặt thế này vẫn có người mang theo bản đồ giấy sao. Susanoo được mở mang tầm mắt.

Orochi thỏa mãn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, lơ đễnh nói: "Chỉ để đề phòng thôi. Thấy chưa, như bây giờ chẳng hạn."

Nụ cười bên khóe miệng sâu thêm vài phần.

Susanoo quyết định khen hắn vài câu, sau đó cầm lấy bản đồ: "Làm tốt lắm, giúp ích rất nhiều đấy, Xà Thần."

"Chúng ta hẳn là ở đây, trung tâm của vòng tròn........... An Năng Tự ở phía Bắc, hương khói từng khá hưng thịnh." Ngón tay đeo găng tay kim loại của Susanoo lướt hờ qua tấm bản đồ, sợ dùng chút sức thôi là sẽ chọc thủng nó, "Chúng ta đi dọc theo con đường này, đến An Năng Tự trước, nếu không tìm được thì đến thần xã........"

Lộ trình được vạch ra nhanh chóng, chỉ là khoảng cách của các điểm mục tiêu này không hề gần.

"Đi thôi, chúng ta mau chóng lên đường." Susanoo cất bản đồ, đeo kính bảo hộ, nói với Orochi.

Đây là tín hiệu khẩn cấp, Orochi tất nhiên hiểu được ý anh. Bạch xà khổng lồ hiện ra từ trong bóng tối, Orochi thuận thế ngồi lên đầu nó, cúi xuống nhìn Susanoo còn trên mặt đất.

Susanoo nhìn hắn một lúc, nhưng vẫn không thấy hắn đưa ra đề nghị mời anh cùng ngồi.

Anh bất đắc dĩ bĩu môi, định chạy theo sau con rắn.

Orochi nhìn sắc mặt anh đủ rồi mới nhàn nhã mở miệng: "Sao Thần Hành Quyết không lên đây ngồi? Hay là ngài cảm thấy mình chạy sẽ tiện hơn?"

Cái nết xấu xa này.............

Rõ ràng muốn chở anh đi, nhưng nhất định phải chờ anh mở miệng thỉnh cầu, cố ý trêu đùa với anh. Khóe miệng Susanoo giật giật, quyết định không so đo với hắn.

Tốc độ của bạch xà rất nhanh, nếu Susanoo dồn lôi điện vào hai chân thì tốc độ cũng không kém thế này là bao, nhưng sau đó sẽ dễ mệt mỏi thôi.

Tốc độ càng nhanh, bụi mù càng bay đầy vào mặt. Hai người đeo mặt nạ bảo hộ thật chặt, kính bảo hộ cũng phủ đầy bụi, phải dùng tay lau kính liên tục mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường.

"Tôi gặp một cậu bé ngồi trong chiếc xe kia trong ảo cảnh, cậu ấy bảo tôi đến An Năng Tự." Nhân lúc lên đường, Susanoo nói hai câu đơn giản, "Tôi cảm thấy cậu ấy có chút quen, chỉ là không nhớ đã gặp qua ở đâu."

"Ồ? Hiếm khi có người làm cậu thấy quen mặt đấy."

Susanoo cũng đồng ý, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Tình hình trong thành phố cũng không mấy lạc quan, ngọn gió mà bạch xà quét qua thậm chí còn thiêu đốt một bãi cỏ khô héo, sau đó những chiếc cây khô ven đường cũng bốc lửa cháy cao ngút trời.

Bọn họ không có thời gian quan tâm ngọn lửa hừng hực ấy, Orochi chỉ để đuôi rắn quét nang qua, quật ngã toàn bộ cây cối xung quanh, ngăn ngừa ngọn lửa lan rộng.

Cửa lớn của An Năng Tự mở rộng, sư tử đá hai bên giương nanh múa vuốt, mặt mũi dữ tợn.

Orochi thu hồi bạch xà, lại thả ra một bầy rắn đen lẩn vào trong bóng tối. Susanoo cầm súng, bước qua bậc cửa của An Năng Tự.

Những chiếc lá khô rơi xuống chân anh phát ra tiếng xào xạc hi bị anh dẫm lên. Tinh thần anh cực kì căng thẳng, bất kì động tĩnh gì xung quanh cũng có thể khiến anh cảnh giác.

Tăng nhân trong chùa đã sơ tán, vắng vẻ hiu quạnh, chỉ để lại những giá nến không biết là ai làm đổ cùng với tro bụi đầy đất.

Tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh vang lên bên tai Susanoo, tiếng vang quen thuộc khiến con ngươi anh co lại, anh vô thức tìm kiếm thứ phát ra âm thanh đó.

Quả nhiên một túi hương kim loại nằm lăn lóc ở cách đó không xa.

Lại rơi vào ảo cảnh ư, hay là.........

Tay phải Susanoo cầm súng, tay trái nhặt túi hương kia lên. Thấy động tác kỳ quặc của anh, Orochi có chút khó hiểu: "Cậu đang làm gì thế?"

"Túi hương này là thứ tôi thấy trong ảo cảnh. Hiện tại chúng ta đang trong ảo cảnh sao?" Susanoo cầm túi hương cẩn thận quan sát, không tìm ra được có điểm nào đặc biệt.

Orochi nhíu mày: "Tôi không thấy cái túi hương nào cả, chỉ thấy cậu đang nắm cái gì đó thôi."
Hắn vừa nói xong, Susanoo thấy cái túi hương trong tay đã biến mất.

Anh sửng sốt, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

'Xuỵt, đừng lên tiếng.'

Giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên trong đầu Susanoo. Anh giật mình, toàn thân căng cứng.

Đây là giọng nói của cậu bé tóc trắng. Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, chùa chiền vẫn là chùa chiền, lư hương, cỏ cây xung quanh cùng với Orochi vẫn như cũ, nhưng tay anh lại trống không, cái túi hương kia biến mất như ảo giác vậy.

'Anh trai này, anh đến để đối phó với Jikokuten phải không? Có lẽ em có thể giúp anh..........'

Em là ai, sao lại ở đây, em và Jikokuten có quan hệ gì?

Susanoo không mở miệng, hỏi trong đầu. Anh cá rằng đứa bé kia có thể nghe thấy.

Quả nhiên giọng nói đó tiếp tục vang lên trong đầu anh: 'Mục đích của anh và em giống nhau đó, anh trai.'

Em phải hiểu rằng là cách tiếp cận của em không đủ khiến anh coi em là bạn. Susanoo tiếp tục nói.

'Nhưng em biết anh là người tốt.'

Susanoo không phủ nhận, cũng không trả lời câu nói như nịnh nọt này. Cho tới bây giờ anh chưa từng cho rằng mình là người tốt, máu tươi trên tay anh không kém cạnh ai đâu.

'Em trai em đang nằm trong tay Jikokuten, em muốn cứu em ấy. Anh có thể giúp em không?'

Nếu Ác Thần có con tin trong tay, anh sẽ tận lực cứu viện, dù em không nói anh cũng vẫn sẽ làm.

Tầm trầm mặc, không nói nữa.

"Cậu sao thế, Susanoo?" Orochi thấy anh đột nhiên im lặng như đang lắng nghe gì đó, hắn đành đi quan sát đám rắn nhưng không phát hiện ra gì cả.

"Đứa trẻ kia nói chuyện trong đầu tôi, đi theo tôi." Susanoo vội vàng giải thích, sau đó xách súng đi qua chính điện, nhanh chóng bước đến hậu điện.

Orochi nghe lời giải thích vội vàng của anh, nhíu mày, cuối cùng quyết định tin anh. Hết cách rồi, từ trước đến nay Susanoo không phải là dạng người dễ thuyết phục, dù sao thì người này bề ngoài vẫn là đội trưởng, hắn chỉ là một đội viên bé nhỏ, vẫn là đừng nên thách thức uy tín của đội trưởng thì hơn.

'Bản thể của ngài ở hậu điện, em có thể cảm nhận được. Màn sương mù này là năng lực của ngài, lúc ở trong đó cảm giác của anh sẽ bị yếu đi........... Nếu anh rơi vào ảo giác, em sẽ đánh thức anh bằng tiếng của túi hương.'

Sao em lại có loại năng lực này? Susanoo hỏi.

Cũng không thể trách anh vì những nghi ngờ này được, hiện giờ những kẻ có năng lực vượt qua người thường đều là thần giáng, không thì là kết quả của vài thí nghiệm thất bại, hành tung của Tầm quỷ dị như vậy, năng lực cũng không thể khinh thường, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng anh.

Tầm không giải thích gì, cũng không trả lời, chỉ nhỏ giọng nói: 'Em không có ác ý với anh, mục đích của chúng ta giống nhau, xin hãy tin chuyện này.'

"Hậu điện có gì đó." Orochi thông qua mắt rắn nhìn khung cảnh trước mắt, lên tiếng nhắc nhở.

"Có lẽ chính là hắn, đề cao cảnh giác." Susanoo thấp giọng nói.

Anh tạm thời gác chuyện của Tầm sang một bên, đứa bé này khá khả nghi, nhưng trước đó bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn.

Sương mù trước mặt càng ngày càng dày, Susanoo chỉnh đốn tinh thần, bước từng bước một. Chỉ là càng đi tiếng bước chân càng không đúng, anh không nghe thấy tiếng bước chân của Orochi nữa. Anh quay đầu lại, quả nhiên, Orochi lại lần nữa biến mắt khỏi tầm mắt anh.

Tiếng va chạm của túi hương lại vang lên bên tai, Susanoo cúi đầu chửi một câu, bắt đầu tìm cách thoát ra.

Bốn phương tám hướng đều là màu trắng xóa, anh thậm chí còn không thể thấy rõ đại điện xung quanh.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu lại, là Orochi không biết đến đây từ khi nào.

"Cậu ở đây à? Làm tôi tìm bấy lâu." Orochi cười nói, bước đến phía anh.

Đoàng đoàng đoàng. Ba phát đạn nằm ngay dưới chân hắn, đục 3 cái lỗ trên sàn nhà.

Orochi cực kỳ kinh ngạc: "Sao lại nổ súng thế?"

Susanoo giương súng, không hề buông xuống: "Kỹ thuật ngụy trang của ngươi tệ quá đấy."

'Orochi' kia lộ vẻ mặt giận dữ: "Làm sao chỉ một lần chạm mặt ngươi đã nhận ra?"

"Này cần lí do à?" Susanoo khó hiểu hỏi.

'Orochi' nghẹn lời.

"Đến đã đến rồi, sao không dùng hình dạng thật của mình, lén lén lút lút là ý gì, thần giáng thể của Ác Thần Ghen Tị Jikokuten?" Susanoo nói.

'Orochi' đối diện mím môi cười, giọng nói mơ hồ mang theo ác ý: "Bị tách khỏi đồng đội mà còn hùng hồn chất vấn ta, ta chưa từng nghe nói Võ Thần Susanoo lại chỉ là kẻ liều lĩnh hữu dũng vô mưu đấy."

"Ồ? Một thần giáng thể của Ác Thần nhỏ bé dám làm càn trước mặt ta, chưa từng nghe nói thần giáng thể của Ác Thần Ghen Tị lại anh dũng không sợ hãi như vậy đấy." Susanoo không tức giận, phản dame.

Như là nhớ tới chuỗi số bảy được miêu tả trong thần thoại, sắc mặt Jikokuten hết xanh rồi lại trắng.

"Ở chỗ của ta còn dám kiêu ngạo như vậy, xem ra phải cho ngươi một bài học rồi." Gã độc ác nói.

Bóng dáng của 'Orochi' tan chảy như bong bóng, cả người Susanoo căng thẳng, giương súng chuẩn bị đối mặt với kẻ địch. Tiếng túi hương va vào nhau càng ngày càng gấp gáp, hình như Tầm muốn nói với anh điều gì đó, nhưng lại bị cái gì ngăn cản, nói không lên lời, chỉ khua khua túi hương.

Susanoo cảm nhận được gió quanh mình thay đổi, anh không nghĩ gì cả, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ bóp cò súng.

Tiếng da thịt bị bắn trúng vang lên, con ngươi Susanoo co lại, máu chảy tí tách nhỏ xuống theo miệng vết thương, nhiễm đỏ một góc trang phục tác chiến của anh.

Cánh tay không biết bị bắn trúng từ khi nào, nhìn đường kính thì chính là viên đạn anh vừa bắn ra.

Năng lực này quả thực rất phiền phức. Susanoo nghĩ.

Jikokuten cười to chế nhạo, âm thanh chói tai khiến Susanoo nhíu mày. Gã vừa cười vừa khiêu khích, Susanoo không thèm để ý, mặt không đổi sắc xé một mảnh vải, băng bó vết thương trên cánh tay.

Túi hương rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh. Susanoo né tránh cánh tay sương mù tựa thực thể kia, rút dao găm bên hông ra, chặt đứt làn khói định ghìm chặt mình.

Nhưng lần này không suôn sẻ, làn khói như có thực thể kia lập tức hóa thành bụi mù ngay khi anh tấn công, khiến anh khua dao vào khoảng không, thế nên anh thử phóng điện.

Tiếng điện lưu lách tách làm không khí bốc mùi khó chịu, người trong sương mù phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó khói bụi trong làn sương dày đặc bắt đầu xoay tròn cuộn lên.

Có vẻ hữu dụng.

Susanoo nắm chặt tay, tích điện vào găng tay kim loại.

Jikokuten cảm thấy đối kháng trực diện không ổn liền ẩn vào làn khói.

Nhất thời Susanoo không tìm thấy thân ảnh của gã.

Anh không dám thả lỏng cảnh giác, xung quanh trắng xóa, địch nhân ẩn mình ở nơi anh không thể thấy. Đội viên thì không biết đang ở đâu, dù xuất hiện lần nữa cũng cần phải cẩn thận phân biệt. Tầm không nói chuyện trong đầu anh nữa, không biết là bị phát hiện ra hay là vì nguyên nhân gì khác.

Xem ra Jikokuten không sốt ruột tấn công, ngược lại như đang đề phòng một con thú săn mồi vậy, điều này cũng khiến gã chịu áp lực tâm lý.

Nhưng Susnoo chưa bao giờ là người ngồi yên chờ chết.

Orochi ở bên này cũng gặp vài chuyện.

Không như tình trạng giương cung bạt kiếm bên Susanoo, bên Orochi thậm chí còn vô cùng bình thản.

'Susanoo' đứng trước mặt tháo kính bảo hộ xuống, mỉm cười nhìn hắn. Vẻ mặt của 'Susanoo' giả này không hề giống Susanoo chút nào, nhưng Orochi cảm thấy nếu bản người thật của anh có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, cảm giác cũng không tồi.

Hắn hứng thú nhìn 'Susanoo' giả mạo này nói, đại ý là hắn đã đi sai đường.

"Lúc nhìn thấy ngài tôi thật sự rất vui mừng, dù sao thì bọn họ nói rằng việc triệu hồi ngài vẫn luôn thất bại, thì ra ngài đã được triệu hồi từ rất lâu rồi."

Kẻ giả mạo cảm thán.

"Tôi rất vinh hạnh khi được anh quan tâm......... Chưa từng gặp mặt............ Ừm, Ouroborous? Chắc mấy người thích danh hiệu The Ring hơn nhỉ?" Orochi khách sáo nói.

"Tùy ngài, The Ring hay Ouroborous, chẳng qua chỉ là danh xưng thôi." Người kia khiêm tốn nói.

"Ngươi nghênh ngang xuất hiện trước mặt ta như vậy là muốn nói chuyện gì?" Orochi hỏi.

"Tuy tôi rất muốn nói chuyện với ngài nhưng giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, ngài thấy đúng không?" Kẻ giả mạo kia nói.

"Ta đồng ý, nhưng ngươi có thể đổi hình dáng khác được không, như vầy làm ta thấy có hơi kỳ quặc." Orochi nhìn 'Susanoo' trước mặt, nói.

Người nọ không nói gì, cũng không động đậy, xem ra là không đổi được.

"Các người đúng là những tác gia đấy, triệu hồi Jikokuten để làm gì?" Orochi hỏi.

'Susanoo' kia nở nụ cười: "Ngài biết chúng tôi là The Ring, nhưng có lẽ ngài không biết tôn chỉ của chúng tôi. SIO chỉ tuyên bố chúng tôi là tổ chức khủng bố phản xã hội, nhưng mà con đường cải cách vẫn luôn như thế, đầy rẫy nhưng nghi ngờ của những kẻ vô tri. Có lẽ bây giờ ngài cũng không hiểu chúng tôi, nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó ngài sẽ đứng về phía chúng tôi."

Orochi không phủ nhận, nhún vai.

"Tôi biết ngài vẫn có thành kiến với chúng tôi, nhưng sự thật sẽ chứng minh, ngài với chúng tôi mới là người chung đường, SIO không thích hợp với ngài đâu." Người nọ cảm thán.

"Đáng tiếc ta tạm thời không có suy nghĩ chuyển đổi công tác." Orochi tiếc nuối nói, nả một phát súng về phía 'Susanoo'.

Thân ảnh kia đong đưa, có chút mơ hồ: "Ngài không cần phải từ chối rõ ràng như vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Mặt dày đeo bám không phải tác phong của một quý ông đâu, một quý ông chân chính phải học được cách buông tay." Orochi cười nói, "Với cả, ta không muốn gặp lại các ngươi đâu, tạm biệt nhau ở đây đi."

Hắn lại bắn thêm vài phát.

Thân ảnh kia đong đưa, biến mất.

Làn sương trắng dày đặc dần tản đi, mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Susanoo. Orochi nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí của con rắn.

Con rắn hắn thả ra nằm ở ngay đây, nhưng hình như đang ở không gian khác.

Hắn đặt con rắn kia trên người Susanoo, lần trước sau khi bị mất tai mắt, hắn liền để con rắn chui vào trong quần áo của Susanoo luôn.

Chỉ là Jikokuten đã chồng thêm một lớp ảo ảnh lên hiện thực này, khiến cho bọn họ đứng trong không gian khác nhau, dù tìm được vị trí cũng không thể làm gì được.

Orochi sờ sờ cằm, trầm tư.

Cùng lúc đó, hình như Susanoo cũng đã tìm được cách phá cục. Tầm trong đầu anh rốt cuộc không đợi được nữa, nhịn không được nói chuyện với anh: "Anh, bản thể của hắn ẩn trong ảo cảnh này, mau tìm bản thể của hắn!"

Trong chớp mắt cậu lên tiếng, bóng dáng của Jikokuten đã hiện lên trước mặt Susanoo.

"Còn đang nghĩ là ai, ra là Tầm à?" Jikokuten không còn là dáng vẻ của Orochi nữa, mà là dáng vẻ của một cậu bé tầm mười tuổi, trông rất giống Tầm.

Susanoo mở to mắt, anh đoán được Jikokuten và Tầm có liên hệ gì đó, lại không ngờ rằng Jikokuten lại là anh em song sinh của Tầm?

"Sao nào, tìm được chỗ dựa vững chắc khác rồi à? Ánh mắt của anh khó chịu thật đấy, anh trai." Ánh mắt Jikokuten lộ vẻ ác ý.

Tầm cau mày, vẻ mặt phiền chán: "Đừng gọi tao là anh, mày không phải là Hiroshi."

"Không biết anh đang lừa mình dối người cái gì. Sao nào, người em này khiến anh cảm thấy mất mặt, không muốn nhận thân nữa?" Nụ cười trên mặt Jikokuten vặn vẹo, hỏi.

Lúc này Tầm cũng không giấu diếm nữa, nói với Susanoo: "Em với Hiroshi là thần hàng thể bị hiến tế, thể chất của Hiroshi thích hợp chịu đựng sức mạnh của thần minh hơn em, vì thế em ấy bị chọn. Ngày đó, chiếc xe buýt trường học bọn em ngồi bị bắt cóc, toàn bộ trẻ em trên xe đều bị bắt đi, những người khác đều không thấy nữa, có thể đã chết rồi, chỉ có em và Hiroshi còn sống, ép buộc bị hiến tế. Em muốn thay thế em ấy, chỉ là trong quá trình hiến tế xảy ra chuyện ngoài ý muốn......"

Mắt Tầm run rẩy một chút, tiếp tục nói: "Ý chí của em dung nhập vào cơ thể của Hiroshi, mà ý chí của Hiroshi lại bị Jikokuten chiếm cứ, cho nên em sống tạm trong ảo cảnh, cơ thể hiện tại của Hiroshi hiện giờ là thần giáng thể của Jikokuten."

Susanoo đại khái cũng hiểu được vướng mắc của hai người này. Anh chán ghét nhíu mày, điều mà những người khác chán ghét The Ring chính là vì để tìm kiếm thần hàng thể có thể sử dụng được, bọn chúng sẽ sẵn sàng ra tay sát hại trẻ con. Tầm và Hiroshi chính là một mô hình thu nhỏ, anh và Orochi cũng đã từng..........

Tầm muốn anh cứu em trai cậu ấy, giờ em trai cậu ta lại là cơ thể của Jikokuten, Susanoo không khỏi đau đầu.

Lúc này Jikokuten còn đang nói chuyện với Tầm. Susanoo cảm thấy ý thức của mình vô cùng phân tán, nó vừa cho anh cảm giác của Ác Thần, nhưng mặt khác, lời nói của gã lại giống như........ em trai làm nũng với anh trai vậy. Nhận thức này khiến Susanoo không khỏi ớn lạnh.

Hơn nữa kỳ quái nhất là, thần giáng thể sẽ làm mới ký ức ban đầu.......... Nói cách khác, Jikokuten đáng lẽ không nên có ký ức của Hiroshi mới đúng. Nhưng mà giữa anh em sinh đôi biết đâu lại có cảm ứng đặc biệt nào đó, hay là triệu hồi có vấn đề, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Suy nghĩ chỉ thoáng qua, rất nhanh Susanoo đã tập trung sự chú ý vào việc tìm kiếm bản thể của Jikokuten.

Việc phóng điện vừa rồi khiến sương mù bên chân anh tản đi, Susanoo nảy ra một chủ ý thô bạo.

Sấm sét màu vàng tím chọc thủng thiên địa, không khí tràn ngập mùi điện. Mỗi một lần giật điện, sương mù dày đặc đều sẽ tan đi, sau đó anh nghe thấy tiếng chửi giận dữ không quá rõ ràng của Jikokuten.

Nghe có vẻ rất có tinh thần.

Susanoo bí mật lau mồ hôi trên trán, nắm chặt bàn tay run rẩy. Phóng điện với cường độ cao như vậy đối với anh mà nói là một gánh nặng rất lớn, hô hấp dồn dập, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng anh không thể để lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Có lẽ tôi đến đúng lúc nhỉ?" Giọng nói của Orochi vừa vang lên, vẻ mặt Jikokuten liền vặn vẹo.

"Ngươi vào bằng cách nào, không phải ta đã........" Jikokuten kinh sợ nói.

"Trò mèo như vậy cũng đòi vây nhốt ta, coi thường ta quá rồi đấy." Orochi khẽ cười một tiếng.

Bạch xà khổng lồ trỗi dậy từ dưới mặt đất, phát ra tiếng xì xì, phóng về phía Ác Thần có hình dáng trẻ con kia, thân rắn dài vờn quanh sương khói mờ ảo, cũng không sốt ruột quấn chặt lấy gã.

Susanoo giăng sét xung quanh, khiến bóng dáng của Jikokutem không còn chỗ trốn. Đuôi bạch xà cuốn chặt lại, vây khốn Jikokuten ở bên trong. Jikokuten chấn kinh, ngay cả ảo cảnh cũng có hơi rung động.

Susanoo đột nhiên bắt được kẽ hở này, giương súng lên nhanh chóng lên nòng, bắn ba phát vào hư không.

Tiếng súng lanh lảnh kèm theo tiếng gương vỡ dần vang lên khắp chốn, sương trắng trước mắt như quả cầu thạch anh vỡ vụn thành từng mảnh, vẻ mặt không dám tin của Jikokuten đông cứng trong hư không.

Thủy tinh vỡ vụn đập vào thân rắn, bị lớp vảy cứng rắn đỡ được. Đứa bé thần hàng thể kia bị quấn chặt, giãy dụa cũng vô dụng.

Susanoo nhanh chóng xích tay xích chân Jikokuten lại, không hề để ý đến việc bản thể của gã là một đứa bé mười tuổi.

Từ trước đến nay anh luôn yêu quý trẻ con, nhưng Ác Thần đội lốt trẻ con chưa bao giờ là một trong số đó.

Orochi bước tới, đưa cho anh một cuộn băng vải.

"May nhờ có anh, khiến hắn lộ ra sơ hở." Susanoo nhẹ giọng cảm ơn, cười nói.

"Cậu cũng giỏi khen người khác đấy." Vẻ mặt Orochi không chút thay đổi.

Khi đó Orochi xuất hiện, bọn họ căn bản còn chưa phá vỡ ảo cảnh, thậm chí bản thân Orochi còn không xuất hiện trong ảo cảnh.

Là xà ma hắn thả lên người Susanoo tạm thời ngưng tụ thành hình dáng của hắn, bạch xà chẳng qua cũng chỉ là một cái bóng. Nếu Jikokuten nhìn kỹ một giây, bọn họ đã bị lộ tẩy rồi. May mắn kẻ bị lộ tẩy không phải bọn họ mà là sơ hở của gã.

Sau khi biết được chân tướng, Jikojuten nghiến răng nghiến lợi, nói kháy nhìn Susanoo, còn có Tầm ở bên cạnh anh.

Tầm lơ lửng mờ mờ ở đó, nhìn Jikokuten bị trói, vẻ mặt phức tạp.

"Anh ơi, Hiroshi phải làm sao đây?" Cậu lo lắng hỏi.

"Anh định đưa hắn về, có lẽ Bộ phận nghiên cứu sẽ có lời giải thích về tình trạng của hắn." Susanoo nhìn Jikokuten bị trói, đưa ra quyết định.

Tầm mím môi, cậu không muốn đồng ý, nhưng giờ dường như không có cách nào tốt hơn.

Cậu gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

"Anh, em xin lỗi............ Thực ra ngay từ đầu em đã định lợi dụng anh." Tầm giải thích.

Susanoo sửng sốt, cũng không để ý: "Em đã giúp anh rất nhiều."

Tầm lắc đầu: "Có lẽ anh không nhớ, anh từng giúp em và Hiroshi, ngay trước khi chuyến xe buýt gặp chuyện. Em biết anh là người tốt."

Ký ức mơ hồ hiện lên, ngày đó hình như là Susanoo quay về từ nhiệm vụ, thấy Tầm đang khóc thút thít vì mất chiếc cặp con thỏ và Hiroshi đang ở bên an ủi, vừa lúc anh không có việc gì làm, liền phóng moto dẫn hai đứa đi tìm cặp.

Việc này với Susanoo chỉ là chuyện vặt, nhưng hai anh em đều rất dễ thương, nên có chút ấn tượng.

Khó trách lúc thấy Tầm anh lại có cảm giác quen thuộc.

Cuối cùng anh vội vàng đưa họ lên xe, nhìn hai đứa bé cười tít mắt vẫy tay chào tạm biệt.

Nếu chậm một chút, hai đứa bé sẽ không bắt kịp xe, có lẽ sau đó sẽ tránh được nhân họa sau đó. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Susanoo lắc đầu, không nghĩ nữa.

Sau khi bắt được Ác Thần, tình trạng của thành phố Vệ Tinh vẫn không được cải thiện. Bụi mù vẫn vây quanh thành phố, sức mạnh đáng sợ ở đó e là phải rất lâu sau mới có thể bình ổn.

Susanoo vừa thử liên hệ với SIO, vừa kéo tù nhân ra ngoài.

"Cẩn thận!"

Một lượng sức mạnh cực lớn đột nhiên đánh úp đến, khiến anh lăn lộn vài vòng. Susanoo còn chưa kịp phản ứng, cảm giác nguy hiểm khiến da đầu anh tê dại.

Anh theo bản năng quay người chắn trước người Orochi, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại tạo ra một lá chắn phòng ngự.

Ầm ầm.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến anh mất thính giác, anh thấy ánh mắt kinh hoàng của Orochi, đôi môi mở ra khép vào, đầu lắc lư.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tầm, bụi mù ngất trời, thi cốt tan nát không còn nhận ra được nữa.

Anh mê man một lát, đôi mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top