Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03. Chối Bỏ

Nhanh như chớp, một tuần nữa lại trôi qua, và ngày nhập học của Shin Yoosung cuối cùng cũng đến.

Mái ấm của gia đình nhỏ nọ đầy ắp những âm thanh lục đục của người cha loay hoay chuẩn bị đồ cho con mình đi học. Kim Dokja đã làm xong bữa trưa cho Shin Yoosung, giờ thì cúi người xuống nhìn cô bé. Cậu không cao và cô bé thì chỉ đứng đến eo cậu nên việc cúi xuống không cần thiết, nhưng cậu muốn bày tỏ sự quan tâm tuyệt đối và bảo đảm rằng cô bé đã chuẩn bị tinh thần tốt.

“Xong rồi,” Cậu nói, mặt đối mặt với cô, “Bữa trưa của con đã được gói ghém xong, trong balo con chú cũng để thú bông hình rồng để cầu may.” Shin Yoosung gật đầu, rồi cậu nói tiếp, “Chú biết con sẽ làm tốt. Có khi quen nhiều bạn mới rồi lại quên bẫng mất ông chú già nua này luôn ý,” Cậu cười mỉm. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy.

“Không đời nào! Chú là ông chú số một của con.” Cô bé tròn mắt nhìn cậu rồi tiếp tục. “Chú có nghĩ mấy bạn sẽ ưa con không? Lỡ đâu mấy bạn thấy con trên bản tin rồi nghĩ con kỳ, xong không muốn làm bạn—”

Kim Dokja xoa mái lên mái tóc rồi ngắt lời cô, “Nếu không muốn làm bạn với con thì họ đều là đồ ngốc cả,” Cậu nói, nhìn thẳng vào mặt cô, “Shin Yoosung à, chuyện của con chiếu trên bản tin đã hơn một năm trước rồi, và vụ việc không xảy ra ở Seoul. Mọi thứ đều đã qua rồi. Sau này, con sẽ được lên báo vì những điều tốt đẹp hơn, như là thuần phục đàn cún này, tìm thấy giống động vật mới này, hoặc tuyệt hơn nữa là tìm ra thuốc giải cho sự hỗn xược của cô Han Sooyoung.” Lông mày cậu nhích lên, chứng minh rằng mình vô cùng nghiêm túc. Cô bé cười khúc khích.

Cậu quan sát mặt cô bé một hồi rồi đứng dậy và nắm lấy tay cô. Cô bé phải sẵn sàng, họ đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu— đã có biết bao cuộc nhiêu trò chuyện giữa hai cha con, thậm chí cậu còn phải liên lạc với ban giám hiệu trường cô bé sẽ nhập học để giải thích sơ qua về hoàn cảnh gia đình.

Sau đó ban giám hiệu đã dẫn họ đi một vòng xem ngôi trường vài ngày trước khai giảng để Shin Yoosung quen đường đi và không bị choáng ngợp.

Kim Dokja đã bảo đảm mọi việc thuận lợi cho cô bé nhất có thể— cậu lập mọi kế hoạch để giúp cô bé chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho ngày nhập học. Giờ việc còn lại là tin tưởng vào chính mình và cô bé.

Cậu kéo nhẹ tay Shin Yoosung, rồi cả hai người ra khỏi nhà, nhanh chóng lên xe, cô bé ngồi lên ghế đầu ngay cạnh cậu. Cả chuyến đi không có sự cố gì xảy ra, dù dọc đường đi cậu thấy cô đứng ngồi không yên, mắt của cô bé luôn sáng rực lên với cả sự lo lắng và hứng khởi.

Vậy là tốt rồi. Cậu muốn cô bé có những kỉ niệm vui vẻ. Cô bé cần phải làm quen với những người bạn đồng chăng lứa nhiều hơn. Thời bằng tuổi cô, khó khăn lắm cậu mới có thể kết bạn với một số người, và hầu hết đều là gặp qua Han Sooyoung. 

Cuối cùng họ cũng đến cổng trường, cậu đỗ vào chỗ trống rồi dừng xe.

“Biyoo,” Cậu gọi cô bé rồi lấy chiếc điện thoại ra, “Cho chú xin kiểu ảnh chụp gửi cô Han Sooyoung nào.” Cậu mỉm cười. “Chú cũng muốn ghi nhớ ngày này. Vào ngày này, Biyoo bé bỏng của chú đã trở thành một cô bé siêu siêu nổi tiếng ở trường!” 

Cô cười toe toét nhìn cậu. Cậu chụp một tấm rồi gửi cho Han Sooyoung, rồi nói tiếp. “Đi thôi,” Cậu tháo dây an toàn ra, “Chú sẽ dẫn con vào—”

“Không cần đâu chú!” Cô bé ngắt lời cậu, mặt kiên định, “Cháu– Cháu có thể tự đi được!”

À, cô bé đang muốn tỏ ra dũng cảm đây mà. Nhưng cậu sẽ chiều con bé một chút, cô bé tiến bộ đến mức như vậy là một điều thật đáng khâm phục.

“Được rồi. Con nhớ thời gian chú đến đón chứ?” Cô bé gật đầu. “Giờ thì hãy làm thật tốt nha, cho họ thấy thế nào là con gái chú.” Sau đó giọng cậu trầm xuống, “Nhưng Biyoo, nếu con cần gọi gì chú, nhớ nhờ giáo viên ngay tức khắc. Chú sẽ đến đón con luôn.” 

Nét mặt cậu dịu đi, mắt cậu híp lại, cười cười, “Nhưng chú không nghĩ là con cần đến chú đâu. Sao mà đùa được với Shin Yoosung nhà ta nhỉ?” Cô bé tủm tỉm, rồi bước ra khỏi xe.

“Con chào chú!” Shin Yoosung vẫy tay rồi chạy thẳng vào trường. Cậu nhìn cô bước vào tòa nhà, rồi người thả rạp xuống ghế, thở dài. Điện thoại của cậu rung lên, cậu mở máy thì thấy tin nhắn mới của Han Sooyoung.

Yêu tinh nhỏ nhìn dễ thương thật. Đi đường cẩn thận nhé cha già.

Cậu khịt mũi cười, nhét điện thoại lại vào túi quần rồi nhìn trường Shin Yoosung đang học một lần cuối, sau đó khởi động xe và rời đi.

Kim Dokja mong ngày hôm nay của cô bé sẽ ổn thỏa, nhưng để đề phòng thì cậu vẫn bật chuông điện thoại. Trên đường đi, cậu suy nghĩ xem nên nấu gì cho bữa tối.

Shin Yoosung tự nhủ rằng cô bé đã chuẩn bị tinh thần hết rồi, hành lang đông đúc vang vọng những tiếc bước chân. Lâu rồi cô chưa tiếp xúc với bạn bè cùng chăng lứa, nhưng cô bé yên tâm biết rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn sẽ có một Kim Dokja đợi cô ở nhà.

Cô bé lấy lại được sự tự tin rồi tiếp tục bước đi trong hành lang của trường, trong thoáng chốc, cô đã vào trong lớp học. Thậm chí cô còn đi hơi sớm. Cô bé đã làm quen với giáo viên chủ nhiệm trước đó rồi, tuy nhiên cô không chắc cậu đã nói gì với cô giáo, chỉ biết là đã được giới thiệu trước.

Cậu không nhắc gì đến chủ đề cô giáo và cậu đã bàn luận— trong hơn một năm sinh sống với Kim Dokja, cô đã phát hiện ra một điều. Dù cậu là một người rất tận tụy và yêu thương, cậu cũng là một người vô cùng kín tiếng, suy nghĩ hay lên kế hoạch gì cũng không hé răng nửa lời.

“Biyoo, Do… hoàn cảnh của chúng ta bây giờ,” Cậu đã từng nói với cô, “Chú sẽ giới thiệu bản thân với cô giáo của con trước khi bắt đầu năm học. Cô ấy biết chú là ai và chú cũng từng nói chuyện với cô ấy rồi. Cô ấy đã biết về hoàn cảnh nhà ta, nên có gì thì nhờ cô ngay được chứ? Chú sẽ có mặt luôn.”

Shin Yoosung nhớ lại câu nói của cậu rồi quan sát lớp học. Đây sẽ là lớp của cô cho đến hết năm, cô hy vọng rằng sẽ làm quen được vài người bạn mới. Mắt cô đảo quanh thì chỉ thấy một cậu con trai bằng tuổi cô với mái tóc nâu nhạt. Cậu bé đang ngồi ở cuối lớp cắm cúi vào quyển sổ vẽ, hình như là đang vẽ… một con bọ? Cảm thấy tò mò, cô bé lại gần cậu.

“Con gì vậy?” Cô bé chỉ vào con bọ cậu đang vẽ.

Cậu bé giật mình ngước mắt lên như thể cậu không để ý rằng cô đã đứng đó chăm chú nhìn từ lúc nào. Cậu chớp chớp mắt, rồi lầm bầm, “...con châu chấu.”

Cô bé nhìn chằm chằm vào bức tranh rồi ngồi xuống bên cạnh cậu để quan sát rõ hơn. Mặt cậu bé ửng đỏ trước khoảng cách hơi gần giữa hai người, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bé đã bảo, “Nhìn cũng đẹp á, nhưng tui nghĩ chú tui vẽ đẹp hơn thế này!”

Cậu vừa định trả lời thì để ý thấy nụ cười của cô bé, cô lên tiếng nói thêm, “Tui là Shin Yoosung, tên cậu là gì?”

Và đến lần thứ ba trong ngày, khi cậu còn chưa kịp cất lên âm thanh nào đã bị ngắt lời bởi tiếng cửa cạch mở, một người phụ nữ trung niên với mái tóc đen ngắn và gương mặt phúc hậu bước vào trong lớp học.

“À, chào buổi sáng Lee Gilyoung. Con đã có một kỳ nghỉ hè tốt nhỉ.” Rồi người phụ nữ quay sang Shin Yoosung, mỉm cười hiền hòa, “Chào con, có vẻ chúng ta chưa từng gặp nhau. Con có thể gọi cô là cô Cho. Cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp này.”

Shin Yoosung đứng dậy tại chỗ, “Chào cô Cho, con tên là Shin Yoosung!” Tóc cô bé bồng bềnh theo nhất cử nhất động. Cô thấy cô giáo cười thân thiện trước lời giới thiệu.

“À, Shin Yoosung hả. Hôm trước cô đã nói chuyện qua điện thoại với ba con. Một lúc nữa các bạn sẽ vào lớp, con cứ ngồi cạnh bạn Lee Gilyoung trước rồi cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi sau.”

Shin Yoosung gật đầu rồi ngồi phía bên phải Lee Gilyoung. Chỗ ngồi của cậu ở góc lớp, bên trái nhìn ra là cửa sổ. Mặt trời chiếu xuống, phủ góc sân một mảng vàng ánh. Lee Gilyoung nhìn vào cảnh trước mặt một hồi rồi ngập ngừng quay sang Shin Yoosung. Cuối cùng cô bé cũng nghe thấy cậu lên tiếng.

“Châu–Châu chấu có thể bật cao gấp 20 lần so với chiều dài cơ thể nó,” Lee Gilyoung nói, cậu nhìn cô với đôi mắt nâu của mình. Mắt cô bé tròn ra. Tối về nhà phải kể cái này cho chú mới được.

“Uầy! Sao cậu biết mấy cái này vậy? Cậu là thiên tài sâu bọ hay sao thế?”

Cậu tủm tỉm trả lời, “Tui biết nhiều thứ lắm, ngoài bọ thì tui cũng biết nhiều về khủng long nè.”

Cô bé đáp trả nụ cười của cậu rồi bảo, “Tui cũng biết một số thứ về khủng long! Tui không biết nhiều về sâu bọ lắm, nhưng cứ là động vật thì chắc chắn tuyệt!” Mắt Lee Gilyoung sáng lên trước sự hào hứng thành thật của cô bé.

“Tui cũng vậy,” Cậu nói, “Động vật cũng rất tuyệt.” Shin Yoosung mỉm cười, rồi cậu cười lại. Chưa chi cô bé đã thích người này rồi. Một lúc sau, nhiều học sinh đến đứng thành hàng trước cửa lớp.

“Chào buổi sáng các con! Hãy giữ nguyên vị trí, cô sẽ gọi tên và sắp xếp chỗ ngồi cho từng người. Nếu không có vấn đề phát sinh thì đây sẽ là chỗ ngồi của con cho đến cuối năm.”

Đâu đó có tiếng rên rỉ của đám trẻ, những người còn lại thì không quan tâm lắm đến lời của cô giáo. Cô Cho bắt đầu gọi tên và chỉ định chỗ ngồi, trong khi Shin Yoosung và Lee Gilyoung thì thào nói chuyện với nhau.

“– tui còn có mấy con gián cất trong hộp, nhưng dì tui bắt tui vứt hết chúng đi rồi,” Lee Gilyoung ấm ức bảo với Shin Yoosung.

“Dì cậu sao? Thế bố mẹ cậu bảo gì?” Shin Yoosung hỏi, mặt Lee Gilyoung bỗng biến sắc.

“Bọn họ… Tui đang sống với chú và dì,” Cậu thì thầm, quay mặt đi. Shin Yoosung nhìn vào người bạn của cô rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Không sao đâu á Gilyoung. Tui cũng không có sống với cha mẹ của tui.” Cậu tròn mắt nhìn.

“Ồ.” Cậu nói, rồi cười thông cảm. “Tui hiểu rồi.”

Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang bởi tiếng cô giáo điểm danh.

“Yoo Mia!”

“Có ạ!”

Bé gái ở đầu hàng gọi to. Con bé có mái tóc đen nhánh buộc hai bên, mắt đen tuyền, lông mi dày. Shin Yoosung nghĩ nhìn cô trông giống hệt một con búp bê.

“Ngồi bên phải của bạn Shin Yoosung nhé con.” Yoo Mia gật đầu rồi lại gần Shin Yoosung. Shin Yoosung mỉm cười thấy cô bé ngồi xuống bên cạnh.

“Chào cậu Mia,” Shin Yoosung nói. “Cậu xinh lắm á. Tên tui là Shin Yoosung.” Lông mày cô bé nhỉnh lên trước lời khen đường đột của Shin Yoosung.

“Ồ.” Cô bé nhìn Shin Yoosung một lúc thì cười, “Cảm ơn cậu.”

Shin Yoosung tủm tỉm thấy Yoo Mia thò tay vào cặp sách sau ghế rồi lấy ra clear bag, bút và vở. Shin Yoosung còn thấy có một số hình dán trên quyển vở, chúng mang hình một con rồng tím với đôi cánh màu vàng. Mắt cô bé sáng lên. Shin Yoosung rất thích rồng.

“Ồ hố! Loại rồng gì thế? Tui cực thích rồng luôn!” Shin Yoosung hỏi.

“Con này hả?” Yoo Mia chỉ vào con rồng tím, “Nó tên là Spyro. Anh tui giỏi chơi game lắm, con này ở trong game mà hồi bé ảnh chơi á. Chơi cũng được nhưng đồ hoạ xấu lắm.” Yoo Mia giải thích, dừng lại một chút rồi nói thêm, “Anh trai tui giỏi nhiều thứ cực. Lớn lên tui muốn được như anh ấy.”

Shin Yoosung gật đầu rồi tựa vào ghế, “Khi tui lớn, tui muốn được như ông chú của tui.” Cô bâng quơ nói.

Một bên lông mày của Yoo Mia nhích lên, “Ông chú của cậu?” Cô bé hỏi. “Sao cậu lại muốn trở thành một ông chú?”

Shin Yoosung quay sang, má đỏ hây hây, mắt sáng quắc. “Do cậu không biết chú ấy thôi! Cậu mà biết thì cậu cũng hiểu sao tui muốn thế! Chú ấy rất hiền hậu, cực kỳ thông minh, cực kỳ buồn cười, còn biết nói trả lại hay lắm.” Cô bé còn nhiều những cảm xúc khác không nói được thành lời, cuối cùng chỉ biết đúc kết, “Tui nợ chú ấy nhiều lắm. Chú ấy nhận nuôi tui á. Giờ tui không có cha mẹ.” 

Sau khi thốt lên những từ đó, Shin Yoosung sốc, môi run rẩy. Không biết tại sao tự dưng cô lại phản ứng như vậy nữa. Mắt Yoo Mia mở to. Shin Yoosung  thấy cô bé chớp chớp vài lần rồi nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu.

“Tui hiểu rồi.” Yoo Mia sau một lúc suy nghĩ nói, “Thế thì cậu giống tui. Giờ tui cũng chỉ có anh trai thôi.”

Shin Yoosung thấy tim mình đập nhộn nhịp, suýt chút nữa là rơi lệ vì tưởng cô đã nói hơi nhiều.

“À này,” Cô bé nói thêm, “Khi nào tan học ở lại chơi với tui nha?”

“Ê!” Có giọng nói cất lên từ bàn bên tay trái của cô, “Tui cũng không có cha mẹ đâu! Tui muốn gặp chú của cậu á Shin Yoosung. Đừng có quên tui!” Lee Gilyoung bĩu môi, má đỏ bừng nhìn người bạn mới của cậu, người đang bị hấp dẫn bởi Yoo Mia.

Shin Yoosung phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng tiếng cười khúc khích. “Oke!” Cô bé cười với hai người bạn mới của mình. “Vậy sau khi tan học cùng ở lại nha!”

Mặt Lee Gilyoung sáng lên, tai ửng hồng rồi cười nhẹ.

Lúc trước cô lo lắng quá trời, nhưng giờ cô đã làm quen được với hai người bạn mới và cả hai đều có hoàn cảnh giống cô. Về nhà nhất định cô sẽ kể hết cho chú nghe.

Han Sooyoung bực dọc nhìn tên ngu trước mặt cô cứ loay hoay đi qua đi lại trong khi cô đang cố tập trung làm việc trên laptop.



“Ê cái tên điên kia!” Han Sooyoung cuối cùng cũng không chịu được mà lớn tiếng, cô dùng ngón tay đẩy mắt kính lên rồi quan sát cái tên đần độn cứ đứng ngồi không yên làm ảnh hưởng đến tiến độ viết của cô. “Anh mà cứ đi qua đi lại như thế thì mòn hỏng cả cái thảm đấy.”

Cô thấy Kim Dokja tiếp nhận câu nói của cô rồi từ từ dừng lại.

“Trông cái thảm của cô xấu chết đi được; tôi làm thế là đang giúp cô đấy. Giờ cô có cớ đi mua thảm mới rồi.” Cậu nói, lảng tránh ánh mắt của cô.

Han Sooyoung thở dài thườn thượt rồi tắt laptop đi. Cô lay lay hai bên thái dương.

Cô hiểu cậu hơn cậu biết nhiều. Cái tên ngu táo bón cảm xúc này đã khiến cô phải xoa nắn đầu biết bao lần bởi sự kín tiếng, sự tự ti và những nỗi đau cậu từ chối chia sẻ với người khác.

“Kim Dokja. Con bé sẽ ổn thôi. Cậu chuẩn bị hết mọi thứ rồi còn gì. Con bé sẽ không phải trải qua cuộc đời học sinh giống cậu đâu. Giờ thì đừng có lo lắng linh tinh nữa, ngồi xuống đây. Anh làm náo loạn hết vibe nhà tôi rồi.”

Người bạn của cô có nước da trắng, có thể nói là hơi tái nhợt, dáng người cậu mảnh mai. Cậu nhìn chằm chằm cô một lúc rồi thả người xuống sofa, ngồi bên trái cô.

“Thế vibe nhà của mấy mụ phù thủy như cô là như nào nhỉ?” Kim Dokja lẩm bẩm, ngón tay thon dài gõ gõ vào môi. “Kiểu, mày biến đi, tao ăn thịt trẻ con đấy? Coi chừng tao, tao có cái móng to dài bẩn thỉu và cặp mắt vàng?”

Han Sooyoung ném cái gối cô vừa đè lên vào đầu tên ngu cạnh cô. Cô lại không may mắn vì cái tên ranh mãnh này ngay lập tức bắt lấy rồi nhìn như thể muốn nói ‘Tôi không thèm chấp trẻ con’.

“Chắc cô cũng nên đi nhận nuôi một đứa đấy, có gì nó còn chơi ném bóng cùng. Có thế cô mới cải thiện được kỹ năng ngắm bắn tệ hại này.” Kim Dokja mặt tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung.

“Còn anh thì lo kiếm đứa nào lên giường đụ anh đi. Có thế mới rút ra được cái gậy trong cái lỗ đít của anh*.” Han Sooyoung vừa cãi vừa cười nhăn nhở, mồm lộ ra hai chiếc răng nanh.

(*Nó xuất phát từ câu “A stick up someone’s ass”, nghĩa đen là có gậy nằm trong lỗ hậu=)) còn nghĩa bóng là chửi một người luôn mang thái độ cáu kỉnh khó ưa như lúc nào cũng bị cái gì châm chọc làm phiền.)

Kim Dokja tự dưng cứng đơ người suy tư về ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô. “Cái que ở trong lỗ— Han Sooyoung! Cô nói vậy là có ý gì?!” Rồi cậu né cô như né hủi.

Han Sooyoung nhích đôi lông mày lên rồi nhăn mặt, “Gì? Eo đm? Tởm vãi. Tôi nói câu như vậy mà anh chỉ nghĩ được đến thế thôi à đồ ngu? Đầu tiên, đừng có mà tấm tắc tự khen con mực xấu xí ạ; thứ hai, tôi không nghĩ tôi là gu anh đâu, chắc anh cũng hiểu nhỉ. Mà sọ dày thế này chắc não anh cũng chẳng thông nổi.”

Han Sooyoung luôn gọi cậu là con mực xấu xí, nhưng thật lòng mà nói thì cô không thấy Kim Dokja xấu. Tuy nhiên có chết mới moi được câu này ra từ miệng cô nhá.

Kim Dokja không phải đẹp trai theo định kiến mọi người thường áp đặt, nhưng mặt cậu ta trông cũng ưa nhìn. Thật ra năm 15 tuổi cô từng đem lòng thinh thích cậu. Nhưng càng biết cậu lâu thì cô càng thấy hết thích. Hồi đó, cô là người bạn đầu tiên của Kim Dokja, cô cũng cứu rỗi cậu ta mà bản thân không hề hay biết. Lúc đã quen lâu rồi thì cô chẳng crush cậu ta nổi nữa. Cô nhớ có lần thấy cậu trò chuyện với người khác rồi tự dưng chân lí cuộc đời như được chiếu sáng:

“Thằng này bê đê.”

Thế là sự thinh thích của cô biến thành số không, giống như xác suất Kim Dokja tán được một đứa con gái và giữ mối quan hệ lâu dài với cô gái đó.

Khi cậu còn đang trầm tư suy nghĩ thì cô đã nghiêng người về phía trước rồi đập vào đầu cậu vài lần trước khi cậu có cơ hội phản kháng. Cô khoái chí vô cùng khi thấy cậu bày ra vẻ mặt cau có bất lực, đôi lông mày mảnh mai của cậu nhỉnh lên, bị che khuất bởi mái tóc đen nhánh. Mắt cậu cảnh giác nhìn cô.

“Tôi đã nói với cô biết bao lần rồi. Tôi thẳng! Tôi thích phụ nữ!”

“Thế hả? Thế cho hỏi cậu thấy điều gì là quyến rũ ở một người phụ nữ? Từ lúc tôi quen biết cậu đến giờ cậu đã để mắt đến người con gái nào chưa? Kim Dokja ạ, tôi thề nếu anh lấy ví dụ từ một nhân vật trong truyện–”

Lời đe dọa của Han Sooyoung bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại vang lên. Đó là tiếng chuông của Kim Dokja.

Cậu ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, tay nắm chặt lấy điện thoại rồi nhấc lên nghe.

“Alo? Có phải Shin Yoosung đang nghe không?” Có một khoảng lặng, Han Sooyoung thấy Kim Dokja tập trung lắng nghe giọng nói mà cô không nghe được ở đầu dây bên kia. Sau đó cơ thể cậu thả lỏng, nhìn có vẻ đang vui. “Được thôi, chú hiểu rồi. Ừ. Yêu con.”

Han Sooyoung nhìn cuộc đối thoại trước mặt, cô thấy cái cách Kim Dokja cô quen biết 12 năm nay bỗng biến thành một con người khác. Chính cậu ta cũng không nhận ra rằng cậu ta làm phụ huynh hơi bị tốt. Sau đó Kim Dokja cất điện thoại vào trong túi quần và Han Sooyoung lên tiếng.

“Well,” cô bắt chuyện. “Có chuyện gì à? Con bé có ổn không?” Kim Dokja vẫy vẫy tay trước mặt như thể chỉ cần suy nghĩ đến việc đó thôi cũng là không được và bắt buộc cậu phải bác bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức.

“Ừa, con bé ổn. Rất tốt luôn là đằng khác. Con bé chỉ gọi điện xin ở lại sau giờ học để chơi với bạn quanh sân trường thôi.”

Han Sooyoung cười, “Tôi mừng vì con bé đã quen được với những người bạn mới.” Rồi cô lại chòng chọc nhìn cậu, nụ cười ấm áp vừa rồi tự dưng có chút quỷ dị, “Con bé làm bạn còn nhanh hơn cái tên nào đấy mà tôi biết. Quay lại chủ đề chính. Anh cần phải lên giường với ai đó để giải tỏa hiểu không? Gu của anh là gì ý nhỉ?”

Han Sooyoung chống cằm suy nghĩ, biểu cảm mờ ám nhìn bạn cô loay hoay trên ghế, “Mấy thằng trẻ trẻ người mảnh mai hả ta? Từ từ– hai đứa cùng nằm dưới thì sao mà được.” Kim Dokja phát ra tiếng ho như con cá mắc cạn, nhưng Han Sooyoung vẫn tiếp tục nói.

“Hay là mấy ông già không có gì ngoài điều kiện hửm?? Cậu muốn có Sugar Daddy chứ??” Cô cười sặc trước biểu cảm của cậu.

 “À à hay là… đàn ông cao ráo, người mang aura u ám kèm theo combo quá khứ bất hạnh?” Cô dừng lại khi thấy vành tai của cậu đỏ ửng, “Ê thật à!? Anh là mấy nhỏ nữ chính trong teenfic hay gì vậy?” Cô nheo mắt phán xét nhìn cậu, “Có biết bao nhiêu sự lựa chọn mà tại sao–”

“Đến bao giờ thì cô mới thôi đi vậy?” Kim Dokja nghe đủ rồi. Cậu cắt lời mụ phù thủy trước khi mụ kịp luyên thuyên thêm câu nào nữa rồi thở dài. “Tôi đã bảo với cô bao lần là tôi chỉ chưa gặp được người phù hợp thôi?” Cậu nhún vai rồi nghiêm túc nhìn cô, “Và cái người phù hợp ấy không ai khác là một người phụ nữ.”

Han Sooyoung cười chế giễu cậu rồi đảo mắt. “Ờ ờ sao cũng được. Nếu nói câu đấy mà ngủ ngon được thì cứ nói đi. Tôi bỏ cuộc rồi Kim Dokja ạ, anh thật sự hết thuốc chữa.”

“Tôi mà hết thuốc chữa? Thế ai cả tháng qua đi hẹn hò với tận mười người rồi vẫn không nên chuyện ấy nhỉ.” Kim Dokja nhìn vào người bạn lùn tẹt của cậu.

“Không nên chuyện?” Han Sooyoung bẻ khớp ngón tay rồi vươn vai. “Ờ, anh nói cũng đúng. Tất cả đám đàn ông đó đều không làm nên chuyện gì sất. Nếu họ thấy sợ sệt khi mức lương của tôi trong một năm còn hơn cả số tiền cả đời họ mới kiếm được thì cứ biến hết đi. Cái tôi của họ không chịu được cảnh người phụ nữ tự lập và thành công thì cứ để tôi xé nát hết mẹ đi.” Cô nhếch mép. 

Kim Dokja rùng mình. Cậu biết cô nói hoàn toàn đúng, chỉ biết thầm cầu nguyện cho những nạn nhân trong tương lai của Han Sooyoung. “Tôi không biết và sẽ chẳng bao giờ biết sao lại có người mù đến nỗi đi hẹn hò với cô.” Cậu nói rồi né khỏi món đồ Han Sooyoung ném vào mặt cậu. Lại là cái bóp xả stress. Hoài niệm ghê.

Han Sooyoung tặc lưỡi rồi đứng dậy. “Sao cũng được. Gọi đồ ăn cho bữa tối đi, xong để lại cho Shin Yoosung cũng được. Tôi biết anh định nấu bữa tối nhưng tôi đang thèm đồ ăn Trung Hoa.” Nói xong, Han Sooyoung kéo Kim Dokja vào xe của cô, không có hứng nghe cậu phản đối. Kim Dokja thầm nghĩ rằng Shin Yoosung cũng thích đồ ăn Trung Hoa và để Han Sooyoung không nói không rằng mạnh bạo quăng cậu vào xe.

Chiều tối hôm đó, Kim Dokja lái xe đến trường Shin Yoosung với cái bụng rỗng tuếch. Han Sooyoung giữ đúng lời hứa của mình và gọi đồ ăn về, Kim Dokja thì gọi phần cho cả cậu và Shin Yoosung nhưng mãi vẫn chưa đụng vào cái gì. Bụng cậu rống lên cồn cào. Cậu ghì chặt lấy vô lăng rồi phân tán bản thân để làm dịu đi cơn đói.

“Cái mụ Han Sooyoung đó nghĩ rằng tôi gay. Tôi á?” Kim Dokja nói một mình, mắt quan sát đường. Cậu thở ra một hơi bực dọc, “Không thể tin nổi.”

Hồi còn học trung học, Kim Dokja đã từng hẹn hò với một cô gái. Cậu được Han Sooyoung giới thiệu cho và cậu nhớ rằng cô ta đã làm thế như để kiểm chứng điều gì đó, và rồi cậu đã xác cái nghi ngờ vớ vẩn của cô.

Không phải là cậu không hứng thú với phụ nữ. Cậu cũng biết nhiều phụ nữ mà. Có một số trong đó là bạn cậu như Han Sooyoung, Yoo Sangah với Jung Heewon. Nhưng cậu không “hứng thú” với họ nổi. Cũng dễ hiểu thôi, vì cậu đặc biệt thân thích với họ. 

Han Sooyoung là bạn thân của cậu, có suy nghĩ như vậy với một mụ phù thủy như cô ta thật sự ớn người. Yoo Sangah là một người đồng nghiệp cũ của cậu, cô ấy rất thân thiện và ngọt ngào; có cô, những ngày tháng làm việc ở công ty MiniSoft đỡ tệ hơn chút. Còn Jung Heewon là người cậu biết qua Han Sooyoung. Cô ấy thì đang trong mối quan hệ với người đàn ông tên Lee Hyunsung, cậu thấy mình không có cửa nên cũng không thích cô.

Cậu tặc lưỡi nhìn chằm chằm vào đường đi trước mặt. Trí tưởng tượng của một nhà văn quả thật phong phú, nhưng mọi lý do đều đã quá rõ ràng với cậu. 

Kim Dokja chỉ là chưa tìm được đúng người thôi. Từ bé đến lớn cậu cũng chưa từng thấy hứng thú bởi người đàn ông nào cả. Đúng hơn là chỉ ngưỡng mộ họ như những du khách tham quan viện bảo tàng. Sắc đẹp hay những phẩm chất thu hút của họ là những thứ người như cậu không thể có, nên chắc chắn rằng đó là lý do cậu thi thoảng chiêm ngưỡng họ. Tuy vậy, cậu sẽ không gọi nó là “hứng thú”, mà chỉ là sự công nhận có xen chút ghen tị thôi.

Cậu cuối cùng cũng đến nơi. Không lâu sau, cậu thấy Shin Yoosung vẫy tay chào một cậu bé với mái tóc nâu. Kim Dokja thấy đứa trẻ sau đó bị túm vào trong chiếc xe van một cách thô bạo. Mắt cậu nhìn vào Shin Yoosung rồi cậu bước khỏi chiếc SUV. “Shin Yoosung! Chú ở đây!” Cậu vẫy tay ra hiệu cho con gái cậu, người đang nhíu mày quan sát hành động của cậu bé và người phụ nữ trung niên vừa rồi. Cô bé đang ngồi dưới đất, trên vai đeo balo. Nghe giọng cậu, mặt cô bé trở nên tươi tỉnh hơn.

“Chú!” Shin Yoosung gọi rồi dang tay chạy về phía cậu. Sau khi ôm Kim Dokja được một hồi, người áp sát vào eo cậu, cô bé ngước lên, “Hôm nay con làm quen được với hai bạn!” Cô bé cười toe toét, hai má hơi đỏ hây do chạy nhảy.

Kim Dokja xoa đầu cô, “Chú bảo rồi mà, Biyoo. Hôm nay là hai bạn, mai có khi là cả trường luôn.” Rồi cậu bắt đầu làm bộ làm tịch, “Con gái chú nổi tiếng quá àa.” Shin Yoosung cười khúc khích rồi rời khỏi người cậu để nắm lấy tay cậu. “Kể về ngày hôm nay của con đi.” Cậu nói, rồi họ vào trong xe.

Mặt trời bắt đầu lặn, gió bắt đầu giăng lên. Con gái Kim Dokja ngồi líu lo kể về hoạt động trong ngày và những người bạn mới quen của cô bé dọc đường về nhà. 

Kim Dokja thấy trái tim mình ấm nóng, tai lắng nghe giọng của Shin Yoosung, mắt quan sát đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top