Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa.

Hikari ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã mưa từ lúc nào mà cô không biết. Đưa tay với ra ngoài, một hạt mưa rơi xuống bàn tay mềm mại, lành lạnh và ướt át.

Đã bao lâu rồi cô không đi ra ngoài nhỉ?

Hikari cũng chẳng nhớ rõ. Có lẽ là một tuần, cũng có thể là một tháng, hoặc một năm. Dường như mọi sinh hoạt của cô đều chỉ quanh quẩn trong phòng, và bên chiếc giường này.

Ngày nào cũng như ngày nào, ngồi trên giường và ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Dù sáng hay tối, nắng hay mưa cũng vậy. Một cuộc sống nhàm chán.

Khẽ vươn tay đóng cửa sổ lại, Hikari ngẩn ngơ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài. Từ khi nào mà cô lại trở nên như thế này nhỉ?

Hikari vốn cũng chỉ là một nữ sinh bình thường như bao người khác, hàng ngày đi học, rồi đi chơi với bạn bè, thảo luận về những cửa hàng bánh ngọt hoặc mấy bài hát nổi tiếng.

Thế nhưng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cuộc đời của cô đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, mà đích đến của lối đi ấy là vực sâu tuyệt vọng.

Khẽ nhắm lại hai mắt, Hikari ngửa đầu ra sau, tựa vào thành giường lạnh lẽo. Bên tay trái của cô là một chồng sách lớn nhỏ. Tất cả đều nói về giá trị cuộc sống, nghị lực vươn lên và những thứ khác giống như vậy.

Nhưng, liệu họ có biết rằng, sự nỗ lực đôi khi chỉ càng khiến con người ta đau khổ? Càng cố gắng, hy vọng bao nhiêu, thì sau này sẽ càng đau đớn, tuyệt vọng bấy nhiêu. Đời mà, làm gì có cho không ai thứ gì. Tất cả đều có cái giá phải trả của nó.

....

Đêm, trời đã tạnh. Hikari nằm trên chiếc giường quen thuộc, đôi mắt màu bùn thao láo nhìn lên trần nhà.

'Lách cách lách cách. Cạch.'

Cửa sổ bỗng mở toang, rồi, một cái đầu trắng ló vào trong.

"Hikari - chan còn thức chứ?"

"Byakuran. Sao cậu lại đến đây?"

Hikari kéo chăn ngồi dậy. Cô nở một nụ cười trách móc,

"Dì tớ mà biết là cậu chết chắc đấy."

"Không sao đâu."

Byakuran leo từ ngoài cửa sổ vào trong. Cậu ta mặc độc một cái áo thun trắng và chiếc quần bò hơi rách, vài chỗ còn dính bùn bẩn.

"Byakuran, cậu lại trèo tường vào nhà tớ sao? Nếu bị cảnh sát hoặc ai đó bắt được sẽ rắc rối lắm đấy. Hơn nữa, ai nửa đêm lại đi mặc đồ trắng đột nhập nhà người ta như vậy chứ."

Hikari mỉm cười yếu ớt, không biết nên nói sao với cậu bạn từ bé này.

"Lo gì chứ. Không ai bắt được tớ đâu. Nào, Hikari - chan, tớ có mang bánh mochi đến cho cậu nè~"

"Cảm ơn nhiều, Byakuran."

"A nào~"

Ngón tay trắng ngần của thiếu niên cầm chiếc bánh mochi màu tím nhạt, đưa ra trước mặt Hikari. Cô hơi sửng sốt, rồi cũng há miệng ra cắn một miếng.

"Nhân khoai môn à?"

"Ừ~ Ngoài ra còn có cả trà xanh, đậu đỏ và socola nữa đó~"

Byakuran nói rồi lại lấy ra một gói nhựa trong suốt, giơ lên trên không trung,

"Hikari - chan, cậu có muốn ăn mashmallo không?"

"À, thôi. Không cần đâu."

Vội vàng từ chối lời mời của thiếu niên cuồng kẹo, Hikari nhón tay lấy một miếng mochi nhân đậu đỏ, khẽ cắn. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, tràn ngập cả cổ họng.

"Dạo này cậu ở trường thế nào?"

"Chán ngắt. Một đám giả tạo, suốt ngày chỉ biết chú mũi vào học bài và điểm số. Haiz, không có Hikari - chan nên ngoại trừ việc ngồi ăn mashmallo với Sho - chan thì tớ chả biết làm gì cả."

Hikari bật cười khúc khích, tính nói gì đó nhưng miếng mochi đột nhiên trôi tuột xuống họng khiến cô ho lên sù sụ.

"Hikari - chan, cậu không sao chứ? Nước đây nước đây."

Cầm lấy ly thủy tinh từ tay Byakuran, Hikari vội vàng uống một hơi hết sạch. Cô khẽ thở ra, rồi đưa trả lại chiếc ly cho cậu bạn.

"Quả nhiên là khi ăn không nên nói chuyện. Mà Byakuran, đã gần 0 giờ sáng rồi, cậu không định đi ngủ sao?"

"Không sao, Hikari - chan đừng lo. Tớ khỏe lắm đó~"

"Gì chứ. Đừng có mà chủ quan. Mau về ngủ đi."

Hikari xua tay, tỏ vẻ đuổi khách. Byakuran làm mặt mếu máo một hồi rồi mới trèo ra ngoài. Trước khi đi, thiếu niên tóc trắng còn để lại một câu,

"Ngày mai tớ lại đến!"

Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, ánh trăng chiếu xuống mái tóc màu nâu khói, pha thêm chút bàng bạc mờ ảo. Đôi mắt phủ hơi sương khẽ khép lại, đâu đó trong phòng vang lên một tiếng thở dài,

"Sẽ còn có ngày mai sao?"

....

Hikari thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã đến từ lâu, nhưng thời gian dường như dừng lại. Cô không biết mình đã thế này bao lâu, đôi mắt cũng đã cay xè, khô khốc, nhưng Hikari không hề quan tâm.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi gia đình."

"K-không thể nào....Vậy con bé, con bé còn sống được bao lâu?"

"Chỉ sợ là....không qua được tối mai."

Hình ảnh dì ngã quỵ dưới đất cùng lời nói của bác sĩ lặp đi lặp lại trong đầu Hikari, khiến cô càng thêm sợ hãi và tuyệt vọng. Cha mẹ đều chết trong một vụ tai nạn, dì là người duy nhất cưu mang và nuôi nấng cô. Hikari không biết nếu mình chết dì sẽ ra sao.

'Cốc cốc.'

"Hikari - chan? Tớ vào được chứ?"

"Byakuran, cậu lại tới à."

"Ừ, tớ tới thăm Hikari - chan~ Hikari - chan phải nhanh khỏi bệnh đấy, tớ nhớ Hikari - chan lắm nha~"

Khỏi bệnh sao? Hikari tự giễu cười. Cô ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt. Nụ cười rạng rỡ như gió xuân trên gương mặt điển trai, chắc hẳn ở trên trường cậu ta phải có nhiều người theo đuổi lắm.

"Hikari - chan, cậu sao vậy?"

"Không, không sao."

Hikari khẽ lắc đầu. Rồi, cô chợt nói một câu không thông qua đại não,

"Byakuran, tớ muốn ngắm cảnh thành phố, cậu đưa tớ đi đi."

"Không thành vấn đề~"

Byakuran híp mắt cười.

....

Đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, Hikari đưa tay vén mái tóc ra sau vành tai. Gió lạnh lướt qua như muốn đùa nghịch mái tóc dài mềm mượt của thiếu nữ. Cô hướng mắt nhìn ra xa, mỉm cười nói,

"Byakuran, làm sao cậu lấy được chìa khóa sân thượng của tòa nhà này vậy?"

"Tình cờ nhặt được lúc bảo vệ làm rơi, Hikari - chan có thích chỗ này không?"

Byakuran tươi cười đáp.

"Rất, rất thích. Cảnh thành phố về đêm thật sự rất đẹp. Giống như con người lúc sắp kết thúc cuộc đời....Hoa lệ, mà tĩnh mịch."

Hikari thì thầm, giọng nói mang theo vài phần ưu thương. Byakuran vẫn cười, dường như cậu ta không hề nhìn ra ý nghĩa của câu nói đó.

Cũng có thể là cố tình bỏ qua.

"Hikari - chan nè."

"Có chuyện gì sao Byakuran?"

"Tớ--"

"A, là sao băng!"

Hikari vô ý đánh gãy lời của cậu bạn, mở to mắt nhìn lên trời. Byakuran không hề tức giận khi bản thân bị ngắt lời mà tủm tỉm cười,

"Hikari - chan mau ước đi."

"Ước?"

Hikari nhắm mắt, im lặng thật lâu. Cô ước dì của cô sẽ sống tốt, kể cả khi cô không còn. Cô ước những người bạn của cô sẽ thành công, cô ước....

Trong tâm trí đột nhiên xuất hiện hình ảnh chàng thanh niên mặc áo trắng, tay cầm gói kẹo mashmallo cười thật tươi. Môi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười nhạt.

Hikari mở mắt liền nhìn thấy đôi đồng tử màu tím yêu dã của người đối diện. Cô khẽ cười, hỏi,

"Byakuran, cậu đã ước gì vậy?"

"Bí mật~"

Byakuran đưa tay lên miệng, cười nói.

"Vậy còn Hikari - chan thì sao? Hikari - chan đã ước gì vậy?"

"Tớ sao?"

Hikari ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới đáp.

"Tớ....ước tất cả mọi người tớ biết đều bình an."

"Ước muốn thật cao cả nha~"

"Byakuran nè."

Hikari đột nhiên quay sang nhìn Byakuran, giọng nói có chút nhẹ đi.

"Nếu có một ngày tớ biến mất khỏi cõi đời này, cậu sẽ làm thế nào?"

Byakuran sửng sốt, rồi lập tức tươi cười trả lời,

"Tớ sẽ không để Hikari - chan biến mất đâu~ Hikari - chan sẽ sống tốt tới già~"

"Tớ mong là vậy...."

Hikari mỉm cười, đôi mắt chất chứa ưu thương. Byakuran, chỉ sợ chuyện này là không thể nào rồi.

....

Byakuran vui vẻ xách theo hộp bánh ngọt tới nhà Wadasaki, đưa tay nhấn chuông cửa. Không mất nhiều thời gian, một người phụ nữ đã bước ra.

"Dì, cháu mang bánh tới cho Hikari - chan~"

"Cậu còn tới đây làm gì? Hikari, con bé đã mất rồi. Cậu mau đi đi."

Nụ cười trên miệng Byakuran ngừng lại. Cậu ta vừa nghe thấy gì?

"Dì à, đừng đùa như vậy chứ~ Không vui đâu~"

"Tôi đùa với cậu làm gì? Con bé đã mất từ tuần trước rồi, vì căn bệnh ung thư não. Nếu cậu vẫn không tin thì tới nghĩa trang Pace, con bé....được chôn ở đó...."

Cánh cửa đóng lại, mang theo sự vui vẻ cuối cùng của người thanh niên tóc trắng.

Ngôi mộ nằm lẳng lặng giữa một khoảng đất trống, bên trên khắc mấy hàng chữ tiếng Ý. Byakuran quỳ một chân xuống, tay ôm bó hoa tử đằng xinh đẹp. Đôi mắt màu tím chăm chú nhìn ngôi mộ, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười thường ngày.

"Hikari - chan, thật xấu tính nha~ Lại dám bỏ tớ mà đi~"

"Ai cho phép cậu làm điều đó?"

"Tớ không vui đâu nha, Hikari - chan."

"Nếu có một ngày tớ biến mất khỏi cõi đời này, cậu sẽ làm thế nào?"

"Tớ sẽ đưa cậu về bên tớ, dù cho cậu có xuống địa ngục đi chăng nữa, tớ cũng sẽ lôi cậu quay về. Hikari - chan, tớ không cho phép cậu rời đi."

"Ti amo, angelo mio."

Hoa tử đằng, có nghĩa là tình yêu bất diệt.

|_____♡_____|

Sophia: 200 followed a, nhanh tới không ngờ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, thank you very much~

( ˘ ³˘)♥( ˘ ³˘)♥( ˘ ³˘)♥

00:45AM. 24/1/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top