Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bách vật ngữ quái đàm hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một đêm hè lặng gió. Đám mây đen chậm chạp che khuất bóng trăng tròn. Chẳng còn ánh sáng của trăng nữa, bóng đêm bao trùm rộng lớn trên khắp nẻo đường. Cộng thêm cái nóng của trời hè lại khiến nó thêm phần ngột ngạt, khó chịu.
Giá mà có cái gì để người ta nhanh chóng lạnh tới phát run vào cái thời tiết này nhỉ? Một chiếc quạt hay một cây kem lạnh. Không, tất cả chẳng thể bằng một câu chuyện ma kinh dị.
Thế là Bách vật ngữ quái đàm hội được bắt đầu...
Đây là một trò chơi đã có từ rất lâu. Người chơi sẽ tụ họp với nhau và bắt đầu kể những câu chuyện ma quái hoặc những câu chuyện kỳ bí. Một trăm ngọn nến sẽ được thắp sáng trong căn phòng. Sau khi kết thúc mỗi câu chuyện, người chơi sẽ thổi tắt một ngọn nến và soi mình vào trong gương. Như vậy, căn phòng càng lúc càng tối hơn. Khi ngọn nến cuối cùng tắt đi, người ta cho rằng một sinh vật siêu nhiên nào đó sẽ được triệu hồi. Do đó, trò chơi thường sẽ dừng ở câu chuyện thứ 99. Chỉ có những kẻ gan dạ và liều lĩnh mới dám thực hiện trò chơi đến cùng...

Sáu anh em nhà Matsuno ngồi quây thành vòng tròn ở hành lang. Họ chỉ có thể mập mờ nhìn thấy mặt nhau bởi xung quanh gần như tối om. Trong phòng họ xếp đủ một trăm ngọn nến, nhưng chỉ duy nhất một ngọn nến còn đang cháy. Gần cửa kê một cái bàn, trên bàn đặt một tấm gương.
Mặt thằng nào cũng tối sầm lại sau khi Ichimatsu vừa kết thúc phần kể chuyện của mình. Họ đã kể đủ một trăm câu chuyện ma. Ichimatsu đứng bật dậy, dù hành động có dứt khoác nhưng nét mặt cậu vẫn thể hiện rõ sự lo lắng, sợ hãi. Cậu chậm rãi bước tới chỗ cây nên cuối cùng. Todomatsu hoảng loạn núp sau bóng lưng mấy thằng anh lớn, đôi bàn tay bấu chặt lấy bờ vai Choromatsu.
Ichimatsu cẩn thận lại gần và chậm rãi thổi tắt ngọn nến. Bóng tối và sự im lặng bao trùm căn phòng. Cậu bước tới chiếc gương chỗ cái bàn, soi mình vào trong. Tựa như bị thôi miên, Ichi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của mình. Trong gương, hình bóng cậu cũng đang nhìn lại, nhưng bỗng lại nở nụ cười nhẹ.
Một luồng khí lạnh rợn người chạy dọc sống lưng Ichimatsu. Cậu sợ hãi lùi lại, không khí trong phòng đột nhiên nặng trịch, không còn tiếng động nào. Ichimatsu nhíu mày, tim đập nhanh hơn, cảm giác chẳng lành bao trùm lên cậu.
"Sao... sao lại..."
Chưa kịp nói hết câu, gương trên bàn bỗng rung lên, như một con thú đang gầm gừ. Những ngọn nến đã tắt bỗng dưng bùng sáng, nhưng không phải là màu vàng rực rỡ như trước, mà là một màu xanh lam nhạt lạnh lẽo, trông như những ngọn lửa ma quái vậy.
Cả lũ đều kinh hãi, Ichimatsu sững người, mắt nhìn chằm chằm vào gương.
Hình bóng cậu trong gương bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là xuất hiện các hoa văn cạnh mắt. Rồi đôi tay, làn da trắng bệch. Trên đầu thì mọc ra cặp sừng. Bàn tay chồi ra từ trong gương, nắm chặt lấy cạnh gương, gằn giọng, "Tuyệt thật đấy" Tiếng nói khàn khàn, như tiếng ma quỷ, vang vọng trong căn phòng. Dần dần, một bóng người bước ra khỏi gương.
Thanh Hành Đăng xuất hiện. Hắn bắt đầu cười khành khạch, tiếng cười như tiếng chuông địa ngục vang vọng, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
"Khá lắm, lâu lắm rồi mới có kẻ to gan dám triệu hồi ta!" Hắn vươn tay chộp lấy cổ áo của Ichimatsu, túm cậu lên cao khỏi mặt đất. Ichimatsu hoảng sợ, giãy giụa, mắt trừng trừng nhìn Thanh Hành Đăng, trong lòng thầm cầu khẩn.
"Ngươi sẽ là kẻ chịu tội đầu tiên nhỉ?" Hắn cười, nụ cười rùng rợn như con sói hung ác chuẩn bị xé con mồi.
Nhìn thấy cậu trong tình trạng nguy hiểm, Karamatsu liền cầm lấy gậy bóng chày của Jyushimatsu chạy tới tấn công hắn, vung mạnh vào Thanh Hành Đăng. Nhưng không thành. Gậy bóng chày vung vào hắn như vung vào trong làn sương khói vậy. Không gây ảnh hưởng gì cả.
"Loài người các ngươi còn kém cỏi lắm!" Thanh Hành Đăng chậc lưỡi. Hắn vung nắm đấm vào thẳng bụng Karamatsu. Cậu đau đớn, ôm bụng ngã sõng soài trên nền đất. Chưa thỏa mãn, Thanh Hành Đăng còn dùng chân đạp thêm vài cái vào bóng áo xanh đó, cười khinh bỉ.
Hắn bỗng cảm nhận được một luồng sát khí phía sau. Thanh Hành Đăng bỗng khựng lại vì nó có vương chút gì đó quen thuộc. Vậy nên mà ăn trọn một cú đấm của Osomatsu vào mặt. Hắn bày vẻ ngạc nhiên. Cái con người bình thường kia sao lại có thể làm tổn hại đến hắn được nhỉ? Tên đó cũng một yêu quái?
"Này! Ngươi có phải là con người thật không đấy?" Thanh Hành Đăng liền né cú tấn công tiếp theo của Osomatsu. Hắn đưa tay lên má xoa xoa vết thương.
"Ta đương nhiên là con người rồi. Đâu phải loại khốn nạn như yêu quái nhà ngươi." Osomatsu tối sầm mặt lại đáp lời.
"Choro! Mau đưa hai thằng út xuống lầu dưới. Còn Ichi mau đem Kara ra ngoài mau!" Osomatsu nhanh chóng ra lệnh cho tụi nhỏ bởi sự thay đổi bất ngờ của thế trận. Chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại có thể đấm được tên kia. Nhưng cậu biết rằng mình phải bảo vệ mấy đứa nhỏ.
Thanh Hành Đăng nhíu mày. Nếu tên kia không phải yêu quái thì chỉ có thể là. Hắn ta bắt đầu tập trung cảm nhận. Đây rồi sức mạnh cuồng nộ của tên kia bắt đầu chảy ra từ chiếc vòng bên tay phải của cậu. Thật không ngờ, cái con người kia lại sở hữu một quỷ vật đáng sợ.
Thanh Hành Đăng lẩm bẩm, "Tên quỷ này, chắc đã từng rất mạnh."
Thấy tên quỷ có chút lơ lãng, Osomatsu liền nhanh chóng chộp lấy thời cơ, định cho hắn thêm một cú nữa. Hắn ta mỉm cười rồi né nhẹ.
"Dẫu vậy ngươi cũng chỉ là một con người may mắn thôi nhỉ?" Thanh Hành Đăng còn tiện tay định cướp lấy chiếc vòng kia. Nhưng vừa chạm vào, cơ thể hắn như có một dòng điện chạy qua. Bên tai bỗng vang lên một câu nói trong tiềm thức bằng chất giọng quen thuộc.
"Quỳ xuống, tên nhãi nhép kia." Thanh Hành Đăng giật mình khụy một chân xuống. Hắn biết rồi, biết tên yêu quái kia là ai rồi.
"Tại sao ngươi lại có chiếc vòng tay đó?"
"Chuyện đó thì liên quan đếch gì đến ngươi." Osomatsu cười đáp lời.
Rồi hai người lao vào đánh nhau túi bụi. Osomatsu liền dồn lực kết thúc bằng một cú thật đau vào bụng hắn một lần nữa. Thanh Hành Đăng bị đấm bay vào góc tường, cơ thể của hắn lâu lắm rồi mới cảm thấy đau nhức như vậy. Và cũng không hiểu sao nước mắt hắn lại rơi. Bởi vì gặp lại được cảm giác quen thuộc, thân thương mà bấy lâu tưởng như đánh mất ư? Nếu thật sự là ngài ấy ở kia thì hắn đã gục từ cú đầu tiên rồi. Tửu thôn đồng tử - vị vua của núi Ooe, người mà hắn nhớ thương nghìn năm nay.
Thấy tên quỷ kia nằm gục ở đó mà khóc, Osomatsu liền tiến gần. Cậu nhìn Thanh Hành Đăng với ánh mắt đầy tò mò và chút khinh thường.
"Ồ, khóc vì thua trận sao. Ngươi quả là một tên ngốc." Osomatsu cười khẩy.
"Ngươi sao lại giống ngài ấy đến vậy chứ. Cả câu nói đểu cũng giống nhau" Thanh Hành Đăng lấy tay lau đi nước mắt rồi cười.

Kể từ đêm ấy, hắn ta liền bám theo lũ sinh sáu. Tuy không lao vào đánh nhau nữa mà cứ thi thoảng chọc phá tụi nó rồi cười khúc khích. Thành ra cũng khá phiền toái. Được biết đây chính là hậu quả của việc thực hiện bách vật ngữ. Người chơi phải chịu sự dày vò của Thanh Hành Đăng trong suốt một tháng tiếp đó. Hắn ngồi kể lại những chiến tích oai hùng của mình trước đó như thế nào và nhờ đó cũng nhanh chóng làm thân với tụi sinh sáu. Đặc biệt là hắn rất hay đeo bám Osomatsu và dường như cũng chỉ nghe lời của mỗi mình cậu. Tụi nhỏ đoán rằng hắn đã bị Osomatsu đánh cho trở thành một tên ngốc trẻ con như vậy.

Vào một đêm gần kết thúc kì hạn một tháng đó, Osomatsu bỗng trằn trọc không ngủ được. Cậu lặng lẽ trèo lên mái nhà, tìm đến Thanh Hành Đăng. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, hắn mỉm cười khi thấy cậu.
"Đêm nay là đêm Bách Quỷ Dạ Hành. Lũ yêu quái đang dạo chơi rất nhộn nhịp. Ngươi có muốn cùng ta đi chơi không?" hắn hỏi
"Nhưng tôi chỉ có thể cảm nhận lờ mờ những yêu quái khác thôi. Làm sao mà đi chơi được?" Osomatsu bối rối.
Hắn ta cười, nắm lấy tay Osomatsu kéo lại gần và đặt lên trán cậu một nụ hôn.
"Ngươi làm gì thế?" Osomatsu giật mình đẩy hắn ra.
"Truyền cho ngươi chút linh khí, coi như khai nhãn. Đây là cách đơn giản nhất đó. Hoặc ta có thể truyền cho ngươi bằng cách khác" Hắn cười bỉ ổi nhìn đôi môi cậu. "Được rồi, ngươi nhìn lại thử xuống dưới đường xem"
Osomatsu nhìn xuống theo lời hắn. Con đường đem vắng vẻ lúc nãy bỗng sáng rực lên. Đông đúc, náo nhiệt như lễ hội. Rất nhiều yêu quái cười đùa với nhau ở dưới đấy. Thanh Hành Đăng ôm lấy cậu, nhảy khỏi nái nhà và đáp nhẹ nhàng xuống dưới. Hắn ta cởi áo choàng rồi khoác lên vai cho cậu
"Cái áo này có mùi của ta nên tụi yêu quái kia khác biết đường mà tránh ngươi."
"Ta cũng đủ mạnh để đánh bọn yêu quái mà" Osomatsu cười và lắc chiếc vòng tay.

Suốt dọc đường đấy, hai người trò chuyện linh tinh, hắn lại kể cho cậu nghe về những câu chuyện vụn vặt của hắn. Người già có vẻ nhiều chuyện thật đấy. Đặc biệt, hắn rất thích nhắc tới sự hùng mạnh của chủ nhân chiếc vòng này. Rồi đến một ngọn núi. Nơi lũ yêu quái tụ tập uống rượu với nhau. Thanh Hành Đăng vừa xuất hiện thì mấy tên yêu quái nhỏ liền hò reo khi được tiếp đãi một tên yêu quái hùng mạnh như hắn. Cậu và hắn bị kéo đi uống rượu. Được một lúc Osomatsu bèn tìm cớ thoát ra, có vẻ cậu cảm thấy bản thân không hợp với tụi yêu quái này lắm. Trong khi cậu đang phân vân có nên xà vào đám đông đang ồn ào cá cược đằng xa kia không thì có 1 tên người cáo mặc kimono đỏ tiếp cận cậu.
Ban đầu hai người chỉ là chào hỏi trò chuyện bình thường. Sau đó, gã ta liền hỏi dò.
"Này, ngươi đi cùng Thanh Hành Đăng đến đây sao? Gan lớn nhỉ?"
"Ừ" Osomatsu đáp
"Tên đó dạo này có chút sức sống hơn rồi nhỉ?"
"Chắc vậy." Cậu thờ ơ đáp như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này.
"Ngươi đúng là giống người ấy thật" Tên cáo khẽ cười. Osomatsu nhíu mày. Lại là người ấy, chủ nhân của chiếc vòng này. Tuy cậu được nghe rất nhiều chuyện về người đó nhưng Thanh Hành Đăng cũng không chịu nói ra tên. Đó là điều khiến cậu bực mình, nay lại thêm một tên cáo kì lạ nhắc đến.
"Hử, có vẻ Thanh Hành Đăng chưa nói rõ với ngươi nhỉ" Tên cáo nhếch mép cười khi nắm được thóp. Osomatsu chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Thế là tên cáo kia bắt đầu kể. Kể về Tửu thôn đồng tử, kể về Thanh Hành Đăng đã gặp hắn như thế nào. Kể về hai người đó mập mờ với nhau như nào. Kể về sự đau khổ của Thanh Hành Đăng khi chứng kiến cái chết của Tửu Thôn Đồng Tử như thế nào. Câu chuyện của tên cáo cũng giống như các câu chuyện của Thanh Hành Đăng nhưng dưới một góc nhìn khác và cụ thể hơn nhiều.
Osomatsu trầm mặc, không đáp lời. Có lẽ chính cậu cũng chẳng biết nên nói gì. Có lẽ lần đầu gặp nhau đấy, hắn khóc khi nhìn thấy cậu hẳn là nhớ về người kia. Cái vòng tay cậu đang đeo này, một sợi dây đỏ sỏ qua một hạt tràng màu đỏ này thực chất là vòng cổ của tên kia luôn đem theo bên mình nên mới giúp cậu mạnh như vậy được.
Nhưng chiếc vòng này cũng là ngẫu nhiên cậu có được. Vào một ngày thua sạch mấy trận cá cược đua ngựa, Osomatsu bắt gặp một quầy coi bói và cậu quyết định bỏ chút tiền thử mấy trò kỳ quặc xem sao. Tên thầy bói đó đã đưa cậu chiếc vòng này và bảo rằng nó sẽ giúp cậu gặp được thêm nhiều điều may mắm trong tương lai. Nếu chiếc vòng này có lai lịch như kia thì sao tên đó lại dễ dàng đưa cho cậu chỉ với vài đồng coi bói được nhỉ. Mà nghĩ lại, hình như tên đó cũng có cặp răng nanh sắc như một chú cáo vậy...
Đúng lúc này, Thanh Hành Đăng trở lại. Khuôn mặt có chút ửng lên vì rượu. Thấy vậy tên cáo liền chào cậu và quay đi. Osomatsu cũng chả quan tâm tên đó lắm, mà lòng cậu chỉ bận tâm chuyện của hắn.

Osomatsu nói mình muốn về nhà nên hắn cũng gật đầu đồng ý. Cả hai không nói với nhau một câu nào cho khi đến nhà.
Khi về tới nhà, Osomatsu bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy hình bóng Karamatsu bực dọc đứng trước cửa. Hỏi ra mới biết là do không thấy Osomatsu và tên kia đâu nên Karamatsu mới lo lắng đứng ngoài đợi cậu. Dù trong một tháng đã thân thiết hơn nhưng giữa Karamatsu và Thanh Hành Đăng vẫn có một chút rào cản gây xích mích gì đấy.
"Hai người đi đâu mà về muộn quá vậy, anh nên lên phòng đi nghỉ ngơi đi." Karamatsu thấy cậu trở về an toàn thì chỉ nhắc nhở Osomatsu vào nhà. Lúc này Thanh Hành Đăng liền nắm lấy tay Osomatsu và hỏi.
"Này ngươi có muốn đi với ta không? Đến một nơi chỉ có hai ta thôi?"
"Ta không phải là Tửu Thôn Đồng Tử nên ngươi đừng luyến tiếc ta nữa. Nếu cần thì ta có thể đưa chiếc vòng này cho ngươi giữ" Osomatsu không trần chừ đáp, có lẽ cậu đã nghĩ thông rồi.
"Vậy à... Ngươi cứ giữ lấy chiếc vòng đi, nó hợp với ngươi hơn." Hắn buồn thấy rõ. "Ta muốn cho ngươi một món quà tạm biệt"
Thanh Hành Đăng đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cậu. Nơi đó sáng lên một hoa văn ngọn lửa màu xanh lam rồi biến mất.
Karamatsu đứng đó mặt bỗng tối sầm lại. Nhanh chóng kéo Osomatsu lại về chỗ mình.
Hắn ta cười thích thú "Buồn chán thì lại chơi bách vật ngữ gọi ta nhé. Tạm biệt" Rồi Thanh Hành Đăng hòa mình vào làn sương đêm và biến mất.
"Không có chuyện đó đâu" Karamatsu bực tức đáp. Osomatsu thì vẫn còn ngơ ngác bởi chưa hiểu gì về nụ hôn hồi nãy. Karamatsu thấy vậy thở dài, ôm chặt Osomatsu trong lòng và đặt một nụ hôn khác vào lòng bàn tay còn lại của cậu.
"Aniki của em ngốc quá đi thôi...."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top