Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32. Nam Sủng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0.

Nam sủng của ta là ông trùm có thể xử lí ta bất cứ lúc nào.

1.

Lúc đó thanh kiếm chỉ cách yết hầu của ta không quá 0,01 cm.

Ta nước mắt lưng tròng nói: " Châu ái khanh, Cos đối sin bù! "

Châu Kha Vũ phản xạ có điều kiện theo: " Phụ chéo khác pi tan. "

Cả nội điện lặng ngắt như tờ.

Qua một lúc sau....

Hắn lưu loát thu thanh trường kiếm lại, bảo kiếm vang lên một tiếng keng trong trẻo.

Ta nhàn nhạt nói: " Đờ mờ! Hóa ra ngươi cũng là người xuyên không đến đây. "

2.

Hắn lại hỏi: " Làm sao ngươi biết ta là người xuyên không vậy? "

Ta chỉ vào con chữ được khắc trên thanh kiếm của hắn, nói: " Nếu trẫm không nhìn lầm, chữ mà ngươi khắc trên đó hẳn là ba chữ LOL. ”

Ta lại nói: “ Rank của ta là kim cương I, chơi khu Ionia, ngươi chơi khu nào? "

Khuôn mặt lạnh như băng của Châu Kha Vũ Vũ suốt một tháng nay chưa từng để lộ biểu cảm gì, cuối cùng lúc này cũng có chút giãn ra.

Ta thấy hốc mắt của hắn thấp thoáng có hơi ướt.

Hắn lộ vẻ xúc động nói: " Hóa ra ngươi cũng có đánh Liên minh. "

3.

Trò chuyện một hồi, bọn ta cũng đã trao đổi thông tin với nhau.

Vào một tuần trước ta đã xuyên không đến đây, còn Châu Kha Vũ thì đã đến thế giới này trước ta ba năm.

Hắn phát hiện ra bản thân đã xuyên vào một bộ tiểu thuyết đam mỹ có tên " Vũ Khả Thương Hoàn ".

Hắn xuyên thành đại nam chủ cùng tên ngoài đời thật Châu Kha Vũ, vì vẻ mặt xinh đẹp mà bị tên hôn quân tính tình hung bạo đem gia tộc ra làm điểm yếu để ép hắn tiến cung.

Thế rồi hắn trở thành một sủng nam đầy khuất nhục. Hắn đã ở trong hậu cung nhịn nhục giấu mình suốt ba năm.

Sau đó, hắn quen biết nam chủ hai là hoàng tử Doãn Hạo Vũ, một mặt yêu đương ân ái, một mặt mưu đồ làm phản.

Hắn luôn ẩn mình cho đến tận hôm nay chỉ để lấy đi cái mạng quèn này của ta.

Ta hỏi hắn: " Ngươi thực sự thích kiểu người như Hạo Vũ à? Ta sẽ trực tiếp hạ thánh chỉ tác thành giúp hai người các ngươi nhé? "

Nói dễ hiểu là, ta gả đệ đệ của ta cho ngươi, ngươi có thể tha cho ta một mạng được không.

Châu Kha Vũ nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: " Không phải, chỉ là ta suy đoán nếu muốn quay về thế giới thực thì phải hoàn thành cốt truyện. "

Dứt lời, hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu xa, như thể đang nhìn một người đã chết.

Ta cười mỉa nói: " Ái khanh, chưa chắc khanh có thể trở về được đâu, chi bằng nếu đã tới thì yên tâm ở lại đi. ”

4.

Kể từ sau ngày hành thích ở nội điện tạm xem là thất bại đó, ta nhận ra rằng cái mạng nhỏ này của ta là nằm trong tay của Châu Kha Vũ.

Sau khi suy nghĩ, ta rút ra kết luận là, Châu Kha Vũ muốn giết ta cũng chỉ có hai lý do:

Đầu tiên, ta đã ép hắn trở thành nam sủng.

Thứ hai, ta là hôn quân.

Vì vậy, ta đã đưa ra hai quyết định:

Thứ nhất, dứt khoác thả Châu Kha Vũ  đi.

Thứ hai, cố gắng làm một đấng minh quân.

Nhưng nói thì vẫn dễ hơn làm, sau một thời gian ta sâu sắc nhận ra rằng muốn trở thành một vị minh quân không hề dễ dàng chút nào.

Dậy thì sớm hơn gà, ngủ thì muộn hơn chó. Ban ngày thượng tảo triều, ban đêm duyệt tấu chương.

Quần thần cãi nhau ngay trước mặt ta, ta chỉ có thể ở giữa đổ mồ hôi hột mà khuyên can: " Hây dà các ái khanh à, xin đừng đánh nhau, xin đừng chửi nhau, nếu muốn đánh thì đến khu luyện võ mà đánh! "

5.

Thì ra làm một vị minh quân không thoải mái chút nào.

Thoại bản muốn xem thì không được xem, đại thần muốn mắng cũng không được mắng, lầu xanh muốn đi cũng không được đi...

Trong lòng ta bức bối lắm rồi, ta sai người viết một bức hoành phi, viết ba chữ “Cam Lâm Nương*” thật to trên đó rồi treo trên đại điện.

[ *có thể hiểu như là đ*m* chúng mày phiên bản thơ văn hơn =))) ]

Quần thần trên triều không hiểu mô tê gì, xin ta giải nghĩa.

Ta khẽ nở nụ cười, nói: "Chúng ái khanh không biết gì hết, đây là ngôn ngữ ngoại quốc, có nghĩa là cát tường an khang."

Quần thần ai nấy đều trưng ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, cúi người hành lễ với người ngồi trên cao là ta đây:

“ Hoàng thượng!!! Cam Lâm Nương!!! ”

Ta ngay lập tức thoải mái cả người, cởi mở nói: " Chúng ái khanh bình thân, Cam Lâm Nương! "

6.

Ta bằng lòng trả tự do cho Châu Kha Vũ nhưng hắn lại không hài lòng.

Châu Kha Vũ nói: "Hoàng đế đã nhận ta làm nam sủng, làm vấy bẩn thanh danh của ta, người phải chịu trách nhiệm với ta chứ! "

Hậu cung của ta dâng lên pho tượng Phật này mà cứ như đang cầm một củ khoai tây nóng phỏng tay vậy.

Ta nói: " Châu ái khanh muốn gì đây? "

Hắn lại hỏi: "Biết đánh bài tây không?"

Ta nói: " Hỏi vậy mà cũng hỏi! "

Hắn nói: " Đêm nay duyệt xong tấu chương rồi thì đến tẩm cung của vi thần chơi bài nhé! "

Thế là ta qua đêm ở tẩm cung của Châu Kha Vũ.

Ta không hề muốn ở lại qua đêm, chỉ là mỗi lần chơi bài thì ta lại “đen thôi đỏ quên đi”.

Chỉ trong một đêm mà ta đã thua sạch chỉ còn mỗi nội khố, còn phải ói ra thêm mấy chuỗi trân châu Nam Hải.

Ta tức đến mức liên tục nói: " Ván mười vạn cuối cùng. "

Mãi đến rạng sáng mới vác đôi mắt thâm quầng mệt mỏi đi tảo triều, mà ta chỉ còn mỗi cái nội khố nên đành phải mặc tạm y phục của Châu Kha Vũ.

Có điều hắn so với ta cao hơn rất nhiều, đi đường toàn phải len lén nắm quần kéo lên.

Như thường lệ, sau khi “Cam Lâm Nương” chúc nhau quý thể an khang xong, vài vị triều thần lãng tai tưởng giọng mình rất nhỏ, nhưng thực ra lại đang rất lớn giọng mà bàn luận.

" Ta thắng rồi, hoàng thượng mới là người bị đè, nhớ chuyển ngân lượng vào phủ của ta "

“ Hạ tôn lão quả nhiên thần cơ diệu toán, tại hạ bội phục bội phục… ”

Ta: ? ? ?

7.

Thường thì có kì trân dị bảo gì cũng đều tới tấp mà bị mang đến tẩm điện của Châu Kha Vũ.

Người đời thì nói rằng ta đã thay đổi tính khí, siêng năng triều chính, muôn vàn sủng ái thủy chung dành cho mỗi mình Châu Kha Vũ.

Chỉ có ta mới biết nụ cười của tên cáo già này lúc thắng cược có bao nhiêu gian xảo.

Ta làm hoàng đế, mệt như chó, còn chưa có lương đã phải phát lương cho người khác.

Hôm nay được nghỉ, ta đang ở tẩm cung của Châu Kha Vũ chơi bài thì bất chợt bảo: " Châu ái khanh, hay là ngươi xử lí trẫm đi! "

Ta lại bảo: " Nói không chừng có khi ngươi xử lí trẫm rồi thì hai ta có thể trở về với hiện thực được thì sao? "

Châu Kha Vũ  đáp: " Bệ hạ, cốt truyện chính đã bị lệch rồi, vi thần chưa chắc có thể quay về hiện thực được, chi bằng nếu đã tới thì yên tâm ở lại đi. "

Hắn vỗ vỗ vào vai ta, lòng bàn tay to mà ấm áp, ta bất giác có chút xúc động.

Xuyên không vào đây lâu đến thế này rồi, hiểu được nỗi khổ của ta cũng chỉ có tên kẻ thù cũ lúc mới bắt đầu đã chỉa kiếm vào cổ họng ta này thôi...

Ta cảm động nói: “ Ái khanh... "

Hắn nói thêm: " Vi thần cảm thấy làm nam sủng thì sướng hơn nhiều so với trở thành hoàng đế. "

Rồi hắn lại nói: “ Tiền thua bài tối qua, nhớ chuyển vào tài khoản của thần đó nha! ”

Ta vỗ vỗ vào vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng: " Tên cẩu tặc này! "

8.

Tình hình đã bị đảo ngược. 

Từng đuổi theo van xin lạy lục Châu Kha Vũ: “ Ái khanh, đừng xử lí trẫm! ” là ta đây, bây giờ lại đuổi theo van xin lạy lục hắn: “ Ái khanh, xử lí trẫm đi! ” 

Tháng ngày Châu Kha Vũ làm nam sủng vui đến mức thanh nhàn tự tại, ta lại ở trong tẩm điện của hắn chơi board game hai người, và hễ rảnh là ta lại chạy đến chỗ hắn xem xem hắn lại nghiên cứu ra những mánh khóe gì mới. 

Một ngày nọ, ta và hắn đang hăng say chơi bài, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra đệ đệ ta, hoàng tử Doãn Hạo Vũ, đang nhẹ nhàng đứng bên cạnh nhìn bài tây trên bàn không rời mắt.

Đệ ấy vành mắt đỏ hoe, nói: " Hoàng huynh... " 

Ta mới đột nhiên nhớ ra, vị tiểu mỹ nam khuynh quốc khuynh thành không kém gì Châu Kha Vũ này, chính là nam chủ hai của truyện đang bị bệnh mà ta chưa chăm sóc được bao nhiêu dạo gần đây.

Theo cốt truyện thì lúc này, đáng lí ra Châu Kha Vũ nên ở bên đầu giường y  mà phu phu ân ái tình nồng, chứ không phải ở đây chơi trò cá lớn ăn cá nhỏ với ta. 

Ta có chút chột dạ, luống cuống tay chân đứng dậy định giải thích: " Hạo vũ à, hoàng huynh với Kha Vũ dạo này bận quá, quên đến thăm đệ..." 

Ta nói thêm: "Mấy tấm thẻ này là đồ chơi do hoàng huynh và Kha Vũ mài giũa ra. Đệ xem thử xem có vừa ý đệ không ..." 

Hoàng tử Doãn Hạo Vũ nói: " How are you? " 

Châu Kha Vũ và ta đồng thanh: " I’m fine! Thank you! And you! "

Trong điện lại một tràng im lặng. 

Ta nói: " Ủa? "

Châu Kha Vũ nói " Wtf? "

9.

Doãn Hạo Vũ nói: " Vãi, mấy người cũng xuyên không?! Hèn gì biết chơi bài !!! " 

Doãn Hạo Vũ lại nói: " Hai người đánh Liên minh chơi khu nào vậy, ta chơi khu Noxus, khi nào quay về hiện thực rảnh thì cùng nhau làm vài ván đi "

Ta, nhân vật phản diện độc ác và nham hiểm nhất xuyên suốt truyện. 

Châu Kha Vũ, nhân vật nam chủ chịu khổ nhất xuyên suốt truyện.

Hoàng tử Doãn Hạo Vũ, nhân vật nam chủ hai hiền lành dịu dàng nhất xuyên suốt truyện.

Ba người tụ lại trong một gian phòng, mặt đối mặt. 

Cuối cùng, ta lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “ Tiến lên, chơi không? ”

Doãn Hạo Vũ xung phong nhận việc, bắt đầu xáo bài.

10.

Những tháng ngày xuyên không đến đây giống như lúc xáo bài vậy, “Soạt” một cái liền trôi qua. 

Lúc chơi Lùa vịt, ba người chúng ta cùng nhau ngồi tán gẫu. 

Ta nói: “ Đệ Đệ, hôm nay tảo triều, nghe được tướng quân mắng vốn với ta là tối hôm qua, đệ lại đi trèo tường nhà Bát công tử à? " 

Doãn Hạo Vũ nói: “ Cái lão già đó thiệt là cổ hủ quá đi, người trẻ tuổi bọn ta là phải tự do yêu đương. Hắn đến gặp hoàng huynh rồi lải nhải gì vậy? "

Ta nói: “ Hoàng thượng không quản chuyện đệ yêu đương, chủ yếu là cái cách thức phải lành mạnh minh bạch, đừng có ngày nào cũng trèo lên cửa sổ nhà người ta cứ như ăn trộm vậy chứ…"

Doãn Hạo Vũ nói: “ Chẳng phải Châu tẩu cũng thường xuyên trèo tường tẩm cung của huynh đấy sao? ”

Ta nói: “ Cái gì! Hắn có đến trèo tường tẩm cung của trẫm á?! "

Châu Kha Vũ gần đây nhiễm phong hàn nhẹ, nhướng nhướng mày, cố nén cổ họng nói: “ Có hả? "

Doãn Hạo Vũ đổi giọng: " Không có " 

Châu Kha Vũ nói: " Đệ chắc chứ?”

Doãn Hạo Vũ kiên quyết nói: " Ta xác định, khẳng định, nhất định! "

11.

Doãn Hạo Vũ lại nói: “ Với lại, tối qua không phải hoàng huynh cũng trèo tường vào tẩm cung của Lưu thái y đấy sao? ” 

Ta đáp: “ Đó là trẫm có nỗi khổ riêng! ” 

Châu Kha Vũ hắng giọng: “ Bệ hạ chắc chứ? ” 

Ta nói: “ Trẫm xác định, khẳng định, nhất định! ”

12.

Vào ban đêm, ta nhìn thấy một bóng người ngồi trên đầu tường. 

Châu Kha Vũ bảo: “ Hoàng thượng, chào buổi tối ” 

Ta lau mồ hôi: “ Ái khanh, có gì thì từ từ nói, xuống đây trước đã ”

Đôi mắt Châu Kha Vũ nhìn ta thâm sâu rồi rút thanh trường kiếm của hắn ra.

Ta không biết hắn trúng phải tà môn gì, vội nói: " Ái khanh, có gì thì từ từ nói. " 

Châu Kha Vũ nói: " Không thích từ từ nói đấy, bệ hạ của ta "

13.

Ánh mắt cực kỳ mang tính áp bức của Châu Kha Vũ đặt trên người ta: " Tối hôm qua người không ở trong tẩm cung, thì ra là đi trèo tường chỗ Lưu thái y? "

Ta nói: “ Tên cẩu tặc này! Quả nhiên đêm qua ngươi đã trèo tường của trẫm! ”

Châu Kha Vũ không bỏ qua: “ Hoàng thượng đi trèo tường của người khác, vi thần rất tức giận! ”

Ta nói: “ Còn không phải do ngươi? Trời thì lạnh mà còn cầm quạt làm màu để rồi bị nhiễm phong hàn, gặp ngay lúc quá giờ mở cửa bên thái y viện nên trẫm phải đích thân đi bóc thuốc cho ngươi à?! " 

Châu Kha Vũ nói: " Người chắc chứ? " 

Ta nói: “ Trẫm xác định, khẳng định, nhất định! ” 

Khí thế của Châu Kha Vũ đã yếu đi, ta và hắn lại chìm trong im lặng một lúc. 

Ta đùa, nói: " Đang đêm hôm, ngươi trèo tường của trẫm làm gì, đừng có nói là ngươi yêu thầm trẫm đó! " 

Châu Kha Vũ nói: " Ừm " 

Châu Kha Vũ  lại nói: " Vi thần xác định, khẳng định, nhất định! "

14.

Tuy là trong lòng ta cũng có chút thiện cảm với hắn. 

Nhưng sau khi hai tên đực rựa chọc thủng giấy dán cửa sổ, khó tránh khỏi có chút gượng gạo. 

Ta bảo: " Ngươi nói ngươi thích trẫm, mà trẫm liền để cho ngươi thích, há chăng trẫm đây không phải sẽ rất mất mặt sao ? " 

Châu Kha Vũ "Ồ" một tiếng, thu trường kiếm lại, bảo: " Thế thì vi thần thôi không thích bệ hạ nữa vậy ." 

Ta túm lấy một góc trường bào của hắn: " Ngươi dám! "

Ta nói: “ Bây giờ trẫm ân chuẩn cho ngươi thích trẫm! ”

Châu Kha Vũ cười cười gật đầu: " Vi thần tuân lệnh. "

15.

Đầu tháng.

Ta bảo: " Nói trước nhé, sau này ngươi có thể trèo tường, nhưng không được phép tự ý vào trong. " 

Châu Kha Vũ “Ừm” một tiếng. 

Giữa tháng.

Ta bảo: " Nói trước nhé, sau này ngươi có thể trèo lên giường, nhưng không được phép tự ý vào trong. "

Châu Kha Vũ “Ừm” một tiếng. 

Cuối tháng.

Ta nói: " Ái khanh, tối nay trẫm muốn nghỉ ngơi đàng hoàng! "

Châu Kha Vũ “Ừm” một tiếng. 

Hắn vỗ vai ta: “ Lực Hoàn bệ hạ, vi thần tuy là không thể xử lí người, nhưng vẫn có thể “xử” người! ”

.
.

END.

P/s đây là Kha Vũ đang đáp lại câu cầu xin của Lực Hoàn rằng xin hắn hãy xử lí mình đi, đồng thời là câu trả lời để kết thúc câu mở đầu này nha.

Hai chap này là theo topic thôi, nội dung không liên quan gì đến nhauuu =))

Cre: https://www.zhihu.com/question/402585674/answer/1441197112

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top