Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Hồ Ly và Thính Thông mang quả hồng đến ao, bỗng phát hiện ra ao cá vắng lặng, vô cùng lạnh lẽo.

"Aiz, cả nhà đi đâu rồi?" Hồ Ly chớp mắt.

Thính Thông ngồi xổm, cúi xuống ao hét: "Lý Tử...Hắc Tử..."

Hồ Ly cũng ngồi xuống: "Bàng Bàng... Ngu Si..."

Không một tiếng động.

"Chắc là Lý Tử và Hắc Tử lại đi đâu nghe buôn chuyện rồi..." Thính Thông thở dài.

Cả hai người bỗng cùng nghĩ đến điều gì.

"Lão Niêm..."

Gió thổi qua mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ngoài ra không một động tĩnh.

"Ngay cả Lão Niêm cũng không có ở đây?!!" Hồ Ly kinh ngạc.

Thính Thông gãi đầu, "Thật là lạ, theo lý mà nói, lúc này đáng lẽ Lão Niêm phải có mặt ở dây...Hay là lại sang hồ lớn rồi?"

Hồ Ly khua mặt nước, "Không biết...Thật là, người ta mang hồng đến mà."

Thính Thông cười, "Hay là chúng ta chờ một lúc?"

"Ừm!" Hồ Ly thấy Thính Thông cười, cũng cười theo, gật đầu đồng ý.

Lúc này, có người đi đến.

Hồ Ly ngẩng lên nhìn thấy người đó. Rõ ràng là một nam nhân rất đẹp, nhưng bóng áo đen xen lẫn vài phần lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.

Bất giác Hồ Ly tiến lại gần Thính Thông một chút, cảnh giác.

"Chào." Người đó bình thản nói.

"Chào." Thính Thông không hiểu phản ứng của Hồ Ly, nhưng không thể hỏi nhiều. Nghe thấy người đó lên tiếng thì cũng trả lời lại một câu.

"Hai vị đến đây chơi à?" Người đó hỏi.

Thính Thông gật đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt người đó cũng có chút âm u, "Hồ này toàn yêu quái..."

Thính Thông và Hồ Ly nhìn nhau rồi lại nhìn người đó.

"Bọn ta biết mà." Hồ Ly gật đầu thành thực.

Biểu cảm của người đó có chút lạ lùng.

"Bởi vì ta là hồ..."

Thính Thông bịt miệng Hồ Ly, "Nàng ta đoán bừa đấy. Nhưng mà ta là đệ tử của đạo quan trên núi, ta cũng từng nghe sư phụ nói qua."

"Hả?" Người đó nhìn Hồ Ly.

Giờ Hồ Ly đã trở thành con người tiêu chuẩn, trên người cũng chẳng còn chút yêu khí nào nên dù người đó có nhìn thế nào cũng không thể nhận ra.

"Xem ra sư phụ ngươi cũng có chút đạo hạnh. Nếu sư phụ đã nói cho ngươi biết, tại sao ngươi còn đến đây?" Người đó không thấy gì khác thường, lại hỏi.

"Chỉ là ta có chút tò mò, muốn đến xem thôi." Thính Thông cười đáp bừa.

"Còn mang theo cả một cô nương..." Giọng người kia có chút châm biếm, "Không sợ nàng ta bị yêu tinh bắt đi hay sao?"

"Hả?" Thính Thông giật mình, Hồ Ly cũng giật mình.

"Yêu ma đều dựa vào vẻ ngoài tốt đẹp mà lừa gạt con người, sư phụ không nói cho ngươi biết sao?"

Nghe đến đây, Hồ Ly nổi cơn thịnh nộ. Nàng ta giơ móng vuốt...nhưng mà nàng lại quên mất mình đã không còn móng vuốt. Thế là động tác đó bỗng trở nên có chút ngây ngô.

"Làm gì vậy?" Người đó nhìn Hồ Ly, mặt không cảm xúc hỏi.

Hồ Ly vẫn giữ nguyên tư thế, bối rối cười hai tiếng, "Ồ...Yêu ma rất xinh đẹp sao...Thật là mong chờ quá đi...Haha..."

...

Người đó nhìn Hồ Ly vẻ khinh miệt, nói với Thính Thông, "Hừ. Nữ tử trên thế gian này đều là những kẻ háo sắc. Ngươi hãy tự lo cho mình đi."

Nói xong người đó biến mất.

"Thật quá đáng!!!" Hồ Ly tức tối, "Kẻ đó chắc chắn là tiên! Tiên quả nhiên đáng ghét!!!"

"Sư phụ cũng là tiên..."

"..." Hồ Ly ngồi xuống, lửa giận ngút trời. "Thính Thông, chàng thật quá đáng đấy...Chuyện cũ không nên nhắc lại, đời ta đã gặp quá nhiều phong ba, nên dù không thể xóa đi ký ức, yêu và hận vẫn chôn chặt đáy lòng.." Hồ Ly ai oán cất tiếng hát.

"Được rồi được rồi, không nói thì thôi." Thính Thông giơ tay xua đi lửa giận trên đầu Hồ Ly.

Hồ Ly nước mắt lưng tròng nhìn Thính Thông, "Chàng giận à?"

"Không." Thính Thông ngồi xuống quay đi, không nhìn Hồ Ly.

"Thính Thông?" Hồ Ly tiến lại gần, khẽ lên tiếng.

"Gì thế?" Thính Thông trả lời, vẫn không nhìn Hồ Ly.

"..." Hồ Ly nghĩ một lát, nói, "Ta không có háo sắc."

Thính Thông bật cười, "Ta biết!" Chàng giơ tay gõ đầu Hồ Ly, "Nàng ấy à, cản bản không biết phân biệt đẹp xấu."

Hồ Ly ôm đầu ai oán, "Nói thì cứ nói đi, sao lại đánh người?"

"Ta đâu có đánh người, ta đánh hồ ly."

..

"..." Hồ Ly đứng dậy, cầm lấy một quả hồng ném qua.

Thính Thông nghiêng người tránh, "Tại sao nàng lại ném đồ?"

"Sự khác nhau lớn nhất giữa người và động vật là biết sử dụng công cụ..." Hồ Ly lại cầm một trái khác, "Để chứng minh ta đã đủ tiêu chuẩn làm người, ta phải sử dụng công cụ."

"Ngụy biện kiểu gì thế!!!" Thính Thông không chịu yếu thế, cũng lấy ra một quả hồng ném lại.

Bên bờ ao bỗng chốc trở nên huyên náo.

Hồ Ly thấy mình yếu thế, liền cầm lấy mấy quả hồng, nhắm mắt ném bừa sang.

"Á..."

Một giọng kiều diễm dễ nghe vang lên. Định thần nhìn lại, Ly đã bị ném trúng đầu.

"Ngu Si!!!" Hồ Ly chạy ngay qua, quan tâm hỏi, "Không sao chứ..."

Ly xoa xoa cái mũi đau điếng, nước mắt lưng tròng lắc đầu cười, "Không sao.."

"Xin lỗi. Có điều đều là lỗi của Hồ Ly, đừng trách ta nhé!" Thính Thông cũng đi tới.

Hồ Ly trừng mắt với Thính Thông, "Chàng rất quá đáng đấy..."

"Ta đâu có nói sai!"

Ly nhìn hai người, vuốt móng, ngây thơ nói, "Ta không sao...Đừng cãi nhau nữa..."

"Bọn ta đâu có cãi nhau!" Thính Thông và Hồ Ly cùng lên tiếng.

Ly lùi lại phái sau sợ sệt.

"Đúng rồi, cả nhà đi đâu cả rồi?" Thính Thông đổi chủ đề.

"Lão Niêm bảo mọi người qua chỗ Ếch Xanh, bảo ta sang ao bên kia." Ly thành thực nói.

"Tại sao?" Hồ Ly không hiểu.

"Không biết." Ly vẫn thành thực đáp.

"Thế tại sao ngươi lại trở về? Giao Long bắt nạt ngươi à?" Hồ Ly lại hỏi.

"Ta không yên tâm nên quay về xem sao." Ly nói xong nhìn xung quanh, "Không có chuyện gì thì ta lại quay về ao bên kia đây."

"Ồ..."

Ly nói xong, quay đi.

"...Ngu Si càng ngày càng có phong cách nhỉ..." Hồ Ly hết kiên nhẫn.

"Đúng thế..." Thính Thông cũng chán chường.

"A!" Hồ Ly như nhớ ra điều gì, bỗng kêu ầm lên.

"Gì thế?" Thính Thông bị giật mình.

"Bọn họ đi xem tập album ở chỗ Ếch Xanh, thế mà không gọi ta!!" Hồ Ly nói xong co giò chạy đi.

"Nàng..." Thính Thông đuổi theo, "Nàng quả nhiên là kẻ háo sắc, Hồ Ly chết tiệt kia, đứng lại!!!"

...

...

Cá Nheo ngồi ở đình viện phía sau đạo quan, ngắm lá phong đỏ rực khắp viện.

"Ngươi đến để thưởng phong sao?" Lý Du nhấp một ngụm trà, nhìn về phía rừng phong, hỏi.

"Ừm...cũng coi là vậy đi. Nghe nói lần trước có một nhà thơ qua đây còn đề thơ tặng rừng phong?" Cá Nheo nói.

Lý Du thở dài, chỉ về phía cây phong to nhất.

Cá Nheo nhìn kỹ, thấy bên trên viết một hàng chữ nhỏ: Đường xa lên núi dốc nghiêng, Thâm sơn mây trắng có nhà người ta, dừng xe ngồi ngắm chiều phong, sương giăng trắng lá ngỡ là cánh hoa... XX từng đến đây.

...

"Phá hoại của công..."

"Ừm." Lý Du trầm tĩnh gật đầu, "Vì thế ta cố ý quây đồi phong này làm đình viện."

"Thế à..."

Lý Du quay lại nhìn Cá Nheo, chén trà trong tay vẫn còn nguyên, chưa hề nhấp môi.

"Ngươi có việc tìm ta phải không?" Lý Du hỏi.

Cá Nheo im lặng một lát rồi gật đầu, lên tiếng, "Ngày mai phải nhờ đại sư giúp một viẹc."

"Nếu là những chuyện bắt yêu gì gì đó, thứ lỗi cho ta lực bất tòng tâm... Thất đức lắm." Lý Du nghiêm túc nói.

Cá Nheo nhìn Lý Du chằm chằm, sau đó lại cười chuyển chủ đề: "Haha...nói tới thất đức, ta đã từng..."

"Ta không nói ngươi thất đức, ngươi đừng có chuyển chủ đề."

"Khụ khụ..." Cá Nheo chỉnh lại tư thế, "Ngày mai có thể bầu trời sẽ xuất hiện hiện tượng lạ, nếu trên trấn có biến, mong đại sư tương trợ."

Lý Du nhìn lên nền trời xanh trong không một gợn mây, gật đầu, "Đó là phận sự của ta, không phải khách sáo."

"Haha...nói tới khách sáo, ta đã từng..."

"Ta không khách sáo với ngươi, ngươi đừng có chuyển chủ đề..."

"..."

Cá Nheo thở dài, đứng lên. "Được rồi, ta chuyển xong rồi, ta đi đây."

"Không tiễn." Lý Du gật đầu.

"Chà chà, lá phong đẹp quá..." Trước khi đi, Cá Nheo còn đứng bên rừng phong cảm thán.

Lý Du cười nhẹ, "Không so được với ngươi."

Cá Nheo sững người, vẻ mặt hốt hoảng, "Lý Du đại sư, cái này gọi là quấy rối tình dục.."

Lý Du cau mnày, "Mạo Cung, Ngôn Tòng, tiễn khách!"

Hai đệ tử lập tức xuất hiện, khuôn mặt thoáng vẻ sát khí.

Cá Nheo quay người, vẫy tay, "À...cáo từ, cáo từ..."

Cá Nheo chạy như bay xuống núi, mỉm cười quay lại nhìn.

Không so được với ngươi.

Câu này là khen ngợi sao?

Còn nhớ rất lâu trước kia, có một con Ếch Xanh chỉ thích bắt nạt người khác.

Có một hôm, Ếch lấy ra một viên nội đan tinh phách sáng long lanh, cười nói: "Gọi một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi cái này."

Nó không hiểu, hỏi nhỏ: "Sao ngươi lại có cái này?"

Ếch Xanh cười đắc ý, "Đương nhiên là do Huyền Thanh tỷ tỷ ta tự luyện ra rồi."

"Luyện cái này để làm gì?"

Ếch Xanh có vẻ coi thường nó, "Ngốc. Không phải là ta còn mười năm nữa mới thành tiên sao? Ta đã luyện nội đan tinh phách này bằng đạo hạnh của mình, như thế, thời gian sẽ dài hơn."

Nó vẫn không hiểu, "Ngươi thành tiên sớm một chút, bọn ta cũng không phiền lòng mà..."

"Không được." Một tay giơ viên tinh phách, Ếch Xanh không vui. "Ta nói rồi, ta không muốn thành tiên. Ta chỉ muốn cùng người mình thích ngao du thiên hạ."

"..." Nó không hiểu.

Ếch Xanh nhìn nó, vẻ mặt thất vọng, "Nhạc Tuyển... Ngươi không thể cười với ta sao? Ta đã nói, ta vì các ngươi nên sẽ thành tiên muộn một chút."

"Vì bọn ta?" Nó không hiểu, trong long đã có chỗ nào đó nóng rẫy.

"Ừ!" Ếch Xanh cười.

Khuôn mặt đó thoáng một ý cười.

Ếch Xanh gật đầu vừa ý, "Quả nhiên ngươi cười vẫn là đẹp nhất. Nhắc đến mới nhớ, lần trước có một cô nương họ Tây, vừa nhìn thấy ngươi đã đờ đẫn?"

"Ừm."

"Người ta thích ngươi như thế, tại sao mỗi lần thấy người ta ngươi lại lặn xuống đấy hồ? Làm cho người kia đồn đại thành cô nương đó có sắc đẹp khuynh thành, nói ngươi là tự thấy xấu hổ...Aiz, thật là..."

Cá Nheo đỏ mặt, "Ta..."

"Haha, Nhạc Tuyển thật đáng yêu." Ếch Xanh trêu chọc, "Lại đây, gọi một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ, ta sẽ tặng viên tinh phách này cho ngươi."

"Tại sao...không tặng cho Nhạc Hân?" Nó do dự một lát, hỏi.

Ếch Xanh bỗng cảm thấy khó nói, "Ừm...việc này, hihi..." Ếch Xanh có chút bất an, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng, "Ta muốn thêm chút thời gian để ngao du thiên hạ cùng người đó..."

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Cá Nheo đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

"Ừm." Nó cười gật đầu. "Ta hiểu rồi. Cho ta đi."

Ếch Xanh cầm viên tinh phách cười rất xấu xa, "Gọi Huyền Thanh tỷ tỷ trước đi đã."

Cá Nheo nhìn Ếch Xanh, làn đầu tiên nó nhếch môi, hai tay chống nạnh, "Ta không để ngươi bắt nạt đâu..."

"Hả?" Ếch Xanh cau mày, "...Đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?"

"Nói đến thời kỳ phản nghịch, ta đã từng..." Cá Nheo lại bắt đầu nói những lời vô thưởng vô phạt.

Ếch Xanh bỗng trở nên nghiêm túc lắng nghe.

Cá Nheo bỗng đứng lại, giơ tay ra, cướp lấy viên tinh phách, quay người bỏ chạy.

"Hả? Cá Nheo chết tiệt, lại dám chuyển chủ dề, mưu đồ xấu xa!!! Đứng lại!!!" Ếch Xanh giận dữ đuổi theo.

Cá Nheo cầm viên tinh phách chạy thục mạng. Chỉ là, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt...Có một nỗi đau đang thiêu đốt lồng ngực nó, dường như không thể dập tắt...

Cứ tưởng rằng, cảm giác đó đã là khó chịu nhất...

Chỉ là, trên thế giới này vốn không có "nhất"...

Cá Nheo sẽ mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt băng lạnh nó đã thấy ngày hôm đó.

"Nhạc Hân..." Những thứ trước mặt khiến nó cảm thấy kinh ngạc. Ngay sau đó nó nhìn thấy viên nội đan tinh phách.

"Ngươi đang làm gì thế?" Ếch Xanh chạy tới, hét lên.

"Làm cái gì?" Trong mắt của Hắc Xà có một nỗi đau khổ sâu sắc, và cả nỗi hận khôgn thể che giấu, "Không tới lượt ngươi hỏi ta..."

"Tại sao.." Hắc Xà nhìn viên tinh phách trong tay, giọng run run, hỏi: "...Lại tặng tinh phách cho Nhạc Tuyển?"

Ếch Xanh sững sờ, không biết nên nói thế nào.

"Không phải đã nói sẽ cùng nhau thành tiên sao? Tại sao?"

"Ngươi hiểu nhầm rồi..." Cá Nheo lên tiếng, muốn giải thích.

"Ta là người thừa, phải không?" Hắc Xà ngắt lời Cá Nheo, hỏi Ếch Xanh.

Ếch Xanh nhìn Hắc Xà, không thể trả lời.

"Không phải!" Cá Nheo xông tới, kéo Hắc Xà, "Huyền Thanh thích ngươi."

Hắc Xà nhìn nó, nỗi đau trong mắt lại thêm một tầng.

Sau khoảng im lặng kéo dài, nó nghe thấy một câu bi thương của Hắc Xà, "...Từ đầu chí cuối ta chẳng thế so được với ngươi."

Khoảnh khắc ấy nó mới biết thế nào là đau.

"..." Hắc Xà đẩy nó, "Chúng ta vốn dĩ không nên ở chung một chỗ..."

Hắc Xà quay đi, tinh phách rơi xuống đất, lăn một vòng đến chân Ếch Xanh.

Ếch Xanh cúi xuống nhặt lên, ôm vào lòng.

Nó cau mày định đuổi theo.

"Không cần đuổi nữa..." Giọng của Ếch Xanh không còn sức lực.

Nó đứng nguyên tại chỗ, không thể suy nghĩ gì thêm.

"..." Ếch xanh ôm viên tinh phách rảo bước, "Là lỗi của ta..."

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình nó.

Nó biết, không ai làm gì sai, nhưng tất cả đều sai.

Nó cũng biết, cái câu "Không so được với ngươi" có ý nghĩa thế nào...

Lúc đó, họ còn quá trẻ, cũng quá quật cường...

Thế còn bây giờ?

Bất giác nó quay về bên bờ ao, bỗng chốc lại nhớ về một việc khác.

Nó đã giữ vẻ ngoài của Cá Nheo ở dưới ao mấy trăm năm. Rồi một hôm có con Cá Chép chuyển đến. Cá Chép có vẻ ngoài vô cùng bình thường, không có gì nổi bật. Tất cả yêu tinh khác trong ao đều nhao nhao chê cười nhân thân tầm thường của nó.

Nhưng Cá Chép hùng hồn hét lên một câu: "Làm yêu tinh phải biết kiềm chế! Tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất!"

Làm yêu tinh phải kiềm chế...

Đúng thế, phải kiềm chế.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top