Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

radio#5:mạc thanh vy(oc) x trần thiên phàm(char)-my otp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự nhiên lên lớp cái dược thằng bạn truyền động lực nên nàng ngoi lên viết tiếp nè=)), đơn của chap tiếp theo sẽ là đơn của couple tuyệt đỉnh x mộ dung dương nhé=3
CẢNH BÁO:ĐÂY LÀ OC X CHAR, KHÔNG TOXIC, BẠN TAP TÔI-TÔI TÁP LỒN BẠN, OKE!?
_______________________
trần thiên phàm:em sở hà:hắn ninh nhu vũ:chị mạc thanh vy:nàng lý lễ:y tràn thúc:lão ___________________________ sáng sớm lúc tầm canh 5 giờ sáng, 1 số người làm ở thanh vân tông môn đã thấy lấp ló bóng 1 cô gái với mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, mặc trên mình bộ y phục nữ mang màu xanh ngọc và trên tay cô còn cầm 1 hộp quà nhỏ trông hơi vụng về nhưng lại có vẻ khá tỉ mỉ, đó là nàng mạc thanh vy-dược y trẻ mang trong mình tận 2 linh căn!, không biết nàng ta đang đang có ý định gì nhỉ?. Nhớ lại hôm ấy chính là ngày lễ tình nhân, ngày mà mọi người ở mọi nơi sẽ mua quả tặng cho người mình thương để bày tỏ tình cảm, hôm đó đáng ra sẽ là ngày vui của nhiều người nhưng lại là ngày buồn của em-trần thiên phàm, vì em chẳng được tặng gì cả mà 2 đồng môn của của em là ninh nhu vũ và sở hà thì được tặng rất nhiều nào là hoa, kẹo, bánh, sô-cô-la, đến mức mà phải nhờ em lấy bớt nhưng em đã từ chối vì bản thân chẳng muốn nhận thứ vốn không thuộc về mình -sở hà:'ù ôi, nay bày đặt từ chối đồ cơ, chẳng phải cậu rất thích được tặng quà sao!?, giờ tôi tặng cậu rồi đây, nhận đi đừng làm giá nữa được tặng là may rồi đấy' -ninh nhu vũ:'sở sư huynh nói đúng đấy, huynh đừng làm giá nữa, khó có người yêu lắm đấy!!' -trần thiên phàm:'kệ ta' -sở hà:'đến cả lý lễ còn có người tặng quà vậy mà ngươi lại chẳng có cái nào thật là buồn ghê' hắn giở giọng châm chọc em nhưng tuyệt nhiên hôm nay em chẳng nói 1 lời, bình thường trêu 1 tí là em cọc lên liền mà ta sao nay lại im lặng đến thế mà hắn và chị thường ngày hay để ý lắm cơ mà sao nay lại chẳng phát hiện ra gì hết vậy!?, mặc kệ hắn và chị vẫn đang bàn luận, móc xỉa mình, em vẫn lẳng lặng bỏ đi chẳng hề phản bác 1 câu nhưng ngay nơi khoé mắt em đã bắt đầu đọng lại 1 mảng sương mỏng _________________________tại 1 nơi bí mật chẳng ai biết, có 1 bóng người nhỏ đang ngồi cuộn mình dưới cây, mặt đối mặt với mặt nước lặng im, lặng lẽ khóc mà chẳng ai biết, dù đây là nơi bí mật chỉ mình em biết nhưng em vẫn chẳng dám nấc lên miếng nào mà chỉ dám phát ra tiếng thút thít nhỏ, cầm trên tay hộp bánh màu xanh lam trông thật yên bình, đây là hộp bánh em tự làm tính đi tặng 1 người nhưng cả ngày rồi chẳng thấy người ấy đâu cả cộng thêm những lời chê bai thậm tệ hồi sáng em phải nhận được từ 2 đồng môn là chị cùng y và câu móc xỉa của hắn khiến em ấm ức không nói nên lời đã thế lão rõ là thúc của em mà lại chẳng hề an ủi hay bênh em 1 câu nào ngược lại còn ủng hộ sở hà mà chỉ trích em không có năng lực nữa chứ!. Lặng im ngồi khóc 1 mình, trên người em chỉ vỏn vẹn 1 chiếc áo rộng mỏng và 1 cái quần chỉ dài đến nửa đùi của em, gió đêm vẫn cứ từng đợt thổi qua, có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng cơ thể em đang rung lên từng đợt vậy mà cớ sao em lại vẫn chịu đựng như thế hay là do cơn gió đêm này vốn chẳng thể nào lớn và lạnh bằng nỗi buồn của em lúc này!?, em đang ngồi thẫn thờ thì bỗng em cảm nhận được hơi ấm truyền từ vai, quay đầu nhìn xem là ai thì hóa ra lại chính là người khiến em phải khổ sở tìm cả ngày trời nhưng chẳng thấy đâu, người đấy chẳng ai xa lạ mà lại chính là nàng, lúc nhìn thấy nàng em có hơi ngẩn người 1 lúc rồi sau đó là vỡ oà cảm xúc, bao nhiêu nỗi ấm ức, tủi nhục của cả ngày bị dồn nén bỗng trào ra theo 2 hàng lệ dài chẳng thể kìm được, nàng thấy em như vậy thì hoảng lắm!, vội vàng quay người em lại mà ôm vào lòng vỗ về
...
Ra là lần đầu nàng ta làm kẹo tặng người khác nên ngại chẳng biết mở lòng làm sao nên cứ trốn em mãi là em tìm ròng rã cả ngày trời, đến lúc trời chập chững tối thì nàng mới hay tin em biến đi đâu mất, cả thanh vân loạn cả lên vì em mất tích chẳng thấy đâu, bình thường có đi đâu thì em vẫn luôn báo cho sở hà hoặc cho nàng nhưng nay lại mất tích chẳng nói 1 lời, nành cùng mọi người kiếm từng ngóc ngách nhưng chẳng thấy đâu, bỗng nàng nhớ đến chỗ bí mật này nên lẻn mọi người vụt đi để đến chỗ này và nàng đã đoán đúng khi đã thấy dáng người nhỏ bé đang ngồi thút thít dưới gốc cây cổ thụ
...
-mạc thanh vy:'tỷ..tỷ xin lỗi đáng ra tỷ không nên trốn tránh để em phải buồn như thế này' em chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên xoa mặt người kia trên môi nở nụ cười, vốn dĩ em biết nàng bị chứng trầm cảm nhẹ mà!, em đưa tay trao hộp bánh quy có phần hơi ướt mà mình vẫn luôn để trong lòng
-trần thiên phàm:'tặng chị, em xin lỗi vì bánh có vài cái bị ướt rồi' nàng hơi bất ngờ khi em tặng cho mình hộp bánh quy ấy nhưng rồi lại cười mà dúi vào lòng em 1 lọ kẹo dẻo -mạc thanh vy:'ta..tặng em' ôm ong lòng lọ kẹo dẻo nhỏ tuy không đẹp mắt nhưng đây chính là tâm huyết công súc và tình cảm mà nàng đã dành hết vào đây, em vui vẻ ôm lọ kẹo vào lòng và cũng không quên nói cảm ơn với nàng
...
mọi người bất ngờ khi nàng đã quay lại nhưng trong lòng lại đang bế 1 cục bông canh nhỏ bé đắp trên mình chiếc áo khoác ngoài của nàng, gương mặt nhỏ nhắn trông rất dễ thương!, sở hà vội chạy đến:
-sở hà:'mạc sư tỷ, tỷ tìm thấy trần đệ ở đâu vậy?'
-mạc thanh vy:'suỵt, im lặng!'
-mạc thanh vy:'bông nhỏ đang ngủ rồi!, đừng to tiếng!!' "bông nhỏ"?, từ bao giờ mà nàng đây lại thân mến gọi em bằng cái biệt danh dễ thương ấy chứ, cả đám người xung quanh đơ hết tại chỗ, nhưng nàng chẳng quan tâm, thứ mà nàng chú tâm bây giờ chính là bé bông nhỏ đang ngủ trong lòng mình cơ trong lòng lại còn ôm lấy lọ kẹo mình tặng ngủ rất ngon -mạc thanh vy:'ước gì tiểu trần cứ mãi dễ thương, ngoan hiền như thế này đối với mình ta~' nàng nhẹ nhàng đặt em xuống giường phòng mình, tay vớ lấy chiếc mền dày màu sữa pha xanh mà đắp cho cả 2, thân mảnh nhỏ rúc sâu vào lòng của kẻ mét 75 để cảm nhận được hơi ấm làm kẻ với thân hình cao vọt kia phải rung người vì sướng, đêm đó chắc chắn là đêm tuyệt vời nhất mà nàng từng có!... sở hà thấy được cảnh tượng hồi nãy thì tức đỏ mắt vì ghen, rõ là hắn, nàng và em đang trong mối quan hệ mập mờ 3 ngươgi chẳng ai biết, vậy mà nàng vẫn cả gan ăn mảnh sao!?, thật không thể chấp nhận mà!!
-sở hà:'sở hà ta quyết trả thù!!'
... _________________________HOÀN Author:NÀNG Date:12/10/2024 #ngàyvuii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top