Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2 : Weird Cliff - Vách núi kì quặc ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới những tán cây vàng màu lá đan vào nhau, những tia nắng trưa thu dịu dàng in lên mặt đất những hình thù kì dị. Gió vấn vít trong những bụi rậm, vi vu tựa tiếng hát theo chân 3 kẻ lạc lối trong Vô Danh.

Greg thôi không hát hay lảm nhảm mấy thứ vô vị nữa ( ấy là trong suy nghĩ của Wirt, và việc này khiến cậu hài lòng ), nó đang kéo lê con ếch thay vì ôm ấp như hồi rồi và lặng lẽ bước đi phía sau cậu, quả thực không giống nó chút nào. Nhưng sau cả giờ đồng hồ đi bộ trong im lặng, Greg lên tiếng trước tiên :
- Wirt, em đói rồi, và hình như nó cũng thế.
- Anh... Khoan đã, em nó " nó "? - Wirt đang định nói gì đó nhưng nhận ra điều khác biệt trong lời em trai, cậu đứng sững lại, quay lưng nhìn Greg.
Thằng bé lê những bước chân mệt mỏi, cái đầu vừa cúi gằm bỗng ngẩng lên, trong đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi. Bàn tay nhỏ bé như kiệt sức, lơi lỏng ra và để con ếch chạy mất, nhưng nó không hề đuổi theo mà đứng im bần thần.
- OK, có chuyện gì đang xảy ra vậy? - Beatrice đậu trên vai Wirt và nheo mắt nhìn - Có vẻ không ổn rồi.
- Beatrice, chuyện này là sao? - Wirt nghiêng đầu nói nhỏ với cô chim xanh.
- Tôi không biết nữa, nhưng hình như thằng bé kiệt sức rồi - Cô đáp thản nhiên.
- Nhưng mấy ngày trước đâu có đến nỗi nào? Chúng ta vừa ăn quả dại sáng nay mà, vả lại nó còn ăn nhiều nhất nữa chứ... Oh, có khi nào trong quả dại có độc - Wirt giật mình khi nghĩ đến bữa sáng của mình, run lên sợ hãi - Cố lên Greg, chúng ta sẽ đi tìm người giúp!
Nói rồi, Wirt lay lay cậu em nhưng thất bại, thằng bé nằm lăn ra đất, rên rỉ:
- Thế là hết, em sẽ chết trong Vô Danh này thôi! Còn cả anh nữa, cả Beatrice, cả con ếch, chúng ta sẽ chết, ngay tại đây, ngay lúc này...
- Thôi lảm nhảm đi nào - Lần đầu tiên Wirt nghĩ việc Greg tưng tửng còn tốt hơn vụ này, cõng nó lên lưng, cậu quay sang nói với Beatrice - Cô bay trước đi, hay bay lên cao để kiếm một ngôi nhà xem sao, nếu trong quả dại thực sự có độc thì tôi cũng không trụ được mất.
- Cậu đứng yên đó, chờ tôi một chút - Dứt lời, Beatrice bay lên cao.
- Trên đó thế nào rồi - Wirt gọi lên. Trên lưng cậu, Greg vẫn không thôi lải nhải mấy câu đầy tuyệt vọng. Bỗng chốc cậu nghĩ rằng liệu trong quả dại có độc thì Greg có hành xử như vậy không, cậu bắt đầu nghi ngờ nhiều hơn về những thứ khác ngoài bữa sáng.
Beatrice bay thẳng xuống, trong giọng cô thoáng nỗi lo sợ:
- Tin xấu đây, chúng ta đang ở giữa một vùng đất kì quặc, tách biệt với khu rừng bởi cái vách hồi rồi.
- Vậy là đáng lẽ chúng ta nên đi đường vòng thay vì băng qua vực? Ôi trời, vậy có khi nào nơi này đã ảnh hưởng đến Greg không?
- Hmm... Cái vực đó bao quanh cả vùng đất nên... Well, lại phải bắc cầu rồi. Còn cậu bé này, xem nào, hay ta ném nó xuống vực luôn cho rảnh nợ.
- Sao cô có thể nói thế được chứ? Tôi sẽ tìm cách để vượt qua cái vách cùng Greg, cô cứ bay qua trước đi.
- Tuỳ cậu thôi, nhưng nhanh lên nhé!
- Khoan, vậy chúng ta tiếp tục đi thẳng hay vòng lại đây?
- Đi tiếp chứ! - Beatrice đáp - Tôi sẽ đi tìm nguyên nhân khiến Greg bị vậy... cho đỡ rảnh thôi, đừng nghĩ tôi đang quan tâm anh em nhà cậu.
- Rồi, nhớ về nhanh nhé - Wirt xốc cho Greg nằm ngay ngắn rồi rảo bước, trong lòng rối tung những suy nghĩ.
- Wirt, đặt em xuống, em chết rồi, em là của con quái vật rồi - Greg uể oải đập đập lên lưng cậu anh.
- Nào, ngủ một chút đi, như thế sẽ thoải mái hơn đấy.
- Nhưng em không muốn ngủ.
- Trời ạ, vậy ta nói chuyện nhé! Em có nhớ con ếch không? Con ếch tên Kitty hay Washington gì đấy đấy.
- Tên nó là Johnatthan - Greg hơi ngóc đầu dậy.
- Rồi rồi, thế sao không mau chạy đi tìm nó đi, nó biến mất rồi.
- Đằng nào nó cũng chết, khỏi đi tìm - Greg lại cụp mắt xuống.
- Argg... Vậy... Ờm, em có nhớ cái ngày anh mắng em vì đã làm hỏng cây bút anh rất thích vì là quà của cha ruột anh không? Lần đó em đã lấy bút để vẽ, nhưng rồi lại tiện tay cầm nó đập lũ kiến bò trên bàn, rồi ném nó để đuổi con chó nhà ông Bob,... em đã ném nó tới hai lần, con chó đã gặm khiến cây bút trông thảm hại thấy lạ - Nói đến đây, Wirt nở nụ cười buồn - Nó không phải quà của cha anh. Anh chỉ kiếm cớ để đẩy em ra xa thôi. Anh... xin lỗi.
Đáp lại tiếng thở dài sau câu chuyện cũ mà Wirt kể chỉ có sự im lặng. Dường như Greg đã ngủ gật. Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời lăn tăn gợn mây. Tiết trời thật đẹp - cậu nghĩ. Giờ mới thấy việc Greg lạc quan thái quá không hề khó chịu, cậu nhận ra rằng mình ghét thằng bé chỉ vì ông bố dượng của nó. Thật ra mà nói, cậu vẫn thương yêu nó nhiều chứ.
Dường như vùng đất này đã khiến cậu và Greg thay đổi, cậu trở nên nhẹ nhõm hơn nhưng Greg thì ngược lại - bi quan và chán nản.
Phải rồi, vùng đất này là vậy, nó khiến con người ta thay đổi, nó... nó làm cậu muốn hát. Hát ư? Thật chẳng giống Wirt chút nào, và cậu đã vừa đi vừa hát, chẳng vì lí do gì cả.

Về phần Beatrice, cô đã bay khắp nơi nhưng chẳng tìm được gì có ích, đang chán nản định trở về thì đâm sầm vào một cái cây.
- Ối chà, ai đánh thức ta vậy? - Có tiếng nói vang lên.
- Ôi ôi, tôi xin lỗi, tôi chỉ đang... Khoan đã, ông ở đâu vậy? - Beatrice nói, vẫn chưa hết chóng váng sau cú va đập.
- Aha, ta ở bên này, cô bé, lâu lắm mới có ai đó tới đây đấy - Tiếng nói lại cất lên, khẳng định rằng vừa rồi không phải ảo giác.
- Ông là... một cái cây ư?
- Đúng thế, chẳng lẽ ta là con người, thôi nào, con người đâu biết nói! - Cái cây cười ra chiều mình vừa nói đùa một câu rất hay, nhưng Beatrice chỉ nghiêng nghiêng đầu, đáp trả một câu khiến ông ta tụt hứng:
- Họ biết nói mà, thưa ông.
- Ồ, vậy hả? Ta cứ tưởng loài người không biết nói, chúng chỉ biết sợ hãi khi thấy chúng ta thôi, mẹ ta kể vậy đấy!
- Vâng, nhưng tôi muốn hỏi rằng đây là đâu ạ?
- Đây là Thánh địa của vạn vật, là nơi bất cứ sinh vật nào cũng có tri giác, biết nói như cô chim xanh đây, nếu là sự vật từ ngoài vào có thể chịu một vài tác động nho nhỏ.
- Là thế nào?
- Nghĩa là như trở thành người khác luôn ấy!
- Cảm tạ trời đất, vậy là Greg không sao!
- Cô đi cùng người khác sao?
- Vâng, chúng tôi có hai người, một con chim xanh tôi đây và một con ếch. Làm thế nào để rời khỏi đây chứ?
- Việc này đơn giản thôi, hãy nhảy xuống vách núi - Cái cây đáp.
- Vậy thì chúng sẽ tan xác mất!
- Không đâu, nghe lời ta, các người sẽ an toàn rời khỏi đây.
- OK, vậy là nhảy xuống vực, cảm ơn ông, tôi đi đây - Beatrice lẩm nhẩm rồi bay đi mất.
- Ơ kìa, vậy không trả công cho tôi hả? Ít nhất cũng phải tặng tôi một đôi giày hay gì đó chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top