Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1061-1070: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1061: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (1)

Chuyện kết hôn của Tần Gia Ngôn với Hạ Y sắp đến rồi.

Những ngày tiếp theo, Tần Gia Ngôn vừa bận công việc vừa bận chuyện cưới xin với Hạ Y.

Cuối cùng, địa điểm tổ chức hôn lễ được Tần Chỉ Ái quyết định là ở khách sạn Bắc Kinh, sân khấu là mời chuyên viên nước ngoài về thiết kế, tổng cộng có ba phương án, Tần Gia Ngôn đều nói cho Hạ Y nghe để cô quyết định.

Tần Gia Ngôn đối xử với Hạ Y vô cùng tốt, là kiểu tốt của cẩn thận tỉ mỉ. Hạ Y gọi điện thoại, dù là đang tiếp khách hay là lúc đó đang làm gì, cho dù lả hội nghị rất quan trọng, hắn không gặp Hạ Y một ngày thì buổi tối ngày hôm đó trước khi đi ngủ hắn sẽ gọi điện thoại cho Hạ Y, hỏi xem ngày hôm nay cô đã làm gì, chúc cô một câu ngủ ngon, hắn biết Hạ Y đến ngày không thoải mái sẽ dành thời gian nghỉ trưa đi siêu thị mua cho cô một hộp trà gừng, lái xe đến chỗ Hạ Y làm đưa cho cô.

Hạ Y cũng dần quen với Tần Gia Ngôn, không còn thẹn thùng như trước kia nữa, nhưng Tần Gia Ngôn vẫn rất kiên nhẫn, đều rất quan tâm dỗ dành cô, thậm chí cô có cố tình gây chuyện gì đi nữa hắn cũng không ghét bỏ mà còn ra vẻ đúng mực của một người chồng chưa cưới không thể tốt hơn, làm những chuyện thật lòng thật dạ với người vợ chưa cưới của mình.

Ngày một tháng một trôi qua, Tần Gia Ngôn và Hạ Y đã chọn xong lễ phục, nghĩ đến những khách cần phải mời trong lễ đính hôn, thậm chí còn hẹn trước được với chuyên viên trang điểm rồi, Tần Gia Ngôn cũng không gặp Tô Tình.

Tần Gia Ngôn cho rằng cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, nhưng năm ngày trước khi hắn và Hạ Y đính hôn, lại gặp được Tô Tình.

Đó là một ngày xe của Hạ Y cần phải đi bảo trì, lúc Tần Gia Ngôn gọi điện thoại cho Hạ Y, nghe thấy cô lầm bầm sáng sớm thứ hai cô phải chen chúc trong tàu điện ngầm, khiến chồng chưa cưới của cô nói thứ hai sẽ đích thân đến đón cô đi làm.

Hạ Y tự nhiên từ chối, nhưng sáng sớm ngày thứ hai Tần Gia Ngôn vẫn đến dưới nhà Hạ Y chờ cô.

Đúng lúc vô cùng, buổi sáng hôm đó cha Hạ bỗng nhiên bị đau dạ dày, Hạ Y phải đưa ông đi cấp cứu, thân là con rể tương lai của Hạ gia, Tần Gia Ngôn nhất định phải quan tâm đến sức khỏe của cha vợ, vì vậy nên hắn không nói gì liền gọi điện thoại đến công ty nói với trợ lý sáng đó hắn không đến được, sau đó đưa cha Hạ đến bệnh viện.

Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]

Trong bệnh viện hai ba tiếng đồng hồ, sức khỏe của cha Hạ không sao nữa, bệnh viện cho một ít thuốc liền có thể về nhà.

Buổi trưa nắng gắt, Tần Gia Ngôn để Hạ Y chờ cũng cha cô ở cửa phòng cấp cứu, hắn đi lái xe đến.

Hắn lái xe đến cửa phòng cấp cứu, dừng lại, vừa mới mở cửa xuống xe, lại nhìn thấy Tô Tình phía sau cha Hạ và Hạ Y.

Tô Tình cũng nhìn thấy hắn.


Bước chân của cô rõ ràng là dừng lại một chút, tay cầm vài tờ giấy khám bệnh của bệnh viện nhét vào túi xách mang theo bên người.

Tần Gia Ngôn nghĩ có thể những tháng qua Tô Tình sống không tệ, sắc mặt tốt hơn nhiều, da dẻ còn trắng nõn non nớt hơn so với trước kia.

***

Chương 1062: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (2)

Đợi đến khi Tô Tình thu gọn xong giấy tờ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy tầm mắt của Tần Gia Ngôn, Tần Gia Ngôn liền thu lại tầm mắt đang đánh giá cô.

"Gia Ngôn, ở đây!" Hạ Y nhìn thấy hắn cười híp mắt, phất phất tay.

Nghe thấy tiếng gọi, Tần Gia Ngôn liền lấy lại tinh thần vừa mới bị Tô Tình đảo lộn, cất bước đi về phía Hạ Y.

Tô Tình đứng sau Hạ Y nhưng hắn chẳng nhìn cô lần nào nữa, giống như cô là người xa lạ vậy, dắt tay cha Hạ từng bước từng bước đi xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng, mở cửa xe, đỡ cha Hạ ngồi lên xe xong lại giúp Hạ Y mở cửa cạnh ghế người lái, đến khi Hạ Y lên xe xong, Tần Gia Ngôn vẫn quan tâm chăm sóc giống như thường ngày, khom người giúp cô thắt dây an toàn xong sau đó mới vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lài xế, ngồi trên xe, đạp ga, từ từ khởi động xe.

Đợi một lúc rất lâu, Tần Gia Ngôn mới dám ngẩng đầu lên nhìn qua kính chiếu hậu.

Tô Tình mặc một chiếc váy màu hồng, còn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn chiếc xe của hắn từ từ rời đi.

"Gia Ngôn, thật sự là làm phiền con quá." Cha Hạ uống thuốc xong thoải mái hơn rất nhiều, dựa lên lưng ghế ngượng ngùng nói.

Tần Gia Ngôn thu lại tầm mắt, lễ phép nói: "Bác trai, bác đừng nói vậy, đây là chuyện con nên làm mà."

"Cám ơn anh, Gia Ngôn." Hạ Y cũng nói. Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]

"Không có gì!" Tần Gia Ngôn cười nhạt với Hạ Y, vừa nhìn lại kính chiếu hậu, đã không nhìn thấy Tô Tình nữa.

Tần Gia Ngôn mím môi một hồi, một lúc lâu mới thu lại tầm mắt, đối mặt với lời cảm ơn của Hạ Y lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Buổi sáng thứ năm, nếu không phải cha Hạ đột nhiên đau dạ dày, Tần Gia Ngôn vốn định đi làm, đến ba giờ chiều thì về sớm đón Hạ Y đi chọn nhẫn cưới.

Cha Hạ lại đột nhiên có chuyện vào lúc này, đến khi đưa ông về đến nhà đã là mười hai giờ trưa, Tần Gia Ngôn ăn cơm ở Hạ gia xong, liền đưa cô đến trung tâm thương mại.

Có thể là mấy ngày nay không nhìn thấy Tô Tình, lúc này Tần Gia Ngôn theo Hạ Y chọn nhẫn cưới mà cứ hồn vía lên mây, Hạ Y đeo chiếc nào hắn cũng không nhìn đến mà cứ gật đầu cho qua.

Có thể là con gái mua đồ, có những tiêu chuẩn khác nhau, cho nên Hạ Y thử hơn 10 cái nhẫn, chọn ra ba cái trong đó, cuối cùng lại không biết nên mua cái nào, liền kéo Tần Gia Ngôn đến chọn, hắn cũng chỉ nhìn qua một lần, liền chỉ cái ở chính giữa nói: "Vậy chiếc này đi!"

Không biết là Hạ Y ngốc thật hay là giả ngốc, Tần Gia Ngôn có biểu hiện như vậy nhưng cô vẫn chẳng để ý, chỉ cười cười nói: "Được". sau đó lại hài lòng quay lại cười nói với nhân viên bán hàng: "Giúp tôi gói cái này lại, cảm ơn!"

Tần Gia Ngôn thật sự cảm thấy ngột ngạt trong lòng, trả tiền xong, hắn thừa dịp nhân viên còn chưa gói nhẫn xong liền tìm đường đi đến nhà vệ sinh, tách khỏi Hạ Y.

Từ nhà vệ sinh đi ra, hắn vừa mới rửa tay xong liền nghe thấy tiếng gọi không thể quen thuộc hơn: "Gia Ngôn."

Gia Ngôn đang lấy khăn giấy lau tay liền dừng lại động tác, mãi đến khi người gọi đứng bên cạnh hắn hắn mới lau khô tay, quay đầu nhìn đối phương.

***

Chương 1063: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (3)

Là Tô Tình, cô vẫn mặc đồ như lúc ở bệnh viện, chỉ khác là bây giờ cô đã thay đôi giày cao gót thành một đôi dép màu hồng nhạt mà thôi.

Cô bình tĩnh nhìn hắn, ngay cả lời nói trong miệng cũng chẳng có chút khó khăn nào: "Gia Ngôn anh thật sự muốn kết hôn sao?"



Nghe thấy tiếng của Tô Tình, Tần Gia Ngôn trừng mắt không nhìn cô nữa, từ từ đứng thẳng người, không nói gì chỉ gật đầu nhẹ với Tô Tình một cái.

"Buổi sáng cô gái em gặp phải trong bệnh viện chính là vị hôn thê của anh sao?" Tô Tình lại hỏi.

Tần Gia Ngôn chẳng hé răng, chỉ gật đầu cô giống như lúc nãy vậy.

"Cô ấy thật xinh đẹp, hai người cũng rất xứng, em vừa tình cờ nhìn thấy anh và cô ấy mua nhẫn, là nhẫn cưới đúng không? Khi nào thì hai người tổ chức đính hôn? Khi nào thì cưới?"

Tần Gia Ngôn nghe Tô Tình hỏi một hồi, trong lòng hắn không phải không tức giận. Lúc đó hắn muốn dẫn cô đi, cô không chịu đi, bây giờ hắn đã có một cuộc sống mới rồi, cô lại đến hỏi hắn nhiều như vậy là có ý gì?

"Cô ấy vô cùng tốt...." Tần Gia Ngôn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không chờ Tô Tình nói gì mà hắn lại cắt ngang cô: ".....Tôi thiểu cô ấy sẽ kết hôn với tôi, cũng không nghĩ để tôi là một tình nhân bí mật của cô ấy, chúng tôi đi trên con đường lớn một cách quang minh chính đại, cho dù là ở phương diện nào, cô ấy đều tốt vô cùng."

Tô Tình còn muốn hỏi tiếp đành phải dừng lại, cô nhìn ánh mắt của Tần Gia Ngôn, rõ ràng vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng không hiểu sao lại có một loại đau thương không thể nói được tràn ra ngoài.

Trong lòng Tần Gia Ngôn bén đau, hắn tinh tường cảm nhận được trái tim của mình lúc này bắt đầu trở nên mềm nhũn.

Hắn thật sự mình suy nghĩ vớ vẫn lần thứ ba, không dám ở lâu liền quay người ra khỏi nhà vệ sinh.

"Gia Ngôn!" Tô Tình lại gọi tên hắn lần nữa.

Bước chân của Tần Gia Ngôn chậm lại, lại như không nghe thấy, đến khi hắn thật sự sắp ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Tình lại gọi lần nữa: "Gia Ngôn!"

Hắn theo bản năng muốn dừng lại, nhưng đúng lúc đó điện thoại trong túi hắn lại reo, là Hạ Y gọi điện thoại đến.

Hắn hầu như không có chút chần chừ nào liền bắt máy.

"Gia Ngôn, anh ở đâu, nhẫn gói xong rồi, em đi tìm anh!" nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của Hạ Y, Tần Gia Ngôn dùng sức hạ hỏa những tức giận mà nãy giờ Tô Tình gây ra cho hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, em ở đó chờ anh, anh đến ngay."

Nói xong, Tần Gia Ngôn vừa cúp máy vừa rời khỏi nhà vệ sinh, không quay đầu lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất, Tô Tình mới nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, nhẹ giọng nói: "Tần Gia Ngôn, em gọi anh lại là muốn nói vối anh một câu, chúc anh hạnh phúc!"

Nhưng hôm nay em mới biết, thì ra anh đã đi xa em đến vậy, một câu chúc phúc anh cũng chẳng cần ở em.

Tô Tình khẽ thở dài một hơi, đưa tay sờ bụng mình một lúc lại trố mắt đứng đó một lát, mới cất bước rời đi.

Cô đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tần Gia Ngôn và vợ chưa cưới của hắn vào thang máy.

***

Chương 1064: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (4)

Bởi vì chủ nhật, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, có một cậu bé chạy về phía hai người họ, suýt nữa thì lao vào người vợ sắp cưới của hắn, Tần Gia Ngôn phản ứng cực nhanh đưa tay kéo cô gái kia vào ngực hắn, ôm vai cô.

Đợi đến khi cậu bé kia chạy qua, Tần Gia Ngôn hơi cúi đầu, nhìn cô gái trong ngực mình, nhìn từ rất xa Tô Tình cũng có thể thấy hắn đang rất quan tâm cô.

Còn nhớ lúc trẻ hắn vả cô ở trên sân thể dục tản bộ, lúc có người lái xe thể thức một ngang qua hai người họ, hắn cũng sẽ đưa cánh tay ra, kéo cô vào lòng, bảo vệ cô như vậy.

Khi đó cô ở trong ngực hắn, nghe thấy nhịp tim và hơi ấm của hắn, trong lòng có một dòng mật ong khiến cô vui vẻ.

Mà bây giờ, hắn sẽ lại dùng cách đó để đối xử với người con gái khác, không phải là cô, từ nay về sau, hắn thuộc về một cô gái khác rồi.

Mãi đến khi Tần Gia Ngôn và Hạ Y vào thang máy, Tô Tình mới quay người đi ngược hướng với bọn họ

-

Từ trung tâm thương mại đi ra đã là năm giờ chiều, Tần Gia Ngôn đưa Hạ Y đi ăn tối, sau đó đưa cô về nhà.

Thời gian còn sớm, buổi tối nhiệt độ cũng không mát hơn, vừa đúng lúc Hạ Y mở cửa sổ, lại nghe thấy mùi thơm của hoa quế ven đường, cô không nhịn được đưa tay ra, vuốt ve hộp nhẫn, khóe môi cũng không nhịn được cong lên, tầm mắt lại không nhịn được nhìn Tần Gia Ngôn trong kính chiếu hậu.

Lúc ban đầu, cô chỉ cảm thây hắn và cô xem mắt nhau một lần là cô đã thấy hắn tốt lắm rồi, nhưng qua thời gian tiếp xúc này, cô lại càng phát hiện mình thật sự không thể rời bỏ hắn, hắn một giây trước đưa cô về nhà, giây sau liền gọi điện thoại cho cô, ban đêm nằm mơ thấy hắn, ban ngày đi làm cũng nghĩ đến hắn.

Cho là năm ngày nữa cô và hắn đính hôn đến nơi rồi nhưng cô lại có cảm giác không thể nào tin nổi, thời gian gần đây cô cứ giống như đi vào một thế giới khác, không dám tin tưởng một người đàn ông ưu tú như Tần Gia Ngôn lại cưới cô.

Hạ Y nháy mắt một cái, quay đầu, nhìn những đường nét hoàn mỹ trên gò má của Tần Gia Ngôn: "Gia Ngôn, hôm nay thời tiết tốt như vậy chúng ta xuống xe đi dạo một chút có được không?"

Theo bình thường, chắc chắn hắn sẽ đồng ý với cô, nhưng hôm nay hắn gặp Tô Tình hai lần liên tiếp trong cùng một ngày cho nên hắn thật sự không chắc có thể chịu đựng tiếp hay không, nói: "Buổi tối anh còn chút chuyện phải giải quyết, hôm khác đi được không?"

Hạ Y không vì Tần Gia Ngôn từ chối mà tức giận, cong môi nặng nề "ừ" một tiếng.

Xe dừng dưới lầu nhà Hạ Y, cô không tháo dây an toàn mà quay đầu nói tạm biệt với Tần Gia Ngôn xong cũng không xuống xe mà dùng sức nắm chặt túi, nuốt vào ngụm nước bọt, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Gia Ngôn."

"Hả?" Tần Gia Ngôn nhìn cô.

Hắn và cô ở bên nhau lâu như vậy, cả ngày đính hôn cũng sắp đến rồi nhưng hắn chưa bao giờ ôm cô một lần, hôn cô một cái.

Hạ Y cắn môi, không biết nên mở miệng thế nào, chỉ nhìn Tần Gia Ngôn không chớp mắt.

Cô nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn nhíu mày, cô chỉ đơn giản nhắm mắt, chủ động nghiêng người về phía hắn.

***

Chương 1065: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (5)

Lúc môi cô còn cách hắn một khoảng rất xa, hắn giả vờ như không biết cô muốn làm gì, lơ đãng quay đầu, giả vờ như nhớ đến chuyện gì đó, mở miệng: "À, Hạ Y...."

Toàn thân Hạ Y hoàn toàn bất động, lông mi run rẩy đến kỳ cục.

"Trong cốp xe của anh có một túi táo, là buổi sáng lúc đến định đưa cho em nhưng quên lấy ra, em xách lên đi."

Nói xong, Tần Gia Ngôn liền mở cửa xuống xe, đến cốp sau ôm túi táo, vòng đến chỗ cô ngồi, mở cửa xe cho cô.

Hạ Y cố gắng tỏ ra tự nhiên xuống xe, cười yếu ớt nhận túi táo của hắn.

"Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Tần Gia Ngôn nói.

"Ừ, anh cũng vậy, lái xe chậm một chút."

"Ừ." Tần Gia Ngôn đáp một tiếng, nhìn chằm chằm Hạ Y một chút, sau đó vòng qua đầu xe, đi về phía ghế người lái.

Hắn kéo cửa xe, Hạ Y lại gọi tên hắn: "Gia Ngôn!"

Tần Gia Ngôn cầm cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Y.

Hạ Y muốn nói lại thôi, như có gì muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không thể nào hỏi ra được, chỉ nói: "Anh về nhà đừng làm việc quá khuya, sức khỏe quan trọng."

Tần Gia Ngôn cười: "Được, em mau lên lầu đi!"

Hạ Y gật gù, nhìn Tần Gia Ngôn vài lần mới quay người đi vào.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Y nữa, đáy mắt Tần Gia Ngôn lại trở nên cô đơn.

Hắn rõ ràng cả ngày nay chẳng làm chuyện gì nặng nhọc đến nỗi tốn công mất sức, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ mệt mỏi, ngồi co quắp trong xe.

Hắn không ngốc, đương nhiên biết hành động lúc nãy của Hạ Y là muốn làm gì, nhưng mà hắn có cố thử hôn Hạ Y bao nhiêu lần vẫn làm không được.

Đó là loại phản ứng theo bản năng của thân thể.

Hạ Y cho dù tốt đến đâu, là người hắn chọn cùng hắn đi đến hết quãng đời còn lại nhưng cô không phải Tô Tình, trong đáy lòng hắn cứ mãi không thể chấp nhận được sự thật này.

Mặc kệ thân thể hắn có thể tiếp thu được hay không, hắn đều sẽ cố gắng thay đổi bản thân.

Bởi vì chuyện của hắn và Tô Tình đã đi đến bước đường cùng rồi.

-

Một ngày ngẫu nhiên gặp Tô Tình hai lần, cũng không làm thay đổi sinh hoạt của Tần Gia Ngôn, cũng không dao động việc kết hôn của hắn và Hạ Y.

Đêm đó Hạ Y chủ động, tuy rằng hắn có từ chối nhưng như vậy có thể hiểu rõ, Hạ Y không ngốc, trong lòng cô rất rõ, tuy rằng lúc gặp hắn hắn vẫn vui vẻ cười khanh khách nhưng mà Tần Gia Ngôn vẫn có thể cảm nhận được cô không vui.

Thàng ngày lặng lẽ trôi qua, ngày đính hôn ngày một đến gần, ngay ngày thứ hai trước khi đính hôn, Tần Gia Ngôn lại nhận được ba tin tức.

Tin thứ nhất là một tin tốt.

Tin thứ hai là một chuyện cũ.

Tin thứ ba là một cơn ác mộng.

Ngày đó, sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tần Gia Ngôn đang chìm trong giấc ngủ lại nhận được điện thoại của Tần Chỉ Ái.

Bị quấy rầy giấc ngủ, tâm tình của hắn có chút không vui, lúc đang nhận điện thoại của chị gái lại ôn hòa hỏi: "Chị, có chuyện gì?"

"Gia Ngôn, trước đây không lâu chị có nói với em về việc anh rể em đang tìm người giúp gia đình chúng ta năm đó có đúng không? anh rể em đã tra ra được rồi, hôm nay anh ấy đã nói họ tên người đó cho chị biết, mẹ nói hôm nay muốn đi gặp cô ấy, vì vậy em dậy đi, mau thay đồ rồi đến đây."

Tần Gia Ngôn hồi phục lại tinh thần trong nháy mắt, sau khi đáp lại Tần Chỉ Ái, liền rời giường, rửa mặt thay đồ, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

***


Chương 1066: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (6)

Tần Gia Ngôn đến biệt thự của Cố Dư Sinh, còn chưa vào nhà đã bị giục mau mau xuất phát.

Dù sao cũng là người từng giúp Tần gia qua một kiếp nạn, Tần Chỉ Ái cũng muốn thay lời cảm ơn, vì vậy Tần Chỉ Ái đưa Đậu Phộng Nhỏ đến nhà cũ của Cố gia rồi cũng đi cùng.

Người đó tên là Trương Lâm, bây giờ đang ở một thôn ngoại thành.

Từ trung tâm lái xe đi tốn khoảng ba tiếng đồng hồ, mới tìm tiếp địa chỉ mà Tần Chỉ Ái đọc.

Đó là một tòa nhà trệt, có thể là đã lâu, cũ nát, cửa nhà bị khóa từ bên trong.

Tần Gia Ngôn đứng ở cửa nhìn, gọi một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng hỏi: "Ai nhỉ?"

Sau đó lại có tiếng bước chân, qua khoảng nửa phút, người đó đến mở cửa, lúc kéo cửa ra còn có tiếng kẽo kẹt.

Người phụ nữ mở cửa chừng ba mươi tuổi, có thể là do quanh năm cô đều làm việc tay chân cho nên da dẻ có hơi già nua, cô nhìn những người quần áo phẳng phiêu đứng trước cửa nhà mình, trố mắt một hồi: "Xin hỏi các người tìm ai?"

Trong tài liệu mà Cố Dư Sinh đưa cho Tần Chỉ Ái, Trương Lâm là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, Tần Gia Ngôn lễ phép hỏi: "Xin hỏi, đây là nhà của Trương Lâm đúng không?"

Trên mặt người phụ nữ kia lại càng ngạc nhiên hơn, một lúc lâu mới trả lời: "Vâng."

Mẹ Tần vui vẻ đến kích động đi về phía trước một bước: "Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy một chút không?"

Người phụ nữ kia đối mặt với ba người nhà họ Tần nhìn vài vòng, mới ấp úng mở miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Các người tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Là như vầy, chúng tôi tìm cô ấy có ý muốn trả ơn vì lúc trước cô ấy đã giúp chúng tôi một chuyện từ mấy năm về trước, lúc đó tôi nằm viện...." mẹ Tần chẳng có chút che dấu nào, liền nói ra mục đích tới đây của bà, còn chưa nói hết, người phụ nữ kia liền nhìn về phía Tần Gia Ngôn, nhìn hắn một lúc lâu xong, mới mở miệng hỏi: "Cậu chính là Tần Gia Ngôn?"

Câu hỏi này liền khiến ba người họ ngây ngẩng kinh ngạc, họ còn chưa giới thiệu, sao cô ta lại biết được?

Người phụ nữ kia hiểu ba người họ thắc mắc điều gì, liền nói: "Tôi chính là Trương Lâm."

Nghe như vậy, Tần Chỉ Ái ngẩng người, lấy điện thoại di động ra nhìn tỉ mỉ lại bức ảnh, đúng thật là người đó, chỉ là thời gian lâu rồi, nhan sắc của cô ấy thay đổi không còn như lúc trước nữa mà thôi.

"Thì ra cô chính là Trương Tô Tình, thật là đại ân nhân, chuyện năm đó nhờ có cô mà..." mẹ Tần vô cùng cảm kích.

Trương Lâm bị những lời nói của bà làm không vui, hơi cúi đầu, nhường cửa cho họ vào.

Trương Lâm để ba người họ ngồi trên ghế salon, sau đó lấy cho mỗi người một ly nước, sau đó nói thẳng những lời cảm kích của mẹ Tần: "Tần bá mẫu, người cách người nên cảm ơn năm đó không phải là tôi, bởi vì năm đó có một cô gái đã nhờ tôi thế thân để chuyển khoản tiền này cho các người."

Ba người sửng sốt, nhìn nhau một lúc lâu, mới nhìn lại Trương Lâm.

Trương Lâm không Tô Tình nói mà nhìn Tần Gia Ngôn: "Tần tiên sinh, có thể theo tôi đến nhà ở phía đông để nói chuyện riêng không?" 

***

Chương 1066: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (6)

Tần Gia Ngôn đến biệt thự của Cố Dư Sinh, còn chưa vào nhà đã bị giục mau mau xuất phát.

Dù sao cũng là người từng giúp Tần gia qua một kiếp nạn, Tần Chỉ Ái cũng muốn thay lời cảm ơn, vì vậy Tần Chỉ Ái đưa Đậu Phộng Nhỏ đến nhà cũ của Cố gia rồi cũng đi cùng.


Người đó tên là Trương Lâm, bây giờ đang ở một thôn ngoại thành.

Từ trung tâm lái xe đi tốn khoảng ba tiếng đồng hồ, mới tìm tiếp địa chỉ mà Tần Chỉ Ái đọc.

Đó là một tòa nhà trệt, có thể là đã lâu, cũ nát, cửa nhà bị khóa từ bên trong.

Tần Gia Ngôn đứng ở cửa nhìn, gọi một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng hỏi: "Ai nhỉ?"

Sau đó lại có tiếng bước chân, qua khoảng nửa phút, người đó đến mở cửa, lúc kéo cửa ra còn có tiếng kẽo kẹt.

Người phụ nữ mở cửa chừng ba mươi tuổi, có thể là do quanh năm cô đều làm việc tay chân cho nên da dẻ có hơi già nua, cô nhìn những người quần áo phẳng phiêu đứng trước cửa nhà mình, trố mắt một hồi: "Xin hỏi các người tìm ai?"

Trong tài liệu mà Cố Dư Sinh đưa cho Tần Chỉ Ái, Trương Lâm là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, Tần Gia Ngôn lễ phép hỏi: "Xin hỏi, đây là nhà của Trương Lâm đúng không?"

Trên mặt người phụ nữ kia lại càng ngạc nhiên hơn, một lúc lâu mới trả lời: "Vâng."

Mẹ Tần vui vẻ đến kích động đi về phía trước một bước: "Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy một chút không?"

Người phụ nữ kia đối mặt với ba người nhà họ Tần nhìn vài vòng, mới ấp úng mở miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Các người tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Là như vầy, chúng tôi tìm cô ấy có ý muốn trả ơn vì lúc trước cô ấy đã giúp chúng tôi một chuyện từ mấy năm về trước, lúc đó tôi nằm viện...." mẹ Tần chẳng có chút che dấu nào, liền nói ra mục đích tới đây của bà, còn chưa nói hết, người phụ nữ kia liền nhìn về phía Tần Gia Ngôn, nhìn hắn một lúc lâu xong, mới mở miệng hỏi: "Cậu chính là Tần Gia Ngôn?"

Câu hỏi này liền khiến ba người họ ngây ngẩng kinh ngạc, họ còn chưa giới thiệu, sao cô ta lại biết được?

Người phụ nữ kia hiểu ba người họ thắc mắc điều gì, liền nói: "Tôi chính là Trương Lâm."

Nghe như vậy, Tần Chỉ Ái ngẩng người, lấy điện thoại di động ra nhìn tỉ mỉ lại bức ảnh, đúng thật là người đó, chỉ là thời gian lâu rồi, nhan sắc của cô ấy thay đổi không còn như lúc trước nữa mà thôi.

"Thì ra cô chính là Trương Tô Tình, thật là đại ân nhân, chuyện năm đó nhờ có cô mà..." mẹ Tần vô cùng cảm kích.

Trương Lâm bị những lời nói của bà làm không vui, hơi cúi đầu, nhường cửa cho họ vào.

Trương Lâm để ba người họ ngồi trên ghế salon, sau đó lấy cho mỗi người một ly nước, sau đó nói thẳng những lời cảm kích của mẹ Tần: "Tần bá mẫu, người cách người nên cảm ơn năm đó không phải là tôi, bởi vì năm đó có một cô gái đã nhờ tôi thế thân để chuyển khoản tiền này cho các người."

Ba người sửng sốt, nhìn nhau một lúc lâu, mới nhìn lại Trương Lâm.

Trương Lâm không Tô Tình nói mà nhìn Tần Gia Ngôn: "Tần tiên sinh, có thể theo tôi đến nhà ởphía đông để nói chuyện riêng không?"


***


Chương 1067: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (7)

Trương Lâm liên tục nói hai câu khiến ba người họ hoàn toàn không nói thêm được gì nữa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Gia Ngôn nhìn mẹ Tần và Tần Chỉ Ái một chút, một lát sau, khẽ gật đầu với Trương Lâm một cái, sau đó ôn hòa nói chữ "Được" xong, lại đứng dậy khỏi ghế salon.

Trương Lâm chỉ ngoài cửa, đi một bước trước dẫn đường cho Tần Gia Ngôn.

Nhà ở phía đông là nhà ăn, Trương Lâm mời Tần Gia Ngôn ngồi xuống xong, rót một ly nước, đặt trên bàn ăn, sau đó cũng rót cho mình một ly, sau đó mới tìm một vị trí thuận lợi ngồi xuống.

Trương Lâm cầm ly nước, nhìn Tần Gia Ngôn một lúc lâu, đột nhiên lại thở dài một hơi: "Vậy chính là anh rồi, nếu như anh tìm đến tôi sớm hai ngày thì tốt biết mấy...."

Câu nói này của tlkl làm cho Tần Gia Ngôn không hiểu, lại hồi hộp hỏi: "Trương tiểu thư, cô nói vậy là có ý gì?

"Tần tiên sinh, cậu đừng hỏi chuyện này gấp, cậu cứ nghe đầu đuôi sự việc trước đi đã."

Không biết có phải cô ấy cố ý nhử Tần Gia Ngôn khiến hắn nóng ruột không, cô ta dừng lại mấy giây, Tần Gia Ngôn lại cảm thấy dày vò như đang phải trôi qua một thế kỷ.

"Tôi và Tô Tình trước đây là đồng hương, chúng tôi sống chung trong cùng một thôn, lên đây sống, gia cảnh cũng nghèo như nhau, ăn xong bữa trước phải lo cho bữa sau."

Những chuyện này Tần Gia Ngôn cũng đã biết đến, dù hắn rất muốn nghe đến phần tiếp theo nhưng mà vẫn rất kiên nhẫn chờ Trương Lâm nói.

"Tôi và Tô Tình không giống nhau, Tô Tình học giỏi được xem là học sinh xuất sắc, được học trường thành phố, mà tôi lại lên thành phố chỉ để kiếm sống, từ nông thôn lên thành phố sống rất cực khổ, căn nhà này là nhà của chồng tôi."

"Những ngày tháng bây giờ của tôi có thể cho là hạnh phúc nhưng mà Tô Tình tuy trước đây tốt hơn tôi rất nhiều nhưng mà không phải trời cao lúc nào cũng ưu đãi cô ấy, hoặc là nói đúng hơn, cô ấy quá ngốc.

"Tô Tình tới Bắc Kinh này mười mấy năm, thường xuyên đến tìm tôi, mặc dù tôi chưa biết cậu nhưng từ trong miệng cô ấy tôi đã có thể nghe về cậu rất nhiều lần, cô ấy nói cậu chính là người mua cho cô ấy tô mỳ thịt bò, cô ấy nói cậu chính là chân mệnh thiên tử trong cuộc đời của cô ấy, cho cô ấy ánh sáng ấm áp nhất, lúc các người ở Hàng Châu học đại học, sau khi chính thức quen nhau xong, lúc cô ấy đến buồng điện thoại công cộng báo tin vui này cho tôi biết xong, trong giọng nói của cô ấy đều không thể nào che giấu nổi sự vui sướng, tôi cũng thật sự mừng cho cô ấy, các người đều cùng học chung với nhau, sau khi tốt nghiệp, có lẽ sẽ ở cùng nhau, những ngày tháng ấy nhất định sẽ....."

"Tiệc vui không dài, có một ngày hơn nửa đêm, cô ấy bỗng nhiên chạy từ Hàng Châu lên Bắc Kinh tìm tôi nhìn thấy tôi cô ấy liền ôm tôi khóc òa lên, trực giác đầu tiên của tôi là hai người có mâu thuẫn gì đó, nhưng sau đó mới biết không phải là do tình cảm của hai người có vấn đề mà là gia đình của hai người đều có vấn đề."

Tần Gia Ngôn nhìn đáy mắt Trương Lâm, có chút kinh ngạc.

Hắn biết, lúc ấy nhà mình xảy ra chuyện nhưng chưa từng nghe đến chuyện nhà cô xảy ra vấn đề gì cả...

Trương Lâm koi để ý đến ngờ vực của Tần Gia Ngôn, tiếp tục nói một mình: "Tô Tình không nói cho cậu biết, đúng không? nếu như không phải hôm nay tôi nói cho cậu biết thì có lẽ cả đời này cậu cũng không thể nào biết chuyện này, lúc trước khi nhà cậu có chuyện lớn thì nhà của Tô Tình cũng gặp chuyện tương tự, cha của cô ấy té gãy chân từ trên núi xuống, cần tiền khám bệnh."

"Mỗi ngày cô ấy nhìn thấy tiền thuốc của mẹ cậu cậu còn phải bôn ba chạy vạy khắp nơi, cô ấy cũng lén đến bệnh viện theo cậu, nghe thấy người ta muốn đuổi mẹ cậu ra khỏi viện."

***

Chương 1068: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (8)

"Cô ấy còn đang do dự thì biết chị của cậu và cậu đều có ý định thôi học, cho nên muốn nhanh chóng kiếm được tiền...."

'À nãy giờ tôi nói nhiều như vậy, còn chưa giới thiệu, ban đầu tôi đến Bắc Kinh chỉ định đi làm, là làm mai mối rồi lấy tiền hoa hồng, Tô Tình ban đầu biết chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng cô ấy đi theo tôi lâu cũng biết chuyện, có thể là yêu ai yêu cả đường đi lối về cho nên Tô Tình không nỡ để chị cậu phải bước chân vào con đường này cho nên tối hôm đó cô ấy đã ôm tôi khóc rất lâu, cuối cùng cũng nói với tôi: Chị Lâm, chị ở đây biết rất nhiều người có tiền, chị giới thiệu cho em một người đi, chỉ cần có tiền, làm gì cũng được."

Tần Gia Ngôn mơ hồ đoán được chuyện gì nhưng hắn lại không dám đối mặt, tay cầm ly nước của bao nhiêu bắt đầu run rẩy.


"Tôi làm sao có thể đồng ý, nhưng tôi cũng không có tiền, không thể giúp cô ấy được, không giúp được cậu, cô ấy cứ khóc lóc van xin tôi, cuối cùng tôi cũng phải đồng ý, dù rất đau lòng nhưng mà tôi tìm cho cô ấy một người, cho rằng cuộc sống sau này của cô ấy sẽ tốt đẹp hơn một chút, không ngờ, tôi lại đang đẩy cô ấy xuống địa ngục."

"Người đàn ông kia tên là Lâm Mặc, chồng của Tô Tình là một người đồng tính, Lâm gia cảm thấy mất mặt cho nên mới tìm cho hắn ta một người vợ để che mắt thiên hạ, đúng lúc Tô Tình lại rất cần tiền, cho nên khá phù hợp."

"Ban đầu Lâm gia chỉ muốn cho Tô Tình 200 ngàn, Tô Tình liền mở miệng đòi 400 ngàn, cậu cũng biết mấy năm trước đây số tiền này lớn đến mức nào mà, Lâm gia nói cô ta đào mỏ, lại muốn lấy một số tiền lớn như vậy, nhưng mà vỉ không tìm được người thích hợp hơn cho nên mới chấp nhận cô ấy."

"Một ngày trước khi Tô Tình và Lâm Mặc đăng ký kết hôn, cô ấy chia số tiền đó ra làm hai phần, một phần cho ba của cô ấy, một phần đưa cho tôi... Ngày đó cô ấy mặc thử váy cưới, nói với tôi một câu mà tôi vẫn nhớ rất rõ, cô ấy nói, chị Lâm, chị biết không? Người không cần phải lo đến cơm áo gạo tiền, mới có tư cách nói đến chuyện yêu đương."

"Tôi không nói, cậu cũng có thể đoán được, cô ấy cho tôi 200 ngàn để làm gì có đúng không? Không sai, chính là để thanh toán tiền thuốc men viện phí cho mẹ cậu."

"Sau khi cô ấy gả cho Lâm Mặc, số lần tôi gặp được cô ấy ngày một ít đi, cuối cùng hơn một năm trời chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, mãi đến tận đầu năm nay, tôi đưa con đến Bắc Kinh chơi, mới liên lạc với cô ấy."

"Ngày đó cô ấy mời tôi ăn thật nhiều thức ăn ngon, bỏ ra rất nhiều tiền, tôi nhìn thấy còn cho là cô ấy đang sống rất sung túc, tôi còn mừng cho cô ấy, cho rằng làm dâu của Lâm gia cho dù là hữu danh vô thực, nhưng tối thiểu cô ấy cũng không cần phải lo cơm áo gạo tiền như trước đây, không còn sợ nghèo đói nữa, đó, cũng là một loại hạnh phúc."

"Mãi đến tháng trước tôi nhận được điện thoại của cô ấy lúc nửa đêm, cô ấy nói cô ấy đang mang thai, cô ấy rất vui vẻ."

Mang thai? Cuối tháng trước? Đó không phải là đứa con của hắn và cô chứ?

Tim Tần Gia Ngôn lúc này hầu như là ngừng đập.

"Bởi vì tôi đã sinh con cho nên những chuyện phải để ý tôi có kinh nghiệm hơn, cô ấy còn hỏi tôi phải chú ý những chuyện gì. Tôi tưởng là chồng của cô ấy đã chấp nhận cô ấy, rất vui mừng, đêm đó chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ."

"Nhưng mà vui vẻ như vậy chỉ duy trì trong một tuần, cô ấy bỗng nhiên chạy từ Bắc Kinh đến tìm tôi."

***

Chương 1069: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (9)

Ngày đó cô ấy tới, có thể nói là thương tích đầy người, mặt cô ấy sưng, môi cũng rách, cánh tay đầy máu."

"Tôi rất sợ, trấn an cô ấy một lúc lâu, cô ấy mới đem kể lại mọi chuyện những năm qua đã xảy ra kể cho tôi nghe."

"Mãi đến tận hơn mười năm sau, tôi mới biết, tên Lâm Mặc đó đúng là một tên mặt người dạ thú, đánh phụ nữ không thương tiếc...." Trương Lâm nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.

Cuống họng Tần Gia Ngôn có chút đau, khiến hắn muốn nuốt một ngụm nước bọt nhưng lại không thể nào nuốt trôi được, cả người lại trở nên khó chịu.

"Tôi nói chuyện với Tô Tình, nói cô ấy ly hôn đi, coi như cách đó không được thì trốn nhà đi, không cần phải ngày ngày sống trong địa ngục trần gian đó nữa, cô nghe nói như thế thì chỉ bụm mặt khóc to, cô ấy nói vì cô ấy ở lại Lâm gia một ngày, mới có thể ở lại Bắc Kinh một ngày, còn có thể nhin thấy cậu sống một cuộc sống hạnh phúc..."

"Có thể bây giờ cô ấy nhìn thấy cậu, biết cậu sống tốt, nhưng cô ấy không đi được nữa rồi."

Lúc trước hắn đến tìm cô, cô từ chối hắn, hắn cho rằng là do cô tuyệt tình, nhưng hôm nay nghĩ lại hình như chuyện không phải như vậy, chỉ có thể bức thiết hỏi: "Tại sao?"

"Tần tiên sinh, là cậu khiến Tô Tình có thai đúng không?"

Tần Gia Ngôn gật đầu.

"Sau đêm hôm đó, Tô Tình trở về nhà họ Lâm, muốn ly hôn, Lâm gia thật vất vả mới tìm được cô ấy làm lá chắn, sao có thể dễ dàng để cô ấy đi như vậy được, họ cãi nhau với Tô Tình, mẹ của Lâm Mặc lại có những bức ảnh mà camera đã quay lại hai người ở trước cửa nhà họ."

"Cậu chính là uy hiếp lớn nhất của Tô Tình, cho dù trước đó cô ấy có bao nhiêu kiên quyết muốn ly hôn, đến lúc đó đều phải từ bỏ. Cô ấy thật sự sợ Lâm gia truyền trong giới thương nhân biết, cô ấy biết thành công ngày hôm nay của cậu không dễ dàng gì mà có được cho nên cô ấy không muốn vì mình mà cậu phải mất hết tất cả, danh tiếng bị hủy hoại."

"Ngày đó cô ấy khóc lóc kể lể với tôi rất nhiều, đến cuối cùng, cô ấy nói, chị Lâm, chị nói xem bây giờ em phải làm gì bây giờ? Hắn ta cứ đánh em, em sợ lại động đến đến đứa bé trong bụng."

Trương Lâm nói đến đây, vành mắt đỏ lên: "Đã đến nước này, cô ấy lại chẳng lo cho bản thân mình mà lại lo cho con của cậu."

"Tôi lại không có tiền không có quyền, có thể giúp cô ấy kiểu gì chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến cậu, tôi khuyên cô ấy đi thương lượng với cậu, đây chính là cách duy nhất có thể cứu cô ấy, cũng tốt cho đứa bé trong bụng cô ấy."

"Cô ấy rất do dự, cuối cùng vẫn bị những lời nói của tôi làm lung lay, quyết tâm đi Bắc Kinh.

"Tôi thường xuyên gọi điện thoại cho cô ấy, biết cô ấy đi khám thai đụng phải cậu, sau đó theo cậu cả ngày, cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với cậu,... tôi cho rằng cô ấy sẽ nói chuyện với cậu nhưng không biết tại sao cô ấy dùng hết dũng khí để gọi cậu lại nhưng vẫn không nói gì."

"Mãi đến ngày hôm trước tôi mới biết, cô ấy ở trước mặt tôi tuy tỏ ra rất quyết tâm nhưng kỳ thực trong lòng cô ấy chưa từng muốn đến tìm cậu."

"Bởi vì cô ấy không có đủ can đảm, cô ấy không biết nhưng bức ảnh kia có thể làm ảnh hưởng đến cậu như thế nào, cô ấy không dám mạo hiểm kéo cậu xuống bùn."

"Lúc cô ấy ở Bắc Kinh, dù có biểu hiện tốt như vậy nhưng tôi vừa rời đi hai ngày, cô ấy đã không ở đó nữa. . .

***

Chương 1070: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (10)

Cô ấy đã không ở đó nữa.......

Từng chữ từng chữ hắn đều biết, nhưng khi ghép lại hắn lại không hiểu gì cả, hắn nhìn Trương Lâm một lúc lâu, cũng không có chút phản ứng nào.

"Sao tôi lại không nghĩ đến, cô ấy sẽ nghĩ không thông, sẽ chọn cho mình kết cục như vậy chứ?" Trương Lâm nói xong liền rơi lệ.

"Kỳ thực tôi nên nghĩ sớm một bước, tôi biết người cô ấy yêu nhất là cậu, cô ấy là cô gái ngốc nhất thế gian này, yêu một người liền toàn tâm toàn ý yêu suốt cuộc đời, cô ấy từng sợ liên lụy đến cậu mà dám từ bỏ tình yêu của mình, bây giờ lại vì sợ những bức ảnh đó liên lụy đến cậu, liên lụy đến đứa bé trong bụng, cô ấy biết mình ở lại Lâm gia, người nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng sẽ biết được cô ấy mang thai, sớm muộn gì cũng bị đánh đến mất đi đứa bé, không thì Lâm gia sẽ dùng đứa bé này để uy hiếp cậu, cô ấy không nỡ đứa bé, cũng không nỡ cậu, mà cô ấy lại không biết tìm ai để giúp đỡ, không có lối thoát, sống trong địa ngục như vậy, chỉ còn con đường chết...." Trương Lâm khóc ra tiếng: "Tôi thật sự quá ngu ngốc, tôi nên nghĩ đến sớm một chút, sao tôi lại có thể không nghĩ đến cô ấy sẽ làm như vậy chứ, lúc tôi cũng cô ấy đi khám thai, cô ấy đã từng nói một câu, lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng bây giờ tôi có hiểu thì cũng đã quá muộn, thì ra lúc đó cô ấy đang từ biệt tôi, cô ấy nói, cô ấy không được ở bên cậu nhưng cô ấy sẽ bảo vệ con của các người thật tốt, những hàm ý trong câu nói ấy, chính là chết cùng đứa bé,... Cậu nói xem tãi sao cô ấy lại ngốc đến như vậy?"

Trương Lâm khóc sướt mướt một lúc lâu, Tần Gia Ngôn lại ngồi như một bức tượng, khô khốc hỏi lại: "Cô nói, cô ấy mất... Mất là có ý gì?"

"Chính là mất, hôm đó cô ấy gặp cậu xong, liền gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện đã gặp cậu, sau đó nói với tôi, Lâm gia có một buổi tiệc, cô ấy bận nên qua khoảng hai tiếng đồng hồ, cô ấy lại gọi một cuộc điện thoại cho tôi, còn nói, tạm biệt chị Lâm, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm ngày thứ hai tôi liền gọi điện thoại cho cô ấy, không ai bắt máy, tôi ngày càng bất an, cho nên liền đến nhà họ Lâm, mới biết buổi tiệc tối qua tổ chức trên du thuyền, cô ấy đã nhảy xuống biển tự sát."

Nhảy xuống biển tự sát..... máu trong người Tần Gia Ngôn như không chảy nổi nửa, một lúc lâu, trong cổ họng của hắn mới nặn ra được một câu nói: "Lúc cô đến Lâm gia, đã tìm thấy cô ấy chưa?"

"Chưa, Lâm gia báo cảnh sát rồi nhưng sóng biển khá lớn nên vẫn chưa tìm thấy thi thể của cô, chỉ tìm được túi và giày của cô ấy mà thôi, hơn nữa còn có người tận mắt nhìn thấy cô ấy tự sát, có khi Lâm gia nhìn thấy cô ấy hết thuốc chữa rồi cho nên cũng không để ý nhiều, ngẫm lại cũng đúng, Lâm gia từ trước đến nay cũng chưa từng coi cô ấy là người nhà, chắc sẽ không tốn công tốn sức tìm cô ấy đâu."

Tần Gia Ngôn như bị chụp hình lại, ngồi trên ghế, yên tĩnh, bất động.

Trương Lâm khóc một lúc lâu, mới lau mắt một cái: "Tần tiên sinh."

Tần Gia Ngôn không trả lời.

Trương Lâm lại mở miệng: "Tần tiên sinh?"

Tần Gia Ngôn lúc này mới giật giật con ngươi, chỉ một phạm vi rất nhỉ nhưng cũng đủ có thể nhìn thấy đáy mắt của hắn đã đỏ lên, hắn mím môi, nuốt mạnh vài ngụm nước bọt, sau đó mới cố gắng nói: "Cô... có thể ra ngoài trước một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top