Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 761-770: Một màn kịch lớn (11-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 761: Một màn kịch lớn (11)

Vừa nãy còn hát ca vui vẻ, diễn một màn còn đặc sắc hơn cả kinh kịch nữa mà, bây giờ còn chưa đạt được mục đích đã muốn bỏ chạy rồi hả?

Như vậy sao được? Hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị cho cô một màn kịch lớn còn chưa mở màn nữa mà…

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền cướp lời nói trước Chu Tịnh: “Ông, bánh sinh nhật còn chưa cắt, bây giờ cũng chỉ còn có người mình ở lại, trên lầu có phòng dành cho tiệc nhỏ, mọi người có chuyện gì không? Nếu không chúng ta dẫn ông nội đến cắt bánh kem ở đó?”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung thêm một câu: “Mọi người không có chuyện gì gấp chứ?”

Lục Bán Thành nói: “Có gì gấp chứ, hôm nay chính là sinh nhật của Cố lão gia, cắt bánh gato là chuyện quan trọng, muốn đi đâu thì cũng phải làm cho xong rồi mới đi chứ!”

Lục Bán Thành nói xong, Lương Đậu Khấu có bao nhiêu sốt ruột đi tìm Chu Tịnh, lúc này lại đang có ấn tượng xấu với Cố lão gia nên cô không dám nói gì, nín lại.

Sau khi vào thang máy, Cố Dư Sinh dặn dò Tiểu Vương một câu: “Cậu đi đến phòng nghỉ trên lầu hai mời ông xuống đây.”

“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương đáp một tiếng, bấm lầu hai.

. . . . . . .

Lúc sinh nhật của Cố lão gia mà người quản lý của Lương Đậu Khấu lại làm những chuyện như vậy thật sự là làm người nhà họ Lương mất mặt.

Mặc dù họ ngồi trong phòng tổ chức tiệc nhỏ có nói chuyện râm ran, không nhắc gì đến chuyện lúc nãy nhưng bầu không khí vẫn có chút không tự nhiên.

Đặc biệt là Lương Đậu Khấu, ngồi bên cạnh mẹ Lương nhưng đừng tính đến nói chuyện, cả nụ cười cũng đông cứng.

Trước khi nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đến, mẹ Lương sợ Cố lão gia có ấn tượng không tốt với con gái mình, lại mở miệng răn dạy Lương Đậu Khấu, thật ra là muốn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Chu Tịnh: “Tiểu Khấu người quản lý của con thật không ra gì, con mau thay người quản lý khác cho mẹ, coi chừng con bị cô ta làm hư đó!”

Mẹ Lương nói xong, lại lặng lẽ bấm bên hông Lương Đậu Khấu một cái, Lương Đậu Khấu nghe hiểu ý của bà, rũ đầu, hổ thẹn biết sai: “Dạ mẹ, chuyện lần này là lỗi của con, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu!”

Lương Đậu Khấu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ: “Con thật có lỗi với mọi người, càng có lỗi với ông.”

Sở dĩ mọi người không muốn đề cập đến những chuyện diễn ra trong đại sảnh là do không muốn làm mối quan hệ này trở nên quá khó khăn, nhưng hiện nay mẹ Lương lại dạy dỗ con gái mình ngay trước mặt mọi người, Lương Đậu Khấu lại chủ động xin lỗi như vậy, cũng tản đi, bắt đầu an ủi Lương Đậu Khấu.

“Việc này cũng không thể trách Tiểu Khấu, dù sao Tiểu Khấu cũng đâu có biết người quản lý kia muốn làm cái gì…”

“Đúng a, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, mọi người cũng không cần nhắc lại, bà Lương cũng không cần lớn tiếng với con bé như vậy…”

“ . . . . . . .”

Mọi người đều điều đình, Lương Đậu Khấu lại mắt ướt lệ nhòa làm như biết lỗi lắm, lại còn có chút đáng thương: “Mặc kệ thế nào, vẫn là con không đúng, con không nghĩ đến hát một bài lại có thể phá hủy sinh nhật của ông rồi.”

Cố Dư Sinh ngồi ngay bên cạnh, bàng quan nhìn thấy hình ảnh này lại cúi đầu cười khẽ, cúi đầu giống như không có ai ngồi xung quanh mà rà qua rà lại tay của Tần Chỉ Ái chơi.
***
Chương 762: Một màn kịch lớn (12)

“Con cũng đừng quá áy náy, Cố lão gia cũng không nghĩ đây là lỗi của con đâu!”

“Được rồi cũng không sao mà, Tiểu Khấu đừng khóc nữa, bánh gato đến rồi, chúng ta mau qua cắt bánh gato đi.”

Mãi đến khi thấy nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh gato cao hơn một mét vào, mọi người mới ngừng dỗ dành Lương Đậu Khấu, ôm lấy Cố lão gia cắt bánh gato.

Mọi người cũng mới ăn xong, không đói, nhưng vẫn ăn một ít bánh gato.

Thời gian còn sớm, mọi người tụ tập trong phòng, đàn ông bàn chuyện của đàn ông, phụ nữ nghĩ đến chuyện phải lo của phụ nữ.

Qua khoảng 20 phút, Lương Đậu Khấu đi đến chỗ Cố lão gia nói gì đó trước mặt Lương lão gia, không biết nói vài câu gì, sau đó đứng dậy rời đi.

Cô bước chân ra ngoài, Tiểu Vương ngồi cạnh Lục Bán Thành xem hắn chơi game cũng giả vờ đi vệ sinh mà ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên một tiếng.

Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi đến.

Cố Dư Sinh không trả lời tin nhắn của Tiểu Vương mà nhìn đến Lục Bán Thành, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lục Bán Thành khẽ gật đầu, sau đó bấm điện thoại mấy lần.

Trong phòng, bầu không khí rất hòa hợp và thoải mái.

Qua mấy phút, Lục Bán Thành xem điện thoại mệt, giả vờ giơ tay lên xoa xoa cái cổ, sau đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầm mắt liền ổn định lại: “Mọi người nhìn kìa!”

Giọng của Lục Bán Thành không cao nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe rõ.

Mọi người còn nói chuyện nhưng tầm mắt lại dời đến ngoài cửa sổ theo tiếng của hắn.

Một kinh khí cầu lớn rực rỡ sắc màu từ từ bay lên, bên dưới kinh khí cầu còn có một bức hoành phi vì tốc độ bay khá nhanh nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ “Cố lão gia…”

“Đây là quà bất ngờ của ai dành tặng cho Cố lão gia đây?”

“Bay cao lên rồi!” có người mở cửa sổ thò đầu ra, liếc mắt một cái: “…Dưới kinh khí cầu này có dây buộc, chắc là ở lầu 17.”

“Trên hoành phi viết gì vậy?”

“Sao thấy được a, hay là chúng ta đi xem một chút!”

Một nhóm người này đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghe lời đề nghị như vậy liền đồng loạt đứng lên, vây quanh Cố lão gia và Lương lão gia lên lầu.

Từ thang máy đi ra, nhìn qua hành lang dài, có thể dễ dàng nhìn thấy kinh khí cầu ở phần cuối cửa sổ.

Hành lang trải thảm dày, đi lên không có chút âm thanh nào.

Lúc đi sắp hết hành lang, trong phòng tay trái có một gian phòng không đóng cửa, bên trong lại có tiếng ném đồ vật ầm ầm.

Trong đám người có không ít phụ nữ, khó tránh khỏi hiếu kỳ lúc đi ngang qua sẽ chậm lại hoặc dừng bước một chút, liếc nhìn vào khe cửa không đóng, nhìn những thứ bị đập phá.

“Là vợ chồng cãi nhau sao?” một người họ hàng của Cố gia đi sau Cố lão gia tò mò lẩm bẩm một câu.

“Có lẽ là như vậy…” người kia vừa mới trả lời xong, cửa còn chưa đóng lại có tiếng rống giận không thể quen thuộc hơn: “Thật là tức chết ta…”

“Ồ?” có người ngừng bước nhìn về phía mẹ Lương: “Đây là tiếng của Tiểu Khấu đúng không? Không phải con bé đến nhà vệ sinh sao? Sao lại ở đây?”
***
Chương 762: Một màn kịch lớn (12)

“Con cũng đừng quá áy náy, Cố lão gia cũng không nghĩ đây là lỗi của con đâu!”

“Được rồi cũng không sao mà, Tiểu Khấu đừng khóc nữa, bánh gato đến rồi, chúng ta mau qua cắt bánh gato đi.”

Mãi đến khi thấy nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh gato cao hơn một mét vào, mọi người mới ngừng dỗ dành Lương Đậu Khấu, ôm lấy Cố lão gia cắt bánh gato.

Mọi người cũng mới ăn xong, không đói, nhưng vẫn ăn một ít bánh gato.

Thời gian còn sớm, mọi người tụ tập trong phòng, đàn ông bàn chuyện của đàn ông, phụ nữ nghĩ đến chuyện phải lo của phụ nữ.

Qua khoảng 20 phút, Lương Đậu Khấu đi đến chỗ Cố lão gia nói gì đó trước mặt Lương lão gia, không biết nói vài câu gì, sau đó đứng dậy rời đi.

Cô bước chân ra ngoài, Tiểu Vương ngồi cạnh Lục Bán Thành xem hắn chơi game cũng giả vờ đi vệ sinh mà ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên một tiếng.

Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi đến.

Cố Dư Sinh không trả lời tin nhắn của Tiểu Vương mà nhìn đến Lục Bán Thành, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lục Bán Thành khẽ gật đầu, sau đó bấm điện thoại mấy lần.

Trong phòng, bầu không khí rất hòa hợp và thoải mái.

Qua mấy phút, Lục Bán Thành xem điện thoại mệt, giả vờ giơ tay lên xoa xoa cái cổ, sau đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầm mắt liền ổn định lại: “Mọi người nhìn kìa!”

Giọng của Lục Bán Thành không cao nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe rõ.

Mọi người còn nói chuyện nhưng tầm mắt lại dời đến ngoài cửa sổ theo tiếng của hắn.

Một kinh khí cầu lớn rực rỡ sắc màu từ từ bay lên, bên dưới kinh khí cầu còn có một bức hoành phi vì tốc độ bay khá nhanh nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ “Cố lão gia…”

“Đây là quà bất ngờ của ai dành tặng cho Cố lão gia đây?”

“Bay cao lên rồi!” có người mở cửa sổ thò đầu ra, liếc mắt một cái: “…Dưới kinh khí cầu này có dây buộc, chắc là ở lầu 17.”

“Trên hoành phi viết gì vậy?”

“Sao thấy được a, hay là chúng ta đi xem một chút!”

Một nhóm người này đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghe lời đề nghị như vậy liền đồng loạt đứng lên, vây quanh Cố lão gia và Lương lão gia lên lầu.

Từ thang máy đi ra, nhìn qua hành lang dài, có thể dễ dàng nhìn thấy kinh khí cầu ở phần cuối cửa sổ.

Hành lang trải thảm dày, đi lên không có chút âm thanh nào.

Lúc đi sắp hết hành lang, trong phòng tay trái có một gian phòng không đóng cửa, bên trong lại có tiếng ném đồ vật ầm ầm.

Trong đám người có không ít phụ nữ, khó tránh khỏi hiếu kỳ lúc đi ngang qua sẽ chậm lại hoặc dừng bước một chút, liếc nhìn vào khe cửa không đóng, nhìn những thứ bị đập phá.

“Là vợ chồng cãi nhau sao?” một người họ hàng của Cố gia đi sau Cố lão gia tò mò lẩm bẩm một câu.

“Có lẽ là như vậy…” người kia vừa mới trả lời xong, cửa còn chưa đóng lại có tiếng rống giận không thể quen thuộc hơn: “Thật là tức chết ta…”

“Ồ?” có người ngừng bước nhìn về phía mẹ Lương: “Đây là tiếng của Tiểu Khấu đúng không? Không phải con bé đến nhà vệ sinh sao? Sao lại ở đây?”
***

Chương 763: Một màn kịch lớn (13)

“Đúng vậy, còn tức giận lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thím ba của Lương Đậu Khấu nói tiếp.

“Tôi đi xem một chút…” mẹ Lương cũng cảm thấy buồn bực, đi về phía cửa.

Kết quả bà còn chưa đi được ba bước, Lương Đậu Khấu lại gầm lên: “Không phải là đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao? Vậy sao cuối cùng người trong video lại không phải là con tiện nhân kia mà lại là cậu, Chu Tịnh, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?”

Toàn bộ mọi người đều đừng bước, kinh ngạc che miệng.

Ngay cả mẹ Lương nghe xong cũng không thể tin được những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của con gái mình, lại choáng váng đến nỗi quên cả đẩy cửa.

Bên trong lại có một loạt những đồ vật bị hất xuống đất, Lương Đậu Khấu lại tức giận hừng hực mở miệng: “Cậu có biết hay không hôm nay tôi suýt nữa bị liên lụy chết rồi, lúc sinh nhật của Cố lão gia lại bị người quản lý của mình làm cho mất mặt, thật sự là khiến Lương gia nhà tôi không ngóc đầu lên nổi trước mặt Cố gia luôn cậu có biết không?”

Tất cả mọi người bên ngoài phòng đều có vẻ mặt biến hóa thất thường.

Mơ hồ biết được đã xảy ra chuyện gì, mẹ Lương mới hoàn hồn, thừa dịp mọi người còn không hiểu, theo bản năng liền muốn gõ cửa ngăn  không cho con gái nói thêm gì nữa, chỉ tiếc Cố Dư Sinh đã biết bà sẽ làm như vậy, liền ngăn trước mặt bà, sau đó lại hạ giọng nói nhỏ: “Lương bá mẫu, có một số chuyện, cháu nghĩ ông nội và Lương lão gia cần phải biết.”

Nói xong, Cố Dư Sinh liền nhìn về phía Cố lão gia và Lương lão gia một cái.

Lương Đậu Khấu là con cái của Lương gia, Lương lão gia không tiện ra mặt bênh vực, liền nhìn thẳng không cảm xúc.

Lương lão gia lại nháy mắt ra hiệu với mẹ Lương, ý nói bà đừng làm phiền những người trong phòng.

Lúc này Cố Dư Sinh mới thu tay lại.

“Cũng còn may mẹ tớ phản ứng nhanh, ở thời điểm mấu chốt răn dạy tớ trước mặt mọi người, nên tớ diễn kịch theo bà, sau đó mới không để mọi chuyện trở nên hỏng bét như vậy…ChuTịnh, cậu nói cho mình biết cuối cùng mọi chuyện là như thế nào vậy? Sao kế hoạch của chúng ta lại không thành mà ngược lại cậu lại bị cuốn vào chứ?”

Cuối cùng Chu Tịnh cũng lên tiếng, giọng nói rất yếu ớt: “Mình không biết, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng là nhân viên phục vụ kia nói cho mình biết là con bé đóng thế kia ở phòng 1311, nhưng sau khi mình đưa Dương tổng lên xong lại không nhìn thấy bất cứ ai trong đó, mà mình, đáng ra phải đi, lại bỗng cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, cả người nóng không chịu nổi… Dương tổng không tìm thấy người trong phòng liền mắng mình đang đùa bỡn hắn, sau đó mình lại không thể khống chế được chính mình, nghiễm nhiên chủ động với hắn…”

“Chắc chắn là có vấn đề, còn chờ cậu nói sao? Cậu không biết đâu, lúc mình nghe mọi người nói người trong video là cậu mình còn cho rằng bản thân bị ảo giác, mà khi quay đầu thật sự lại nhìn thấy cô ta ngồi ngoan ngoãn ở đó bên cạnh Cố Dư Sinh, lúc đó mình choáng váng lắm cậu có biết không?” có thể là trong lòng Lương Đậu Khấu vẫn còn sợ, giọng của cô có chút bất ổn.

Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh…. Chỉ mấy chữ này thôi cả đoàn người cũng có thể hiểu tiện nhân trong miệng Lương Đậu Khấu là ai rồi, tất cả đều quay người, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
***
Chương 764: Một màn kịch lớn (14)

Lương Đậu Khấu trong phòng còn không biết bên ngoài có một đám người đang đứng lại lải nhải không yên: “Vốn muốn để cho cô ta ngủ với người đàn ông khác, lúc đó cô ta sẽ bị Cố lão gia và Cố Dư Sinh từ bỏ, không ngờ cuối cùng lại mang tảng đá đập phải chân mình, cái gì cũng không đủ bù lại được…”

“… Đúng rồi, Chu Tịnh, cậu nói sau khi cậu vào phòng 1311 xong cả người đều thay đổi, không phải là thuốc mình muốn cho cô ta uống…. lại bị cậu uống đó chứ?”

“Có thể là nhân viên phục vụ kia, cô ta lấy tiền của chúng ta rồi, lại không đưa thuốc cho tiện nhân kia uống mà lại đưa cho cậu uống… vấn đề chắc chắn là do cô ta rồi, mình phải đi hỏi cho ra lẽ mới được!”

Sau đó lại có tiếng giày cao gót, đi đến cửa, cửa phòng bị Lương Đậu Khấu đang tức giận đùng đùng mở ra.

Cô ta chỉ đi được thêm một bước chân, cả người giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm những người trước mặt, đứng đơ tại chỗ.

Trong nháy mắt, Lương Đậu Khấu có cảm giác như trăm hoa héo tàn trong thế giới của mình, yên lặng như tờ.

Cô không còn vẻ tức giận như lúc ở trong phòng nữa, ý định muốn tìm nhân viên phục vụ tính sổ lại biến mất trong nháy mắt.

Hàng hiên lại rơi vào bầu không khí ngưng trệ quỷ dị.

Qua đúng hai phút, khuôn mặt trắng bệch của Lương Đậu Khấu mới bắt đầu có biểu hiện hoàn hồn, lẩm bẩm: “Ông, Ông nội, cha, mẹ,… mọi, mọi người, mọi người,…”

Cô hoảng loạn không nói ra được câu: “Tại sao mọi người lại ở đây?” liền hoảng loạn cắn môi.

Bầu không khí càng giằng co căng cứng.

Mẹ Lương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lương lão gia đang đứng cạnh Cố lão gia, sắc mặt bọn họ trầm thấp đến đáng sợ, liền cười khan nỗ lực điều đình: “Cái này… cái này có thể là… là hiểu… hiểu lầm… hiểu lầm thôi…”

“Hiểu lầm?” Cố Dư Sinh như nghe thấy một chuyện cười, cười khẽ hai tiếng, sau đó ngữ khí liền trở nên độc ác: “Lựa đúng dịp sinh nhật của ông để làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, vậy đợi đến khi vợ của tôi bị bỏ thuốc nằm trên giường với người đàn ông khác khiến tất cả những danh môn quý tộc trong Bắc Kinh đều biết, sau đó thì thầm chỉ trỏ sau lưng ông nội thì lúc đó mới thật sự là hiểu đúng sao?”

Mẹ Lương bị Cố Dư Sinh nói đến nghẹn lời, cũng không nói thêm được gì nữa liền cúi đầu.

Lương Đậu Khấu dại ra, lúc này mới chuyển động con ngươi, từ từ phản ứng lại.

Những chuyện cô vừa nói với Chu Tịnh ở trong phòng đều bị mọi người nghe thấy,… Những năm gần đây cô cực khổ lắm mới lấy được sự yêu thương tín nhiệm của Cố lão gia, không còn nữa… thậm chí cô còn làm một chuyện cười trước mặt gia tộc mình,… hình tượng không còn, những lời khen ngợi và sùng bái của tất cả mọi người trong họ cũng không còn,… cô cuối cùng lại có kết quả như vậy…

Trên mặt Lương Đậu Khấu có vẻ hoang mang, sau đó lại biến thành phẫn nộ.

Là cô ta, tất cả đều là vì cô ta!

Nếu không phải cô ta, cô sẽ không trở nên như vầy!

Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu liền ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm trầm từ từ trừng nhìn Tần Chỉ Ái: “Là cô! Là cô! Là cô hãm hại tôi đúng không? là cô đưa những người này đến đây có đúng không?”

“Aaaaa!” không toại nguyện, lại thất bại thảm hại, Lương Đậu Khấu rít gào, sau đó bỗng nhiên nhào tới Tần Chỉ Ái.
***
Chương 765: Một màn kịch lớn  (15)

Cố Dư Sinh phản ứng cực nhanh kéo Tần Chỉ Ái vào ngực, sau đó khiến Lương Đậu Khấu nặng nề ập lên lưng hắn.

Lương Đậu Khấu giương nanh múa vuốt dùng túi xách quật nhưng thực chất không có chút sức lực nào, Cố Dư Sinh vẫn giả vờ rên khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ tay lên nhét vào miệng Tần Chỉ Ái một thứ gì đó.

Động tác của hắn cực nhanh đến khi Tần Chỉ Ái phản ứng lại được, nước mắt cũng đã trào ra.

Cố Dư Sinh lại… lại bôi mù tạc vào miệng cô. . . 

Bị cay khiến Tần Chỉ Ái chảy nước mắt ròng ròng, trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh.

Cô còn chưa mở miệng hỏi hắn đang làm gì, Cố Dư Sinh liền bấm vào mông cô một cái, khiến cô không thể hỏi được.

Lúc này không tranh thủ khóc lóc oan ức một chút thì còn chờ đến khi nào hả vợ?

Ngay sau đó, Cố Dư Sinh giả vờ lo lắng cần bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng lau nước mắt cho Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, anh biết em rất oan ức, nhưng người sai không phải là chúng ta, em không cần phải khóc, cô ta cũng đâu có đánh trúng em?”

“Em…” cô vừa mới định nói chuyện, Cố Dư Sinh lại bấm vào mông cô hai cái, có cảm giác ngứa một chút, khiến cô không nói nên lời, thêm vào cô đang nức nở nên những người xung quanh lại không nghe được cô nói gì, ngay cả cô cũng không biết mình đang nói gì.

Có thể là Cố Dư Sinh nghe rõ, lại dịch lời của cô cho mọi người đứng ở đó nghe: “Anh hiểu, anh biết em nghe thấy những câu nói đó xong nhất định sẽ rất sợ, có điều em phúc lớn mạng lớn, không bị bỏ thuốc, không sao! Ngoan, đừng khóc…”

Tần Chỉ Ái không phản ứng còn đỡ, vừa khóc lại được Cố Dư Sinh dỗ như thế càng khiến Lương Đậu Khấu phát điên lên: “Cô giả bộ cái gì chứ? Nếu không phải tại cô tôi sẽ trở nên chật vật như thế nào sao? Đều tại cô!”

Tần Chỉ Ái bị mù tạc làm cay khiến cô không thể nào dừng được nước mắt, khiến người ngoài nhìn vào thật sự tin là cô bị hù sợ.

Cố lão gia dù không thừa nhận Tần Chỉ Ái những vẫn nể mặt những người Cố gia đứng ở đó: “Có chuyện gì thì nói, sao có thể động thủ đánh người chứ?”

“Đúng a, mọi người không ai ngu cũng chẳng ai điếc, những lời Lương tiểu thư vừa mới nói trong phòng chúng tôi đều có thể nghe thấy rõ ràng, sao quay người lại là lỗi của người khác chứ?”

Lúc mọi người đồng thanh đồng thủ, Tần Chỉ Ái không cần lên tiếng, Cố Dư Sinh đã làm như cô đang nói chuyện, lại vuốt tóc cô, lại đẩy vở tuồng này lên đến đỉnh điểm: “Anh biết, anh biết rõ em lo lắng cho Bảo Bảo trong bụng, nếu thật sự bị người ta bỏ thuốc, chắc bây giờ đã không giữ nổi rồi…”

Cố Dư Sinh dùng hết sức nhấn mạnh mấy chữ Bảo Bảo và không giữ nổi, thậm chí lúc nói còn liếc qua Cố lão gia một cái, đúng như dự đoán, khi ông nghe được những chữ này, trong mắt lại nổi lên một vệt tức giận rất nhỏ.

“Đúng vậy, trong bụng em còn cóBảo Bảo, sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ?”

“Nếu kế hoạch của họ thành công, chẳng phải đã giết chết một sinh mệnh rồi sao?”

“Quả thật là nghiệp chướng mà, sao Lương gia lại có một đứa con gái như vậy chứ?”

Lương Đậu Khấu vốn đã mất đi lý trí, lại nghe thấy những lời bình luận như thế khiến cô ta điên cuồng diễu võ giương oai muốn đánh Tần Chỉ Ái.

***
Chương 767: Một màn kịch lớn (17)

ChuTịnh biết Cố Dư Sinh sẽ không phản ứng lại, lại không có bất cứ điểm dừng nào, liền nói tiếp: “Kinh khí cầu ngoài cửa sổ kia theo danh nghĩa là một món quà bất ngờ cho Cố Dư Sinh nhưng thật ra là muốn đưa mọi người đến chỗ phòng của tôi…”

“…Cửa phòng khách sạn rõ ràng đã đóng lại, là ngươi đã lén lút mở ra đúng không?”

Cố Dư Sinh quay đầu, liếc mắt nhìn về cửa khách sạn, thấy Tần Chỉ Ái đã ra khỏi nhà vệ sinh, liền dập thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, thẳng người đi đến cửa khách sạn.

ChuTịnh quay người nhìn theo bước tiến của hắn: “Những câu ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời cũng không sao, nhưng sao ngươi có thể biết được những chuyện mà ta và Tiểu Khấu đã sắp xếp được chứ? Là ai nói cho ngươi biết?”

Cố Dư Sinh vốn không muốn đếm xỉa đến những câu hỏi của Chu Tịnh, nhưng hắn bước được hai bước, lại dừng lại, đưa lưng về phía Chu Tịnh, không quay đầu nhìn cô ta nhưng lại ném cho cô ta một câu, mà câu đó lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô ta: “Hai tiếng đồng hồ trước, ở quán bar LI, toàn bộ những người bị tình nghi tàn trữ ma túy đều được mang đi điều tra.”

Quán Bar LI… là quán bar của Lực Ca? Tình nghi tàn trữ ma túy?

ChuTịnh giật mình, giống như bị đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Chẳng trách cô làm nhiều chuyện như vậy cũng không thành công. . .

Thì ra… Bên Lực Ca đã có nội gián, mà nhất cử nhất động của bọn họ đều được báo lại cho Cố Dư Sinh biết.

Vì vậy Cố Dư Sinh đã biết hành động của cô và Lương Đậu Khấu từ trước, chỉ là xưa nay hắn chưa bao giờ để lộ chuyện, hắn chỉ âm thầm chờ thời cơ thích hợp để phản đòn khiến cô và Lương Đậu Khấu chết!

Nói cách khác, trăm phương ngàn kế cô nghĩ ra từ trước đến nay cũng chỉ là vô ích thôi…

Bây giờ Lực Ca không còn, cô cũng không còn chỗ dựa chắc chắn nhất nữa. . .

Cố Dư Sinh, hắn không ra tay thì thôi, chỉ cần hắn ra tay đã không cho người khác đường lui.

ChuTịnh ôm môi, cười khanh khách, nhưng trong khi cười lại có nước mắt lăn xuống, chảy vào miệng cô.

Mùi vị mặn mặn, khiến tiếng cười của Chu Tịnh dừng lại một chút, sau đó liền giơ tay lên, vuốt mặt, bàn tay ướt mem khiến cô có chút hoảng hốt.

Cô khóc? Cô như vậy mà khóc?

Từ lúc 13 tuổi, vì bần cùng không có tiền cứu mẹ mà chính mắt cô phải nhìn mẹ chết trước mặt mình, từ đó cô liền âm thầm thề, tương lai còn dài, nhất định cô sẽ kiếm được thật nhiều tiền để không bao giờ phải mềm yếu bất lực gào khóc nữa, nhưng nhiều năm như vậy, cô lại khóc?

. . . . . . . .

Người Cố lão gia hẹn trong quán trà đến rồi, cũng đi rồi.

Nhưng mà ông ngồi trước bàn trà một lúc lâu, cũng không có ý muốn đứng dậy ra về.

Má Trương không biết nên làm gì, chỉ đứng yên lặng một bên.

Trên bàn có một ấm trà nóng, để lâu cũng đã nguội, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặng, ánh đèn đã sáng lên, lầu một diễn kịch, hết bài này đến bài khác a a a a. mãi đến khi chương trình kết thúc, trong quán trà dần có ít người ở lại, Cố lão gia mới hắn giọng một cái, ra hiệu cho má Trương dìu ông đứng lên.

***
Chương 768: Một màn kịch lớn (18)

Gọi nhân viên phục vụ tính tiền, Cố lão gia được má Trương dìu bước rất chậm ra khỏi quán trà.

Má Trương kéo cửa ra: “Lão gia, lên xe đi.”

Cố lão gia chống gậy, đứng bên cạnh xe một lúc lâu, không nhúc nhích.

Một đêm khuya mùa hạ, gió lồng lộng thổi tới, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khiến Cố lão gia tỉnh táo lại một chút, giật giật đôi con ngươi vẩn đục, khom người chui vào trong xe.

Má Trương nhìn thẳng phía trước, trầm mặc không lên tiếng mà lái xe.

Lúc đợi đèn đó, má Trương nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Cố lão gia, lão gia không nhìn bà nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bà, nhẹ thở dài một hơi, mở miệng nói câu đầu tiên sau khi gặp người kia: “Thì ra con bé không chỉ đơn giản làm ra vụ tai nạn kia, mà khi Dư Sinh dẫn vợ nó đi khám thai lại muốn làm ra một vụ tai nạn va vào người phụ nữ kia để cô ta sẩy thai.”

Cố lão gia đã mở miệng, má Trương lúc này mới dám nói: “Đúng vậy a, cô ấy sao có thể làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy… Lão gia, ông nói xem, cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, ngài lại đối xử tốt với cô ta như vậy, sao cô ấy lại có thể làm những chuyện như vậy được chứ?”

Cố lão gia không lên tiếng, có thể là ngồi ở bên ngoài quá lâu, ông lúc này mới giơ tay lên nắm lại thành đấm che miệng ho khan.

Đợi đến khi ông ho xong, má Trương vừa lái xe vừa hỏi: “Lão gia, lúc trước những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là Lương tiểu thư muốn làm hại cô ấy nên mới đưa cho ngài không? Cô ấy làm nhiều chuyện hại Tần tiểu thư như vậy, ngài nghĩ những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là do cô ta làm không?”

“Không đơn giản như vậy, video mà cô ta đưa cho chúng ta cũng là do chính cô ta quay. . .” Cố lão gia nói xong lại đột nhiên ho lên.

“Lão gia, ngài thế nào rồi? Sao lại ho nhiều như vậy? Có phải không khỏe không?”

“Không có gì.” Cố lão gia giơ tay lên, vỗ vỗ ngực.

“Có muốn tôi gọi bác sĩ khám cho ngài không?”

“Không cần phải lo…” lại là vài tiếng ho của ông vang lên.

. . . . . . . .

Tuy rằng thời gian gần nhất Cố Dư Sinh và Ngô Hạo không có qua lại nhưng sinh nhật của ông hắn cũng đã tới.

Bất quá trong một buổi tiệc trọng đại như vậy, chỉ đến đưa một một món quà, sau đó sững sờ một lát lại rời đi.

Lúc ra khỏi khách sạn, hắn còn chưa đến cạnh xe đã bị Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau gọi lại: “Ngô Hạo.”

Ngô Hạo giậm chân, quay người liếc mắt nhìn một cái.

“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?” Tưởng Tiêm Tiêm oán giận hỏi.

Hắn và cô đứng đối diện cửa lớn khách sạn, thỉnh thoảng lại có người quen qua lại, Ngô Hạo liền quay người đi vào bãi đậu xe đợi đến khi Tưởng Tiêm Tiêm đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, không trả lời câu hỏi của cô ta mà lại hỏi: “Không phải cô uống thuốc rồi sao?”

“Em…” Tưởng Tiêm Tiêm bị nói như vậy, liền dừng lại một lát, cô mới nói: “…Ngô Hạo, em thật sự không muốn lừa gạt anh, em….”
***
Chương 769: Một màn kịch lớn (19)

“Em thật sự yêu anh, em muốn ở bên anh, Ngô Hạo…”

Ngô Hạo cười khẽ, hắn lui về phía sau một bước, tựa lên xe, cụp mắt không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hững hờ trả lời: “Phá đứa bé đi!”

Tưởng Tiêm Tiêm như thật sự rất ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn Ngô Hạo, động môi hai lần: “Ngô, Ngô Hạo… anh vừa nói cái gì?”

Từ khi bị Hứa Ôn Noãn bắt gặp ở nhà cô, Ngô Hạo và cô cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa.

Cô gửi tin nhắn hắn không trả lời, cô gọi điện thoại hắn không bắt máy, cô đến công ty tìm hắn, hắn không cho cô vào gặp, thậm chí trụ sở công ty cũng thay đổi.

Lúc cô biết mình mang thai hai tháng, cô không cách nào có thể nói cho hắn biết, đến lúc này thai nhi cũng đã được bốn tháng, không cách nào có thể phá thai được nữa mới đến tìm hắn.

Có thể cô không nghĩ tới hắn vừa mở miệng lại nói những câu như vậy, sao có thể phá thai chứ?

Trong nháy mắt, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Ngô Hạo một lúc lâu, mới nói: “Con đã hơn bốn tháng, giải phẫu lúc này rất nguy hiểm, Ngô Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được.”

Rõ ràng là một câu chỉ trích nhưng Ngô Hạo nghe xong lại phì cười, hắn giơ tay lên, ngắt cằm của Tưởng Tiêm Tiêm, nâng mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói rõ ràng từ câu từng lời: “Ngay cả người phụ nữ tôi yêu 10 năm tôi còn làm tổn thương được, cô cảm thấy trong mắt tôi, cô là cái gì?”

Mặt Tưởng Tiêm Tiêm cắt không còn giọt máu.

Ngô Hạo hơi cúi đầu, trong miệng dù nói những lời mềm mại như rất bình thường: “Đứa bé này là ở trong bụng cô, sinh hay không sinh là chuyện của cô, sau này tôi cũng sẽ không nhận nó, vì tương lai của cô, tôi vẫn khuyên cô nên phá nó đi!”

Nói xong, Ngô Hạo liền buông cằm Tưởng Tiêm Tiêm ra, lùi về phía sau hai bước, mở cửa xe.

Trước khi hắn khom người chuẩn bị lên xe, lại như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm: “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại ở cùng với cô, trong lòng cô có nghĩ tới cô hồ đồ rồi không? Nói thật, tôi chẳng thể nào cưới cô được đâu, thành thật mà nói, tôi ngay từ đầu đã chẳng muốn ở với cô về lâu về dài.”

Hơi dừng lại một chút: “… Cho dù khi đó Ôn Noãn không bắt gặp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không kéo dài mối quan hệ này, dù sao, người tôi muốn kết hôn, mãi mãi cũng không phải là cô.”

. . . . . . .

Sau ngày đại thọ 80 tuổi của Cố lão gia, công ty con của Cố thị ở Thượng Hải có việc đột xuất, Cố Dư Sinh cần phải đến đó công tác một tuần.

Đêm đó 12 giờ khuya, Tần Chỉ Ái bị một cuộc điện thoại làm cho thức giấc.

Điện thoại từ nhà cũ gọi tới, đã trễ thế này rồi, lại có người gọi điện thoại tới, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

Tần Chỉ Ái bỗng trở nên hồi hộp.

Tần Chỉ Ái nhanh chóng cầm lấy ống nghe, đưa đến bên tai, vừa “Alo” một tiếng, bên trong đã có tiếng nói đầy lo lắng của má Trương: “Tần tiểu thư, thiếu gia có ở nhà không?”

“Anh ấy đi công tác rồi…” Loại dự cảm không tốt đó càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó Tần Chỉ Ái liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Lão gia sau khi sinh nhật vẫn luôn không vui, đêm nay ông không ăn tối, lúc 10 giờ tôi vào xem ông thì còn không sao, nhưng đến bây giờ lại bỗng nhiên phát sốt đến mê man bất tỉnh rồi.”
***
Chương 770: Một màn kịch lớn (20)

“Có gọi xe cấp cứu chưa?”

“Gọi rồi…”

“Vậy ở bệnh viện nào?”

. . . . . . . .

Sau khi cúp máy, Tần Chỉ Ái vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo tử tế, sau đó cầm túi tiền và điện thoại di động vội vã chạy xuống lầu, chặn một chiếc xe taxi, liền đến bệnh viện Cố lão gia nằm.

. . . . . .

Lúc Tần Chỉ Ái đến nơi, Cố lão gia đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.

Má Trương hỏi Tần Chỉ Ái cô đã báo cho Cố Dư Sinh chưa, Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, rạng sáng một giờ.

Vào buổi tối, hắn có gọi điện thoại cho cô, lúc đó cũng là 10 giờ, cách điện thoại cô còn có thể nghe tiếng hắn đang gõ bàn phím.

Mười giờ rưỡi, cô đi ngủ.

Sau khi ngủ, cô lại nhận được một tin nhắn của hắn, là sau khi cô lên xe taxi mới nhìn thấy, hắn gửi tới lúc 10h50: “Ngủ ngon.”

Sau khi hắn bay chuyến bay sớm đến Thượng Hải, bận rộn cả ngày rồi, lúc này chắc là chỉ mới ngủ được một chút, bên này tình hình của ông vẫn không nghiêm trọng lắm, chỉ sợ cô gọi điện thoại đến lại làm hắn phải bay về suốt đêm, như vậy thì quá dằn vặt hắn rồi… Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, vẫn cất điện thoại di động đi, mới cười yếu ớt nói với má Trương: “Chắc là Dư Sinh chắc là rất bận rộn, bây giờ không nên quấy rầy anh ấy…”

Má Trương ngẫm lại cũng thấy đúng, gật gù nói: “Vâng.”

. . . . . . .

Cố lão gia cũng không có gì đáng ngại lắm, có thể là cảm ho nên mới sốt cao.

Sau khi bác sĩ truyền nước biển cho ông xong, rời khỏi phòng bệnh.

Má Trương nhìn thấy Tần Chỉ Ái mang thai, muốn để cô về nghỉ ngơi nhưng Tần Chỉ Ái lại lắc đầu từ chối.

Má Trương lớn tuổi, hầu ờ một bên giường có chút chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vì ngủ ngồi nên tư thế của bà không được thoải mái, lúc bà tỉnh lại một lần, lại thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi yên lặng một mình trên giường bệnh, đang giúp Cố lão gia điều chỉnh tốc độ nước biển, khiến nước chảy chậm lại.

Má Trương nhìn Tần Chỉ Ái một lúc, lại nhắm hai mắt lại.

Mãi đến hừng đông, má Trương mới mở mắt ra, nhìn trong phòng là hình ảnh Tần Chỉ Ái đang giúp Cố lão gia đắp lại chăn.

Má Trương hắn giọng một cái, Tần Chỉ Ái nghe thấy mới quay đầu, cười ấm áp: “Dậy rồi?”

“Chào Tần tiểu thư.” Má Trương đứng lên, vừa định thử Cố lão gia có hạ sốt hay không, đưa tay ra còn chưa đụng đến trán của Cố lão gia, Tần Chỉ Ái đã mở miệng: “Đã hạ sốt, bốn giờ sáng đã hạ sốt nhiều rồi.”

Bốn giờ sáng? Vậy chẳng lẽ cô đã thức cả đêm không ngủ sao?

Má Trương trừng mắt nhìn otca vài lần, còn chưa nói gì, Tần Chỉ Ái liền chỉ vào bình thủy trên bàn, lại nói: “Tối qua tôi có nhắn tin cho quản gia, sáng sớm bà đã nấu cháo mang đến đây rồi.”

“… Lúc nãy bác sĩ tới nói ông ngủ đủ thì sẽ tỉnh lại, bây giờ đã hơn 7 giờ, có thể lát nữa ông sẽ tỉnh lại rồi…”

Tần Chỉ Ái dừng một chút, ôm túi: “Bà tỉnh rồi, tôi đi trước đây…”

“Tần tiểu thư, không chờ đến khi Cố lão gia tỉnh lại rồi mới đi sao?”

“Cả đêm tôi chưa ngủ, hơi mệt…” dừng lại một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “…Buổi tối chờ ông ngủ bà có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đến thay ca cho bà. . .”

Nghe đến đó, má Trương có thể mơ hồ hiểu ý của Tần Chỉ Ái.

Cô biết Cố lão gia không thích mình nên chờ Cố lão gia ngủ thì mới đến chăm sóc ông…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top