Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 821-830: Yêu em từ đó (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 821: Yêu em từ đó (1)

Hắn không phải là ai trong đời cô cả, hắn cũng không có tư cách để đưa tiền của mình cho cô xài một cách trắng trợn như vậy.

Lục Bán Thành thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị cất điện thoại, lại có tin nhắn gửi đến: "Anh Bán Thành, vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu thực hiện đề nghị của anh?"

Vì cô sốt ruột một triệu sao... Lục Bán Thành gõ gõ: "Ngày mai là lễ cưới của Anh Sinh và Tiểu Ái, qua ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

Tin nhắn vừa được gửi thành công, Lục Bán Thành lại nghĩ một chút, sau đó lại gửi một tin nhắn: "Buổi chiều anh có chuyện qua khu gần nhà em, em có thể xuống nhà, anh sẽ đưa chi phiếu cho em."

"Cảm ơn anh!"

Lục Bán Thành không trả lời, lại để điện thoại lên bàn làm việc.

Máy tính báo có email mới nhưng hắn lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kinh ngạc mà thất thần.

Loại tình cảm không có đạo lý này tại sao lại đến lúc người ta chẳng kịp chuẩn bị tinh thần gì hết vậy.

Nếu có thể, hắn thật sự có thể sinh hoạt với cô, có thể rõ ràng đối với cô mà nói, hắn chỉ là bạn bè bình thường nhưng chuyện đó không quan trọng, không thể ở cùng nhau, hắn có thể đồng cam cộng khổ với cô là được rồi.

-

Một đêm trước ngày đón dâu có phong tục chú rể không được gặp cô dâu.

Cho dù Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đều đã có con nhưng vì may mắn, trước một đêm, Tần Chỉ Ái ở cùng mẹ và Tần Gia Ngôn ở biệt thự của Cố Dư Sinh còn hắn về nhà cũ Cố gia ngủ.

Lễ phục, đồ trang sức lúc chiều cũng đã được đưa tới. 

Bày ra hơn nửa cái phòng khách.

Ăn cơm tối xong, mẹ Tần sợ Tần Chỉ Ái không nhớ lại càm ràm với cô một hồi, lúc chúc rượu phải đeo đồ trang sức nào, lúc bái đường đeo theo cái nào.

Tần Chỉ Ái nghe những lời của mẹ nói xong, lại vuốt vuốt bộ lễ phục do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may, vừa gấp rút chuyển về, lại cảm thấy ấm áp chảy qua tim.

Đây là giấc mộng mà từ lúc cô còn trẻ vẫn thường mơ thấy a... mà giấc mộng này còn dài đến 10 năm, bây giờ mộng đẹp lại biến thành sự thật rồi, nghĩ thế nào cũng có chút không thể tin nổi.

. . . . . . .

Sáng thứ hai, năm giờ, Tần Chỉ Ái muốn mặc đồ thử, chưa đến chín giờ, mẹ Tần đã giục cô đi ngủ.

Không nằm trên giường thì không sao, một khi nằm lên giường, trong đầu cô lại hiện lên tất cả những chuyện ngày mai sẽ diễn ra, càng căng thẳng đến nỗi lăn qua lộn lại cả buổi, đổi mấy tư thế mà vẫn không ngủ được. Cô liền đứng dậy xem giờ trong điện thoại.

Một giờ sáng.

Còn chưa đầy bốn tiếng nữa cô phải trang điểm rồi.

Cũng không biết Cố Dư Sinh có ngủ chưa ha... Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ lại nhắn tin cho Cố Dư Sinh: "Anh ngủ chưa?"

Tin nhắn vừa gửi được một lúc đã có điện thoại của Cố Dư Sinh gọi tới.

Tần Chỉ Ái bắt máy: "Anh cũng không ngủ sao?"

"Ừ..." Cách ống nghe, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi trong điện thoại.

Cô nhíu nhíu mày: "Anh không có ở trong nhà?"

Không đợi Cố Dư Sinh trả lời, Tần Chỉ Ái lại giống như đoán được hắn đang làm gì, chạy đến ban công, quả nhiên thấy hắn đang đứng ngoài cửa, dựa vào đầu xe, hút thuốc.

***

Chương 822: Yêu em từ đó (2)

Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nhớ lại lúc trước khi cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu, có lần Cố Dư Sinh hiểu lầm chuyện Tần Gia Ngôn tặng dây chuyền cho cô, tức giận giật đứt sợi dây chuyền đó, hắn cách một thời gian dài mới trở về nhà một chuyến, không nói chuyện với cô, nhưng lúc đó có một buổi tối cô lại cầm kịch bản đến ban công học, lúc đó trời mưa, lại nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng trong mưa, hút thuốc.

Ngẫm lại khi đó hắn và cô giống như đang đóng một bộ phim truyền hình dài tập vậy.

Lòng cô trong nháy mắt trở nên mềm mại, Tần Chỉ Ái tựa lên ban công, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, lại mềm giọng hỏi: "Sao anh vẫn tới?"

Cố Dư Sinh nghe được cô hỏi, lại biết cô đã phát hiện hắn đang ở đâu, liền quay đầu nhìn về phía cửa sở trên phòng ngủ chính: "Sợ tân nương bỏ chạy giữa đêm nên không yên lòng, đến canh chừng."

Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh chọc cười khẽ một tiếng, có thể là đêm nay nhớ đến quá nhiều chuyện cũ khiến cô thầm cảm ơn ông trời. sau khi cười xong, lại khẽ thở dài: "Thật không ngờ còn có ngày em được gả cho anh ha!"

Cố Dư Sinh trầm mặc trong điện thoại một lúc lâu, mới nói: "Anh cũng không nghĩ đến có một ngày anh vẫn có thể cưới được em."

Trong thời gian này, trong lòng hai người lại có trăm mối ngổn ngang.

. . . . . . . .

Đúng hai giờ sáng, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có thể ngủ được, bốn giờ năm mươi phút, mẹ Tần gọi cô dậy.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, trước mặt cô còn có mấy chuyên gia trang điểm vây quanh, cô bận trước bận sau, quay quay ba tiếng đồng hồ, mới hoàn thành.

. . . . . . . . .

Chín giờ mười phút trước cửa nhà có tiếng oành một cái, cách cửa sổ còn có thể nghe được tiếng pháo hoa bắn ra.

Trong âm thanh đinh tai nhức óc của pháo hoa, Cố Dư Sinh và đoàn phụ rể bước vào biệt thự phòng khách.

Náo nhiệt như vậy truyền đến cửa phòng ngủ, càng ngày càng vang, Tần Chỉ Ái ngồi trên giường cũng ngày một sốt sắng, mãi đến khi cô nghe phụ rể đến đòi tiền lỳ xì, có tiếng cười đùa, cô mới hô hấp bình thường trở lại.

Theo vài tiếng Oa vang lên, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy tiền bay trong phòng tá lả.

Phụ dâu ngăn trước cửa liền cướp tiền lì xì.

Cố Dư Sinh mặc tây trang, phơi phới tinh thần bước vào phòng ngủ chính.

Hắn quỳ một gối xuống trước mặt cô, tự mình mang giày vào chân cô, cô cúi đầu, nhìn thấy vẻ đẹp trai chói mắt của hắn, còn chưa nhìn đủ, cả người đã nhẹ hẫn lên, cô bị hắn bế lên không trung, được hắn ôm vào lòng, cô ôm cổ hắn theo bản năng, ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải tầm mắt hắn.

Xung quanh càng ồn ào, những ngôi sao màu sắc càng rực rỡ lại bay trong không trung.

Chú rể ôm cô dâu chen qua đám phụ rể phụ dâu, lên xe hoa.

Xe hoa đến nhà cũ của Cố gia, đầu tiên là vang lên một tràng pháo dài, sau đó Tần Chỉ Ái được Cố Dư Sinh ôm xuống xe, hai người cùng bước vào phòng khách, trước chỉ thị của người điều hành hôn lễ, hai người liền kính trà cho Cố lão gia và ông cho hai người bao lì xì.

Đậu Phộng Nhỏ được má Trương ôm ở một bên, lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đứng dậy, Đậu Phộng Nhỏ liền quơ quơ cánh tay béo tròn về phía hai người.

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng đưa tay đón bé theo bản năng, kết quả tiền lì xì trong tay hai người lại bị bé con nắm lấy, giống như bé con không có hứng thú với hôn lễ của ba mẹ vậy, chỉ vung vung bao lì xì lên sau đó lại chui vào lòng má Trương. 

***

Chương 823: Yêu em từ đó (3)

. . . . . . .

Mười một giờ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái xuất phát ra khách sạn lớn Bắc Kinh.

11h30 khách mời lục tục đi vào.

Trang trí trong khách sạn xa hoa sang trọng, lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, thảm đỏ thật dài, hoa tường vi, hoa hồng, hoa bách hợp tỏa hương thơm ngát, một cặp rượu đỏ thành đôi, một cái bánh kem cao bằng một người, và hành khúc đám cưới cứ không ngừng vang lên.

12 giờ đúng, Tiểu Vương bước lên sân khấu, giơ micro nói lời chúc mừng, sau đó lại mời Cố lão gia lên sân khấu.

12 giờ lẻ tám phút, Tần Chỉ Ái khoác tay Tần Gia Ngôn đi trên thảm đỏ, đi vào từ cuối phòng, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh.

. . . . . .

Ngày đó từ khi chia tay ở trường A, Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo hoàn toàn không gặp nhau nữa.

Trong lễ cưới của Tần Chỉ Ái, tất nhiên Hứa Ôn Noãn sẽ đến, mà mấy ngày trước Ngô Hạo còn nghe nói Hứa Ôn Noãn là một trong những phụ dâu của Tần Chỉ Ái.

Có thể hắn và Hứa Ôn Noãn không còn qua lại nên Tần Chỉ Ái đã cố ý không phát thiệp mời cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn không mời mà đến.

Trong này bày trí thật đẹp như một bức tranh, Ngô Hạo có cảm giác như mình đang bước vào giấc mộng.

Cũng có khá nhiều bạn cấp ba đến, nên nhiều người kéo hắn ngồi xuống một bàn.

Theo từng bước chân của Tần Chỉ Ái có vô số cánh hoa không ngừng rơi trong không trung.

Cảnh tượng như trong cổ tích vậy, khiến rất nhiều người thán phục, ngay cả người bạn cũ ngồi cạnh Ngô Hạo cũng không nhịn được cảm thán một câu: "Thật là hoàng tráng quá ha, có thể là hoành tráng nhất trong số những hôn lễ của bạn bè mà tôi được tham gia từ trước đến nay luôn đó..." người bạn học cũ kia nói xong, liền uống một ngụm rượu, mang theo vài phần cảm khái nói: "... Tôi lúc trước cũng không ngờ một ngày chúng ta có thể tham dự hôn lễ của Anh Sinh, anh ấy thậm chí còn kết hôn trước tôi nữa haha."

Ngô Hạo ngoắc môi, không nói gì, lúc tất cả mọi người đều chú ý đến những người trên sân khấu, hắn liền cụp mi mắt, nhìn ly rượu trên tay.

Lễ cưới của hắn... nếu thực hiện thì khung cảnh sẽ như thế nào nhỉ? 

Cách đó không xa, dưới sự chứng kiến của mọi người, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đang nhìn đối phương nói lời thề thiêng liêng.

"Tôi, Cố Dư Sinh đồng ý cưới Tần Chỉ Ái làm vợ hợp pháp của mình, từ nay trở đi, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, mãi đến thiên trường địa cửu."

"Tôi Tần Chỉ Ái đồng ý gả cho Cố Dư Sinh làm người chồng hợp pháp của mình, bắt đầu từ hôm nay, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu anh ấy, quý trọng anh ấy, mãi đến thiên trường địa cửu."

Ngô Hạo không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hai người trên sân khấu đang trao nhẫn cho nhau.

Bọn họ thật hạnh phúc ha, nếu là hắn và Hứa Ôn Noãn lúc trước có thể thuận lợi cử hành hôn lễ Hứa Ôn Noãn có phải cũng sẽ hạnh phúc như Tần Chỉ Ái bây giờ không? Trong mắt cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc, cảm động và vui mừng như vậy, cả người cũng sẽ phát ra ánh sáng dìu dịu như vậy khiến người ta chói mắt.

Rõ ràng mọi người đang tập trung vào hôn lễ thế kỷ này nhưng trong lòng Ngô Hạo lại giống như bị chặn một tảng đá lớn, khiến hắn không thể thở nổi, sau đó trong lúc mọi người ồn ào chú ý đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái trên sân khấu, hắn lại đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.

***

Chương 824: Yêu em từ đó (4)

Ngô Hạo tựa lên vách tường trong nhà vệ sinh lấy ra chiếc nhẫn lúc trước hắn đã dùng để cầu hôn Hứa Ôn Noãn ngẩng ngơ một lúc lâu, đến khi điện thoại trong túi hắn reo lên, hắn mới hoàn hồn.

Hắn lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là mẹ hắn gọi đến, lúc này Ngô Hạo mới thu lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, bắt máy: "Mẹ."

"Tiểu Hạo, mẹ báo cho con biết, ba mẹ của Ôn Noãn đã đến trả lại sính lễ cho chúng ta rồi, một triệu cũng trả lại đầy đủ không thiếu một đồng."

Sắc mặt Ngô Hạo tĩnh như dao dựa vào vách tường, giống như không nghe thấy những lời mẹ nói, không có chút phản ứng nào.

Mẹ hắn có vẻ rất thương cảm, thở dài một hơi, thăm thẳm nói: "Mẹ thật sự rất thích con bé Ôn Noãn, hai đứa cũng đã ở bên nhau như vậy nói thể nào lại có thể chia tay liền trả sính lễ dứt tình như vậy chứ..."

Không còn quan hệ gì nữa rồi... vài chữ giống như một cái gậy tàn nhẫn đập vào đầu Ngô Hạo, hắn run rẩy cả người, như là sợ chuyện gì, liền cúp máy.

Đó là Ôn Noãn a, là Ôn Noãn mà hắn yêu, cứ như vậy không còn quan hệ gì nữa sao?

Rõ ràng chuyện và cô và hắn đã chia tay vài tháng, sao đến lúc này hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này chứ?

Ngô Hạo nhắm mắt lại, từ từ thở hắt ra vài hơi mới từ từ ngồi dậy, đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại đứng trước bồn rửa tay rửa sạch lòng bàn tay, lại lau tay rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được hai bước, hắn lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang đi đến, bước chân của hắn liền dừng lại.

Hứa Ôn Noãn cũng nhìn thấy hắn, tiếng giày cao gót lại biến mất không còn tăm hơi

Hắn và Hứa Ôn Noãn đứng cách nhau cỡ năm mét, nhìn nhau một lúc lâu, Ngô Hạo mới bước chân lên đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: "Mẹ anh vừa gọi điện thoại đến nói ba mẹ em vừa trả sính lễ lại cho nhà anh rồi..." 

"Vâng" Chiều qua lúc Lục Bán Thành đưa chi phiếu cho cô xong, cô liền chuyển tiềng đó vào thẻ ngân hàng của mình đưa cho cha mẹ, để họ hôm nay đưa đến bên nhà Ngô Hạo.

Hứa Ôn Noãn thừa nhận thẳng thắn lưu loát như vậy khiến trong lúc này Ngô Hạo cũng không biết nên nói gì.

Hai người cứ đứng lặng như vậy, qua không biết bao lâu, Ngô Hạo mới dời tầm mắt nói trước: "Anh đi trước."

"Vâng." Hứa Ôn Noãn cười yếu ớt, né một bước nhường đường cho Ngô Hạo.

Ngô Hạo ngập ngừng mấy giây lại giơ chân lên, rời đi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn nữa, Lục Bán Thành đứng trong phòng khách nhìn thấy tình hình của cô và Ngô Hạo như vậy, lúc đó hắn mới thu lại tầm mắt, còn cười thoái mái đi theo Cố Dư Sinh tiếp rượu.

Đi chưa được mấy bàn, Lục Bán Thành đã tìm Tiểu Vương làm thế thân, đi đến nhà vệ sinh.

Hắn còn chưa đi vào mà dựa lên vách tường đợi một phút, đã thấy Hứa Ôn Noãn lại đi ra từ bên trong

***

Chương 825: Yêu em từ đó (5)

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, như biết hắn đang chờ cô, liền đi đến trước bồn rửa tay, rửa sạch tay xong mới đi đến trước mặt hắn: "Anh Bán Thành."

Lục Bán Thành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhìn đôi mắt của Hứa Ôn Noãn một chút, trong lòng hắn liền biết rõ cô vừa mới khóc.

Vì Ngô Hạo mà khóc sao?

Lại có một loại cảm giác không biết từ đâu lại hình thành trong ngực hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn nhìn lên một bức tranh sơn dầu trên tường vài giây mới nhẹ nhàng nói: "Ôn Noãn, anh vừa nhận được điện thoại của công ty, ngày mai anh phải đi công tác, chắc cũng phải đầu tháng sau mới về được, lúc đó em có rảnh không? Có thì chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Lục Bán Thành nói xong lại hỏi thêm một câu: "Có vấn đề gì không?"

Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu: "Không thành vấn đề ạ."

. . . . . .

Chưa đến ba giờ, bữa tiệc kết thúc.

Phòng trên lầu của khách sạn Bắc Kinh đều trống không, khách mời thì rời đi, người quen thân thì lên những phòng trên lầu nghỉ ngơi.

Lục Bán Thành giúp Cố Dư Sinh tiễn khách ở cửa.

Hứa Ôn Noãn theo Tần Chỉ Ái lên lầu tháo trang sức.

Tần Chỉ Ái kết tóc rất phức tạp, lúc Hứa Ôn Noãn giúp cô gỡ, điện thoại của Hứa Ôn Noãn lại vang lên, cô nhìn màn hình một lúc, là tin nhắn của Lục Bán Thành gửi tới, nói cho cô biết hắn chờ cô ở đường đối diện khách sạn Bắc Kinh.

Hứa Ôn Noãn không trả lời, để điện thoại vào túi, tiếp tục giúp Tần Chỉ Ái tháo tóc xong, lúc tháo được một nửa thì Cố Dư Sinh đến nên đương nhiên là hắn đứng phía sau thay Hứa Ôn Noãn tháo tóc cho cô.

Đôi tân giai nhân ở bên nhau, lúc này tất nhiên Hứa Ôn Noãn có thể ra ngoài rồi.

Từ khách sạn đi ra đường cái, Hứa Ôn Noãn liền nhìn thấy xe của Lục Bán Thành ở bên kia đường.

Cô vẫn đứng trước cửa, chờ đèn đỏ, liền sang đ ường, lúc cô đi đến gần xe của Lục Bán Thành, nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào ghế xe nhìn điện thoại di động.

Cô giơ tay lên, gõ cửa kính xe.

Lục Bán Thành quay đầu nhìn thấy cô liền mở khóa cửa xe, Hứa Ôn Noãn mở cửa, ngồi vào.

Cô vừa thắt dây an toàn xong, Lục Bán Thành liền lái xe đi.

Cách giờ tan tầm một tiếng đồng hồ, đường sá vẫn còn khá thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cục dân chính.

Xe dừng hẳn, Lục Bán Thành xuống xe xong liền đứng ở đầu xe chờ Hứa Ôn Noãn đi tới cạnh hắn, khóa xe cẩn thận xong, liền đi đến cửa lớn của cục dân chính.

Bên trong cục dân chính chỉ có nhân viên, không có cặp vợ chồng nào khác.

Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn rất nhanh liền lấy được 'giấy đăng ký kết hôn', hai người điền tên, cả hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng đưa cho nhân viên ở đó, sau đó họ chụp hình, đợi khoảng năm phút liền lấy được hôn thú.

Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, chỉ mới bốn giờ, cách giờ ăn tối còn lâu nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn, muốn hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.

Còn chưa nói ra, Hứa Ôn Noãn đã lên tiếng trước: "Anh Bán Thành, em hơi mệt, em về nhà nghỉ ngơi trước, anh có chuyện gì thì cứ giải quyết trước đi, em đón xe taxi đi là được rồi."


***\Chương 826: Yêu em từ đó (6)

Lục Bán Thành không nói được gì thêm nữa.

Một lát sau, Lục Bán Thành mới lên tiếng: "Anh đưa em đi?"

"Không cần..." Hứa Ôn Noãn hầu như chằng chần chừ chút nào...

Lục Bán Thành cứng môi một hồi, không miễn cưỡng Ôn Noãn, khẽ gật đầu một cái: "Vậy chú ý an toàn."

"Vâng, em biết rồi." Hứa Ôn Noãn cười nhạt trả lời Lục Bán Thành, cất bước đến ven đường, lúc cô sắp giơ tay lên gọi taxi, Lục Bán Thành như nhớ ra chuyện gì, liền gọi cô: "Ôn Noãn."

"Dạ?" Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.

Lục Bán Thành cầm điện thoại di động lên bấm mấy cái, sau đó điện thoại của Hứa Ôn Noãn liền vang lên mấy tiếng, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn Lục Bán Thành gửi, một địa chỉ và một dãy password.

Hứa Ôn Noãn không hiểu nhìn Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành vừa cất điện thoại vừa giải thích: "Đây là địa chỉ nhà anh, mật khẩu vào nhà, tuy rằng chúng ta đóng giả vợ chộng nhưng em cũng nên chuyển đến chỗ anh ở đi, em có thể thu dọn một chút đồ thường dùng dọn qua trước rồi khi nào có thời gian thì chuyển những thứ còn lại đến sau."

Ngoại trừ mối quan hệ kia với Ngô Hạo, Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành còn thật sự không tính là bạn bè, tuy rằng hắn chỉ vì cha mẹ mới tìm cô giả kết hơn nhưng một triệu này dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, dù Hứa Ôn Noãn không quen ở cùng người đàn ông khác đi chăng nữa, nhưng cô cũng không phản đối những lời mà Lục Bán Thành nói ra: "Em biết rồi, lát nữa em sẽ đi qua chỗ anh."

Lục Bán Thành khẽ gật đầu hai cái, không nói nữa.

Hứa Ôn Noãn quay người, giơ tay lên gọi taxi.

Chờ đến khi xe taxi chở Hứa Ôn Noãn đi mất, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, mở cửa xe, ngồi vào.

. . . . . . . .

Đêm tân hôn, Cố Dư Sinh và Hứa Ôn Noãn ở trong nhà cũ của Cố gia.

Vì muốn làm nổi bật bầu không khí, má Trương đã cố ý để những cánh hồng nhạt trên dra giường đỏ, thật sự có mùi vị của đêm động phòng hoa chúc.

Cố Dư Sinh tắm xong ra ngoài, mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu đỏ, Tần Chỉ Ái mặc váy ngủ đỏ ngồi trước bàn trang điểm đang sấy tóc mình.

Hắn đi lên, lấy máy sấy tóc trong tay cô, cẩn thận cầm vài sợi tóc còn ươn ướt của cô lên hong khô, sau đó kéo cô đứng lên, đi vòng qua người cô, đứng trước mặt cô.

Ánh nến chập chờn khiến khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt đen kịt chập chờn ánh nến càng muốn câu nhân, trêu chọc nơi sâu thẳm từ trong tim hắn.

Hắn không kìm lòng được giơ tay lên vuốt ve sợi tóc của cô, sau đó lại rơi vào hai gò má của cô, từ từ vuốt ve.

Một lúc lâu, hắn mới từ từ cúi đầu hôn lên môi cô, lông mi của cô khẽ run rẩy nhưng cũng từ từ khép mắt lại.

Hôn từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, bầu không khí trong phòng vốn bình thường lại bị hắn làm cho trở nên nóng bỏng.

Áo ngủ váy ngủ đỏ thẫm tán loạn trên mặt đất, cô bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Ánh nến càng mạnh mẽ, thân thể của cô và hắn lại dán vào nhau càng chặt chẽ hơn...

. . . . . .

Bạn thật sự cho rằng đêm tân hôn chỉ có thể ngọt ngào như vậy sao?

Không không không... đây chỉ là trong phòng tân hôn, còn bên ngoài phòng thì tình hình là như thế này: 

***

Chương 827: Yêu em từ đó (7)

Má Trương tắm rửa cho Đậu Phộng Nhỏ.

Trong phòng khách chỉ còn lại Cố lão gia và mẹ Tần đang xem tivi.

Cố lão gia nâng bình trà lên, lúc châm trà cho mình cũng không rót cho mẹ Tần một tách trà: "Trà này an thần, uống vào buổi tối ngủ rất ngon."

"Cảm ơn Lão tiên sinh." Mẹ Tần vội vàng cảm ơn.

Cố lão gia cười như nói bà không cần phải khách sáo, uống một hớp trà.

Đến Bắc Kinh đã hơn một tháng, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái chăm sóc bà rất chu đáo, mẹ Tần đều có thể cảm nhận được, mà hôn nay lại là hôn lễ của con gái, bà cảm động khóc không biết bao nhiêu là lần rồi, lúc này lại ngồi cùng một chỗ với Cố lão gia, không nhịn được mà cảm thán: "Lão tiên sinh, Dư Sinh và Tiểu Ái có thể ở bên nhau, thật là thiệt thòi cho ông."

Cố lão gia đang vui rạo rực muốn uống hớp trà thứ hai nghe như vậy đột nhiên lại dừng động tác nâng tách trà của mình, hơi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Tần.

Thiệt thòi cho ông? Sao lại thiệt thòi cho ông?

Mẹ Tần không nhận thấy được điểm khác thường của Cố lão gia, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cứ tiếp tục nói: "Lão tiên sinh, nói thật, tôi cũng là con gái, bì người khác bày mưu, tôi thật sự có chút không vui."

Bày mưu? Lẽ nào mẹ Tần biết Lương Đậu Khấu đã có những thủ đoạn muốn động tay động chân với Tiểu Ái? Cũng biết lúc trước ông tin tưởng Lương Đậu Khấu mà nói những lời hung ác với Tiểu Ái?

Cố lão gia run rẩy trong lòng một hồi, một luồng căng thẳng từ trước đến nay chưa từng có bỗng nhiên bao phủ toàn thân ông.

"Thế nhưng bây giờ tôi nhìn thấy Tiểu Ái hạnh phúc như vậy, tôi thật sự cảm thấy những điều mình không vui trước kia quả là chuyện thừa rồi." mẹ Tần nói xong, như là hết sức vui mừng vậy, cười ha ha một mình: "Có điều chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, không cần phải nhắc lại nữa."

Quả nhiên mẹ Tần biết chuyện lúc trước ông xua đuổi Tiểu Ái đi rồi, Cố lão gia đè lại thấp thỏm và bất an trong lòng, đặt tách trà xuống, sau đó mới cười cợt lấy lòng mẹ Tần, chuẩn bị xin lỗi: "Bà thông gia..."

Cố lão gia còn chưa nói câu tiếp theo, mẹ Tần bỗng nhiên lại quay đầu cười với ông, nói tiếp: "Lão tiên sinh, ông nói thử xem không phải ông cũng rất thời thượng sao, lại có thể để Cố Dư Sinh dùng chiêu này, tôi chỉ nghe chuyện con gái vì muốn giữ con trai mới chơi trò có con rồi mới lấy chồng, chưa từng nghe có chuyện nhà trai lại cố ý làm như vậy, thật sự là quá ly kỳ..."

Cái gì kết hôn vì có con? Cố lão gia lại sững sờ.

"Có điều, ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng trải đời không ít, cũng có thể để Dư Sinh giở trò, khiến cho Tiểu Ái có con xong, lại không nói với tôi tiếng nào, nhưng mà ông cũng không nên cố chấp như vậy, Dư Sinh không ở Bắc Kinh, Tiểu Ái cũng không đi Hàng Châu được thì ít ra ông cũng nên để cho chúng nó gọi điện thoại về báo cho tôi biết một tiếng chứ, đúng không?"

Nghe đến đó, Cố lão gia cuối cùng cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.

Thì ra là do lúc trước Cố Dư Sinh giải thích với mẹ Tần chuyện chưa kết hôn mà đã sinh con, đẩy ông vào làm người xấu sao? Khó trách hôm hắn đi Hàng Châu ông cứ hắt xì liên tục!!

Cố lão gia liền bật thốt lên một câu: "Vô liêm sỉ!"

"Cái gì?" mẹ Tần nghe thậy giọng nói đầy căm hận của Cố lão gia thì giật bắn mình.

Cố lão gia lúc này mới nhận thấy được mình đang thất thố, liền quay về bà thông gia, nhưng nếu ông nói ra sự thật thì chẳng phải Cố Dư Sinh sẽ mất hình tượng trước mặt mẹ vợ sao?

Cố lão gia càng nghĩ lại càng xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là nói: "Là tôi nói mình vô liêm sỉ!"

***

Chương 828: Yêu em từ đó (8)

Mẹ Tần nói chuyện phiếm thôi, không nghĩ tới Cố lão gia lại làm như vậy khiến bà cảm thấy ngượng ngùng: "Lão tiên sinh, ngài đừng như vậy, tôi cũng biết rõ, ngài chỉ muốn tốt cho tụi nhỏ tôi không trách ngài, ngài không cần phải..."

Mẹ Tần vốn muốn nói "chửi mình" nhưng mà như vậy lại khó nghe quá liền nói: "...Tự trách như vậy."

Bà cho rằng tôi đang tự trách sao? Tôi là bị bức ép, là bất đắc dĩ!

Cố lão gia thật là tức hà, nhưng ông vẫn có thể nén giận, nói cười với mẹ Tần: "Bà thông gia, đúng thật là tôi không nên làm như vậy, nhưng thật sự là tôi rất yêu quý Tiểu Ái cho nên mới phải nghĩ đến cách đó..."

Mẹ Tần vội vàng tỏ ý không sao.

Cố lão gia nén giận, tươi cười tiếp tục hàn huyên với mẹ tầm một chút, mãi đến sau khi má Trương tắm cho Đậu Phộng Nhỏ xong, mẹ Tần đi với má Trương chơi với Đậu Phộng Nhỏ, sau đó dỗ bé ngủ, Cố lão gia mới tức giận đùng đùng đứng lên, chống gậy lên lầu, sau đó chống gậy lên lầu, liền đập cửa rầm rầm rầm gọi Cố Dư Sinh: "Cố Dư Sinh, ngươi lăn ra đây cho ta!"

. . . . . .

Trong phòng Cố Dư Sinh đang đến phút mấu chốt nhất, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, lúc cả người sắp bay lên trời lại bị ông đập cửa kéo lại, bên tai lại là tiếng ông gầm lên giận dữ, sau đó động tác của hắn bỗng dưng khựng lại, khiến bầu không khí kiều diễm bị đánh bay.

"Cố Dư Sinh! Ngươi lăn ra đây cho ta!"

Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sau đó mới hôn khóe môi Tần Chỉ Ái một chút tỏ vẻ xin lỗi, vươn mình xuống giường, mặc quần áo, đi ra ngoài.

-

Lục Bán Thành về đến nhà đã là 11 giờ khuya, lúc hắn từ trong thang máy ra đúng lúc lại đụng phải hàng xóm.

Hắn ở đây hai năm, mọi người xung quanh đều có chút quen biết, đụng mặt sẽ nói chuyện vài câu.

"Lục tiên sinh về rồi sao?"

"Vâng." Lục Bán Thành gật đầu lễ phép trả lời.

Người hàng xóm kia nở nụ cười, lúc đi vào thang máy, lại nhớ ra chuyện gì hỏi hắn: "Lục tiên sinh, cậu có bảo mẫu mới sao? Thật là xinh đẹp quá chừng!"

Lục Bán Thành trố mắt nhìn người hàng xóm, hả một tiếng.

"Buổi chiều tôi thấy có một cô gái trẻ dọn vào nhà anh, tôi còn cho rằng đó là bạn gái của anh nên mới thuận miệng hỏi nhưng cô ấy lại nói cô ấy là bảo mẫu do anh mời đến."

Lục Bán Thành nghe đến đó mới hiểu cô bé mà người hàng xóm kia nói là Hứa Ôn Noãn, hắn liền qua loa gật gù với người hàng xóm, sau đó nhanh chóng ra khỏi thang máy, liền nhập password vào nhà.

Qua cửa trước, dựa vào ánh đèn sáng choang, Lục Bán Thành liếc nhìn Hứa Ôn Noãn nằm trên ghế salon, hình như đang ngủ.

Hắn từ từ bước chậm đến trước mặt cô.

Hình như cô nằm mơ thấy gì đó, nhíu mày, khóe mắt có một giọt nước tràn ra.

Gai nhọn đâm vào lòng khiến Lục Bán Thành mím môi căng thẳng một hồi, sau đó mới từ từ khom người xuống, động tác rất nhẹ nhàng muốn giúp cô lau khô giọt nước trên khóe mắt, nhưng đầu ngón tay của hắn còn chưa đụng đến cô, liền có thể nghe thấy hai chữ mà cô gọi, rất rõ ràng: "Ngô Hạo..."

Hai chữ chỉ nhẹ nhàng như vậy nhưng lại giống như một cái gai nhọn đâm vào lòng hắn, trong nháy mắt, tim Lục Bán Thành dau nhói cả người như bị điện giật, lùi về phía sau một bước.

Bì lùi quá nhanh, hắn đụng phải bàn trà, khiến đồ gì đó trên bàn rơi xuống đất, tạo ra âm thanh loảng xoảng, đánh thức Hứa Ôn Noãn.

***

Chương 829: Yêu em từ đó (9)

Cô mông lung mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn, mơ màng nhìn Lục Bán Thành lại gọi: "Ngô Hạo?"

Vốn định quay người lại mà đi nhưng lần này hắn lại nghe thấy cô gọi hai chữ đó lần thứ hai, liền ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Đêm đó cô uống sau ở quán bar cũng vậy, sau khi gọi điện thoại cho hắn xong vẫn luôn miệng gọi: "Ngô Hạo."

Hôm nay cô ở hôn lễ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cũng vậy, cứ thật lòng nhìn Ngô Hạo, sau khi hắn đi rồi còn quay đầu nhìn hắn.

Cô rõ ràng đã đăng ký kết hôn với hắn, mặc dù chỉ đóng giả là vợ chồng nhưng cô cũng không thừa nhận mối quan hệ này với người ngoài.

Hắn về nhà, cô ngủ rồi, trong miệng sao vẫn cứ " Ngô Hạo Ngô Hạo?"

Dù cô thức dậy rồi, nhìn thấy hắn rồi, vẫn cứ gọi Ngô Hạo?

Ngô Hạo Ngô Hạo Ngô Hạo, cuối cùng là chấm dứt chưa hả?

Ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng, sau khi nhìn rõ lại là hắn, mới nhàn nhạt gọi lại: "Anh Bán Thành."

Cô gọi Ngô Hạo nhu tình như vậy, nhưng gọi hắn lại khách sáo như vậy, thật khiến cho hắn có cảm giác hai người ở rất xa, rất xa...

Buổi tối Lục Bán Thành uống rượu, trong lồng ngực vốn đã không vui, lúc này lại càng khiến hắn tức giận, đôi mắt hắn nhìn cô ngày một trở nên đỏ, lý trí bỗng dưng biến mất, lúc này đột nhiên lại đè lên người cô.

Hắn như vậy khiến cô rất sợ, cô hét lên một tiếng lại hoang mang gọi: "Anh Bán Thành" sau đó liền đẩy hắn ra.

Cô chống cự khiến hắn dùng thêm sức, hắn hoàn toàn không để ý đến những phản kháng của cô, khống chế đầu của cô, tàn nhẫn chiếm lấy môi cô.

Cô dãy giụa mạnh hơn, trong miệng lại bị hắn chặn lại nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, lúc tình cờ né được môi của hắn, lại luống cuống nói: "Anh Bán Thành, anh đừng như vậy, anh Bán Thành!"

Hắn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của cô, vừa tiếp tục hôn cô vừa kéo quần áo của cô xuống.

Quần áo của cô bị kéo xuống, từng cái bị lột ra, da thịt lộ ra ngoài, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông khác khiến cho Hứa Ôn Noãn cực kỳ sợ, cô càng run rẩy hơn, vừa dùng sức phản kháng mạnh mẽ hơn.

Hắn dùng chân tàn nhẫn chặn lại chân đang đá loạn xạ của cô, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô kéo qua đỉnh đầu cô, sau đó dùng tay còn lại vuốt ve cơ thể cô, hôn lên da thịt cô.

Môi của hắn theo gò má của cô mà rơi xuống cổ cô, xương quai xanh của cô.

Cô sợ đến nỗi toàn thân không ngừng run lên bần bật, trong miệng cô là những lời nói đáng thương: "Anh Bán Thành, cầu xin anh, đừng làm như vậy, em sẽ trả lại tiền cho anh, cầu xin anh..." khóc cầu đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cô, cô ríu rít khóc lên.

Nhưng hắn vẫn không có chút biểu hiện nào là buông tha cho cô, vặn bung chân của cô ra dễ như ăn cháo.

Cô sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong miệng cũng không nói nổi nữa.

Hắn không chút chần chừ hay mềm lòng nào, chỉ hung hăn mà quyết tuyệt xông vào cơ thể cô.

Một loại đau đớn sắc bén mà xa lạ làm cho âm thanh trong miệng cô biến mất không còn tăm hơi, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt liên tục có những giọt nước rơi ra, cả người cô giống như chết rồi, hoàn toàn không có chút phản ứng gì nữa.

***

Chương 830: Yêu em từ đó (10)

Động tác của hắn ngày một nhanh, ngày một mạnh mẽ mà không ngừng bắt nạt cô.

Hứa Ôn Noãn chỉ càm thấy bản thân giống như bị xé ra làm đôi rồi, đau đớn như những làn sóng hết lần này đến lần khác ập vào cô, nhấn chìm cô, loại đau đớn này là để nhắc cho cô nhớ, là Lục Bán Thành đã đoạt đi sự thuần khiết của cô.

Một loại những tuyệt vọng và thê lương cứ ấm ách trong lòng cô không thể nào nói ra được, cô còn có thể cảm nhận được người đàn ông trên người mình này đã đẩy mình vào địa ngục không thấy đáy, mà cô lại không thể chống cự, chỉ có thể bị dằn vặt trong khổ sở và đau đớn.

. . . . . .

Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành cuối cùng cũng dừng lại. bLục Bán Thành nằm nhoài trên người Hứa Ôn Noãn, khẽ thở dài một hơi, cũng không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm vành tai của cô bé dưới người mình một lúc lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, qua mấy giây mới nhìn lên mặt cô.

Cô giống như một con cá chết vậy, toàn thân cừng đờ nằm dưới người hắn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt dại ra, vẻ mặt như quá kinh hãi nên không chịu nổi.

Trút giận lên người cô xong, lúc này hắn cũng đã tỉnh rượu được một nửa, lại ý thức được hình như chính mình vừa mất khống chế, trong mắt hắn lại có chút kinh hoảng, hắn nhìn cô một chút mà không biết nên làm thế nào, mới động môi một chút, giọng nói khô khốc: "Ôn..."

Chỉ một âm đơn giản như vậy lại giống như một quả bom nổ đùng bên tai Hứa Ôn Noãn, sau đó cô rít gào lên: "Đừng đụng vào tôi, cầu xin anh đừng đụng vào người tôi. . ."

Sau đó không biết cô lấy sức lực ở đâu ra lại có thể đẩy Lục Bán Thành ra, sau đó nhặt quần áo tán loạn dưới mặt đất che lên người, ngồi co rút trên ghế salon, nhìn hắn đầy phòng bị, sau đó niệm đi niệm lại: "Cầu xin anh, đừng như vậy, đừng đụng vào tôi..."

Giọng nói đáng thương như vậy khiến lồng ngực hắn lại không thở nổi, trong nháy mắt lại cảm thấy tràn ngập ảo não, hổ thẹn và đau lòng.

Hắn không muốn tổn thương cô như vậy, hắn không biết mình lúc nãy bị cái gì nữa...

Lục Bán Thành chưa từng luống cuống tay chân như lúc này, hắn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nói ra một câu đầy miễn cưỡng: "Ôn Noãn, anh không phải cố ý..."

Không phải cố ý?

Cô cầu xin hắn như vậy hắn đều không buông tha cho cô, còn khống chế tay chân cô, còn mạnh mẽ lao vào người cô, bây giờ lại quay lại nói với cô là hắn không cố ý?

Hứa Ôn Noãn cảm thấy như mình vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế giới, cũng không để ý đến Lục Bán Thành mà sợ hãi run rẩy đứng lên từ trên ghế salon, cố gắng lê thân thể đau xót đến nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.

Hắn ngồi cứng trên ghế salon một chút, sau đó vừa chuẩn bị mặc lại quần áo của mình lại nhìn thấy trên ghế salon có chút máu.

Lục Bán Thành sửng sốt trong nháy mắt, một lúc lâu mới quay người đi vào phòng ngủ.

Lục Bán Thành tắm qua loa một chút, tóc cũng không lau, liền quay trở lại phòng khách.

Hứa Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh vẫn chưa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top