Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vĩ thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau,

Nhà Hán thành công thu phục các nước chư hầu, thống nhất Trung Hoa. Sau khi hoàn thành sứ mệnh với đất nước, Lại tướng quân từ chối hết sắc phong, bổng lộc, một lòng xin cáo quan, sống nốt quãng đời còn lại tại quê nhà.

*

Quán Lâm bận áo màu lam nhạt, tóc búi đơn giản, nhưng nhìn thế nào cũng không mất vẻ tuấn kiệt và uy dũng. Từ lúc trở về làm dân thường, chàng ngao du sơn thuỷ khắp nơi.
Làm bạn với chàng là cây đàn đã không còn nguyên vẹn. Giờ chàng cũng thôi nghe người khác đàn, mà tự đàn cho mình nghe bằng cây đàn mà chàng trân quý nhất.

Chàng dừng lại ở Hoa cốc. Nơi này thật tuyệt. Có mây núi, có sông, thật phù hợp để thưởng đàn và ngắm trăng. Chàng thúc ngựa, lại tìm thấy trong Hoa Cốc này một chòi nhỏ. Hoá ra nơi nên thơ này đã có người lưu lại, chàng nghĩ bụng sẽ xin nhờ người này cho tá túc vài đêm.

Chàng tới, vừa vặn thấy một bóng hình nhỏ bước ra. Một thân áo trắng, khuôn mặt tuấn mĩ với từng đường nét như tạc tượng. Chàng có chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng sẽ chẳng bao giờ quên được đôi mắt ấy.

"Chí Huấn?"

Chàng bật lên cái tên như khắc sâu trong tâm can, kêu một lần lại cảm giác như vết thương rách thêm lần nữa. Chàng gặp ảo giác ư? Nếu là ảo giác, chàng nguyện chìm trong mê muội này đến cuối đời.

Hình bóng nhỏ quay lại, ánh mắt ngạc nhiên nhanh chóng bị tình cảm nồng đậm lấp đầy, đôi môi anh đào khẽ mấp máy: "Quán Lâm"

Quán Lâm xuống ngựa, chạy đến ôm lấy người trước mặt. Cánh tay xiết chặt, tưởng như đã lạc mất cả một đời. Chàng vội vã đặt lên đôi môi non mềm một nụ hôn ướt át, như muốn cắn nuốt hết hơi thở của người kia, như muốn khảm người kia với mình hoà làm một.

Cho đến khi hơi thở cả hai đứt quãng, Quán Lâm mới rời ra, chàng ôm lấy khuôn mặt Chí Huấn, cúi xuống áp hai vầng trán vào nhau: "Nói với ta đây không phải là mơ"

Chí Huấn khẽ cười "Hay đệ đàn cho huynh nghe, để huynh biết đây không phải là mơ nhé. Nhưng giờ đệ đàn không còn hay như trước nữa"

Quán Lâm vội ngắt lời:
"Đối với ta, tiếng đàn của đệ luôn là hay nhất. Nhưng tại sao đệ lại nói vậy, tay đệ ...?"

"Lúc ở Mê động, đệ bị trúng tên. Đáng lẽ trúng ngay tim, nhưng nhờ ngọc bội của Huynh, mũi tên hơi chệch lên, giờ cử động vai và tay trái hơi khó khăn. Nhưng bù lại, đệ vẫn còn sống, chính là người đã cứu đệ một mạng rồi."

Chưa kịp nói hết câu, vạt áo của Chí Huấn bị kéo lệch sang một bên, toàn bộ vai cậu lộ ra trước ánh trăng.

"Huynh làm gì vậy?"

Quán Lâm cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ lên vết sẹo đã khép miệng trước ngực Chí Huấn. Vết thương sâu như vậy, lúc ấy Chí Huấn đã phải chịu đựng thế nào. Chàng hôn lên vết sẹo, bằng tất cả trân quý và nâng niu. Rồi lấy từ trong túi ra miếng ngọc bội, nhẹ nhàng đeo lại cho Chí Huấn.

Bỗng nhớ ra chuyện gì, chàng nhíu mày hoảng hốt: "Phác Vũ Trấn thì sao? Có phải tên đó cứu đệ không?"

Chí Huấn mỉm cười: "Đúng rồi, đệ mất quá nhiều máu, bất tỉnh 5 ngày 5 đêm, đều là huynh ấy chăm sóc cho đệ. Trốn tránh quân Sở truy sát, cũng đều là huynh ấy bảo vệ đệ."

Bàn tay Quán Lâm nắm chặt, lúc Chí Huấn đối mặt với sống chết, chàng lại không ở bên cạnh, thật là có lỗi.

"Thế bây giờ, hai người...?"

"Khi đệ tỉnh lại, đệ nói muốn tìm một nơi bình yên và hoang vắng để sinh sống. Vì giờ cả nước Sở lẫn nước Hán đều muốn giết đệ. Rồi lang bạt mãi, đệ đến được nơi này, rất giống trong tưởng tượng của đệ, nên đệ lưu lại đây.

"Giống trong tưởng tượng của đệ?"

"Phải, đệ từng rất muốn, huynh không phải là tướng quân, đệ không phải nội gián, hai ta cùng nhau sống ở một nơi như thế này, hàng ngày thưởng trăng thưởng đàn, không phải rất bình yên sao"

Chí Huấn chưa nói hết, môi đã môi người kia phủ kín. Con người này, đã trở thành dân thường rồi vẫn không bỏ được tính cách bá đạo. Cậu nhắm mắt, vòng tay ôm lấy người trước mặt.

Ánh trăng trên cao, soi rõ hai bóng người quấn quýt.

Không cần chờ kiếp sau, kiếp này được cùng người, ta thật sự không còn gì nuối tiếc.

[Hoàn truyện: 17/02/2018 - nhân ngày kỷ niệm của 2 đứa^^]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top