Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eric Helley- một anh chàng bảnh tỏn và rất men lì với thân hình thon thả và cân đối, nở nang; diện một bộ áo sơ-mi trắng với một bộ vét-tông màu đen phai màu trông ngon giai. So với ngày nhập ngũ, lúc này anh thuộc vào loại có da có thịt, sắc diện hồng hào, dễ mến đáng yêu. Anh đang đứng ở giữa cây cầu Léna trông ra ngọn tháp Eiffle hoành tráng và đồ sộ.

Anh đang chống tay trên thành cầu, lòng dạ và vẻ mặt trông bồn chồn nhồn nhột khó chịu như đang đợi ai. Và quả đúng như thế mà: Chỉ vài phút leo cây chờ bạn tình, người ấy của anh đã tới. Cô diện một bộ khoác len dày màu xanh lam ngã bạc có điểm vài chất nâu nâu chocolate ngọt ngào thanh tú. Chân mang giày bốt đen bóng. Cô đeo hai chiếc găng tay xinh xắn màu vàng nhạt, nâu đỏ. Cô là người con gái đúng chất Đức: Tóc xoăn lọn ngắn màu vàng thanh diệu. Con ngươi xanh trong như đá quý. Mắt sáng ngời như ngọc trai dưới đại dương. Môi mỏng hơi hồng hào không đánh son, má không phấn nhưng đã trắng rồi. Một kiểu con gái lý tưởng. Và cô tên là Emilia "Softlia" Erykana Marie. Tay cô dắt một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, mặt chỉ thoáng mỉm cười. Má ửng hồng. Tay con bé nhẹ vẫy chào anh.

Khuôn mặt cô có nét thanh tú của tuổi 18, sự hồn nhiên tuổi 13 nhưng lại mang vẻ trẻ con xinh xắn tuổi khả tin. Khi cô cười, mọi thứ như phải ngước nhìn vào nụ cười đó của cô. Thấy Marie cười, con bé cũng ráng nặn nụ cười rõ to.

Eric thấy Marie từ bên kia cây cầu đã bật khỏi thành mà quay sang cô.

"Em... Ờ..." Khoảnh khắc cà lâm trong nháy mắt đó, bàn tay anh cùng chìa ra với bàn tay cô ấy về phía nhau như cây kim giây chạy không ngừng nghĩ (trừ khi hết pin), tạch một cái, tiếng ré của máy bay vang lên. Tiếng rít của lựu đạn xé toạc các tầng mây, đập tan và xay nhuyễn làn không khí thanh bình của Paris. Tiếng cười và sự hạnh phúc chợt hóa nên là sự vô thức tìm tàng dư âm. Mọi thứ như là một giấc mơ. Tiếng nổ hòa với tiếng la ó tạo nên một thứ tạp âm rợn người nhất trên đời.

Như một mảnh thủy tinh vỡ vụn... từng mảnh từng mảnh... Những dải pha lê tinh tuyền nhuyễn vụn ra... tan tành từng miếng vụn miếng vụn...

Nhưng té ra, đó là mơ. Và nó có cảm giác thật ơi là thật!

Eric choàng tỉnh và mồ hôi ướt đẫm cả người.

"Má... chỉ là mơ!" Anh thở phù nhẹ nhõm, ngó quanh trước khi lại nằm chảy thây ra lại trên giường. "Mọi thứ khác quá!".

Chợt nhận ra mình như tên ngốc, anh lại tỉnh dậy một lần nữa và nhìn lại xung quanh. NÓ KHÁC THẬT!

"Đây không phải mơ! Nếu mơ thì mình đâu thể tỉnh lại tận hai lần mà tự hỏi bản thân như đang tỉnh- điều vốn dĩ mình đang làm đây! Nếu là mơ thì mình đâu thể kiểm soát bản thân mà hỏi, mà thắc mắc, mà choàng tỉnh dậy theo ý thức buộc mình phải làm! Mà... mình đang nói gì thế nhỉ? Ờ đúng rồi! Nếu mơ thì mình chắc phải thông minh sáng dạ hơn! Mình vẫn như cũ, vẫn lố bịch và củ chuối. Nếu là mơ, thì mình có hỏi những câu mơ màng đó? Thử xem cho chắc... ờ thì... mày có hiểu những gì mình đang nói không Eric- câu trả lời của tao là 'không'!- OK, đây đích thị là mình. Mà nếu là chính mình, đây là hiện thực. Quá dễ!" Eric tự cười chính mình như lũ tối cổ hú hú há há lần đầu tiên thấy hộp quẹt. Cười như chưa bao giờ- đã lâu lắm rồi, chưa được cười. Anh là lão Scrooge trong tiểu thuyết của Charles Dickens.

Anh đứng dậy và chiêm ngưỡng hiện thực. Anh đang trong một căn phòng tối tăm chỉ heo hắt một ánh đèn có mấy con rầy nâu ve vãn. Nơi đây là nơi mà những ánh sáng dù lớn đến đâu, mảnh dễ lọt tới đâu cũng không đục thủng được.

Tường làm bằng đá màu ngọc lưu ly rồi có sự chuyển sắc kỳ diệu sang màu xanh lam tựa như dung dịch [C3H5(OH)2O]2Cu cách lạnh lùng lạ, vài nơi như là có cửa sổ được đóng lên hay là bịt kín gì đấy bằng những tấm ván gỗ cũ xì.

Xung quanh là một tông màu ảm đạm, rờn rợn, ghê ghê, lành lạnh đến đông não và băng hết cả xương. Đáng lẽ đã chết nếu không có một cái lò sưởi tự chế bằng một cái hộp thiếc to đùng ở chân tường xa xa nơi ánh sáng của ánh đèn không thể chạm tới; à mà cũng đúng, nó sáng sẵn vì có lửa rồi mà phỏng! "Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,/ Một bếp lửa ấp iu nồng đượm..." (Bằng Việt). Nhìn mà đẹp và đầy hoài niệm, "lô dĩ hồng." (Hồ Chí Minh).

Trên tường có những bức tranh thuộc bộ tranh "Black Paintings" của Francisco Goya, điều đó làm cho căn phòng này như bị ám. Một bức chân dung một vị cha cố đạo tên Leopardo Savaltor (phía sau có cờ hiệu Phát xít bị ai bôi đen) và một ông nào đấy có chữ đề là "Người sáng lập- cha già Monsieur Loiwson. Tưởng nhớ!".

Trên một cái bàn gỗ gần như sắp mục, sắp sập đến nơi có một cái đèn dầu có những con rầy nâu bu quanh như đã đề cập. Dưới ánh đèn lờ mờ ảo diệu, có một cái dĩa bánh quy đang ăn dở và kiến đã bu đầy.

Eric nhứt mông khỏi cái giường, à nó chỉ là tấm nệm lò xo đã lòi chỉ, lòi hết mọi thứ bên trong ra mà thôi. Nhưng cái này khiến anh thoải mái hơn cả cái giường dành riêng cho "Người CÓ CÔNG" hay "Các ÔNG LỚN" tại bệnh viện dã chiến nữa. Chắc tại chiến trường đã khiến anh sống cùng cực khốn khó quen rồi, và hình như anh đã quen với lối sống chăn lạnh nệm tưng (chém gió xíu thôi!). Khi rời khỏi giường và đang quay qua đầu giường để lấy lại thăng bằng thì anh mém bật ngửa khi thấy bức tranh của Edvard Munch- "Puberty": Một cô gái vô hồn, trông giống như là một cô bé đang bước vào tuổi vị thành niên, đang khỏa thân, ngồi thờ thẩn trên giường với khuôn mặt lạnh tanh. Cô nhìn anh với cặp mắt vô hồn như thể nhìn thấu tất cả nội tạng của anh. Hay chí ít, anh đánh liều suy tưởng theo lối khác, còn kinh dị hơn: Cô ấy đang nhìn ai đó sau lưng anh!

"Cái này chắc không phải chân dung Marie đâu hen!'' Anh tự đùa mình nếu không thì chắc teo cả não bộ và ngưng nhịp đập con tim như sắp vỡ đến nơi mất. Trấn an chính mình và ráng nghĩ đến thứ gì khác, quay ra chỗ khác là thượng sách. Eric quyết định tiến đến bàn để giành đồ ăn với lũ kiến. Anh cũng đang đói cồn cào đây.

Tiến đến gần ngọn đèn le lói, anh nhìn dĩa bánh mà thèm thuồng.

"Bọn mày sướng hơn cả tao! Tao chỉ ước có mỗi vụn bánh rơi từ bàn thôi mà còn không được nữa là." Eric phỏng theo một câu trích dẫn từ Kinh Thánh. Ơ... mà nói thế có gì sai sai...

Nói rồi anh sáp sáp lại gần rồi nhẹ nhàng hất lũ kiến sang bên. Tội nghiệp bọn nó, muốn cắn anh lắm mà không được- rất tiếc tụi bây rất dũng khí, nhưng ngặc , bọn mi là kiến đen vô hại.

Cầm miếng bánh quy trên tay, miệng mở to, nếu miếng này vào mồm, chắc chắn anh sẽ nghiền nát nó thành bột trở lại ban đầu mà nó vn dĩ là thế. Đang từ tốn cho nó vào miệng để thưởng thức, tay anh bỗng giật mạnh và miếng bánh rơi xuống nát ra từng mảnh. Bọn kiến trên bàn không đi, không chạy mà đứng đó, vút râu, xoa tay, chà cẳng, lắc lắc cái thân bé tẹo. Tưởng tao không biết sao, tụi bây chọc quê tao chứ gì bọn nhãi... kiến!

Eric bình tâm, tạm thời để mặc bọn nó lăn lộn cười anh như một thằng đụt. Điều anh quan tâm lúc này là thứ đã làm anh rơi miếng bánh ngon lành: Một bức tranh khác của Edvard Munch- "The Scream". Không thể biết tim anh như thế nào nhưng nhìn nét mặt anh cũng đủ biết rằng lòng anh đang nhảy loạn xạ thế nào rồi: Mặt anh trở nên nhọn hoắt, miệng há hốc chảy dài đầy vẻ sợ hãi, tiếng thét hóa thành tiếng ơ ớ lơ lớ- y như cái mặt của nhân vật trong bức tranh "uốn éo".

"Thế quái nào... chắc chủ nơi đây là một kẻ có sở thích sưu tầm những bức tranh có hơi hướng hãi hùng ma mị."

Không suy nghĩ nhức đầu nữa, Eric phớt lờ mọi sự mà vớ lấy một chiếc bánh khác để lót dạ. Bọn kiến đã bu lại tiếp từ khi nào khiến anh tức tối.

"Tụi bây lì lợm hơn tao nghĩ. Cút mẹ chúng bây đi, lũ chăm chỉ cần cù nhưng phá hoại theo thuyết Duy Vật! À tụi nó là Duy Tâm chứ nhỉ. Nhưng tụi nó làm gì có linh hồn. Vậy là Duy gì nhỉ?... Lũ chăm chỉ cần cù nhưng phá hoại theo thuyết... Cút đi lũ kiến!!!"

Anh vùng vẫy cho lũ kiến văng ra bằng sạch.

"Người lớn như cái ngữ các vị mong sao cho lũ sói xé xác, diều hâu thì mổ thịt hết cho rảnh nợ. Nhục nhã sao khi lại giành ăn với kiến- sinh vật cả đời chỉ biết nai lưng ra làm việc tội nghiệp mà toàn bị dân tình giết. Nếu như không vì Luật Giời là chắc tôi luộc các vị tại đây rồi." Một giọng nói trầm và lạnh ngắt phát ra trước mặt anh, về phía bóng tối.

"Có thôi cái trò mèo đó không, tôi chán ngấy rồi đó. Cứ quơ tay nảy giờ cỡ một phút rồi. Nói thế còn không chịu để xuống! Đúng là hậu duệ của loài Vượn cổ." Giọng nói lại vang lên từ phía tối om kia, vẻ đầy thách thức bố láo. Thề trên đầu của... mấy ông Sĩ quan cấp cao, nếu Eric không khôn ngoan nhận ra đó là giọng của một bé gái có vẻ sầu đời quen quen kia thì anh đã đến và bẻ cổ cái con mất dạy đó rồi. Và chắc chắn, ngày mai, chí ít là nếu anh thoát được khỏi đây, thì cái xác của cái đứa ranh, láo toét đó sẽ nằm tại nơi chôn xác tập thể của bọn tiện dân chết yểu, chết mòn và thối thây ngoài kia.

"Mới có tí tì tị ti thế mà đã lên giọng kiểu đó với người lớn à! Rõ là nít ranh." Eric không có ý gì cả nhưng vì chỉ muốn cho con bé đó biết rằng mình đang sai. Nhưng mà, nói cho công bằng, anh vẫn thấy bị xúc phạm và tức giận trước thái độ của chủ nhân cái giọng nói ấy.

"Còn đỡ hơn cái kẻ đã to xác rồi mà lại không biết phép tắc xã giao lịch sự tí nào cả! Nhà đâu có chết chủ đâu mà không thèm mở miệng hỏi một câu?" Bóng hình nhỏ nhắn với bộ váy mỏng màu trắng dần lộ ra ở nơi một cánh cửa nhỏ, sau ánh đèn dầu. Khuôn mặt cô bé đó quả thật là một thiên thần, cô bé đang phụng phịu giận hờn, đáng lẽ sẽ là một màu hồng ửng đỏ lên trên gò má đó nhưng do quá lem luốc bởi bụi và đất nên vẻ nữ tính cũng ít đi một tí. Tóc cô đen nhưng qua ánh đèn, tóc cô ng màu nâu nhạt. Thân hình như đã nói là tầm 3 hay 4 tuổi gì đó. Chân không dép không giày, chân trần dơ hầy lấm lem bụi bẩn trông tội. Marie (vẫn rất kiên trì coi đó là một cô bé có tên là Marie!) không đeo băng tay hình ngôi sao David. Bị đứng hình tạm thời khi đã thực sự chiêm ngưỡng được dung nhan của người mà Eric đã hoài công, mất lực bao ngày chỉ để gặp. Ấy vậy mà chỉ nhờ một sự kiện, tuy hơi đau và khó hiểu, nhưng cuối cùng, anh cũng đạt được điều anh mong muốn. Đơ như con nai lơ tơ mơ bên bờ suối một lúc rồi anh bị đánh thức lại, não hoạt động lại sau một cú quát rõ ranh con:

"NÀY!!! Sao tự nhiên đứng đấy như trời trồng vậy?" Con bé đó tiếp tục nói tiếp.

"À không có gì. Tôi chỉ đang... cái..." Trong thoáng chốc, anh nắm lấy bàn tay của mình đang bị chấn thương. Nó tuy lành rồi nhưng còn rát kinh lắm.

"Đau lắm nhỉ!" Con bé kia nói giọng coi thường và chìa ra cho Eric một cuộn băng gạc, có lẽ cô đã dịu lại "Quấn lại đi! Yên tâm, cái tay tôi đã sát trùng rồi. Lo mà bảo vệ cho tốt kẻo lại bị nhiễm trùng. Mà cũng tốt, chết do nhiễm trùng cho thế giới được nhờ. Một đám con hoang bị bỏ rơi lầm đường lạc lối." Nhưng thấy cô bé có lòng nên không n tức ti. Cô là một Thiên thần Thánh thiện bé con. Chỉ tội là, đây là Thiên thần đội lốt Quỷ sa ngã bao năm.

"Làm sao mà đau được khi có cô bé chăm lo cho." Eric cố tạo cảm tình. Bố khỉ! Thế quái nào ta phải cảm ơn cái đứa đã "bắt cóc" không rõ nguyên nhân mình đến đây cơ chứ! Eric thầm nghĩ thế.

"Đừng tưởng bở! Chỉ vì tôi không muốn có xác chết trong phòng mà thôi. Tanh chết mất!" Yêu thương con nhỏ này chẳng khác nào tử vì đạo.

"Vậy tại sao còn rinh tôi về đây?" Eric không còn kiên nhẫn nữa. Để phù hợp với cái loại này thì anh phải biến mình phù hợp với nó. Sở dĩ ban đầu anh định xưng "chú" nhưng nó thật là nhạt nhẽo và thật nghịch tai, xưng "tôi" để mà lấy độc trị độc. "Lại còn bỏ công ra mà đặt bẫy tôi nữa chứ! Chi cho tốn công vậy? Mà... cô bé chế ra những cái bẫy đó thật hả?"

"Cướp đường hoàng thì khó, lôi chú về để móc túi cho dễ hơn. Như thế mà cũng không biết .Lũ cướp ngày lẫn đêm như các vị mà lại không biết những chiêu trò cơ bản như thế. Rõ là! Với lại, chính tôi đã nghĩ ra những cái bẫy đó đó, thì sao nào? Cho đi cưỡi ngựa xem hoa rồi mà còn lải nhải cau có. Tốn vài Pháp kim đấy chứ đùa."

"Cô cho tôi đi hồi nào?"

"Cái xe đẩy chú như em bé làm tôi mệt bở hơi tay là gì?"

"Sao tôi biết được! Cô làm tôi bất tỉnh mà. Mà cô làm thế để làm gì?" Càng ngày càng vào nút rối. Nếu mà nói trắng ra là Marie kiếm cớ làm thế cho vui để có cái mà nói chuyện thì rõ là, Eric nện cô được rồi đấy. Mà kẻ lạnh lùng nào nói huỵch toẹt ra thế! Nguyên cớ thì cũng có cái trực cái gián, mà ngoài ra, cái quan trọng hơn lại là cái sâu xa cơ.

"Bố khỉ!" Cô chỉ thầm rủa. Eric không hề biết được lý do mà cô làm thế để làm gì. Còn Marie thì cứ úp mở. "Nói chuyện với cái loại như này còn ác mộng hơn là việc ngồi nghe Pythagoras giảng về định lý của ổng nữa!" Cô chịu thua hay là nguyên do gì khác, chúng ta không thể biết được cô đang nghĩ gì.

Nghe tới đó, Eric nhận ra, đây không phải là một cô bé bình thường. Thật ra khi bị dính bẫy tận ba lần là anh đã ngộ ra điều này lâu rồi. Nếu Sokrates, Mozart hay Tesla là một đứa trẻ bụi đời từ nhỏ thì sao.

Đây là một đứa con nít 3 hay 4 tuổi (một lần nữa lưu ý, những điều này chỉ do Eric PHỎNG ĐOÁN theo các giác quan và nhận thức của mình thôi) nhưng có một lối suy nghĩ và đối thoại chẳng khác nào một triết gia hay một nhà bác học lão luyện, sành sỏi về cuộc đời. Nghe cô bé nói đến việc móc túi và việc đưa anh đi lòng vòng, anh liền sờ soạng khắp người. Chưa sờ hết túi áo thì Marie đã rải lên cái bàn trước mặt anh, dưới ngọn nến ảo ảo mờ mờ: Nào là la bàn định vị sai, đồng hồ quả quýt bị gãy kim không còn cách sửa, một tấm giấy có dán 5 con tem quý nát bét, một đồng 5 Reichsmark bạc và đồng 20 Franc và 5 centime đã chầy xước, gỉ sét. Một con dao gọt khoai có thể gập làm đôi và cũng đang tới tuổi "thấp khớp". Một cây lục giảm thanh hàng "nhà làm". Một băng đạn chỉ toàn mạng nhện. Một tấm bài áp bích héo úa rách nát. Toàn những thứ mà ngay cả ông nội bọn quân y và cụ nội mấy con y tá, thậm chí là lãnh đạo của bọn trộm nghèo nhất trong thành phố cũng không thèm nhìn đến nữa là "tạm thời bỏ túi". Chê chảnh ấy mà! Nếu anh là chúng nó, anh cũng không bỏ ra nửa giây để cầm vào những thứ này (trừ đồng 20 và con dao ra).

Và cô đặt tất cả lên bàn, rồi cuối xuống, khiêng lên một cái vật mà Eric đã rất quen thuộc: Khẩu trường của anh!

"Đồ còn! Thịt không mất một mảnh nào! Chỉ bầm vài chỗ. Bấy vài cái xương, tạm biệt vài cái răng hình như vậy. Thần Chết còn chán hốt nữa là."

"Sao nhóc có thể..." Eric ngập ngừng. Thấy anh vẫn còn vẻ bối rối và cứ run run như thể còn muốn móc, muốn tìm, muốn kiếm cái gì nữa. Anh chưa thỏa mãn. Hiểu ý, Marie bảo, giọng lại lạnh tanh như băng giá mùa đông:

"Còn thiếu đấy!" Nói rồi Marie lấy một cái khăn màu trắng tựa bộ cánh của mình mà bịt lên đôi mắt đen sâu hoắm tựa màn đêm, những chấm trắng sang sáng tựa những vì sao phồng lên rồi hóp lại, tỏa sáng rồi lại dịu đi. Nhìn trông cô thật đáng để nậng một cái. Nhưng liệu chính phủ có kết tội anh là lạm dụng tình dục trẻ em không nhỉ! Tốt nhất vẫn là không nên liều quá hóa rồ dại, rồi lại ân hận vì bị chết oan ức, mục xương trong tù, chí ít thì nếu họ còn nghĩ đến cái luật đó trong thời gian chiến sự thế này. "Tôi sẽ quay lại ngay. Cứ ở đó mà giành ăn với kiến như lũ trẻ con đi!" Nói rồi Marie, như có ai mách bảo đường đi nước bước trong bóng tối, cô đi êm ru mà không cần mò mm đường đi hay vịn vào bất k vật thể nào để tiến bước vào khoảng đen tưởng như vô tận. Eric không hề đoán nhầm về khả năng con nhỏ này.

Tầm cỡ nửa phút sau, Marie quay lại- vẫn còn bịt mắt, nhưng thay vì tay không giống lúc vào thì bây giờ là tay bê một hộp giấy sạch đẹp- có lẽ bên trong có gì đó nhưng trông có vẻ nhẹ tưng, dường như chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng xê dịch được cái hộp. Khi cái hộp đã chắc chắn đã yên vị trên bàn, dưới ánh đèn dầu, trước mặt Eric, Marie vẫn còn đeo cái bịt đó và từ từ mở cái hộp ra. Eric thấy có vẻ không công bằng lắm nên bảo và tay di chuyển chạm nhẹ đến bịt mắt của cô bé:

"Cởi ra đi nào! Để tôi coi một mình thì đâu có công bằng chứ. Nào, cởi ra đi Marie." Eric dỗ ngọt.

Như có ai khiến, hay có giác quan thứ sáu, cô bé dùng đòn đỡ hất tung tay Eric ra vẻ khó chịu. Đúng chất dân võ Karate! Tướng thì như con đuông dừa lúc nhúc mà sức mạnh tựa voi điên gặp chuột ra phết.

"Cái này chỉ mình chú được thấy thôi. Tôi làm gì có cái quyền hạn mà xem những cái này cơ chứ. Thôi, lo mà nhìn này."

"Nhưng lỡ đã lấy rồi thì cũng đã lỡ liếc qua ít nhất một lần rồi chứ!" Anh giễu.

"Người mù có khứu giác và xúc giác để mà cảm nhận được những gì họ chạm vào. Kẻ cắp lành nghề luôn có cách biết món đồ quan trọng mà họ cần trong bóng tối với một giác quan trời phú thông qua tập luyện thêm. Trộm như cú, cú như dân lành. Khi bị bịt mắt, họ sẽ có cách bộc phát một thứ ánh sáng chỉ có họ có mà thôi, để mà dẫn họ đến với sự vĩnh cửu vô biên. Họ làm chủ mọi giác quan, cái này bị khuyết, cái khác sẽ tự nhiên nổi lên làm thứ chính yếu. Nó và bọn nó ép tụi nó phải thế." Con bé này nói cái gì mà khó hiểu quá! Từ chuyện này sang chuyện nọ, không muốn nói là chả liên quan gì nhau hay nối tiếp hợp lý với nhau tí nào cả. Nhưng có vẻ, anh cũng biết được rằng, con bé này nói được cũng nhiều không kém. Mà toàn là ẩn ý sâu xa. Anh đang đụng phải thứ "dữ".

Marie từ tốn mở hộp. Khi cái np được mở ra, Eric đã hiểu tại sao mà Marie cứ nhất quyết một hai ba bốn không chịu cởi bịt mắt. Trong hộp là những thứ vô cùng quan trọng với anh, và toàn là những thứ bí mật, là thế giới riêng duy nhất của Eric: Một lá thư đang định gửi cho mẹ anh, một lá thư từ người mẹ dấu yêu của mình mà anh luôn giữ khư khư bên mình từ rất lâu rồi. Ngoài ra còn có một bức thư từ người bạn thân của anh ở Berlin, một lá từ Bonn nữa. Và một thứ quan trọng không kém, đó là lá thư của người tình của anh- Marie (Lớn), người đã mãi mãi không còn bên anh; người mà mỗi khi nhắc tên là anh lại hối hận, anh đã giấu chuyện tỏ bày tình yêu cho cô cách "thật thà nhất" quá lâu cho đến lúc cô ấy ra đi vĩnh viễn mà chưa kịp thốt lên nỗi lòng mình, để rồi có con ngoài giá thú và rồi cả hai "mẹ con" đều... để rồi một khoảnh khắc chỉ trong gang tấc! Bức thư này đặc biệt vì có một mùi hương đặc trưng- mùi hương ngào ngạt thơm phức của loại nước hoa đắt tiền của Pháp- Chanel. Thật phi thường khi bức thư vẫn còn đọng lại mùi hương đó lâu đến vậy. Cứ như là ký ức mãi mãi lưu lại, không bao giờ phai mờ đi vậy. Bức thư tuy đã phai đi những dòng chữ bằng bút máy do bị thời gian tàn phá, phong bì thư cũng đã nhàu nát và ố vàng đi. Nhưng cô ấy vẫn mãi ở đó!

Trong phong bì- nó đã mở sẵn, có một tấm thư của Marie dấu yêu cùng bức hình của cô ấy, với chiếc váy trắng tay ngắn, xách một giỏ táo ở trên một cánh đồng lúa ở Frankfurt. Cô ấy như vẫn ở đó và đang cười. Cứ như là thông qua nó, cô đang cố trêu anh rằng: "Em thách anh cười lại và qua đây với em đó!". Kế là một tấm hình do Marie (Con) vẽ cảnh gia đình. Eric bắt đầu rơm rớm nhưng để ý má của con bé đang ngồi trước mặt anh ửng hồng, môi khẻ vểnh lên, khóe miệng cong lên. Cô bé đang cười thầm. Tuy vẫn bịt mắt nhưng chỉ thoáng nghe qua tiếng rít, tiếng thút thít của anh cô bé cũng đoán cái thứ đó đang làm anh trở nên mít ướt. Chắc chắn cô bé đang tưởng tượng dáng vẻ cá sấu sụt sùi của anh là như thế nào trong đầu. Đau ruột phải biết!

Mà dù sao thật kỳ quặc, đã cất công lấy được rồi, tức cũng đã thấy rồi mà sao cứ phải làm bộ như ta chưa thấy bằng cách bịt mắt thế kia nhỉ? Có khi câu nói lúc nảy của Marie sẽ trả lời câu hỏi của anh? Cũng có thể! Chắc chưa nhìn thấy những nội dung bên trong. Thế cũng tốt tính phết!

Eric thấy thế liền khịt mũi một tiếng rồi nói:

"Ngoan thật! Cách giáo dục của gia đình cô tuyệt nhỉ." Anh trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp "Mà ở đây xong chuyện rồi, cô cởi bịt mắt ra đi. Tôi thích ngắm trời sao trong màn đêm hơn là phải tự k ngắm cái rèm rách che đi cảnh đẹp đáng hửng hờ như thế!".

"Cất tất đi rồi tôi mới mở bịt mắt! Kẻo sao trên trời rụng hết. Trời đêm mà không sao quả thật đáng ghét."

Eric bỏ tất cả những thứ vừa rồi vào hộp và để nhẹ nhàng tình cảm xuống sàn và đẩy vào gầm bàn. Nghe được tiếng sàn kêu, Marie mới từ từ đưa bàn tay xinh xắn lên, luồn những ngón tay dễ thương vào mặt trong của khăn mà tháo nó ra và quẳng một xó. Từ ánh lửa chiếu tỏa, khuôn mặt của Thiên sứ giáng thế dần lộ ra mỗi lúc một rõ hơn. Eric lại có thể thấy sao đêm sáng ngời rồi.

Nhìn khi cô bỏ khăn bịt mắt ra, trông Marie sao mà dễ mến, trông có phần nũng nịu, phúng phính, hờn dỗi. Có chút cục cằn, có một chút cáu kỉnh, có pha tạp sự ngây thơ và sự xấu hổ nóng ran cả má và tai. Cô có vẻ đang buồn nhưng có khi cũng đang rất vui, có lẽ đang khóc mà cũng có vẻ đang cười. Ờ mà sao phân tích biểu cảm một hồi cứ như là đang chiêm ngắm và đánh giá sự bí ẩn rợn gáy của bức tranh Mona Lisa thế nhỉ? Thôi mà kệ đi! Trông Marie thật... con gái. Nhìn con bé anh lại nhớ đến em và con. Mái tóc đen thay vì vàng nhưng mượt mà tựa sông chảy dưới hàng lá mùa thu hơi gợn tí kiểu bác học xoắn lọn vào nhau lơ thơ vót nhọn đầu, rất đặc trưng cho chủng tộc Do Thái. Đôi mắt nâu đen như vũ trụ có những đốm sao lấp lánh thay vì là màu xanh đại dương bí ẩn. Khuôn mặt trẻ con ngây thơ bị cuốn vào vòng tròn tội lỗi do chính đồng loại gây nên mà tàn sát lẫn nhau thay vì là một vẻ thanh tú tuổi mới lớn và yêu đương mới hé nở sự sợ hãi trước cuộc đời bi ai ngang trái. Một khuôn mặt sầu đời! Một trái tim già trước tuổi chăng!

Cứ nhìn chằm chằm như đang thấy một con k lân thần thoại, Eric quên khuấy mất việc có thể sẽ bị xem là một kẻ... "khó hiểu bậy bạ". Anh thật sự không thể cưỡng ni việc ngắm nghía vẻ đẹp thuần khiết và trong trắng tựa thiên sứ của Marie.

"Này, chú có thôi cái trò khỉ nhìn trộm đó không?" Cô bé Do Thái lỗ mãng thốt lên. "Nếu chú mà không dừng thì buộc lòng tôi sẽ vả cho chú một tát để tỉnh ra là chú đang làm một hành động đáng khinh bỉ."

Thấy Eric vẫn cứ nhìn mình không chuyển động con mắt dù chỉ là rung nhẹ con đồng tử màu đen của mình, Marie tức tối chồm đến mà làm như những gì cô đã cảnh cáo. Bị một vố chớp nhoáng, anh trở lại mặt đất. Anh hốt hoảng khi nhận ra mình đã ghé sát mặt mình gần với Marie từ lúc nào không biết chỉ để mà NHÌN và đánh giá cái bức tượng được tạc quá tài tìnhkhéo léo của Tạo hóa.

"Xin lỗi..."

"Mừng cho chú vì chú đã tỉnh lại. Chứ nếu không là mặt chú còn nát hơn cái khăn đeo tay vớ vẩn kia đấy." Nghe lời nói thô lỗ và đầy gan lì đó làm cho Eric như tá hỏa. Anh nể sợ con bé hơn là đăm chiêu khinh miệt con bé. Làm lính bao nhiêu lâu rồi, việc xỉ vả và việc dám cả gan thách thức anh chỉ có lũ tiện dân ngu xi, yếu kém, bọn "giang hồ chợ đời" mà thôi. Hôm nay, việc đe dọa- một việc vô cùng liều lĩnh, lại được thực hiện từ một con oách, lại còn là nữ, mà cục súc hơn lại là một con nhỏ Do Thái chỉ mới thấy ánh sáng mặt trời vỏn vẹn tầm cỡ ba bốn năm tuổi đời thôi nữa chứ! Một con nhỏ bất cần đời nhất mà anh từng thấy. Một sự tha hóa của tội ác tày trời do nhân loại tạo ra không thể tha thứ!

Căn phòng lại tiếp tục chìm vào tĩnh lặng. Bỗng Eric giật thót người vì bàn tay lại dở chứng. Nhìn bàn tay nằm một đống trong mớ băng gạc hổ lốn ngoằn ngoèo mà mình tự quấn, anh đau dữ dội và hết lời thầm nguyền rủa bọn đã từng chăm sóc anh tại bệnh viện dã chiến "cao cấp", cho dù trước đó anh đã hoặc từng cảm ơn họ đi chăng nữa. Để ý thoáng qua vẻ mặt cau có và con mắt nhăn lại của Eric, Marie cũng biết được là anh đang nhói lắm- nhìn cách mà họ để trần cái bàn tay gần như nát bấy của người lính thế kia thì quả là vô nhân tính, thiếu trách nhiệm... Một cái tay "khố rách áo ôm". Thay vì hỏi thăm nhã nhặn hay là tỏ sự quan tâm sâu sắc dễ mến, cô bé lại cười đểu, mặt tỏ thái độ tếu táo giễu cợt, với thái độ đung đưa thân mình, hất cằm lên, nhúng nhúng đôi chân nhỏ xinh:

"Người lính chịu đau được cơ đấy! Bom giật bom rung có đau chi bằng cái tay nát bét. Ôi thấy mà buồn cười! Đã có sứ giả báo tin rồi mà còn dính chưởng. Darwin ơi, mau xuống mà xem cái loài tiến hóa thất bại của ông này!" Cô láo hết chỗ để giận, theo kiểu thông thường.

"Sứ giả? Ai là sứ giả? Mà... ý cô là sao?"

"Tôi đã tốn giấy và mực chỉ để cảnh báo chú về trận đánh bom này mà chú có thèm để ý đến đâu! Túi còn không lục nữa là." Nhận ra mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, Eric một lần nữa dò k lại các túi của mình. Khi sờ đến phần quần, anh thấy cộm lên một thứ gì đó trông như mảnh giấy có vẻ ẩm. Nhưng nó không nằm trong túi quần, nó nằm sâu bên trong cái quần này! Vãi cả linh hồn! Cô bé đã rạch một đường rất chi là nhỏ và rất khó để mà thấy ra bên mặt trong cái quần- nếu mà phóng đại thì phải nói là nhỏ chẳng khác gì những đứa con "thất lạc" của bác sĩ Robert Koch. Những đường vá hay khâu gì đấy gần như không thấy, hoàn hảo đến từng chi tiết. Và nếu chỉ sờ thoáng qua thì sẽ không thể nhận ra là có gì đó ẩn bên trong! Eric mượn một thứ gì đó nhọn để rạch cái quần (đáng ghét) của mình để moi cái thứ của nợ đó ra khỏi. Marie đưa anh cây kéo cắt chỉ. Nhìn cách anh rọc cái quần trông mà thương cho nó, anh luồn mũi kéo, không cắt mà di tới di lui làm nhăn nhó đùi quần, đường rọc thì vô tâm, nghiệp dư và thảm hại hết chỗ để chê thêm nữa. Anh cố giấu vẻ xấu hổ của mình. Nhưng mồ hôi trên trán anh cũng đã khẳng định một điều, anh bất lực và xấu hổ. Khổ thân, xách súng đánh trận đùng đùng mà cầm cây kéo rạch một đường trên cái quần thì như... cố làm cho tấm vải đen trở nên bẩn vậy.

Sau một phút vật lộn như một đô vật với cái quần khốn khổ, mồ hôi nhễ nhại, miệng há hốc và lưỡi như muốn thò ra mà thở nhưng chợt thu vào vì nghĩ nó thật là phản cảm và xỉ nhục một loài nào đó, Eric cũng moi ra được cái thứ đó: Một mảnh giấy gấp gọn nhưng bị ẩm, đường xé thật đều, bên trong là một dòng chữ nhỏ nhắn bằng mực đen (nhìn thì không nghĩ là con bé này viết đâu. Nhưng các bạn thân mến, các bạn nên tin là con bé đã viết nó!) đã lem màu, có lẽ là do nó đã được giặt chung với cái quần:

"Ở nhà trông đêm hơm sâu! Nếu đã cố ra đườn thì sắm hm sẵn đi." (Đúng sẽ là "Ở nhà trong đêm hôm sau! Nếu ra đường thì sắm hòm sẵn đi."- vì Marie vẫn còn khó xử với bộ môn mang tên "chính tả". Do đó, cô luôn cố gắng không ngừng để tránh nhiều lỗi sai nhất có thể. Cũng có vài từ đúng chứ bộ đùa!). Tuy chưa đến độ đóng hòm hay cần một linh mục để làm phép, nhưng Eric gần như nổi đóa khi cầm mảnh giấy này trên tay. Rõ ràng là con nhỏ này cố tình chơi đểu anh. Nhét chỗ ấy thì có Trời mới biết! Anh như hết kiên nhẫn, đập mạnh lên bàn mà hét lên:

"CÔ CỐ TÌNH CHƠI TÔI HẢ!!! GIẤU ĐÓ THÌ BỐ AI MÀ BIẾT!!! CON NÍT MÀ ĐÃ BIẾT CHƠI XỎ NGƯỜI LỚN. TÔI LÀM GÌ NÊN TỘI MÀ CÔ LẠI HÀNH TÔI NHƯ THẾ? VỚI LẠI, ĐÃ BIẾT LÀ SẼ CÓ TRẬN PHỤC KÍCH, SAO CÔ KHÔNG NÓI THẲNG CHO TÔI BIẾT?" Nói đến đây, anh thấy Marie hơi nghẹn ngào mà liếc nhìn anh. Xong cô cười trừ. Nhìn vào bầu trời đêm nhạt nhòa đã phai đi những đốm sáng lung linh, anh biết mình đã sai. Suy cho cùng, anh mới là kẻ đểu. Mày đã làm gì hả Eric? Mày nhớ lại xem! Khi mày đang ngồi đây, đã có bao nhiêu người đã phải nằm xuống- một cách oan ức. Suy cho cùng, anh vẫn là kẻ gây thù chuốc oán trước. Anh đã làm nên tội. Chỉ là chưa nhiều thôi. Nói cho phải đạo, anh chỉ là con chốt trên bàn cờ châu Âu, chịu mọi sự vào mình thay cho bọn ngồi ghế vip trên anh.

"Chú thì biết cái khỉ khô gì!!!" Cô hít một hơi rồi nói tiếp:

"Một kẻ chỉ luôn tìm cách chơi trốn tìm với Thần chết và nắm rất rõ rằng thời điểm Ông ta sẽ bị con người túm cổ- niềm mơ ước của bao người đóng vai kẻ lẫn trốn mà giờ lại gửi thư mật cho Ổng để thông báo điều đó thì rõ là ngu xi đần độn. Bọn nhảm!" Cô lấy hơi "Xử Ổng không phải dễ, chỉ là phải trừ bớt đi tà thuật của Ổng bớt đi mà thôi. Nhưng tinh khí và phép thuật cũng có phép nhiệm mầu riêng, có lợi cũng có hại. Thần chết chỉ làm VIỆC của mình thôi. Diệt hắc thuật cũng phải biết chừa lại bạch thuật tinh tú chứ!" Lại lấy hơi "Còn bảo sao không báo chú trước mà lại dùng mật thư mà giấu kiểu đó? Sherlock Holmes cũng phải giải mã bao bức điện lạ chứ đâu. Bao khó khăn và nguy hiểm chứ đâu. Những bức điện đó, những bằng chứng cũng đâu nằm ở nơi lộ liễu đó đâu... những thứ đó, chỉ có ông ta với người gửi biết thôi. Tuyệt đối không để lộ ra ngoài." Điều quan trọng ở đây là: Marie đã biết, trong đêm đầu tiên, cô đã đoán trước việc Eric đi tuần! Cô đã có kịch bản từ trước!

[Nhưng khoan, cô biết trước anh đến, tức là cô đã từng thấy (thậm chí, có lẽ đã từng quen anh nhưng anh đã quên), cô biết người đến trong đêm là anh chứ không ai khác. Tức, cô đã nắm được lịch trình của anh (thậm chí là cả đội của anh)! Nhưng có ai tự hỏi, tại sao cái hộp thiếc trên tay anh phát nổ lại chỉ làm anh chầy và ngất đi? Trong khi bọn trên kia thì chết như rơm rạ? Vì, cũng là "kịch bản" do cô xếp đặt: Tất cả những cái hộp ở trên mặt đất đều có tính sát thương cao gây chết người hay ảnh hưởng lâu dài. Còn những hộp dưới cầu chỉ có công lực bằng 1 phần 3 các hộp trên nhưng có độ nhạy cao, có chứa chất gây phỏng và gây buồn ngủ. Nổ thì không đến mức ngất đi, nhưng do khói khiến người ta xỉu tạm thời. Điều đó có thể lý giải tại sao Eric khi bị nổ lại nằm ra đó luôn mà không hét không rằng.

Và bổ sung thêm, các hộp dưới cầu có bôi keo 43% tổng số lượng.

Và cô đã lên hết một "kịch bản" nhằm cứu vớt một linh hồn, đó là của Eric! Tuy xét về phương diện nào đó, Marie có lẽ đã thành công. Mà tính cô lại cứ thích đùa nhây quái chiêu kiểu trẻ ranh. Ý kiến của các bạn được tôn trọng!

Cô muốn đẩy anh vào chỗ ngất tạm bằng cách dụ anh thông qua con mèo đen. Anh xuống và đập vào mắt anh đầu tiên phải là cái hộp gần tên lính (trường hợp này là tên "Mắt Beo") nhất để dẫn anh vào bẫy. Và bắt đầu kế hoạch: Cô đã canh hết thời gian quả bom sẽ phát nổ- đầu tiên là trên cầu, sau là dưới cầu. Thời gian để Eric chạm vào quả bom và thét lên cảnh báo cả lũ là vừa đủ giờ để bom nổ. Và thời gian để mà anh dở cái "não cá vàng" ra làm cho thằng Mắt Beo sợ té đái cũng đủ làm cho "quả bom" dần bén lửa, kích ứng chất hóa học (kèm theo tính vật lý lắc lắc làm sốc của Eric trước đó) và bùm. Tóm lại, nghe thật là bất hợp lí, nhưng cô đã suy luận, và tính toán mọi thứ hết rồi. Marie đã bố trí các hộp ở dưới cầu theo "quy tắc xoay đồng xu" của mấy tay bợm bài hay các nhà y học gọi là "Định luật Mendel", hoặc trong Toán học sẽ là "Xác suất" nhưng Marie đã biến thể theo cách của cô- tức là cái hộp dành riêng cho Eric đã được đặt nơi trọng tâm nhất, dễ thấy nhất để ép anh lính Mắt Beo phải cầm lên với mặt bàn tay tiếp xúc với mặt không dính keo, lúc trao cho Eric thì chắc chắn phải chạm vào phần có keo. Đó là chiêu trò Kinh doanh theo "Tâm lý: Khách hàng là Thượng đế". Và thời gian nổ, như đã nói, đã đúng theo từng sự suy tính của cô bé. Kế hoạch hoàn thành! À mà cũng nói luôn, sau đêm đó, anh nằm trong bệnh viện "cao cấp" nhớ không? Chính Marie đã làm giả giấy tờ bằng con dấu của một ông Sĩ quan cao cấp để gửi cho anh vào đó nhờ trung gian qua vị cha cố Savaltor "Phát xít" đã khuất!]

"Hừ... có gợi ý hết, mà nghĩ lại thì... ha ha... tưởng là chủng Aryan hay "loài Đức Thượng đẳng" phải thông minh như hệ tư tưởng của Lão chứ nhỉ. Hóa ra là thua cả người Anh! Sorry nhé- không cố tình đâu, chỉ CỐ Ý thôi: Tôi xé tờ giấy hướng dẫn ấy được chưa! Lũ 'thông minh' trời đánh!" Eric tái mặt nhưng đang đè nén cảm xúc lại kẻo vỡ bờ mất khôn.

Nói rồi, không thấy anh phản ứng táo bạo gì, cô bé chỉ thở dài và cầm lấy bệ nến nhòe, giơ gần về góc trái căn phòng (cô gần như thúc ép mình, buộc mình phải làm thế, mặc dù biết nếu làm thế chẳng khác nào tự nhốt mình vào phòng hơi ngạt!). Đập vào mắt Eric là cả một cái bảng với những tờ giấy, kế hoạch đồ sộ, kim ghim và dây chỉ quấn tùm lum khắp từ đầu bảng đến cuối bảng. Những bản phác thảo rất trẻ con về những cái bẫy nhưng vô cùng được việc, điều đó được chứng minh qua những đợt Eric trúng bẫy một cách trớ trêu. Những thiết kế vũ khí đơn giản nhưng hệ quả rất cao với những công thức Hóa học, Vật lý, Toán... đầy tinh vi, bằng chứng là cái hộp thiếc phát nổ hôm nọ. Mày gặp hàng dễ vỡ gắn nhãn nguy hiểm rồi Eric ạ! Ngay tại giây này, tại phút này, tại giờ này, tại khoảnh khắc này, anh đã loại bỏ câu nói "Một cái đầu minh mn trong một thân thể cường tráng" ra khỏi bộ nhớ của mình. Hãy nhìn cô bé này mà xem, tuổi nhỏ hơn anh (là cái chắc!), thân hình bé nhỏ, sống ẩn dật và khó khăn thế này nhưng trí não không thể nào ví như một quả nho được. Nó phải là một quả nho, bị nhiễm phóng xạ hay hóa chất hoặc đột biến gene, nên mới to đến thế.

"Những việc này là do cô tự làm sao?" Eric bình tĩnh lại hỏi, anh không nên nhờn hay giỡn mặt với cái ngữ thấp bé này.

"..." Marie chỉ im lặng.

"Nếu đúng là thế, vậy tại sao lại cứu tôi chứ? Nếu đã có kế hoạch này rồi thì đáng lẽ phải kết liễu tôi vào đợt đầu tiên rồi mới phải! Nếu cô đưa ra lập luận rằng cô định cướp của của tôi lúc tôi bất tnh thì nó thật là phi lý và thiếu logic. Chẳng lẽ tôi luôn có đồ để cho cô cướp sao? Vả lại, sao cô chỉ vớt có mình tôi? Tại sao và tại sao?" Nói đến đoạn, anh quay người và vớ ngay khẩu trường đang nằm dưới bàn mà hùng hổ chĩa về thân hình mảnh mai của Marie làm cái bàn lộn ngược ra sau. "Nói mau, cô có ý đồ gì khác hả?". Anh còn không biết mình đang làm gì. Phần băng chìm trong con người anh đang nổi lên mặt biển của tâm thức. Anh sợ? Không! Anh run? Không! Anh hoảng? Không! Anh tức? Cũng không nốt! Nói đúng hơn, tâm trí anh đang là một thứ bồng bông mơ hồ, hỗn loạn như chim vỡ tổ. Anh thương cô bé, anh cảm cô bé, anh thương xót cô bé và đồng thời, anh nể, ghét, cay cú và muốn giết cô bé ngay tức thì.

"Điều buồn cười nhất trên đời này đó là kẻ gây ra việc mà ít khi nào, thậm chí là không bao giờ nhớ rằng mình đã từng làm việc đó. Đời là sân khấu, ai ai cũng là diễn viên cả (Marie bắt trước theo một vở kịch của Shakespeare). Nhưng rõ là lạ đời khi kẻ cho nợ lại không hề nhớ đến món tiền hời đó. Và chú là một trong số đó! Chính chú là kẻ tạo ra sự trầm cảm và mất tự trọng, nụ cười và niềm tự tin của nhiều người. Ô mà không, tôi thì khác! Chắc thế." Cô như kênh lên trước họng súng chỉ cách cô cỡ một gang tay. Eric đang cứ từ từ dí sát nòng vào khuôn mặt nhỏ đó của Marie cùng với suy nghĩ "Tôi cho cô nợ gì?". Mùi nòng súng bằng kim loại xông vào mũi làm cô sặc. Một tên hèn nghiến răng và toát cả mồ hôi, một đứa thì đỏ hoe con mắt như sắp túa nước ra khỏi khóe và đang có biểu hiện run nhẹ nhưng uy nghi như một tên tử tù không sợ chết- hắn không có tội nên làm đếch gì sợ chết chứ. "Tôi luôn hy vọng! Tôi luôn khao khát! Tôi luôn nghiêm túc ước mong! Tôi tin và mãi sẽ tin vào cách mà Đấng Messiah sẽ dẫn dắt kẻ lầm lạc đến với sự thánh thiện vĩnh hằng! Tôi luôn có một giấc mơ (ở đây, tác giả chêm câu này vào, là câu được lấy từ tên bài diễn văn nổi tiếng của mục sư Martin Luther King- "I Have A Dream" là để bộc lộ sự ước ao nhỏ nhoi nhưng với cả trái tim của Marie [lưu ý là đây vẫn là theo cách gọi tạm của Eric!]. Chứ thực tế thì bài diễn văn này đến tận năm 1963, King mới đọc nó trước công chúng, nhân dân Mỹ ở Washington DC)! Nhờ những món đồ đó, tôi đã biết được... tôi đã biết... Kẻ cắp ngày trộm đêm, kẻ ma cô xách súng làm điều bất nghĩa cũng từng là một đứa trẻ vô tư lự... Họ chỉ cần nhìn thấy những thứ hoài niệm mà thôi! Tôi luôn tin tưởng vào sự hoài niệm và cảm xúc 'Nước Mắt', tôi luôn tin rằng, rồi mai đây, chỉ với những thứ đơn giản, họ sẽ quay đầu làm bờ, mà với vũ lực và chấn thương thể xác buộc phải dùng thì cũng lại càng hay... Nhưng mà, tôi... Trong tâm hồn của những kẻ bị nguyền rủa đó, họ vẫn có tự trọng và cái thiên lương cơ mà! Tiếc thay, tôi không thể như Thầy Giê-su mà yêu cả bó, lòng tốt chỉ gói gọn dành cho người xứng đáng- đó là sự 'ích kỷ' hạn hẹp của một con người phàm tục."

Mặc dù không hiểu mấy về lời nói bóng gió, hàm ý của cô bé, Eric cũng dần dần buông lỏng tay, những ngón tay nhẹ đang bấu vào thân súng liền nhả ra từ từ. Cây súng được hạ xuống. Trán anh dãn ra một tí. Anh thở ra hơi đông. Cô bé đang như sắp vỡ òa đến nơi, cô bé có một giấc mơ, là giấc mơ- một thứ viển vông nhưng rất có giá trị với những kẻ mộng mơ hoang tưởng và cần sự đồng cảm sâu sắc. Anh đang dần cố thấu hiểu cõi lòng và cái "Tôi có một giấc mơ" ấy của Marie bé nhỏ. Eric ráng đá qua chuyện khác:

"Mấy bức phác thảo này là do cô tự nghĩ ra à?"

"Cái gì cũng có nguồn cội gốc rễ của nó chứ!"

Thấy con bé có những điều lý thú, anh quyết hỏi liều. Dù gì đi nữa, anh cần tìm hiểu con người và nơi xuất xứ của con bé đặc biệt này. Nó không sợ anh, thì cớ chi anh lại dễ dàng buông thả cơ hội quý báu này chứ.

"Tôi ra khỏi đây được chứ?" Anh có ý sâu xa.

"Muốn đi thì đi! Dù gì cũng đã xong chuyện. Nhưng có hai cách để rời khỏi đây." Cô ngưng đoản hậu.

"Cách chi?" Một sự im lặng sau đó. Eric mất hứng khẳng định:

"Tôi sẽ ở lại. yên tâm, khi nào tôi đi, tôi sẽ báo và sẽ tuyệt đối giữ bí mật về nơi này, chỉ cần cô cho tôi bản đồ thoát hiểm. Đồng ý chứ? Tôi là người hiểu chuyện nhưng cũng cần được đối đáp công bằng chứ!" Thật ra anh chả hiểu gì cả! Anh vẫn chưa hiểu được những kế hoạch mà Marie đã làm với anh nhằm mục đích gì. Nào là bỏ công "bắt giữ" anh nhiều lần trong khi có cơ hội ngàn năm có một ở lần đầu để mà khử anh cho xong. Nào là khoe những công trình của mình, bộ nhỏ chẳng sợ một tên lính Phát xít sao? Hắn ta có thể bắn chết quách con bé ngay tại đây vì việc ngu đần và dại dột của con bé đấy! Và còn nào là những giấc mơ này nọ... Khó hiểu! "Và đó cũng là một trong những lí do cô đánh bẫy cho tôi bất tnh nhân sự để mà lôi tôi tới đây." Nói như đã biết trước câu trả lời, nói như thể mình thật sự hiểu vậy.

"Không biết khỉ vượn có tự trọng không nhỉ!" Đá xéo thật khéo, mỉa mai thật là nóng tai thì chỉ có cô bé này làm cho Eric cáu tiết. Nhưng mà người lớn mà tỏ ra lộn tiết thì có mà con nít nó cười cho thúi mặt! Mặc dù câu nói đó, Marie đang nhìn lên trần nhà, nói trông có vẻ vu vơ nhưng... nó ăn nhập với câu nói của Eric cách lạ lùng. Cứ như là lên kịch bản trước để diễn viên cố ý chọc tiết nhau vậy. Sao cũng được, dù sao Eric cũng là một người đam mê nghiên cứu về bộ Linh trưởng.

Một mắt nheo lại, mắt kia mở to nhìn cách nói phong long nhưng đụng chạm của Marie mà quạu trong lòng .Bỗng Marie đứng lên, thầm thì gì đó mà có lẽ không phải chửi thề. Nhìn miệng, anh đoán cô bé nói từ "cảm ơn". Cô quay mặt đi và tiến vào bóng tối phía sau cô. Ánh đèn cũng dần yếu đi, bắt đầu quằng quại và lụi tàn. Khói- linh hồn lìa khỏi đống sáp- cái xác, còn đọng lại trên giá nến mà bay lên trên trần. Một màn đêm bao phủ khắp căn phòng. Đột nhiên, từ trong bóng tối, Marie nói vọng ra, giọng lạnh lùng như vong hồn từ nơi nào vọng về nhưng có vẻ dễ chịu hơn rồi:

"Tôi thích tên mà chú đặt cho tôi lắm! Nhưng, đừng có mà đắc thắng." Và im lặng luôn, suốt đêm đó, cả hai không còn nói gì nữa.

Eric leo lên chiếc giường "xịn xò"- theo anh gọi thế, ban đầu mà nghỉ ngơi. Điều đó khẳng định, anh chưa được phép rời khỏi đây! Anh cứ suy nghĩ mãi và rồi cũng chìm vào sự yên tĩnh. Nhưng sao anh vẫn khó mà ngủ cho ra hồn, anh yên một lúc lại quay cuồng trên giường. Không phải là do bộ đồ nóng nực mà anh không chịu thay, mà vì, anh dây dứt trong lòng vì Marie. Sao anh lại thế? Anh làm gì biết được hết thế giới trong con mắt của một "đứa trẻ" chứ. Marie đã bị tổn thương! Những lời nói và những "âm mưu" của cô ấy làm anh vừa khó hiểu vừa khiếp sợ, và đó cũng là nguyên nhân trọng yếu làm anh khó ngủ. Những ẩn ý của "trẻ con"- những "đứa trẻ" bị tàn phá về mọi mặt... Anh đau nhói con tim lạ lùng.

À mà nhìn xem, anh thấy được một bức ảnh gia đình có cô bé Marie ở giữa, hai bên (chắc) là bố mẹ của nhỏ. Nhìn hạnh phúc quá! Ấm áp quá! Nhìn con bé Marie kìa, cô có vẻ hớn hở với cái mũ Kippah trên đầu. Một kẻ sùng đạo kính sợ Thiên Chúa. Và Ngài quý trẻ con vì chúng hồn nhiên, và cũng là những nạn nhân...

(...)

Marie lặng lẽ núp trong khoảng tối tăm của căn phòng. Cô đứng đó, dõi theo từng nhịp thở, từng cơn rùng mình và phập phng của con tim Eric. Tay nắm chặt chiếc mũ Sợ Chúa. Cô đang canh cho anh có một giấc ngủ bình an nhất có thể? Đoán xem nào!

Trong buổi ăn tạm gọi theo Marie là "bữa sáng", Eric hỏi cô bé:

"Cô bé không sợ Sóiđồng minh của Lão ta à?"

Cô bé chìm trong suy tư một lát rồi như một tảng băng lú ra nơi chân trời biển xa xôi:

"Vậy chú nghĩ sao về việc tôi đang chứa chấp một tên Phát xít như chú ở nơi bí mật này?" Cô quá ranh mảnh.

Eric biết được rằng Marie đã đoán được phép nói đầy vẻ metaphoria (ẩn dụ) của mình nên quyết định đổi chủ đề. Mà cũng phải, cái biệt hiệu ấy dành cho Nhà Độc tài đã quá quen rồi còn đâu, tên đã nói hết tất cả. Anh tiếp tục hỏi, giọng nhỏ nhẹ. Cùng lúc nói, anh cũng không quên đưa tách cà phê nhỏ xinh nóng hổi lên miệng mà nhâm nhi. Sao mà ngon lạ, nếu thật là do Marie làm thì quả là tuyệt cú mèo! Mà vị sao cứ như Cacao nhỉ?

"Bé có thể kể cho...ch...ch..." Tự nhiên anh bị khựng lại.

"Thích xưng hô sao thì xưng. Vả lại, xưng 'chú' nghe chẳng mát tai tí nào! Đại bàng phải một chất giọng khác chứ. Đâu thể nào Đại bàng lại phải giả bộ mà rống kiểu tu hú sắp chết được. Gọi "bé" á? Thật là giả tạo! Thế giới cũng như thế cũng chả tốt tí nào." Marie đớp ngay vào chỗ trống của Eric. Quả thế, xưng "chú" thật sự không phải là cách nói thân mật và thuận mồm của anh. Còn nữa, gọi Marie là "bé" đối với anh cũng sến không kém. Eric quyết định giờ chỉ gọi Marie bằng những từ sau: tên tự chế cho cô- dĩ nhiên rồi, "cô" (thường xuyên), "nhỏ", "nhóc"...

"Vậy, có thể cho tôi biết đôi chút về bản thân được không?"Anh dốc hết can đảm mới dám hỏi thế.

Marie lại trầm ngâm và thầm thì: "Nhập vai xuất thần! Cái mặt nạ của trá hình và sợi dây rối đầy giả dối." Xong cô trả lời:

"Được." Câu nói như một cái tát lên mang tai người nghe.

Eric cầm tách "cà phê" và một mẫu bánh mì khô và cứng trên tay, vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện. Thứ này ngon hơn hẳn món bánh mỳ đen và đậu hầm thịt cà chua của lính nữa cơ (chỉ nửa % thôi, anh thích xúc xích quê nhà và bơ Pháp với bia Bỉ hơn, đồ hộp cũng được). Buộc miệng anh thốt lên:

"Trời ơi đất hỡi! Ngon bá cháy!!!" Hậu quả của việc ăn "mầm đá" là đây.

"Bất lịch sự thật!"

Khi đã bình luận về hành vi của Eric xong, Marie bắt đầu kể:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top