Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

người bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị cũng chẳng biết nữa chắc có lẽ là vì...

Im lặng chờ đợi câu trả lời của chị .

-Vì sao ạ ?

-Vì em dễ thương !

-Hả??

Trí Mẫn bật cười trước vẻ mặt đang khó hiểu câu nói của cô .

Trí Mẫn bỗng trở lại vẻ mặt nghiêm túc .

- Đình nè.

-Dạ chị kêu em .

-Em sống với chị nhé ?

- D- dạ sao cơ ??

-EM Ở ĐÂY SỐNG VỚI CHỊ NHÉ CHỊ NUÔI EM !

-Nhưng em không có tiền với cả quá kh-.

-Bỏ qua hết ! chị không quan tâm đâu.

-Ở đây với chị nhé Đình ?

Trước vẻ mặt nghiêm túc của cô , Mẫn Đình không biết phải nói gì .

Dù gì ơn oán hôm qua người ta cũng đã bỏ ra một số tiền không hề dễ nuốt để cứu mình .

Thôi thì .

-Dạ được ạ !

- Yayy tốt quá !!

Reo lên vui mừng khi nghe được câu trả lời của nàng .

-Chị có thể sai vặt em cái gì cũng được ! công việc nhà cứ để em lo !

- Aishh không cần đâu mà , cùng lắm thì công việc chị và em chia đôi nhé ?

-Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết vậy nhé !

-Từ nay chị với Đình là chị em nhé .

- Dạ ... vâng ạ .

Chị em ?

Đã lâu rồi Mẫn Đình mới cảm giác có gia đình .

Đã bao lâu rồi nhỉ ? không có bạn cũng không có gia đình .

Cảm giác thật lạ .

-Ăn sáng xong ta đi dạo nhé Đình ?

-Vâng nghe chị .

Trong lòng Trí Mẫn như muốn nở hoa khi nhận được sự đồng ý của em .

" Cảm giác muốn bảo vệ một người là cảm giác gì nhỉ ?"
.
.
.
-Có vẻ tửu lượng của chị rất tốt nhỉ ?

-Không tới mức rất tốt , chỉ vừa đủ cho một bữa tiệc .

Ngắm nhìn cô đang cầm ly rượu uống .

Con người này kì lạ thật .

Nét đẹp sắc sảo này ...

Rất quen thuộc .

-Chị biết không Mẫn , chị làm em nhớ đến một người con gái đã rời xa em từ rất lâu .

-Người con gái đó quan trọng với em lắm hả ?

-Vâng rất quan trọng hoặc có thể gọi là thứ quan trọng nhất mà em đã đánh mất .

-Vì sao vậy ? có thể kể chị không .

- Năm ấy ở xóm quê thời ấy em còn bé xíu khờ dại lắm , có lần đi mò sông để bắt mấy con ốc . Xui ngay ngày đó nước dâng cao em cũng chẳng biết bơi mà trượt bùn té xuống . Ngay lúc em tưởng đã rời xa thế giới tàn nhẫn này thì đã có một bóng người chỉ cao hơn em tầm vài cm cố gắng lôi em lên bờ , lúc ấy em được kể là đã bất tỉnh  nên chẳng nhớ gì cả Và .

-Và?

-Và em nghe kể là người cứu em hôm ấy cũng không biết bơi nhưng khi thấy em nguy hiểm cũng liều lao xuống mà cứu em . Khi hồi phục lại sức khoẻ em đã đi dò theo hướng dẫn của mấy cô trong xóm mà đến nhà người đó .

-Vậy ... em có gặp được người đó không ?

-Dạ có ...

-Người đó tên gì ngoại hình như nào em còn nhớ không .

-Người đó ... xinh đẹp lắm gương mặt khôi ngô lắm . Phải gọi là ngũ quan và mọi thứ của người ấy đều quá đỗi xinh đẹp . Nhưng về tên của người bạn đó ... Em không đành nào nhớ được .

- Kì lạ thật vì sao lại nhớ mỗi ngoại hình .

-Bạn đó ngoài sự xinh đẹp ra còn có tính cách rất hiền nhưng lại cứ khờ khờ buồn cười lắm . Ngoài ra gia đình bạn đó còn rất giàu , thời đó nhà em thì nghèo xác nghèo xơ mà được con của một hộ nhà giàu thứ 2 thứ 3 làng cứu là ơn của em .

-Vậy là hai đứa em đã là một cặp bạn bè thời đó chưa ?

-Dạ rất thân luôn ấy bạn đó quý em lắm em cũng quý bạn đấy . Thời đó em còn chẳng có một người bạn thật sự như bạn đó , mọi người thường tiếp xúc để lợi dụng em vì nhìn em cứ ngây ngô .

- Bây giờ người bạn ấy ở đâu rồi em biết không ?

- Dạ không ạ . Hôm đấy theo lời mà người trong làng kể em và bạn đó đi dạo chơi ở một cánh đồng nhưng xui rủi thời tiết hôm đấy mưa to lắm có cả sấm sét . Hình như lúc đấy em và bạn đó không có chỗ trú mưa nên cố gắng chạy đến một ngôi nhà có mái che , không may bạn đó và em đều bị sốt nặng khi trên đường đi . Khi mà đến được nhà của một hộ dân thì cả hai đứa đều đã kiệt sức khi chạy một quãng đường xa và còn dầm một cơn mưa lớn . Nhưng người chủ nhà cũng thương tình bọn em mà cho vào ở tạnh mưa và sau đó em chẳng còn nhớ được gì nữa .

- Hai đứa đã ngất xỉu khi vừa đến căn nhà đó à .

-Đúng là thế và chị biết gì không Mẫn ? những lời em ngồi kể cho chị đều là lời khai của người phụ nữ chủ của căn nhà đó trước khi lãnh án 12 năm tù .

- Lãnh án ?

-Đúng như vậy . Người phụ nữ đó vốn là một con nghiện thứ thiệt , vốn dĩ vì sao nhà bà ta lại ở gần cánh đồng chứ không phải làng thì là do sự tham lam trộm cắp đồ của hộ dân khác bán và kiếm tiền mua thuốc chích nên đã bị đuổi . Khi ra xa khỏi làng bà ta chẳng còn công việc gì để kiếm tiền mua những thứ độc hại ấy thì đã gặp em và người bạn ấy . Bà ta đã dùng một cái bình bông để đập vào đầu của em và bạn đó . Em bất tỉnh hoàng toàn nhưng bạn ấy vẫn cố gắng đứng dậy để che chở cho em.

- Người bạn ấy có vẻ rất chân trọng em nhỉ ? và cái kết vì sao em quên bạn ấy , em kể tiếp đi .

- Em chẳng còn nhớ gì cả , em bị đánh vào đầu mạnh đến mức mất một phần trí nhớ và nằm bất tỉnh nguyên 1 tuần . Khi em tỉnh dậy mọi người chỉ kể bao nhiêu đó cho em , em cũng đã cố gắng nhớ đến bạn đó nhưng không thể . Thứ duy nhất em có thể nhớ là bạn ấy có một gương mặt rất xinh đẹp cùng với tính cách nhây nhây ngố ngố nhưng lại rất dịu dàng với em. Em cũng đã cố gắng tìm đến bạn ấy , nhưng thứ duy nhất em nhận được là tin cả nhà bạn ấy dọn đi đến một thành phố ở một đất nước khác để tiện cho việc điều trị gì đó , thời gian ấy em như sụp đổ .

-Chị Mẫn à chị thật sự quá giống với người bạn đó .

-Giống lắm sao ?

-Thật sự quá giống .

-A

Lại thêm một cơn đau đầu dữ đội truyền đến nhưng lần này cơn đau đầu ấy chẳng mang đến một hình ảnh nào cả mà chỉ là một cuộc nói chuyện.

_____________________________

" Cún con cún con !"

"Yaa em không phải là cún mà"

"Được rồi được rồi không phải cún đừng đánh chị nữa mà"

"Hứ là do chị bảo em là cún đấy "

"Ha ha được rồi chị xin lỗi mà em này "

"Dạ"

"Chị thương em lắm Đình à "

"Vâng em cũng vậy "

_____________________________

-Chị Mẫn , chị ơi có sao không .

Kết thúc đoạn nói chuyện trên là một tràn câu hỏi thăm của người trước mặt .

Nhưng vì sao đoạn kí ức đó lại có tên Đình nhỉ ?

Đình ... Mẫn Đình chăng ?

-Chị Mẫn ơi có nghe em nói không .

-Nè nè chị Mẫn .

- À chị không sao chỉ là do có cồn nên đầu chị hơi đau thôi .

-Nếu chị mệt thì đi nghỉ ngơi đi ... công việc để em cho !

-Aish con bé này đau đầu có tí mà sao em lo lắng dữ thế với lại ta còn chưa đi mua đồ cho em mà .

-Dạ em không cần đâu ạ ...

-Em định mặc cái gì khi không mua đồ ? cún con ngốc này dọn dẹp chén dĩa rồi ta đi thôi .

-D-dạ mà chị Mẫn nè .

-Có chị .

-Cả đời em có thể cũng sẽ không đủ những thứ mà chị đã làm cho em , em cảm ơn chị .

-Được rồi mà chỉ cần em bên chị là được rồi .

Trí Mẫn phì cười trước sự chân thành của Mẫn Đình.

Thật sự để nói là Trí Mẫn là người tốt cũng không đúng.

Cô rất ít khi tham gia những lần từ thiện và hỗ trợ người nghèo.

Đơn giản là sống với châm ngôn " từ thiện không phải là nghĩa vụ " .

Nhưng nàng là ngoại lệ .

Người duy nhất được Mẫn Đình cô cứu .

Gương mặt cún con ấy cứ khiến cô không thể dịu dàng hơn .

Không dám nạt lớn em vì sợ gương mặt cún con ấy sẽ xụ xuống buồn hiu .

Cô cũng không hiểu thứ tình cảm cô dành cho nàng là gì .

Thương hại ? không .

Chị em ? lại càng không .

Vậy rốt cuộc vì sao lý trí và con tim Trí Mẫn luôn cố gắng khiến cô dịu dàng như thế .

Cô chưa từng có những hành động âu yếm đó với bất kì ai .

Hoặc là có mà do kí ức cô đã mất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top