Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kẻ cuồng những thứ đáng yêu (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chân mở rộng ra một chút. Đúng rồi... Thả lỏng, đừng có gồng mình quá..."

*Đoàng*

"Lại bắn trật lất rồi kìa~ " Mãi mà không ngắm trúng bia được lần nào, Jae Chan bắt đầu nản chí, giở thói nhõng nhẽo với người bên cạnh.

Làm như không thấy cặp môi đang trề ra cả thước của ai kia, Seo Ham chỉ bước đến cẩn thận chỉnh lại tư thế tay cho cậu: "Súng khi bắn sẽ có độ giật, tay cậu cầm lỏng lẻo như thế này rất dễ bị lạc đạn hoặc là đánh rơi súng"

"Tôi đã nói anh chỉ luôn cách ngắm đi rồi mà hông chịu."

"Bước 1 chưa nắm rõ thì làm sao qua tới bước 2."

"Không thì anh cầm tay tôi bắn thử đi. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác được bắn trúng." Nói xong còn bày ra vẻ mặt bán manh làm xiêu lòng người.

Khắc chế cảm giác xao động trong lòng, Seo Ham quay mặt đi tìm một ổ đạn giả khác để lắp vào súng. Nào ngờ cái đuôi nhỏ này lại lon ton chạy theo sau lưng.

"Đi mà ~~~ Please! Please!"

"Cậu—" Quay phắt người lại tính lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như mỗi lần la mắng đàn em, vậy mà khi tầm nhìn lọt trúng vào đôi mắt trong veo ngây thơ ấy, câu chữ của Seo Ham cứ như bị kẹt lại trong cổ họng, ấp úng mãi không nói thành lời.

"Cho Jae Chan bắn trúng một lần đi mà ~"

Nhìn ngón tay út đang ngoe nguẩy biểu thị chỉ một lần thôi của Jae Chan, Seo Ham đành bất lực đồng ý trước lời thỉnh cầu của cậu nhóc. Không phải là anh không muốn mà là anh sợ mình phát cuồng khi chạm vào cái con người đáng yêu này.

...

15 phút sau

Seo Ham giống như người mất hồn khi cứ nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay của mình. Mặc dù người đã rời đi từ lúc nào nhưng gã vệ sĩ thì vẫn còn chìm đắm trong những phút giây lâng lâng, chưa dứt ra được.

Xúc cảm mịn màng, lành lạnh nơi bắp tay của Jae Chan như nam châm mạnh mẽ hút lấy lòng bàn tay của Seo Ham. Mỗi lần chỉnh tư thế cho cậu là mỗi lần Seo Ham nhân cơ hội lén lút nắn bóp một cái.

Không biết có bị phát hiện không nữa. Tên vệ sĩ to con lặng lẽ đưa tay che mặt khóc thầm.

Chưa kể lúc anh đứng sau lưng Jae Chan chỉ cậu ngắm bắn, hai sải tay dài y như hai gọng kìm, bao bọc lấy cậu trong vòng tay mình. Đã vậy chiều cao còn chênh lệch, nhìn ở góc độ nào Jae Chan cũng như đang lọt thỏm trong lồng ngực anh.

Chẳng biết lúc hai người đứng áp sát ngực kề lưng như vậy, nhóc con có nghe thấy tiếng tim đập thình thịch sắp rơi ra ngoài của anh không. Nghĩ tiếp đến đây, cả khuôn mặt Seo Ham đỏ bừng hẳn lên.

Khi viên đạn đầu tiên hoàn hảo đáp trúng hồng tâm, Jae Chan như phát rồ mà hú hét, ôm chầm lấy cánh tay anh mà nhảy tưng tửng lên. Thậm chí còn lăng xăng chạy đến bên cạnh tấm bia, selfie với thành quả của mình rồi gọi video hớn hở khoe với anh hai.

"Cái thằng mất nết! Mày có biết mấy giờ rồi không mà còn gọi điện nói nhảm hả?"

"Hyung ~ Hyung ~ Jae Chanie bắn súng được 10 điểm nè!" Đưa sát ống kính camera vào ngay vết rách chỗ chính giữa của tấm bia.

"... Ai chỉ mày bắn vậy?"

"Vệ sĩ riêng của em đó."

Đang mơ màng trong cái ôm của nhóc con, đột nhiên thấy màn hình điện thoại quay về phía mình, Seo Ham liền nghiêm túc, gập người cúi chào.

"Seo Ham à, anh đây thật lòng chia sẻ nhé. Jae Chan là cáo đội lốt cừu đó. Cậu đừng có bị cái gọi là dễ thương đánh lừa. Còn nữa... BÂY GIỜ LÀ 3 GIỜ SÁNG RỒI, HAI ĐỨA BÂY KHÔNG NGỦ MÀ DỰNG ĐẦU NHAU DẬY BẮN SÚNG—"

*Tít tít* Bên kia chưa kịp phát hỏa xong thì Jae Chan đã nhấn nút tắt cuộc gọi: "Haizz... Có anh trai cũng như không!"

Thấy nhóc con chuyển sang lựa ảnh đẹp để đăng insta, Seo Ham cũng tranh thủ dọn dẹp đống bày bừa trước mắt.

Trong lúc đang dọn thì Seo Ham nghe thấy tiếng dép lẹp xẹp tiến lại gần mình. Nghiêng đầu qua thấy nhóc con đang chắp hai tay sau lưng, lững thững bước đến trước mặt mình. Lắc lư một hồi, cái đầu tròn nghẹo sang một bên, ngây thơ hỏi anh: "Anh có thấy tôi phiền không?"

PHIỀN! Thử trải nghiệm cảm giác tự dưng đêm hôm trong lúc ngủ lại có người lẻn vào phòng, bước đến bên cạnh thì thầm vào tai: "Seo Ham nim~ Dạy tôi cách bắn súng đi mà ~"

Thế nhưng lời nói thốt ra đầu môi lại là "Tất cả đều vì an toàn của cậu nên không có gì phiền cả!"

Hết sức chuyên nghiệp!

"Quả nhiên là Seo Ham nim! Thôi bái bai, tôi đi tắm đây!" Mỉm cười hài lòng xoay mông rời đi.

Trong khi ai cũng nghĩ đêm dài lắm mộng sẽ kết thúc tại đây thì chỉ một chút nữa thôi, gã vệ sĩ cao to và cậu chủ nhỏ của mình lại có một cuộc hội ngộ không hề ngờ đến.

...

*Cộc, cộc, cộc* - "Jae Chan! Tôi đem headphone của cậu lên này!"

"..."

*Cộc, cộc, cộc* - "Jae Chan ah!" Lên tiếng gọi một lần nữa nhưng vẫn không thấy ai trả lời, Seo Ham hé cửa ra một chút rồi nói vọng vào "Tôi treo headphone của cậu lên chỗ nắm cửa—"

Mới nói được giữa chừng thì một loạt âm thanh rơi đổ đồ vật vọng ra từ trong phòng tắm. Hoảng hốt nghĩ rằng Jae Chan xảy ra chuyện, Seo Ham ngay lập tức tung cửa xông vào.

"JAE CHAN! CẬU CÓ SAO KHÔNG?"

Những tưởng xảy ra chuyện gì lớn, ai ngờ nhóc con đã tự vịn tường đứng dậy, thậm chí còn đang xoay mông về phía gương, kiểm tra chỗ bị sưng tấy của mình.

Hai bên cứ thế mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Việc thấy đàn ông khỏa thân đối với Seo Ham đã là chuyện thường ngày. Chưa kể lúc trong quân đội mà hiện tại ở chỗ làm bây giờ, một đám đàn ông hễ cứ tập được một múi cơ bắp nào mới là lại vạch ra khoe khoang. Không muốn nhìn cũng bị bắt ép phải nhìn.

Nhưng so với đám thô lỗ, vai u thịt bắp kia thì thân thể trắng nõn, mảnh mai đang phơi bày trước mặt thực sự là quá hút mắt. Tấm lưng tuy nuột nà nhưng không hề gầy yếu, thậm chí còn vì thường xuyên tập nhảy mà có cơ bắp ở hai bên, góp phần tạo nên đường rãnh lưng uốn cong kéo dài từ cần cổ xuống tới vòng eo nhỏ nhắn.

Nhìn từ bên ngoài, Seo Ham cũng đoán được phần nào hình thể của Jae Chan. Chỉ là không ngờ dưới lớp áo kia là thân hình săn chắc quyến rũ đến như vậy.

Bởi vì bản thân đã có sẵn một cặp chân dài miên man nên Seo Ham ít khi để ý hoặc bị thu hút bởi những cặp chân khác. Và đúng y như rằng, khi lướt từ trên xuống, ánh mắt của gã vệ sĩ đã dừng lại ngay chỗ đầy đặn, mềm mại kia.

Có chút vểnh.

Chắc là do va đập vào đâu đó mà một bên má mông đã sưng đỏ lên. Màu sắc đối lập, nổi bần bật trên làn da trắng bóc càng làm cho Seo Ham không rời mắt được.

Thế nhưng trong cuộc đời này, không có cái gì là miễn phí.

Bị nhìn đến mức thiêu đốt như thế hỏi sao Jae Chan lại không tức giận. Cậu liền bặm môi, với lấy cái ca đầy nước tạt thẳng vào gã đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mông mình.

"ANH ĐANG NHÌN CHỖ NÀO ĐÓ HẢ, TÊN KHỐN!"

Dù cho cả phần thân trên ướt đẫm nhưng Seo Ham cũng không dám về phòng thay đồ. Biết là mình đã phạm phải lỗi lớn, nên Seo Ham đứng yên trước cửa phòng tắm, chờ đợi người kia đi ra.

Đợi đến lúc cánh cửa định mệnh mở ra lần nữa, anh đã biết thiên thần bỏ rơi mình mất tiêu rồi.

"Đứng đây làm gì? Về phòng của mình đi" Không có lấp la lấp lánh, tất cả chỉ còn là "đùng đùng chíu chíu" trong đôi mắt ấy.

Chịu đựng sự ghét bỏ trong suốt 2 tuần đến nỗi Seo Ham sắp từ bỏ, muốn chuyển về làm một người vệ sĩ thông thường thì sự cố đêm buổi tiệc đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Jae Chan à! Đừng sợ! Anh bảo vệ em, được không?" Cảm nhận được cái đầu tròn đang úp vào ngực mình gật gật, Seo Ham siết chặt lấy vòng tay như muốn khảm cả thân thể đối phương vào người mình.

Anh không biết tại sao Jae Chan lại một mực vùng vẫy muốn rời khỏi anh trong tình huống rối ren này. Lúc nãy, khi biết cả hai đang bị theo dõi, để tránh gây ra tiếng động, Seo Ham mới vội bịt miệng cậu lại, rồi lui về một góc khuất.

Anh không lường trước được rằng đến lúc xử lý xong xuôi kẻ đeo bám kia, hai gò má trắng mịn của nhóc con đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào. Ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, Seo Ham chỉ biết ôm nhóc con vào lòng, nhẹ nhàng xoa gáy cậu, nhỏ giọng xin lỗi:

"Anh mạnh tay nên làm em sợ rồi đúng không? Cho anh xin lỗi nhé!"

"Tay anh bị thương ~" Tuy không còn run rẩy như ban đầu, nhưng giọng nói thút thít cũng không làm anh đỡ lo phần nào.

"Anh đưa em đến chỗ appa với anh hai, chịu không?"

"Um~"

...

Dù biết rằng có kẻ sẽ nhân cơ hội này mà phá hoại buổi tiệc nên đã chuẩn bị biện pháp đề phòng đầy đủ nhưng ông Park không ngờ sự việc đã làm cục cưng của ông sợ đến như vậy. Là một người cha, ông quyết định không để Jae Chan về lại chung cư nữa, mà trực tiếp bố trí một căn phòng nghỉ ngơi ngay tại nhà chính. Suy cho cùng thì để con dưới mắt mình vẫn là yên tâm nhất.

Bị ông Park kêu lại nhắc nhở, đến lúc Seo Ham trở về phòng đã là 1 tiếng sau. Đóng cánh cửa ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, mọi thứ trong căn phòng rộng lớn như chìm vào tĩnh lặng.

Trải qua sự cố vừa rồi, Seo Ham theo bản năng kiểm tra một lượt khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Sau đó cẩn thận không gây ra tiếng động mở cánh cửa phòng ngủ lớn, trái tim của anh rốt cuộc cũng nhẹ nhõm khi thấy nhóc con ôm gối ngủ ngon lành.

Mấy ai biết được lúc nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp ấy, lòng Seo Ham liền đau như cắt.

Chỉnh lại góc chăn cho đàng hoàng rồi mới rời khỏi phòng, Seo Ham tính đi vào nhà tắm để xử lý vết thương ngay chỗ bắp tay. Nhưng ngẫm lại thì lỡ như trong lúc ấy, có ai đó lẻn vào tấn công nhóc con thì làm sao anh chạy đến bảo vệ kịp. Thế là Seo Ham đành vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi ra khu vực phòng khách ngồi kiểm tra chỗ bị thương.

Vì còn phải băng bó nên anh chỉ mặc độc một chiếc quần dài bước ra khỏi phòng tắm. Phần thân trên tráng kiện, săn chắc, múi nào ra múi ấy cứ thế được phô bày. Vừa mới vắt khăn tắm lên thành ghế sofa thì tiếng mở cửa bất ngờ vang lên sau lưng. Nhóc con mà anh tưởng đã say giấc hiện đang đứng dựa tường, vừa ngáp một cái thật to vừa giơ tay dụi mắt.

Nhớ đến những ngày tháng vật vã của mình bắt đầu như thế nào, sải tay dài rắn chắc liền rụt lại, vội vàng cầm tấm vải che đi phần thân trên đang để trần của mình.

"Che cái gì mà che. Cùng là đàn ông mà mắc cỡ cái gì." Ban tặng cho Seo Ham một ánh nhìn khinh bỉ khi thấy hành động kỳ lạ của đối phương, Jae Chan lê dép đi lấy hộp sơ cứu đã chuẩn bị sẵn từ nãy.

Thậm chí đến lúc cậu ngồi xuống ngay bên cạnh rồi mà Seo Ham vẫn một mực khư khư giữ lấy thái độ cảnh giác.

*Soạt* - Miếng vải trắng nhanh chóng bị bàn tay nhỏ xinh giựt lấy quẳng qua một bên

"Có cái gì anh có mà em không có không hả? Xích lại đây!" Jae Chan vỗ bộp bộp xuống mặt nệm bên cạnh tỏ ý kêu Seo Ham ngồi gần lại mình.

"Như vậy không được đâu." Không chỉ ngơ ngác trước một loạt hành động thân thiết của Jae Chan mà Seo Ham còn đang phải tự kiềm chế bản thân mình quay mặt sang chỗ khác.

Nhóc con này chắc chắn là vừa mới tắm xong cách đây không lâu nên người mới còn thơm phức như vậy. Mái tóc đen nay đã được gội sạch sẽ nên bông mềm chứ không còn cứng như lúc vuốt keo nữa. Đôi mắt một mí hãy còn sưng vì khóc khiến người ta không nhịn được mà muốn yêu thương bảo vệ. Chưa kể chiếc áo thun ngủ mặc đã lâu nên phần cổ áo bị giãn, khéo léo làm lộ ra đường quai xanh tinh xảo cùng cần cổ trắng ngần.

Muốn được dụi đầu vào đó hít cho thỏa thích quá! Không được, không được! Mày sẽ làm em ấy sợ. Seo Ham, bình tĩnh, 1 bé cừu, 2 bé cừu, 3 bé cừu, "4 BÉ CỪU!". Đang lẩm bà lẩm bẩm trong đầu một mình thì một cảm giác mát lạnh, mịn màng như tơ lụa lan tới ngay chỗ bắp tay rắn chắc khiến Seo Ham giật mình nói thẳng ra.

Không khí xung quanh hai người thoáng chốc rơi vào trầm tư. Mọi sự im lặng chỉ bị phá vỡ khi nhóc con bật cười: "Khi không tự nhiên đếm cừu làm chi vậy? Anh bị ngốc à!"

"Ai bảo tự nhiên sờ mó lên người anh!" Lần thứ n bị bộc lộ bản tính trước mắt đối phương, Seo Ham trực tiếp dẩu mỏ lên cãi.

"Thích sờ đấy thì sao hả?" Không chỉ hất hàm đáp trả mà Jae Chan còn tặng thêm hai cú đánh *bép, bép* lên vòm ngực nở nang, chắc nịch kia. "Hãy đợi đến lúc Jae Chan có 8 múi đi, đến lúc anh có dâng bản thân lên em cũng không thèm sờ."

Tự liên tưởng đến hình ảnh cậu chủ nhỏ một ngày nào đó chạy đến vạch áo lên khoe 8 múi với anh, một cơn ớn lạnh từ sống lưng xông thẳng lên tới đại não.

Thôi bỏ đi! Vẫn là phù hợp với hình tượng đáng yêu cần được người bảo vệ hơn!

Thấy tự dưng da gà da vịt của người này thi nhau nổi lên, Jae Chan thậm chí còn bóp bóp lấy chỗ thịt bắp tay đang căng cứng của anh: "Nghĩ bậy bạ gì đó hả? Để xem nào... Đã xử lý sơ qua rồi à. Vậy thì chỉ cần bôi thuốc với băng lại thôi!"

Mặc dù đang tập trung hết sức vào việc chăm sóc vết thương, nhưng Jae Chan không tài nào bỏ rơi được ánh nhìn nóng rực ngay trên đỉnh đầu mình. Nhóc con ngước cặp mắt to tròn đen láy của mình lên nhìn đối phương, chớp chớp vài cái trước khi nhỏ giọng lên tiếng: "Cảm ơn anh... Vì đã bảo vệ em lúc đó!"

Âm thanh phát ra từ đôi môi mọng kia vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại như từng hồi trống, hung hăng gõ thật mạnh lên trái tim của Seo Ham. Hai cánh môi khẽ run rẩy, khó khăn thốt ra điều mình muốn xác định: "Anh?"

Chỉ một từ đơn giản này cũng đủ khiến cho động tác dán băng của Jae Chan khựng lại "Wae, không thích à, cứ tưởng là sau vụ lúc nãy chúng ta sẽ thân thiết hơn. Nếu Seo Ham nim không muốn—"

"KHÔNG PHẢI! Gọi... gọi là anh đi!"

Nhìn gương mặt trẻ con nghiêm túc chăm sóc vết thương cho mình, khóe môi của Seo Ham cong lên một đường thật rõ, biểu lộ cho tâm trạng khoái chí của người này.

Hyung? Đáng yêu quá đi a~

"Xong rồi! Đi thôi! Đi vào trong ngủ!" Đứng dậy vươn mình ngáp một cái thật to, Jae Chan biến mình trở về thành con sâu ngủ, lảo đảo bước về phòng. Mặc kệ ai kia đang đực mặt ra trước sự ngoay ngoắt 180 độ này.

"Hả? Vào trong?" Hoang mang nối tiếp hoang mang.

"Ừm? Giường rộng mà. Chứ sofa đâu có đủ dài cho anh ngủ. Chịu khó đi a, sáng mai em nói appa cho chúng ta về lại chung cư"

Chúng ta? *chớp chớp mắt*

Hí hí

Bị câu trả lời hết sức ngây thơ làm cho cười tới ngu muội, gã vệ sĩ cao lớn hí ha hí hửng xách mông đi theo cậu chủ nhỏ vào phòng ngủ.

---------- Trong phòng ngủ ----------

Những tưởng bản thân sẽ đánh một giấc ngon lành, nào ngờ đã 15 phút trôi qua rồi mà Seo Ham vẫn còn vắt tay lên trán nhìn trần nhà.

Nói chứ đây là lần đầu tiên vệ sĩ như anh được ngủ chung giường với thân chủ mà không phải là trong trường hợp bất khả kháng nào.

Nhắm mắt rồi lại mở ra, nếu như không giải đáp được mấy câu hỏi trong đầu chắc anh thức trắng đêm luôn quá.

"Jae Chan! Em còn thức không?"

"Hửm ~~" Con sâu bông nãy giờ cuộn tròn người chỉ để lộ ra chỏm tóc trên đầu, khi nghe thấy âm thanh gọi mình liền rục rịch kéo chăn xuống để lộ cặp mắt mơ màng nhìn Seo Ham.

"Em... trước giờ cũng ở chung với vệ sĩ riêng như vậy à?"

"Anh nói cái gì a? Em nghe không rõ" Trong bóng tối, hai đồng tử của Seo Ham lập tức giãn rộng khi thấy nhóc con kéo chăn mền nằm sát lại mình.

Bối rối trước sự gần gũi thân mật này, Seo Ham hắng giọng rồi mới dè dặt hỏi lại: "Anh chưa từng thấy vệ sĩ nào ở chung nhà rồi còn chung giường với thân chủ như vậy. Mấy vệ sĩ trước đây... em cũng đối xử với họ như vậy à?"

Cả hai cứ nhìn nhau im lặng. Khi Seo Ham sắp sửa thốt ra câu xin lỗi vì đã xen vào đời tư của Jae Chan thì cậu mới thì thầm trả lời: "Không phải ~ Chỉ mình anh thôi"

Không gian xung quanh im lặng đến mức Seo Ham có thể nghe thấy cả tiếng trống đang đập thình thịch trong lồng ngực mình. Trong lúc vẫn còn đang vui sướng vì chỉ có mình mới được hưởng đặc quyền này thì câu nói tiếp theo của nhóc con liền khiến anh tức giận đến độ ngồi bật dậy.

"Appa đã nói với anh là từng có người tìm cách hãm hại em đúng không?... Là do vệ sĩ trước tiếp tay gây ra..."

"Vậy em có sao không? Có bị thương để lại sẹo gì hay không?" Mặc dù lần trước chạy nhầm vào nhà tắm, Seo Ham gần như đã nhìn thấy tất tần tật thân thể trắng bóc này, nhưng khi nghe cậu thuật lại, anh vẫn không khỏi nhíu mày lo lắng.

Dịu dàng nắm lấy hai cổ tay đỡ nhóc con ngồi dậy, Seo Ham vội lật tấm chăn đắp trên người cậu ra, muốn kiểm tra kỹ lại một lần nữa.

"Hắn nói nếu em chịu giao dịch với hắn, dự án mà appa giới thiệu hôm nay, hắn sẽ không cản trở nữa... Đáng lẽ hắn không bắt được em, nhưng lúc ấy vì tin tưởng gã vệ sĩ kia nên em mới đi theo. Kết quả là lọt vào tròng" Giọng nói bình thản như thể mình không hề liên can càng làm cho trái tim Seo Ham đau nhói.

"Vậy nên lúc anh mạnh tay bịt miệng em, em mới khóc vì sợ sẽ lặp lại chuyện đó?"

"Ừm, nhưng sau đó anh bảo vệ em suốt cả dọc đường nên em không sợ nữa"

Cảm nhận được cơn đau từ cái siết chặt trên cổ tay mình, Jae Chan không hề giận mà chỉ mỉm cười, dùng tay vỗ vỗ nhẹ an ủi: "May mắn là appa và anh trai cứu em kịp nên là không có chuyện gì xảy ra hết."

"Nhưng sẽ để lại ám ảnh tâm lý. Bây giờ hai tên khốn đó ở đâu, để anh đi xử liền" Sôi máu với những gì Jae Chan phải trải qua, Seo Ham chỉ muốn đi làm thịt chúng nó.

Thấy đối phương vậy mà bước xuống giường muốn đi trừ gian diệt đạo, Jae Chan vội vàng quỳ hẳn dậy, ôm lấy cánh tay của anh "Xử rồi, xử rồi, gia đình em làm sao mà bỏ qua chuyện này được. Về sau chỉ cần cảnh giác là được chứ gì. Mà chẳng phải em mới "thử" anh xong hay sao? Anh tưởng vượt qua vòng loại của hai người kia là ngon cơm với em hả? Lạng quạng em cào cho mấy phát bây giờ!"

Nhìn bé mèo con trước mắt giả bộ làm mấy đường quyền đe dọa mình, Seo Ham chính thức bỏ qua cho những khó chịu mà cậu đã từng gây ra cho mình.

Liên tưởng đến hình ảnh bé mèo tuy phải đối mặt với muôn trùng (?) gian khổ nhưng vẫn kiên cường, lạc quan yêu đời, awwww, dễ thương chết mất.

Nhìn cái con người mới lúc trước còn nóng giận, vậy mà giờ đây đã híp mắt cười hì hì này, Jae Chan ngứa mồm thòng thêm một câu: "Anh có biết lúc mới gặp em, anh đã liên tục phạm vào 2 điều cấm kỵ không hả? Em đã có ác cảm với vệ sĩ riêng vậy mà lúc tập bắn súng anh cứ sờ tới sờ lui. Đã vậy lát sau còn chạy vào phòng tắm đứng đó trố mắt ra nhìn em soi mông."

"Cái đó là do..." Muốn lên tiếng giải oan nhưng chợt nhớ ra điều gì, Seo Ham liền hỏi lái sang câu khác: "Ể mà khoan. Sao appa em lại chọn anh nhỉ? Nghe em nói, thì chắc hẳn ông Park phải điều tra kỹ lắm mới chọn được vệ sĩ mới cho em. Nhưng anh không nhớ là mình có cảm giác bị theo dõi hay gì cả."

"Ha ha, làm sao mà anh phát hiện trong khi appa em có điều tra anh đâu. Ngay lúc ông ấy thấy anh đi làm vệ sĩ cho mấy em cún, mèo, rồi thỏ các thứ, ông ấy đã nhất quyết chọn anh rồi." Jae Chan vừa kể vừa ôm bụng cười.

Bị nhóc con thua 8 tuổi cười vào mặt mình, Seo Ham lần đầu tiên trong đời biết ngượng là gì "Thì tại tụi nó dễ thương nên anh mới muốn bảo vệ. Có gì đáng cười đâu chứ!"

"Ha ha, không lẽ anh cũng đồng ý ký hợp đồng với appa vì thấy em dễ thương hả?" Chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi nhưng ai ngờ Seo Ham lại im lặng gật đầu.

Không khí phút chốc lặng im như tờ. Bây giờ thì đến lượt Jae Chan xấu hổ rồi. Mặc dù chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào căn phòng tối, nhưng Seo Ham vẫn có thể mường tượng ra được hai rặng mây hồng trên gò má trắng mịn của bé mèo con.

"Biến thái ~" Chỉ để lại duy nhất một câu mắng, Jae Chan ngượng ngùng quấn chăn kín mít bò lại về chỗ nằm của mình.

Tuy là bị mắng nhưng trong đầu Seo Ham lúc này chỉ luẩn quẩn một suy nghĩ, đó là làm thế nào để tiếp tục được đi theo bảo vệ cậu chủ nhỏ này.

Nếu như nói tối hôm qua đây chỉ là suy nghĩ mới chớm nở, thì sang đến sáng hôm sau, khi nhìn thấy nhóc con đáng yêu đang gối đầu lên lồng ngực mình ngủ say sưa, Seo Ham một tay ôm ngược lại bé mèo con, một tay đỡ sau gáy, bắt đầu lên kế hoạch 101 cách gia hạn hợp đồng.

---------- 1 tuần sau ----------

"Cậu nói cái gì? Ông Park kêu cậu tiếp tục ở lại, vừa bảo vệ vừa dạy cách phòng thân cho con ông ấy?"

"Ừm, hửm" Nếu nội dung câu trả lời chỉ khiến những người đang nghe lỏm muốn đấm cho một phát, thì vẻ mặt ngạo mạn, đắc chí này, nếu bị nhìn thấy, có lẽ sẽ hứng thêm chục cú đấm nữa chăng.

"Tốt quá! Ha ha! Tốt quá!" Thông tin tốt này khiến cho ông chủ của công ty như hồi xuân trở lại. Vừa có nguồn thu ổn định vừa đỡ thấy mặt của tên khốn này lảng vảng suốt ngày tại công ty. Làm sao mà ông không vui cho được

Chẳng qua có một vấn đề mà ông không hề lường trước được.

Nửa năm sau

"Ông chủ, tôi muốn nghỉ 3 ngày để đi du lịch cùng người yêu."

"Đi đi, có vậy cũng gọi điện xin. Muốn khoe khoang chứ gì!"

Sau đó 3 tháng

"Ông chủ, tôi muốn nghỉ 7 ngày để đi tuần trăng mật."

"Đi đi, ủa khoan, cậu kết hôn hồi nào vậy?"

"Ngại quá, ngại quá, là tuần trăng mật trước khi cưới"

Tiếp đến 2 tháng sau

"Ông chủ, tôi muốn nghỉ 14 ngày để đi tuần trăng mật trước khi chuẩn bị cưới."

"Có cần tôi phê duyệt sẵn cho cậu 1 tuần để kết hôn không hả?"

"Ây dô, sao ông chủ biết hay vậy? Cảm ơn ông chủ nhiều nha"

Và 1 tháng rưỡi sau đó

"Ông chủ, tôi đang chuẩn bị đồ đạc để đi tuần trăng mật sau khi cưới. Tôi muốn nghỉ—"

"CMN! Cậu nộp đơn xin nghỉ luôn đi!"

"Quả không hổ danh là ông chủ của công ty, dự liệu như thần. Cảm ơn ông chủ phê duyệt cho nhé!"

[The end]

P/s: Bị covid hành bữa giờ nên mới ra chap trễ. Tiện đây cho tui hỏi quý dị có muốn đọc "Hờ" hông :vvv Trong lúc tui ốm, tui nghĩ đến nhiều cảnh bum ba là bum lắm, mà không có sức viết. Dự là sau khi khi hết bệnh, sẽ ra 1 chap đặc sắc (¬‿¬)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top