Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1

°°°
  
      Em - Hoàng Trần Thanh An là một con người bình thường hơn cả mức bình thường , học cũng ổn , hát không hay , cái gì cũng biết một chút , đủ kỹ năng để sống trong cái thế giới rộn ràng này . Em học y, và là một sinh viên nghèo đúng nghĩa , vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống độc toàn thân của mình . Ngoài cái mác học y ra thì em chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi với cái cột sống bất ổn đang bán mình cho tư bản tại một quán cà phê mà em đang làm nhân viên part-time .

     Trong một ngày cũng như bao ngày , trên con đường quen thuộc đến quán cà phê , mọi chuyện diễn ra sẽ rất bình thường và không có gì để nói nếu như em không bị một chiếc xe ô tô mất lái và lao thẳng đến chỗ em . Và chuyện gì tới thì cũng sẽ tới , em bị nó tông thẳng vào người , cú tông làm em bị văng ra xa , em ngã xuống nền bê tông , đầu bị đập xuống đất , máu chảy từ vùng bụng , rồi cả tay và chân do bị va chạm mạnh mẽ , cơn đau thấu xương lan tỏa dần khắp cơ thể . Thanh An cảm thấy mắt mình bắt đầu mờ dần , tai thì ù đi , cả cơ thể dường như không thể chuyển động nổi , một đường máu lăn dài đến khóe môi , em cảm nhận được vị tanh nồng của nó .  Đám đông xung quanh bắt đầu vay kín , trước khi em mất đi ý thức , Thanh An đã nghe được tiếng còi cứu thương .

     Em không biết mình còn có thể được sống tiếp không nữa , em còn chưa kịp làm gì hết , bao nhiêu dự định và ước mơ còn chưa kịp hoàn thành , em chưa muốn đi sớm như vậy đâu . Thanh An vẫn còn nuối tiếc rất nhiều thứ mà đã rời xa thế giới này rồi , người thân em đã mất trong một tai nạn hỏa hoạn . Em bị đưa vào trại trẻ , rồi được nuôi nấng lớn khôn , đến khi lớn thì dọn ra khỏi trại trẻ để tự lập , tự học . Còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm được , vậy mà em đã đến tận cùng rồi sao ? Thật không thể chấp nhận được mà ...

.
 
   Rồi em bị trôi dạt vào một không gian nào đó trắng toát và lạ lẫm , như vừa ngã chân đắm chìm vào đại dương sâu thẳm , cảm giác bồng bềnh như nước nâng đỡ nhưng lại ngột ngạt vì thiếu dưỡng khí , em nhận thấy mình không thở được nữa , giống có một tảng đá nặng đè lên lồng ngực . cố gắng lấy chút không khí nhưng một chút cũng không có , em dần chìm sâu vào nơi tối tăm .

.

    Cảm giác tai không còn bị ù nữa Thanh An nghe thấy những tiếng xì xầm bàn tán , ồn ào . Em cố gắng mở mắt nhưng bị thứ ánh sáng chói mắt phả thẳng vào mặt , nên em có chút nheo lại  . Thanh An ho vài tiếng , đẩy được nước ra khỏi cơ thể , và cũng vừa được đỡ ngồi dậy , quan sát xung quanh một chút , toàn những ánh mắt xa lạ đang nhìn thẳng vào em , từ từ chuyện gì thế này , em chưa thích ứng được .

“ Này ! cậu không sao đấy chứ ? Có cần đến bệnh viện không ? "

      Vào những lúc thế này là chỉ có đang mơ thôi ,  bất giác em tự tát một cái vào mặt mình . Cảm giác đau rát từ một bên má chính là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào em . Trong khi cả đám người đang ngơ ngác nhìn em vì không hiểu , thì em cũng đơ ra vài giây để tự trấn tỉnh lại bản thân . Người khi nảy hỏi Thanh An, tiến gần lại bên cạnh rồi đưa tay sờ vào trán em .

" Cậu hơi sốt rồi ! Nghỉ ngơi đã rồi muốn tập luyện sao thì tập luyện , bất chấp như thế có ngày nhập viện đấy !"

    Mọi người xung quanh cũng khuyên nhủ em vài câu , rồi đỡ vào một quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi, họ đưa cho em khăn để lau người cùng một bộ quần áo khô ráo , người đàn ông kia cũng dặn dò em một chút sau đó mọi người cũng tản ra hết . Chỉ còn mình em ngồi tại đó và chưa hiểu ra được gì cả .

' Bình tĩnh lại đã Hoàng Trần Thanh An! '

     Em bắt đầu nhìn xung quanh, kèm theo một chút hoang mang và lo sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để xem xét tình hình , vừa tính đứng dậy đi loanh quanh một chút thì cơn đau đầu ập tới . Cơn đau khủng khiếp như có búa bổ vậy , em không trụ vững chợt khụy xuống nền đất , sau đó thì lại lần nữa ngất đi .

.

     Thanh An lại tỉnh lại tại một nơi xa lạ , hình như là phòng ngủ của ai đó. Tone trắng đen của căn phòng này làm em có cảm giác rất sang trọng , em khó khăn ngồi dậy , đầu vẫn còn hơi đau như có lẽ đã ổn hơn trước nhiều rồi . Em nhìn quanh căn phòng , bày trí khá đơn giản , kế bên chiếc giường lớn em đang nằm có một chiếc bàn nhỏ , được đặt lên trên là đèn ngủ và một bức ảnh , của một người thanh niên cùng với một đứa nhóc . Nhìn về hướng bên phải là cửa sổ , có tấm rèm trắng đã được vén sang hai bên để thấy phong cảnh bên ngoài . Trời đang mưa rồi , nhưng trong phòng vẫn rất ấm . Trong phòng không có tủ quần áo , nhưng lại có một cánh cửa kính đối diện chỗ em ngồi , em nhìn đại khái chắc là phòng để quần áo rồi .  Kế đó thì là phòng tắm , có vẻ nội thất trong phòng này khá đầy đủ , nhưng mà em quan tâm mấy cái đó làm gì chứ ? Đó có phải trọng tâm đâu ?

   Em đang không hiểu vì sao mình lại có mặt ở đây nữa , tự nhiên bị xe tông vào người sau đó tỉnh dậy kế bên một hồ nước , chưa hiểu mô tê gì thì lại ngất xỉu tiếp và cuối cùng là em lại tỉnh dậy ở đây . Thanh An cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc nhưng rốt cuộc cũng chẳng ra cái gì .

' Cứ ngồi đây mãi cũng không giải quyết được gì , phải đi xem xung quanh thế nào đã '

     Suy nghĩ thế nào thì làm thế ấy , em  rời khỏi giường và đi về phía cửa , hướng tới tay nắm vừa tính mở cửa ra . Thì đột nhiên cánh cửa đã bật mở trước khi em động vào , theo quán tính em mất thăng bằng, ngã vào một người nào đó đang đứng trước cửa .
Nhưng mà khoan đã , hình như mùi hương thoang thoảng như gỗ đàn hương thế này em đã gặp ở đâu rồi thì phải , vừa định ngước mặt lên xác nhận thì chất giọng trầm ấm vang lên .

" Cậu muốn ôm tôi đến khi nào ? "

" Xin ... xin lỗi "

     Em vừa lúng túng tách ra khỏi người đó , vừa ngước lên nhìn cậu ta . Đúng là cậu ta rồi , em không thể nhầm được , mùi đàn hương khi nảy em ngửi được chính là mùi hương quen thuộc của Trương Minh Thế Anh cậu là người thầm thích , cũng là bạn thân duy nhất của em trước kia . Nhưng mà người này nhìn ngoại hình thì rất giống cậu ấy , nhưng lại có vẻ khác khác , em cảm nhận được đây hình như không phải Thế Anh .

Nhưng chẳng lẽ là người giống người ?

" Lại ngẩn ngơ cái gì đó ? "

    Chất giọng ấm ấm của người đó vang lên , em thấy rất quen thuộc nhưng tạm thời vẫn không dám khẳng định đây là cậu ấy . Người thanh niên trước mặt trạc tuổi em , tuy mới hai mươi tuổi nhưng gương mặt cậu ta trông có vẻ trưởng thành hơn tuổi , những đường nét đều toát lên vẻ điển trai của cậu . Mái tóc đen gọn , rất hợp với khuôn mặt . Tổng thể hài hoà ,  dáng người cũng cao ráo và khỏe khoắn , cậu ta không thuộc túyp người cao to , nhưng thân hình chuẩn, không quá gầy cũng không quá béo . Mà hình như cậu ta rất ít cười thì phải, hay lại thuộc túyp mặt cọc bẩm sinh nhỉ ? Nhìn trông không cáu giận như vẫn có cái gì đó làm cho cậu ta có vẻ khó gần .

     Thanh An lo chăm chú nhìn người ta từ trên xuống dưới nảy giờ mà quên mất là cậu ta đã bắt đầu khó chịu rồi .

" Cậu làm cái gì mà cứ nhìn tôi nảy giờ thế ? Mặt tôi dính cái gì à ? "

   Cậu ta nhíu mày nhìn Thanh An bằng ánh mắt khó hiểu , nhưng em ngầm hiểu là người ta đang giận rồi đó ! Thôi xong , bản thân đang là người " ngoại tộc " mà lỡ chọc giận người ta rồi làm sao đây ?

" À ... Xin lỗi không có gì hết ! Chỉ là nhìn cậu giống với bạn tôi thôi , cảm ơm cậu đã cứu tôi nhé ! Khi nào gặp lại tôi sẽ đãi cậu một bữa , còn giờ tôi xin phép đi trước ! "

    Vừa nói dứt câu em đã cong chân chạy đi mất , bỏ lại người kia nhìn em đi khuất mà trong lòng đầy thắc mắc .

" Cậu ta ngất xỉu xong mất não rồi à ? Tự nhiên nói gì vậy nhỉ ? Không phải mình là bạn của cậu ta sao ? "

.

    Thanh An bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà của người kia, mặc dù cũng không biết phải chạy đi đâu nhưng mà em cứ cắm đầu mà chạy thôi . Mồ hôi chảy trên gương mặt dường như đã đỏ lên của em, đôi chân vẫn không ngừng lại, hơi thở nặng nhọc và gấp hơn bao giờ hết , tim cũng đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết đã chạy được bao lâu . Thanh An cũng bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi thấm đẫm , bước chân đã chậm đi, cuối cùng em dừng lại tại một công viên. Hai tay chống xuống đầu gối, em thở gấp từng đợt, cảm giác như vừa làm việc nặng nhọc vậy, hơi thở hổn hển và nóng. Thanh An muốn ngã khuỵu xuống, vì em đã mệt lắm rồi .  Cơ mà em chạy như vậy làm gì nhỉ ? Cậu ta có làm gì em đâu ?

     Nghỉ được một lúc Thanh An tìm thấy một ghế đá gần đó em bước đến và ngồi xuống nghỉ ngơi một chút . Bản thân cũng không biết tại sao lại chạy đến như vậy nữa, không biết có phải do gương mặt cậu ta nhìn căng thẳng quá nên em sợ ở lại thêm sẽ bị ăn thịt hay sao mà vội vã trốn luôn người ta . Mà nghĩ lại quả thật là tên kia giống với Thế Anh quá ! Có khi nào cậu ta cũng ngủm rồi xuyên qua đây luôn không ? Hay là người giống người ? Càng nghĩ càng đau đầu em cũng không biết bản thân mình nên làm gì nữa , em không biết cái gì ở đây hết , cũng không quen ai . Biết làm sao bây giờ ? Không khéo thành người vô gia cư mất ...

     Thanh An đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì bên cạnh phát ra tiếng meo meo . Em nhìn sang thì thấy có một con mèo đen đang ngồi cạnh mình , đôi con ngươi màu hổ phách của nó hướng phía em mà nhìn chầm chầm . Cảm giác rợn người dấy lên trong lòng, tuy là sinh viên y nhưng em cũng sợ mấy việc tâm linh lắm đấy nhá ! Đừng dọa em !

    Mặt Thanh An bắt đầu biểu lộ cảm giác sợ hãi , em bất an nhìn con mèo kì lạ trước mặt mình , dù em yêu mèo nhưng thế này thì sợ quá rồi đó ! Vừa tính đứng dậy đi chỗ khác thì một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như của bé gái phát ra .

" Cậu tính đi đâu vậy ? "

   Giỡn hả ? Con mèo đó biết nói tiếng người kìa ?

   Không khoa học một chút nào ! Chuyện em xuất hiện ở đây là không khoa học rồi !

   Mà khoan đã , biểu hiện của một con người bình thường khi gặp một con mèo biết nói chuyện là gì ?

    Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách ! Không biết chuyện gì xảy ra nhưng em phải chạy trước đã !
   
      Nhưng chưa kịp chạy được bao xa thì con mèo ấy bằng một cách thần kì nào đó lại xuất hiện trước mặt Thanh An .

" Chờ đã ! Chưa gì đã chạy rồi, sao cậu nhát thế ? Nói chuyện đã nào! "

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top