Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 208: Tiểu thuyết gia huyền nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những kẻ ngoại lai trong trường Học viện tư thục Ích Dân đã bị lệ quỷ trong trường quét sạch, họ vô cùng căm ghét Mã Mãn Giang, tất cả những gì liên quan đến gã đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hàn Phi cũng hiểu rất rõ về họ, nhưng sau khi họ làm như vậy, các nhiệm vụ có thể kích hoạt được trong Học viện tư thục Ích Dân ngay lập tức chỉ còn ít hơn một nửa.

Sau một đêm, Hàn Phi đã đưa Lý Tai và Huỳnh Long lật tung cả ngôi trường, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, cho đến khi không còn một nhiệm vụ nào có thể kích hoạt được nữa hắn mới chịu quit game.

"Trường Học viện tư thục Ích Dân coi như là đã được làm thông hoàn toàn, trọng tâm tiếp theo của mình sẽ là Ngõ Súc Sinh."

Cởi mũ bảo hiểm trò chơi, Hàn Phi duỗi thẳng lưng, nhìn ảnh nạn nhân dán đầy trên tường, cũng không sợ hãi hay là cảm thấy khó chịu. Đối với bất kỳ ai hắn đều hết lòng hết dạ, cho dù trên đời này có quỷ, hắn cũng không lo mình sẽ bị quỷ quái quấn thân.

"Ngõ Súc Sinh cách xa cư xá Hạnh phúc, muốn an toàn để qua đó cũng không dễ dàng gì. Nghề nghiệp ẩn này có vẻ không dễ kiếm được như vậy. Tuy nhiên, mình đọc phần giới thiệu trên trang web chính thức, tất cả các nghề nghiệp ẩn đều vô cùng hiếm và thưa thớt. Và loại nghề nghiệp này lại có nhiều thiên phú và năng lực hơn các nghề khác."

Nỗ lực và đền đáp tỷ lệ thuận với nhau, ít nhất về mặt công bằng, Cuộc sống hoàn hảo vẫn luôn làm đúng.

Sau khi chơi game suốt một đêm, Hàn Phi đã kiệt sức, toàn thân đau nhức, hắn kiểm tra tài khoản cá nhân, thù lao của bộ phim Hoa Song Sinh vẫn chưa được chuyển vào thẻ, tiền thưởng do hành hiệp trượng nghĩa vẫn không đủ để mua máy chơi game.

"Thôi đành chờ vậy, khi nào có máy chơi game, mình sẽ chơi được lâu dài."

Cất mũ bảo hiểm chơi game đi, Hàn Phi lên giường ngủ bù, mới chợp mắt được hơn ba tiếng đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Sau khi nhìn tên người gọi, Hàn Phi cũng không từ chối.

"Trợ lý Tiêu, cậu tìm tôi có chuyện gì thế? Ngày mai tôi mới phải đến tổ quay phim đúng không nhỉ?" Người gọi đến là Tiêu Tuệ, một trong những trợ lý của đạo diễn Trương.

"Hôm nay tất cả các diễn viên đã đến Tân Hỗ. Đạo diễn Trương hy vọng rằng mọi người có thể tập trung tại địa điểm quay và tìm hiểu nhau. Dù sao thì sau này chúng ta sẽ ở bên nhau lâu dài mà."

Đối với các diễn viên khác, đây là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ, mở rộng tầm nhìn, nhưng Hàn Phi chỉ thấy phiền phức.

"Mấy giờ? Địa điểm ở đâu? Tôi sẽ bắt xe đến."

"Bắt xe? Thầy Hàn à? Anh đã có tên trong danh sách những diễn viên trẻ triển vọng nhất rồi, không phải đến người đại diện cũng không có đấy chứ?" Là trợ lý của đạo diễn Trương, Tiêu Tuệ thường giao dịch với những diễn viên từ tuyến ba trở lên, người giống như Hàn Phi rất ít.

"Tôi thấy phiền phức." Hàn Phi cúp điện thoại sau khi hỏi địa chỉ, nhưng hắn không có lập tức đi ngay.

Địa chỉ mà trợ lý Tiêu cung cấp là ở chỗ giao vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ và khu phố cổ, vô cùng vắng vẻ, thông thường đạo diễn Trương chắc sẽ không để các diễn viên đến đó tụ hội.

Để được an toàn, Hàn Phi nói với Lệ Tuyết về kế hoạch đi đến vùng ngoại ô phía bắc.

Từng chiếc xe một đậu bên cạnh nhà máy chế biến thịt Phú Quý đã bỏ hoang nhiều năm, nườm nượp người ra người vào, khắp nơi đều là nhân viên đoàn làm phim đội mũ bảo hộ và công nhân làm nhiệm vụ dựng cảnh.

Tiếng máy móc gầm rú, tiếng chỉ đạo và tiếng hò hét, vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

"Đạo diễn Trương, thời đại khác rồi. Chúng ta có thể đưa những thứ này vào một phong cảnh giả lập và sử dụng công nghệ để tạo ra bất kỳ cảnh nào chúng ta muốn." Một người đàn ông trung niên áo trắng bịt mũi miệng, có vẻ như sợ hít phải khói bụi công trình.

"Bộ phim vốn là dùng để ghi lại sự thật. Các cậu tạo ra một cảnh hư cấu, sau đó dùng cái giả để quay phim giả. Loại phim này thiếu cảm giác về kết cấu." Đạo diễn Trương đội mũ bảo hộ tự mình chỉ đạo, ông ấy muốn khôi phục nơi này như mười năm trước.

"Em nói không lại anh, này, cậu mau tới thuyết phục đạo diễn Trương đi." Người đàn ông trung niên áo trắng tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nữ tính, hướng về một thanh niên ăn mặc rất thời trang ở bên cạnh nói.

"Em cảm thấy đạo diễn Trương nói đúng đấy." Người thanh niên đứng cùng chiến tuyến với đạo diễn Trương không chút do dự.

"Chắc là đạo diễn Trương nói mặt trăng vuông, cậu ấy cũng sẽ không phản bác lại đâu." Một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy đeo khẩu trang đứng ở bên kia đạo diễn Trương, cô ta đi giày bệt, nhưng vẫn cao hơn đạo diễn Trương và người đàn ông trung niên một chút.

Một số diễn viên tụ lại bên cạnh đạo diễn Trương, trong số đó có những người nổi tiếng lâu năm, một số người thì đạt được lượng truy cập, một số người giành được giải thưởng lớn. Đây chính là uy tín của các đạo diễn kỳ cựu hàng đầu.

Khi đã gần trưa, Hàn Phi đến vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ, lúc này nhà máy chế biến thịt Phú Quý và sân tập thể bên cạnh của nhà máy đã trải qua biến động kinh thiên động địa.

Để quay bộ phim mới của mình, đạo diễn Trương đã sử dụng rất nhiều nhân lực và vật lực để cải tạo hai công trình này.

Nhìn đống máy móc lớn ở hiện trường và nhân viên ra vào, Hàn Phi thật sự choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường xung quanh, thật là mở mang tầm mắt.

So với đạo diễn Trương, lần quay phim Hoa Song Sinh trước đây chỉ là một cảnh quay nhỏ mà thôi, vốn đầu tư của hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Yên lặng đứng giữa đám người, Hàn Phi nhìn thoáng qua, sau đó nhắm mắt bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ đến chiến thuật trò chơi.

Sau hơn mười phút, một chiếc RV đã phóng thẳng vào hiện trường.

Cửa xe bật mở, một ông lão trạc sáu mươi tuổi, tóc bạc phơ bước ra khỏi xe.

Thấy ông lão đi tới, các diễn viên đang nói chuyện đều chào hỏi.

"Lão Lý tới rồi."

"Xin chào thầy!"

"Bác nhìn như trẻ ra ấy nhỉ."

Ông lão vừa xuống xe là diễn viên hạng nhất quốc gia, một diễn viên kỳ cựu đã từng giành được vô số giải thưởng - Lý Hoài Danh.

Thấy ông Lý đến, đạo diễn Trương cũng dừng công việc và mời mọi người vào bên trong nhà tập thể của nhà máy chế biến thịt.

"Bộ phim mới Tiểu thuyết gia huyền nghi của chúng ta được quay ngay tại đây. Tôi đã sắp xếp nhân viên kiểm tra tòa nhà này và liên lạc với một số cư dân còn sót lại. Tôi sẽ khôi phục lại mọi thứ và hoàn chỉnh bày ra chân tướng đã từng bị che giấu."

Đạo diễn Trương giới thiệu địa điểm quay cho các diễn viên và dẫn mọi người đi tham quan.

Bộ phim Tiểu thuyết gia huyền nghi dựa trên người thật và sự kiện có thật, chính tại tòa nhà này, nhà văn với bút danh Nhện đã tự tay giết chết tám nhân cách của mình và hoàn thành một sự giải thoát đáng kinh ngạc.

Hầu hết tình tiết của toàn bộ phim đều diễn ra trong tòa nhà này, không giống như những diễn viên khác cười nói vui vẻ, Hàn Phi nheo mắt lại, nhớ rõ từng chi tiết trong tòa nhà.

Có một mối liên hệ đặc biệt giữa thế giới tầng sâu và hiện thực. Ngõ Súc Sinh mà Hàn Phi sắp đến tiếp theo là tên cuốn sách đầu tiên của tiểu thuyết gia huyền nghi. Hắn cảm thấy rằng mình có thể tìm ra manh mối nào đó trong hiện thực.

Lúc này, tâm tình của Hàn Phi hoàn toàn khác với các diễn viên khác, mọi người đều chỉ đơn thuần là quay phim, còn hắn thì dùng cơ hội quay phim để thu thập chứng cứ tăng xác suất sống sót cho mình.

Mục tiêu của hai bên hoàn toàn khác nhau, điều này cũng quyết định mức độ nghiêm túc của hai bên hoàn toàn không ngang nhau chút nào.

Sau khi làm quen với tất cả các địa điểm quay, đạo diễn Trương mời mọi người dùng bữa trong một cái lán do nhân viên dựng lên để nghỉ ngơi, buổi chiều là lễ khai máy.

Phim điện ảnh có vẻ rất chú trọng đến những điều này, mọi người cùng nhau cắt băng và chụp ảnh chung, xong xuôi mọi việc thì cũng đã là ba giờ chiều.

Đạo diễn Trương đã phân phát phần kịch bản riêng cho tất cả các diễn viên. Vào buổi tối, ông ấy hy vọng rằng mọi người có thể rèn luyện trong tòa nhà tập thể một chút.

Nếu là đạo diễn khác đưa ra yêu cầu như vậy, những diễn viên này có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng đối với đạo diễn Trương họ không dám không nghe.

Hầu hết các diễn viên đều đã về xe RV để làm quen với kịch bản, so với cái sân tập thể hơi lộn xộn và dơ dáy thì ô tô của họ thoải mái hơn.

Còn Hàn Phi thì không có nhiều chuyện như vậy, hắn cầm lấy kịch bản, đi vào tòa nhà tập thể của nhà máy chế biến thịt.

Vuốt ve những chiếc lan can sắt han gỉ, nhìn khắp những bức tường loang lổ và những hành lang đầy mảnh vụn, Hàn Phi thực sự cảm thấy mình như được trở về cư xá Hạnh Phúc.

Hắn cầm lấy tập kịch bản, bước từng bước lên nóc nhà và quan sát xung quanh.

Tiểu thuyết gia huyền nghi Nhện sống trong tòa nhà tập thể bên cạnh nhà máy chế biến thịt. Nơi này rất hẻo lánh. Kể từ khi nhà máy chế biến thịt đóng cửa, ngày càng có nhiều cư dân dọn đi. Bình thường đứng ở con đường bên cạnh đến nửa ngày cũng không nhìn thấy một chiếc xe qua lại.

"Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, các nhà máy cũ có hiệu quả sản xuất thấp bị đóng cửa trên quy mô lớn, 30% việc làm trong xã hội được thay thế bằng máy móc, kéo theo đó là cuộc sống của nhiều người bị thay đổi."

Hàn Phi yên lặng nhìn chăm chú nhà máy chế biến thịt, có một câu thoại trong kịch bản của hắn, có lẽ là nguyên văn câu thoại trong tiểu thuyết của Nhện – mọi người giết mổ gia súc ngày này qua ngày khác, rồi chậm rãi quên đi chúng chẳng là gì ngoài thức ăn trong miệng.

Họ đề cập đến nhiều thứ trong lời thoại, chẳng hạn như thành phố đang phát triển nhanh chóng này, hoặc thời đại này không biết là tốt hay xấu.

"Khung cảnh từ trên cao của tòa nhà thực sự không tệ. Liệu có phải Nhện đã từng ở đây quan sát phong cảnh không?"

Những người khác thì là diễn xuất, còn Hàn Phi thì muốn tồn tại, hắn cầm kịch bản và hoàn toàn thay thế mình trong vai Nhện.

Hàn Phi trong vai Nhện của Tiểu thuyết gia huyền nghi chỉ là vai phụ, Nhện trong hiện thực cũng chỉ là vai phụ mờ mịt trong cuộc đời của chính mình.

Ông ấy đã sống trong bóng tối của nhân cách chia rẽ từ khi còn là một đứa trẻ, thậm chí sau khi qua đời, rất ít người biết đến câu chuyện của ông ấy và cũng không nhiều người thích nó.

"Ngõ Súc Sinh, nhà đồ tể, bây giờ mình càng ngày càng tò mò về thế giới trong đầu Nhện." Hàn Phi đứng trên nóc nhà ghi nhớ hết lời thoại, sau đó một mình đi đến tầng bốn.

Khi còn sống Nhện ở căn hộ 401 tầng bốn, sau khi chết, tất cả cư dân ở tầng bốn đã dọn đi hết rồi.

Không ai biết lý do tại sao những người thuê nhà chuyển đi, nhưng trên cánh cửa của họ đều được dán với những tờ giấy bùa bị hỏng và một số sợi dây đỏ đã phai màu quấn quanh, những người hàng xóm của Nhện dường như đang đề phòng một điềm chẳng lành nào đó.

"Những người hàng xóm cảm thấy một điềm chẳng lành nào đó chính là Nhện hay sao?"

Tầng bốn trống rỗng nhìn hơi đáng sợ, Hàn Phi không chút do dự, bám vào cửa phòng 401.

"Bị khóa rồi?"

Hàn Phi hơi kinh ngạc, lúc đạo diễn Trương đưa các diễn viên đến xem thì rõ ràng là không khóa, sao bây giờ cửa lại bị khóa?

"Là nhân viên làm hay sao?"

Trong lúc Hàn Phi đang suy nghĩ, có một tiếng thở rất nhẹ từ trên tầng truyền đến, hắn quay đầu nhìn.

Có một ông lão ở góc ngoặt giữa tầng năm và tầng bốn. Không nói lời nào, ông ta lặng lẽ đứng trên hành lang, nhìn bóng lưng của Hàn Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top