Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 239: Tôi không làm gì cả, nhưng độ thân mật ngày càng tăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu Từ Cầm chưa trở về cư xá Hạnh Phúc, một số ký ức đã trở nên xa lạ, nhưng khi nghe những gì Hàn Phi nói, trong thế giới nhuốm máu dường như có thêm một số màu sắc khác.

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng Từ Cầm chưa từng nghe ai nói qua trước khi gặp Hàn Phi.

Trong toàn bộ thế giới tầng sâu, chỉ có Hàn Phi thích ăn đồ ăn do Từ Cầm làm.

Không phải là khen ngợi chiếu lệ, cũng không hề giả tạo, Từ Cầm có thể thấy Hàn Phi thực sự muốn ăn những gì mình làm.

Khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên, đường viền môi hoàn mỹ mang một vẻ đẹp khó tả.

Hạnh phúc rất đơn giản là món ăn mình nấu được người khác thích.

"Cưng muốn ăn gì, chị đều có thể làm cho cưng. Chịu khó một chút, sắp tới nơi rồi." Từ Cầm dường như lo lắng Hàn Phi sẽ bị ngã, chủ động đưa tay ra nâng đỡ hắn.

Trong đầu hệ thống không ngừng nhắc nhở độ thân mật của Từ Cầm đang tăng, Hàn Phi không biết mình đã làm gì, thật ra hắn cũng không quan tâm nữa, hắn thực sự coi Từ Cầm như người nhà của mình.

Cứu rỗi và tin tưởng thường tương hỗ lẫn nhau, trong khi có được độ thân mật của Từ Cầm, hắn cũng dành độ thân mật và tin tưởng của chính mình cho cô ấy.

Quan niệm về người nhà của Hàn Phi khá mơ hồ, trong hiện thực chưa từng có người nào sẵn sàng chăm sóc hắn như Từ Cầm, cảm giác này rất đặc biệt.

Trong mắt người khác, Từ Cầm là một thân thể tụ hợp nguyền rủa, bị chi phối bởi ham muốn ăn uống và sát khí. Nhưng trong mắt Hàn Phi, cô ấy lại là một chị gái nhà bên dịu dàng, yêu thích ẩm thực, ưu điểm trên người kể mãi không hết.

Chính hắn cũng không hiểu, tại sao nhiều người lại không thích ăn đồ do Từ Cầm làm? Cũng dường như vì điều này mà người quản lý tiền nhiệm không có ấn tượng bình thường với cô ấy.

Hàn Phi lắc đầu, xua tan ý nghĩ dư thừa trong đầu, sau đó hỏi tiếp câu vừa rồi: "Đến nơi? Mình đi đâu vậy?"

"Đi đến một tòa nhà ở phía bắc. Có một số người đang ẩn náu trong tòa nhà đó, nhưng tốt hơn hết cưng không cần coi chúng là người."

"Có nguy hiểm không?"

"So với bên ngoài thì an toàn hơn, nhưng Ngõ Súc Sinh đã thay đổi, nơi đó chắc chắn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Đi thôi, ở đó chị còn để lại một số thứ, có cả thuốc có thể chữa trị vết thương cho cưng."

"Thuốc?" Hàn Phi không nói nhiều, hắn tin tưởng phán đoán của Từ Cầm: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi qua đó."

Sau khi trải qua bao nhiêu khủng hoảng, Hàn Phi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn tựa vào bên cạnh "người nhà" của mình. Giờ phút này hắn cảm thấy rất thoải mái, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng từ lâu. Hắn thử cố gắng tác động đến khóe miệng, nhưng nụ cười thể hiện vẫn chỉ là diễn xuất.

"Khi Hoa Song Sinh được công chiếu, mình cũng có nhiều cảm xúc. Nhưng niềm hạnh phúc khi đó không bằng một phần mười so với bây giờ. Có vẻ như mình thực sự có thể tìm lại được nụ cười đã mất ở trong trò chơi này."

Tiếp tục đi về phía bắc, kiến trúc ở hai bên Ngõ Súc Sinh bắt đầu lộn xộn, dường như tượng trưng cho trái tim của người quản lý đã hoàn toàn hỗn loạn.

Những tòa nhà xung quanh rách nát, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông méo mó và quái dị.

Nơi này chắc hẳn cũng đã xảy ra những chuyện khủng khiếp và đẫm máu, tường gạch của tất cả các tòa nhà đều bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Sau khi đi qua một số tòa nhà cũ bốn tầng không có gì nổi bật, Từ Cầm dừng lại.

Cô ấy quay đầu lại nhìn Hàn Phi và Khóc rồi dặn dò: "Sau khi vào tòa nhà, đừng tin những gì người bên trong nói."

Hàn Phi đi theo Từ Cầm vào trong tòa nhà bốn tầng cũ nát, ngay lúc bước vào tòa nhà, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy tòa nhà ẩn trong bản đồ ẩn - Nhà đồ tể!"

"Đây chính là Nhà đồ tể?" Hàn Phi dừng lại, thần kinh vốn đã thoải mái lại một lần nữa bị kéo căng, hai cuốn sách quan trọng nhất của Nhện là Ngõ Súc Sinh và Nhà đồ tể.

Ngõ Súc Sinh tượng trưng cho thế giới mà ông ấy nhìn thấy, còn Nhà đồ tể tượng trưng cho nội tâm của chính ông.

"Theo sát chị." Từ Cầm đeo chiếc mặt nạ chỉ có một nửa bước vào tòa nhà, từ bên ngoài nhìn tòa nhà cũ hết sức bình thường, kỳ thực bên trong lại như có cả thế giới.

Toàn bộ tòa nhà đều được làm thông, tất cả các phòng bên trong được kết nối với nhau, tạo thành một mê cung.

Sau khi đi vòng vòng hơn mười phút, Từ Cầm đưa Hàn Phi và Khóc lên một căn phòng trên tầng ba.

Họ dừng lại trước một cánh cửa đỏ như máu với một chiếc mặt lợn treo trên đó.

Đó không phải là mặt nạ, rõ ràng là một khuôn mặt bị lột ra.

"Những người sống ở đây nhìn bề ngoài rất bình thường, có nghề nghiệp riêng, họ như bị buộc phải trốn trong tòa nhà để đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau nhằm tránh quái vật mặt lợn. Nhưng thực tế thì trên tay mỗi người đều nhuốm máu tươi, trong lòng đều mang ý nghĩ xấu xa, họ không chỉ muốn giết những con súc sinh kia, mà còn muốn giết tất cả các sinh vật sống trong tòa nhà." Từ Cầm hạ giọng, kể từ khi bước vào tòa nhà này, giọng nói của cô ấy đã từ từ thay đổi: "Chị có thể cảm nhận được sát khí trên người họ. Những kẻ đó muốn trở thành người sống sót duy nhất trong tòa nhà."

"Người sống sót duy nhất?" Lời miêu tả của Từ Cầm gợi cho Hàn Phi nhớ đến chín nhân cách của Nhện. Nếu so sánh tòa nhà cũ nát này với nội tâm của Nhện, muốn trở thành nhân cách duy nhất, thì phải giết chết tất cả những nhân cách khác.

Xoay nắm cửa, Từ Cầm mở cánh cửa máu trước mặt ra, một ông già khoảng 60 tuổi đang ngồi trong căn phòng cũ nát, hình như bị đục thủy tinh thể nặng. Đôi mắt đó hoàn toàn khác với đôi mắt của người bình thường, chớp mắt một cái, bên trong gần như toàn bộ đều là lòng mắt màu trắng và tạp chất màu đen.

Ông già ngồi trên giường, thân thể nhìn rất kém, chân tay có vẻ không linh hoạt, nhưng lại rất nhiệt tình.

Sau khi phát hiện Từ Cầm đang đi vào, ông ấy nhấc chăn che ở trên chân lên và trở nên rất phấn khích.

"Tạ ơn trời, cuối cùng cháu cũng bình an vô sự trở về." Ông già khập khiễng đi tới trước mặt Từ Cầm, có vẻ rất lo lắng cho cô ấy.

"Cho tôi hai chiếc mặt nạ, tôi muốn dẫn họ đi."

"Rời đi?" Ông già hơi sửng sốt một chút, sau đó bất lực lắc đầu: "Đã bao nhiêu năm rồi, tại sao cháu còn muốn rời đi? Xung quanh toàn là quái vật, chúng ta không thể trốn thoát! Thế giới này vô cùng nguy hiểm, chỉ có ở đây mới là an toàn nhất..."

"Đưa ngay cho tôi hai chiếc mặt nạ." Từ Cầm không quan tâm đến lời ông già nói, cô ấy lấy dao của mình ra với giọng điệu lạnh lùng.

"Không phải ta không muốn cho cháu. Bác sĩ nói mặt nạ chỉ có thể trao cho những người hữu dụng đối với chúng ta. Hai người bên cạnh cháu, một người thì bị thương rất nặng, một người thì lại nhỏ tuổi như vậy. Nếu ta đưa mặt nạ cho cháu, bác sĩ sẽ tức giận." Ông già co rụt cổ lại, trong lời nói không ngừng dùng bác sĩ làm lá chắn, như thể tất cả đều là lỗi của bác sĩ.

"Đối với các người thì thế nào mới là người hữu dụng? Còn có tiêu chuẩn cụ thể nữa à?" Hàn Phi rất tò mò về ông già trước mặt, hắn có ấn tượng với nhân cách phụ số 6 là chú Lý, một ông già hơn sáu mươi tuổi. Bề ngoài thì rất tốt với mọi người nhưng thực tế lại quỷ quyệt và xảo trá, nội tâm biến thái, có khuynh hướng chống đối xã hội nghiêm trọng.

"Ở bên ngoài khắp nơi đều là súc sinh. Thật không dễ dàng để sống sót ở thế giới này. Tất cả chúng ta đều là giúp đỡ lẫn nhau." Ông già thản nhiên liếc nhìn Hàn Phi một cái, nhưng vẫn tập trung chú ý vào Từ Cầm nhiều hơn: "Như vậy đi, nếu các cháu hứa làm cho ta hai việc, ta sẽ cho các cháu hai cái mặt nạ."

"Một việc." Lời nói của Từ Cầm chắc như đinh đóng cột, không có chỗ để thương lượng: "Nếu chú không muốn cho thì tôi đi tìm người khác."

"Được rồi, một việc thì một việc." Ông lão há miệng lộ ra hàm răng đen vàng: "Đã lâu rồi ta không thấy nhà văn sống ở tầng bốn, hy vọng các cháu có thể giúp ta tìm tung tích của nhà văn."

Trong lúc ông già nói chuyện, Hàn Phi nhìn bảng nhiệm vụ, nhưng kỳ quái là hắn không nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, xem ra ông già này chỉ là tùy tiện nói ra một chút mà thôi.

Từ Cầm nhẹ gật đầu rồi dẫn Hàn Phi và Khóc ra khỏi phòng.

Đợi đến lúc đi ra khỏi cửa được một đoạn khá xa, Hàn Phi mới nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Từ Cầm: "Chị à, em có ý tưởng muốn trao đổi với chị một chút. Kỳ thực, chúng ta còn có cách lấy mặt nạ nhanh hơn."

Khi đến gần Từ Cầm, Hàn Phi hạ giọng: "Ông già đang nói dối chúng ta. Chúng ta giết ông ta thay vì chịu nguy hiểm đi tìm nhà văn thì sao?"

Từ Cầm đang lau dao ăn, nghe được lời nói của Hàn Phi, trong mắt hiện lên một vẻ bất ngờ, dường như là rất kinh ngạc, hai người lại đồng thời có cùng một suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top