Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 254: Tung tích nửa trái tim còn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi đã vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của Nhện, bên cạnh gối của hắn đều đặt các tác phẩm của Nhện, là người đóng vai Nhện, chỉ cần rảnh rỗi là hắn nghiền ngẫm nội tâm của Nhện, có thể nói hắn chính là người hiểu về Nhện nhất trên thế giới, không có ai khác nữa.

Trong ấn tượng của hắn, Nhện là một người u sầu, hướng nội và đầy trí tuệ, nhưng lúc này hắn nhìn thấy chỉ là một con quái vật được tạo thành từ máu thịt, ngay cả cơ thể cũng không được chắp vá hoàn chỉnh.

"Nhện là người quản lý Ngõ Súc Sinh, một người quản lý tại sao lại đi đến bước thê thảm như này? Bác sĩ rốt cuộc đã làm gì với ông ấy?"

Nhà đồ tể rung động ngày càng kịch liệt, máu tươi chảy ra từ nhà máy máu thịt bên ngoài tòa nhà bắt đầu hội tụ về bên này, giống như đang nghe theo một mệnh lệnh nào đó.

Nhện được tạo thành từ các loại máu thịt khác nhau điên cuồng tấn công vào cửa chính tòa nhà, cùng với ngày càng có nhiều máu thịt bò lên cơ thể của ông ấy, hơi thở ông ấy phát ra đã vượt xa một oán niệm bình thường.

Tình hình bên trong tòa nhà cũng rất tồi tệ, Từ Cầm mất kiểm soát coi tất cả vật sống là mục tiêu, coi thường tất cả, phát tán nguyền rủa một cách không kiêng nể gì cả.

Hai loại màu sắc là máu đỏ và đen kịt đang dần dần ăn mòn tòa nhà, tốc độ hấp thụ vết máu của nhà đồ tể bắt đầu chậm dần, có điều tiếng tim đập truyền ra từ chỗ sâu trong tòa nhà lại ngày càng rõ ràng.

Trên hành lang xuất hiện vết nứt, bức tường sụp đổ, trong lần công kích cuối cùng của Nhện, toàn bộ tầng 2 và tầng 3 của nhà đồ tể sụp đổ xuống dưới.

Cả một vùng rộng lớn ở giữa trống không, trong tòa nhà tràn ngập tiếng la hét, tiếng than khóc, trước khi xảy ra thảm họa, Hàn Phi còn không biết trong tòa nhà có nhiều người như vậy.

"Thùng! Thùng! Thùng!"

Không có tầng lầu ngăn cách, nhịp tim nặng nề vang vọng trong tòa nhà, tất cả những người sống sót đều nhìn về nơi xảy ra vụ sập.

Phía dưới của nhà đồ tể đã bị khoét rỗng, những tòa nhà phức tạp dưới lòng đất lộ ra trước mắt mọi người, những ngăn chôn sâu dưới đất giống như những phòng tra tấn riêng biệt, trong mỗi phòng được đặt nhiều dụng cụ giết người khác nhau.

Tòa nhà này rõ ràng là nơi tập trung những người sống sót trong Ngõ Súc Sinh, nhưng thực chất nó chỉ là nơi tụ tập của những tên đồ tể để hoạt động.

Bức tranh đẫm máu làm rung động lòng người, nhưng đây chưa phải là kinh khủng nhất.

Ở trung tâm của những căn phòng đó, có một phòng phẫu thuật đã được đào sẵn.

Phòng phẫu thuật chiếm diện tích rộng, chứa số lượng lớn vật tư y tế, tưởng như là nơi cứu người nhưng trong cả tòa nhà, nơi hôi thối nhất lại là nơi này.

Các mạch máu dày kéo dài từ trung tâm phòng phẫu thuật kết nối toàn bộ tòa nhà, những mạch máu đó thường ẩn trong các bức tường.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi nhớ tới nhà máy chế biến thịt, quản lý mặt lợn cũng thao túng nhà máy chế biến thịt bằng cách này.

Ở một khía cạnh nào đó, chủ nhân phòng phẫu thuật và quản lý mặt lợn xấu xí đang làm chuyện giống nhau, thậm chí còn có thể suy đoán rằng có lẽ quản lý mặt lợn có thể kiểm soát cả nhà máy chế biến thịt, cũng chính là kiệt tác của chủ phòng phẫu thuật.

"Thật không hổ là nhà đồ tể."

Dưới tòa nhà bình thường ấm áp, có một bức tranh còn kinh hãi hơn nhiều so với trong nhà máy chế biến thịt.

Những con quái vật mặt lợn đó bị điều khiển bởi sự thèm ăn, con mồi rơi vào trong tay chúng nếu không phải bị ăn thịt, thì cũng bị ném vào bể máu, tóm lại cuối cùng cũng sẽ chết.

Nhưng hoàn cảnh trong nhà đồ tể hoàn toàn khác, những tàn hồn trong một số phòng tối không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến con người, nhưng họ vẫn còn lưu lại một chút ý thức.

"Bùm!"

Cầu thang tiếp tục rung lắc, tòa nhà này trước đây chắc chắn không mỏng manh như vậy, nhưng mạch máu dày đặc kéo dài từ phòng phẫu thuật không thể kiểm soát hoàn toàn tòa nhà.

Một lượng lớn gạch rơi xuống, Từ Cầm vốn đang đuổi theo Hàn Phi cũng dừng lại, máu dưới chân bắt đầu lan ra dưới lòng đất, tựa hồ như ở đó ẩn chứa càng nhiều đồ ngon hơn!

Khi Từ Cầm đi về phía trung tâm của nhà đồ tể, những người đeo mặt nạ bước ra khỏi mặt đất, họ không phải là nhân cách phụ của Nhện, mà là những người đã đi lạc vào Ngõ Súc Sinh trong những năm gần đây.

Một nhân cách nào đó của Nhện đã tiếp xúc với họ, sau đó cho bọn họ lưu lại đây, những chiếc mặt nạ mà mỗi người họ đeo được làm đặc biệt, bên trên đầy vết nứt, nhìn vào có cảm giác như những chiếc mặt nạ khác nhau được ghép lại với nhau.

"Mặt nạ có đánh số của nhân cách phụ dường như bị người ta làm vỡ, mặt nạ của những người đến từ bên ngoài đang đeo chắc là có xen lẫn những mảnh vụn mặt nạ thật."

Hàn Phi còn đang thắc mắc đối phương làm như vậy rốt cuộc là vì sao, sau đó hắn liền hiểu ra.

Các mạch máu kéo dài từ phòng phẫu thuật đột nhiên bắt đầu dâng trào, máu đen bốc mùi thối bắt đầu chảy ngược vào tòa nhà từ dưới lòng đất lên!

Trong khe hở mỗi viên gạch của nhà đồ tể đều ẩn chứa các mạch máu nhỏ, một mùi xác chết đặc biệt tích tụ trong một số lượng lớn các căn phòng tối được vận chuyển đến tất cả các bộ phận của tòa nhà thông qua những mạch máu nhỏ này, sau đó tất cả những người ngửi thấy mùi xác chết này đều ở trong trạng thái điên cuồng.

Thú tính và nhân tính liều mình tranh giành quyền kiểm soát cơ thể, cảm giác đói bụng truyền ra, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng cho dù ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc cũng vẫn cảm thấy rất đói.

Nguyền rủa đặc biệt của Ngõ Súc Sinh bị người ta kích hoạt theo cách này, Lý Họa bên cạnh Hàn Phi mất kiểm soát, một quyền đấm thẳng vào Huỳnh Long.

Một mắt của Huỳnh Long cũng lóe lên tia sáng khát máu, trong số tất cả những người hàng xóm, chỉ có Khóc đã từng ngâm mình trong bể máu mới có thể trì hoãn một chút sự bùng phát của nguyền rủa.

Hoàn cảnh của Hàn Phi cũng rất tồi tệ, nhưng bất cứ khi nào hắn thèm ăn, cán dao tái sinh cũng đều sẽ truyền đến một tia sắc lạnh, những người đi cùng hắn đang nhắc nhở hắn theo cách riêng của họ.

Ở trung tâm, những người bên ngoài đeo mặt nạ đặc biệt cũng bị ảnh hưởng, nhưng họ vẫn giữ được sự tỉnh táo, trạng thái của họ cũng tương tự với Khóc.

"Mặt nạ của nhân cách phụ đã từng đeo có thể chống lại thú tính." Hàn Phi lấy mặt nạ của nhân cách phụ số 6 ra đeo lên mặt Huỳnh Long, khoảnh khắc đeo mặt nạ lên xong, Huỳnh Long đã bình tĩnh lại, nội tâm anh ta sợ hãi một lúc, phải biết rằng anh ta vừa rồi thậm chí còn có ý nghĩ kinh khủng rằng thịt của mình cũng rất ngon.

Mặt nạ trong tay Hàn Phi chỉ có một cái, năng lực chiến đấu gần của Lý Họa quá mạnh, bọn họ căn bản không thể tiếp cận, chỉ có thể ôm lấy A Mộng tạm thời cách xa.

"Không có mặt nạ, sau khi rời khỏi Ngõ Súc Sinh nguyền rủa sẽ bộc phát. Nếu như không ăn thịt, thì sẽ biến thành bộ dạng này." Hàn Phi hiểu ra nguyền rủa của Ngõ Súc Sinh khủng khiếp như thế nào, hắn lại càng hiểu hơn sự đau khổ của Từ Cầm: " Trên cơ thể chị ấy có cả trăm ngàn loại nguyền rủa, sau này nếu có cơ hội, mình phải nghĩ cách giúp chị ấy loại bỏ từng cái nguyền rủa một."

Nhìn vào trung tâm của tòa nhà, sau khi nguyền rủa của Ngõ Súc Sinh bị kích hoạt, Từ Cầm bị mất mặt nạ càng trở nên điên loạn hơn, cô ấy cắn ngón tay mảnh khảnh của mình, ra sức mút vết thương, trong sự bệnh hoạn và điên cuồng trên mặt còn mang theo một chút mê hoặc.

"Ngọt quá..."

Khuôn mặt tao nhã tuyệt thế, mang theo vẻ đẹp làm cho người khác hoảng sợ, hai cánh tay cô ấy mở rộng, trực tiếp nhảy xuống phòng tối dưới lòng đất.

Đầu lâu người phụ nữ xuất hiện bên trong cơ thể cô ấy cũng đi theo sau, bóng người hình thành từ nguyền rủa đang bò dưới chân, những nguyền rủa bị kích hoạt trong cơ thể Từ Cầm không chỉ là một cái, cô ấy đã sớm quen với nỗi đau này.

Điều tuyệt vọng hơn tuyệt vọng là rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn, điều ác độc hơn nguyền rủa là kích hoạt nguyền rủa độc ác hơn.

Trạng thái của Từ Cầm rõ ràng đã có vấn đề lớn, nguyền rủa bên cạnh cô ấy ngày càng nhiều, đã nhấn chìm cô ấy, nhưng cho dù có là như thế, bên trong cơ thể cắm mười ba con dao ăn vẫn còn có một dòng bất tận nguyền rủa phát ra.

Cánh tay mảnh khảnh trực tiếp dỡ nốt mái nhà còn sót lại của phòng phẫu thuật ra, toàn bộ địa ngục này đều hiện ra trước mắt mọi người.

Ở trung tâm phòng phẫu thuật, một bác sĩ mặc áo choàng trắng đang nằm trên giường bệnh màu trắng, lồng ngực bị mổ hở, nửa trái tim đang đập bị giam cầm trong lồng ngực!

Vô số vệt máu đen dày đặc dính vào nửa trái tim, bác sĩ muốn khâu nửa trái tim bình thường vào trong khoang ngực của mình, nhưng dù có làm gì đi nữa, cơ thể gã cũng không thể dung hợp với nửa trái tim kia.

Hậu quả của việc cưỡng ép cho vào nửa trái tim đó, chính là cả tòa nhà đồ tể bắt đầu sụp đổ.

Đau đớn không chịu nổi khiến bác sĩ chật vật, chiếc mặt nạ trên mặt bị xếch lên, lộ ra bộ mặt thật.

Một nửa khuôn mặt của gã trắng trẻo và trưởng thành, trong khi nửa khuôn mặt còn lại biến thành một con quái vật xấu xí và ghê tởm.

Là nhân cách phụ của Nhện, bác sĩ đã dần dần không còn giống như một con người nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top