Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 308: Đứa trẻ sau cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có chắc là muốn đưa cô ấy đi cùng không? Ngộ nhỡ bị những chủ hộ ở đây nhìn thấy, có thể sẽ làm họ sợ." Anh Hoa đã nói rất khéo léo, ý nghĩ thực sự của anh ấy là, cậu mang thứ này đi khắp nơi, không sợ cả tòa nhà này sẽ đảo loạn à?

"Không sao, em sẽ cố gắng không để các chủ hộ phát hiện." Hàn Phi gấp lại váy đỏ: "Em giấu đi như vậy là được."

"Vậy cậu cũng thật là biết nghĩ cho các chủ hộ nha." Anh Hoa trên mặt lộ ra một nụ cười bất lực: "Sư phụ dạy dỗ cậu có phải là đã không dạy dỗ đến nơi đến chốn không?"

"Anh ấy đã mất tích rồi, em cũng đang đi tìm anh ấy."

"Vậy thì không sao."

Anh Hoa theo bản năng đi đến một bên Hàn Phi, cách xa chiếc váy đỏ: "Cậu phải cầm cẩn thận, tuyệt đối đừng mang nó vào một căn phòng có người ở."

"Yên tâm đi, trước đây em cũng đã từng làm việc ở trong một cư xá rồi, trở thành bạn tốt của rất nhiều chủ hộ, bọn họ đều cảm thấy con người em rất tốt." Hàn Phi nói thật, hắn đã rất nhanh chóng trở thành quản lý tòa nhà.

"Con người cậu rất tốt, nhưng tư duy hơi đặc biệt." Anh Hoa vỗ vai Hàn Phi: "Bất kể như nào, ba người chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm, những chuyện kì lạ thường phát sinh trong cư xá, những chủ hộ sống ở đây cũng rất sợ hãi, chúng ta phải nhanh chóng mang lại cho họ cảm giác an toàn. Hai người các cậu nhớ kĩ, chúng ta tuần tra hàng đêm không phải để tìm ra sự thật, mà chỉ để cho các chủ hộ thấy, vẫn còn có ba người chúng ta trong tòa nhà này."

"Vâng ạ." Hàn Phi liên tục gật đầu, hắn tôn trọng những người bình thường như anh Hoa, nhưng hắn tò mò không biết Cánh bướm đã gieo vào họ ký ức gì, hoa văn cánh bướm trên người họ được ẩn giấu ở đâu?

"Chuẩn bị đồ đạc đi, chuẩn bị xuất phát thôi, hi vọng có thể bình an qua đêm nay." Anh Hoa nhìn vào bảng tuần tra, sao đó di chuyển chiếc tủ đặt nhiều vật phẩm bảo vệ khác nhau, đằng sau nó là một bức tượng Quan Công bằng đất sét.

Sau ba lần lạy tượng Quan Công, anh Hoa lại để tủ về vị trí cũ, anh sải bước ra khỏi phòng.

"Đã qua 0 giờ đêm từ rất lâu rồi, hôm nay vừa hay là ngày 4 tháng 4, tôi luôn cảm thấy trong tòa nhà sẽ phát sinh một số chuyện gì đó, hai người các cậu tốt nhất đừng cách tôi quá xa, gặp phải nguy hiểm gì cũng đừng chỉ nghĩ đến trốn chạy." Anh Hoa ra dáng đàn anh, giọng nói trở nên vững vàng.

"Anh Hoa, anh có đeo đồng hồ, có thể nói cho em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Hàn Phi nhận ra một điều, trong hiện thực không phải ngày 4 tháng 4, kí ức của bảo vệ rất có khả năng bị dừng lại tại ngày 4 tháng 4, nếu Hàn Phi không xuất hiện, đây có lẽ là buổi tối cuối cùng trong cuộc đời của bọn họ.

"3 giờ 27 phút sáng, cậu hỏi làm gì?"

"Trong tòa nhà này chỉ cần là nơi có chứa số 4 dường như đều không may mắn, hôm nay lại vừa hay là ngày 4 tháng 4, em cảm thấy 4 giờ 44 phút 4 giây ngày hôm nay sẽ rất đáng sợ." Hàn Phi nói một câu làm cho hai nhân viên bảo vệ trong lòng sợ hãi.

"Vậy chúng ta cố gắng trở về trước 4 giờ." Anh Hoa vẫy vẫy tay, để cho Tiểu Phương và Hàn Phi bị thương đi phía sau, anh mở đường phía trước bằng một ngọn đèn pin sáng.

Có thể thấy rằng anh ta cũng rất sợ hãi, phải quay đầu lại một chút trước khi đi xa, như thể anh ta nhìn xem Hàn Phi và Tiểu Phương có còn ở phía sau anh ta hay không.

Có lẽ để giảm bớt bầu không khí đáng sợ và trầm mặc, anh Hoa ho khan rồi bắt đầu dạy cho Hàn Phi và Tiểu Phương "kinh nghiệm": "Hai người đều là người mới, vừa hay hôm nay tôi sẽ dẫn các cậu đi. Nhân viên bảo vệ ban đêm chúng ta mỗi đêm sẽ có bốn lần tuần tra, 8 giờ tối, 0 giờ sáng, ba giờ sáng và tám giờ sáng, mỗi cuộc tuần tra bắt đầu từ hành lang bên trái, đầu tiên đến tầng 24, sau đó xuống cầu thang bên phải, đến tầng 1. Nếu cậu muốn đưa quỷ giao đồ ăn tặng cho chiếc váy đỏ, chúng ta sẽ đợi đến lúc đó rồi đi qua, hy vọng vận khí của chúng ta sẽ tốt một chút.

Anh Hoa không biết gặp phải quỷ có được coi là may mắn không, anh có một sự mâu thuẫn trời sinh đối với con quỷ giao đồ ăn đó, hình như đã có chuyện gì xảy ra trước đó.

"Dù thế nào đi nữa thì việc tuần tra vẫn phải diễn ra bình thường, chúng ta phải kiểm tra các phương tiện chữa cháy, góc khuất của cầu thang, camera theo dõi từng tầng xem có bình thường không..."

Ba nhân viên bảo vệ đều đang lo lắng đến lúc 4 giờ sáng, bọn họ trong lòng biết rõ, đi rất nhanh.

Hàn Phi cũng tìm ra lý do tại sao anh Hoa và Tiểu Phương nhất quyết đi tuần tra, không chỉ vì nhiệm vụ chuyên môn bên trong, mà còn vì họ sẽ bị trừng phạt vào ngày hôm sau nếu không xuất hiện ở camera giám sát đúng giờ.

Làm nhân viên bảo vệ trong một cư xá quỷ ám có thu nhập rất cao, nhưng tương ứng, nếu bạn không tuân thủ các quy định, hình phạt sẽ rất nặng.

Tiểu Phương không nói rõ hình phạt là gì, anh ta chỉ theo bản năng cảm thấy tốt hơn là nên đi tuần tra.

Ba người nhanh chóng đi vào hành lang và đến tầng năm.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng, cảm giác ngột ngạt đè nén biến mất, trong tòa nhà chết chóc chỉ có các tầng lẻ có đèn, sự lạnh lẽo dường như bị xua tan ở bất cứ nơi nào có đèn.

"Hay là chúng ta dừng ở đây thêm một lát?"

Cả ba người không có nhiều sự giao tiếp, tất cả đều tự giác đi chậm lại, đôi khi sự ăn ý giữa con người chỉ đơn giản như vậy.

Ríu rít một hồi, anh Hoa mới bật đèn pin đi lên tầng sáu.

3 giờ 30 phút sáng đi tuần trong tòa nhà dân cư quỷ ám là một việc rất đáng sợ, nếu có vấn đề gì xảy ra, một khi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, vậy thì chính mình có thể dọa cho mình xảy ra sự cố.

Các tầng chẵn của tòa nhà chết chóc không có đèn cảm ứng âm thanh, tầng sáu cũng hoàn toàn tối om, có cảm giác như không có người sinh sống.

Sau khi Hàn Phi và Tiểu Phương lên đến tầng sáu, họ nóng lòng muốn đi lên tầng bảy, nhưng anh Hoa đã ngăn lại: "Chờ một chút, một người mẹ đã ly hôn sống ở tầng 6, con trai cô ấy có thói quen mộng du, thích nửa đêm tìm chìa khóa mở cửa, rồi ngồi xổm ở góc hành lang."

"Tìm chìa khóa mở cửa?"

"Đúng vậy, bất kể người mẹ giấu chìa khóa ở đâu thì con trai cô ấy lúc nào cũng có thể tìm được. Người mẹ đó cảm thấy rất lạ, sau đó, người mẹ cho chìa khóa vào két sắt khóa lại, ngày hôm sau kiểm tra camera giám sát, vẫn thấy con trai cô ấy nửa đêm mang theo chìa khóa rời khỏi nhà như cũ." Anh Hoa trầm giọng, tay cầm đèn pin, dịch chuyển bước chân từng chút một: "Sau đó người mẹ nhờ chúng ta, mỗi lần đi tuần tra, trông con giúp cho cô ấy."

Anh Hoa tuy không can đảm nhưng anh ta khá có trách nhiệm, anh ta đẩy cửa an toàn ở tầng sáu và nhìn vào bên trong, bên trong tầng lầu đen xì xì không có gì hết.

"Xem ra hôm nay đứa nhỏ không bị mộng du." Ngay khi anh Hoa thở phào nhẹ nhõm, họ nghe thấy tiếng viên bi lăn trên sàn từ hành lang.

Ba người xúm lại tìm kiếm âm thanh, có một đứa trẻ da tái nhợt đang ngồi xổm sau cửa an toàn.

Nó chỉ mới năm sáu tuổi, mắt mở trừng trừng, nét mặt có chút uể oải, trong miệng không ngừng niệm chú gì đó. Nó đẩy viên bi ra sau cánh cửa, rồi viên bi tự lăn trở lại, như thể ai đó đang chơi một trò chơi với nó.

Tiểu Phương bị đứa trẻ dọa sợ, khi anh ta định dạy dỗ đứa trẻ kỳ lạ này, anh Hoa đã ngăn lại.

"Trẻ em mộng du không thể trực tiếp gọi dậy, các cụ nói như vậy sẽ mất hồn."

Xem ra đây không phải là lần đầu tiên anh Hoa làm chuyện này, rất có kinh nghiệm, ngồi xổm phía sau đứa trẻ, nhẹ nhàng bế nó lên.

"Tôi sẽ gửi đứa trẻ này lại chỗ mẹ nó."

Khi anh Hoa đi ngang qua Hàn Phi với đứa trẻ trong tay, Hàn Phi mơ hồ nghe thấy những lời lẩm bẩm trong miệng đứa trẻ - quay đầu nhìn lại sẽ chết, quay đầu nhìn lại sẽ chết, quay đầu nhìn lại sẽ chết!

Gáy ngứa ran, Hàn Phi vô thức liếc nhìn lại, phát hiện có một bàn tay sau cánh cửa an toàn nơi đứa trẻ vừa ngồi xổm vừa rồi nắm lấy viên bi, giấu đi.

"Có người chơi với nó?"

Hàn Phi hít sâu một hơi, vừa rồi hắn quay đầu lại nhìn, người không sao, vẫn còn sống.

Sau khi biết rằng ngoảnh đầu nhìn lại không phải là điều kiện mình bị chết, Hàn Phi điên cuồng ngoảnh đầu lại nhìn mấy lần liền: "Nguyền rủa chết chóc của mình cũng không biết đã kích hoạt chưa, nếu kích hoạt rồi, vậy thì nguyền rủa chết chóc của mình sẽ như thế nào?"

Cửa phòng 1064 mở một nửa, anh Hoa không vào phòng mà gõ cửa bên ngoài.

Không lâu sau, một người phụ nữ với mái tóc đen dài đi tới cửa, cô ta cảm ơn anh Hoa một lần nữa rồi bế đứa nhỏ trở về phòng.

Đóng cửa phòng lại, tâm trạng anh Hoa dường như khá tốt, ngay cả nỗi sợ hãi trong lòng cũng bị xua tan đi một chút: "Con người, chính là cần làm nhiều việc tốt, như vậy tâm thái sẽ trở nên tốt hơn."

Hàn Phi và Tiểu Phương chuẩn bị đi đến tầng 7, khi bước ra khỏi hành lang, hắn quay đầu liếc nhìn lại, kinh ngạc phát hiện phía sau cửa an toàn có một đứa trẻ đang đứng!

Đứa trẻ trông giống hệt đứa trẻ vừa rồi, chỉ khác là da nó còn nhợt nhạt hơn.

Trong tay nó đang cầm những viên bi, mắt nhìn chằm chằm vào anh Hoa.

"Đó có phải là con của người phụ nữ vừa được bế vào nhà không? Nếu không phải, thứ mà anh Hoa hàng đêm bế vào phòng 1064 là gì? Đứa trẻ của người phụ nữ đi đâu rồi?"

Da đầu tê dại, Hàn Phi nhìn lại lần nữa, đứa nhỏ đã không còn.

"Mỗi một tầng ở tòa nhà chết chóc đều rất nguy hiểm, muốn sống sót qua đêm nay thực sự có chút khó khăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top