Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 367: Diễn viên hài kịch trong phòng 4094

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyền rủa chết chóc nhấn chìm đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông dùng bóng che cả căn phòng ôm lấy vợ mình, không lại gần Lai Sinh mà chỉ liếc nhìn đứa con đang say ngủ từ xa.

Bên trong một con mắt còn duy trì được lý trí mang theo sự không nỡ, nhưng anh ta không có lựa chọn nào khác.

Anh ta mặc bộ quần áo máu, chậm rãi cúi đầu về phía Hàn Phi, sau khi nhìn thấy Hàn Phi ôm Lai Sinh trên sô pha, trong mắt hiện lên một sự cảm kích.

Hai người đàn ông không trao đổi gì thêm nữa, một người bế vợ của mình lên, lôi tất cả bóng đen trong nhà đi về phía chiếc gương, người kia bế Lai Sinh đi về phía bóng tối bên ngoài căn phòng.

Chia ly nhanh hơn tưởng tượng một chút.

Khi cánh cửa được đóng lại, Hàn Phi có thể cảm thấy thân thể đứa trẻ trong tay mình đang run lên.

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, khuôn mặt đứa trẻ đầy nước mắt, không biết là do mơ thấy chia ly, hay là do còn chưa hoàn toàn ngủ say.

"Anh sẽ đưa em trở về hiện thực, anh cũng sẽ cứu bố mẹ của em, để mọi người có cơ hội đoàn tụ. Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là anh có thể trở thành người quản lý mới của tòa nhà chết chóc."

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Lai Sinh, đôi tay cậu bé siết rất chặt, giống như một chú mèo con co ro trong góc trong một ngày mưa.

Cửa phòng 4064 đóng chặt, Hàn Phi không dừng ở đây quá lâu, hắn phải tìm đủ linh hồn bị mất của mình trước 4 giờ 44 phút.

"Mình nhớ rằng cả ba linh hồn đều chạy lên tầng. Tiếp theo, mình sẽ phải bắt đầu kiểm tra từ tầng 7."

Tòa nhà chết chóc có rất nhiều phòng, đi từ phòng này sang phòng khác trong đêm hồi hồn, thực ra không khác gì việc tự sát.

"Hay là đến phòng 4144 trước? Nhân lúc Cánh bướm vẫn chưa trở lại, mình sẽ nhanh chóng để cho Trang Nhân gặp gia đình ông ấy. Sau khi gia đình ông ấy sẵn lòng giúp đỡ mình, mình sẽ sử dụng thiên phú hồi hồn đưa ông ấy trở lại."

Chiêu hồn là con át chủ bài của Hàn Phi, hồi hồn là bí mật lớn nhất của hắn, năng lực này cũng chính là sức mạnh để hắn dám chiêu Trang Nhân vào thế giới tầng sâu.

Ý tưởng của Hàn Phi rất hay, một mũi tên trúng hai đích, vừa thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của Trang Nhân, vừa để cho bản thân thêm vài người giúp đỡ. Nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện này, Hàn Phi lại do dự, với sự xảo quyệt của Cánh bướm, nó nhất định sẽ giở trò quỷ trong phòng 4144, e rằng gia đình của Trang Nhân cũng đã trở thành quái vật rồi.

Sau khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của mẹ Lai Sinh, Hàn Phi nghi ngờ rằng khi Trang Nhân nhìn thấy gia đình của mình, đó cũng là lúc gia đình của mình thực sự biến thành quái vật, hồn phi phách tán.

Tất cả những nguyền rủa chết chóc trong tòa nhà chết chóc đều có điều kiện kích hoạt, trước khi làm rõ nguyền rủa chết chóc trên người gia đình Trang Nhân, Hàn Phi không định manh động.

Đẩy cửa thoát hiểm ra, Hàn Phi rời khỏi tầng 6, khi bước lên bậc thang tầng 7, mi mắt cậu bé đang ngủ say chậm rãi chớp chớp, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Nhìn thấy Lai Sinh như vậy, Hàn Phi cũng hiểu được tình yêu thầm lặng của bố cậu bé.

Với năng lực chủ nhà phòng 4064 của bố Lai Sinh, anh ta có vô số cách để khiến Lai Sinh hoàn toàn hôn mê, nhưng anh ta đã không làm như vậy. Anh ta tin vào đứa con của mình, đó là lý do tại sao Lai Sinh nửa ngủ, nửa tỉnh, nghe thấy hoặc cảm nhận thấy sự chia ly.

Anh ta không muốn con mình phải trốn tránh, vĩnh viễn chìm đắm trong nỗi buồn, mong con mình có thể đối mặt với nỗi đau, ít nhất là học được cách đối mặt với nó.

"Thật ra, anh rất ngưỡng mộ em. Mẹ em thật dịu dàng và trù tính mọi thứ cho em. Dù bố em không thích nói chuyện nhưng lại âm thầm bảo vệ em bằng cách khác." Bố của Lai Sinh không đi theo, nhưng Hàn Phi có cảm giác không thể giải thích được rằng chỉ cần Lai Sinh gặp nguy hiểm trong tòa nhà chết chóc, bố cậu bé sẽ đến trong thời gian ngắn nhất có thể, nói không chừng đối phương bây giờ đang âm thầm đứng trong bóng tối, đang dõi theo bọn họ.

"Tuổi thơ của anh cũng khá hạnh phúc, chắc là..."

Tiến vào tầng 7, Hàn Phi liếc nhìn đống tro tàn tiền giấy trên mặt đất, nếu linh hồn bị chiêu vào một gian phòng nào đó, thì dấu chân của bọn họ nhất định sẽ để lại trên tro tàn ở mặt đất.

Tiếng nhạc thê lương trong tòa nhà giống như âm thần truy hồn đoạt mạng, chỉ cần Hàn Phi ở trong hành lang quá lâu, bọn chúng sẽ di chuyển về hướng hắn.

Để tránh bị người giấy đuổi theo một lần nữa, Hàn Phi đã di chuyển rất nhanh.

Trước tiên hắn định nhìn sơ qua, nếu không có dấu chân ở cửa tất cả các phòng, thì hắn sẽ lại nghĩ cách khác.

Tầng 7, tầng 8...

Khi Hàn Phi chạy đến tầng 9, đột nhiên phát hiện tầng này khác với các tầng khác.

Lúc trước vội vàng chạy trốn, hắn đây là lần đầu tiên cẩn thận tiến vào hành lang quan sát.

Mặc dù những câu đối đỏ như máu vẫn được dán ở mỗi hộ gia đình, đặt ở cửa ra vào, nhưng hành lang rất sạch sẽ. Tro của tiền giấy đều ở trong chậu than, trên mặt đất một chút bụi cũng không có, như thể mỗi ngày đều có ai đó chuyên quét dọn hành lang.

"Trong tòa nhà chết chóc chắc không phải là có lao công đấy chứ? Chỉ có một đám quỷ chuyên giấu xác chết mà thôi."

Ngoài những thứ này, Hàn Phi còn nhìn thấy một số bức tranh vẽ tay trên tường, bao gồm cây xanh, ánh nắng mặt trời, trẻ em chơi đùa, người lớn với nụ cười trên môi, tất nhiên cũng có cả biểu ngữ về hỏa hoạn trộm cắp.

Trong một tòa nhà chết chóc kỳ quái đáng sợ, những bức tranh trên tường có vẻ hơi lạc lõng, cho dù Hàn Phi nhìn nó từ góc độ của một người sống, hắn cũng cảm thấy sẽ đẹp hơn nếu tất cả chúng đều đổi thành màu đỏ như máu.

"Dám vẽ lên tường của tòa nhà chết chóc? Chán sống rồi à?" Hàn Phi lại nghe thấy tiếng nhạc thê lương bên tai, lần này là từ trên tầng vọng xuống, hắn không do dự mà lập tức tăng tốc độ.

Vốn dĩ Hàn Phi không có hy vọng gì, nhưng khi đi ngang qua phòng 4094, đột nhiên phát hiện trước cửa phòng này không có đặt chậu than, rất bình thường, giống như những cư dân bình thường vậy.

Ở một nơi hoàn toàn không bình thường, chủ hộ duy nhất biểu hiện bình thường ngược lại lại có vẻ bất thường dễ thấy.

Mọi người đều đang chiêu hồn, tại sao hộ này lại không làm gì hết?

Tiếng nhạc thê lương càng lúc càng lớn, đội ngũ người giấy đưa tang đã lên tầng, Hàn Phi không do dự, ôm ý định thử một chút, gõ cửa phòng 4094.

"Có ai ở nhà không!"

Liên tục gõ cửa, đến tiếng gõ thứ tám, cửa phòng 4094 vậy mà đã mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa: "Anh có chuyện gì vậy?"

Chiều cao và thân hình của người thanh niên này tương tự như Hàn Phi, anh ta khá đẹp trai, nhưng tóc tai bù xù, quầng thâm dưới mắt nặng nề, cúc áo ngủ cũng không được cài tử tế.

Hàn Phi nhìn chằm chằm người trước mặt, cố gắng tìm kiếm điều gì đó khác lạ ở anh ta, chẳng hạn như không có bóng người, sau lưng giấu một con dao nhọn, vết máu trên góc áo, vân vân... , nhưng hắn theo dõi hồi lâu, vô cùng kinh ngạc, phát hiện đối phương có vẻ thực sự là một người bình thường.

"Tôi thấy anh nhìn quen quen, anh là hàng xóm trong tòa nhà sao? Nửa đêm nửa hôm anh ôm con đến đây, đứa nhỏ bị ốm à? Tôi hiểu rồi, anh đến hỏi tôi mượn xe đúng không? Đứa nhỏ bị bênh cần đến bệnh viện sao?"

Hàn Phi còn chưa kịp nói chuyện, trong đầu người đàn ông đã tự động bịa ra rất nhiều chuyện: "Anh chờ chút, tôi sẽ đi thay quần áo ngay!"

Nam thanh niên phòng 4094 không đóng cửa, xoay người chạy vào phòng khách, tùy tiện lấy một chiếc áo khoác, mặc quần áo vào rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đứa nhỏ không bị bệnh, tôi có chuyện muốn tìm anh." Tiếng nhạc thê lương đã đến gần, Hàn Phi trực tiếp bế Lai Sinh vào nhà: "Chúng ta vào nhà nói chuyện."

Hắn luôn cảm thấy người thanh niên trước mặt mình trông rất quen, điều này mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, như thể linh hồn của họ đang thu hút lẫn nhau vậy.

Khi người thanh niên phản ứng lại, Hàn Phi đã vào nhà, giúp anh ta đóng cửa.

Nửa đêm, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xông vào nhà ôm một đứa trẻ trên tay, nếu đây là người bình thường cũng sẽ lo lắng sợ hãi, nhưng không biết có phải do Hàn Phi trông quá lương thiện, hay vì Lai Sinh trông quá đáng thương, mà người thanh niên của phòng 4094 đã không đuổi họ đi, ngược lại còn không ngừng hỏi họ chuyện gì đã xảy ra.

Người thanh niên của phòng 4094 hỏi han ân cần, giờ đến lượt Hàn Phi cảm thấy có chút không quen, hắn đã chuẩn bị sẵn sẽ có đủ thứ quỷ quái đáng sợ trong phòng, nhưng không ngờ trong phòng vậy mà chỉ có một người "kỳ quái" như thế này.

Có thể trong hiện thực, Hàn Phi sẽ gọi đối phương là người tốt và người lương thiện, nhưng trong tòa nhà chết chóc, hắn không biết người thanh niên này sống sót như thế nào.

Sự việc khác thường ắt có quỷ, thiện ý có thể chỉ là một lớp áo khoác lộng lẫy để che đi những thứ bẩn thỉu bên trong.

Hàn Phi bảo vệ Lai Sinh, cẩn thận quan sát người thanh niên cùng gian phòng phía sau.

Cách bố trí kiến trúc của phòng 4094 khác với phòng 4064. Phòng khách rất rộng rãi, có một chiếc ti vi lớn, bên dưới màn hình là một tủ ti vi màu đen, nơi lưu trữ một số CD phim và sách phim sưu tầm.

Có rất nhiều áp phích về các bộ phim hài trên tường đối diện với ti vi . Bên dưới áp phích là một chiếc ghế sofa để có thể nằm xuống và lăn lộn, trên đó có một chiếc chăn mỏng và điều khiển từ xa của ti vi . Người thanh niên có vẻ như vừa rồi xem phim cho đến tận đêm khuya, sau đó ngủ quên trên ghế sofa.

"Hình như anh thích xem phim hài?" Hàn Phi đột nhiên nhận ra một điều, không phải kiến trúc phòng khách trước mặt chính là cảnh hắn mơ ước khi còn bé sao?

Một chiếc ti vi rất lớn để chiếu những bộ phim của riêng hắn, một chiếc ghế sofa êm ái để ngả lưng và một phòng khách lớn để đi dạo xung quanh.

Hàn Phi đã sống trong một khu chung cư chật chội đã lâu, hắn gần như quên mất trí tưởng tượng đẹp đẽ của mình.

"Tôi không thích xem phim." Trái với dự đoán của Hàn Phi, người thanh niên trực tiếp lắc đầu.

"Vậy tại sao trên tường của anh lại có nhiều áp phích phim hài như vậy?" Hàn Phi chưa bao giờ nghe nói về những bộ phim đó, nhưng hắn biết đó là phim hài bằng cách nhìn kiểu dáng của các áp phích.

Người thanh niên của phòng 4094 hơi ngượng ngùng, sắp xếp lại mái tóc rối bù của mình: "Thực ra tôi là một diễn viên hài, đây là những tác phẩm tôi đã quay."

Người thanh niên càng thêm ngại ngùng, nhất là sau khi nhắc tới nghề nghiệp của mình, anh ta có chút mất tự nhiên, xem ra anh ta ở hiện thực rất khác so với anh ta trên màn ảnh.

"Ngồi đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Người thanh niên ít khi tiếp đãi khách nên vội vàng ném chiếc chăn mỏng và vài bộ quần áo sang một bên, trong đó có thuốc trị mất ngủ, ổn định tâm trạng và thuốc chống trầm cảm.

Nhặt vội lọ thuốc bị đánh rơi, người thanh niên xấu hổ nói rồi nhặt hết thuốc bỏ vào phòng ngủ.

"Con của anh sao vậy? Có nghiêm trọng không?" Người thanh niên thẳng thừng chuyển chủ đề, lúc này trong phòng ngủ lại vang lên một âm thanh, như thể anh ta đã xô ngã cái gì đó.

Lúc người thanh niên đang dọn dẹp phòng ngủ, Hàn Phi nhìn thấy điện thoại di động của anh ta trên sô pha, màn hình đang mở, vẫn chưa khóa, đối phương hình như vừa rồi đang nghịch điện thoại di động.

Trong lòng hơi tò mò, Hàn Phi nhìn màn hình điện thoại, trên thanh tìm kiếm hiện lên một nửa câu hỏi - làm sao để không đau khổ rời khỏi đây...

Câu hỏi chưa được viết xong, số điện thoại liên hệ khẩn cấp để can thiệp và điều trị tâm lý đã xuất hiện bên dưới thanh tìm kiếm, có một dòng đằng sau số điện thoại - bạn thân mến, bạn không cô đơn, cũng không phải chỉ có một mình, bởi vì chúng tôi đều ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top