Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 386: Người quản lý tòa nhà chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hấp tấp vội vàng đi đầu thai sao? Đừng giãy giụa nữa, cái thứ như mày chắc chắn không thể nhập luân hồi, kiếp sau được làm con rệp cũng coi như là đã nghịch thiên cải mệnh rồi."

Hoàng Doanh hiện tại thực sự chẳng sợ gì nữa, anh thậm chí còn muốn đi bắt lại Cánh Bướm đang vội vàng rời đi kia, đáng tiếc anh bị thương quá nặng đến sức lực để giơ tay lên cũng không có.

Trong cơn ác mộng cơ thể của người phụ nữ kia đang từ từ thay đổi, bà ta rất muốn trực tiếp dùng cách chết đau khổ nhất để giày vò Hoàng Doanh, nhưng hiện tại đã không còn thời gian nữa rồi.

Vết nứt trước ngực đang dần dần lan rộng, dung mạo của bà ta bắt đầu méo mó, trong con ngươi xuất hiện những mạch máu màu đỏ thẫm.

Phía dưới quần áo bắt đầu rỉ ra máu tươi, hai tay vặn vẹo đóng cửa tủ lại.

Tủ quần áo trông rất bình thường kia, sau khi người phụ nữ đi vào, như trái tim của người sống khẽ run rẩy nhẹ, một đường mạch máu từ bên trong kéo dài ra bên ngoài, nối liền nơi sâu thẳm nhất của ác mộng.

Ác mộng của Hoàng Doanh bắt đầu sụt lún, người phụ nữ với cơ thể đã hoàn toàn phát sinh thay đổi, trên da xuất hiện những đường vân kì quái, những đường vân và mạch máu kia đan dệt nên hoa văn quỷ dị trên tủ quần áo.

Nó hình như đã từng bị nhốt trong tủ quần áo rất lâu, trong không gian chật chội đen tối này, nó tưởng tượng ra thế giới mà chính mình tưởng tượng, vô tình nhìn thấy tận cùng của ác mộng.

Không gian chật chội ngập tràn bóng tối, lan về phía nơi bị ý thức bao phủ, sau khi ý thức màu đỏ như máu bao trùm mọi thứ, cơ thể người phụ nữ trở nên mơ hồ hoàn toàn, bà ta dùng hết sức đẩy cánh cửa phía sau tủ quần áo ra.

Cơn ác mộng của Hoàng Doanh ngay lập tức tan vỡ, hình bóng giam cầm anh bước vào một căn phòng kì lạ thông qua tủ quần áo nơi sâu thẳm của ác mộng.

Căn phòng này không có cửa ra vào và cửa sổ, thay vì nói là căn phòng, chi bằng nói nó là một hành lang rất dài, với hai chiếc tủ đứng hai bên hành lang.

Trong đó một cái kết nối với ác mộng, một cái kết nối với thế giới tầng sâu.

Lúc này trên tủ quần áo kết nối với thế giới tầng sâu đã xuất hiện vết nứt, vết nứt đó vẫn còn đang không ngừng rộng ra.

Điều đáng chú ý là, vết nứt trên tủ quần áo cũng xuất hiện trên cơ thể người phụ nữ, dường như là người phụ nữ và tủ quần áo vốn là một vậy, bà ta và cái vật nguyền rủa đặc biệt này đã dung hợp lại với nhau.

Trong hành lang dài có một linh hồn và ý thức bị trói buộc, bọn họ giống như tế phẩm, chờ đợi "Thần" đến thưởng thức, Phong Tử Du, người đã mất tích trong thế giới thực, cũng được trưng bày ở đây.

Máu phủ khắp cơ thể, khuôn mặt người phụ nữ trở nên khủng khiếp, bà ta không còn là người nữa, mà là một con quái vật.

Dừng lại tại phía cuối cùng của ác mộng, nó không thể trực tiếp đi qua hành lang dài, xem ra linh hồn càng mạnh thì lực ngăn cản gặp phải càng lớn.

Có điều rất nhanh tiếng chuông gọi hồn dẫn độ vang lên từ bên ngoài tủ quần áo, những bài ca dao chiêu hồn được người người nhà nhà đọc và nỗi sợ hãi trong lòng họ từ từ tràn vào căn phòng kì lạ này.

Tất cả sự hoảng sợ và sợ hãi quấn quanh người nó như một sợi chỉ, từng chút một kéo nó sang bên kia hành lang.

Cơ thể mơ hồ nuốt chửng những "tế phẩm" xung quanh, những điểm tương đồng với con người trên người nó càng ngày càng ít, nhưng hận ý trong lòng lại càng ngày càng mạnh.

Tình hình khẩn cấp, cơ thể của nó chỉ nuốt chửng vài tế phẩm chủ chốt nhất, dưới sự dẫn dắt của chuông gọi hồn và nỗi sợ hãi đến bên kia hành lang.

Nuốt thức ăn một cách điên cuồng, khiến cơ thể nó biến thành một con quái vật máu thịt bất quy tắc, nhưng bây giờ nó không thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy, cánh tay được cấu thành từ oán hận và sợ hãi, cuối cùng nắm lấy cánh cửa tủ quần áo.

Vết máu trên cánh cửa lập tức tan ra, nhỏ giọt vào cơ thể con quái vật, một số phòng trên cánh cửa tủ dần trở nên rõ ràng - căn phòng 4444.

Căn phòng 4444 không phải là một căn phòng, mà là tủ quần áo của Cánh bướm, đối với con quái vật từ nhỏ đã bị giam trong tủ quần áo mà nói, tủ quần áo chính là căn phòng thuộc về chính nó.

Mang theo toàn bộ oán hận và đau khổ trong ác mộng, đôi tay đó đẩy cửa tủ của căn phòng 4444 ra!

Tủ quần áo thương tích lỗ chỗ vào lúc này gần như hoàn toàn sụp đổ, hận ý ngút trời phát ra từ bên trong tại chỗ trung tâm nhất của thế giới tủ quần áo.

Lão quỷ khoảng cách gần nhất bị quét bay ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trung tâm thế giới.

Quần áo máu tung bay, giống như tiền giấy màu đỏ, tiếng chuông gọi hồn xuyên qua tòa nhà chết chóc, bầu trời nơi đây như muốn nứt ra.

Một cánh tay đầy sẹo duỗi ra khỏi cửa tủ, tiếp theo là linh hồn vặn vẹo đến cực điểm, giống như một quả bóng thịt mang hình người.

Hơi thở khủng khiếp xuất hiện trong tòa nhà chết chóc, tất cả nguyền rủa chết chóc đều được kích hoạt cùng một lúc!

Nỗi khiếp sợ và oán hận trong trái tim các cư dân bộc phát ra ngoài, trên người quái vật mọc ra một khuôn mặt xấu xí. Trên thế giới này không có chấp niệm của người nào là nó, không có ai để ý đến nó, thậm chí cũng không có ai muốn nhìn nó thêm một chút.

Vì không để chính mình bị lãng quên, nó vứt bỏ đi nhân tính, gieo rắc hận ý và đau khổ vào trong trái tim của tất cả mọi người.

Nguyền rủa chết chóc đang từ trên cơ thể của các cư dân trong tòa nhà lấy ra một thứ gì đó, nguyền rủa trên cơ thể mỗi người đều không giống nhau, bên trong tòa nhà khi lệ quỷ đang sống không bằng chết, thì trên làn da của quái vật cũng bắt đầu xuất hiện những nguyền rủa tương tự.

Nó chính là ngọn nguồn của tất cả nguyền rủa chết chóc, quỷ bị hạ nguyền rủa càng đau khổ, nó lại càng mạnh và đáng sợ hơn.

Cùng với các loại nguyền rủa chết chóc được kích hoạt, làn da của quái vật bắt đầu nứt toác, máu thịt đã hoại tử đang rơi xuống từng chút một, đôi cánh tay trắng trẻo không tì vết xuyên qua trên làn da đầy sẹo.

Những ngón tay mảnh khảnh xé toạc làn da của chính mình, một con quái vật trông giống như con người, một con quái vật thoạt nhìn căn bản không thể phân biệt được giới tính bò ra từ trong máu thịt.

Hận ý ngút trời cuốn sạch toàn bộ thế giới tủ quần áo, nó phá kén thành bướm từ trong thi thể năm xưa, máu thịt văng tứ tung như cánh bướm đang dang rộng.

Nguyền rủa chết chóc màu đen và vết máu tươi đã vẽ nên những đường nét mê hoặc nhất trên đôi cánh của nó, không có vết sẹo nào trên làn da trắng mịn, nhưng có vô số nguyền rủa chết chóc đang chảy dưới da nó.

Có điều có thể là do chưa nuốt đủ thượng phẩm, hoặc có thể do nghi thức diễn ra không bình thường, đôi chân của nó vẫn còn bên trong máu thịt xấu xí, chưa hình thành đầy đủ.

Thế giới tủ quần áo vẫn đang sụp đổ, nguyền rủa chết chóc trên cơ thể lại được kích hoạt, con bướm màu máu trong sâu thẳm hận ý của ông ta vẫy cánh bay lượn, muốn đoạt hết mọi thứ của ông ta.

Ngọn lửa đen trong mắt sáng tắt bất định, hơi thở trên thân thể lão quỷ lúc mạnh lúc yếu, nhưng thứ không thay đổi chính là bóng dáng phản chiếu trong con ngươi, cũng như tà khí bá đạo điên cuồng kia.

"Người quản lý tòa nhà chết chóc?" Hồn ác không lui về sau, hắn tiếp quản cơ thể của lão quỷ, kế thừa huyết mạch của lão quỷ, cũng chịu đựng những đau khổ của lão quỷ và thế hệ sau của ông ta.

Nỗi đau đã hằn sâu vào máu đủ để khiến bất kỳ người bình thường nào gục ngã, nhưng biểu hiện của hồn ác vẫn không hề thay đổi.

Hắn có thể cảm nhận linh hồn của mình và lão quỷ đang dần mất đi, nguyền rủa chết chóc phát tác, đối kháng đồng nghĩa với tìm cái chết.

Có điều trên đường tìm cái chết, hắn vẫn còn thời gian.

Trong quá trình lao đến chỗ chết, hắn phải giết chết người quản lý tòa nhà chết chóc!

Hồn ác chưa bao giờ nghĩ đến việc lui lại và thỏa hiệp, nếu như người mang nguyền rủa không chủ động giải trừ nguyền rủa chết chóc, vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.

"Ông bạn già, mấy phút tiếp theo đây, có thể là thời gian cuối cùng của chúng ta. Có vài câu tôi muốn nói trước với ông, cháu trai ruột của ông quá yếu ớt, đến linh hồn cũng không thể duy trì tỉnh táo, có điều tôi có thể cảm nhận được nỗi nhớ ông và bố từ trong trái tim của nó. Khi còn sống hai người thường mắng nhiếc nó là nhát gan yếu ớt, thực ra nó có thể chủ động hưởng ứng chiêu hồn của hai người, đã dùng hết dũng khí cả đời. Tôi biết hai người rất thương yêu nó, nhưng hai người đừng quên rằng, nếu như chiêu hồn có thể thành công, điều đó chứng tỏ tình yêu của nó đối với hai người cũng không kém một chút nào, nó chưa bao giờ trách hai người, cũng chưa từng hận hai người, đối với hai người chỉ có nỗi nhớ và lòng biết ơn."

"Nó không thể mở miệng, vậy nên để tôi truyền đạt tất cả mọi thứ trong trái tim nó." Sau khi nói xong những điều này, hồn ác đưa tay ra hướng về phía trái tim của lão quỷ: "Người như vậy không nên chết vào lúc này, chúng ta phải vì nó tìm ra một lối thoát."

Ngón tay đâm xuyên vào trong lồng ngực, đau đớn, kí ức, tuyệt vọng, tất cả mọi thứ đều hóa thành nhiên liệu của hận ý, hồn ác muốn để ngọn lửa trong tim lão quỷ bùng cháy dữ dội hơn!

Cánh bướm đứng trước tủ quần áo nhìn chằm chằm vào lão quỷ điên cuồng, đôi mắt đẹp của nó dường như đang nhìn chằm chằm vào một con bò sát đang hấp hối.

Theo quan điểm của nó, khả năng duy nhất bị đánh bại là không thể quay trở lại tòa nhà chết chóc.

Với tư cách là người quản lý tòa nhà chết chóc, khi nó ở đây, tất cả đã kết thúc rồi.

Nghi thức không tiến hành hoàn chỉnh, thời gian cũng bắt đầu trước 44 phút, có điều những điều này đều không có ảnh hướng lớn.

Ánh mắt của Cánh bướm dần dần chuyển động đến trên khuôn mặt của hồn ác, cơ thể mà nó chuẩn bị cho chính mình vẫn còn, như vậy là đủ rồi.

Cơ thể phù hợp không dễ tìm, có thể chịu đựng người sống của chính mình càng là vạn người mới có một, sự chuẩn bị mấy năm nay không hề lãng phí.

Cảm nhận được lão quỷ bắt đầu đốt cháy linh hồn của chính mình, ngón tay mảnh khảnh của Cánh bướm khẽ điểm tại trái tim của mình.

Nguyền rủa chết chóc khắc trước ngực xuất hiện trên làn da, giống như một con dao sắc bén cắt ra làn da trước lồng ngực.

Từng con bướm màu xanh lam bay ra từ trong cơ thể của nó, đó là từng linh hồn chứa đựng ý thức của chính bản thân nó, cũng có thể coi đó là thay thế của nó.

Con bướm màu xanh lam tương tự đám người cư xá Hạnh Phúc đã từng gặp qua, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Sau khi con bướm màu xanh đến gần, hồn ác cảnh giác cao độ, có điều những con bướm đó không hề đi vào cơ thể hắn, mà chỉ bay qua cơ thể hắn, rời khỏi thế giới tủ quần áo.

Bên trong lồng ngực của Cánh bướm không có trái tim, nó hiện tại vẫn chưa phải là ở trạng thái mạnh nhất.

Hồn ác cũng phát giác ra điểm này, hắn không kiêng kỵ bất kì điều gì nữa, chuẩn bị tâm lý hồn phi phách tán, toàn lực ra tay đối với Cánh bướm!

Sau khi Cánh bướm trở thành người quản lý tòa nhà chết chóc, đây là người đầu tiên dám đứng ra thử thách nó.

"Nghi thức hồi hồn đã bắt đầu, tao phân mày thành các hồn khác nhau, chính là để thuận tiện hơn cho việc nuốt chửng." Trên khuôn mặt anh tuấn đến không giống người của Cánh bướm không có bất kì biểu cảm nào, dường như tất cả đều nằm trong kiểm soát của nó.

Nhìn thấy lão quỷ lao vào, Cánh bướm không hề có bất kì động tác nào, nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hồn ác, những cảm xúc chất chứa trong con ngươi của chính nó dần trở nên giống như hồn ác, con quái thai này đang mô phỏng tất cả mọi thứ của hồn ác.

"Linh hồn của mày đã bị giam cầm trong cơ thể của người khác, mày muốn dung hợp thì phải tự tay giết chết bọn họ, mà mày chỉ cần giết được bất kỳ người nào trong số đó, thì mày cũng chẳng khác gì tao."

Mãi đến khi cánh tay đầy lửa đen của lão quỷ vươn tới trước mắt, những hoa văn trên cơ thể Cánh bướm mới đột nhiên bộc phát ra hận ý ngùn ngụt.

Hận ý ấy như sóng biển, vượt xa lão quỷ.

Máu của đời này qua đời khác chảy trong cơ thể, ngọn lửa trong trái tim lão quỷ giống như ánh nến, đung đưa dưới sự gột rửa của những cơn sóng, nhưng không hề tắt.

Các khớp xương trên sống lưng giãn ra từng chút một, tất cả con mắt sau lưng đều mở ra, hung thủ diệt môn đang ở trước mặt, tất cả hận ý của bọn họ đang ngưng tụ lại với nhau.

Đôi chân của Cánh bướm vẫn chưa hình thành hoàn toàn, vẫn còn liên kết với máu thịt xấu xí, nó không thể đi quá xa tủ quần áo nhưng điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đối với nó.

Thay vì bị hạn chế vận động, điều đáng quan tâm hơn là cuối cùng nó vẫn chưa biến thành một người tuấn tú, mà vẫn là một quái vật dị dạng.

"Tao giữ lại mày, là bởi vì mày còn có ích với tao, bây giờ đã đến lúc mày phát huy tác dụng rồi."

Cánh bướm duỗi hai tay ra ngoài, từng con bướm đã bay khắp tòa nhà chết chóc, các mạch máu đếm không xuể thò ra từ bên trong tòa nhà, chạy qua những khe nứt trong thế giới tủ quần áo, kết nối với cơ thể Cánh bướm.

Nó dường như cảm nhận được điều gì đó, liếc về một hướng nào đó.

"Tao đích thân hạ nguyền rủa cho mày, cho mày thời gian ba tháng, không ngờ chưa đến nửa tháng mày đã dám vào tòa nhà chết chóc rồi, tiếng ca bên ngoài chính là sức mạnh để mày tiến vào tòa nhà chết chóc trước thời hạn phải không?" Trong giọng nói của Cánh bướm có chút tức giận, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch cả rồi, cho dù có là người không bình thường, thì ít nhất cũng phải chuẩn bị kỹ càng trước khi bước vào tòa nhà chết chóc, nhưng Hàn Phi là một ngoại lệ.

Kể từ khi Hàn Phi bắt đầu tham gia vào vụ án chặt thây ghép xác, Cánh bướm đã để ý đến hắn, dù là ở thế giới tầng sâu hay là trong hiện thực.

Nó biết rõ điểm yếu của Hàn Phi, nó chỉ coi hắn như một cơ thể được chọn của mình.

Nhưng nó không bao giờ tưởng tượng được rằng, chỉ có vài tuần trôi qua, thậm chí không thể tính bằng tháng, vậy mà một người đã từng yếu ớt như vậy lại chạy vào tòa nhà chết chóc, lại còn dẫn dụ đến một tồn tại không thể nhắc đến, một con quỷ nổi điên vô cùng!

Tồn tại không thể nhắc đến thông thường, có điện thờ của chính mình, ngay cả việc nhắc đến tên của chính chúng cũng sẽ bị nguyền rủa. Nhưng thật không thể tin được là một "con quỷ" cấp cao như vậy lại có thể nổi điên đến mức này.

Con bướm xanh lam là phân hồn của người quản lý tòa nhà chết chóc, ẩn giấu ý thức và tuyệt vọng của nó, cũng là đôi mắt và đôi tai của nó.

Lúc này, con bướm xanh lam bay khắp tòa nhà chết chóc, là người quản lý tòa nhà, Cánh bướm cũng nhìn ra tình cảnh thê thảm của tòa nhà.

Nếu quay lại chậm một bước, e rằng tòa nhà này có lẽ không thể bảo tồn được nữa.

Tử ý bao trùm cư xá và tiếng ca quấn lấy nhau, bên ngoài có sự uy hiếp của không thể nhắc đến, điều khiến nó đáng lo ngại hơn là nền móng của tòa nhà chết chóc cũng đã bị lung lay, bí mật lớn nhất của nó dường như cũng đã xuất hiện vấn đề.

"Không thể nhắc đến quả thực là một phiền toái, nhưng thứ bên ngoài tòa nhà kia xem ra đã bị thương nặng, kém xa so với không thể nhắc đến bình thường, nếu như mày cho rằng dựa vào nó có thể ngăn cản nghi thức hồi hồn, vậy thật quá ngây thơ rồi."

Một giọt máu đen chảy ra từ lồng ngực trống rỗng của Cánh bướm, nó đập nát tất cả mạch máu liên kết với chính nó xuống đất, mặt đất nứt ra rồi sụp đổ, tử ý giống như đại dương vô tận từ sâu trong lòng đất phun ra!

Trong đại dương tử ý đó, trôi nổi vô số ác mộng của những đứa trẻ, những bông hoa máu khô héo, cùng với một cái kén khổng lồ được đan xen bởi vô số mạch máu.

"Tao đã đợi giây phút này quá lâu rồi, không ai có thể ngăn cản được!"

Cánh bướm lo lắng nhất là điện thời dưới lòng đất, vì vậy ngay sau khi bước vào tòa nhà chết chóc, ngay lập tức muốn kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top