Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trách nhiệm và nhiệm vụ vốn có của thần tượng đã vô tình tạo ra khoảng cách giữa Duy Thần và Tuyền Duệ. Mặc dù Thẩm Tuyền Duệ biết rằng khoảng cách này không phải là không thể vượt qua, nhưng nếu anh đứng cùng cậu mà không có chút do dự nào, điều đó sẽ khiến cậu phải chịu áp lực rất lớn. Vì vậy, Thẩm Tuyền Duệ chọn cách rời xa cậu, tương lai của cậu tốt hơn khi không có anh."
________________________

Phòng triển lãm được bố trí theo phong cách cổ điển, những ánh đèn ấm áp mờ ảo trên tường. Một người phụ nữ tóc vàng đứng trước đám đông đọc lời giới thiệu về bức tranh "Bờ Biển" bằng tiếng Anh Mỹ.

"Luôn áp đặt những gì mình nghĩ là tốt lên người khác, bất kể điều đó có làm tổn thương người khác hay không. Tôi ghét những người như vậy. Họ luôn tự cho mình là đúng."

Hàn Duy Thần không nhịn được lên tiếng, như thể cậu đang nói với trợ lý bên cạnh mình, hoặc như thể cậu đang cố ý nói với ai đó.

"Duy Thần, em đang nói bừa gì vậy?"

Người trợ lý nhìn quanh bốn phía, thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng không có ai theo dõi nào xung quanh.

"Quyết định tự cho là mình đúng mà cậu nói có thể không sai."

Trong cuộc hội thoại bằng tiếng Anh ồn ào, một câu tiếng Hàn không kịp đề phòng truyền vào tai Duy Thần. Khi nghe thấy giọng nói kia, cậu bất giác quay đầu lại.

"Câu chuyện tình yêu dưới ngòi bút của Eric tiên sinh viết ra không nên bị cậu bác bỏ như vậy." Thẩm Tuyền Duệ khép tập tranh trong tay và tiến lên hai bước.

Khóe miệng Hàn Uy Thần đúng lúc nở nụ cười, "Không ngờ anh Thẩm cũng tới buổi triển lãm nghệ thuật này, tôi còn tưởng rằng anh chỉ chuyên tâm sáng tạo một mình."

Đối mặt trước sự khiêu khích của Duy Thần, anh không đáp lại mà chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cậu.

"Nếu không có chuyện gì tôi xin phép đi trước."

Thật lâu sau, anh thở nhẹ một hơi, xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút." Hàn Duy Thần đứng trước mặt anh, "Anh Tuyền Duệ, ba năm rồi không gặp."

Thẩm Tuyền Duệ tránh ánh mắt của cậu.

"Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top