Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tuyền Duệ không biết, sau khi người đại diện rời đi, lại đi tìm Hàn Duy Thần nói rõ tình hình.

"Cậu muốn ở bên người yêu của cậu, nhưng tôi không có cách nào tiếp nhận được hai người ở bên nhau". Câu nói cuối cùng của Viana là như vậy.

Cho nên, giây đầu tiên Hàn Duy Thần đẩy cửa vào, liền thấy Thẩm Tuyền Duệ đã thu dọn hành lý xong.

"Anh muốn... đi du lịch chỗ nào sao?" Trong đầu Hàn Duy Thần, tất cả đều là lời người đại diện vừa rồi, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền Duệ đang sững sờ tại chỗ.

"Em...... kết thúc công việc sớm vậy?" Thẩm Tuyền Duệ hiển nhiên cũng không nghĩ tới cậu sẽ trở về sớm như vậy.

"Đi đâu vậy, em đưa anh đi". Hàn Duy Thần lắc đầu tránh câu hỏi, đi lên lấy vali của anh, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.

"Tôi muốn dọn ra ngoài, Duy Thần". Thẩm Tuyền Duệ khẽ cắn môi.

Anh vốn định chờ Hàn Duy Thần kết thúc bữa liên hoan tối nay với đồng đội rồi mới nói chuyện này với cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu bước vào, anh đột nhiên nhận ra, kéo dài đối với hai người mà nói đều là một loại tra tấn.

Hàn Duy Thần không ý thức được hốc mắt mình đỏ lên. "Anh định đi đâu ..."

"Ngoại trừ nơi này, chỗ nào cũng được". Thẩm Tuyền Duệ cố nén không cho giọng mình run rẩy, cố gắng che giấu cảm xúc của mình,

"Duy Thần, chúng ta tách ra đi".

Hàn Duy Thần từ lúc tiến vào cửa nhà, đã cố tình không trả lời những câu của anh, những lời của người quản lý nói với cậu vài giờ trước, và hành vi của Thẩm Tuyền Duệ khiến linh cảm trong lòng cậu càng mãnh liệt hơn. Thẳng đến khi Thẩm Tuyền Duệ thật sự nói ra, phòng ngự tâm lý của cậu hoàn toàn sụp đổ.

"Là... là do em mỗi ngày đi sớm về trễ quấy rầy anh hay là anh..." Hàn Duy Thần cẩn thận mở miệng, cậu làm bộ như không hiểu Thẩm Tuyền Duệ nói "tách ra" là có ý gì.

"Không, Em rất tốt". Thẩm Tuyền Duệ hít một hơi, xoay người không nhìn cậu nữa,
"Ý anh là, chúng ta chia tay đi, Hàn Duy Thần".

Nước mắt chậm rãi tràn ngập hốc mắt, Hàn Duy Thần cảm thấy đau lòng, cảm thấy sắp không thở nổi.

Thẩm Tuyền Duệ xoay người lại, màn đêm tĩnh mịch, chỉ thấy nước mắt người yêu từng hàng lăn dài trên gò má tái nhợt. Cổ họng anh nghẹn đắng, mặt anh co giật dữ dội.

"Cậu có ước mơ của cậu, còn tôi có mục tiêu của tôi." Thẩm Tuyền Duệ cố nén đau đớn trong lòng, "Ngay từ đầu nên nghĩ đến, chúng ta không phải là người chung đường".

"Anh nói dối!" Hàn Duy Thần ngẩng đầu, hai tay nắm vai người đàn ông trước mặt. Sức lực của cậu không lớn, thậm chí có thể dễ dàng thoát ra, nhưng Thẩm Tuyền Duệ giờ phút này chỉ có thể cảm giác được xúc cảm quanh quẩn thật lâu trên vai.

"Hơn một năm qua..." Cậu  ôm Thẩm Tuyền Duệ vào trong lòng, "Chúng ta vẫn luôn rất tốt, sao hôm nay anh lại nói những chuyện này?"

Thẩm Tuyền Duệ cảm nhận được áo ở bả vai mình bị nước mắt của thiếu niên làm ướt, cũng có thể cảm giác được bàn tay ôm ở trên lưng mình đang không ngừng run rẩy.

"Chúng ta có thể coi mọi thứ trong quá khứ như không có gì xảy ra."

Không có chuyện gì xảy ra? Lời này chính anh nghe, có thể tin sao? Anh cười khổ. Là chính anh từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã không thể kiềm chế suy nghĩ của mình, là anh bằng lòng để cho thiếu niên từng bước tiếp cận, là anh tham lam mỗi ngày ở bên cạnh Hàn Duy Thần. tất cả mọi thứ đã được thúc đẩy bởi anh.
Nhưng Duy Thần, không cần tương lai sao?

Động tác của anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra. "Đi ngủ sớm một chút đi ngôi sao lớn, sáng mai em còn có lịch trình đúng không". Anh cố gắng nhịn nước mắt xuống, cố gắng bình tĩnh xoa tóc Hàn Duy Thần như trước, sau đó lại cực kỳ lạnh lùng buông tay cậu ra.

"Xem như không có chuyện gì xảy ra?" Giọng Hàn Duy Thần nức nở lần nữa truyền đến,
"Thẩm Tuyền Duệ anh thật tàn nhẫn..."

Thẩm Tuyền Duệ thở dài, kéo vali của mình đi, nhưng lại bị Hàn Duy Thần ôm lấy từ phía sau.

"Đừng đi mà, Tuyền Duệ."

"Em không làm nghệ sĩ nữa, đừng bỏ em lại một mình mà..."

Giọng điệu của cậu gần như van xin, từng chữ như một nhát dao sắc bén cứa vào tim Thẩm Tuyền Duệ.

Nhưng không được. Hàn Duy Thần có thể quật cường biết rõ không thể làm vẫn làm, nhưng anh không thể nhìn cậu bởi vì mình mà rơi vào ánh mắt khinh bỉ của mọi người, không thể nhìn cậu mất đi cơ hội ra mắt sau nhiều năm luyện tập được, càng không thể nhìn cậu buông tha giấc mộng cho tới nay. Mà sự quật cường của cậu, tất cả đều xuất phát từ sự dung túng của anh.

Chính anh ngay từ đầu liền quên mất, giấc mộng của Hàn Duy Thần là đứng ở trên sân khấu hưởng thụ ánh đèn sâu khấu, cho nên nhất định không thể ở cùng anh, người chỉ có thể đứng trước giá vẽ tranh.

Anh thở dài, nói ra lời trái lương tâm nhất đời này: "Hàn Duy Thần, anh không còn yêu em nữa". "Nếu em để anh ra đi coi như là vì anh và vì tương lai của anh".

Dần dần, Thẩm Tuyền Duệ không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của thiếu niên phía sau, và đôi tay ôm anh cũng được nới lỏng. Anh không dám quay lại nhìn Hàn Duy Thần, anh sợ rằng nếu anh quay lại, anh sẽ phá vỡ mọi nỗ lực của mình và ở bên cậu mãi mãi không chút do dự.

Anh không quay đầu lại, không cùng cậu vĩnh viễn ở chung một chỗ, mà là vĩnh viễn đóng lại cánh cửa kia. Tiếng đóng cửa vang lên, nước mắt của anh mới như trút được gánh nặng chảy ra.

Giống như rất lâu trước đây, anh cũng nghĩ tới vĩnh viễn. Chỉ là hiện tại, anh không dám.

Sự lãng mạn như trong truyện cổ tích và đất nước lãng mạn như trong mơ thực sự đáng mong ước, nhưng giấc mơ nào cũng phải thức tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top