Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Hàn Duy Thần, rời khỏi Seoul, rời khỏi Hàn Quốc. Thẩm Tuyền Duệ từng ngày từng ngày cố gắng tách mình ra khỏi cuộc sống không có cậu.

Công việc kinh doanh của cha mẹ Thẩm Tuyền Duệ ở Trung Quốc thuận lợi hơn nên anh chọn sang Pháp để học tiếp. Có lẽ như tôi thực sự muốn nói, khi Thượng đế đóng lại một cánh cửa của bạn, thì Ngài sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa mới. Vào năm anh rời Hàn Duy Thần, Thẩm Tuyền Duệ nhận được lời mời từ một học viện nghệ thuật hàng đầu ở Pháp.

Ở đó, anh cũng kết bạn với nhiều người từ khắp nơi trên thế giới, nhưng những kỷ niệm ở Seoul khắc sâu hơn so với anh nghĩ.

Thẩm Tuyền Duệ ép mình không nhớ đến thiếu niên ở Seoul, nhưng các ứng dụng xã hội như là cố ý, không ngừng đẩy Hàn Duy Thần hoặc là các loại sân khấu, phỏng vấn của nhóm bọn họ cho anh.

Anh bắt đầu liều mạng vẽ tranh, khắc khổ hơn bất cứ năm nào trong hai mươi mấy năm trước, anh muốn buông bỏ quá khứ, nhưng đầu óc của anh hình như đang cố ý đối nghịch lại.

Thời gian ba năm, cũng đủ để Hàn Duy Thần trưởng thành, trở nên một nghệ sĩ đủ thực thụ, có thể một mình đứng vững, cũng đủ để Thẩm Tuyền Duệ trở thành họa sĩ có chút danh tiếng, mở phòng làm việc riêng, tổ chức triển lãm tranh ở các nơi trên thế giới và đủ để khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

Thẩm Tuyền Duệ giằng co hơn nửa năm trong đau khổ không quên được Hàn Duy Thần, cuối cùng vẫn là một câu nói của Chương Hạo, người bạn khoa âm nhạc quen biết ở trường học thức tỉnh anh.

"Không quên được thì đừng quên". Lúc Chương Hạo nói những lời này anh đang lau cây vĩ cầm yêu thích, "Trên đời có nhiều tình yêu như vậy, cần gì phải bận lòng, phải khó xử chính mình. Nhưng nếu thật sự không quên được, thì đi gặp cậu ấy đi".

Thẩm Tuyền Duệ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng anh ủng hộ đề nghị này, chỉ là anh không dám quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt Hàn Duy Thần, anh tham gia gần như mỗi một buổi biểu diễn của Hàn Duy Thần, sau đó ở trong tập tranh trân quý của mình ghi chép lại bộ hình dáng mỗi một lần của cậu.

Nhưng điều Thẩm Tuyền Duệ không nghĩ tới sẽ gặp lại Hàn Duy Thần ở triển lãm tranh Paris, trong tiềm thức của anh đã xác định, bọn họ rốt cuộc không thể mặt đối mặt nói chuyện nữa.

"Đó không phải là bạn trai cũ của em sao?" Chương Hạo chọc chọc cánh tay anh.

Trong phòng triển lãm, không cần chờ Chương Hạo nhắc nhở, Thẩm Tuyền Duệ cũng đã cảm giác được tầm mắt Hàn Duy Thần đảo qua người mình, anh gần như khẳng định cậu nhận ra anh. Ý nghĩ này sau khi nghe được đánh giá hơi có vẻ cố ý của cậu càng mãnh liệt, khi cậu nghe được thanh âm của anh không chút bất ngờ quay đầu lại thì đã được chứng thực.

"Luôn áp đặt những gì bạn cho là tốt lên người khác, bất kể điều đó có làm tổn thương người khác hay không. Tôi ghét những người như vậy. Họ luôn tự cho mình là đúng". Sau khi tàn nhẫn rời bỏ cậu, Hàn Duy Thần chắc chắn sẽ không giống như trước, nhưng khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của cậu, trái tim của Thẩm Tuyền Duệ vẫn co giật mạnh.

"Quyết định tự cho là đúng mà cậu nói, có thể không sai."
"Câu chuyện tình yêu dưới ngòi bút của Eric tiên sinh cũng không nên bị cậu phủ quyết như vậy".

Chuẩn bị tâm lý thật lớn, anh mới mở miệng. Mà Hàn Duy Thần như là sớm dự đoán được anh sẽ tới nói tiếp, sắc mặt như nước chào hỏi.

"Anh Tuyền Duệ, ba năm không gặp".

"Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"

Thẩm Tuyền Duệ sửng sốt vài giây, cười lắc đầu, "Tôi còn có việc, cậu chơi vui vẻ".

Ba năm sau, vóc dáng Hàn Duy Thần cao lên không ít, đã cao hơn Thẩm Tuyền Duệ, cậu dễ dàng ngăn anh lại, "Thẩm Tuyền Duệ, ba năm không gặp, anh cứ như vậy không muốn gặp tôi ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top