Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Hiếu Chân à, em ... chúng ta phải làm sao đây? Em ... chị chia tay em thật sao?/
Giọng của Tĩnh Hoa ngắt ngứ, xen lẫn tiếng thở khó nhọc. Tôi không bất ngờ mấy, đây là dạng 85% các cô gái, sau khi chia tay sẽ níu kéo nhưng khi không được, chắc chắn sẽ khinh bỉ.
Tôi cứng ngắt buông ra câu nói, một câu nói vô tình.

"Đúng vậy, tôi và Hi Nghiên đã cưới nhau, em cứ tìm cách nào, biến khỏi đây đi. Tôi không muốn thấy em"

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó cúp máy. Tôi mỉm cười mãn nguyện, lúc đấy Hi Nghiên từ phòng tắm đi ra, tôi kéo em vào lòng, tắt đèn, nhắm mắt và hít nhẹ mùi bạc hà còn vương trên tóc em.

Tôi chìm vào một giấc mộng.

3 năm trước, tôi quen Tĩnh Hoa, khi đấy tôi như nghiện nụ cười ngây thơ của em. Ngày tôi rút hết can đảm để tỏ tình với em, là ngày nắng.

Cách đây 3 tuần, tôi gặp Hi Nghiên. Tôi được tỏ tình, em ấy ngại ngùng. Tôi lúc đó dường như quên Phác Tĩnh Hoa là ai.

Giấc mộng đêm nay của tôi không được tốt cho lắm.

Tôi thấy mình ở giữa một mê cung, xung quanh vang vọng tiếng của Tĩnh Hoa.
"Hiếu Chân."
"Em yêu chị."
"Hiếu Chân, gọi em là tiểu Hoa đi."
"Sau này chị sẽ không bỏ em phải không An Hiếu Chân?"

Tôi giật mình tỉnh giấc. Hi Nghiên đã đi làm rồi, em ấy xếp gọn bộ pyjama tôi cho mượn ở đầu giường. Tôi đưa tay chạm trán mình, ổn rồi, chỉ là giấc mơ thôi, nhưng hiện giờ tôi nóng quá.
Có tiếng mở cửa, tôi nghĩ là Hi Nghiên về sớm hơn mọi khi nên nhanh chân đi ra phòng khách. Và tôi thấy cái bóng bé nhỏ xách túi đồ, với tấm lưng nhỏ đơn độc đang đứng đóng cửa. Khi quay lại, là Phác Tĩnh Hoa.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt, giọng lạnh nhạt.
"Đến đây làm gì?"

Cô bé bất giác đưa mắt nhìn đến xương quai của tôi, là Hi Nghiên tạo nên, một vết hôn. Tay tôi cũng tự động muốn giơ lên kéo vạt áo che đi, nhưng rồi nhận ra tôi đâu còn là gì của Tĩnh Hoa, nên tôi dừng.

"Em đến để nói rõ. Hiếu Chân, chị chia tay em thật?"

Tĩnh Hoa mặt vô cảm, cố mạnh mẽ, nhưng tôi thấy giọng nói của em run bần bật, tôi muốn bước đến ôm lấy em, che chở cho em. Và rồi, vì nghĩ cho Hi Nghiên, tôi đến, mạnh tay đẩy em vào cửa, lưng em đập lên đó.

"Em nên hiểu đi, Tĩnh Hoa. Tôi có vợ rồi. Và em không hiểu sao? Tôi không muốn gặp em, biến khỏi đây, à không, khỏi Hàn Quốc này."

Tĩnh Hoa tức giận, khuôn mặt em nói không nên lời, em tát tôi. Tôi cảm nhận được sự đau rát truyền từ má trái. Em quăng túi đồ xuống sàn, quay lưng bỏ đi, tôi vẫn kịp thấy vai em run lên khi em cố điều chỉnh tốc độ đi nhanh hơn. Khi đưa mắt nhìn xuống, trong đấy, là cái bánh sinh nhật và một hộp quà.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Tôi mệt thõng, cúi xuống cầm vào nhà, dù sao đồ đã đem đến, không nên bỏ.

Trong đấy, là một cái bánh socola có dòng chữ "An Hiếu Chân" viết bằng kem màu trắng, một hộp quà gói màu nâu, một bức thư và một chiếc khăn choàng cổ màu tím.

"Hiếu Chân.
Đây có lẽ là lần cuối em làm chuyện này, sinh nhật năm sau, chắc chắn chị sẽ đón sinh nhật với vợ, và không còn em nữa.
Em chỉ đến để xem vợ chị thế nào, và em đã thấy cô ấy, cô ấy thật sự rất đẹp, cô ấy hẳn phải tốt lắm nhỉ?
Cái bánh và khăn choàng là em làm. Chị thích chocolate và màu tím, em biết điều đó.
Và, hôm nay em đến chỉ để thông báo, em sẽ làm như lời chị, biến mất khỏi nơi này, rồi chị sẽ không còn phải nhìn thấy em nữa.
Lần cuối, 21.45, ở Stations, chỗ đầu tiên chúng ta hẹn hò, chị biết chứ nhỉ?
Em mong chị có thể thấy em lúc đó.
Phác Tĩnh Hoa."

Tôi nhếch mép, mở hộp quà, là chiếc áo đầu tiên tôi mua cho em, môi tôi bỗng kéo lên thành một đường cay đắng, chua chát. Là một nụ cười, nhưng nó như tôi đang mếu. Và, tôi chả nghĩ gì đến Tĩnh Hoa đâu, cô ta là giả tạo, chỉ níu kéo tôi lần cuối thôi. Có lẽ tôi nên dẫn theo Hi Nghiên đến Stations, để Tĩnh Hoa hiểu rằng cô ta không nên xen vào gia đình hạnh phúc của người khác.

Trưa nay tôi sẽ nhắc Hi Nghiên về chuyện đến Stations uống tí đồ nóng.
.
.
.
Tối, đúng giờ, tôi kéo Hi Nghiên đến Stations, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, và bắt gặp cái bóng lưng cô đơn của em, đang ngồi một góc quán. Bóng em như lạc khỏi không khí ồn ào của quán.

Tôi nắm chặt tay Hi Nghiên, đi đến bàn em.
"Xin chào, Hoa."
Em nhìn tôi, sau đó gật đầu rồi nhìn sang Hi Nghiên.
"Chào chị, tôi là Tĩnh Hoa, bạn gái cũ của Hiếu Chân."
Tôi dường như chết đứng vì câu nói đó.
Hi Nghiên há hốc mồm nhìn tôi, rồi lại quay sang Tĩnh Hoa. Cô lắp bắp.
"Chân Chân ... à, vậy ... đây là bạn gái cũ của chị ạ ..."
Hi Nghiên tránh sang một bên, tỏ vẻ hiểu rồi ấn tôi ngồi xuống đối diện Tĩnh Hoa, sau đó chạy đi.

Tĩnh Hoa cô ta có ý gì đây?

Tôi miễn cưỡng chỉnh lại tư thế ngồi của mình, lườm Tĩnh Hoa và đanh mặt nói.

"Mặt dày nhỉ, Hoa? Cũng níu kéo ghê đấy, không sợ tôi ghê tởm à?"

Tĩnh Hoa mặt vô cảm, nhưng tôi thấy khoé mắt cô bé bắt đầu phiếm hồng, lại tính ăn vạ làm tôi mất mặt đây mà, chỉ là trò trẻ nít thôi, không làm tôi luân chuyển được đâu.
Rồi đột nhiên, Tĩnh Hoa tát tôi.

Phác Tĩnh Hoa tát tôi.

Cô cứng rắn nói, giọng đầy trách móc, khiến tôi bỗng chốc cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bố mẹ bắt lỗi khi nói dối hay làm điều gì xấu.

"An Hiếu Chân, nghe cho rõ đây. Hiện tại chị không còn là gì của tôi nữa, và tôi, cũng thật cảm thấy tội nghiệp cho Hi Nghiên vì đã làm vợ một người như chị."

Xong Tĩnh Hoa lại vùng chạy, trốn khỏi quán nước ồn ào.
Tôi như đông cứng lại, từng đường gân, từng mạch máu trong người tôi như muốn nổ tung. Tại sao tôi lại có cảm giác tội lỗi thế này? Lẽ ra tôi phải hả hê vì Tĩnh Hoa biến mất chứ.

Hai hôm sau, Tĩnh Hoa hoàn toàn mất tích. Thay vì vui sướng như tưởng tượng, tôi lại bứt rứt lo toan, em ấy bị gì không. Bữa cơm giữa tôi và Hi Nghiên ngày càng lạnh dần, rồi chúng tôi bắt đầu có xung đột, cãi nhau, giận dỗi.

Năm tuần, tôi nhận được điện thoại của Xán Liệt, anh trai em.
/Hiếu Chân, Tĩnh Hoa tự sát./
Tôi muốn ngã khuỵu vì tin này, tim tôi đau nhói, tôi không rõ. Giờ tôi như đứa trẻ, vứt đi thứ mình bỏ nhưng không nghĩ nó lại là thứ làm mình hạnh phúc.

Tôi tự động máy móc đưa chân đến nhà em. Xán Liệt và Trí Nghiên đang đứng nép một bên, cô gái lộ rõ vẻ đau khổ và ngạc nhiên, còn chàng trai như bị sốc, cứ đứng thần ra.

Tĩnh Hoa tự sát ngay sau khi gặp tôi, nhưng em ấy vô cùng thông minh. Chui vào tủ và uống gần hết lọ thuốc an thần. Khi phát hiện ra thì đã muộn, môi em tím lại, da tái nhợt, tay còn khư khư lọ thuốc, trên chiếc khăng choàng đỏ, vài viên thuốc rơi ra, nằm rải rác.

Tôi hối hận lắm, không biết vì sao nữa. Tôi cảm thấy thời gian tôi ở cạnh em ngắn quá.

"Hiếu Chân à ~"
"Chúng ta là một đôi"
"Áo thun vừa không? Em đã mất cả ngày để lựa nó"

Bố mẹ em bắt em đi du học, nhưng em đã nài nỉ Trí Nghiên và Xán Liệt dẫn em trốn khỏi nhà để không phải chia tay với tôi, để gặp tôi mỗi ngày.

Tôi ngốc quá.

Sáng hôm sau, tôi viết đơn ly hôn, kí và đặt gọn ở đầu giường. Tôi sắp xếp đồ nhanh gọn trước khi Hi Nghiên tỉnh.

Tôi đi đến bên bờ biển, gió thổi nhẹ lướt qua mặt. Tôi nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió lùa qua hai bên tóc tôi, rồi tôi nhìn xuống.

Nơi tôi đang đứng là bờ vực, không phải bờ cát lãng mạn như tưởng tượng.

Tôi nhảy xuống.
Tôi cứ nghĩ, mình sẽ không tỉnh dậy được nữa.

Bệnh viện.
Tôi tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là bốn bức tuờng trắng, đưa mắt đảo quanh quất.

Tôi chưa chết sao?

Một y tá đi vào, cô ấy nhẹ nhàng nói.

"Cô thật may mắn, đã được cứu ngay khi vừa nhảy xuống biển. À, và tôi tên Hứa Xuất Trí"
Tôi nhíu mày hoài nghi.

"Hiếu Chân."

Vài ngày sau đó, tôi dần dần mệt mỏi. Ngày tháng hiện tại của tôi vô cùng nhạt nhẽo. Tôi đi ngang qua phòng phẫu thuật, một ý nghĩ loé lên.

Tối hôm đó, tôi đi vào phòng phẫu thuật, mò cây kéo sắt nhọn.

Mò mẫm lên tay, rồi đâm mạnh vào nơi đó.

Chiếc kéo tôi cầm văng đầy máu. Tôi lịm dần.

Tôi đã không tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top