Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Rõ như ban ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở tuổi mười hai, Achilles đã có cả thế giới dưới lòng bàn chân, mà nó nào biết phải làm gì với tài sản ấy.

Mỗi ngày nó đều chạy, bơi lội, và leo núi. Nó tập đấu thương ở nơi không ai dòm ngó. Vào buổi tối, nó đến nhà ăn để ngồi cùng mấy đứa con trai khác. Chúng long lanh mắt nhìn nó, hỏi đủ thứ chuyện, cười vang khi nó nói đùa. Đứa nào cũng muốn được như nó, Mẹ đã nói vậy; chiến binh vĩ đại nhất cõi phàm trần từ trước đến giờ. Bà thường khuyên những kẻ khao khát được gần gũi nó rằng, đừng làm bạn với chàng trai này, hãy chỉ ngưỡng mộ nó như thể ngưỡng mộ một bức tượng cẩm thạch mạ vàng; hãy nuôi lấy hy vọng viển vông rằng ánh sáng rực rỡ từ hào quang của nó cũng sẽ chạm đến họ, rằng tên tuổi họ sẽ sống mãi trong tâm trí các vị thần và lịch sử loài người, giống như nó.

Tất thảy đều ngưỡng mộ nó, hẳn rồi. Nhưng Achilles không chắc họ thật sự thích nó.

Rồi, vào một ngày cuối hè ấm áp, nó phát hiện một thằng nhóc lang thang trong lâu đài. Cậu ta nhỏ con, gầy gò, Achilles cũng chẳng mấy quan tâm. Cha nó đã thu nhận hàng tá đứa con trai, những đứa nghèo khó hoặc bị gia đình bỏ rơi, hoặc vì bất kỳ lời hứa vinh quang nào. Patroclus, vinh quang của cha - thằng bé trả lời khi được hỏi về cái tên. Ngày hôm đó thật quá ấm áp và chậm rãi, hàng giờ trôi qua như nhựa vàng nhỏ từng giọt từ thân cây thông, còn Achilles thì buồn ngủ đến mức không thể chăm chú vào vở bi kịch trớ trêu.

Thằng nhóc không hề đi theo Achilles. Cậu không cười khi nó bông đùa. Cậu không nhìn nó với ánh mắt kính sợ và ngưỡng vọng, cũng không thèm hỏi cậu điều gì. Nói trắng ra, cậu toàn phớt lờ nó.

Achilles cảm thấy thật kỳ lạ.

Những lúc thằng nhóc nhìn nó còn kỳ cục hơn. Thường là vào buổi tối, trong nhà ăn, nơi chắc chắn Achilles sẽ gặp cậu; cậu ngồi một mình, tách biệt với mấy đứa khác, lặng lẽ như một cái bóng. Achilles chỉ kịp bắt gặp vài giây trước khi ánh mắt đó phóng ra cửa sổ, hoặc xuống nền nhà, hoặc trở về cái đĩa thức ăn. Nhưng trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi tia nhìn của chúng chạm nhau, Achilles đã thấy thứ nó chưa từng thấy bao giờ, và chúng hướng thẳng vào nó.

Tức giận. Cay đắng. Thậm chí cả ghét bỏ.

Nó mê mẩn. Dù cố cách mấy nó cũng không thể mường tượng ra lý do đằng sau những cái nhìn chỉ trong khoảnh khắc mà dữ dội như thế. Chuyện gì đã xảy ra với một thằng nhóc bằng tuổi nó, khiến cậu ta nhìn nó như thế?

Nó quyết tâm theo dõi. Được chừng nào hay chừng đó.

Chúng chẳng khác nào đang tham gia một trò chơi. Một thỏa thuận ngầm, tự nhiên đến mức không khác gì bản năng; ai lọt vào mắt xanh của đứa kia trước thì giành chiến thắng. Achilles cho rằng mình sẽ thắng trò này như với những người khác, nhưng nó sớm nhận ra thằng nhóc kia là đối thủ ngang hàng. Nó rất nhanh nhẹn, nhưng cậu thường nhanh hơn, cái liếc nhìn của cậu ta sẽ lướt đi trước khi nó bắt kịp, tuột khỏi tầm tay như một con lươn. Đến khi Achilles tóm được ánh mắt ấy, thì trong những khoảnh khắc đó, trái tim nó lại đập mạnh, bụng thắt lại một chút vì cảm giác hồi hộp khi suýt nữa là thua. Đôi mắt cậu nhìn nó khiến nó cảm thấy lạ lẫm.

Một ngày nọ, thằng bé biến mất.

Cậu không có mặt ở sân tập với những đứa khác. Cậu không đến nhà ăn cho bữa ăn chiều. Chắc cậu ta ốm rồi - trái tim Achilles quặn thắt khi nghĩ đối thủ xứng tầm trong trò chơi này không được khỏe. Nhưng khi nó đến phòng tìm thằng bé, cậu ta lại không ở đó.

Achilles tìm thấy cậu ta nấp sau mấy vại dầu trong phòng kho. Lúc này đã hơi bồn chồn, nó cảm thấy khá khó chịu vì cậu ta trốn tiệt như thế. Nó chờ cậu thu mình lại trước mặt nó và cúi đầu xin lỗi; dù sao thì nó cũng là một hoàng tử và đã tóm được cậu. Vậy mà, khi cậu ta ngước lên nhìn, nó lại thấy tia khó chịu quen thuộc ánh lên trong đôi mắt ấy, Achilles thấy mình tan biến.

"Patroclus," nó gọi, âm thanh mang tên cậu ấy lấp đầy miệng nó, ngọt ngào và tròn trịa như quả nho. Điều đó, nhiều năm về sau Achilles đã nghĩ, chính là thời điểm tình bạn của chúng bắt đầu đơm hoa.

Patroclus đã trở thành thầy thuốc của nó, người cận vệ trung thành, người bạn đồng hành trong mọi việc. Lúc đầu cậu ta khá im lặng, luôn lùi về sau. Sự im lặng ấy càng khiến Achilles muốn biết nhiều hơn về cậu, để phá vỡ lớp vỏ của cậu và nhìn vào bên trong. Nó đưa cậu đi khắp nơi cùng mình, thậm chí còn để cậu nhìn mình luyện tập. Chúng cùng chơi, cùng chạy đua và đấu vật, sau đó Achilles chơi đàn lia cho Patroclus nghe và cậu ta sẽ mỉm cười. Achilles rất thích nụ cười của cậu.

Bọn chúng bên nhau cả ngày lẫn đêm nhưng chưa bao giờ thấy đủ. Say sưa với nguồn năng lượng của mối liên kết mới, chúng thậm chí không để ý thời gian trôi. Hai đứa trẻ hợp nhau như tri kỷ. Patroclus không bao giờ giả vờ, không che giấu bản thân với nó. Chỉ cần cậu ta nhìn, Achilles sẽ biết ngay điều gì ẩn chứa trong đáy mắt đen sâu thẳm ấy. Bất kể đó là gì nó cũng nhìn ra. Khó chịu, tổn thương, sợ hãi, lo lắng. Sức nóng của cơn giận bị kìm nén. Tia sáng le lói từ sự hân hoan, từ sự ngây ngất của cậu, tiếng cười làm khóe mắt và mũi nhăn lại. Niềm vui của cậu. Nỗi đau của cậu.

Tình yêu của cậu.

Achilles cũng đã nhận ra. Đôi khi, nó nghĩ thứ tình cảm ấy luôn ở đó, nấp ngay bên dưới mỗi biểu cảm của Patroclus khi cậu nhìn nó. Nó thường tự hỏi liệu Patroclus có thấy được điều đó ở nó hay không.

Điều kỳ diệu trong cái nhìn của Patroclus khiến nó cảm nhận được mọi thứ. Giờ đây, chỉ có hai người họ ở Pelion, cách xa cung điện và cái bóng của mẹ cùng vua cha, sự hiện diện của Patroclus là một nguồn sống dễ chịu và bình yên; gợi nhớ đến tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, đến dòng chảy ngầm không ngừng trôi, đến nhịp điệu dai dẳng trong tâm trí. Một nguồn sống khiến nó liên tưởng đến hơi ấm của mặt trời vỗ về trên da. Một sự hiện diện đưa nó trở lại với những buổi chiều hè lười biếng, khi chúng nằm trên bờ cát để mặc nước biển liếm vào mắt cá chân và ngón chân, để mặc cát dính vào các ngón tay và đàn hải âu gáy trên đầu.

Đôi khi, nó lại nhớ đến khoảng thời gian đó, khoảnh khắc tịch mịch xa xôi đó, khi Patroclus áp sát gần, thật gần, đến nỗi môi cậu đã khép lại trên môi nó.

Cái chạm gần gũi đột ngột khiến nó giật mình; điều đó, nó vẫn nhớ rõ. Nó vẫn còn giật mình vì mạch sẽ lại đập liên hồi mỗi khi ký ức ùa về. Lúc đó nó không biết phải nghĩ gì về nụ hôn mà chúng đã trao nhau. Achilles đã trốn chạy, và nó thường tự hỏi liệu đó có phải hành động khôn ngoan. Câu trả lời chính là cái gai trong lòng nó. Achilles luôn có thể cảm nhận được ánh nhìn dõi theo của Mẹ; đấy là còn chưa kể nó đang ở sát biển. Khi ấy, nó gần như cảm nhận được cơn thịnh nộ của bà; thậm chí, đôi khi nhìn vào Patroclus, nó vẫn còn cảm thấy cơn giận đó.

Achilles hít một hơi thật sâu, vươn tay qua đầu. Nếu cố giả vờ, nó gần như có thể quên rằng bản thân chỉ trong tầm với của Mẹ. Nơi nó nằm, cỏ mềm và ấm áp, mặt trời sáng và tròn như đồng tiền vàng lấp lánh trên cao. Nó luôn thích ngày hơn đêm; mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều, từng đường nét đều sắc sảo. Mặt khác, Patroclus luôn là một con cú đêm, sẽ thức cùng nó cho đến khi mặt trăng lên đến đỉnh đầu. Vua cha gọi cậu là cú mèo cũng phải. Cú đêm, một trong những loài cất tiếng kêu khe khẽ vào buổi khuya, lời gọi xa xăm hòa lẫn với tiếng dế kêu và gió đêm. Con cú mèo của cậu, Achilles nghĩ, và tự bật cười.

Patroclus đang ngồi cách một khoảng, lưng tựa vào thân cây. Tóc cậu rối bời, những lọn tóc sẫm màu xõa xuống mắt khi cậu cúi nhìn mảnh gỗ trên đùi. Cậu bắt đầu tạo hình nó bằng con dao khắc sắc bén. Achilles quan sát những ngón tay nắm con dao một cách chắc chắn, nhưng tinh tế, quan sát cách chúng lướt trên thân gỗ. Những ngón tay thon dài như nhành cỏ lau, lúc nào cũng cẩn thận. Bàn tay của thầy thuốc, thầy Chiron thường gọi vậy. Còn với Achilles thì đó là bàn tay của người nghệ sĩ, nó nghĩ thế khi ngắm nhìn chúng làm việc, bàn tay của người thợ thủ công. Luôn chăm chỉ, luôn thổi sức sống vào những điều mới mẻ. Những điều đẹp đẽ.

Đôi khi, như để thử thách bản thân, Achilles cố nhìn cậu qua đôi mắt của Mẹ. Những lọn tóc rối rủ xuống trán giúp cậu trốn phía sau. Nụ cười ngoác đến mang tai méo xệch sang một bên. Xương xẩu trên vai và đầu gối lồi lên dưới lớp da. Achilles luôn thấy đó là những điểm đáng yêu - vâng, nếu không muốn nói là dễ thương, nhưng nó biết Mẹ thì nghĩ cậu kém cỏi về mọi mặt, không xứng làm bạn với nó. Kém cỏi. Kém cỏi ở mọi mặt.

Nghĩ đoạn, cơn buồn bực bùng lên trong nó. Achilles yêu Mẹ. Bà luôn ở bên cạnh nó, ngay cả khi điều đó khiến bà đớn đau, và nó biết bà luôn quan tâm đến lợi ích của con mình. Tuy nhiên, Patroclus là bạn thân nhất của nó. Người anh em của nó. Liệu pháp chữa lành của nó. Cả hai đã thề, và không gì có thể thay đổi kể cả Mẹ.

Achilles cố chấp gạt cơn giận của mình đi và lướt ánh mắt qua các đường nét trên khuôn mặt Patroclus, qua đôi bàn tay thanh mảnh của cậu, qua hai đầu gối xếp bằng ngay ngắn. Nhận ra ánh mắt dõi theo, Patroclus ngước lên, bắt gặp tia nhìn của nó. Má cậu hơi ửng hồng, một hình ảnh thường xuất hiện dạo gần đây. Nó không chắc điều gì khiến cậu có vẻ mặt đó, nhưng nó thích cách làn da cậu dần nóng ấm và đôi môi cong lên. Nó như thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ, một tia sáng dường như phát ra từ bên trong và chỉ dành riêng cho mình nó.

Achilles thè lưỡi, Patroclus cười phá lên. Nó nhe răng. Nó thích tiếng cười của cậu. "Cậu đang khắc gì vậy?" nó hỏi.

Patroclus giơ lên. Mảnh gỗ đã bắt đầu thành hình, Achilles chỉ nhìn ra được chiếc cổ mảnh khảnh của con nai đang uốn cong khi nghi nghiêng đầu sang một bên.

"Đẹp lắm," Achilles khen thật lòng. Patroclus càng đỏ mặt hơn.

"Mình vẫn chưa làm xong," cậu rụt rè nói và đặt nó xuống. "Mình chỉ định- ừm, mình định làm thứ gì đó cho cậu."

"Để làm gì?"

Patroclus nhún vai. Hàm răng trắng chớp lóe trên môi dưới đỏ ửng khi cậu cắn xuống. "Chẳng làm gì cả." Cậu nhìn xuống, con dao tiếp tục gọt những đường sâu trên mặt gỗ, đó là khi nó bắt đầu trượt mạnh trong tay cậu. Patroclus rít lên khi con dao cắm phập vào tay. Máu tuôn ra từ vết cắt, những giọt đỏ tươi loang lổ trên mặt gỗ nhẵn nhụi.

Achilles đứng bật dậy, lao tới bên cạnh cậu. Patroclus nhìn máu chảy đầy tay, sững sờ, miệng méo xệch đau đớn. Achilles nắm lấy tay Patroclus và trước khi kịp suy nghĩ, nó đã đưa ngón tay cậu lên môi.

Patroclus rùng mình, tay cậu cứng đờ trong cái nắm chặt của nó. "Achilles..." cậu lắp bắp, nhưng những lời cậu định nói đều trôi đi theo làn gió thoảng qua.

Vị của máu, hăng và có mùi kim loại, bao phủ lưỡi Achilles, kéo theo một thứ gì đó bùng lên trong nó. Nóng và hoang dại, như một dòng sông ồ ạt chảy mà nó gần như không thể kiềm chế.

Một tiếng thở run rẩy phát ra từ môi Patroclus. Achilles ngước nhìn cậu, nhìn đôi má hồng và đôi mắt mở to dưới ánh nắng sáng đang hướng thẳng vào nó. Nó nhìn chằm chằm đôi môi hé mở long lanh. Nó cố kiềm chế không rướn người về phía trước, thu hẹp khoảng cách, không đè cậu vào thân cây phía sau và hôn cậu.

Quỷ thần hỡi, nó muốn hôn cậu xiết bao.

Nó vội vàng trượt môi khỏi ngón tay Patroclus và rời mắt đi. Mạch đập thình thịch bên tai. Không khí giữa chúng dường như gợn lên một thứ gì đó mà nó không thể giải nghĩa. Một thứ nguy hiểm, khít khao và căng thẳng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Achilles cố hết sức lờ đi.

"Phải khử trùng và băng bó," nó nói, xem xét vết thương. Nó ngồi xuống, kéo theo Patroclus cùng bàn tay của cậu. Tiếng vải áo đứt toạc vang lên khi Achilles xé chiếc áo tunic của mình.

"Achilles!" Patroclus thở gấp, nhìn nó xé một dải vải và quấn quanh ngón tay mình. "Tunic của cậu-"

"Tớ vẫn còn áo khác." Achilles vẫn chăm chú không hề ngước lên, nó tránh ánh mắt của cậu, thay vào đó nhìn máu thấm qua lớp vải trắng mềm mại. Những ngón tay của Patroclus nhỏ và mảnh khảnh trong tay nó, xương xẩu, đầu ngón lạnh giá chạm vào ngón tay Achilles. Bàn tay Patroclus luôn lạnh hơn tay nó. Sau khi băng bó xong, nó chỉ ước mình có thể giữ những ngón tay này thêm một lúc, chỉ để sưởi ấm chúng. Chỉ để cảm nhân chúng áp vào lòng bàn tay nó, để ghi nhớ hình dạng của chúng.

Đó là đường biên nguy hiểm mà Achilles đã giẫm lên. Lúc này nó đã nhận ra, rõ như ban ngày. Nó muốn Patroclus. Không phải như một người bạn, không phải anh em hay một kẻ hầu cận trung thành. Nó muốn cậu. Theo cách một người đàn ông khao khát một người đàn ông khác.

Nó muốn hôn cậu. Muốn giữ lấy cậu. Muốn có cậu, cho riêng mình.

Ý nghĩ đó khiến nó hồi hộp bao nhiêu thì cũng dấy lên bấy nhiêu nỗi sợ. Mẹ sẽ làm gì nếu bà biết suy nghĩ này đã sượt qua tâm trí nó? Liệu bà có giận nó không? Hay sẽ nổi giận với Patroclus? Liệu có khi nào trong cơn giận của mình, bà sẽ làm tổn thương cậu?

Cơn giận của nó lại bùng lên, cùng với một thứ gì đó khác, giống như tuyệt vọng, cuốn lấy nó như một cơn sóng và siết chặt nó. Nó không thích cảm giác này; cảm giác như có những tảng đá trói vào chân nó, kéo nó xuống. Nó thả tay Patroclus ra, ngồi xổm lên. "Chừng nào thầy Chiron về, nhớ xin thầy thuốc đắp chữa thương," nó lẩm bẩm và quay đi. "Đừng để nhiễm trùng."

Achilles từ từ đứng dậy và, như cái ngày ở bãi biển yên tĩnh ấy nhiều năm về trước, nó quay bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top